Hơn hai giờ, ba chiếc xe tiến vào địa giới có phong cảnh non xanh nước biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp, kiến trúc hai bên hài hòa với khung cảnh thiên nhiên. Kiến trúc sư thiết kế nơi nào thật có tài, Trần San dùng chính con mắt trong nghề của cô mà đánh giá.
Trần San dựa vào cửa kính xe nhìn cây cối xung quanh, không tươi tốt lắm, xem ra nơi này là vừa mới khai phá, quay đầu nhìn về Hàn đại, người anh này xem ra cũng rất quyết đoán. Tuy rằng nơi này cách thủ đô không xa, nhưng nói tóm lại vẫn là nơi hẻo lánh, nhưng với tư tưởng nông dân của Trần San thì nếu có tiền nơi này là nơi tốt nhất để nghỉ dưỡng.
Sau khi xe dừng lại, Trần San mới nhìn rõ có bao nhiêu người. Hàn Song Lăng đi xuống từ chiếc xe đầu tiên cùng với một mỹ nữ, có vẻ tao nhãn, mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy, Trần San thầm nghĩ, đây chắc là bạn gái mới của Hàn tứ mà Dương Việt lần trước đã nói đến. Từ chiếc xe thứ hai bước xuống là Tiêu Tử Kỳ cùng Dương Việt, vừa xuống xe, Dương Việt đã chạy tới chỗ cô.
“Tam, em gái à, khi nãy em khiến anh thấy thật ủy khuất, sao không lên xe Tử Kỳ?!”
Trần San mới bước xuống xe đã thấy Dương Việt nhào tới, cô giương mắt trả lời: “Không phải em ngồi xe của Hàn đại ở gần nhất sao, trước kia anh cũng thế a, có chịu ngồi xe em đâu.”
Dương Việt nghe được câu cuối cùng lắc tay: “Được rồi, là anh làm em chịu ủy khuất.”
“Hàn đại không làm gì em chứ?!” Dương Việt tiến đến bên cạnh Trần San, liếc nhìn Hàn đại đang đứng với Hàn tứ ở bên kia, thấp giọng hỏi nhỏ.
“Dương Việt, sao anh không hỏi em có làm gì anh ấy không?!” Trần San nghe hỏi thế thì có chút buồn bực, cô là người dễ bị bắt nạt thế sao.
“Vóc dáng em nhỏ như thế, hừ, thật ra…” Dương Việt suy nghĩ từ đầu đến đuôi mọi chuyện rồi dùng vẻ mặt thận trọng nói với Trần San: “Hàn đại nghĩ như thế nào, không phải coi trọng em chứ?!”
Trần San sờ sờ đầu: “Yên tâm đi, chỉ xem em như em gái giống anh thôi.”
Trần San nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Việt, cô cảm thấy bản thân mình có thể quen biết được Dương Việt quả là duyên phận tốt. Vừa mới bắt đầu cô không ôm nhiều hi vọng, người có mấy ai là thật tình a, nhưng Dương Việt lại làm rất nhiều việc cho Trần San.
Tuy nói rằng như thế nhưng những chuyện không có nghĩa khí Dương Việt cũng làm được, trong lòng Trần San âm thầm ghi nợ với Dương Việt.
Trần San cũng những người khác đi thăm toàn bộ sơn trang, khung cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc kết hợp với khung cảnh như bút pháp thần kỳ phảng phất sự thanh nahx, Trần San thấy nơi này thật tốt.
Giữa trưa ăn cơm xong, mọi người đi vào phòng giải trí.
Trần San nằm dựa trên sofa mềm khoát tay với Dương Việt: “Mọi người chơi đi, em muốn nghỉ ngơi một chút.”
Dương Việt nhìn nha đầu Trần San nằm ở nơi đó, ôm cái bụng ăn quá no thì vẻ mặt cười xấu xa: “Được, em cứ nằm nghỉ ngơi đi, đợi tí nữa anh dạy em đánh Snocker (bida lỗ).”
Trần San ngồi ở sofa, chậm rãi uống trà, nhìn mấy người đi tới đi lui bên bàn đánh bóng.
“Cô chính là Trần San.”
Trần San nhìn cô gái ngồi trên sofa đối diện.
“Vâng, sao vậy?”
Cô gái đối diện cười duyên như hoa, khí chất lạnh nhạt khi nãy đã biến mất hoàn toàn: “Đã sớm muốn gặp mặt Trần San mà Hàn Song Lăng hay nhắc đến, hiện tại xem ra cũng không có gì đặc biệt.”
Trần San nghe như thế thì vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh trả lời: “Vâng, tiếp tục nói xem tôi không đặc biệt chỗ nào, vấn đề này tôi cũng đang tự hỏi bản thân đây.”
Cô gái đối diện bị nghẹn một chút, khóe miệng mang theo ý cười: “Chậc chậc, cũng có chút thanh thuần, thật không biết Hàn Song Lăng cùng bạn bè của anh ấy sao lại quý mến cô.” Nói xong còn lắc đầu.
Trần San cảm thấy như cô bị trúng tên vậy, được cô gái khác ghen tị thật tốt, nhưng mà thế này thì hơi bất ngờ, Trần San tỏ vẻ khó hiểu.
Trần San nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó quay đầu nói: “Có chút hơn so với cô, làm da tốt hơn cô, da cô xát phấn quá nhiều sẽ bị tổn thương đó.” Trần San có vẻ thành khẩn đề nghị.
“A, không ngờ mồm mép cũng thật lợi hại.” Cô gái đối diện nổi lửa trong mắt, lập tức vuốt mái tóc dài của mình: “Thật không ngờ.”
Trần San hết chỗ nói rồi, cô nói chuyện với cô ta làm cái gì chứ, cũng không phải bạn bè, nói chuyện chỉ càng không thoải mái thôi.
“Sao không nói gì, hôm nay chỉ có hai chúng ta là nữa, nên tìm hiểu nhau một chút mới tốt.”
Trần San nhìn ra ngoài cửa sổ xem như không nghe thấy.
Cô gái đối diện mặc kệ Trần San, nghĩ rằng, cô có gì mà ngạo mạn, không phải cũng bị bỏ ở đây sao, hừ.
“Song Lăng.” Cô gái đối diện kêu Hàn tứ, Hàn tứ thả cây bida đi tới thì cô ta nắm lấy tay hắn: “Song Lăng, người bạn Trần San này của anh muốn cùng em đánh một ván snocker, tranh tài là phụ, giao hữu mới là chính, thế nào?!”
Trần San nghe nói như thế thì mặt đen lại, thật là, trốn trong góc cũng bị trúng đạn a.
Người bên cạnh nghe được thì đi tới, con gái đánh bida thật hiếm, đánh tốt càng hiếm, đặc biệt là Trần San, hình như chưa từng nghe cô nói qua a.
Dương Việt chú ý đến cái mặt đen của Trần San thì vụng trộm nói thầm với Tiêu Tử Kỳ vài tiếng.
Hai người này nhìn về bạn gái của Hàn tứ với ánh mắt không tốt, thầm nghĩ, xem dáng vẻ kia của Tam, là không vội vàng so đo với người không quen biết, còn nhàn nhã nàm ở đó chưa nhúc nhích đâu.
Trần San dựa vào cửa kính xe nhìn cây cối xung quanh, không tươi tốt lắm, xem ra nơi này là vừa mới khai phá, quay đầu nhìn về Hàn đại, người anh này xem ra cũng rất quyết đoán. Tuy rằng nơi này cách thủ đô không xa, nhưng nói tóm lại vẫn là nơi hẻo lánh, nhưng với tư tưởng nông dân của Trần San thì nếu có tiền nơi này là nơi tốt nhất để nghỉ dưỡng.
Sau khi xe dừng lại, Trần San mới nhìn rõ có bao nhiêu người. Hàn Song Lăng đi xuống từ chiếc xe đầu tiên cùng với một mỹ nữ, có vẻ tao nhãn, mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy, Trần San thầm nghĩ, đây chắc là bạn gái mới của Hàn tứ mà Dương Việt lần trước đã nói đến. Từ chiếc xe thứ hai bước xuống là Tiêu Tử Kỳ cùng Dương Việt, vừa xuống xe, Dương Việt đã chạy tới chỗ cô.
“Tam, em gái à, khi nãy em khiến anh thấy thật ủy khuất, sao không lên xe Tử Kỳ?!”
Trần San mới bước xuống xe đã thấy Dương Việt nhào tới, cô giương mắt trả lời: “Không phải em ngồi xe của Hàn đại ở gần nhất sao, trước kia anh cũng thế a, có chịu ngồi xe em đâu.”
Dương Việt nghe được câu cuối cùng lắc tay: “Được rồi, là anh làm em chịu ủy khuất.”
“Hàn đại không làm gì em chứ?!” Dương Việt tiến đến bên cạnh Trần San, liếc nhìn Hàn đại đang đứng với Hàn tứ ở bên kia, thấp giọng hỏi nhỏ.
“Dương Việt, sao anh không hỏi em có làm gì anh ấy không?!” Trần San nghe hỏi thế thì có chút buồn bực, cô là người dễ bị bắt nạt thế sao.
“Vóc dáng em nhỏ như thế, hừ, thật ra…” Dương Việt suy nghĩ từ đầu đến đuôi mọi chuyện rồi dùng vẻ mặt thận trọng nói với Trần San: “Hàn đại nghĩ như thế nào, không phải coi trọng em chứ?!”
Trần San sờ sờ đầu: “Yên tâm đi, chỉ xem em như em gái giống anh thôi.”
Trần San nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Việt, cô cảm thấy bản thân mình có thể quen biết được Dương Việt quả là duyên phận tốt. Vừa mới bắt đầu cô không ôm nhiều hi vọng, người có mấy ai là thật tình a, nhưng Dương Việt lại làm rất nhiều việc cho Trần San.
Tuy nói rằng như thế nhưng những chuyện không có nghĩa khí Dương Việt cũng làm được, trong lòng Trần San âm thầm ghi nợ với Dương Việt.
Trần San cũng những người khác đi thăm toàn bộ sơn trang, khung cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc kết hợp với khung cảnh như bút pháp thần kỳ phảng phất sự thanh nahx, Trần San thấy nơi này thật tốt.
Giữa trưa ăn cơm xong, mọi người đi vào phòng giải trí.
Trần San nằm dựa trên sofa mềm khoát tay với Dương Việt: “Mọi người chơi đi, em muốn nghỉ ngơi một chút.”
Dương Việt nhìn nha đầu Trần San nằm ở nơi đó, ôm cái bụng ăn quá no thì vẻ mặt cười xấu xa: “Được, em cứ nằm nghỉ ngơi đi, đợi tí nữa anh dạy em đánh Snocker (bida lỗ).”
Trần San ngồi ở sofa, chậm rãi uống trà, nhìn mấy người đi tới đi lui bên bàn đánh bóng.
“Cô chính là Trần San.”
Trần San nhìn cô gái ngồi trên sofa đối diện.
“Vâng, sao vậy?”
Cô gái đối diện cười duyên như hoa, khí chất lạnh nhạt khi nãy đã biến mất hoàn toàn: “Đã sớm muốn gặp mặt Trần San mà Hàn Song Lăng hay nhắc đến, hiện tại xem ra cũng không có gì đặc biệt.”
Trần San nghe như thế thì vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh trả lời: “Vâng, tiếp tục nói xem tôi không đặc biệt chỗ nào, vấn đề này tôi cũng đang tự hỏi bản thân đây.”
Cô gái đối diện bị nghẹn một chút, khóe miệng mang theo ý cười: “Chậc chậc, cũng có chút thanh thuần, thật không biết Hàn Song Lăng cùng bạn bè của anh ấy sao lại quý mến cô.” Nói xong còn lắc đầu.
Trần San cảm thấy như cô bị trúng tên vậy, được cô gái khác ghen tị thật tốt, nhưng mà thế này thì hơi bất ngờ, Trần San tỏ vẻ khó hiểu.
Trần San nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó quay đầu nói: “Có chút hơn so với cô, làm da tốt hơn cô, da cô xát phấn quá nhiều sẽ bị tổn thương đó.” Trần San có vẻ thành khẩn đề nghị.
“A, không ngờ mồm mép cũng thật lợi hại.” Cô gái đối diện nổi lửa trong mắt, lập tức vuốt mái tóc dài của mình: “Thật không ngờ.”
Trần San hết chỗ nói rồi, cô nói chuyện với cô ta làm cái gì chứ, cũng không phải bạn bè, nói chuyện chỉ càng không thoải mái thôi.
“Sao không nói gì, hôm nay chỉ có hai chúng ta là nữa, nên tìm hiểu nhau một chút mới tốt.”
Trần San nhìn ra ngoài cửa sổ xem như không nghe thấy.
Cô gái đối diện mặc kệ Trần San, nghĩ rằng, cô có gì mà ngạo mạn, không phải cũng bị bỏ ở đây sao, hừ.
“Song Lăng.” Cô gái đối diện kêu Hàn tứ, Hàn tứ thả cây bida đi tới thì cô ta nắm lấy tay hắn: “Song Lăng, người bạn Trần San này của anh muốn cùng em đánh một ván snocker, tranh tài là phụ, giao hữu mới là chính, thế nào?!”
Trần San nghe nói như thế thì mặt đen lại, thật là, trốn trong góc cũng bị trúng đạn a.
Người bên cạnh nghe được thì đi tới, con gái đánh bida thật hiếm, đánh tốt càng hiếm, đặc biệt là Trần San, hình như chưa từng nghe cô nói qua a.
Dương Việt chú ý đến cái mặt đen của Trần San thì vụng trộm nói thầm với Tiêu Tử Kỳ vài tiếng.
Hai người này nhìn về bạn gái của Hàn tứ với ánh mắt không tốt, thầm nghĩ, xem dáng vẻ kia của Tam, là không vội vàng so đo với người không quen biết, còn nhàn nhã nàm ở đó chưa nhúc nhích đâu.
/80
|