Chương 27: Mặc cảm tự ti
Trình Nhất Minh nghe tin Giang Ngưng sắp rời đi, anh cảm thấy hơi buồn, vì vậy anh vội vàng gọi cô quay lại, "Giang Ngưng, anh có thể gọi em như vậy không?"
"Anh có thể gọi em là Giang Ngưng."
Được sự cho phép của cô, Trình Nhất Minh rất vui, nhe răng trắng và cười với Giang Ngưng, "Giang Ngưng, em xem, đã gần trưa rồi, dù gấp thế nào, em cũng hãy giữ gìn sức khỏe, ăn bữa cơm trước khi rời đi! Hôm nay anh đãi khách coi như ăn mừng sự hợp tác vui vẻ của chúng ta, thế nào? Giang Ngưng, em có thể cho anh chút thể diện được không? Haha"
Nghĩ sau này cô còn phải hợp tác với anh, có thể sẽ làm phiền anh ấy nhiều chuyện, cô liền gật đầu nói: "Ăn cũng được! Nhưng mà, em phải chiêu đãi anh! Như vậy được không?" Trình Nhất Minh vốn muốn từ chối lời đề nghị của cô, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Giang Ngưng, dường như nếu anh không đồng ý, cô sẽ lập tức rời đi, vì để giữ cô lại, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Được, được rồi. Hôm nay anh mặt dày ăn trực một bữa của em vậy. Nhưng em phải hứa lần sau để anh mời nhé?"
Giang Ngưng cười gật đầu, "Được!"
Trình Nhất Minh dẫn đường cho hai người, anh đưa Giang Ngưng và Giang Hàn đến nhà hàng gần Tế Thế Đường nhất.
Nhà hàng rất hoành tráng và lộng lẫy, hiện thuộc khách sạn Quân Hảo tổng hợp năm sao duy nhất ở thành phố Đại Hưng, tích hợp mua sắm, ăn uống, lưu trú và giải trí.
Giang Ngưng và em trai cô Giang Hàn mỗi người dắt theo một chiếc xe đạp, cùng với Trình Nhất Minh, họ đi bộ đến cửa khách sạn Quân Hảo.
Giang Hàn nhìn khách sạn lộng lẫy, người ra vào khách sạn đều ăn mặc chỉnh tề, đối với chiếc áo sơ mi sờn cũ của cậu có vẻ không thích hợp lắm.
Chàng trai trẻ nhạy cảm không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Chị, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi? Nơi này quá cao cấp, ăn mặc như vậy bị đuổi ra ngoài thì sao? Nhìn xem, trước cửa có một tấm biển ghi cái gì —— quần áo xốc xếch không được phép vào trong đi!”
Giang Ngưng cũng không cảm thấy hai chị em ăn mặc giản dị như vậy có gì không ổn.
Trên thế giới này, có rất nhiều người ăn mặc bảnh bao, nhưng bên trong họ là cầm thú.
Nhưng cũng có nhiều người rách rưới có tấm lòng cao đẹp.
Giang Ngưng, người từng bước đi lên từ đáy xã hội ở kiếp trước, đã trải qua vô số thăng trầm, nhìn thấy vô số loại người và sự độc ác nham hiểm, vì vậy cô ấy dĩ nhiên sẽ không đánh giá con người qua cách ăn mặc của họ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng trong thực tế, nhiều người thực sự coi thường người khác qua vẻ bề ngoài.
Giang Ngưng không muốn em trai mình phải chịu ánh mắt khinh bỉ chà đạp của một số người khi cậu bước vào một khách sạn cao cấp như vậy để tiêu tiền.
Cô vươn tay vỗ vai Giang Hàn, cố ý làm bộ như nhà giàu mới nổi, đắc ý nói với cậu: "Đi thôi! Hôm nay chị em kiếm được rất nhiều tiền, chúng ta đi mua quần áo đẹp trước đã, sau đó quay lại đây ăn cơm, xem ai dám coi thường chúng ta!"
Giang Hàn vui vẻ đáp lại, "Thật tuyệt!"
Giang Ngưng quay sang Trình Nhất Minh và nói, "Giám đốc Trình, anh hãy vào trong ngồi đợi trước, bọn em vào trung tâm mua sắm ít quần áo rồi ra!"
Trình Nhất Minh khẽ cười, "Ngồi một mình chán quá, cho anh đi cùng đi!"
/1298
|