Hàn Song Lăng nghe xong hơi đau đầu, không ngờ là cô bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thùy mị mà lại là người con gái đanh đá, ngang ngược như vậy.
Đi đến đầu giường Phương Ngôn, nhìn Phương Ngôn ngủ.
“Được, tiền viện phí của Phương Ngon tôi sẽ trả, tôi đã biết ai gây ra, chuyện cô ấy bị đánh về sau sẽ không phát sinh nữa, các cậu yên tâm. Nhưng tôi muốn nhờ các cậu chăm sóc Phương Ngôn, tôi không có nhiều thời gian lắm.”
Vu Văn Lôi không dám nhiều lời, Tâm Á lắng nghe Hàn Song Lăng nói chăm chú, có chút hiểu được, nên không có phát biểu gì cả.
Mà Trần San cho rằng chuyện này là do Hàn Song Lăng gây ra, chỉ cần đảm bảo chuyện này về sau sẽ không tái diễn, lại không điều tra nữa. Được, tuy rằng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại làm cho người ta không thoải mái.
“Chuyện bồi thường…” – nghĩ nửa ngày, Trần San nói. Đây là tư tưởng nông dân của Trần San phát tác sau thời gian dài.
Trần San nghĩ, đã không an ủi tinh thần, thì ít nhất cũng phải có chút bồi thường. Đối với Phương Ngôn mà nói cũng như an ủi.
Hàn Song Lăng nghe thấy vậy, mày nhíu lại nhìn về phía Trần San, ánh mắt như dao găm.
“Việc này cứ để sau xử lí.”
Nói xong không chờ Phương Ngôn tỉnh lại, đi tới hướng cửa, lúc sắp kéo cửa thì xoay người hướng vào trong nói: “Chờ Phương Ngôn tỉnh lại, bảo cô ấy cố gắng nghỉ ngơi, không bận tôi sẽ vào thăm sau.”
Chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Mà trong phòng bệnh, Tâm Á, Trần San, Văn Lôi ngơ ngác nhìn nhau, không nói một câu.
“Đi thật a.” – Tâm Á không tin nói: “ Cứ như là tới đây nhìn thoáng qua.”
“Không thì thế nào?” – Văn Lôi bĩu môi nói, lúc ở nhà cùng Phương Ngôn đã có thể thấy rõ: “Anh ta như thế, cũng có thể xem đây đã là rất cố gắng rồi, có thể là đã chấp nhận Phương Ngôn.”
“Cũng không biết vì sao Phương Ngôn lại chịu đựng như vậy?” – Tâm Á không vui nói.
Trần San đi về phía giường, ngả người xuống, cầm chai nước chuẩn bị mở uống.
“Tam, ảo mộng của mình đã tan vỡ.” – Tâm Á đi đến bên giường Trần San, ngồi xuống.
“Mình đã sớm vỡ mộng.” – Văn Lôi nghe Tâm Á phát biểu suy nghĩ của mình: “Nhưng Phương Ngôn thích anh ta như vậy, thì có thể làm gì, các cậu cũng biết trước kia mình thích Hàn Song Lăng, nếu mình có nói gì trước mặt Phương Ngôn thì cô ấy lại nghĩ mình đang ghen tị.”
Trần San nghe Văn Lôi nói, kinh ngạc nhìn Văn Lôi.
“Nhưng trừ việc không quan tâm Phương Ngôn thì anh ta không để cho cậu ấy thiếu cái gì.” – Văn Lôi cảm thán.
“Cũng đúng, căn biệt thự kia cho Phương Ngôn, cũng là có tình cảm với cô ấy.” – Tâm Á tỏ vẻ đồng ý.
Trần San nghe vậy, trong lòng nghĩ chắc Hàn Song Lăng cũng phải có tình cảm với Phương Ngôn, nhưng cũng chưa tới mức kia, nửa học kì nay Phương Ngôn thay đổi chắc cũng vì lí do này. Nghĩ đến Phương Ngôn, trước kia nhìn cũng không nổi bật, tuy bây giờ có xinh đẹp hơn, những nhìn cũng không nổi bật là bao nhiêu.
Ngày hôm sau, Phương Ngôn tỉnh lại, Văn Lôi kể lại đầu đuôi, Phương Ngôn có vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại cười thoải mái.
“Cảm ơn Tam và Tâm Á.”
“Ừ, cậu đừng nói như vậy, mình và Tam sẽ tới thăm sau.” – Tâm Á từ chối nói: “Cứ nghỉ ngơi đi, mình sẽ xin phép cho cậu.”
Phương Ngôn được Văn Lôi cho uống ngụm nước, từ từ nằm xuống.
“Ừ, các cậu về trường đi, mình ở đây không sao đâu.”
“Không sao, bây giờ bọn mình về, khi nào rảnh sẽ ghé thăm cậu sau, cứ để Hàn Song Lăng chăm sóc, hắn bảo nếu rảnh sẽ đến thăm cậu.” – Tâm Á giải thích.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phương Ngôn, Trần San dặn Phương Ngôn những việc cần chú ý, sau đó kéo Văn Lôi và Tâm Á về trường học.
Dọc đường đi, Tâm Á cứ lảm nhảm bên tai Trần San là bao giờ Phương Ngôn mới khỏe.
Văn Lôi ngồi ở trước xe không nói một lời.
Đi đến đầu giường Phương Ngôn, nhìn Phương Ngôn ngủ.
“Được, tiền viện phí của Phương Ngon tôi sẽ trả, tôi đã biết ai gây ra, chuyện cô ấy bị đánh về sau sẽ không phát sinh nữa, các cậu yên tâm. Nhưng tôi muốn nhờ các cậu chăm sóc Phương Ngôn, tôi không có nhiều thời gian lắm.”
Vu Văn Lôi không dám nhiều lời, Tâm Á lắng nghe Hàn Song Lăng nói chăm chú, có chút hiểu được, nên không có phát biểu gì cả.
Mà Trần San cho rằng chuyện này là do Hàn Song Lăng gây ra, chỉ cần đảm bảo chuyện này về sau sẽ không tái diễn, lại không điều tra nữa. Được, tuy rằng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại làm cho người ta không thoải mái.
“Chuyện bồi thường…” – nghĩ nửa ngày, Trần San nói. Đây là tư tưởng nông dân của Trần San phát tác sau thời gian dài.
Trần San nghĩ, đã không an ủi tinh thần, thì ít nhất cũng phải có chút bồi thường. Đối với Phương Ngôn mà nói cũng như an ủi.
Hàn Song Lăng nghe thấy vậy, mày nhíu lại nhìn về phía Trần San, ánh mắt như dao găm.
“Việc này cứ để sau xử lí.”
Nói xong không chờ Phương Ngôn tỉnh lại, đi tới hướng cửa, lúc sắp kéo cửa thì xoay người hướng vào trong nói: “Chờ Phương Ngôn tỉnh lại, bảo cô ấy cố gắng nghỉ ngơi, không bận tôi sẽ vào thăm sau.”
Chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Mà trong phòng bệnh, Tâm Á, Trần San, Văn Lôi ngơ ngác nhìn nhau, không nói một câu.
“Đi thật a.” – Tâm Á không tin nói: “ Cứ như là tới đây nhìn thoáng qua.”
“Không thì thế nào?” – Văn Lôi bĩu môi nói, lúc ở nhà cùng Phương Ngôn đã có thể thấy rõ: “Anh ta như thế, cũng có thể xem đây đã là rất cố gắng rồi, có thể là đã chấp nhận Phương Ngôn.”
“Cũng không biết vì sao Phương Ngôn lại chịu đựng như vậy?” – Tâm Á không vui nói.
Trần San đi về phía giường, ngả người xuống, cầm chai nước chuẩn bị mở uống.
“Tam, ảo mộng của mình đã tan vỡ.” – Tâm Á đi đến bên giường Trần San, ngồi xuống.
“Mình đã sớm vỡ mộng.” – Văn Lôi nghe Tâm Á phát biểu suy nghĩ của mình: “Nhưng Phương Ngôn thích anh ta như vậy, thì có thể làm gì, các cậu cũng biết trước kia mình thích Hàn Song Lăng, nếu mình có nói gì trước mặt Phương Ngôn thì cô ấy lại nghĩ mình đang ghen tị.”
Trần San nghe Văn Lôi nói, kinh ngạc nhìn Văn Lôi.
“Nhưng trừ việc không quan tâm Phương Ngôn thì anh ta không để cho cậu ấy thiếu cái gì.” – Văn Lôi cảm thán.
“Cũng đúng, căn biệt thự kia cho Phương Ngôn, cũng là có tình cảm với cô ấy.” – Tâm Á tỏ vẻ đồng ý.
Trần San nghe vậy, trong lòng nghĩ chắc Hàn Song Lăng cũng phải có tình cảm với Phương Ngôn, nhưng cũng chưa tới mức kia, nửa học kì nay Phương Ngôn thay đổi chắc cũng vì lí do này. Nghĩ đến Phương Ngôn, trước kia nhìn cũng không nổi bật, tuy bây giờ có xinh đẹp hơn, những nhìn cũng không nổi bật là bao nhiêu.
Ngày hôm sau, Phương Ngôn tỉnh lại, Văn Lôi kể lại đầu đuôi, Phương Ngôn có vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại cười thoải mái.
“Cảm ơn Tam và Tâm Á.”
“Ừ, cậu đừng nói như vậy, mình và Tam sẽ tới thăm sau.” – Tâm Á từ chối nói: “Cứ nghỉ ngơi đi, mình sẽ xin phép cho cậu.”
Phương Ngôn được Văn Lôi cho uống ngụm nước, từ từ nằm xuống.
“Ừ, các cậu về trường đi, mình ở đây không sao đâu.”
“Không sao, bây giờ bọn mình về, khi nào rảnh sẽ ghé thăm cậu sau, cứ để Hàn Song Lăng chăm sóc, hắn bảo nếu rảnh sẽ đến thăm cậu.” – Tâm Á giải thích.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phương Ngôn, Trần San dặn Phương Ngôn những việc cần chú ý, sau đó kéo Văn Lôi và Tâm Á về trường học.
Dọc đường đi, Tâm Á cứ lảm nhảm bên tai Trần San là bao giờ Phương Ngôn mới khỏe.
Văn Lôi ngồi ở trước xe không nói một lời.
/80
|