Chưa đến một tháng, dưới sự bận rộn chuẩn bị của Trần San cùng Tâm Á, tiệm cà phê cũng gần xong.
Trần San cùng Tâm Á vừa bước qua cánh cửa đi vào tiệm cà phê đã cảm giác được thành tựu của bản thân. Gần cửa có mấy bộ bàn ghế phân tán, cửa thủy tinh có nên nhìn từ bên ngoài có thể thấy được tình hình bên trong. Bước qua hai tấm kính thủy tinh ngăn cách nữa là có thể nhìn thấy một quầy bar màu xám, mặt sau quầy bar trưng bày hàng loạt mẫu cà phê, tiếp theo là bếp nhỏ, trong này có đầy đủ mọi thứ. Bên trái quầy bar có một bức vách nhỏ ngăn thành những căn phòng riêng khoảng 60 m2, phong cách cổ điển nhưng mới mẻ, màu sắc sofa tương xứng với màu tường, ở chỗ rẽ có hai cầu thanh lên lầu, dưới cầu thang là phòng vệ sinh nhỏ, với phong cách hội họa tự tay vẽ. Lâu hai được Trần San và Tâm Á trang trí thành một căn phòng lớn, là nơi lý tưởng để cùng bạn bè uống cà phê, cũng có thể nghỉ ngơi. Tổng thể kiến trúc dựa theo phong cách thiết kế của các tiệm cà phê nước ngoài, cổ điển nhưng kém phần đặc sắc.
Trần San ngã vào sofa ở lầu hai, rất mệt nha. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Trần San cùng Tâm Á chạy tới chạy lui, toàn thân mệt mỏi, những bức tranh trên tườn đều là tự mình hoàn thành, tựa như một đứa nhỏ lớn lên trong tay mình vậy.
Tâm Á ở bên cạnh cũng ngã xuống sofa: “Tam, bước đầu tiên chúng ta đã hoàn thành, xem tình hình thì hiện tại nên tuyển bốn nhân viên phục vụ, nhưng mà chúng ta biết tìm đầu bếp ở đâu đây?”
“Cậu không biết làm sao?” Trần San ngồi ngay ngắn, thực kinh ngạc.
“Biết cái gì, từ đầu đến cuối cậu không nghĩ tới chuyện mời đầu bếp về làm cà phê cùng bánh ngọt sao?”
“Không phải là mình cùng cậu làm sao?”
“Tam, chuyện này đùa không vui đâu.”
“Bắt đầu hai chúng ta sẽ làm, sau này không cần tới bốn người phục vụ đâu, đến lúc đó cho hai người theo chúng ta học tập là được, đến lúc chúng ta khai giảng chắc họ đã có thể tự làm rồi. Nếu lúc đó phục vụ không đủ thì có thể tuyển thêm.”
“Cậu biết làm sao?” Tâm Á ngồi vào bên cạnh Trần San: “Được, chúng ta thử đi, làm không được thì tìm người.” Vẻ mặt của Tâm Á không tin.
“Được.” Trần San kéo Tâm Á đi xuống lầu vào phòng bếp.
Trong phòng bếp có đầy đủ thiết bị, nguyên liệu cũng đã đưa đến hôm qua, sau này không đủ gọi điện sẽ có người đưa đến.
Tâm Á ngồi vào ghế dựa, vẻ mặt mong chờ nhìn Trần San đang bận rộn làm việc.
“Thử xem xem, ăn ngon không?”
Trần San làm hai loại bánh ngọt, thời gian có vẻ lâu, sau đó pha thêm cà phê, bởi vì cà phê đã nghiền sẵn nên có vẻ nhanh hơn.
Trần San ở bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy Tâm Á chép chép cái miệng trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ tay nghề lui bước rồi sao. Cô tiến lên bàn cầm lấy một miếng bánh.
“Tam, đây là của mình, cậu muốn ăn thì làm cái khác.” Tâm Á cướp lại giấu đi: “Với tay nghề này cậu có thể đi làm xiếc được rồi đấy.”
“Ăn ngon là được, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là do nguyên liệu nấu ăn tốt, đồ nhập khẩu có khác.”.”
“Hiện tại mình yên tâm rồi.”
“Yên tâm còn quá sớm đấy, cậu cũng phải học.”
“Không phải chứ, sở trường của mình là dao kiếm, giờ chuyển qua dao nấu ăn sao, nhưng mà mình cũng có chút hứng thú.”
Ngày tiếp theo là ngày bán thử, buổi sáng Trần San lái xe như bão táp chở Tâm Á đi đến cửa hàng. Đem những gì đêm qua thảo luận ra thực hiện.
“Tam, mình đói bụng.” Tâm Á từ quầy bar đi đến phòng bếp: “Làm việc thế này thật mau mệt chết.”
Trần San vội vàng thu nhập mọi thứ, quay đầu: “Hôm nay có thể tối mới về được, cậu gọi điện báo trước với ba mẹ đi, buổi tối ăn ở trong tiệm.”
“Ai, rốt cuộc mình cũng biết kiếm tiền thật không dễ dàng, mới có một ngày mà mình cảm thấy như đã qua một năm.” Tâm Á cọ đến bên cạnh Trần San.
“Từ từ sẽ quen, ngày đầu tiên chúng ta không có kinh nghiệm gì, qua vài ngày sẽ không mệt mỏi như thế nữa.”
Một ngày qua đi, người phục vụ về rồi, Trần San cùng Tâm Á ngồi ở quầy thu ngân đếm tiền, cảm giác này thật thỏa mãn.
“Trời ạ, Tam, nhiều như thế a, mỗi ngày đều như thế thì mình thành phú bà mất.”
“Chưa đâu, muốn ổn định thì còn phải thêm một thời gian nữa, nhưng mà hôm nay thế này cũng xem như đã thành công một nửa.”
Hai người vỗ tay ăn mừng, rất hạnh phúc.
Trần San cùng Tâm Á vừa bước qua cánh cửa đi vào tiệm cà phê đã cảm giác được thành tựu của bản thân. Gần cửa có mấy bộ bàn ghế phân tán, cửa thủy tinh có nên nhìn từ bên ngoài có thể thấy được tình hình bên trong. Bước qua hai tấm kính thủy tinh ngăn cách nữa là có thể nhìn thấy một quầy bar màu xám, mặt sau quầy bar trưng bày hàng loạt mẫu cà phê, tiếp theo là bếp nhỏ, trong này có đầy đủ mọi thứ. Bên trái quầy bar có một bức vách nhỏ ngăn thành những căn phòng riêng khoảng 60 m2, phong cách cổ điển nhưng mới mẻ, màu sắc sofa tương xứng với màu tường, ở chỗ rẽ có hai cầu thanh lên lầu, dưới cầu thang là phòng vệ sinh nhỏ, với phong cách hội họa tự tay vẽ. Lâu hai được Trần San và Tâm Á trang trí thành một căn phòng lớn, là nơi lý tưởng để cùng bạn bè uống cà phê, cũng có thể nghỉ ngơi. Tổng thể kiến trúc dựa theo phong cách thiết kế của các tiệm cà phê nước ngoài, cổ điển nhưng kém phần đặc sắc.
Trần San ngã vào sofa ở lầu hai, rất mệt nha. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Trần San cùng Tâm Á chạy tới chạy lui, toàn thân mệt mỏi, những bức tranh trên tườn đều là tự mình hoàn thành, tựa như một đứa nhỏ lớn lên trong tay mình vậy.
Tâm Á ở bên cạnh cũng ngã xuống sofa: “Tam, bước đầu tiên chúng ta đã hoàn thành, xem tình hình thì hiện tại nên tuyển bốn nhân viên phục vụ, nhưng mà chúng ta biết tìm đầu bếp ở đâu đây?”
“Cậu không biết làm sao?” Trần San ngồi ngay ngắn, thực kinh ngạc.
“Biết cái gì, từ đầu đến cuối cậu không nghĩ tới chuyện mời đầu bếp về làm cà phê cùng bánh ngọt sao?”
“Không phải là mình cùng cậu làm sao?”
“Tam, chuyện này đùa không vui đâu.”
“Bắt đầu hai chúng ta sẽ làm, sau này không cần tới bốn người phục vụ đâu, đến lúc đó cho hai người theo chúng ta học tập là được, đến lúc chúng ta khai giảng chắc họ đã có thể tự làm rồi. Nếu lúc đó phục vụ không đủ thì có thể tuyển thêm.”
“Cậu biết làm sao?” Tâm Á ngồi vào bên cạnh Trần San: “Được, chúng ta thử đi, làm không được thì tìm người.” Vẻ mặt của Tâm Á không tin.
“Được.” Trần San kéo Tâm Á đi xuống lầu vào phòng bếp.
Trong phòng bếp có đầy đủ thiết bị, nguyên liệu cũng đã đưa đến hôm qua, sau này không đủ gọi điện sẽ có người đưa đến.
Tâm Á ngồi vào ghế dựa, vẻ mặt mong chờ nhìn Trần San đang bận rộn làm việc.
“Thử xem xem, ăn ngon không?”
Trần San làm hai loại bánh ngọt, thời gian có vẻ lâu, sau đó pha thêm cà phê, bởi vì cà phê đã nghiền sẵn nên có vẻ nhanh hơn.
Trần San ở bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy Tâm Á chép chép cái miệng trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ tay nghề lui bước rồi sao. Cô tiến lên bàn cầm lấy một miếng bánh.
“Tam, đây là của mình, cậu muốn ăn thì làm cái khác.” Tâm Á cướp lại giấu đi: “Với tay nghề này cậu có thể đi làm xiếc được rồi đấy.”
“Ăn ngon là được, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là do nguyên liệu nấu ăn tốt, đồ nhập khẩu có khác.”.”
“Hiện tại mình yên tâm rồi.”
“Yên tâm còn quá sớm đấy, cậu cũng phải học.”
“Không phải chứ, sở trường của mình là dao kiếm, giờ chuyển qua dao nấu ăn sao, nhưng mà mình cũng có chút hứng thú.”
Ngày tiếp theo là ngày bán thử, buổi sáng Trần San lái xe như bão táp chở Tâm Á đi đến cửa hàng. Đem những gì đêm qua thảo luận ra thực hiện.
“Tam, mình đói bụng.” Tâm Á từ quầy bar đi đến phòng bếp: “Làm việc thế này thật mau mệt chết.”
Trần San vội vàng thu nhập mọi thứ, quay đầu: “Hôm nay có thể tối mới về được, cậu gọi điện báo trước với ba mẹ đi, buổi tối ăn ở trong tiệm.”
“Ai, rốt cuộc mình cũng biết kiếm tiền thật không dễ dàng, mới có một ngày mà mình cảm thấy như đã qua một năm.” Tâm Á cọ đến bên cạnh Trần San.
“Từ từ sẽ quen, ngày đầu tiên chúng ta không có kinh nghiệm gì, qua vài ngày sẽ không mệt mỏi như thế nữa.”
Một ngày qua đi, người phục vụ về rồi, Trần San cùng Tâm Á ngồi ở quầy thu ngân đếm tiền, cảm giác này thật thỏa mãn.
“Trời ạ, Tam, nhiều như thế a, mỗi ngày đều như thế thì mình thành phú bà mất.”
“Chưa đâu, muốn ổn định thì còn phải thêm một thời gian nữa, nhưng mà hôm nay thế này cũng xem như đã thành công một nửa.”
Hai người vỗ tay ăn mừng, rất hạnh phúc.
/80
|