" Nha!"
Bên trong phòng truyền đến tiếng kêu ngượng ngùng sợ hãi của Tiểu Lục.
Sau đó liền vang lên tiếng cười dâm đãng của Phương Tranh. Giọng nói giống như Chu Công hào hùng lớn tiếng: " Thế nào? Tiểu đệ đệ của bổn quan anh tuấn không? Hùng tráng không? Di? Nàng xem nó, đang bắt chuyện với nàng…"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe được " Oa" một tiếng, Phương Tranh đau nhức kêu lên không ngớt: " Đừng, đừng bóp nó, nó rất yếu đuối, sẽ chặt đứt! Sẽ chặt đứt, nhanh, nhanh buông tay."
Hai người ở trong phòng lăn qua lăn lại một lát, bỗng nhiên người hầu tới bẩm, Thọ Vương tới chơi.
Phương Tranh đang nhe răng trợn mắt xoa hạ bộ, nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Thọ Vương tới nhà của ta để làm chi? Chẳng lẽ hôm qua mình phân phó thị vệ len lén chỉnh cậu em vợ của hắn, tay chân không lưu loát, bị hắn biết được? Hôm nay lại khởi binh hỏi tội?
Ôi! Đây cũng thật là không khéo, phải nhanh chạy ra ngoài chối hết, chuyện này không quan hệ gì tới ta!
Phương Tranh không chút nào suy tư làm ra quyết định, liền chạy ra trước tiền sảnh. Nhiễu qua hoa viên trùng điệp gấp khúc, chạy tới tiền sảnh thì chỉ thấy một người ăn mặc y phục thường ngày, thân hình có chút khôi ngô, là một nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở ghế quý khách uống trà, bên cạnh hắn còn đứng một người mặt mũi bầm dập, gương mặt đỏ bừng. Vốn có hình dáng xấu xí, hôm nay nhìn lại, oa! Cùng với ngoại tinh quái thú trong phim khoa học viễn tưởng cũng giống y hệt, thật quá dọa người.
Phương Tranh cũng khá từng trải, liền biết người ngồi trên ghế chính là Thọ Vương trong truyền thuyết, mà người đang đứng bên cạnh hắn, đương nhiên là cậu em vợ hôm qua đã chửi lộn với Phương Tranh tại đường lớn Trân Châu Kiều.
Theo tư thế, trong lòng Phương Tranh không khỏi trầm xuống, kháo! Cẩn thận, phải thật cẩn thận, vẫn nhắc nhở mình kỹ lưỡng, nếu không thật khó lòng phòng bị. Hôm nay Thọ Vương tới chơi, khẳng định là muốn đòi công đạo cho cậu em vợ, ôi! Ngày tháng thật không có cách nào trải qua!
Chống chế, chỉ có thể chống chế, đánh chết cũng không thừa nhận!
Phương Tranh quyết định chủ ý, bật người nhanh chân đi ra phía trước, chắp tay cười nói: " Thọ Vương điện hạ đến hàn xá, hạ quan vô cùng vinh hạnh, không có từ xa tiếp đón, mong điện hạ thứ tội!"
Thọ Vương đang ngồi uống trà nghe vậy lập tức đứng dậy, chắp tay cười nói: " Phương đại nhân, là do bổn vương không báo lại đến, thực sự thất lễ, mong rằng đại nhân chớ trách."
Phương Tranh kinh nghi bất định nhìn Phan Vinh đang đứng cúi đầu bên cạnh Thọ Vương, chột dạ hướng Thọ Vương cười gượng hai tiếng, liền ngồi xuống bắt đầu cùng hắn hàn huyên.
Lúc này Phương Tranh mới có thời gian rảnh rỗi quan sát vị Thọ Vương chưa từng gặp mặt này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chỉ thấy Thọ Vương khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, gương mặt ngay ngắn, hơn nữa sắc mặt ngăm đen. Mỗi lần giơ chân nhấc tay đều mang theo vài phần binh nghiệp khí phách. Có là do nguyên nhân bình thường vẫn luyện quyền cước, hai tay hắn có thói quen thỉnh thoảng nắm lại thành quyền, lập tức liền buông ra. Hai bàn tay cũng không tự giác nghiêng về phía trước, giống như một con bọ ngựa đang tùy thời chuẩn bị xông lên trước tiến công.
Phương Tranh biết Thọ Vương thích võ ghét văn, một mực làm giám quân tại Hưng Khánh Phủ, cùng người Đột Quyết tác chiến nhiều lần, lập công thật nhiều, xem ra lời này không sai.
Đến tận đây, năm nhi tử của hoàng thượng, lúc này rốt cục Phương Tranh đều gặp mặt.
Tính cách của Thọ Vương biểu hiện ra có chút hào sảng, không mất đi khí chất của hán tử quân ngũ, sau khi khách sáo vài câu, lập tức liền chuyển nhập chính đề, chỉ vào Phan Vinh đứng thẳng bên cạnh, cười to nói: " Phương đại nhân, người này tên là Phan Vinh, là đệ đệ của tam lão bà của bổn vương, cũng là cậu em vợ của bổn vương, con mẹ nó! Nghe nói hôm qua tại chợ đã đắc tội Phương đại nhân, bị Phương đại nhân dạy dỗ một trận…"
Trong lòng Phương Tranh cả kinh, tới, rốt cục đã tới!
Không chờ Thọ Vương nói hết lời, Phương Tranh giống như một con thỏ trúng tên từ trên ghế bắn lên, hét lớn: " Vương gia, không phải ta, không phải ta! Ta cũng không dạy hắn, ta vốn không nhận ra đây là cậu em vợ của ngài, vương gia tìm lộn người."
Thọ Vương nghe vậy ngẩn người: " Phương đại nhân, ngươi hãy nghe ta nói…"
" Không không không, vương gia, khẳng định ngài đã lầm người. Người này ta thật sự không biết, quý cậu em vợ của ngài phong thần tuấn lãng, nhất biểu nhân tài, hạ quan gặp mặt vui không hết, sao dám cùng hắn kết thù kết oán chứ? Ha hả, ngài thật sự là thích nói giỡn."
Thọ Vương ngây một lát, quan sát Phương Tranh vài lần, lập tức thấp giọng lẩm bẩm: " Xem ra lời đồn đãi quả nhiên không sai."
" Ân? Vương gia nói cái gì?"
" A, không có gì, ha hả, Phương đại nhân hiểu lầm rồi, hôm nay bổn vương đem hắn tới quý phủ, chính là hướng ngươi đến nhà bồi tội."
" A?" Phương Tranh trợn tròn mắt: " Bồi tội? Bồi tội gì?"
Thọ Vương cười nói: " Tên vương bát đản này đui mù, lại cứ tìm phiền toái cho bổn vương, nếu không phải ngày hôm qua sau khi hắn bị đại nhân dạy dỗ cho sau đó lại chạy tới tìm bổn vương khóc lóc kể lể, bổn vương còn không biết trong lúc vô ý đắc tội đại nhân, ha hả. Bổn vương là một người sảng khoái, lại trực tính, đại nhân xin đừng trách."
Trong lòng Phương Tranh thầm nói, Phan Vinh khẳng định không nhận ra mình, hôm qua mình phái thị vệ đi chỉnh hắn, vì sao Thọ Vương lại biết là ta làm? Chẳng lẽ trong thị vệ tùy thân của ta có cơ sở ngầm của hắn? Xem ra năng lượng của người này ở trong kinh thành thật không nhỏ, thảo nào lại là người đứng đầu có thể được chọn trong việc tranh đoạt vị trí thái tử, hôm nay người này đến nhà, đâu chỉ đơn giản là bồi tội?
" Nguyên lai vương gia không phải đến tìm ta phiền phức, ha ha." Phương Tranh thở dài một hơi, ôm ngực, nhìn Thọ Vương ném tới một ánh mắt phong tình vạn chủng, sẵng giọng: " Nói sớm đi! Hại người ta sợ đến trái tim nhảy loạn, vương gia thật là xấu muốn chết."
Thọ Vương và Phan Vinh mặt mày đen thui.
Bên trong phòng truyền đến tiếng kêu ngượng ngùng sợ hãi của Tiểu Lục.
Sau đó liền vang lên tiếng cười dâm đãng của Phương Tranh. Giọng nói giống như Chu Công hào hùng lớn tiếng: " Thế nào? Tiểu đệ đệ của bổn quan anh tuấn không? Hùng tráng không? Di? Nàng xem nó, đang bắt chuyện với nàng…"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe được " Oa" một tiếng, Phương Tranh đau nhức kêu lên không ngớt: " Đừng, đừng bóp nó, nó rất yếu đuối, sẽ chặt đứt! Sẽ chặt đứt, nhanh, nhanh buông tay."
Hai người ở trong phòng lăn qua lăn lại một lát, bỗng nhiên người hầu tới bẩm, Thọ Vương tới chơi.
Phương Tranh đang nhe răng trợn mắt xoa hạ bộ, nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Thọ Vương tới nhà của ta để làm chi? Chẳng lẽ hôm qua mình phân phó thị vệ len lén chỉnh cậu em vợ của hắn, tay chân không lưu loát, bị hắn biết được? Hôm nay lại khởi binh hỏi tội?
Ôi! Đây cũng thật là không khéo, phải nhanh chạy ra ngoài chối hết, chuyện này không quan hệ gì tới ta!
Phương Tranh không chút nào suy tư làm ra quyết định, liền chạy ra trước tiền sảnh. Nhiễu qua hoa viên trùng điệp gấp khúc, chạy tới tiền sảnh thì chỉ thấy một người ăn mặc y phục thường ngày, thân hình có chút khôi ngô, là một nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở ghế quý khách uống trà, bên cạnh hắn còn đứng một người mặt mũi bầm dập, gương mặt đỏ bừng. Vốn có hình dáng xấu xí, hôm nay nhìn lại, oa! Cùng với ngoại tinh quái thú trong phim khoa học viễn tưởng cũng giống y hệt, thật quá dọa người.
Phương Tranh cũng khá từng trải, liền biết người ngồi trên ghế chính là Thọ Vương trong truyền thuyết, mà người đang đứng bên cạnh hắn, đương nhiên là cậu em vợ hôm qua đã chửi lộn với Phương Tranh tại đường lớn Trân Châu Kiều.
Theo tư thế, trong lòng Phương Tranh không khỏi trầm xuống, kháo! Cẩn thận, phải thật cẩn thận, vẫn nhắc nhở mình kỹ lưỡng, nếu không thật khó lòng phòng bị. Hôm nay Thọ Vương tới chơi, khẳng định là muốn đòi công đạo cho cậu em vợ, ôi! Ngày tháng thật không có cách nào trải qua!
Chống chế, chỉ có thể chống chế, đánh chết cũng không thừa nhận!
Phương Tranh quyết định chủ ý, bật người nhanh chân đi ra phía trước, chắp tay cười nói: " Thọ Vương điện hạ đến hàn xá, hạ quan vô cùng vinh hạnh, không có từ xa tiếp đón, mong điện hạ thứ tội!"
Thọ Vương đang ngồi uống trà nghe vậy lập tức đứng dậy, chắp tay cười nói: " Phương đại nhân, là do bổn vương không báo lại đến, thực sự thất lễ, mong rằng đại nhân chớ trách."
Phương Tranh kinh nghi bất định nhìn Phan Vinh đang đứng cúi đầu bên cạnh Thọ Vương, chột dạ hướng Thọ Vương cười gượng hai tiếng, liền ngồi xuống bắt đầu cùng hắn hàn huyên.
Lúc này Phương Tranh mới có thời gian rảnh rỗi quan sát vị Thọ Vương chưa từng gặp mặt này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chỉ thấy Thọ Vương khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, gương mặt ngay ngắn, hơn nữa sắc mặt ngăm đen. Mỗi lần giơ chân nhấc tay đều mang theo vài phần binh nghiệp khí phách. Có là do nguyên nhân bình thường vẫn luyện quyền cước, hai tay hắn có thói quen thỉnh thoảng nắm lại thành quyền, lập tức liền buông ra. Hai bàn tay cũng không tự giác nghiêng về phía trước, giống như một con bọ ngựa đang tùy thời chuẩn bị xông lên trước tiến công.
Phương Tranh biết Thọ Vương thích võ ghét văn, một mực làm giám quân tại Hưng Khánh Phủ, cùng người Đột Quyết tác chiến nhiều lần, lập công thật nhiều, xem ra lời này không sai.
Đến tận đây, năm nhi tử của hoàng thượng, lúc này rốt cục Phương Tranh đều gặp mặt.
Tính cách của Thọ Vương biểu hiện ra có chút hào sảng, không mất đi khí chất của hán tử quân ngũ, sau khi khách sáo vài câu, lập tức liền chuyển nhập chính đề, chỉ vào Phan Vinh đứng thẳng bên cạnh, cười to nói: " Phương đại nhân, người này tên là Phan Vinh, là đệ đệ của tam lão bà của bổn vương, cũng là cậu em vợ của bổn vương, con mẹ nó! Nghe nói hôm qua tại chợ đã đắc tội Phương đại nhân, bị Phương đại nhân dạy dỗ một trận…"
Trong lòng Phương Tranh cả kinh, tới, rốt cục đã tới!
Không chờ Thọ Vương nói hết lời, Phương Tranh giống như một con thỏ trúng tên từ trên ghế bắn lên, hét lớn: " Vương gia, không phải ta, không phải ta! Ta cũng không dạy hắn, ta vốn không nhận ra đây là cậu em vợ của ngài, vương gia tìm lộn người."
Thọ Vương nghe vậy ngẩn người: " Phương đại nhân, ngươi hãy nghe ta nói…"
" Không không không, vương gia, khẳng định ngài đã lầm người. Người này ta thật sự không biết, quý cậu em vợ của ngài phong thần tuấn lãng, nhất biểu nhân tài, hạ quan gặp mặt vui không hết, sao dám cùng hắn kết thù kết oán chứ? Ha hả, ngài thật sự là thích nói giỡn."
Thọ Vương ngây một lát, quan sát Phương Tranh vài lần, lập tức thấp giọng lẩm bẩm: " Xem ra lời đồn đãi quả nhiên không sai."
" Ân? Vương gia nói cái gì?"
" A, không có gì, ha hả, Phương đại nhân hiểu lầm rồi, hôm nay bổn vương đem hắn tới quý phủ, chính là hướng ngươi đến nhà bồi tội."
" A?" Phương Tranh trợn tròn mắt: " Bồi tội? Bồi tội gì?"
Thọ Vương cười nói: " Tên vương bát đản này đui mù, lại cứ tìm phiền toái cho bổn vương, nếu không phải ngày hôm qua sau khi hắn bị đại nhân dạy dỗ cho sau đó lại chạy tới tìm bổn vương khóc lóc kể lể, bổn vương còn không biết trong lúc vô ý đắc tội đại nhân, ha hả. Bổn vương là một người sảng khoái, lại trực tính, đại nhân xin đừng trách."
Trong lòng Phương Tranh thầm nói, Phan Vinh khẳng định không nhận ra mình, hôm qua mình phái thị vệ đi chỉnh hắn, vì sao Thọ Vương lại biết là ta làm? Chẳng lẽ trong thị vệ tùy thân của ta có cơ sở ngầm của hắn? Xem ra năng lượng của người này ở trong kinh thành thật không nhỏ, thảo nào lại là người đứng đầu có thể được chọn trong việc tranh đoạt vị trí thái tử, hôm nay người này đến nhà, đâu chỉ đơn giản là bồi tội?
" Nguyên lai vương gia không phải đến tìm ta phiền phức, ha ha." Phương Tranh thở dài một hơi, ôm ngực, nhìn Thọ Vương ném tới một ánh mắt phong tình vạn chủng, sẵng giọng: " Nói sớm đi! Hại người ta sợ đến trái tim nhảy loạn, vương gia thật là xấu muốn chết."
Thọ Vương và Phan Vinh mặt mày đen thui.
/404
|