Chương 16: Ta ở Thiên giới chờ con!
Hiên Viên Vô Địch dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng cười nói, “Tiểu nha đầu, con yên tâm, ta đã truyền thừa cho con không gian Tiên Y thì sẽ không tới nữa đâu. Hiện giờ ta chỉ là một chút ý niệm còn đọng lại thôi, nói xong với con, ta sẽ rời đi ngay..."
Nghe được lời nói của thần y, trên gương mặt Giang Ngưng lộ ra vẻ hổ thẹn. Cảm giác cô là kẻ đến sau nhưng lại muốn đuổi người sáng lập đi.
Thậtra cô không có ý này. Cô chỉ nghĩ nếu thần y bỗng dưng quay lại thì cô phải cẩn thận một chút, miễn không để Hiên Viên Vô Địch thấy được hình ảnh không mấy tốt đẹp của cô.
Giang Ngưng sợ anh ta tức giận, chạy nhanh đến xin lỗi, "Con thật sự xin lỗi! Lão tổ tông à, là con nghĩ sai rồi, không biết thần y còn gì muốn phân phó không? Xin cứ việc nói thẳng!"
Hiên Viên Vô Địch nhẹ liếc Giang Ngưng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói, "Giang Ngưng, con thật may mắn, có thể kế thừa ta. Nhưng ta hy vọng, sau này con hãy nỗ lực tu luyện, tích nhiều công đức, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ác. Nếu con lợi dụng năng lực được truyền thừa từ ta để đi hại người khác thì ta sẽ tước đoạt quyền sở hữu của con, thậm chí khiến con mất đi sinh mạng! Hiểu rõ chưa?"
Giang Ngưng lập tức quỳ xuống, “Lời dạy bảo của tiền bối, Giang Ngưng định sẽ khắc ghi mãi mãi trong lòng, cũng nhất định sẽ làm theo yêu cầu của người, nghiêm khắc với chính mình, nhất định sẽ không phụ lòng bồi dưỡng và hậu ái của người!"
Hiên Viên Vô Địch phất tay, dịu dàng nhìn cô mà cười, “Giang Ngưng, con quả thực không tồi! Ta cũng hy vọng con có thể ghi nhớ lời dạy hôm nay, nỗ lực tu hành, hy vọng sẽ có một ngày, ta nhìn thấy con ở trên Thiên giới!"
Nói xong, bóng hình của Hiên Viên Vô Địch nháy mắt hóa thành trăm vàn đốm sáng, biến mất ngay tại chỗ.
Giang Ngưng la lớn trong không trung, “Lão tổ tông, con sẽ nỗ lực! Con nhất định sẽ nỗ lực!”
Giang Ngưng đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu cô mới có thể hồi phục tinh thần.
Đột nhiên, cô nhớ tới nồi thuốc đang nấu trên bếp của mình, trong lòng thầm mắng một tiếng "Không xong rồi". Cô ở trong không gian lâu như vậy, phỏng chừng nồi thuốc kia đã bốc cháy rồi, Giang Ngưng nháy mắt chạy ra ngoài.
Khi ra ngoài, Giang Ngưng mở nắp nồi vẫn thấy thuốc đang sôi "Lộp bộp". Hơn nữa, thuốc cũng chưa nấu được lâu, chưa tới lúc hoàn thành.
Đây là sao vậy?
Rõ ràng cô đã ở bên trong không gian lâu như vậy, tiếp thu lời truyền thừa lại còn hôn mê một lúc. Chẳng lẽ, thời gian bên trong không gian và bên ngoài không gian không giống nhau?
Nếu thật sự là như vậy thì thật tốt quá!
Tương đương với việc cô có vô số thời gian để học tập và tu luyện!
Giang Ngưng thấy thuốc còn phải nấu tiếp, cô dứt khoát ghi nhớ thời gian sau đó lại tiến vào không gian. Cô bắt đầu thí nghiệm về sự chênh lệch giữa thời gian bên trong và ngoài.
Cuối cùng, cô phát hiện tỉ lệ thời gian giữa hai bên là 1:10. Nói cách khác, nếu ở bên ngoài là 1 giờ thì bên trong không gian là 10 giờ.
Bên ngoài một năm, bên trong chính là mười năm.
Thời gian chính là sinh mệnh!
Thời gian chính là tiền tài!
Có nhiều gấp mười lần thời gian, cô có thể làm được rất nhiều điều.
Nếu cứ ở bên ngoài chế tạo thuốc mỡ thì trong 24 tiếng không ăn không ngủ, cô cùng lắm chỉ chế tạo được ba nồi, chưa đến bốn nồi.
Nhưng nếu chế tạo ở trong không gian, trong vòng 24 giờ, cô cũng có thể chế tạo ra ba mươi nồi thuốc.
Sự khác biệt giữa cả hai thật là lớn!
Tất cả những thứ đó đều là tiền!!!
Giang Ngưng không nói hai lời, mau chóng chạy vào không gian.
Ngưng khi cô đi dạo một vòng quanh tòa nhà bằng ngọc tím mới phát hiện nơi này không có nhà bếp!
/1298
|