Sau khi khai giảng một khoảng thời gian, mọi chuyện đều bình thường, trừ Phương Ngôn. Sáng khai giảng hôm đó Phương Ngôn có đến, dáng vẻ tiều tụy rất nhiều, đối với ba cô rất hờ hững. Tâm Á có hỏi, nhưng thấy Phương Ngôn lãnh đạm thì không nói gì thêm. Còn Văn Lôi thì chỉ lườm Phương Ngôn, đôi mắt phát sáng, từ đầu đến cuối không hỏi một câu. Trần Sam cảm thấy xung quanh căn phòng ký túc không khí thật âm u, cho nên bình thường cô đều ở thư viện.
Không phải Trần San không quan tâm mà cô không vĩ đại như thế. Bởi vì có một số việc đối với người ngoài thấy bình thường nhưng đối với bản thân mình thì rất quan trọng. Mỗi người đều tự có trách nhiệm với bản thân mình, Trần San không tốt bụng như thế, bởi vì Trần San biết cô có hỏi thì cũng không được trả lời. Không phải việc của cô, cô sẽ không đi làm điều thừa.
Trần San trải qua nhiều năm cuộc đời như thế, việc học được nhiều nhất chính là biết phân phát sự hảo tâm. Cho nên thoạt nhìn cô đối với mọi chuyện rất thản nhiên nhưng kỳ thật cô cũng có sự bảo vệ đối với bản thân mình. Nói cô khéo đưa đẩy, nói cô có tâm cơ cũng thế, với những người ở chung, Trần San biết điểm mấu chốt của họ nên duy trì khoảng cách thích hợp, làm bản thân cô trở nên vô hại, để người khác có không quá chú ý đến cô, đó mới là tốt nhất.
Trần San không thanh cao như thế, cũng không giống con buôn, cô có quy tắc sống của cô. Phương Ngôn thỉnh thoảng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, Trần San thấy không thoải mái, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thì cô coi như không phát hiện, nhưng nếu như ánh mắt chưa oán hận thì cô mới giải quyết.
Trần San khiến người ta rất đau đầu, cô không cần biết người ta tốt với cô thế nào, chỉ cần biết lòng tốt đó khiến cô phải trả giá bao nhiêu thôi, cô rất lý tính.
Đối với những người ở cùng ký túc xá, Trần San phân biệt rất rõ ràng. Phương Ngôn nhìn bên ngoài bình thường, vậy thì bình thản ở chung. Văn Lôi cao ngạo tâm sâu rất phiền toái, Trần San sẽ không kết giao quá thân. Tâm Á hào phóng trầm ổn, tuy rằng hơi có tính trẻ con nhưng chân thành, Trần San vô tình lại kết thân với cô ấy, dẫu sao làm người thì vẫn cần có bạn, Trần San cũng không ngoại lệ.
Đối với Hàn tứ và Hàn đại, Trần San biết a dua theo bọn họ thì vẫn sống tốt hơn là đắc tội với họ, nhưng Trần San cần gì phải tìm sự không thoải mái cho mình. Chỉ cần đối xử bình thường là được, dù sao bản thân cô cũng không tranh giành cái gì.
Xé mở mặt mũi ra mới là con người thật của Trần San.
“Tam, mình có lời muốn nói với cậu.”
Hôm nay sau khi ở thư viện đi ra, Trần San bị Văn Lôi kéo đến chỗ vắng trong sân trường, hai người ngồi trên ghế dài, Trần San nhìn Văn Lôi, thật muốn xem cô ấy nói gì.
“Tam, thật ra mình rất hâm mộ quan hệ của cậu và Tâm Á.” Văn Lôi cảm thán.
“Văn Lôi.”
“Tam, hãy nghe mình nói đi, thật ra mình thật không biết là nên hâm mộ các cậu hay là ghen tị với các cậu, nhưng mà hiện tại có thể nói ra trước mặt cậu thì thấy thật thoải mái.”
Trần San nhìn Văn Lôi cảm thán thì cũng không quấy rầy, yên lặng nhìn những vòng nước lăn tăn trên mặt hồ.
“Mình hận Phương Ngôn, không, có lẽ dùng từ hận cũng không chính xác. Tâm cơ Phương Ngôn quá sâu, cậu biêt không, cậu ấy một mặt thì kết giao bạn bè một mặt thì lại tính kế. Trước kia cậu có nói, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, mình lại không nghe.” Văn Lôi cười khổ một tiếng.
“Hôm nay tìm cậu chỉ là muốn nói những gì trong lòng cho cậu biết. Mình biết cậu không để ý đến mình. Nhìn cậu vui vẻ với Tâm Á như thế sao có thể chú ý đến mình.” Văn Lôi dừng một chút thở dài: “Trước kia mình cũng rất ghét cậu, vẻ mặt luôn lạnh nhạt, chỉ khi nói chuyện với Tâm Á mới tươi cười.”
“Mình cảm thấy có lẽ cậu đã sớm nhìn ra Phương Ngôn là người thế nào, nhưng mà cho đến bây giờ cậu chưa nói gì với mình có lẽ là do tình bạn của chúng ta chưa thân, cho nên mình cũng không thất vọng, nói đến cùng, thật ra mình cũng rất thích Tâm Á, cậu ấy luôn sang sảng thoải mái, nhưng mà mình lại không thể thân với cậu ấy như hai người vậy. Có lẽ cái này gọi là duyên phận đi.”
Trần San nhìn vẻ mặt phiền muộn của Văn Lôi, muốn nói gì nhưng lại thôi, có lẽ Văn Lôi chỉ cần người nghe.
“Tam, thật ra những lời này mình rất muốn nói với cậu, chỉ là mình thấy nói xong thì cậu cũng quên. Có phải cậu thấy mình thay đổi hay không, nhìn mình và Phương Ngôn không nói chuyện có phải trong lòng cậu cũng đoán được phần nào rồi không, haha. Mình không hi vọng cậu xem mình như bạn bè thân thiết, nhưng ở cùng phòng, mình hi vọng ít nhất cậu cũng đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cũng đừng hoài nghi mình có mục đích gì với Tâm Á, mình chỉ muốn tìm một người bạn mà thôi.”
Trần San nhìn ánh mắt của Vu Văn Lôi mang theo sự kiên định: “Mình thấy cậu trưởng thành rồi, rời xa Phương Ngôn lại trưởng thành hơn trước kia.” Trần San cảm khái nói.
“Phương Ngôn, mình thật muốn nhìn xem, cô ấy dùng mọi thủ đoạn theo đuổi Hàn Song Lăng như thế cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.” Văn Lôi nhắc tới tên Phương Ngôn với vẻ âm u: “Trong khoảng thời gian này cậu ấy đã mất hồn mất vía, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.”
“Văn Lôi, cậu.”
“Sao, cảm thấy mình độc ác sao, mình sẽ không đi làm chuyện tổn thương người khác, mình chỉ chờ mà thôi.”
Trầm San nhìn mắt Văn Lôi, đứng dậy, vỗ bả vai Văn Lôi: “Nhớ rõ những gì cậu nói, còn nữa, hoan nghênh đã trở về.” Sau khi nói xong thì Trần San mang túi rời đi.
Vu Văn Lôi nhìn Trần San đi xa, nước mắt chảy xuống, nghĩ rằng, ít nhất vẫn có người nghe cô nói, có lẽ, cô vẫn có thể trở về làm Vu Văn Lôi của ngày xưa.
Trong ký túc xá, tính tình Phương Ngôn càng ngày càng khó chịu, mặt càng ngày càng trầm trọng, khiến ba cô cũng không biết nói gì. Vu Văn Lôi lại lần nữa lạc quan làm hòa và nói chuyện trở lại với Tâm Á, Trần San ở bên vùi đầu tiếp tục sự nghiệp sáng tác. Mà mỗi lúc vui vẻ Phương Ngôn bước vào lại im bặt.
Không phải Trần San không quan tâm mà cô không vĩ đại như thế. Bởi vì có một số việc đối với người ngoài thấy bình thường nhưng đối với bản thân mình thì rất quan trọng. Mỗi người đều tự có trách nhiệm với bản thân mình, Trần San không tốt bụng như thế, bởi vì Trần San biết cô có hỏi thì cũng không được trả lời. Không phải việc của cô, cô sẽ không đi làm điều thừa.
Trần San trải qua nhiều năm cuộc đời như thế, việc học được nhiều nhất chính là biết phân phát sự hảo tâm. Cho nên thoạt nhìn cô đối với mọi chuyện rất thản nhiên nhưng kỳ thật cô cũng có sự bảo vệ đối với bản thân mình. Nói cô khéo đưa đẩy, nói cô có tâm cơ cũng thế, với những người ở chung, Trần San biết điểm mấu chốt của họ nên duy trì khoảng cách thích hợp, làm bản thân cô trở nên vô hại, để người khác có không quá chú ý đến cô, đó mới là tốt nhất.
Trần San không thanh cao như thế, cũng không giống con buôn, cô có quy tắc sống của cô. Phương Ngôn thỉnh thoảng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, Trần San thấy không thoải mái, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thì cô coi như không phát hiện, nhưng nếu như ánh mắt chưa oán hận thì cô mới giải quyết.
Trần San khiến người ta rất đau đầu, cô không cần biết người ta tốt với cô thế nào, chỉ cần biết lòng tốt đó khiến cô phải trả giá bao nhiêu thôi, cô rất lý tính.
Đối với những người ở cùng ký túc xá, Trần San phân biệt rất rõ ràng. Phương Ngôn nhìn bên ngoài bình thường, vậy thì bình thản ở chung. Văn Lôi cao ngạo tâm sâu rất phiền toái, Trần San sẽ không kết giao quá thân. Tâm Á hào phóng trầm ổn, tuy rằng hơi có tính trẻ con nhưng chân thành, Trần San vô tình lại kết thân với cô ấy, dẫu sao làm người thì vẫn cần có bạn, Trần San cũng không ngoại lệ.
Đối với Hàn tứ và Hàn đại, Trần San biết a dua theo bọn họ thì vẫn sống tốt hơn là đắc tội với họ, nhưng Trần San cần gì phải tìm sự không thoải mái cho mình. Chỉ cần đối xử bình thường là được, dù sao bản thân cô cũng không tranh giành cái gì.
Xé mở mặt mũi ra mới là con người thật của Trần San.
“Tam, mình có lời muốn nói với cậu.”
Hôm nay sau khi ở thư viện đi ra, Trần San bị Văn Lôi kéo đến chỗ vắng trong sân trường, hai người ngồi trên ghế dài, Trần San nhìn Văn Lôi, thật muốn xem cô ấy nói gì.
“Tam, thật ra mình rất hâm mộ quan hệ của cậu và Tâm Á.” Văn Lôi cảm thán.
“Văn Lôi.”
“Tam, hãy nghe mình nói đi, thật ra mình thật không biết là nên hâm mộ các cậu hay là ghen tị với các cậu, nhưng mà hiện tại có thể nói ra trước mặt cậu thì thấy thật thoải mái.”
Trần San nhìn Văn Lôi cảm thán thì cũng không quấy rầy, yên lặng nhìn những vòng nước lăn tăn trên mặt hồ.
“Mình hận Phương Ngôn, không, có lẽ dùng từ hận cũng không chính xác. Tâm cơ Phương Ngôn quá sâu, cậu biêt không, cậu ấy một mặt thì kết giao bạn bè một mặt thì lại tính kế. Trước kia cậu có nói, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, mình lại không nghe.” Văn Lôi cười khổ một tiếng.
“Hôm nay tìm cậu chỉ là muốn nói những gì trong lòng cho cậu biết. Mình biết cậu không để ý đến mình. Nhìn cậu vui vẻ với Tâm Á như thế sao có thể chú ý đến mình.” Văn Lôi dừng một chút thở dài: “Trước kia mình cũng rất ghét cậu, vẻ mặt luôn lạnh nhạt, chỉ khi nói chuyện với Tâm Á mới tươi cười.”
“Mình cảm thấy có lẽ cậu đã sớm nhìn ra Phương Ngôn là người thế nào, nhưng mà cho đến bây giờ cậu chưa nói gì với mình có lẽ là do tình bạn của chúng ta chưa thân, cho nên mình cũng không thất vọng, nói đến cùng, thật ra mình cũng rất thích Tâm Á, cậu ấy luôn sang sảng thoải mái, nhưng mà mình lại không thể thân với cậu ấy như hai người vậy. Có lẽ cái này gọi là duyên phận đi.”
Trần San nhìn vẻ mặt phiền muộn của Văn Lôi, muốn nói gì nhưng lại thôi, có lẽ Văn Lôi chỉ cần người nghe.
“Tam, thật ra những lời này mình rất muốn nói với cậu, chỉ là mình thấy nói xong thì cậu cũng quên. Có phải cậu thấy mình thay đổi hay không, nhìn mình và Phương Ngôn không nói chuyện có phải trong lòng cậu cũng đoán được phần nào rồi không, haha. Mình không hi vọng cậu xem mình như bạn bè thân thiết, nhưng ở cùng phòng, mình hi vọng ít nhất cậu cũng đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cũng đừng hoài nghi mình có mục đích gì với Tâm Á, mình chỉ muốn tìm một người bạn mà thôi.”
Trần San nhìn ánh mắt của Vu Văn Lôi mang theo sự kiên định: “Mình thấy cậu trưởng thành rồi, rời xa Phương Ngôn lại trưởng thành hơn trước kia.” Trần San cảm khái nói.
“Phương Ngôn, mình thật muốn nhìn xem, cô ấy dùng mọi thủ đoạn theo đuổi Hàn Song Lăng như thế cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.” Văn Lôi nhắc tới tên Phương Ngôn với vẻ âm u: “Trong khoảng thời gian này cậu ấy đã mất hồn mất vía, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.”
“Văn Lôi, cậu.”
“Sao, cảm thấy mình độc ác sao, mình sẽ không đi làm chuyện tổn thương người khác, mình chỉ chờ mà thôi.”
Trầm San nhìn mắt Văn Lôi, đứng dậy, vỗ bả vai Văn Lôi: “Nhớ rõ những gì cậu nói, còn nữa, hoan nghênh đã trở về.” Sau khi nói xong thì Trần San mang túi rời đi.
Vu Văn Lôi nhìn Trần San đi xa, nước mắt chảy xuống, nghĩ rằng, ít nhất vẫn có người nghe cô nói, có lẽ, cô vẫn có thể trở về làm Vu Văn Lôi của ngày xưa.
Trong ký túc xá, tính tình Phương Ngôn càng ngày càng khó chịu, mặt càng ngày càng trầm trọng, khiến ba cô cũng không biết nói gì. Vu Văn Lôi lại lần nữa lạc quan làm hòa và nói chuyện trở lại với Tâm Á, Trần San ở bên vùi đầu tiếp tục sự nghiệp sáng tác. Mà mỗi lúc vui vẻ Phương Ngôn bước vào lại im bặt.
/80
|