Thỉnh thoảng Trần San sẽ đến thăm cửa hàng một lần, hoặc là để Tâm Á đi xem, cuộc sống có vẻ thoải mái, nhìn mấy tấm chi phiếu dần dần dày lên, thật thư thái nha. Sau khi lên lớp xong thì trở về ký túc xá ôn bài thêm một lần, lâu lâu lại đi xem các lão giáo sư giảng dạy về mấy ca bệnh lý, biết nhiều vẫn tốt hơn.
Nhưng mà điều khiến Trần San không thoải mái chính là ánh mắt lãnh đạm của Phương Ngôn. Nhưng mà Trần San cũng không phải là người bị người ta chụp mũ như thế, có cơ hội tìm Phương Ngôn nói chuyện một chút. Không thể làm người chịu tội không minh bạch như thế.
Cơ hội Trần San chưa tìm được thì người ta đã đưa tới cửa.
Khi nhận được điện thoại của Hàn Song Lăng, Trần San ngây ra một lúc, có chút buồn bực.
Ra khỏi cửa trường học, Trần San nhìn thấy một chiếc xe quen mắt ở ven đường liền đi tới.
Cửa kính xe hạ xuống, Hàn Song Lăng thấy Trần San đi tới với vẻ lén lút như vậy thì trong lòng hắn có chút buồn bực, hắn tự mình đến đây đón cô, còn bị chỉ thị phải tìm nơi nào hẻo lánh mà đứng chờ.
Lần này Trần San thuận lợi lên xe, ngồi ở ghế trước, nhìn Hàn tứ, ngữ khí thả lỏng: “Đây là làm sao vậy, từ khi nào Hàn tứ công tử của chúng ta rảnh rỗi thế này!”
“Cũng không phải là tôi tìm cô.” Hàn Song Lăng nhìn mắt Trần San giải thích. Hàn Song Lăng có cảm giác ở chung với nha đầu này là sẽ bị chọc tức, hắn phải tìm cơ hội thu thập cô, lập tức hí mắt nhìn về trước.
“Lần này ăn cơm với ai vậy, đừng mang tôi đi bán là được.” Trần San nửa giỡn nửa thật nói.
“Bán cô cũng không được mấy đồng, yên tâm đi, là người cô quen.” Hàn Song Lăng không nói thêm gì, chính hắn bị sai đi làm tài xế đón nha đầu này là đã quá đủ rồi, còn bị hoài nghi lại hoài nghi, trong lòng hờn dỗi.
“Anh cùng Phương Ngôn rốt cuộc là sao thế a?” Thật ra Trần San không muốn hỏi, nhưng nghĩ đến Phương Ngôn luôn nhìn cô chằm chằm cũng không dễ chịu lắm, rất dễ xảy ra rủi ro nha.
Hàn Song Lăng nghe được thì nghẹn một trận, nha đầu này bắt đầu nhiều chuyện từ khi nào vậy: “Cô đừng có quan tâm, có vài chuyện cô ta không nên mơ tưởng.” Hàn Song Lăng nheo mắt, phát ra sự lạnh lẽo.
“Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm, nhưng mà cũng phải thu dọn cho sạch sẽ, đừng để người ta nhắm vào tôi.” Trần San nửa thật nửa giả nói; “Anh luôn nhắc đến tôi trước mặt cô ấy sao, không phải là quan tâm đến tôi chứ?”
Hàn Song Lăng nghe nói như thế, trong lòng buồn cười, tôi cũng không muốn nhắc tới cô nha, nhưng mà có chuyện liên quan thì phải hỏi thôi. Bất quá cũng có thể nhìn ra được, nha đầu kia tâm cũng thật lạnh, không liên quan đến cô thì cô sẽ không hỏi.
“Thôi đi, cô là ai chứ, khẩu vị của tôi cũng không tốt đến thế đâu.” Hàn Song Lăng thầm nghĩ, nha đầu Trần San tuy thú vị, nhưng hắn chưa đến mức thích, lại suy nghĩ, người này cũng hợp khẩu vị, chờ một thời gian xem sao.
“Tôi cũng mặc kệ anh có hứng thú với tôi hay không, anh với Phương Ngôn đừng gây họa cho tôi là được, nếu không một ngày nào đó mà tôi nằm viện thì anh phải phụ trách.” Trần San suy nghĩ, nếu có biện pháp giải quyết thì có ai muốn đi tìm Phương Ngôn nói chuyện a, người không biết còn tưởng cô đang thị uy.
Hàn Song Lăng nghe nha đầu kia được một tấc lại tiến một thước, a, còn chưa có ai dám nói với hắn như thế đâu, nhưng mà hắn cũng biết, nếu không phải bị ép đến mức nóng nảy, Trần San cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn như thế, nghĩ lại nha đàu này cũng là em gái Dương Việt nên Hàn Song Lăng vẫn gật đầu.
“Được rồi, chuyện này cô đừng quan tâm, sẽ không đụng đến cô đâu.” Ngữ khí Hàn Song Lăng lạnh lùng, nghĩ đến Phương Ngôn.
“Có Hàn tứ cam đoan, tôi chắc chắn sẽ không quan tâm nữa.”
Trò chuyện, một đường chạy thẳng đến quán cơm lần trước. Đi theo Hàn Song Lăng, Trần San vào một phòng riêng.
Hàn Song Lăng đẩy cửa ra, cả hai người đi vào, trong phòng có phong cách cổ kính, thanh nhã mà ấm áp, nhìn thấy Hàn Thiên Lâm và Hạ Thì Vân, người lần trước đã gặp khi ăn cơm với Hàn Thiên Lâm, ngồi bên cái bàn trà bằng gỗ, Trần San hơi tươi cười. Vốn dĩ Trần San nghĩ là Dương Việt nhưng không ngờ lại là người này.
“Tam, lại đây, ngồi xuống đi.” Hàn Thiên Lâm đang uống trà thì buông cái chén trong tay ra, nhìn Trần San nói, nhớ đến ngày đó ở trên bàn cơm hắn gọi nhũ danh San San thì ánh mắt lại ôn hòa.
Trần San thấy Hàn Thiên Lâm tiếp đón thân thiết như thế thì trong lòng dựng tóc gáy: “Thì ra là Hàn đại mời a, em còn tưởng Hàn tứ thiếu mang em đi bán nha.”
Nghe nói như thế, Hạ Vân Thì ở bên cạnh liếc mắt nhìn nha đầu mới vào cửa, a, đây không phải là nha đầu lần trước hạ gục Hàn đại sao, sau đó lại nhìn Hàn tứ ở cửa cười như không cười, thú vị. Hai anh em này định chơi cái gì a.
Hàn Thiên Lâm nghe xong lời này thì đẩy mắt kính nói: “Mới gọi đồ ăn lên anh đã nghĩ đến em, thế nên mới gọi em đến ăn.”
Trong lòng Trần San thầm khinh bỉ một tiếng, tôi với anh không quen đến thế. Ngồi xuống một cái ghế sofa đơn ở bên cạnh: “Em đây sẽ ăn thử.” Vẻ mặt rất nghiêm trang.
Hàn Song Lăng ngồi ở một bên nhìn Hàn đại, trong lòng cười trộm, ai bảo anh ta bắt hắn đi làm nhiệm vụ lái xe.
Nhưng mà điều khiến Trần San không thoải mái chính là ánh mắt lãnh đạm của Phương Ngôn. Nhưng mà Trần San cũng không phải là người bị người ta chụp mũ như thế, có cơ hội tìm Phương Ngôn nói chuyện một chút. Không thể làm người chịu tội không minh bạch như thế.
Cơ hội Trần San chưa tìm được thì người ta đã đưa tới cửa.
Khi nhận được điện thoại của Hàn Song Lăng, Trần San ngây ra một lúc, có chút buồn bực.
Ra khỏi cửa trường học, Trần San nhìn thấy một chiếc xe quen mắt ở ven đường liền đi tới.
Cửa kính xe hạ xuống, Hàn Song Lăng thấy Trần San đi tới với vẻ lén lút như vậy thì trong lòng hắn có chút buồn bực, hắn tự mình đến đây đón cô, còn bị chỉ thị phải tìm nơi nào hẻo lánh mà đứng chờ.
Lần này Trần San thuận lợi lên xe, ngồi ở ghế trước, nhìn Hàn tứ, ngữ khí thả lỏng: “Đây là làm sao vậy, từ khi nào Hàn tứ công tử của chúng ta rảnh rỗi thế này!”
“Cũng không phải là tôi tìm cô.” Hàn Song Lăng nhìn mắt Trần San giải thích. Hàn Song Lăng có cảm giác ở chung với nha đầu này là sẽ bị chọc tức, hắn phải tìm cơ hội thu thập cô, lập tức hí mắt nhìn về trước.
“Lần này ăn cơm với ai vậy, đừng mang tôi đi bán là được.” Trần San nửa giỡn nửa thật nói.
“Bán cô cũng không được mấy đồng, yên tâm đi, là người cô quen.” Hàn Song Lăng không nói thêm gì, chính hắn bị sai đi làm tài xế đón nha đầu này là đã quá đủ rồi, còn bị hoài nghi lại hoài nghi, trong lòng hờn dỗi.
“Anh cùng Phương Ngôn rốt cuộc là sao thế a?” Thật ra Trần San không muốn hỏi, nhưng nghĩ đến Phương Ngôn luôn nhìn cô chằm chằm cũng không dễ chịu lắm, rất dễ xảy ra rủi ro nha.
Hàn Song Lăng nghe được thì nghẹn một trận, nha đầu này bắt đầu nhiều chuyện từ khi nào vậy: “Cô đừng có quan tâm, có vài chuyện cô ta không nên mơ tưởng.” Hàn Song Lăng nheo mắt, phát ra sự lạnh lẽo.
“Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm, nhưng mà cũng phải thu dọn cho sạch sẽ, đừng để người ta nhắm vào tôi.” Trần San nửa thật nửa giả nói; “Anh luôn nhắc đến tôi trước mặt cô ấy sao, không phải là quan tâm đến tôi chứ?”
Hàn Song Lăng nghe nói như thế, trong lòng buồn cười, tôi cũng không muốn nhắc tới cô nha, nhưng mà có chuyện liên quan thì phải hỏi thôi. Bất quá cũng có thể nhìn ra được, nha đầu kia tâm cũng thật lạnh, không liên quan đến cô thì cô sẽ không hỏi.
“Thôi đi, cô là ai chứ, khẩu vị của tôi cũng không tốt đến thế đâu.” Hàn Song Lăng thầm nghĩ, nha đầu Trần San tuy thú vị, nhưng hắn chưa đến mức thích, lại suy nghĩ, người này cũng hợp khẩu vị, chờ một thời gian xem sao.
“Tôi cũng mặc kệ anh có hứng thú với tôi hay không, anh với Phương Ngôn đừng gây họa cho tôi là được, nếu không một ngày nào đó mà tôi nằm viện thì anh phải phụ trách.” Trần San suy nghĩ, nếu có biện pháp giải quyết thì có ai muốn đi tìm Phương Ngôn nói chuyện a, người không biết còn tưởng cô đang thị uy.
Hàn Song Lăng nghe nha đầu kia được một tấc lại tiến một thước, a, còn chưa có ai dám nói với hắn như thế đâu, nhưng mà hắn cũng biết, nếu không phải bị ép đến mức nóng nảy, Trần San cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn như thế, nghĩ lại nha đàu này cũng là em gái Dương Việt nên Hàn Song Lăng vẫn gật đầu.
“Được rồi, chuyện này cô đừng quan tâm, sẽ không đụng đến cô đâu.” Ngữ khí Hàn Song Lăng lạnh lùng, nghĩ đến Phương Ngôn.
“Có Hàn tứ cam đoan, tôi chắc chắn sẽ không quan tâm nữa.”
Trò chuyện, một đường chạy thẳng đến quán cơm lần trước. Đi theo Hàn Song Lăng, Trần San vào một phòng riêng.
Hàn Song Lăng đẩy cửa ra, cả hai người đi vào, trong phòng có phong cách cổ kính, thanh nhã mà ấm áp, nhìn thấy Hàn Thiên Lâm và Hạ Thì Vân, người lần trước đã gặp khi ăn cơm với Hàn Thiên Lâm, ngồi bên cái bàn trà bằng gỗ, Trần San hơi tươi cười. Vốn dĩ Trần San nghĩ là Dương Việt nhưng không ngờ lại là người này.
“Tam, lại đây, ngồi xuống đi.” Hàn Thiên Lâm đang uống trà thì buông cái chén trong tay ra, nhìn Trần San nói, nhớ đến ngày đó ở trên bàn cơm hắn gọi nhũ danh San San thì ánh mắt lại ôn hòa.
Trần San thấy Hàn Thiên Lâm tiếp đón thân thiết như thế thì trong lòng dựng tóc gáy: “Thì ra là Hàn đại mời a, em còn tưởng Hàn tứ thiếu mang em đi bán nha.”
Nghe nói như thế, Hạ Vân Thì ở bên cạnh liếc mắt nhìn nha đầu mới vào cửa, a, đây không phải là nha đầu lần trước hạ gục Hàn đại sao, sau đó lại nhìn Hàn tứ ở cửa cười như không cười, thú vị. Hai anh em này định chơi cái gì a.
Hàn Thiên Lâm nghe xong lời này thì đẩy mắt kính nói: “Mới gọi đồ ăn lên anh đã nghĩ đến em, thế nên mới gọi em đến ăn.”
Trong lòng Trần San thầm khinh bỉ một tiếng, tôi với anh không quen đến thế. Ngồi xuống một cái ghế sofa đơn ở bên cạnh: “Em đây sẽ ăn thử.” Vẻ mặt rất nghiêm trang.
Hàn Song Lăng ngồi ở một bên nhìn Hàn đại, trong lòng cười trộm, ai bảo anh ta bắt hắn đi làm nhiệm vụ lái xe.
/80
|