Bên kia, Đinh Giai mới uống với Mai Tâm Á vài chén thì lại thấy đau dạ dày, tuy rằng tửu lượng tốt nhưng không chịu nổi khi uống nhiều một lúc như thế.
Hắn nhìn Vu Văn Lôi đến ngồi cạnh hắn, nhìn chằm chằm xem cô định làm cái gì.
“Đinh Giai, anh uống ít thôi, ăn một chút đồ ăn đi.” Văn Lôi kéo Đinh Giai, thật hiền lành gắp thức ăn cho hắn.
Đinh Giai thấy Văn Lôi lại dính vào hắn thì đau đầu, nhìn ánh mắt của Hàn tứ cầu cứu.
Hàn Song Lăng vuốt ve chén rượu trong tay, nhìn ánh mắt của Định Giai, coi như không phát hiện gì, quay đầu nói chuyện với Phương Ngôn.
Đinh Giai bị bỏ rơi, đúng lúc này nghe được Dương Việt gọi hắn thì vui mừng vạn phần.
“Đinh Giai, lại đây.”
“Được.” Vui mừng vì thấy người anh em Dương Việt vẫn còn nhớ tới hắn, cầm chén rượu thay đổi vị trí.
“Đến, lại đây, anh mới vừa nhận một em gái.” Dương Việt vỗ vai Trần San ở bên cạnh giới thiệu với Đinh Giai, rất ra dáng anh trai.
Trần San nhìn Tiêu Tử Kỳ đã ngã vào một bên thì trong lòng thầm vui vẻ, nghe thấy Dương Việt giới thiệu, đôi mắt lại nhìn cái móng vuốt đang ôm mình kia.
Bình thường Đinh Giai hay cùng ở Dương Việt, thấy anh em nhận em gái như thế, cảm thấy nha đầu Trần San có thể khiến Dương Việt đồng ý nhận làm em gái thì chắc chắn là không bình thường. Tuy rằng Dương Việt thấy ai cũng thân thiết nhưng cũng chỉ là chuyện ngoài miệng mà thôi, khi quay đầu lại thì chắc chắn hắn sẽ không nhớ rõ bất cứ ai.
“Tam a, đây là Đinh Giai, sau này gọi là anh Đinh. Sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng, anh Đinh sẽ giúp em làm, hắn làm không được thì còn có anh đây.”
Hàn Song Lăng nhìn thấy tình trạng của Trần San ở bên kia thì thiếu chút nữa đã phun rượu từ trong miệng ra. Chỉ một lúc không nhìn tới giờ đã biến thành em gái của Dương Việt. Nha đầu kia cũng thật giỏi a. Sau đó nhìn Tiêu Tử Kỳ nằm úp sấp trên bàn cơm, chỉ không chú ý một cái sao Tử Kỳ lại bỏ mạng thế kia.
Trần San có thể thấy được Dương Việt chân thành với cô nên cũng nghiêm túc nói với Đinh Giai: “Vậy anh Đinh, em mời anh ba chén.”
Đinh Giai không phải là người chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, tuy rằng diện mạo hắn trắng nõn, còn mang theo cả mắt kính ra dáng thư sinh, nhưng thật ra hắn là người rất có cốt khí, nhìn Trần San uống hết ba chén thì chính hắn cũng uống hết.
“Tam, anh Đinh của em tửu lượng không tồi, người cũng rất tốt. Sau này tiếp xúc nhiều thì sẽ biết.”
Trần San uống xong nghe câu đó thì nghĩ thầm, gặp thì gặp nhưng đừng gặp nhiều quá, gặp một lần lại uống một lần, dù uống cũng không thành vấn đề với cô nhưng cô cũng không muốn người khác nghĩ mình là tửu quỷ nha.
Ăn xong bữa cơm, Trần San nhìn Dương Việt, Đinh Giai cùng Tiêu Tử Kỳ đều nằm úp sấp trên bàn, tiểu nhân ở trong lòng lại nhảy lên vui mừng. Sau đó ánh mắt nhìn đến Hàn Song Lăng ở bên kia, nhìn ánh mắt cười như không đó lại run lên một chút.
Sau khi Hàn Song Lăng tiễn bước bốn nha đầu xong thì trở về Vương Triều, ngồi trên sofa pha một chén trà, nhìn ba người nằm trên sofa mà thấy đau đầu.
“Uổng tổng cộng mấy chai rượu vậy?” Hắn hỏi người quản lý khách sạn đứng ở sau.
“Mười bình, Tứ thiếu.”
Hàn Song Lăng có vẻ kinh ngạc, bỏ qua hắn, Phương Ngôn và Vu Văn Lôi, năm người họ lại uống nhiều như thế, trong lòng cảm khái vạn phần. Trong đó Mai Tâm Á cùng Tử Kỳ uống ít hơn, còn lại hầu như là ba người kia uống, nhưng mà nhìn thấy ba kẻ kia xếp hàng nằm trên sofa, lại nhớ đến Trần San vui vẻ chào tạm biệt mình, trong lòng lại thấy có lỗi với ba người kia.
“Đem bọn họ đến phòng họ vẫn hay ở đi.” Hàn Song Lăng nói với quản lý xong thì buông chén trà ra khỏi phòng.
Sau khi bọn Trần San trở lại ký túc xá, tắm rửa một phen thì lên giường.
Tắt đèn, tất cả đều chìm vào bóng đêm, Mai Tâm Á đụng đến giường liền ngủ, còn Phương Ngôn suy nghĩ lúc ăn cơm Hàn Song Lăng thỉnh thoảng lại nhìn đến Trần San thì trong lòng thấy không thoải mái.
Vu Văn Lôi ở trên giường lại nhớ đến Dương Việt cứ gọi Trần San là em gái em gái, Đinh Giai thì liên tiếp uống rượu với Tâm Á, sao mới gặp lần đầu, Trần San cùng Tâm Á lại có thể thân thiết với họ như vậy, chính cô quen biết họ sớm hơn nhưng cũng không thân như thế, trong lòng không phục lắm.
Trần San thì nằm trên giường, sắp xếp kế hoạch học tập sau này.
Hắn nhìn Vu Văn Lôi đến ngồi cạnh hắn, nhìn chằm chằm xem cô định làm cái gì.
“Đinh Giai, anh uống ít thôi, ăn một chút đồ ăn đi.” Văn Lôi kéo Đinh Giai, thật hiền lành gắp thức ăn cho hắn.
Đinh Giai thấy Văn Lôi lại dính vào hắn thì đau đầu, nhìn ánh mắt của Hàn tứ cầu cứu.
Hàn Song Lăng vuốt ve chén rượu trong tay, nhìn ánh mắt của Định Giai, coi như không phát hiện gì, quay đầu nói chuyện với Phương Ngôn.
Đinh Giai bị bỏ rơi, đúng lúc này nghe được Dương Việt gọi hắn thì vui mừng vạn phần.
“Đinh Giai, lại đây.”
“Được.” Vui mừng vì thấy người anh em Dương Việt vẫn còn nhớ tới hắn, cầm chén rượu thay đổi vị trí.
“Đến, lại đây, anh mới vừa nhận một em gái.” Dương Việt vỗ vai Trần San ở bên cạnh giới thiệu với Đinh Giai, rất ra dáng anh trai.
Trần San nhìn Tiêu Tử Kỳ đã ngã vào một bên thì trong lòng thầm vui vẻ, nghe thấy Dương Việt giới thiệu, đôi mắt lại nhìn cái móng vuốt đang ôm mình kia.
Bình thường Đinh Giai hay cùng ở Dương Việt, thấy anh em nhận em gái như thế, cảm thấy nha đầu Trần San có thể khiến Dương Việt đồng ý nhận làm em gái thì chắc chắn là không bình thường. Tuy rằng Dương Việt thấy ai cũng thân thiết nhưng cũng chỉ là chuyện ngoài miệng mà thôi, khi quay đầu lại thì chắc chắn hắn sẽ không nhớ rõ bất cứ ai.
“Tam a, đây là Đinh Giai, sau này gọi là anh Đinh. Sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng, anh Đinh sẽ giúp em làm, hắn làm không được thì còn có anh đây.”
Hàn Song Lăng nhìn thấy tình trạng của Trần San ở bên kia thì thiếu chút nữa đã phun rượu từ trong miệng ra. Chỉ một lúc không nhìn tới giờ đã biến thành em gái của Dương Việt. Nha đầu kia cũng thật giỏi a. Sau đó nhìn Tiêu Tử Kỳ nằm úp sấp trên bàn cơm, chỉ không chú ý một cái sao Tử Kỳ lại bỏ mạng thế kia.
Trần San có thể thấy được Dương Việt chân thành với cô nên cũng nghiêm túc nói với Đinh Giai: “Vậy anh Đinh, em mời anh ba chén.”
Đinh Giai không phải là người chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, tuy rằng diện mạo hắn trắng nõn, còn mang theo cả mắt kính ra dáng thư sinh, nhưng thật ra hắn là người rất có cốt khí, nhìn Trần San uống hết ba chén thì chính hắn cũng uống hết.
“Tam, anh Đinh của em tửu lượng không tồi, người cũng rất tốt. Sau này tiếp xúc nhiều thì sẽ biết.”
Trần San uống xong nghe câu đó thì nghĩ thầm, gặp thì gặp nhưng đừng gặp nhiều quá, gặp một lần lại uống một lần, dù uống cũng không thành vấn đề với cô nhưng cô cũng không muốn người khác nghĩ mình là tửu quỷ nha.
Ăn xong bữa cơm, Trần San nhìn Dương Việt, Đinh Giai cùng Tiêu Tử Kỳ đều nằm úp sấp trên bàn, tiểu nhân ở trong lòng lại nhảy lên vui mừng. Sau đó ánh mắt nhìn đến Hàn Song Lăng ở bên kia, nhìn ánh mắt cười như không đó lại run lên một chút.
Sau khi Hàn Song Lăng tiễn bước bốn nha đầu xong thì trở về Vương Triều, ngồi trên sofa pha một chén trà, nhìn ba người nằm trên sofa mà thấy đau đầu.
“Uổng tổng cộng mấy chai rượu vậy?” Hắn hỏi người quản lý khách sạn đứng ở sau.
“Mười bình, Tứ thiếu.”
Hàn Song Lăng có vẻ kinh ngạc, bỏ qua hắn, Phương Ngôn và Vu Văn Lôi, năm người họ lại uống nhiều như thế, trong lòng cảm khái vạn phần. Trong đó Mai Tâm Á cùng Tử Kỳ uống ít hơn, còn lại hầu như là ba người kia uống, nhưng mà nhìn thấy ba kẻ kia xếp hàng nằm trên sofa, lại nhớ đến Trần San vui vẻ chào tạm biệt mình, trong lòng lại thấy có lỗi với ba người kia.
“Đem bọn họ đến phòng họ vẫn hay ở đi.” Hàn Song Lăng nói với quản lý xong thì buông chén trà ra khỏi phòng.
Sau khi bọn Trần San trở lại ký túc xá, tắm rửa một phen thì lên giường.
Tắt đèn, tất cả đều chìm vào bóng đêm, Mai Tâm Á đụng đến giường liền ngủ, còn Phương Ngôn suy nghĩ lúc ăn cơm Hàn Song Lăng thỉnh thoảng lại nhìn đến Trần San thì trong lòng thấy không thoải mái.
Vu Văn Lôi ở trên giường lại nhớ đến Dương Việt cứ gọi Trần San là em gái em gái, Đinh Giai thì liên tiếp uống rượu với Tâm Á, sao mới gặp lần đầu, Trần San cùng Tâm Á lại có thể thân thiết với họ như vậy, chính cô quen biết họ sớm hơn nhưng cũng không thân như thế, trong lòng không phục lắm.
Trần San thì nằm trên giường, sắp xếp kế hoạch học tập sau này.
/80
|