Hiện tại Trần San hay cũng chính là Trần Thu Ngôn, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Lần đầu tiên được liên hệ với người nhà, chỉ là không biết nói như thế nào với ba mẹ về chuyện bị thương, nói dối, loại chuyện này không biết ba mẹ tin tưởng bao nhiêu, thật ra thì chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô cảm thấy chính là ba mẹ không cách nào tiếp nhận thực tế.
Hơn nữa, không thể để người khác phát hiện mình khác biệt so với trước, dù sao cũng không thể nói là mất trí nhớ…Với tình huống “huyết cẩu” hiện tại, ít nhất cùng lúc trước không có quá nhiều chuyển biến, mà sau này cũng phải từ từ thay đổi.
Tiếp theo, hiện tại cô vừa quay trở về thời sinh viên, tuy nói là đại học nhưng cũng không thể chịu nổi mấy cuộc thi, dù sao cũng đã 6 năm cô không động vào sách vở rồi, vốn cảm thấy Alexander thật cũng to nha, hơn nữa cũng sắp đến hè, còn phải về nhà của Trần San, mở đôi mắt tăm tối, haiz, không nói cái gì thân tình hay không thân tình, hơn nữa là trong ngoài không giống nhau, nên làm hay là không làm, tối thiểu còn phải biểu hiện giống người một nhà, huống chi còn là về tình cảm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy phiền não, thôi từ từ sẽ đến.
Trần San bò xuống giường, hiện tại là phải qua được cửa ải thi cử, những thứ khác tính sau, tìm được thời khóa biểu trong sách vở, trong lòng có vui mừng, lại tiếp tục tìm kiếm tin tức hữu dụng khác, mà trong laptop trên bàn sách cô còn tìm được ảnh gia đình của Trần San, một chút sở thích cá nhân và nhật kí cá nhân, mặc dù không hiểu quá rõ, nhưng ít nhất cô gái này lớn lên cũng là nhân tài, kết hợp với một chút tin tức trên di động, gia đình thuộc dạng trung lưu ở thành phố S này, có nhà có xe, điện thoại di động cảm ứng, máy tính bảng có thể nói so với Trần San trước kia ba mẹ đều là giáo viên… gia đình coi như là giàu có.
Nhìn lại vẻ ngoài của cô gái này, coi như là mĩ nhân thanh tú, trừ tính cách có hướng nội, những cái khác đều không tệ, có thể thấy được không phải là con cái nhà nghèo. Tìm được thẻ ngân hàng, nhưng lại không có mật mã, xem ra phải tìm thời gian đi ngân hàng một lần, trong ví da còn có hơn hai ngàn đồng, cũng coi như giàu có.
Thấy vậy, cô nghĩ mình không có thi bằng lái xe mà lại không được hoàn lại tiền, cũng không biết ba mẹ có chấp nhận không, bị va chạm không biết có được tiền bồi thường hay không, haiz, lại suy nghĩ. Hiện tại phải làm rõ tình huống và tiếp nhận thân phận Trần San.
Dọn dẹp xung quanh một chút, nhìn tủ treo quần áo toàn quân phục, lúc này mới nhớ tới, hiện tại cô là quân nhân rồi, tuy nói là học y, lại phải học võ nhưng cũng không tới trình độ kia, nếu như cố gắng học hành một chút thì sau này cuộc sống không cần phải bôn ba, dù sao cũng là công chức rồi, nhưng đúng là mấy năm học này thật sự thống khổ a, cô chính là người nhặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ a.
“Tam” – mở cửa phòng, Mai Tâm Á đi đến – “Mang một ít thức ăn cho cậu.”, cô đem hộp tiện lợi cầm trên tay đặt lên bàn học rồi trở lại bàn của mình.
Trần San nhận lấy, liền nhìn thấy là mì xào – “Cảm ơn, Phương Ngôn, Văn Lôi, đâu.” , sau đó liền mở ra ăn, không thể không ăn, xem ra là có qua lại với các bạn học này.
“Các cậu ấy đi ra ngoài chơi rồi, chắc nhìn các bạn nam đang chơi bóng đó.” – Mai Tâm Á ngồi ở phía sau vừa sửa sang lại vừa quay đầu lại nói chuyện.
“Đúng rồi, chân của cậu cũng không nặng lắm, nhưng đừng có đi loạn, mình đi tìm Dương Tuệ, bài tập lần trước của chúng ta chưa xong, vẫn phải xem lại một chút”. Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Trần San ăn xong rồi dọn dẹp lại, lấy toàn bộ sách giáo khoa ra, không có biện pháp, vò đầu, lật lại xem xét có thể học nơi nào, bài tập chờ Mai Tâm Á về rồi mới hỏi.
Trần San bắt đầu hòa nhịp với cuộc sống, giữ vững phương châm nhìn nhiều hỏi ít để điều chỉnh dần, chỉ một lần gọi điện về nhà Trần San, nói ít nghe nhiều, ba mẹ Trần San cũng không có phát hiện. Muốn gọi điện về nhà, nhưng lại do dự nhiều lần, có lẽ không dám đối mặt, chắc phải chờ thêm một thời gian nữa.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Trần San thật sự hối hận nghĩ đi nghĩ lại, mỗi sáng trời còn chưa sáng đã phải đi chạy, quần áo phải giữ sạch sẽ không thấy cả đường may, mỗi ngày lại giặt giũ, đi học thầy giáo rất nghiêm khắc, ra về đều bắt đi theo hàng, quản lí chặt chẽ, đến con ruồi còn không bay ra được cổng trường. Mặc dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mỹ nữ nhưng nhìn mãi cũng chịu không nổi a, quần áo thì mỗi ngày mỗi kiểu, đi đứng thì không kịp hàng, vì thế dù học tập hay huấn luyện cô cũng về ký túc xá mà tự rèn, sau khi đầu óc đầy chữ thì tắt đèn đi ngủ.
Một ngày kia, Trần San thật tiều tụy, cô sắp trở thành Triệu Phi Yến [1] (ý là chị sắp ốm như Triệu Phi Yến) rồi, thế mà ba cô bạn kia lại âm thầm hỏi: “Tam, cậu đang thầm mến ai sao?”. Trần San thiếu chút nữa phun ra, thật đúng là không biết trả lời sao nữa.
Hơn nữa, không thể để người khác phát hiện mình khác biệt so với trước, dù sao cũng không thể nói là mất trí nhớ…Với tình huống “huyết cẩu” hiện tại, ít nhất cùng lúc trước không có quá nhiều chuyển biến, mà sau này cũng phải từ từ thay đổi.
Tiếp theo, hiện tại cô vừa quay trở về thời sinh viên, tuy nói là đại học nhưng cũng không thể chịu nổi mấy cuộc thi, dù sao cũng đã 6 năm cô không động vào sách vở rồi, vốn cảm thấy Alexander thật cũng to nha, hơn nữa cũng sắp đến hè, còn phải về nhà của Trần San, mở đôi mắt tăm tối, haiz, không nói cái gì thân tình hay không thân tình, hơn nữa là trong ngoài không giống nhau, nên làm hay là không làm, tối thiểu còn phải biểu hiện giống người một nhà, huống chi còn là về tình cảm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy phiền não, thôi từ từ sẽ đến.
Trần San bò xuống giường, hiện tại là phải qua được cửa ải thi cử, những thứ khác tính sau, tìm được thời khóa biểu trong sách vở, trong lòng có vui mừng, lại tiếp tục tìm kiếm tin tức hữu dụng khác, mà trong laptop trên bàn sách cô còn tìm được ảnh gia đình của Trần San, một chút sở thích cá nhân và nhật kí cá nhân, mặc dù không hiểu quá rõ, nhưng ít nhất cô gái này lớn lên cũng là nhân tài, kết hợp với một chút tin tức trên di động, gia đình thuộc dạng trung lưu ở thành phố S này, có nhà có xe, điện thoại di động cảm ứng, máy tính bảng có thể nói so với Trần San trước kia ba mẹ đều là giáo viên… gia đình coi như là giàu có.
Nhìn lại vẻ ngoài của cô gái này, coi như là mĩ nhân thanh tú, trừ tính cách có hướng nội, những cái khác đều không tệ, có thể thấy được không phải là con cái nhà nghèo. Tìm được thẻ ngân hàng, nhưng lại không có mật mã, xem ra phải tìm thời gian đi ngân hàng một lần, trong ví da còn có hơn hai ngàn đồng, cũng coi như giàu có.
Thấy vậy, cô nghĩ mình không có thi bằng lái xe mà lại không được hoàn lại tiền, cũng không biết ba mẹ có chấp nhận không, bị va chạm không biết có được tiền bồi thường hay không, haiz, lại suy nghĩ. Hiện tại phải làm rõ tình huống và tiếp nhận thân phận Trần San.
Dọn dẹp xung quanh một chút, nhìn tủ treo quần áo toàn quân phục, lúc này mới nhớ tới, hiện tại cô là quân nhân rồi, tuy nói là học y, lại phải học võ nhưng cũng không tới trình độ kia, nếu như cố gắng học hành một chút thì sau này cuộc sống không cần phải bôn ba, dù sao cũng là công chức rồi, nhưng đúng là mấy năm học này thật sự thống khổ a, cô chính là người nhặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ a.
“Tam” – mở cửa phòng, Mai Tâm Á đi đến – “Mang một ít thức ăn cho cậu.”, cô đem hộp tiện lợi cầm trên tay đặt lên bàn học rồi trở lại bàn của mình.
Trần San nhận lấy, liền nhìn thấy là mì xào – “Cảm ơn, Phương Ngôn, Văn Lôi, đâu.” , sau đó liền mở ra ăn, không thể không ăn, xem ra là có qua lại với các bạn học này.
“Các cậu ấy đi ra ngoài chơi rồi, chắc nhìn các bạn nam đang chơi bóng đó.” – Mai Tâm Á ngồi ở phía sau vừa sửa sang lại vừa quay đầu lại nói chuyện.
“Đúng rồi, chân của cậu cũng không nặng lắm, nhưng đừng có đi loạn, mình đi tìm Dương Tuệ, bài tập lần trước của chúng ta chưa xong, vẫn phải xem lại một chút”. Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Trần San ăn xong rồi dọn dẹp lại, lấy toàn bộ sách giáo khoa ra, không có biện pháp, vò đầu, lật lại xem xét có thể học nơi nào, bài tập chờ Mai Tâm Á về rồi mới hỏi.
Trần San bắt đầu hòa nhịp với cuộc sống, giữ vững phương châm nhìn nhiều hỏi ít để điều chỉnh dần, chỉ một lần gọi điện về nhà Trần San, nói ít nghe nhiều, ba mẹ Trần San cũng không có phát hiện. Muốn gọi điện về nhà, nhưng lại do dự nhiều lần, có lẽ không dám đối mặt, chắc phải chờ thêm một thời gian nữa.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Trần San thật sự hối hận nghĩ đi nghĩ lại, mỗi sáng trời còn chưa sáng đã phải đi chạy, quần áo phải giữ sạch sẽ không thấy cả đường may, mỗi ngày lại giặt giũ, đi học thầy giáo rất nghiêm khắc, ra về đều bắt đi theo hàng, quản lí chặt chẽ, đến con ruồi còn không bay ra được cổng trường. Mặc dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mỹ nữ nhưng nhìn mãi cũng chịu không nổi a, quần áo thì mỗi ngày mỗi kiểu, đi đứng thì không kịp hàng, vì thế dù học tập hay huấn luyện cô cũng về ký túc xá mà tự rèn, sau khi đầu óc đầy chữ thì tắt đèn đi ngủ.
Một ngày kia, Trần San thật tiều tụy, cô sắp trở thành Triệu Phi Yến [1] (ý là chị sắp ốm như Triệu Phi Yến) rồi, thế mà ba cô bạn kia lại âm thầm hỏi: “Tam, cậu đang thầm mến ai sao?”. Trần San thiếu chút nữa phun ra, thật đúng là không biết trả lời sao nữa.
/80
|