Chương 07.1: Trốn chạy
Edit: Moon
Cho nên, thịt mà cha cô nhìn thấy trong bát, đều là thịt hết lần này đến lần khác, trở lại trong bát của cô.
Nói xong, Kiều Nam cùng Kiều Đống Lương đồng thời làm một động tác, đó chính là dụi khóe mắt của mình, lau đi sự ẩm ướt ở khóe mắt
"Cha, con là con gái ruột của mẹ sao?" Dụi khóe mắt xong, Kiều Nam nhịn không được hỏi một câu, nếu như không phải, cô nghĩ cô sẽ khá hơn một chút, ruột hay nuôi đương nhiên không giống nhau.
Nhưng sau khi hỏi, Kiều Nam liền không muốn một đáp án.
Cô còn nhớ trước đó, Kiều Tử Khâm rõ ràng nói với mẹ cô, nội tạng ruột thịt tỷ lệ ghép đôi cao hơn.
Cho nên, cô khẳng định là con của cha mẹ, là chị em ruột với Kiều Tử Khâm, cô ta sẽ không mang tính mạng của mình ra nói đùa.
Đã là ruột thịt, tại sao mẹ của cô lại đối xử với cô nhẫn tâm như vậy?
"Con đừng đoán mò, mẹ của con là nhất thời hồ đồ." Nói xong, Kiều Đống Lương lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nếu như Nam Nam mới ba tuổi, lời nói của ông ấy còn có thể lừa gạt dỗ dành một đứa trẻ, thế nhưng Nam Nam đã là học sinh cấp ba, làm sao có thể tin lời nói này, đến ông ấy còn không thể tin!
Lần đầu tiên biết con gái nhỏ trải qua một cuộc sống như vậy trong nhà, cho tới bây giờ nhớ tới lời bác sĩ hỏi mình, nhìn ánh mắt mình, Kiều Đống Lương xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
Kiều Đống Lương ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nam: "Nam Nam, sau này ở nhà, con ăn như thế nào ăn làm sao, sau lưng mẹ nói với con thế nào, thì nói với cha."
Kiều Nam gật đầu: "Cha, nếu như mẹ không cho con đi học thì sao bây giờ?"
"Sao lại thế!" Kiều Đống Lương trực tiếp lắc đầu: "Mẹ con sẽ không đâu, ở thời đại này, đi học mới là nghiêm chỉnh hơn người, hơn nữa thành tích con lại tốt như vậy, mẹ con làm sao lại không cho con đi học."
Nhìn thấy cha Kiều đối với tình hình trong nhà, đối với mẹ Kiều cùng Kiều Tử Khâm không hề biết gì, Kiều Nam thở dài, khó trách kiếp trước cô chết thảm như vậy.
Cha cô chỉ quan tâm đến bên ngoài, còn lại việc trong nhà đều giao cho tất cả cho mẹ của cô lo liệu, bà ta đương nhiên có thể độc đoán.
"Cha, con muốn đi học, con muốn học đại học!"
"Được rồi, chỉ cần thành tích con tốt, cha còn trẻ, nhất định sẽ để con vào được đại học." Đôi mắt Kiều Đống Lương sáng lên, sắc mặt vui mừng.
Con gái có chí khí đối với Kiều Đống Lương mà nói, là một chuyện vô cùng tốt.
Kiều Đống Lương luôn biết, mặc kệ lời nói của vợ hoa mỹ đến đâu, con gái nhỏ mặc dù nhỏ hơn con gái lớn, thế nhưng mỗi lần kiểm tra đều giỏi hơn con gái lớn, dù nhìn ngang hay là dọc.
Thành tích con gái lớn luôn nửa vời, con gái khác biệt, con gái nhỏ ở trong lớp, thậm chí là toàn trường, đều nổi bật mà.
Sau khi truyền xong, Kiều Đống Lương đã bỏ ra khoảng hai mươi nhân dân tệ, lúc này mới lấy thuốc, đạp xe đưa con gái nhỏ về nhà.
Kiều Đống Lương cùng Kiều Nam chỉ vừa mới xuống xe, biết chồng cùng con gái trở về, Đinh Giai Di lập tức chui ra, kéo tay Kiều Đống Lương hỏi: "Bỏ ra bao nhiêu tiền!"
Khuôn mặt Kiều Đống Lương giật giật, ngữ khí không tốt lắm: "Xài bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là bệnh của Nam Nam đỡ đi! Thuốc hạ sốt hết hạn không sao cả, trong bệnh viện có thuốc chưa hết hạn, bà xem Nam Nam truyền nước, nhiệt độ cũng hạ rồi."
Mặc dù Kiều Đống Lương không quan tâm đến chuyện gia đình, nhưng ông ấy không ngốc.
Vợ mở miệng ngậm miệng đều là tiền, rõ ràng bà ta không muốn tiêu tiền cho đứa con gái nhỏ.
Vợ càng như vậy, Kiều Đống Lương càng muốn tiêu tiền vì con gái nhỏ, làm sao có thể tiết kiệm tiền đi khám bệnh? !
Kiều Đống Lương suy nghĩ một chút, nghĩ đến con gái nhỏ hỏi mình trong bệnh viện, chút tiền xem bệnh cho con, vợ cũng muốn tiết kiệm, con gái nhỏ thật muốn học đại học nhất định càng phí tiền.
Vợ không phải lại nói hươu nói vượn gì với con gái nhỏ đó chứ?
/5016
|