Chương trình học buổi sáng chấm dứt, Tiêu Tân thu hồi sách vở chuẩn bị xuống lầu. Vừa mới đi đến cửa phòng học, phụ đạo lão sư Mộ Dung Thanh Tư hầm hừ đi đến, không khỏi tức tối hỏi: “ Tiêu Tân, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?”
Hôm nay, Mộ Dung Thanh Tư ăn diện hoàn toàn là trang phục của nhân viên văn phòng, trên cổ đeo một chiếc khăn quang màu lam nhạt, gương mặt cười mang theo vài phần lịch sự tao nhã. Đường cong cao ngất của bộ ngực thật động lòng người, phía dưới là váy ngắn cùng màu đôi vớ, vớ chân màu da trong suốt càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp đầy đặn mượt mà của cặp đùi ngọc. Bởi vì đang tức giận, một đôi mắt xinh đẹp trừng lên thật tròn, chiếc mũi cao hơi nhếch lên, mang theo vài phần trẻ con đáng yêu.
Nể nang Tiêu Tân làm gia sư cho tiểu biểu muội rất tốt, xem như có đại ân thật nghĩa khí, nàng đã dặn riêng Phùng Quốc Minh chiếu cố một chút. Không nghĩ tới xú gia hỏa này cư nhiên không chút cảm kích, thật sự là không biết tốt xấu, điển hình chỉ là con mọt sách.
Kinh tế hệ có câu tục ngữ: Mộ Dung lão sư thật tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Đáng tiếc Tiêu Tân không có nghe nói qua, càng không có giác ngộ như vậy, vẻ mặt vô tội hỏi han: “ Mộ Dung lão sư, cô sao vậy?”
“ Ngươi còn hỏi ta như thế nào sao?” Mộ Dung Thanh Tư tức đến mũi cũng muốn bốc khói. Trên thế giới này như thế nào sẽ có người như thế? Không biết hắn đọc sách như thế nào? Ngày hôm qua tiểu biểu muội Hoa Phỉ Nhi cùng với nàng nói điện thoại, càng không ngừng khen Tiêu Tân, không nghĩ tới người này cư nhiên là như thế, thật là khờ khạo, có cơ hội cũng không biết nắm bắt.
Vài đồng học còn chưa kịp rời khỏi phòng học nhìn thấy mỹ nữ phụ đạo viên hướng Tiêu Tân phát binh hỏi tội, thái độ không bình thường, nhất thời trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật sự là xem người không thể xem tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu. Quân huấn vừa mới chấm dứt, Tiêu Tân liền cùng với đại danh đỉnh đỉnh Mộ Dung lão sư đặt lên quan hệ, chẳng lẽ hắn có hậu trường gì? Nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, cũng không giống nha!
Tiêu Tân nhớ tới việc tranh cử ban cán bộ, mơ hồ đoán ra nguyên nhân Mộ Dung lão sư sinh tức giận, nhất thời trong lòng buồn cười. Cần phải tức giận đến như vậy sao? Nhưng chỉ là tranh cử làm trưởng lớp mà thôi. Trước kia khi ta còn ở trong trung đội đặc biệt đã làm phó trung đội trưởng, hàng năm còn luôn lấy quán quân cấp tỉnh, cũng chẳng có gì hơn người. Danh lợi như mây bay, trải qua sống chết, lại có gì có khả năng đặt vào tim của hắn.
“ Cảm ơn Mộ Dung lão sư quan tâm!” Tiêu Tân lạnh nhạt nói, mặc kệ như thế nào, vị mỹ nữ lão sư tâm địa thật tốt, đáng tiếc đã giúp sai đối tượng.
Mộ Dung Thanh Tư làm sao biết rõ chi tiết của Tiêu Tân, còn tưởng rằng hắn tự ti, cho nên tính cách quái gở. Nhình ánh mắt tinh thuần mà sáng ngời của đối phương, cơn tức trong lòng không khỏi phai nhạt xuống tới. Xem ra, về sau phải quan tâm Tiêu Tân nhiều hơn, trao đổi với hắn nhiều hơn. Người có bộ dạng xấu, cho dù có đọc sách nhiều hơn nữa, thành tích có giỏi, thì cũng cần phải có người thưởng thức mới được. Hiện tại tài chính toàn cầu gặp phải nguy cơ, người thất nghiệp trong xã hội gia tăng mãnh liệt, dung mạo giống như Tiêu Tân, phải sớm tính toán mới xong.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện có vài tên đồng học đang xem bọn họ, nói nhỏ, biểu tình rất là quỷ dị, không khỏi đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Dung lão sư, Tiêu Tân lắc đầu. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới mối tình đầu bạn gái Khang Mẫn. Câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Thanh Tư, Khang Mẫn cũng từng nói qua. Hắn còn nhớ rõ, năm ấy Khang Mẫn đến thăm người thân nơi trung đội đặc biệt, bởi vì chuyện Tiêu Tân xin phép tình nguyện đi lính, liền liên tiếp chất vấn qua vài lần. Ngay lúc đó ngữ khí cũng giống nhau như đúc.
Là nha, ta đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Tiêu Tân trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, mới hướng bên ngoài phòng học đi đến.
Hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh nắng tươi sáng. Tiêu Tân ngẩng đầu lên, đem khuôn mặt xấu xí đón ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Sau khi chết mà sống lại, hắn đối với việc cảm tình cũng vẫn phi thường đạm mạc. Nhưng ngay tại vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình chưa bao giờ quên được Khang Mẫn. Từ trung học ngồi cùng bàn về sau, hiểu nhau mến nhau, từng giọt từng giọt, liền giống như cuộn phim nhựa khắc trong đầu, vẫn chưa từng quên. Khang Mẫn a, Khang Mẫn, hiện tại nàng có sống tốt không? Chẳng lẽ địa vị của ta trong mắt nàng thật sự không đáng một đồng, cứ như vậy mà xem thường buông tha cho.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Tiêu Tân đem đầy lòng tình ý nhẹ nhàng buông lơi. Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện lạ.
Di, mặt của ta rõ ràng đối diện mặt trời, nhưng sau khi mở mắt, như thế nào lại không có cảm giác hoa mắt?
Tiêu Tân nhắm mắt lại giữ bình tĩnh, một lần nữa hướng lên mặt trời nhìn lại, phát hiện cảm quan của mình vẫn đang giống nhau. Mặt trời buổi trưa lại giống như viên ngọc trai màu đỏ ôn nhuận trong suốt, trên bầu trời màu lam nhạt tản ra vẻ sáng rọi mê người. Cùng lúc đó, một luồng dòng nước ấm cực kỳ thư hoãn xuyên qua đồng tử, tiến vào võng mạc, sau đó thông qua vài dây thần kinh khác nhau hướng trong cơ thể không ngừng kéo dài, tiện đà tuần hoàn hơn mười vòng, cuối cùng hóa thành một đoàn vụ khí thể tiến vào đan điền, dần dần ẩn núp xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Tân “ tỉnh” lại, giật mình nhớ tới kỳ ngộ vừa rồi, lại hướng mặt trời nhìn lại. Nhưng lửa nóng của mặt trời lập tức chiếu vào hai mắt của hắn, không còn cảm giác vừa rồi, giống như là một quái mộng, hết thảy đều là ảo giác.
Kỳ quái? Tiêu Tân lắc đầu. Đoạn thời gian trước đột nhiên tăng nhiều khí lực thật kỳ lạ, vừa rồi lại sinh ra ảo giác như thế. Nếu không phải trong thân thể vẫn khỏe mạnh, hắn còn tưởng rằng có ai cho hắn uống dược vật mà sinh ra tác dụng phụ.
Nhưng việc lạ như vậy vẫn còn đang tiếp tục. Đương khi Tiêu Tân đang trầm tư khổ tưởng đi vào trong căn tin, phát hiện bên trong không một bóng người. Cửa sổ đã đóng hết phân nửa, vài nhân viên công tác đang dọn dẹp, làm công tác kết thúc để tan tầm.
“ Sao hiện tại ngươi mới đến, đồ ăn bán hết rồi.” Một nhân viên công tác nhìn thấy Tiêu Tân đang không biết làm sao, tiện tay đem tấm bảng “ đã bán hết” chìa ra.
“ Không thể nào!” Tiêu Tân nhìn thấy thời gian trên đồng hồ treo tường, nhất thời chấn động. Vừa rồi sau khi tan học, Mộ Dung lão sư tìm hắn chỉ chậm trễ mấy phút đồng hồ, sau đó xuống lầu nhìn mặt trời trong chốc lát, đã qua hơn một giờ. Điều này sao có thể?
Rơi vào đường cùng, Tiêu Tân đành phải mua hai gói mì ăn liền trong chỗ bán quà vặt của trường học, sau đó trở lại ký túc xá. Thẳng đến sau khi ăn mì xong, hắn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Việc lạ hàng năm có, hôm nay đặc biệt nhiều, chẳng lẽ lần trước một quyền đem máy thí nghiệm lực lượng đánh vỡ, bỗng nhiên biến thành siêu chiến sĩ?
“ Lão đại, cho dù ngươi có đói, cũng không thể đem muỗng ăn luôn a!” Bên tai truyền đến thanh âm của Mạnh Hiểu Dương, Tiêu Tân phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đã ăn hết mì không còn miếng nào, còn đang cắn luôn cái muỗng inox, không khỏi đỏ mặt.
Mạnh Hiểu Dương đem lực chú ý dời lại trên máy tính, tiếp tục chiến đấu. Tiêu Tân ở một bên nhìn chiếc muỗng trong tay mà ngẩn người, không thể tin được hai mắt của mình. Không thể nào! Vừa rồi ăn mì, không ngờ đã cắn rớt một mảnh của chiếc muỗng. Đây chính là inox. Răng của ta từ khi nào còn cứng rắn hơn nó?
Tiêu Tân không dám đem chuyện này nói cho Mạnh Hiểu Dương, bằng không đối phương không xem hắn là quái vật mới lạ. Khí lực của tay quyền đã đủ khủng bố, hiện tại còn cắn đứt cả muỗng inox. Còn có ra quyền phun lửa làm sao giải thích? Hôm nay giữa trưa dùng mắt trần nhìn mặt trời, chỉ sợ cũng là thật. Nếu như không, một giờ trôi qua trong nháy mắt lại là vì sao?
Liên tiếp phát sinh vài việc lạ như vậy, Tiêu Tân có điểm choáng váng đầu óc. Buổi chiều khi đi học, hắn vẫn mất hồn mất vía, ánh mắt lơ đãng. May mắn mấy lễ khóa đều là bài giảng linh tinh, phòng học lại có tới hai trăm người, lão sư căn bản không có phát hiện. Nếu không hỏi hắn mấy vấn đề, không làm cho mọi người sợ hãi mới lạ. Trước kia còn làm nhân viên chữa cháy, Tiêu Tân thường thường ảo tưởng có được siêu năng lực, nhưng hiện giờ thật sự phát sinh, cảm giác sao lại kỳ quái như thế?
Hôm nay, Mộ Dung Thanh Tư ăn diện hoàn toàn là trang phục của nhân viên văn phòng, trên cổ đeo một chiếc khăn quang màu lam nhạt, gương mặt cười mang theo vài phần lịch sự tao nhã. Đường cong cao ngất của bộ ngực thật động lòng người, phía dưới là váy ngắn cùng màu đôi vớ, vớ chân màu da trong suốt càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp đầy đặn mượt mà của cặp đùi ngọc. Bởi vì đang tức giận, một đôi mắt xinh đẹp trừng lên thật tròn, chiếc mũi cao hơi nhếch lên, mang theo vài phần trẻ con đáng yêu.
Nể nang Tiêu Tân làm gia sư cho tiểu biểu muội rất tốt, xem như có đại ân thật nghĩa khí, nàng đã dặn riêng Phùng Quốc Minh chiếu cố một chút. Không nghĩ tới xú gia hỏa này cư nhiên không chút cảm kích, thật sự là không biết tốt xấu, điển hình chỉ là con mọt sách.
Kinh tế hệ có câu tục ngữ: Mộ Dung lão sư thật tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Đáng tiếc Tiêu Tân không có nghe nói qua, càng không có giác ngộ như vậy, vẻ mặt vô tội hỏi han: “ Mộ Dung lão sư, cô sao vậy?”
“ Ngươi còn hỏi ta như thế nào sao?” Mộ Dung Thanh Tư tức đến mũi cũng muốn bốc khói. Trên thế giới này như thế nào sẽ có người như thế? Không biết hắn đọc sách như thế nào? Ngày hôm qua tiểu biểu muội Hoa Phỉ Nhi cùng với nàng nói điện thoại, càng không ngừng khen Tiêu Tân, không nghĩ tới người này cư nhiên là như thế, thật là khờ khạo, có cơ hội cũng không biết nắm bắt.
Vài đồng học còn chưa kịp rời khỏi phòng học nhìn thấy mỹ nữ phụ đạo viên hướng Tiêu Tân phát binh hỏi tội, thái độ không bình thường, nhất thời trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật sự là xem người không thể xem tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu. Quân huấn vừa mới chấm dứt, Tiêu Tân liền cùng với đại danh đỉnh đỉnh Mộ Dung lão sư đặt lên quan hệ, chẳng lẽ hắn có hậu trường gì? Nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, cũng không giống nha!
Tiêu Tân nhớ tới việc tranh cử ban cán bộ, mơ hồ đoán ra nguyên nhân Mộ Dung lão sư sinh tức giận, nhất thời trong lòng buồn cười. Cần phải tức giận đến như vậy sao? Nhưng chỉ là tranh cử làm trưởng lớp mà thôi. Trước kia khi ta còn ở trong trung đội đặc biệt đã làm phó trung đội trưởng, hàng năm còn luôn lấy quán quân cấp tỉnh, cũng chẳng có gì hơn người. Danh lợi như mây bay, trải qua sống chết, lại có gì có khả năng đặt vào tim của hắn.
“ Cảm ơn Mộ Dung lão sư quan tâm!” Tiêu Tân lạnh nhạt nói, mặc kệ như thế nào, vị mỹ nữ lão sư tâm địa thật tốt, đáng tiếc đã giúp sai đối tượng.
Mộ Dung Thanh Tư làm sao biết rõ chi tiết của Tiêu Tân, còn tưởng rằng hắn tự ti, cho nên tính cách quái gở. Nhình ánh mắt tinh thuần mà sáng ngời của đối phương, cơn tức trong lòng không khỏi phai nhạt xuống tới. Xem ra, về sau phải quan tâm Tiêu Tân nhiều hơn, trao đổi với hắn nhiều hơn. Người có bộ dạng xấu, cho dù có đọc sách nhiều hơn nữa, thành tích có giỏi, thì cũng cần phải có người thưởng thức mới được. Hiện tại tài chính toàn cầu gặp phải nguy cơ, người thất nghiệp trong xã hội gia tăng mãnh liệt, dung mạo giống như Tiêu Tân, phải sớm tính toán mới xong.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện có vài tên đồng học đang xem bọn họ, nói nhỏ, biểu tình rất là quỷ dị, không khỏi đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Dung lão sư, Tiêu Tân lắc đầu. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới mối tình đầu bạn gái Khang Mẫn. Câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Thanh Tư, Khang Mẫn cũng từng nói qua. Hắn còn nhớ rõ, năm ấy Khang Mẫn đến thăm người thân nơi trung đội đặc biệt, bởi vì chuyện Tiêu Tân xin phép tình nguyện đi lính, liền liên tiếp chất vấn qua vài lần. Ngay lúc đó ngữ khí cũng giống nhau như đúc.
Là nha, ta đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Tiêu Tân trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, mới hướng bên ngoài phòng học đi đến.
Hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh nắng tươi sáng. Tiêu Tân ngẩng đầu lên, đem khuôn mặt xấu xí đón ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Sau khi chết mà sống lại, hắn đối với việc cảm tình cũng vẫn phi thường đạm mạc. Nhưng ngay tại vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình chưa bao giờ quên được Khang Mẫn. Từ trung học ngồi cùng bàn về sau, hiểu nhau mến nhau, từng giọt từng giọt, liền giống như cuộn phim nhựa khắc trong đầu, vẫn chưa từng quên. Khang Mẫn a, Khang Mẫn, hiện tại nàng có sống tốt không? Chẳng lẽ địa vị của ta trong mắt nàng thật sự không đáng một đồng, cứ như vậy mà xem thường buông tha cho.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Tiêu Tân đem đầy lòng tình ý nhẹ nhàng buông lơi. Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện lạ.
Di, mặt của ta rõ ràng đối diện mặt trời, nhưng sau khi mở mắt, như thế nào lại không có cảm giác hoa mắt?
Tiêu Tân nhắm mắt lại giữ bình tĩnh, một lần nữa hướng lên mặt trời nhìn lại, phát hiện cảm quan của mình vẫn đang giống nhau. Mặt trời buổi trưa lại giống như viên ngọc trai màu đỏ ôn nhuận trong suốt, trên bầu trời màu lam nhạt tản ra vẻ sáng rọi mê người. Cùng lúc đó, một luồng dòng nước ấm cực kỳ thư hoãn xuyên qua đồng tử, tiến vào võng mạc, sau đó thông qua vài dây thần kinh khác nhau hướng trong cơ thể không ngừng kéo dài, tiện đà tuần hoàn hơn mười vòng, cuối cùng hóa thành một đoàn vụ khí thể tiến vào đan điền, dần dần ẩn núp xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Tân “ tỉnh” lại, giật mình nhớ tới kỳ ngộ vừa rồi, lại hướng mặt trời nhìn lại. Nhưng lửa nóng của mặt trời lập tức chiếu vào hai mắt của hắn, không còn cảm giác vừa rồi, giống như là một quái mộng, hết thảy đều là ảo giác.
Kỳ quái? Tiêu Tân lắc đầu. Đoạn thời gian trước đột nhiên tăng nhiều khí lực thật kỳ lạ, vừa rồi lại sinh ra ảo giác như thế. Nếu không phải trong thân thể vẫn khỏe mạnh, hắn còn tưởng rằng có ai cho hắn uống dược vật mà sinh ra tác dụng phụ.
Nhưng việc lạ như vậy vẫn còn đang tiếp tục. Đương khi Tiêu Tân đang trầm tư khổ tưởng đi vào trong căn tin, phát hiện bên trong không một bóng người. Cửa sổ đã đóng hết phân nửa, vài nhân viên công tác đang dọn dẹp, làm công tác kết thúc để tan tầm.
“ Sao hiện tại ngươi mới đến, đồ ăn bán hết rồi.” Một nhân viên công tác nhìn thấy Tiêu Tân đang không biết làm sao, tiện tay đem tấm bảng “ đã bán hết” chìa ra.
“ Không thể nào!” Tiêu Tân nhìn thấy thời gian trên đồng hồ treo tường, nhất thời chấn động. Vừa rồi sau khi tan học, Mộ Dung lão sư tìm hắn chỉ chậm trễ mấy phút đồng hồ, sau đó xuống lầu nhìn mặt trời trong chốc lát, đã qua hơn một giờ. Điều này sao có thể?
Rơi vào đường cùng, Tiêu Tân đành phải mua hai gói mì ăn liền trong chỗ bán quà vặt của trường học, sau đó trở lại ký túc xá. Thẳng đến sau khi ăn mì xong, hắn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Việc lạ hàng năm có, hôm nay đặc biệt nhiều, chẳng lẽ lần trước một quyền đem máy thí nghiệm lực lượng đánh vỡ, bỗng nhiên biến thành siêu chiến sĩ?
“ Lão đại, cho dù ngươi có đói, cũng không thể đem muỗng ăn luôn a!” Bên tai truyền đến thanh âm của Mạnh Hiểu Dương, Tiêu Tân phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đã ăn hết mì không còn miếng nào, còn đang cắn luôn cái muỗng inox, không khỏi đỏ mặt.
Mạnh Hiểu Dương đem lực chú ý dời lại trên máy tính, tiếp tục chiến đấu. Tiêu Tân ở một bên nhìn chiếc muỗng trong tay mà ngẩn người, không thể tin được hai mắt của mình. Không thể nào! Vừa rồi ăn mì, không ngờ đã cắn rớt một mảnh của chiếc muỗng. Đây chính là inox. Răng của ta từ khi nào còn cứng rắn hơn nó?
Tiêu Tân không dám đem chuyện này nói cho Mạnh Hiểu Dương, bằng không đối phương không xem hắn là quái vật mới lạ. Khí lực của tay quyền đã đủ khủng bố, hiện tại còn cắn đứt cả muỗng inox. Còn có ra quyền phun lửa làm sao giải thích? Hôm nay giữa trưa dùng mắt trần nhìn mặt trời, chỉ sợ cũng là thật. Nếu như không, một giờ trôi qua trong nháy mắt lại là vì sao?
Liên tiếp phát sinh vài việc lạ như vậy, Tiêu Tân có điểm choáng váng đầu óc. Buổi chiều khi đi học, hắn vẫn mất hồn mất vía, ánh mắt lơ đãng. May mắn mấy lễ khóa đều là bài giảng linh tinh, phòng học lại có tới hai trăm người, lão sư căn bản không có phát hiện. Nếu không hỏi hắn mấy vấn đề, không làm cho mọi người sợ hãi mới lạ. Trước kia còn làm nhân viên chữa cháy, Tiêu Tân thường thường ảo tưởng có được siêu năng lực, nhưng hiện giờ thật sự phát sinh, cảm giác sao lại kỳ quái như thế?
/91
|