Sau khi được binh sĩ cứu ra khỏi vòng lửa thì toàn bộ thân thể của Phương Tranh đã bị nướng cháy thật thơm. Giống như những miếng thịt cháy khô, cả người ngăm đen, trên người thỉnh thoảng bốc lên khói xanh, nhìn thật giống như một tảng thịt bò bị nướng chín bảy phần thành thục.
Tiêu Hoài Viễn cùng Ôn Sâm cũng bị vây trong vòng lửa như hắn, cùng với mấy trăm binh sĩ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, mỗi người đều quần áo cháy sạch tả tơi, cả người hơi nước, gương mặt ngăm đen, thần sắc có vẻ rất uể oải.
Binh sĩ cứu họ ra hai mặt nhìn nhau, muốn cười rồi lại không dám cười, nhẫn rất khổ cực.
Phương Tranh hơi có chút đỏ mặt, may là sắc trời chưa sáng, gương mặt cũng bị cháy đen, Phương đại thiếu gia đỏ mặt thật khó gặp nhưng không ai nhìn ra.
" Cạc cạc…trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết, người cũng có cực độ không may, việc này xưa nay đều không toàn vẹn, đều không toàn vẹn." Phương Tranh cười gượng nói, gương mặt cháy đen bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong đêm đen chỉ thấy hàm răng trắng tươi hoạt động, có vẻ vô cùng âm trầm.
" Đúng vậy, đúng vậy, xưa nay không toàn vẹn, không toàn vẹn." Mọi người bồi cười.
Vô số hàm răng trắng bệch hoạt động, nhìn vòng lửa, các binh sĩ nhịn không được rùng mình một cái, tình cảnh này thật giống mấy trăm con quỷ đói từ trong mộ phần chui ra, con mẹ nó tê dại cả người!
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm cùng kêu lên thở dài, gặp phải một thủ trưởng như thế, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Nhận mệnh thôi!
Trong ngực Phương Tranh cũng ôm một đoàn lửa, hắn nghĩ rất bi phẫn.
Vì sao mỗi lần phóng hỏa đều là chính mình gặp không may? Hai lần đầu lại đốt phòng ở của chính mình, lần này ngược lại, trực tiếp đem chính mình đi vào, sau đó, ai, sau này nên cách lửa xa một chút thì hơn, tiểu hài tử chơi lửa là rất nguy hiểm…
Lúc này thế lửa đã phóng lên cao, những hoa lửa ngọn lửa tán loạn chung quanh đều giống như con rắn độc đỏ bừng, không kiêng nể gì cả thiêu đốt từng địa phương, những nơi liệt hỏa đi tới, cây cối bụi cỏ bị tẩm dầu hỏa trong rừng liền bắt lửa cháy lên, nhưng vì bị mưa dầm ướt cả đêm, nên không thể bốc cháy lớn. Cây cối ẩm ướt liền sinh ra khói đặc, ở giữa không trung cuồn cuộn bốc lên, sau đó bị gió đông mềm nhẹ thổi đi, dần dần lan xuống dưới sườn núi.
" Phản tặc sắp lao xuống." Phương Tranh híp mắt quan sát một hồi, phán đoán nói.
Chỉ nghe được tiếng người ồn ào trên núi, một mảnh hình dạng rối mù, hỗn loạn không ít tiếng ho sặc sụa, còn có thanh âm binh khí va chạm hoảng loạn, rất hiển nhiên, kế sách dùng hỏa công của Phương Tranh, chính xác mà nói, hẳn là nên nói là kế hun khói thật sự đã có hiệu quả.
" Đại nhân, chúng ta cũng lui tới chân núi phía tây thôi, ở đây thế lửa tận trời, phản tặc dù là đột phá vòng vây, cũng sẽ không từ phương hướng này mà đột phá đâu." Ôn Sâm kiến nghị nói.
" Gấp cái gì? Thắng bại chưa định, sao ngươi biết Thái Vương sẽ không đột phá vòng vây từ phương hướng này? Thái Vương người này tâm cơ lòng dạ quá sâu, người như thế nhất định luôn làm chuyện ngược lại. Người khác cho rằng hắn không có khả năng đi làm chuyện gì, nhưng hắn hết lần này tới lần khác sẽ làm, ai cũng không thể hiểu được chính xác bước tiếp theo hắn sẽ làm gì."
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ nói: " Đại nhân, nếu như Thái Vương thực sự từ phương hướng này đột phá vòng vây, vậy chúng ta gặp nguy hiểm rồi, người xem, bên người chúng ta chỉ có mấy trăm binh sĩ, toàn bộ binh lực đều dời tới phía tây, vạn nhất Thái Vương suất quân lao xuống, ai chống đỡ được hắn nha?"
Phương Tranh nghe vậy sợ đến giật mình, suy nghĩ một chút, thật nghĩ chuyện này có chút nguy hiểm, rõ ràng đây là trận đánh tiêu diệt, vạn nhất chính hắn là một khâm sai kiêm chủ tướng không nghĩ qua là bị Thái Vương bắt sống hoặc chém, chẳng phải là vô cùng mất mặt?
" Ngươi nói rất có đạo lý, ta là một người rất biết nghe lẽ phải, nếu tất cả mọi người cho rằng lui lại tương đối thỏa đáng, vậy chúng ta cứ lui lại thôi!"
Ôn Sâm và Tiêu Hoài Viễn trợn trắng mắt, rõ ràng do chính ngươi sợ chết, có quan hệ gì tới cái rắm " biết nghe lẽ phải"?"
Nhóm mấy trăm người được Phương Tranh hạ lệnh một tiếng, hành quân lặng lẽ, cảnh tượng chật vật, cấp cấp vội vàng hướng tây chạy trốn, không, là lui lại.
Bên trong một hang động giấu binh trong Phục Ngưu sơn, Thái Vương dùng khăn lụa che miệng mũi, nhưng vẫn bị khói đặc làm ho sặc sụa không ngớt, khói mù đã chui vào trong sơn động, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, bởi khói đặc che đậy, phạm vi tầm nhìn bắt đầu không rõ, nhìn quanh không thấy người, dường như thân ở ảo cảnh.
Không ít binh sĩ vì ngộp thở mà ngã xuống bên trong sơn động, càng nhiều là bị mất đi tầm nhìn, trong hoảng loạn binh khí giao nhau, đều tưởng do địch nhân công lên núi, vì vậy không quan tâm giơ đao liền chém, trong lúc nhất thời tự giết lẫn nhau không ít, toàn bộ sơn động rơi vào trong một mảnh hỗn loạn và máu tanh, giống như bị tạc doanh, tinh thần trạng thái của mọi người cũng trở nên điên cuồng.
Thái Vương giơ kiếm ngăn cản hai binh sĩ đang nổi cơn điên mưu toan công kích hắn, khàn giọng quát to: " Tất cả mọi người trấn định! Địch nhân còn chưa công tới, các ngươi không nên tự loạn!"
Tiếng hét lớn của Thái Vương cũng có thể làm cho tình tự bọn lính trấn định lại, dù sao cũng là tinh binh được huấn luyện nhiều năm, Thái Vương có uy vọng long hậu với bọn họ, nghe được thanh âm của hắn, bọn lính nhất thời khôi phục lãnh tĩnh, dừng việc tự giết lẫn nhau.
Trong khói đặc, Hoàng Tông nghe được thanh âm của Thái Vương, lập tức theo tiếng tìm tới, người còn chưa đến gần, liền hô lớn: " Điện hạ đừng động thủ, thuộc hạ Hoàng Tông!"
Nghe được thanh âm của Hoàng Tông, Thái Vương vừa giơ kiếm liền buông, trầm giọng nói: " Hoàng Tông, nhanh, mệnh cho các tướng sĩ tập kết bên ngoài sơn động, hành tàng tại Phục Ngưu sơn đã lộ, đã nguy, chúng ta đột phá vòng vây xuống núi!"
Đang khi nói chuyện Hoàng Tông đã đến trước người Thái Vương, hắn bưng miệng mũi ho sặc nói: " Điện hạ, chung quanh khói đặc, chúng ta nên đột phá vòng vây hướng nào?"
Thần sắc Thái Vương có chút hoảng loạn, suy nghĩ một chút nói: " Khói đặc từ mặt đông chân núi bay lên, từ đông đến tây, ta phỏng chừng đại quân triều đình đang mai phục phía chân núi hướng tây, chờ chúng ta lao xuống dưới sẽ tự chui đầu vào lưới, đi tây thì không được."
Hoàng Tông đã bị ho sặc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, nghe vậy giọng căm hận nói: " Cũng không biết là người nào vương bát đản nghĩ ra chủ ý nham hiểm này, thuộc hạ tình nguyện công khai đánh nhau, cũng không nguyện bị người tươi sống làm ngộp chết ở nơi này, quá mức uất ức!"
Thái Vương vừa ho vừa cười lạnh nói: " Có thể nghĩ ra được chủ ý thiếu đạo đức nham hiểm như vậy, ngoại trừ tên vô lại Phương Tranh, còn có thể có ai? Dùng hỏa công hun khói thay thế cho tướng sĩ công núi, làm cho chúng ta phải mạnh mẽ đột phá vòng vây xuống núi, hừ! Hắn thật không ngu."
Hoàng Tông vội la lên: " Điện hạ, đi tây thì không được, vậy chúng ta nên đột phá vòng vây từ hướng nào?"
Trong khói đặc, hai tròng mắt bị hun khói đến đỏ bừng của Thái Vương bỗng nhiên xẹt qua vài phần hiểu ra, suy tư một lát, cười nói: " Lửa cháy từ mặt đông, đại quân triều đình sẽ bố trí trọng binh tại phía tây, mặt khác, phía bên mặt đông lửa cháy xác nhận binh lực yếu ớt nhất, chúng ta chỉ cần giết ra ngoài từ hướng đông, liền có thể thoát được sự bao vây tiêu diệt của đại quân triều đình."
Hoàng Tông nghe vậy cả kinh nói: " Thế nhưng…điện hạ, chân núi mặt đông đang lửa lớn! Chúng ta thế nào đi ra ngoài?"
Trong mắt Thái Vương hiện lên vẻ ngoan lệ, âm trầm nói: " Sống chết phải do ý trời, chỉ cần lao ra khỏi vòng lửa phía mặt đông, chúng ta liền được cứu, so với ngu ngốc hồ hồ chàng tiến vào trong vòng vây phục kích của đại quân triều đình để toàn quân bị diệt thì mạnh hơn nhiều lắm!"
Trong lòng Hoàng Tông trầm xuống, sống chết do ý trời, những lời này nói ra thì nhẹ, nhưng ai biết trong đó trả giá nhiều ít bao nhiêu tính mạng? Bao nhiêu tướng sĩ sẽ tươi sống bị chết cháy trong liệt hỏa hừng hực dưới chân núi mặt đông?
" Điện hạ, sau khi thoát khốn thì sao? Chúng ta nên chạy đi đâu?" Thời gian khẩn cấp, nhưng Hoàng Tông không thể không hỏi, đột phá như thế này chẳng khác gì đao kiếm ra khỏi vỏ, đó là một hồi đại chiến ngươi chết ta sống, trong loạn quân nếu không minh xác được phương hướng, năm ngàn tướng sĩ phía sau chắc chắn mọi nơi chạy trốn, cũng không còn tụ lại được nữa.
Thái Vương suy nghĩ một chút, nói: " Vừa đánh vừa lui về hướng bắc, Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết mời ta mấy lần, mời ta đến thảo nguyên trợ hắn đánh bại Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, thống nhất thảo nguyên, ta vẫn luôn chưa thể quyết tâm, hôm nay bị Phương Tranh mồi một trận lửa này, làm cho ta phải đáp ứng Mặc Xuyết Khả Hãn."
" Thế nhưng, sau đó chúng ta chẳng phải là muốn ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc?" Hoàng Tông nghe vậy mặt mũi trắng bệch.
Thái Vương lắc đầu nói: " Vô phương, anh hùng hào kiệt co được giãn được, nhất thời được mất cũng không cần lưu ý, huống chi…"
Ánh mắt Thái Vương bỗng nhiên trở nên xa xôi, lẩm bẩm nói: " Huống chi, ta còn đang đợi, chờ kinh thành truyền đến tin tức, nếu Niểu Niểu thí vua thành công, chúng ta liền không cần đi vào thảo nguyên, trực tiếp lĩnh binh vào kinh."
" Dân gian có một đêm kỳ tích xuất hiện, ai biết ta có thể trong một đêm xưng đế hay không?"
Hoàng thành, bên trong ngự thư phòng tại hoàng cung.
Mập Mạp tóc tai bù xù, ánh mắt dại ra ngồi trên tấm thảm màu đỏ tươi, trong lòng hắn đang ôm một người, chính là Niểu Niểu mà hắn âu yếm nhất.
Niểu Niểu đã chết!
Ly rượu độc ăn mòn ngũ tạng của con người, ngay khi Mập Mạp không hề phòng bị, đang định một ngụm uống cạn, bị Niểu Niểu chộp lấy, sau đó Niểu Niểu nhìn hắn mỉm cười buồn bã tuyệt vọng, một ngụm uống cạn.
" Hoàng thượng, nô tỳ không thể phản bội Thái Vương, nhưng nô tỳ lại càng không nguyện phụ lòng quân vương. Chỉ mong kiếp sau, ngài không phải là đế vương cao cao tại thượng, mà thiếp, cũng không phải là một nữ tử mồ côi thân bất do kỷ."
Từng ngụm máu đen chảy ra từ trong miệng anh đào của Niểu Niểu, Niểu Niểu gắng gượng nói xong câu đó, đôi mắt đẹp liền nhắm lại, hương tiêu ngọc vẫn.
Mập Mạp cũng không la không khóc. Cứ như vậy ôm lấy thi thể Niểu Niểu, ngơ ngác ngồi trên tấm thảm màu đỏ tươi trong ngự thư phòng, hai mắt hắn thất thần, dường như một bức tượng bị đào mất linh hồn, không nói bất động, trái tim như đã chết.
Niểu Niểu lẳng lặng nằm trong lòng hắn, gương mặt đã dần dần tái nhợt, nhưng vẫn mang theo vẻ mỉm cười buồn bã lãnh tuyệt, được dòng máu đen nơi khóe miệng làm tôn thêm, có vẻ vô cùng gai mắt.
Nội thị Tào công công cùng đám tiểu thái giám quỳ gối bên ngoài cửa ngự thư phòng, cả người lạnh run, vẻ kinh khủng trong mắt làm thế nào cũng không thể che giấu.
Toàn bộ. Hoàng cung đã toàn diện đề phòng, cấm quân thống lĩnh Trương Thắng tay cầm bội kiếm, suất cấm quân bao quanh ngự thư phòng, trong cung bất luận là tần phi, thái giám, cung nữ đều không cho bước tới gần một bước.
Niểu Niểu cô nương suốt ngày làm bạn bên người hoàng thượng, không ngờ lại là thích khách mưu toan giết hoàng thượng bằng thuốc độc, tin tức này cấp tốc lan truyền trong hoàng cung đại nội, ngay cả nàng cũng là thích khách, trong hoàng cung còn có ai có thể tin tưởng?
Trương Thắng không dám tiếp tục mạo hiểm, thời khắc phi thường, an nguy của hoàng thượng không thể lại xảy ra bất luận điều gì sai lầm.
Trong thư phòng, Mập Mạp vẫn ôm thi thể của Niểu Niểu, không chịu buông tay. Trong lòng đau đớn, như vạn tiễn xuyên tâm, thân thể mập mạp của hắn không tự chủ được bắt đầu run.
Người chết nên là ta, là ta a!
Hai mắt hắn dần dần trở nên đỏ bừng, con ngươi vốn nhu nhược khoan dung lúc này đã trở nên dữ tợn hung ác.
Một lúc lâu, Mập Mạp bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào lên mấy tiếng, tiếng gào bi thống thê lương, làm kẻ khác sợ run.
" Tam hoàng huynh, ngươi ta tranh ngôi hoàng đế, vì sao liên lụy Niểu Niểu? Chỉ là một thiếu nữ tử, Niểu Niểu có tội gì? Niểu Niểu có tội gì? Niểu Niểu có tội gì!"
Mập Mạp hét lớn ba tiếng bi thiết, âm thanh như tiếng chim đỗ quyên nhỏ máu thê lương, nội thị Tào công công và các tiểu thái giám quỳ bên ngoài ngự thư phòng sợ đến cả người run bần bật, sợ hãi dập đầu: " Hoàng thượng bảo trọng long thể!"
" Người đâu!" Mập Mạp dữ dằn quát to.
Tào công công nhào vào trong phòng, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, run giọng nói: " Lão nô tại."
" Truyền ý chỉ của trẫm, giao quyền tổng đốc binh mã cho Phương Tranh, điều động binh mã toàn quốc, mặt khác đem tứ đại quân bảo vệ xung quanh kinh thành tất cả đều đến Giang Nam, do Phương Tranh tiết chế, toàn bộ phản tặc tham dự mưu phản, tẫn tru cửu tộc, nhất định phải đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn. Bầm thây vạn đoạn!" Mập Mạp tóc tai bù xù, trừng hai tròng mắt màu huyết hồng, giống như một người điên mất đi lý trí rống lớn nói.
" Cái gì?" Tào công công kinh ngạc ngẩng đầu, tứ đại quân thủ kinh thành đều sai đi Giang Na, vậy, kinh thành làm sao bây giờ?
" Lão nô, lão nô…" Tào công công tuy là nội thị thái giám, nhưng đã hầu hạ qua hai đời đế vương, biết rõ ý chỉ kia là loạn mệnh khi hoàng thượng đánh mất lý trí, không dám tiếp, cũng không dám không tiếp, nhất thời rơi vào tiến lui đều khó.
" Ngươi vì sao còn không đi truyền chỉ?" Mập Mạp tàn bạo trừng mắt nhìn Tào công công, lớn tiếng quát hỏi.
" Lão nô…đi ngay đi ngay."
" Chậm đã! Trở về!"
Tào công công vừa đứng thẳng người liền vội vàng phủ phục xuống dưới, Niểu Niểu vừa chết, làm hoàng thượng phảng phất hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
" Tám trăm dặm khoái kỵ, truyền Ôn Sâm cùng thủ hạ Ảnh Tử của hắn quay về kinh! Muốn bọn họ tra xét cho trẫm, tra ra manh mối, trong triều đình ai là đồng đảng của Thái Vương, ai đi lại thân mật với Thái Vương, đều điều tra không sót một người cho trẫm! Toàn bộ tru cửu tộc!" Mập Mạp cắn răng, gằn từng chữ.
" Lão nô…tuân chỉ!"
Tào công công vội vàng đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.
Mập Mạp ngẩng đầu, khóe miệng xẹt qua vài phần ý cười âm hàn: " Niểu Niểu, hãy xem trẫm làm sao báo thù cho nàng!"
Cơn giận kẻ áo vải, chỉ có mấy người chết, chảy máu năm bước, cơn giận thiên tử, xác chết trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.
Hoa triều triêu cục, vì một cái chết của một nữ tử, phảng phất lại muốn bắt đầu rung chuyển bất an.
Vừa chạy ra ngoài tây cung được vài bước, Tào công công chợt giật bắn mình, hai đạo ý chỉ rõ ràng là loạn mệnh, nếu thật sự hạ chiếu, từ triều đình cho tới dân gian, chẳng biết có bao nhiêu đại thần và bách tính vô tội phải đầu rơi xuống đất, toàn quốc sẽ rơi vào một mảnh khủng hoảng, đây nên làm thế nào cho phải?
" Ý chỉ của hoàng thượng là phải truyền, nhưng trước khi đi Bộ Binh truyền chỉ, chúng ta nên đi tới tìm thái hậu và hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vì cái chết của Niểu Niểu cô nương mà tính tình đại biến, tương lai không biết ra sao. Lúc này chỉ có thái hậu và hoàng hậu nương nương nói chuyện, hoàng thượng may ra còn tỉnh lại."
Quyết định chủ ý, Tào công công dừng bước, quay đầu hướng Từ Trữ Cung vội vã chạy đi.
" Đại nhân, đại nhân! Chân núi mặt đông có động tĩnh, phản tặc dường như muốn lao ra từ nơi đó." Thám tử thở hồng hộc đưa tin.
" Ta đã nói! Ta đã nói mà!" Phương Tranh cả kinh, lập tức tức giận đến giậm chân: " Thái Vương người này âm hiểm giả dối, nhất định sẽ làm ngược lại, chúng ta tính sai rồi!"
" Người đâu, mệnh Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch suất quân về phía đông gấp, nhanh! Tuyệt không cho hắn chạy thoát!" Phương Tranh hổn hển nói.
" Đại nhân, chúng ta cách chỗ đó gần nhất, có nên xông qua chống đối một trận." Ôn Sâm vội vàng kiến nghị. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn cùng hít sâu một hơi, trăm miệng một lời nói: " Nói đùa gì vậy! Đây là chiến tranh! Sẽ chết người!"
Nói xong hai người ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng quay đầu dùng ánh mắt hèn mọn nhìn đối phương.
" Thế nhưng…đại nhân, mặt đông vốn không hề bố binh, hoàn toàn không bố trí phòng vệ, nếu để Thái Vương suất binh phá vòng vây chạy đi…" Ôn Sâm gấp đến độ ngay cả thanh âm đều thay đổi.
Phương Tranh cả kinh, đúng vậy, triều đình tìm nhiều nhân lực và vật lực lớn như vậy để bao vây tiễu trừ Thái Vương, hôm nay đã là thời khắc then chốt cuối cùng, nếu để tên kia chạy, trở lại làm sao ăn nói với Mập Mạp?
Phương Tranh sợ chết, nhưng hắn càng sợ có lỗi với huynh đệ bằng hữu.
" Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch suất binh từ phía tây nhiễu qua ít nhất cũng phải nửa canh giờ. Chúng ta ở đây còn được bao nhiêu binh lực?" Phương Tranh cắn răng hỏi.
Ôn Sâm điểm danh một chút, nói: " Kỵ binh bốn trăm, bộ binh tám trăm, lại thêm thị vệ tùy thân bên người ngài, cùng năm trăm thủ hạ Ảnh Tử, tổng cộng hơn một ngàn người."
" Một ngàn đối năm ngàn?" Phương Tranh hít một hơi.
Hắn nghĩ có chút bi phẫn, rõ ràng phe mình chiếm hết ưu thế binh lực, vừa hỏa công vừa hun khói, rõ ràng đã chiếm hết tiện nghi, nhưng hiện tại thế nào lại biến thành ít người địch chúng vậy? Đều do tên Thái Vương quá đê tiện, người thành thật như ta phải đối phó với tên vô sỉ như hắn, tự nhiên là chỗ nào cũng có hại.
Phương Tranh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng giậm chân, tung mình lên ngựa, nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, trở tay rút ra bội kiếm tùy thân, hướng đám kỵ binh và bộ binh số lượng không nhiều lắm, quát lớn: " Các huynh đệ, Thái Vương sắp bị diệt tới nơi, chúng ta không thể cho hắn từ mặt đông đột phá vòng vây bỏ chạy! Chúng ta ăn bổng lộc triều đình, không thể có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với triều đình! Các huynh đệ, theo ta, chúng ta đi chống đối Thái Vương một trận, viện quân rất nhanh sẽ đến, chúng ta phải gắt gao giữ chân Thái Vương tại chân núi mặt đông trước khi viện quân đến!"
" Sát!" Có khâm sai đi đầu, các tướng sĩ tình cảm xúc động, mặc dù số lượng ít hơn phản tặc, nhưng sĩ khí ngẩng cao vạn phần.
" Đi! Tùy lão tử ra trận giết địch! Qua cuộc chiến này, huynh đệ sống sót, lão tử thỉnh hắn đã Tần Hoài tìm cô nương, ba nàng bốn nàng tùy các ngươi chọn lựa."
" Oa ô ô…" Lời vừa nói ra, sĩ khí càng phát ra sục sôi, tiếng kêu từ lâu biến thành một mảnh tiếng sói tru.
Cách đó không xa, trong hỏa quang hừng hực, một đoàn phản tặc liều chết xông qua vòng lửa lớn, giống như ác ma từ trong địa ngục bò ra nhân gian. Bọn họ giơ cao đao kiếm, hướng Phương Tranh bọn họ vọt tới.
" Kỵ binh xếp thành hàng! Trùy hình trận, trùng!"
" Hoàng thượng còn ôm thi thể Niểu Niểu không chịu buông tay sao?" Mẫu thân của hoàng thượng, Lý quý phi hiện nay đã là Lý thái hậu lo lắng hỏi.
" Lão nô không dám giấu diếm, hoàng thượng còn hạ lệnh điều đi tứ quân kinh thành, điều tới Giang Nam, do Phương đại nhân tiết chế, cần phải đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn, đồng thời…đồng thời triệu hồi Ôn Sâm, tìm khắp kinh thành triều đình, bắt giữ đồng đảng của Thái Vương…"
Lý thái hậu giật mình, hai tay nắm chặt khăn lụa, vặn thành một đoàn.
" Điều hết kinh thành tứ quân? Còn tra bắt toàn bộ triều đình? Đây…đây sợ rằng sẽ xảy ra chuyện! Hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?" Lý thái hậu lo sợ không yên nghiêng đầu nhìn hoàng hậu nói.
Hoàng hậu nguyên là nữ nhi của Lễ Bộ Trần thị lang, lúc Mập Mạp làm Phúc Vương, do tiên hoàng làm chủ, hoàn thành cuộc hôn nhân này cho hắn, định nàng làm chính phi của Phúc Vương. Mập Mạp đăng cơ làm vua, chính phi đương nhiên được sắc phong làm hoàng hậu.
Trần hoàng hậu nghe được ý hỏi của thái hậu, mí mắt nháy nháy, than thở: " Mẫu hậu, ngài…ngài thường ngày độc sủng Niểu Niểu, yêu nàng ta đến phát cuồng, hôm nay Niểu Niểu đã chết, ngài làm sao có thể không giận? Thế nhưng…ngài dù sao cũng là vua của một nước, không thể vì một nữ tử, mà rối loạn thiên hạ."
Lý thái hậu niệm phật hiệu, nói: " Thực sự là nghiệp chướng! Vài năm nay hoàng cung, thiên hạ đều không được yên ổn, nguyên tưởng rằng cuộc mưu phản của Thái Vương có thể nhanh chóng bình định, qua được vài ngày thanh tĩnh, nhưng…ai!"
" Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, nên nhanh đi khuyên nhủ hoàng thượng, hoàng thượng hiện tại một mình ngồi trong ngự thư phòng, ôm thi thể Niểu Niểu cô nương mãi không buông tay, nếu cứ như vậy phải làm sao bây giờ?" Tào công công gấp đến độ mồ hôi đều toát ra.
Thái hậu và hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, than thở: " Hài tử này từ nhỏ đặc biệt độc hành, ai nói đều cũng không chịu nghe, ai gia há có thể khuyên được hắn?"
Suy nghĩ một chút, thái hậu bỗng nhiên sáng ngời hai mắt, gấp giọng nói: " Nhanh! Nhanh tuyên Mật nhi tiến cung, Mật nhi là bào muội của hắn, hai người từ nhỏ tình thâm, lời của nàng có lẽ hoàng thượng sẽ chịu nghe vài câu."
Tiêu Hoài Viễn cùng Ôn Sâm cũng bị vây trong vòng lửa như hắn, cùng với mấy trăm binh sĩ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, mỗi người đều quần áo cháy sạch tả tơi, cả người hơi nước, gương mặt ngăm đen, thần sắc có vẻ rất uể oải.
Binh sĩ cứu họ ra hai mặt nhìn nhau, muốn cười rồi lại không dám cười, nhẫn rất khổ cực.
Phương Tranh hơi có chút đỏ mặt, may là sắc trời chưa sáng, gương mặt cũng bị cháy đen, Phương đại thiếu gia đỏ mặt thật khó gặp nhưng không ai nhìn ra.
" Cạc cạc…trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết, người cũng có cực độ không may, việc này xưa nay đều không toàn vẹn, đều không toàn vẹn." Phương Tranh cười gượng nói, gương mặt cháy đen bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong đêm đen chỉ thấy hàm răng trắng tươi hoạt động, có vẻ vô cùng âm trầm.
" Đúng vậy, đúng vậy, xưa nay không toàn vẹn, không toàn vẹn." Mọi người bồi cười.
Vô số hàm răng trắng bệch hoạt động, nhìn vòng lửa, các binh sĩ nhịn không được rùng mình một cái, tình cảnh này thật giống mấy trăm con quỷ đói từ trong mộ phần chui ra, con mẹ nó tê dại cả người!
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm cùng kêu lên thở dài, gặp phải một thủ trưởng như thế, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Nhận mệnh thôi!
Trong ngực Phương Tranh cũng ôm một đoàn lửa, hắn nghĩ rất bi phẫn.
Vì sao mỗi lần phóng hỏa đều là chính mình gặp không may? Hai lần đầu lại đốt phòng ở của chính mình, lần này ngược lại, trực tiếp đem chính mình đi vào, sau đó, ai, sau này nên cách lửa xa một chút thì hơn, tiểu hài tử chơi lửa là rất nguy hiểm…
Lúc này thế lửa đã phóng lên cao, những hoa lửa ngọn lửa tán loạn chung quanh đều giống như con rắn độc đỏ bừng, không kiêng nể gì cả thiêu đốt từng địa phương, những nơi liệt hỏa đi tới, cây cối bụi cỏ bị tẩm dầu hỏa trong rừng liền bắt lửa cháy lên, nhưng vì bị mưa dầm ướt cả đêm, nên không thể bốc cháy lớn. Cây cối ẩm ướt liền sinh ra khói đặc, ở giữa không trung cuồn cuộn bốc lên, sau đó bị gió đông mềm nhẹ thổi đi, dần dần lan xuống dưới sườn núi.
" Phản tặc sắp lao xuống." Phương Tranh híp mắt quan sát một hồi, phán đoán nói.
Chỉ nghe được tiếng người ồn ào trên núi, một mảnh hình dạng rối mù, hỗn loạn không ít tiếng ho sặc sụa, còn có thanh âm binh khí va chạm hoảng loạn, rất hiển nhiên, kế sách dùng hỏa công của Phương Tranh, chính xác mà nói, hẳn là nên nói là kế hun khói thật sự đã có hiệu quả.
" Đại nhân, chúng ta cũng lui tới chân núi phía tây thôi, ở đây thế lửa tận trời, phản tặc dù là đột phá vòng vây, cũng sẽ không từ phương hướng này mà đột phá đâu." Ôn Sâm kiến nghị nói.
" Gấp cái gì? Thắng bại chưa định, sao ngươi biết Thái Vương sẽ không đột phá vòng vây từ phương hướng này? Thái Vương người này tâm cơ lòng dạ quá sâu, người như thế nhất định luôn làm chuyện ngược lại. Người khác cho rằng hắn không có khả năng đi làm chuyện gì, nhưng hắn hết lần này tới lần khác sẽ làm, ai cũng không thể hiểu được chính xác bước tiếp theo hắn sẽ làm gì."
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ nói: " Đại nhân, nếu như Thái Vương thực sự từ phương hướng này đột phá vòng vây, vậy chúng ta gặp nguy hiểm rồi, người xem, bên người chúng ta chỉ có mấy trăm binh sĩ, toàn bộ binh lực đều dời tới phía tây, vạn nhất Thái Vương suất quân lao xuống, ai chống đỡ được hắn nha?"
Phương Tranh nghe vậy sợ đến giật mình, suy nghĩ một chút, thật nghĩ chuyện này có chút nguy hiểm, rõ ràng đây là trận đánh tiêu diệt, vạn nhất chính hắn là một khâm sai kiêm chủ tướng không nghĩ qua là bị Thái Vương bắt sống hoặc chém, chẳng phải là vô cùng mất mặt?
" Ngươi nói rất có đạo lý, ta là một người rất biết nghe lẽ phải, nếu tất cả mọi người cho rằng lui lại tương đối thỏa đáng, vậy chúng ta cứ lui lại thôi!"
Ôn Sâm và Tiêu Hoài Viễn trợn trắng mắt, rõ ràng do chính ngươi sợ chết, có quan hệ gì tới cái rắm " biết nghe lẽ phải"?"
Nhóm mấy trăm người được Phương Tranh hạ lệnh một tiếng, hành quân lặng lẽ, cảnh tượng chật vật, cấp cấp vội vàng hướng tây chạy trốn, không, là lui lại.
Bên trong một hang động giấu binh trong Phục Ngưu sơn, Thái Vương dùng khăn lụa che miệng mũi, nhưng vẫn bị khói đặc làm ho sặc sụa không ngớt, khói mù đã chui vào trong sơn động, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, bởi khói đặc che đậy, phạm vi tầm nhìn bắt đầu không rõ, nhìn quanh không thấy người, dường như thân ở ảo cảnh.
Không ít binh sĩ vì ngộp thở mà ngã xuống bên trong sơn động, càng nhiều là bị mất đi tầm nhìn, trong hoảng loạn binh khí giao nhau, đều tưởng do địch nhân công lên núi, vì vậy không quan tâm giơ đao liền chém, trong lúc nhất thời tự giết lẫn nhau không ít, toàn bộ sơn động rơi vào trong một mảnh hỗn loạn và máu tanh, giống như bị tạc doanh, tinh thần trạng thái của mọi người cũng trở nên điên cuồng.
Thái Vương giơ kiếm ngăn cản hai binh sĩ đang nổi cơn điên mưu toan công kích hắn, khàn giọng quát to: " Tất cả mọi người trấn định! Địch nhân còn chưa công tới, các ngươi không nên tự loạn!"
Tiếng hét lớn của Thái Vương cũng có thể làm cho tình tự bọn lính trấn định lại, dù sao cũng là tinh binh được huấn luyện nhiều năm, Thái Vương có uy vọng long hậu với bọn họ, nghe được thanh âm của hắn, bọn lính nhất thời khôi phục lãnh tĩnh, dừng việc tự giết lẫn nhau.
Trong khói đặc, Hoàng Tông nghe được thanh âm của Thái Vương, lập tức theo tiếng tìm tới, người còn chưa đến gần, liền hô lớn: " Điện hạ đừng động thủ, thuộc hạ Hoàng Tông!"
Nghe được thanh âm của Hoàng Tông, Thái Vương vừa giơ kiếm liền buông, trầm giọng nói: " Hoàng Tông, nhanh, mệnh cho các tướng sĩ tập kết bên ngoài sơn động, hành tàng tại Phục Ngưu sơn đã lộ, đã nguy, chúng ta đột phá vòng vây xuống núi!"
Đang khi nói chuyện Hoàng Tông đã đến trước người Thái Vương, hắn bưng miệng mũi ho sặc nói: " Điện hạ, chung quanh khói đặc, chúng ta nên đột phá vòng vây hướng nào?"
Thần sắc Thái Vương có chút hoảng loạn, suy nghĩ một chút nói: " Khói đặc từ mặt đông chân núi bay lên, từ đông đến tây, ta phỏng chừng đại quân triều đình đang mai phục phía chân núi hướng tây, chờ chúng ta lao xuống dưới sẽ tự chui đầu vào lưới, đi tây thì không được."
Hoàng Tông đã bị ho sặc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, nghe vậy giọng căm hận nói: " Cũng không biết là người nào vương bát đản nghĩ ra chủ ý nham hiểm này, thuộc hạ tình nguyện công khai đánh nhau, cũng không nguyện bị người tươi sống làm ngộp chết ở nơi này, quá mức uất ức!"
Thái Vương vừa ho vừa cười lạnh nói: " Có thể nghĩ ra được chủ ý thiếu đạo đức nham hiểm như vậy, ngoại trừ tên vô lại Phương Tranh, còn có thể có ai? Dùng hỏa công hun khói thay thế cho tướng sĩ công núi, làm cho chúng ta phải mạnh mẽ đột phá vòng vây xuống núi, hừ! Hắn thật không ngu."
Hoàng Tông vội la lên: " Điện hạ, đi tây thì không được, vậy chúng ta nên đột phá vòng vây từ hướng nào?"
Trong khói đặc, hai tròng mắt bị hun khói đến đỏ bừng của Thái Vương bỗng nhiên xẹt qua vài phần hiểu ra, suy tư một lát, cười nói: " Lửa cháy từ mặt đông, đại quân triều đình sẽ bố trí trọng binh tại phía tây, mặt khác, phía bên mặt đông lửa cháy xác nhận binh lực yếu ớt nhất, chúng ta chỉ cần giết ra ngoài từ hướng đông, liền có thể thoát được sự bao vây tiêu diệt của đại quân triều đình."
Hoàng Tông nghe vậy cả kinh nói: " Thế nhưng…điện hạ, chân núi mặt đông đang lửa lớn! Chúng ta thế nào đi ra ngoài?"
Trong mắt Thái Vương hiện lên vẻ ngoan lệ, âm trầm nói: " Sống chết phải do ý trời, chỉ cần lao ra khỏi vòng lửa phía mặt đông, chúng ta liền được cứu, so với ngu ngốc hồ hồ chàng tiến vào trong vòng vây phục kích của đại quân triều đình để toàn quân bị diệt thì mạnh hơn nhiều lắm!"
Trong lòng Hoàng Tông trầm xuống, sống chết do ý trời, những lời này nói ra thì nhẹ, nhưng ai biết trong đó trả giá nhiều ít bao nhiêu tính mạng? Bao nhiêu tướng sĩ sẽ tươi sống bị chết cháy trong liệt hỏa hừng hực dưới chân núi mặt đông?
" Điện hạ, sau khi thoát khốn thì sao? Chúng ta nên chạy đi đâu?" Thời gian khẩn cấp, nhưng Hoàng Tông không thể không hỏi, đột phá như thế này chẳng khác gì đao kiếm ra khỏi vỏ, đó là một hồi đại chiến ngươi chết ta sống, trong loạn quân nếu không minh xác được phương hướng, năm ngàn tướng sĩ phía sau chắc chắn mọi nơi chạy trốn, cũng không còn tụ lại được nữa.
Thái Vương suy nghĩ một chút, nói: " Vừa đánh vừa lui về hướng bắc, Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết mời ta mấy lần, mời ta đến thảo nguyên trợ hắn đánh bại Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, thống nhất thảo nguyên, ta vẫn luôn chưa thể quyết tâm, hôm nay bị Phương Tranh mồi một trận lửa này, làm cho ta phải đáp ứng Mặc Xuyết Khả Hãn."
" Thế nhưng, sau đó chúng ta chẳng phải là muốn ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc?" Hoàng Tông nghe vậy mặt mũi trắng bệch.
Thái Vương lắc đầu nói: " Vô phương, anh hùng hào kiệt co được giãn được, nhất thời được mất cũng không cần lưu ý, huống chi…"
Ánh mắt Thái Vương bỗng nhiên trở nên xa xôi, lẩm bẩm nói: " Huống chi, ta còn đang đợi, chờ kinh thành truyền đến tin tức, nếu Niểu Niểu thí vua thành công, chúng ta liền không cần đi vào thảo nguyên, trực tiếp lĩnh binh vào kinh."
" Dân gian có một đêm kỳ tích xuất hiện, ai biết ta có thể trong một đêm xưng đế hay không?"
Hoàng thành, bên trong ngự thư phòng tại hoàng cung.
Mập Mạp tóc tai bù xù, ánh mắt dại ra ngồi trên tấm thảm màu đỏ tươi, trong lòng hắn đang ôm một người, chính là Niểu Niểu mà hắn âu yếm nhất.
Niểu Niểu đã chết!
Ly rượu độc ăn mòn ngũ tạng của con người, ngay khi Mập Mạp không hề phòng bị, đang định một ngụm uống cạn, bị Niểu Niểu chộp lấy, sau đó Niểu Niểu nhìn hắn mỉm cười buồn bã tuyệt vọng, một ngụm uống cạn.
" Hoàng thượng, nô tỳ không thể phản bội Thái Vương, nhưng nô tỳ lại càng không nguyện phụ lòng quân vương. Chỉ mong kiếp sau, ngài không phải là đế vương cao cao tại thượng, mà thiếp, cũng không phải là một nữ tử mồ côi thân bất do kỷ."
Từng ngụm máu đen chảy ra từ trong miệng anh đào của Niểu Niểu, Niểu Niểu gắng gượng nói xong câu đó, đôi mắt đẹp liền nhắm lại, hương tiêu ngọc vẫn.
Mập Mạp cũng không la không khóc. Cứ như vậy ôm lấy thi thể Niểu Niểu, ngơ ngác ngồi trên tấm thảm màu đỏ tươi trong ngự thư phòng, hai mắt hắn thất thần, dường như một bức tượng bị đào mất linh hồn, không nói bất động, trái tim như đã chết.
Niểu Niểu lẳng lặng nằm trong lòng hắn, gương mặt đã dần dần tái nhợt, nhưng vẫn mang theo vẻ mỉm cười buồn bã lãnh tuyệt, được dòng máu đen nơi khóe miệng làm tôn thêm, có vẻ vô cùng gai mắt.
Nội thị Tào công công cùng đám tiểu thái giám quỳ gối bên ngoài cửa ngự thư phòng, cả người lạnh run, vẻ kinh khủng trong mắt làm thế nào cũng không thể che giấu.
Toàn bộ. Hoàng cung đã toàn diện đề phòng, cấm quân thống lĩnh Trương Thắng tay cầm bội kiếm, suất cấm quân bao quanh ngự thư phòng, trong cung bất luận là tần phi, thái giám, cung nữ đều không cho bước tới gần một bước.
Niểu Niểu cô nương suốt ngày làm bạn bên người hoàng thượng, không ngờ lại là thích khách mưu toan giết hoàng thượng bằng thuốc độc, tin tức này cấp tốc lan truyền trong hoàng cung đại nội, ngay cả nàng cũng là thích khách, trong hoàng cung còn có ai có thể tin tưởng?
Trương Thắng không dám tiếp tục mạo hiểm, thời khắc phi thường, an nguy của hoàng thượng không thể lại xảy ra bất luận điều gì sai lầm.
Trong thư phòng, Mập Mạp vẫn ôm thi thể của Niểu Niểu, không chịu buông tay. Trong lòng đau đớn, như vạn tiễn xuyên tâm, thân thể mập mạp của hắn không tự chủ được bắt đầu run.
Người chết nên là ta, là ta a!
Hai mắt hắn dần dần trở nên đỏ bừng, con ngươi vốn nhu nhược khoan dung lúc này đã trở nên dữ tợn hung ác.
Một lúc lâu, Mập Mạp bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào lên mấy tiếng, tiếng gào bi thống thê lương, làm kẻ khác sợ run.
" Tam hoàng huynh, ngươi ta tranh ngôi hoàng đế, vì sao liên lụy Niểu Niểu? Chỉ là một thiếu nữ tử, Niểu Niểu có tội gì? Niểu Niểu có tội gì? Niểu Niểu có tội gì!"
Mập Mạp hét lớn ba tiếng bi thiết, âm thanh như tiếng chim đỗ quyên nhỏ máu thê lương, nội thị Tào công công và các tiểu thái giám quỳ bên ngoài ngự thư phòng sợ đến cả người run bần bật, sợ hãi dập đầu: " Hoàng thượng bảo trọng long thể!"
" Người đâu!" Mập Mạp dữ dằn quát to.
Tào công công nhào vào trong phòng, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, run giọng nói: " Lão nô tại."
" Truyền ý chỉ của trẫm, giao quyền tổng đốc binh mã cho Phương Tranh, điều động binh mã toàn quốc, mặt khác đem tứ đại quân bảo vệ xung quanh kinh thành tất cả đều đến Giang Nam, do Phương Tranh tiết chế, toàn bộ phản tặc tham dự mưu phản, tẫn tru cửu tộc, nhất định phải đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn. Bầm thây vạn đoạn!" Mập Mạp tóc tai bù xù, trừng hai tròng mắt màu huyết hồng, giống như một người điên mất đi lý trí rống lớn nói.
" Cái gì?" Tào công công kinh ngạc ngẩng đầu, tứ đại quân thủ kinh thành đều sai đi Giang Na, vậy, kinh thành làm sao bây giờ?
" Lão nô, lão nô…" Tào công công tuy là nội thị thái giám, nhưng đã hầu hạ qua hai đời đế vương, biết rõ ý chỉ kia là loạn mệnh khi hoàng thượng đánh mất lý trí, không dám tiếp, cũng không dám không tiếp, nhất thời rơi vào tiến lui đều khó.
" Ngươi vì sao còn không đi truyền chỉ?" Mập Mạp tàn bạo trừng mắt nhìn Tào công công, lớn tiếng quát hỏi.
" Lão nô…đi ngay đi ngay."
" Chậm đã! Trở về!"
Tào công công vừa đứng thẳng người liền vội vàng phủ phục xuống dưới, Niểu Niểu vừa chết, làm hoàng thượng phảng phất hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
" Tám trăm dặm khoái kỵ, truyền Ôn Sâm cùng thủ hạ Ảnh Tử của hắn quay về kinh! Muốn bọn họ tra xét cho trẫm, tra ra manh mối, trong triều đình ai là đồng đảng của Thái Vương, ai đi lại thân mật với Thái Vương, đều điều tra không sót một người cho trẫm! Toàn bộ tru cửu tộc!" Mập Mạp cắn răng, gằn từng chữ.
" Lão nô…tuân chỉ!"
Tào công công vội vàng đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.
Mập Mạp ngẩng đầu, khóe miệng xẹt qua vài phần ý cười âm hàn: " Niểu Niểu, hãy xem trẫm làm sao báo thù cho nàng!"
Cơn giận kẻ áo vải, chỉ có mấy người chết, chảy máu năm bước, cơn giận thiên tử, xác chết trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.
Hoa triều triêu cục, vì một cái chết của một nữ tử, phảng phất lại muốn bắt đầu rung chuyển bất an.
Vừa chạy ra ngoài tây cung được vài bước, Tào công công chợt giật bắn mình, hai đạo ý chỉ rõ ràng là loạn mệnh, nếu thật sự hạ chiếu, từ triều đình cho tới dân gian, chẳng biết có bao nhiêu đại thần và bách tính vô tội phải đầu rơi xuống đất, toàn quốc sẽ rơi vào một mảnh khủng hoảng, đây nên làm thế nào cho phải?
" Ý chỉ của hoàng thượng là phải truyền, nhưng trước khi đi Bộ Binh truyền chỉ, chúng ta nên đi tới tìm thái hậu và hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vì cái chết của Niểu Niểu cô nương mà tính tình đại biến, tương lai không biết ra sao. Lúc này chỉ có thái hậu và hoàng hậu nương nương nói chuyện, hoàng thượng may ra còn tỉnh lại."
Quyết định chủ ý, Tào công công dừng bước, quay đầu hướng Từ Trữ Cung vội vã chạy đi.
" Đại nhân, đại nhân! Chân núi mặt đông có động tĩnh, phản tặc dường như muốn lao ra từ nơi đó." Thám tử thở hồng hộc đưa tin.
" Ta đã nói! Ta đã nói mà!" Phương Tranh cả kinh, lập tức tức giận đến giậm chân: " Thái Vương người này âm hiểm giả dối, nhất định sẽ làm ngược lại, chúng ta tính sai rồi!"
" Người đâu, mệnh Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch suất quân về phía đông gấp, nhanh! Tuyệt không cho hắn chạy thoát!" Phương Tranh hổn hển nói.
" Đại nhân, chúng ta cách chỗ đó gần nhất, có nên xông qua chống đối một trận." Ôn Sâm vội vàng kiến nghị. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn cùng hít sâu một hơi, trăm miệng một lời nói: " Nói đùa gì vậy! Đây là chiến tranh! Sẽ chết người!"
Nói xong hai người ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng quay đầu dùng ánh mắt hèn mọn nhìn đối phương.
" Thế nhưng…đại nhân, mặt đông vốn không hề bố binh, hoàn toàn không bố trí phòng vệ, nếu để Thái Vương suất binh phá vòng vây chạy đi…" Ôn Sâm gấp đến độ ngay cả thanh âm đều thay đổi.
Phương Tranh cả kinh, đúng vậy, triều đình tìm nhiều nhân lực và vật lực lớn như vậy để bao vây tiễu trừ Thái Vương, hôm nay đã là thời khắc then chốt cuối cùng, nếu để tên kia chạy, trở lại làm sao ăn nói với Mập Mạp?
Phương Tranh sợ chết, nhưng hắn càng sợ có lỗi với huynh đệ bằng hữu.
" Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch suất binh từ phía tây nhiễu qua ít nhất cũng phải nửa canh giờ. Chúng ta ở đây còn được bao nhiêu binh lực?" Phương Tranh cắn răng hỏi.
Ôn Sâm điểm danh một chút, nói: " Kỵ binh bốn trăm, bộ binh tám trăm, lại thêm thị vệ tùy thân bên người ngài, cùng năm trăm thủ hạ Ảnh Tử, tổng cộng hơn một ngàn người."
" Một ngàn đối năm ngàn?" Phương Tranh hít một hơi.
Hắn nghĩ có chút bi phẫn, rõ ràng phe mình chiếm hết ưu thế binh lực, vừa hỏa công vừa hun khói, rõ ràng đã chiếm hết tiện nghi, nhưng hiện tại thế nào lại biến thành ít người địch chúng vậy? Đều do tên Thái Vương quá đê tiện, người thành thật như ta phải đối phó với tên vô sỉ như hắn, tự nhiên là chỗ nào cũng có hại.
Phương Tranh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng giậm chân, tung mình lên ngựa, nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, trở tay rút ra bội kiếm tùy thân, hướng đám kỵ binh và bộ binh số lượng không nhiều lắm, quát lớn: " Các huynh đệ, Thái Vương sắp bị diệt tới nơi, chúng ta không thể cho hắn từ mặt đông đột phá vòng vây bỏ chạy! Chúng ta ăn bổng lộc triều đình, không thể có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với triều đình! Các huynh đệ, theo ta, chúng ta đi chống đối Thái Vương một trận, viện quân rất nhanh sẽ đến, chúng ta phải gắt gao giữ chân Thái Vương tại chân núi mặt đông trước khi viện quân đến!"
" Sát!" Có khâm sai đi đầu, các tướng sĩ tình cảm xúc động, mặc dù số lượng ít hơn phản tặc, nhưng sĩ khí ngẩng cao vạn phần.
" Đi! Tùy lão tử ra trận giết địch! Qua cuộc chiến này, huynh đệ sống sót, lão tử thỉnh hắn đã Tần Hoài tìm cô nương, ba nàng bốn nàng tùy các ngươi chọn lựa."
" Oa ô ô…" Lời vừa nói ra, sĩ khí càng phát ra sục sôi, tiếng kêu từ lâu biến thành một mảnh tiếng sói tru.
Cách đó không xa, trong hỏa quang hừng hực, một đoàn phản tặc liều chết xông qua vòng lửa lớn, giống như ác ma từ trong địa ngục bò ra nhân gian. Bọn họ giơ cao đao kiếm, hướng Phương Tranh bọn họ vọt tới.
" Kỵ binh xếp thành hàng! Trùy hình trận, trùng!"
" Hoàng thượng còn ôm thi thể Niểu Niểu không chịu buông tay sao?" Mẫu thân của hoàng thượng, Lý quý phi hiện nay đã là Lý thái hậu lo lắng hỏi.
" Lão nô không dám giấu diếm, hoàng thượng còn hạ lệnh điều đi tứ quân kinh thành, điều tới Giang Nam, do Phương đại nhân tiết chế, cần phải đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn, đồng thời…đồng thời triệu hồi Ôn Sâm, tìm khắp kinh thành triều đình, bắt giữ đồng đảng của Thái Vương…"
Lý thái hậu giật mình, hai tay nắm chặt khăn lụa, vặn thành một đoàn.
" Điều hết kinh thành tứ quân? Còn tra bắt toàn bộ triều đình? Đây…đây sợ rằng sẽ xảy ra chuyện! Hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?" Lý thái hậu lo sợ không yên nghiêng đầu nhìn hoàng hậu nói.
Hoàng hậu nguyên là nữ nhi của Lễ Bộ Trần thị lang, lúc Mập Mạp làm Phúc Vương, do tiên hoàng làm chủ, hoàn thành cuộc hôn nhân này cho hắn, định nàng làm chính phi của Phúc Vương. Mập Mạp đăng cơ làm vua, chính phi đương nhiên được sắc phong làm hoàng hậu.
Trần hoàng hậu nghe được ý hỏi của thái hậu, mí mắt nháy nháy, than thở: " Mẫu hậu, ngài…ngài thường ngày độc sủng Niểu Niểu, yêu nàng ta đến phát cuồng, hôm nay Niểu Niểu đã chết, ngài làm sao có thể không giận? Thế nhưng…ngài dù sao cũng là vua của một nước, không thể vì một nữ tử, mà rối loạn thiên hạ."
Lý thái hậu niệm phật hiệu, nói: " Thực sự là nghiệp chướng! Vài năm nay hoàng cung, thiên hạ đều không được yên ổn, nguyên tưởng rằng cuộc mưu phản của Thái Vương có thể nhanh chóng bình định, qua được vài ngày thanh tĩnh, nhưng…ai!"
" Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, nên nhanh đi khuyên nhủ hoàng thượng, hoàng thượng hiện tại một mình ngồi trong ngự thư phòng, ôm thi thể Niểu Niểu cô nương mãi không buông tay, nếu cứ như vậy phải làm sao bây giờ?" Tào công công gấp đến độ mồ hôi đều toát ra.
Thái hậu và hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, than thở: " Hài tử này từ nhỏ đặc biệt độc hành, ai nói đều cũng không chịu nghe, ai gia há có thể khuyên được hắn?"
Suy nghĩ một chút, thái hậu bỗng nhiên sáng ngời hai mắt, gấp giọng nói: " Nhanh! Nhanh tuyên Mật nhi tiến cung, Mật nhi là bào muội của hắn, hai người từ nhỏ tình thâm, lời của nàng có lẽ hoàng thượng sẽ chịu nghe vài câu."
/404
|