Phương phu nhân thở dài nói:
"Thân thế của Tiểu Lục rất khổ. Hơn ba năm trước đây, cha ngươi tới Hưng Khánh phủ bàn bạc sinh ý, đi ngang qua một thôn trang, khắp nơi đều là thi thể, nguyên lai vừa mới bị người Đột Quyết cướp bóc qua, toàn bộ thôn trang bị tàn sát hầu như chết hết. Cha ngươi phái người tìm kiếm chung quanh, rốt cục dưới đống gạch ngói cũng tìm thấy duy nhất một người còn sống, đó chính là Tiểu Lục, năm ấy nàng mới mười hai tuổi!"
"Tiểu Lục lúc đó đã bất tỉnh, sau khi cha ngươi cứu nàng tỉnh lại, nàng liền khóc lóc không thôi, thân thể vẫn mềm nhũn không động đậy được mà đã nháo lên muốn đi tìm mẫu thân của nàng. Cha ngươi sau khi hỏi qua mới biết được, phụ thân Tiểu Lục, khi đó là thủ binh của Hưng Khánh phủ, lại còn là một viên thiên tướng, khi Tiểu Lục mới mười tuổi thì cha nàng chết trận, để lại một đôi cô nữ quả mẫu trong thôn trang gian nan sống qua ngày. Ai biết được ông trời không có mắt, người Đột Quyết tới, đem già trẻ trai gái toàn bộ thôn chém giết không còn ai, mẫu thân nàng dưới cơn nguy cấp, liền đem nàng giấu trong ang nước, lúc ấy mới tránh khỏi tai họa. Mà mẹ nàng, lại bởi vì mỹ mạo, bị người Đột Quyết cướp đi rồi, khuê nữ đáng thương, mới mười hai tuổi đã là cô nhi không cha không mẹ, ai!"
"Về sau, cha ngươi đem Tiểu Lục về Phương phủ, vốn định thu nàng làm nghĩa nữ, ai biết nha đầu kia thế nào cũng không đáp ứng. Nàng hướng cha ngươi dập đầu ba cái, nói rằng nàng chỉ nguyện ở Phương gia làm nô tỷ, đền đáp ân cứu mạng của cha ngươi. Đến khi nàng tròn mười sáu tuổi, liền sẽ ly khai Phương gia ta, có lẽ là đi Hưng Khánh phủ, cũng có lẽ là đi thảo nguyên đại mạc, nói chung nàng phải tìm được mẫu thân của mình, nàng tin chắc chắn mẹ nàng còn sống... ai!"
Thì ra là thế! Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, thân thế của Tiểu Lục thê thảm như vậy, đây là việc Phương Tranh nằm mộng cũng không ngờ tới, bốn năm làm nô tỳ, báo đáp ân cứu mạng, rồi một mình xông vào nơi xa xăm, tìm kiếm người mẹ ruột vẫn chưa biết sống chết của nàng, không từ mà biệt, đơn giản chỉ với phần kiên trì này, phần khí độ này, phần hiếu tâm này, đã đủ khiến cho hán tử thân cao năm xích như Phương Tranh cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng.
"Cha Tiểu Lục nàng là võ tướng, Tiểu Lục khi còn bé đã được cha nàng dạy dỗ qua, cho nên nàng cũng biết chút võ công, thân thủ hẳn không tệ lắm, đó cũng là nguyên nhân cha ngươi phải điều nàng đến hầu hạ bên cạnh ngươi. Ai, vốn là hậu nhân của trung lương, lại cam tâm tình nguyện làm nô tỳ, tới chiếu cố cho đại thiếu gia ngươi, thực sự là ủy khuất nha đầu kia rồi."
Tiểu Lục hóa ra còn có võ công, thảo nào mẹ từng nói qua, đến thời khắc mấu chốt nàng còn là cái mạng thứ hai của ta.
"Mẹ, người vì sao lại không nói cho con biết? Sớm biết như vậy, con đâu thể để nàng bưng trà dâng nước cho con chứ."
Phương Tranh bất mãn nói, hậu nhân của trung lương lại làm nha hoàn cho ta, giảm thọ a.
"Là Tiểu Lục không muốn chúng ta nói cho ngươi biết, nàng nói nếu đã là nha hoàn, phải tuân theo bổn phận của nha hoàn, chờ khi nàng tròn mười sáu tuổi, nàng mới có thể không hề lo nghĩ mà rời đi, nha đầu ngốc này..."
"Tranh nhi, việc Tiểu Lục rời đi là không thể ngăn cản, nàng còn có trách nhiệm của nàng, đây là hiếu tâm, là thiện hạnh, không thể ngăn cản được. Hơn nữa với việc thành thân của ngươi cũng không có quan hệ gì, ngươi đừng có giả ngốc a."
Ý tứ của Phương phu nhân rất rõ ràng, việc Tiểu Lục phải đi là không có biện pháp, mà việc hôn nhân của Phương Tranh, lại càng như ván đã đóng thuyền, hai việc này đều không thể thay đổi.
"Mẹ, việc thành thân hài nhi còn phải cân nhắc, trước tiên con đi khuyên nhủ Tiểu Lục đã."
"Ân, ngươi đi khuyên nhủ nha đầu kia cũng tốt, ài, gần tròn bốn năm rồi, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ tình cảnh cũng..."
Phương phu nhân lắc đầu, cũng không tiếp tục nói nữa.
Phương Tranh minh bạch ý tứ của bà, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ cũng đã sa chân làm nữ nô của người Đột Quyết, trải qua những ngày sống không bằng chết trong bộ lạc Đột Quyết, tình cảnh cũng có thể đoán được, tìm thấy thì sao chứ? Võ công cao tới đâu, cũng không có khả năng cứu mẹ nàng ra từ trong tay người Đột Quyết cường hãn được, chỉ sợ là chịu chết vô ích mà thôi.
Trở lại tiểu viện, Tiểu Lục đang ôm gối ngồi trên bậc thềm, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào một điểm hư vô, sắc mặt có chút tái nhợt.
Phương Tranh thấy vậy trong lòng thương xót, một nha đầu chỉ mới mười lăm tuổi, nàng đã phải mang trên lưng áp lực cỡ nào, ngày đêm nghĩ tới an nguy của thân nhân, trong lòng mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò đau khổ cỡ nào đây, khó trách tính tình nàng lúc nào cũng lãnh đạm hờ hững, bất luận ai mang trên lưng gánh nặng tâm lý như thế, đều không thể trở nên vui vẻ được.
Tiến lên phía trước, Phương Tranh ngồi xổm xuống, cầm thật chặt tay của Tiểu Lục. Tay nàng rất tinh tế, xương cốt nhỏ bé, bởi vì gầy yếu, làn da nhẵn nhụi đều nổi đầy gân xanh, tái nhợt mà lại không huyết sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tiểu Lục muốn rụt tay về phía sau, nhưng thế nào cũng không thoát ra được, Phương Tranh nắm rất chặt.
"Tiểu Lục... xin lỗi, ta không biết..."
Phương Tranh muốn nói với nàng một điều gì đó.
"Thiếu gia, không cần phải nói xin lỗi, người... đối với nô tỳ tốt lắm, nô tỳ rất cảm kích người..."
Tiểu Lục cúi đầu thấp giọng nói.
"... Tiểu Lục, về sau nàng không cần phải xưng hô nô tỳ nữa, không ai đủ tư cách để nàng làm nô tỳ cả, nàng là hậu nhân của trung lương, phải sống có cốt khí! Hiều chưa?"
Tiểu Lục lắc đầu:
"Thiếu gia, mỗi người đều có số mệnh của mình, có tốt, có không tốt, không thể oán trách ai cả. Làm nô tỳ đó là số mệnh của Tiểu Lục, là để báo đáp ân cứu mạng của lão gia, là Tiểu Lục cam tâm tình nguyện, cha ta nếu trên trời có linh thiêng, tin rằng ông ấy sẽ không phản đối. Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, không thể thiếu nợ người khác, bây giờ là loạn thế, vạn nhất ngày nào đó đột ngột chết đi, ngươi liền vĩnh viễn không thể trả sạch nợ, nói như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn thiếu nợ người khác, kiếp sau càng gặp phải nhiều gian nan hơn!"
Tiểu Lục ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kiên định:
"Cho nên, tại những năm Tiểu Lục còn sống, nhất định phải đem ân cứu mạng của lão gia trả bằng hết, như vậy, ta mới có thể không vấn vương không lo nghĩ đi tìm mẹ ta."
"Thiếu gia, Tiểu Lục rất hâm mộ người, người có ăn có uống, phụ mẫu song toàn, trên lưng không phải mang cừu hận, không phải lo lắng cho thân nhân, thiếu gia, người phải đối đãi thật tốt với lão gia và phu nhân, Tiểu Lục sau khi không còn phụ mẫu, mới biết được phụ mẫu tình thân là đáng quý cỡ nào."
Nhiệt lệ không ngừng chuyển quanh vành mắt Phương Tranh, dùng sức chớp chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Con muốn dưỡng mà cha đã mất, câu nói khiến người ta đau lòng này còn bao hàm bao nhiêu sự hối hận không tài nào vãn hồi được! Xuyên việt trở lại lâu như vậy, lần đầu tiên hắn sinh ra cừu hận sâu sắc đối với người Đột Quyết, đám vương bát đản này, đã hại biết bao nhiêu người phải cửa nát nhà tan, thê ly tử tán!
"Tiểu Lục, nàng đã nghĩ qua chưa? Có lẽ mẹ nàng đã..."
Phương Tranh chưa nói hết câu liền dừng lại, có phải quá tàn nhẫn hay không? Mẫu thân bây giờ chính là sự ký thác tinh thần duy nhất của nàng, có thể nào nhẫn tâm khiến điều đó tan vỡ sao?
"Không, mẹ ta còn sống, nhất định còn sống, nàng đang chờ Tiểu Lục đi cứu nàng!"
Tiểu Lục thần sắc kiên định, bàn tay đã sít sao nắm chặt lại thành quyền.
"Tiểu Lục, có nguyện ý để ta giúp nàng không? Có lẽ, ta nói là có lẽ, khả năng sẽ giúp được nàng một chút..."
Đi tìm Mập Mạp, đi tìm Phùng Cừu Đao, thậm chí là đi tìm Trường Bình công chúa mà hắn vẫn luôn tránh né, người nào có thể tìm đều đi tìm, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt thất thần của Tiểu Lục bỗng nhiên sáng ngời, dưới cơn kích động ngược lại nắm chặt lấy tay Phương Tranh.
"Thực sự, ta sẽ giúp nàng đi cầu người, càng nhiều người hỗ trợ, việc tìm mẹ nàng mới càng có hi vọng!"
Phương Tranh thật sâu nhìn vào Tiểu Lục, hạ quyết tâm, ta nhất định phải giúp nàng, phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Ngay cả khi mẫu thân nàng có lẽ không còn trên nhân thế, cũng phải đạt được một kết quả.
"Cảm tạ người, thiếu gia, nếu như người có thể giúp Tiểu Lục tìm được mẫu thân, Tiểu Lục... nguyện ở Phương gia chung thân làm nô bộc!"
Tiểu Lục nước mắt liên miên, khóc không thành tiếng.
"Không, cái gì ta cũng không cần, chỉ cần nàng sống vui vẻ, ân, sống vui vẻ tựa như ta là được!"
Phương Tranh yêu thương xoa xoa đầu nàng, số mệnh tiểu nha đầu này khổ quá.
Buổi chiều, Phương Tranh liền một mình đi tới Phúc vương phủ, vương phủ vẫn luôn được bảo vệ sâm nghiêm, Phùng Cừu Đao suất quân tiến vào thảo nguyên, thị vệ thống lĩnh Phúc vương phủ cũng thay đổi, đổi thành một gã cao cao gầy gầy. Sau khi Phương Tranh tiến lên tự báo tính danh, gã thống lĩnh kia liếc mắt quan sát Phương Tranh từ đầu tới chân, thái độ ngược lại rất khách khí, mời Phương Tranh ở môn khẩu chờ một lát để hắn đi vào thông báo.
Thiếu người quen, làm việc thật là phiền phức, ngay cả một người mà cũng quy củ như vậy. Lần trước Phùng Cừu Đao dẫn bản thân nghênh ngang đi vào, hỏi cũng không ai dám hỏi, hiện tại vừa mới thay đổi thống lĩnh, đãi ngộ cũng không còn như trước nữa.
Chẳng được bao lâu, Mập Mạp liền tự mình đi ra nghênh tiếp, phía sau hắn là vị thống lĩnh tân nhậm kia.
Mập Mạp nhìn thấy Phương Tranh vui vẻ cười nói:
"Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại tới vậy? Cũng chẳng thấy ngươi hô hoán gì cả."
Phương Tranh bĩu môi nói:
"Lời này rất giả dối nha, ta ở chỗ này mà hô hoán ngươi ấy hả? Nhà ngươi phòng vệ sâm nghiêm như thế, hơi động một chút, bọn họ đem ta bắn găm vào tường thì làm sao bây giờ?"
Tiếp đó lại bổ sung nói:
"Dùng cung tiễn đó a!"
Mập Mạp ngẩn người, vỗ vỗ cái trán, chỉ vào Phương Tranh rồi nói với viên thống lĩnh thị vệ kia:
"Thấy không? Vị Phương huynh này là đồng môn hảo hữu của ta, về sau hắn đến, không cần thông báo, cứ để hắn trực tiếp tiến vào, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản. Nhớ kỹ đó!"
"Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi!"
Mập Mạp kéo tay Phương Tranh, trực tiếp đi vào trong phủ.
Phương Tranh cảm thấy một trận ác hàn, vội vàng giãy tay của Mập Mạp ra:
"Này, hảo hảo nói chuyện thôi a, đừng có động thủ động cước, ta không có dâm tính như rồng đâu."
Mập Mạp ngây ra một lúc, sau khi kịp phản ứng lại cũng vội vàng lau lau tay, chán ghét nói:
"Phế thoại! Ta cũng không thích thể loại này đâu, chậc chậc, thực là mắc ói..."
Hai người đồng thời rùng mình một cái, tiếp theo nhìn nhau cười lớn.
Sau khi ngồi trong hậu điện, đám nha hoàn dâng xong thanh trà, kính cẩn khom lưng lui ra.
Mập Mạp cười nói:
"Hôm nay ngươi đến, là gặp ta, hay là gặp muội muội ta? Khéo thật đó, hôm nay hai chúng ta đều ở nhà, hắc hắc..."
"A? Muội muội của ngươi ở nhà hả?... Mập Mạp, chúng ta ra ngoài tìm quán trà ngồi một lát đi?"
Mập Mạp bất mãn nói:
"Vậy làm chi? Muội muội ta làm gì ngươi mà ngươi không dám gặp nàng hả?"
Phương Tranh thần thần bí bí ghé vào tai Mập Mạp nói nhỏ:
"Đấy là ngươi không biết... Ta đã tìm thầy tướng số tính qua, ta và muội muội ngươi bát tự không hợp, phạm phải..."
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lớn:
" Thối lắm! Tên cẩu nào dám nói như vậy? Lão nương phải tru di cửu tộc hắn!"
"Thân thế của Tiểu Lục rất khổ. Hơn ba năm trước đây, cha ngươi tới Hưng Khánh phủ bàn bạc sinh ý, đi ngang qua một thôn trang, khắp nơi đều là thi thể, nguyên lai vừa mới bị người Đột Quyết cướp bóc qua, toàn bộ thôn trang bị tàn sát hầu như chết hết. Cha ngươi phái người tìm kiếm chung quanh, rốt cục dưới đống gạch ngói cũng tìm thấy duy nhất một người còn sống, đó chính là Tiểu Lục, năm ấy nàng mới mười hai tuổi!"
"Tiểu Lục lúc đó đã bất tỉnh, sau khi cha ngươi cứu nàng tỉnh lại, nàng liền khóc lóc không thôi, thân thể vẫn mềm nhũn không động đậy được mà đã nháo lên muốn đi tìm mẫu thân của nàng. Cha ngươi sau khi hỏi qua mới biết được, phụ thân Tiểu Lục, khi đó là thủ binh của Hưng Khánh phủ, lại còn là một viên thiên tướng, khi Tiểu Lục mới mười tuổi thì cha nàng chết trận, để lại một đôi cô nữ quả mẫu trong thôn trang gian nan sống qua ngày. Ai biết được ông trời không có mắt, người Đột Quyết tới, đem già trẻ trai gái toàn bộ thôn chém giết không còn ai, mẫu thân nàng dưới cơn nguy cấp, liền đem nàng giấu trong ang nước, lúc ấy mới tránh khỏi tai họa. Mà mẹ nàng, lại bởi vì mỹ mạo, bị người Đột Quyết cướp đi rồi, khuê nữ đáng thương, mới mười hai tuổi đã là cô nhi không cha không mẹ, ai!"
"Về sau, cha ngươi đem Tiểu Lục về Phương phủ, vốn định thu nàng làm nghĩa nữ, ai biết nha đầu kia thế nào cũng không đáp ứng. Nàng hướng cha ngươi dập đầu ba cái, nói rằng nàng chỉ nguyện ở Phương gia làm nô tỷ, đền đáp ân cứu mạng của cha ngươi. Đến khi nàng tròn mười sáu tuổi, liền sẽ ly khai Phương gia ta, có lẽ là đi Hưng Khánh phủ, cũng có lẽ là đi thảo nguyên đại mạc, nói chung nàng phải tìm được mẫu thân của mình, nàng tin chắc chắn mẹ nàng còn sống... ai!"
Thì ra là thế! Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, thân thế của Tiểu Lục thê thảm như vậy, đây là việc Phương Tranh nằm mộng cũng không ngờ tới, bốn năm làm nô tỳ, báo đáp ân cứu mạng, rồi một mình xông vào nơi xa xăm, tìm kiếm người mẹ ruột vẫn chưa biết sống chết của nàng, không từ mà biệt, đơn giản chỉ với phần kiên trì này, phần khí độ này, phần hiếu tâm này, đã đủ khiến cho hán tử thân cao năm xích như Phương Tranh cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng.
"Cha Tiểu Lục nàng là võ tướng, Tiểu Lục khi còn bé đã được cha nàng dạy dỗ qua, cho nên nàng cũng biết chút võ công, thân thủ hẳn không tệ lắm, đó cũng là nguyên nhân cha ngươi phải điều nàng đến hầu hạ bên cạnh ngươi. Ai, vốn là hậu nhân của trung lương, lại cam tâm tình nguyện làm nô tỳ, tới chiếu cố cho đại thiếu gia ngươi, thực sự là ủy khuất nha đầu kia rồi."
Tiểu Lục hóa ra còn có võ công, thảo nào mẹ từng nói qua, đến thời khắc mấu chốt nàng còn là cái mạng thứ hai của ta.
"Mẹ, người vì sao lại không nói cho con biết? Sớm biết như vậy, con đâu thể để nàng bưng trà dâng nước cho con chứ."
Phương Tranh bất mãn nói, hậu nhân của trung lương lại làm nha hoàn cho ta, giảm thọ a.
"Là Tiểu Lục không muốn chúng ta nói cho ngươi biết, nàng nói nếu đã là nha hoàn, phải tuân theo bổn phận của nha hoàn, chờ khi nàng tròn mười sáu tuổi, nàng mới có thể không hề lo nghĩ mà rời đi, nha đầu ngốc này..."
"Tranh nhi, việc Tiểu Lục rời đi là không thể ngăn cản, nàng còn có trách nhiệm của nàng, đây là hiếu tâm, là thiện hạnh, không thể ngăn cản được. Hơn nữa với việc thành thân của ngươi cũng không có quan hệ gì, ngươi đừng có giả ngốc a."
Ý tứ của Phương phu nhân rất rõ ràng, việc Tiểu Lục phải đi là không có biện pháp, mà việc hôn nhân của Phương Tranh, lại càng như ván đã đóng thuyền, hai việc này đều không thể thay đổi.
"Mẹ, việc thành thân hài nhi còn phải cân nhắc, trước tiên con đi khuyên nhủ Tiểu Lục đã."
"Ân, ngươi đi khuyên nhủ nha đầu kia cũng tốt, ài, gần tròn bốn năm rồi, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ tình cảnh cũng..."
Phương phu nhân lắc đầu, cũng không tiếp tục nói nữa.
Phương Tranh minh bạch ý tứ của bà, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ cũng đã sa chân làm nữ nô của người Đột Quyết, trải qua những ngày sống không bằng chết trong bộ lạc Đột Quyết, tình cảnh cũng có thể đoán được, tìm thấy thì sao chứ? Võ công cao tới đâu, cũng không có khả năng cứu mẹ nàng ra từ trong tay người Đột Quyết cường hãn được, chỉ sợ là chịu chết vô ích mà thôi.
Trở lại tiểu viện, Tiểu Lục đang ôm gối ngồi trên bậc thềm, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào một điểm hư vô, sắc mặt có chút tái nhợt.
Phương Tranh thấy vậy trong lòng thương xót, một nha đầu chỉ mới mười lăm tuổi, nàng đã phải mang trên lưng áp lực cỡ nào, ngày đêm nghĩ tới an nguy của thân nhân, trong lòng mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò đau khổ cỡ nào đây, khó trách tính tình nàng lúc nào cũng lãnh đạm hờ hững, bất luận ai mang trên lưng gánh nặng tâm lý như thế, đều không thể trở nên vui vẻ được.
Tiến lên phía trước, Phương Tranh ngồi xổm xuống, cầm thật chặt tay của Tiểu Lục. Tay nàng rất tinh tế, xương cốt nhỏ bé, bởi vì gầy yếu, làn da nhẵn nhụi đều nổi đầy gân xanh, tái nhợt mà lại không huyết sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tiểu Lục muốn rụt tay về phía sau, nhưng thế nào cũng không thoát ra được, Phương Tranh nắm rất chặt.
"Tiểu Lục... xin lỗi, ta không biết..."
Phương Tranh muốn nói với nàng một điều gì đó.
"Thiếu gia, không cần phải nói xin lỗi, người... đối với nô tỳ tốt lắm, nô tỳ rất cảm kích người..."
Tiểu Lục cúi đầu thấp giọng nói.
"... Tiểu Lục, về sau nàng không cần phải xưng hô nô tỳ nữa, không ai đủ tư cách để nàng làm nô tỳ cả, nàng là hậu nhân của trung lương, phải sống có cốt khí! Hiều chưa?"
Tiểu Lục lắc đầu:
"Thiếu gia, mỗi người đều có số mệnh của mình, có tốt, có không tốt, không thể oán trách ai cả. Làm nô tỳ đó là số mệnh của Tiểu Lục, là để báo đáp ân cứu mạng của lão gia, là Tiểu Lục cam tâm tình nguyện, cha ta nếu trên trời có linh thiêng, tin rằng ông ấy sẽ không phản đối. Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, không thể thiếu nợ người khác, bây giờ là loạn thế, vạn nhất ngày nào đó đột ngột chết đi, ngươi liền vĩnh viễn không thể trả sạch nợ, nói như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn thiếu nợ người khác, kiếp sau càng gặp phải nhiều gian nan hơn!"
Tiểu Lục ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kiên định:
"Cho nên, tại những năm Tiểu Lục còn sống, nhất định phải đem ân cứu mạng của lão gia trả bằng hết, như vậy, ta mới có thể không vấn vương không lo nghĩ đi tìm mẹ ta."
"Thiếu gia, Tiểu Lục rất hâm mộ người, người có ăn có uống, phụ mẫu song toàn, trên lưng không phải mang cừu hận, không phải lo lắng cho thân nhân, thiếu gia, người phải đối đãi thật tốt với lão gia và phu nhân, Tiểu Lục sau khi không còn phụ mẫu, mới biết được phụ mẫu tình thân là đáng quý cỡ nào."
Nhiệt lệ không ngừng chuyển quanh vành mắt Phương Tranh, dùng sức chớp chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Con muốn dưỡng mà cha đã mất, câu nói khiến người ta đau lòng này còn bao hàm bao nhiêu sự hối hận không tài nào vãn hồi được! Xuyên việt trở lại lâu như vậy, lần đầu tiên hắn sinh ra cừu hận sâu sắc đối với người Đột Quyết, đám vương bát đản này, đã hại biết bao nhiêu người phải cửa nát nhà tan, thê ly tử tán!
"Tiểu Lục, nàng đã nghĩ qua chưa? Có lẽ mẹ nàng đã..."
Phương Tranh chưa nói hết câu liền dừng lại, có phải quá tàn nhẫn hay không? Mẫu thân bây giờ chính là sự ký thác tinh thần duy nhất của nàng, có thể nào nhẫn tâm khiến điều đó tan vỡ sao?
"Không, mẹ ta còn sống, nhất định còn sống, nàng đang chờ Tiểu Lục đi cứu nàng!"
Tiểu Lục thần sắc kiên định, bàn tay đã sít sao nắm chặt lại thành quyền.
"Tiểu Lục, có nguyện ý để ta giúp nàng không? Có lẽ, ta nói là có lẽ, khả năng sẽ giúp được nàng một chút..."
Đi tìm Mập Mạp, đi tìm Phùng Cừu Đao, thậm chí là đi tìm Trường Bình công chúa mà hắn vẫn luôn tránh né, người nào có thể tìm đều đi tìm, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt thất thần của Tiểu Lục bỗng nhiên sáng ngời, dưới cơn kích động ngược lại nắm chặt lấy tay Phương Tranh.
"Thực sự, ta sẽ giúp nàng đi cầu người, càng nhiều người hỗ trợ, việc tìm mẹ nàng mới càng có hi vọng!"
Phương Tranh thật sâu nhìn vào Tiểu Lục, hạ quyết tâm, ta nhất định phải giúp nàng, phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Ngay cả khi mẫu thân nàng có lẽ không còn trên nhân thế, cũng phải đạt được một kết quả.
"Cảm tạ người, thiếu gia, nếu như người có thể giúp Tiểu Lục tìm được mẫu thân, Tiểu Lục... nguyện ở Phương gia chung thân làm nô bộc!"
Tiểu Lục nước mắt liên miên, khóc không thành tiếng.
"Không, cái gì ta cũng không cần, chỉ cần nàng sống vui vẻ, ân, sống vui vẻ tựa như ta là được!"
Phương Tranh yêu thương xoa xoa đầu nàng, số mệnh tiểu nha đầu này khổ quá.
Buổi chiều, Phương Tranh liền một mình đi tới Phúc vương phủ, vương phủ vẫn luôn được bảo vệ sâm nghiêm, Phùng Cừu Đao suất quân tiến vào thảo nguyên, thị vệ thống lĩnh Phúc vương phủ cũng thay đổi, đổi thành một gã cao cao gầy gầy. Sau khi Phương Tranh tiến lên tự báo tính danh, gã thống lĩnh kia liếc mắt quan sát Phương Tranh từ đầu tới chân, thái độ ngược lại rất khách khí, mời Phương Tranh ở môn khẩu chờ một lát để hắn đi vào thông báo.
Thiếu người quen, làm việc thật là phiền phức, ngay cả một người mà cũng quy củ như vậy. Lần trước Phùng Cừu Đao dẫn bản thân nghênh ngang đi vào, hỏi cũng không ai dám hỏi, hiện tại vừa mới thay đổi thống lĩnh, đãi ngộ cũng không còn như trước nữa.
Chẳng được bao lâu, Mập Mạp liền tự mình đi ra nghênh tiếp, phía sau hắn là vị thống lĩnh tân nhậm kia.
Mập Mạp nhìn thấy Phương Tranh vui vẻ cười nói:
"Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại tới vậy? Cũng chẳng thấy ngươi hô hoán gì cả."
Phương Tranh bĩu môi nói:
"Lời này rất giả dối nha, ta ở chỗ này mà hô hoán ngươi ấy hả? Nhà ngươi phòng vệ sâm nghiêm như thế, hơi động một chút, bọn họ đem ta bắn găm vào tường thì làm sao bây giờ?"
Tiếp đó lại bổ sung nói:
"Dùng cung tiễn đó a!"
Mập Mạp ngẩn người, vỗ vỗ cái trán, chỉ vào Phương Tranh rồi nói với viên thống lĩnh thị vệ kia:
"Thấy không? Vị Phương huynh này là đồng môn hảo hữu của ta, về sau hắn đến, không cần thông báo, cứ để hắn trực tiếp tiến vào, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản. Nhớ kỹ đó!"
"Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi!"
Mập Mạp kéo tay Phương Tranh, trực tiếp đi vào trong phủ.
Phương Tranh cảm thấy một trận ác hàn, vội vàng giãy tay của Mập Mạp ra:
"Này, hảo hảo nói chuyện thôi a, đừng có động thủ động cước, ta không có dâm tính như rồng đâu."
Mập Mạp ngây ra một lúc, sau khi kịp phản ứng lại cũng vội vàng lau lau tay, chán ghét nói:
"Phế thoại! Ta cũng không thích thể loại này đâu, chậc chậc, thực là mắc ói..."
Hai người đồng thời rùng mình một cái, tiếp theo nhìn nhau cười lớn.
Sau khi ngồi trong hậu điện, đám nha hoàn dâng xong thanh trà, kính cẩn khom lưng lui ra.
Mập Mạp cười nói:
"Hôm nay ngươi đến, là gặp ta, hay là gặp muội muội ta? Khéo thật đó, hôm nay hai chúng ta đều ở nhà, hắc hắc..."
"A? Muội muội của ngươi ở nhà hả?... Mập Mạp, chúng ta ra ngoài tìm quán trà ngồi một lát đi?"
Mập Mạp bất mãn nói:
"Vậy làm chi? Muội muội ta làm gì ngươi mà ngươi không dám gặp nàng hả?"
Phương Tranh thần thần bí bí ghé vào tai Mập Mạp nói nhỏ:
"Đấy là ngươi không biết... Ta đã tìm thầy tướng số tính qua, ta và muội muội ngươi bát tự không hợp, phạm phải..."
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lớn:
" Thối lắm! Tên cẩu nào dám nói như vậy? Lão nương phải tru di cửu tộc hắn!"
/404
|