Chương 08.2: Gắng sức khóc
Edit: Moon
Đinh Giai Di một bước vọt trước, kéo tai Kiều Nam, gào thét bên tai Kiều Nam.
Kiếp trước, Đinh Giai Di mắng Kiều Nam nhiều hơn thế, nhưng số lần động tay không nhiều.
Kiếp này, một cái bạt tai hôm qua tựa như mở ra nút thắt trong nội tâm Đinh Giai Hi, chỉ cần phản ứng của Kiều Nam không khiến bà ta hài lòng, bà ta liền trực tiếp động tay với Kiều Nam.
Tai Kiều Nam vô cùng đau đớn, hốc mắt đỏ lên, nắm lấy tay Đinh Giai Di bỗng nhiên cắn một cái.
Đinh Giai Di kêu một tiếng "A", buông tai Kiều Nam ra, Kiều Nam không nói một lời, liền xông ra khỏi nhà.
Cha cô không ở đây, cái nhà này, Kiều Nam cũng không dám ở, kiếp này cô không chịu bỏ học, mẹ cô đều hận đến không thể để cô chết đi rồi.
"Mày, cái con con nhóc chết tiệt này!" Kiều Nam chạy ra khỏi phòng vẫn nghe loáng thoáng tiếng chửi rủa của mẹ, cô chạy như bay, chạy nhay như thỏ.
Kiều Tử Khâm bị hất sang một bên nhíu mày, vừa rồi cô ta nhìn thấy vết máu trên quần áo của Kiều Nam, nhìn lầm phải không?
Hôm nay mẹ cũng không có tát Kiều Nam, cô không thể bị chảy máu mũi.
Kiều Nam cắm đầu chạy thì bị ai đó kéo bả vai lại, cả người xém chút nữa ngã về sau.
Cô suýt chút nữa ngã xuống ngửa mặt lên trời, tưởng cái mông của mình ê ẩm, bên eo liền được một cánh tay cứng rắn quen thuộc mà lạ lẫm kéo lại, tản ra hơi nóng khiến người ta không thể nào xem nhẹ.
"Lại bị thương rồi?"
Địch Thăng nhìn thấy cái cổ trắng nõn thon dài như thiên nga trắng của Kiều Nam, lại có một vết máu, trong giọng nói dường như nổi lên sự tức giận.
Kiều Nam đưa tay muốn sờ tai của mình, vừa rồi mới bị mẹ nhéo, cô chỉ cảm thấy đau, bây giờ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Địch Thăng một phát bắt được tay Kiều Nam: "Đừng nhúc nhích."
Địch Thăng nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng người Kiều Nam, quả nhiên nhìn thấy tai của Kiều Nam có một vết rách.
"Ai làm?"
Trong tiểu khu lại có người bắt nạt trẻ con sao?
Mặt Kiều Nam ảm đạm: "Mẹ em."
Lông mày Địch Thăng giật giật, anh từng nghe nói dì Đinh thích con gái lớn, đối với con gái nhỏ không tốt, chỉ có điều cũng không phải là quá tệ, mà là ngược đãi: "Lý do gì?"
"Mẹ em bảo em bỏ học đi làm công, em không chịu." Kiều Nam mới mở miệng, nước mắt liền rầm rầm rơi xuống.
Vừa rồi lúc ở nhà, cô còn có thể kìm nén, thế nhưng ở trước mặt Địch Thăng không biết thế nào, Kiều Nam liền không nhịn được, có lẽ là thanh âm của Địch Thăng quá mức an tĩnh, cô thấy an toàn mới càng cảm thấy tủi thân.
"Được rồi, lau nước mắt đi, anh dẫn em đi tìm cha em." Địch Thăng đưa tay lau mặt cho Kiều Nam, thế nhưng chỉ một cái liền dừng tay lại.
Kiều Nam mặt mỏng, tay Địch Thăng thô ráp, sự khác biệt này khiến Địch Thăng sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ này làm sao lại mềm như đậu hũ vậy, nếu chạm vào sẽ hỏng mất.
Địch Thăng đưa Kiều Nam đến cửa nhà máy của Kiều Đống Lương: "Vừa rồi kiềm chế nước mắt, chờ một chút nhớ khóc hết ra, em cái gì cũng không cần nói, chỉ cần không ngừng khóc, có chuyện gì, cha em sẽ về hỏi mẹ em, hiểu chưa?"
Kiều Nam ngoan ngoãn mà gật đầu.
Nhìn thấy Kiều Nam nghe hiểu, Địch Thăng liền nói với bảo vệ ở nhà máy đi tìm Kiều Đống Lương, một lúc sau Kiều Đống Lương liền ra .
Kiều Nam dựa theo những gì Địch Thăng dạy, vừa nhìn thấy Kiều Đống Lương liền bắt đầu chảy nước mắt.
Tủi thân tích tụ hai kiếp, Kiều Nam khóc có thể không thảm sao?
/5016
|