Sau những giây phút thương tâm, Phương Tranh quay sang Ôn Sâm hỏi: " Các ngươi như thế nào mà tìm được ta?"
Ôn Sâm nghe vậy thần sắc hơi có chút tự ngạo nói: " Đại nhân, Ảnh Tử chúng ta chấp hành nhiệm vụ nhiều năm. Dù sao cũng không phải là kẻ bất tài, luận tìm hiểu tin tức, truy tra đầu mối, ai có thể mạnh hơn so với chúng ta? Xe ngựa bắt cóc đại nhân đã mất tích tại gần phủ Từ Châu, chúng ta dò theo dấu vết liền tìm tới. Phùng tướng quân của Long Vũ quân cũng đã suất lĩnh năm ngàn quân sĩ ra doanh, hiệp lực tìm kiếm, hoàng thượng có chỉ, sau khi tìm được đại nhân, năm ngàn quân sĩ của Phùng tướng quân sẽ giao cho đại nhân thống nhất chỉ huy, hôm nay Phùng tướng quân bọn họ đang đóng quân ngoài thành Từ Châu cách đây hơn bảy mươi dặm, đại nhân, có lệnh gì báo cho họ không?"
" Lệnh gì?" Phương Tranh ngạc nhiên.
" Đại nhân, theo thuộc hạ do thám biết, trên Thanh Long sơn có một đám thổ phỉ, đại nhân có phải bị bọn họ bắt cóc hay không? Có muốn thuộc hạ thông tri Phùng tướng quân, thỉnh hắn suất quân đến công núi?"
Cái gì? Lẽ nào muốn ta mang theo quan binh triều đình đi đánh Thanh Long sơn? Vậy cũng không được, lão tử còn kiêm chức nhị đương gia của Thanh Long sơn, hai bên đều là thủ hạ của ta, thế nào để cho đám thủ hạ làm chuyện chó cắn chó? Khái, hình dung sai rồi, là tự giết lẫn nhau. Hơn nữa, phu nhân phòng thứ năm của lão tử còn đang ở trên núi, chẳng may có tổn thất gì các ngươi đền được sao?
" Thối lắm! Thả rắm chó!" Phương Tranh ngẩn người một lút, lại giậm chân mắng: " Ai cho các ngươi công núi vậy? Yên tĩnh một chút cho lão tử, nghe mệnh lệnh của ta, không cho ai được hành động thiếu suy nghĩ!"
Ôn Sâm cực kỳ ngạc nhiên, sao nhắc tới chuyện công núi, đại nhân lại nóng nảy?
Phương Tranh đứng lên đi lại hai vòng, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: " Thứ nhất, nhanh phái người trở lại kinh thành, hướng người nhà của ta và hoàng thượng báo tin, nói ta không sao, đem những nhân mã đang đi tìm ta đều rút về. Người nhiều như vậy chỉ là ăn ăn uống uống, lãng phí ngân lượng mà thôi, khi trở về kinh thành, hoàng thượng lại hướng ta đòi tiền. Ta làm gì có nha." Hôm nay quốc khố trống rỗng, không chắc hoàng thượng có làm như thế hay không, dù sao Phương Tranh là con rể của hắn, không cần phải khách khí với hắn.
" Thứ hai, phái người nói một tiếng với Phùng tướng quân, thỉnh hắn án binh bất động, nói không chừng có lẽ mấy ngày nữa sẽ có việc cần hắn hỗ trợ."
" Thứ ba, các huynh đệ Ảnh Tử lưu lại vài người, ẩn núp trên núi, tùy thời giúp ta truyền lại tin tức, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta. Những người còn lại phân tán ra, ở chung quanh hỏi thăm tin tức một chút, xem có thể tìm được đầu mối của vụ án này hay không, tranh thủ sớm một chút đào ra kẻ làm chủ ở phía sau màn!"
Ôn Sâm nhất nhất tuân mệnh, trong lòng tính toán, làm theo mệnh lệnh của đại nhân, từng chuyện từng chuyện, trật tự rõ ràng. Ăn khớp hợp lý, xem ra đầu óc đại nhân không phá hủy, đúng là ông trời phù hộ.
" Thứ tư." Khuôn mặt nghiêm túc của Phương Tranh đột nhiên biến đổi, tiến đến bên tai Ôn Sâm hèn mọn cười nói: " Ai, có thuốc không?"
Ôn Sâm ngạc nhiên nói: " Thuốc gì?"
" Kì dâm hoan hợp tán, mê hồn hương, và vân vân, có không?" Phương Tranh cười đến con mắt khép thành một khe hở, thần thái cực kỳ hèn mọn.
Ôn Sâm nhanh miệng nghiêm trang nói: " Đại nhân, thuộc hạ không phải loại người như vậy, vì thế không có."
Phương Tranh hờn giận: " Còn thứ này…chắc là có."
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ: " Cái này…thật không có."
Phương Tranh mất hứng nói: " Ta nói các ngươi sao vậy? Vật chuẩn bị đi hành tẩu giang hồ cũng không có, các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ làm sao mà hỗn?"
Ôn Sâm ủy khuất giải thích: " Đại nhân, hành tẩu giang hồ cũng không cần dùng mấy thứ đó nha, đó là thứ do hái hoa tặc dùng, nếu đại nhân ngài muốn có độc dược, trên người bọn thuộc hạ có được vài loại, bảo quản vào miệng chết ngay, không kịp thở ra nửa hơi!"
Lẽ nào muốn lão tử mưu hại thê tử sao? Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc Ôn Sâm, không thèm phản ứng hắn.
Ôn Sâm thấy Phương Tranh không để ý đến hắn liền cẩn thận nói: " Đại nhân, thuộc hạ lắm miệng hỏi một câu, ngài cần những loại ….., để làm gì nha? Chẳng lẽ ở nơi này cũng có kỹ viện? Đại nhân dùng thứ này để tăng…ách, để tăng tình thú?"
Phương Tranh trợn mắt: " Quản gì tới ngươi? Ta mặc kệ, mau nhanh kiếm cho ta, trước tối mai phải đưa tới trong tay ta."
Ôn Sâm nhìn đám thuộc hạ như xin giúp đỡ, động tác của bọn thuộc hạ cùng nhất trí xòe tay, thần tình rất là bất đắc dĩ. Ôn Sâm vẻ mặt hơi khó khăn đáp ứng xuống tới.
Tổ chức thì tìm được rồi, đã ra mệnh lệnh xong, Phương Tranh cảm thấy cả người cực kỳ dễ dàng. Hắn thoải mái vặn thắt lưng, vỗ vỗ mông nói: " Được rồi, các ngươi đi thôi, ta đi lên núi."
Ôn Sâm và thuộc hạ Ảnh Tử nghe vậy kinh hãi: " Đại nhân, ngài còn trở về núi làm chi? Ngài không trở về kinh thành sao?"
Xác định rồi, sau khi Phương đại nhân bị người bắt cóc, khẳng định đã chịu dằn vặt quá mức, dẫn đến trí óc sai lầm.
Người thất thường, không ngờ bị người trói tới nghiện.
Phương Tranh cũng không quay đầu lại nói: " Ta đương nhiên là đi tán gái, khái, sai, đi tìm hiểu địch tình. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Tiểu tử bắt cóc ta còn đang ở trên núi, giúp ta nói với Trường Bình công chúa một tiếng, lão công của nàng qua thêm mấy ngày sẽ trở lại."
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Phương Tranh nghênh ngang biến mất nơi khúc rẽ của đường núi.
" Đầu nhi, đại nhân, đây là nói đùa gì vậy? Sao tự nhiên lại không chịu trở về kinh, cần phải ở lại trên núi lăn qua lăn lại, đây là vì sao nha?" Phương Tranh đi rồi, một gã thuộc hạ Ảnh Tử nhịn không được ghé vào bên tai Ôn Sâm nói.
Ôn Sâm nghiêm mặt: " Câm miệng! Hỏi nhiều như vậy để làm chi? Đại nhân nói thế nào, chúng ta cứ làm như thế!"
Phương Tranh quay trở lại trên núi, gã râu quai nón biểu tình nghiêm túc liền nói cho Phương Tranh, La Nguyệt Nương tìm hắn có việc.
Phương Tranh nhanh chân đi thẳng đến gian nhà của nàng, trong lòng vui mừng khó hiểu, con quỷ nhỏ này chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt? Gả cho tên mặt trắng Triệu Tuấn kia cảm thấy quá ủy khuất, gả cho ta thật tốt, ta ngoại trừ không tuấn tú bằng hắn, những thứ khác có gì kém hắn? Tuấn tú có thể làm cơm ăn sao? Nữ nhân nông cạn mới thích nhìn bề ngoài thôi.
Mang theo tâm tình vui sướng, Phương Tranh chạy nhanh mấy bước, đi vào hậu viện của nhà lớn. Hậu viện là gian nhà mà La Nguyệt Nương vẫn ở, trong việc còn trồng vài cây hoa mai, dù là trời đông giá rét, nhưng trên mai vẫn có hàn mai đỏ bừng, đang ngạo nghễ tỏa vẻ đẹp trong gió lạnh thấu xương.
Trong viện im ắng, không nghe được một chút động tĩnh. Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, ổ cướp không lớn, cũng không nhiều quy củ như nhà giàu của nhân gian, cần phải thông truyền bẩm báo gì đó, tới liền tới, đi liền đi. Lúc này hậu viện không có một bóng người, nếu như La Nguyệt Nương đang làm chuyện gì riêng tư tương đối bí ẩn thì thật tốt nha, tỷ như…tắm.
Nhẹ nhàng bước chân, Phương Tranh đi chậm, khom thắt lưng, giống như một kẻ cắp chuyên nghiệp, lặng lẽ đi tới gian nhà La Nguyệt Nương đang ở.
Nếu như đúng lúc này nhìn thấy được nàng đang tắm, là một chuyện hạnh phúc tới cỡ nào! Mặc kệ có đúng hay không, trước tiên không nên phát ra âm thanh là không sai.
Tưởng tượng La Nguyệt Nương cởi bỏ bộ trang phục màu đỏ thẫm kia, lộ ra da thịt mịn màng như tuyết trắng, ngâm trong bồn tắm nóng hôi hổi đang bốc khói lượn lờ, đó là một hình ảnh câu hồn đến thế nào, chậc chậc, hắn rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của La Nguyệt Nương. Phương Tranh khom thân thể, híp mắt suy nghĩ, nơi cửa trước còn khe hở, bên trong tối đen, không nhìn thấy được gì, trong lòng Phương Tranh không khỏi âm thầm trách cứ, đã tối, tắm rửa vì sao không chịu đốt đèn chứ? Tắm sai chỗ thì làm sao bây giờ? Một nơi phải tắm đến hai lần, một chỗ meo meo lại không tắm, như vậy thì không tốt. Sau này phải khuyên nhủ nàng, thói quen không đốt đèn thật không tốt, chuyện thâu hương trộm ngọc là chuyện cường hạng của Phương đại thiếu gia, không đốt đèn thì làm sao làm khó hắn?
Nhẹ nhàng dùng chút lực trên cửa, di? Cửa không khóa? Người đàn bà này thật không chút cẩn thận, cùng hơn hai trăm người đàn ông ở cùng một chỗ, chỉ là một nữ nhân, làm sao không chịu khóa cửa chứ? Nếu gặp phải dâm tặc nhìn lén nàng tắm thì làm sao bây giờ? Người đàn bà này thật là quá sơ ý!
Không phát sinh chút thanh âm, Phương Tranh nắm chặt cạnh cửa, từ từ đẩy ra từng chút một đủ cho một người lọt vào, quá trình này phí hết nửa nén nhang.
Không quản là làm gì, đều cần tính nhẫn nại, rình coi cũng như nhau.
Phòng trong vẫn không có phản ứng, Phương Tranh cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng tắm mà không nghe được một thanh âm tiếng nước nào sao. Không quản nàng làm gì, nếu đã vào, lão tử sẽ không đi tay không ra ngoài, dù cho nàng đang ngủ, lão tử cũng phải sờ nàng một cái mới đi ra. Phương Tranh nằm úp sấp xuống, giống như một đặc vụ lẻn vào trận địch, từng chút từng chút đi tới, bò vào phòng trong. Nếu đứng thẳng mà đi vào thì mục tiêu quá rõ, dễ bị người phát hiện, nằm úp sấp tương đối tốt hơn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy ngay lưng giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, cảm giác như bị một con ngựa giẫm qua, hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, không khỏi hét to một tiếng: " Oa!"
Tiếng kêu thê lương truyền ra từ trong ổ cướp lan ra thật xa.
Còn chưa kịp kêu người cứu mạng, Phương Tranh liền cảm thấy có một bàn chân khéo léo đang đá mạnh vào thắt lưng hắn, đá văng cả người hắn ra vài mét, trước mắt Phương Tranh tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, cả người đau nhức không gì sánh được, mang theo một hơi thở cuối cùng, hét lớn: " Dừng, dừng tay! Là ta, hiểu lầm rồi!"
Lén chui vào gian phòng La Nguyệt Nương liền bị ăn đòn, người đánh hắn ngoại trừ chủ nhân của gian phòng, còn có thể là ai?
May là tiếng kêu to này tới kịp thời, trong bóng tối, nghe được một giọng nữ dễ nghe kinh ngạc nói: " Là ngươi?"
Sau đó trong phòng liền nổi lên ngọn nến, dưới ánh nến tối mờ, chiếu chiếu ra gương mặt tuyệt sắc thoát tục của La Nguyệt Nương.
Phương Tranh thở dài một hơi, mạng xem như bảo vệ, nếu như không phải hắn đúng lúc la lên, không cần hoài nghi chút nào, La Nguyệt Nương tuyệt đối sẽ giết hắn. Sinh hoạt trong hoàn cảnh máu tanh như vậy, một nữ tử độc thân như La Nguyệt Nương, đối với sự cảnh giác luôn phi thường cao, hơi có dị động sẽ lập tức hạ sát thủ.
Phương Tranh đứng dậy, kêu rên xoa xoa phần eo đau đớn, con quỷ nhỏ ra chân thật là độc, không biết dùng một cước đá hư thận của lão tử hay không đây? Hấp thụ giáo huấn, lần sau không bao giờ lén lút vào phòng nàng nữa, an toàn đệ nhất, nữ nhân biết võ công không thể trêu chọc lung tung.
Dưới ánh nến, gương mặt La Nguyệt Nương đỏ bừng, miễn cưỡng ngồi tựa vào lưng ghế, trong tay cầm một bầu rượu, cả người tản mát ra mùi rượu nồng nặc. Nguyên lai nàng đang uống rượu một mình trong căn phòng tối đen.
" Ngươi lén lút tiến vào gian phòng ta để làm chi?" La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt say lờ đờ mông lung nói, sau đó không chút nào thục nữ ợ lên một tiếng.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, theo bộ dáng này của nàng, uống đã không ít, dường như mỗi lần nàng có chuyện phiền lòng thì đều uống rượu.
" Không phải là ngươi tìm ta có việc sao?" Sắc mặt Phương Tranh thản nhiên nói, hành vi lén lút mới vừa rồi phảng phất như hắn đã hoàn toàn quên mất.
" Phải? Ta tìm ngươi tới sao? Ta tìm ngươi có chuyện gì?" La Nguyệt Nương dường như uống quá nhiều, đôi mày thanh tú cau lại, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra.
Sau đó đôi mắt to quyến rũ của La Nguyệt Nương như cười như không nhìn Phương Tranh, suy nghĩ nói: " Mặc kệ chuyện gì, ngươi tiến vào gian phòng người khác đều bò vào hay sao?"
Gương mặt Phương Tranh đỏ lên, lúng túng nói: " Gần đây đau chân, đổi một phương thức khác bước đi, khái khái…"
Lập tức Phương Tranh liền nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, vẻ mặt quan tâm nói: " Sao ngươi lại uống rượu?"
La Nguyệt Nương trợn mắt, hừ nói: " Quản gì ngươi? Lão nương muốn uống thì uống, ngươi là gì của ta?"
Ta là lão công tương lai của ngươi nha, Phương Tranh yên lặng nhìn vẻ mặt say sưa của La Nguyệt Nương, trong lòng lặng lẽ nói.
" Ta là nhị đương gia của ngươi, là trợ thủ của ngươi, là bầu bạn của ngươi, cũng là…tiểu áo bông thiếp thân của ngươi." Phương Tranh cười nói.
La Nguyệt Nương ha ha cười, khéo tay đổ bầu rượu, lại hướng ngay miệng bầu uống một ngụm.
" Đương gia, ngươi làm sao vậy?" Phương Tranh thấy nàng uống liên tiếp, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng.
La Nguyệt Nương ợ lên một tiếng, hàm hàm hồ hồ nói: " Ngươi…ngươi nói, ta giống loại nữ nhân ong bướm lả lơi sao?"
Phương Tranh bĩu môi, lẩm bẩm nói: " Ta thật mong muốn ngươi như vậy."
" Ngươi nói cái gì?"
" A! Không có gì, đương gia, sao ngươi lại lả lơi ong bướm chứ? Huynh đệ trên núi ai chẳng biết ngươi nổi danh là trinh tiết liệt nữ, là một tòa đền thờ nghiêm chính vô cùng."
La Nguyệt Nương nghe vậy thần sắc giật mình, một lúc lâu yếu ớt thở dài một hơi, nói: " Tất cả mọi người biết, ta thường ngày quen tùy tiện, nhưng chuyện nam nữ hữu biệt cũng rất đúng mực, vì sao hắn lại cấp cho ta tội danh không trong sạch?"
Phương Tranh ngẩn người, nghĩ lại liền hiểu rõ, đây là nàng bị Triệu Tuấn chọc giận, nên mới uống rượu.
Lập tức Phương Tranh tức giận bừng bừng, trong mắt bạo bắn ra tia lệ khí hung ác độc địa, mẹ nó! Đây là nữ nhân lão tử phải lấy, ngươi chỉ là một vương bát đản lại dám khi dễ nàng? Chờ, đại đội nhân mã của lão tử ngay dưới chân núi, tùy thời tìm một cớ diệt trừ tên vương bát đản ngươi!
La Nguyệt Nương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bóng đem ngoài cửa sổ, như lầm bầm nói, thấp giọng sâu xa: " Lão cha ma quỷ của ta, trời sinh là thổ phỉ, mẫu thân ta kỳ thực là một tiểu thư con nhà quan. Có một năm, mẫu thân ta về quê thăm nhà, dưới chân núi Thanh Long, bị lão cha ta đánh cướp, sau đó bị lão cha cướp lên núi, làm áp trại phu nhân, ha ha, chuyện thật xưa cũ, đúng không?"
Nói tới đó, La Nguyệt Nương men say mông lung nhìn Phương Tranh, trong đôi mắt to kiều mị gợn nước phiêu đãng, giống như một hồ nước làm say lòng người.
Phương Tranh si ngốc nhìn nàng, trong lòng chợt thấy xao động. Nguyên lai thân thế của nàng là như vậy, thảo nào ở trên người nàng, lại có hai loại tính cách, khi thì phóng đãng, khi thì trầm tĩnh, nguyên lai phụ mẫu nàng là hai tính tình hoàn toàn khác nhau, đều dung hợp trên người nàng, liền biến thành loại tính cách này.
" Sau đó, kỳ thực cũng rất cũ. Tiểu thư nhà quan từ từ thích tên đầu lĩnh thổ phỉ thô lỗ dũng cảm, khăng khăng một mực đi theo hắn. Mẫu thân bị cướp về núi năm thứ hai, liền sinh ra ta, đáng tiếc không đợi ta đầy tháng, mẫu thân bị bệnh cấp tính, qua đời. Lão cha ma quỷ của ta vẫn không hề tái hôn, thậm chí còn lập quy củ, Thanh Long sơn từ đó về sau chỉ cướp tiền, không cho cướp sắc, hắn nói, sau này đừng gieo tai họa cho những cô nương con nhà đàng hoàng, trên núi quá buồn chán, cô nương nhà người ta không quen. Chúng ta trải qua những ngày tháng đao thương liếm máu, dựa vào điều gì để cho người ta vì mình lo lắng hãi hùng? Đã gia nhập vào chúng ta, thì bỏ tâm tư muốn cưới lão bà đi. Muốn nữ nhân, thì bỏ tiền đi kỹ viện, chơi xong thì thôi, cũng đừng đánh chủ ý với nữ tử đàng hoàng."
" Có một năm mùa xuân, lão cha một mình xuống núi bị quan binh phát hiện, một đường bị truy sát, hắn bị thương rất nặng, vội vàng tránh né, xông vào nhà Triệu Tuấn. Phụ mẫu Triệu Tuấn là lương dân bách tính thành thật, cả đời chỉ biết sách vở, nhưng bọn họ cũng có chút can đảm, che giấu cho lão cha, lại lừa quan binh chạy sang nơi khác. Cứ như vậy đã cứu hắn một mạng."
" Vì vậy lão cha ma quỷ của ta trong lòng tràn đầy cảm kích, cùng phụ mẫu Triệu Tuấn kết hạ giao tình, sau đó còn định cả chỉ phúc giao hôn, thường xuyên đưa ta đến nhà cùng Triệu Tuấn chơi đùa, năm đó ta được hai tuổi, Triệu Tuấn thì ba tuổi."
Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là như vậy. Nhưng không biết vì sao bây giờ Triệu Tuấn lại biến thành tính tình hiện tại, trong lòng Phương Tranh rõ ràng, Triệu Tuấn hôm nay đã lâm vào thật sâu trong vũng nước đen tranh đấu trong triều đình, mặc kệ hắn bị người lợi dụng hay bị người sai sử, hạ tràng của hắn tuyệt đối không tốt chút nào, vai diễn giống như hắn, trong mắt những nhân vật quyền thế, thậm chí tư cách làm một quân cờ cũng không có, nhiều nhất chỉ là pháo hôi, dùng xong thì ném bỏ.
La Nguyệt Nương uống một ngụm rượu, uống xong, nàng đặt bầu rượu lên bàn thật mạnh, đôi mắt to quyến rũ nhìn Phương Tranh, thình lình mở miệng hỏi: " Nói! Ngươi có phải là có ý tứ với ta?"
" A?" Phương Tranh nghe vậy, cả kinh từ trên ghế bắn lên, con quỷ nhỏ này, ánh mắt thật là sắc bén nha.
Gương mặt La Nguyệt Nương dưới ánh nến hiện ra một mảnh đỏ hồng, đôi mắt đẹp thấm men say như cười như không nhìn chằm chằm Phương Tranh, trong mắt bao hàm mấy phần ý tứ như đang cười cười.
Nét mặt Phương Tranh chợt cảm thấy rét lạnh, da mặt vốn dầy như thành tường vào lúc này cũng khó có được nổi lên một mảnh màu hồng. Hắn rất xấu hổ, xấu hổ đến muốn chết, loại cảm giác này giống như hắn đang trên đường trộm tiền lại bị người ta bắt được ngay tại chỗ.
Mặc kệ là đời trước, hay đời này, Phương Tranh chẳng bao giờ xem thường nữ nhân. Hắn biết, thế giới này không có nữ nhân ngốc, ở trong mắt của hắn, nữ nhân phân thành hai loại, nữ nhân khôn khéo và nữ nhân giả bộ hồ đồ.
Không hề nghi ngờ, hai loại này La Nguyệt Nương đều có.
Kiếp trước xem trên tạp chí từng nói, nữ nhân là động vật trời sinh mẫn cảm, nàng có thể phi thường chuẩn xác phát giác ra sự ái mộ của người khác phái đối với nàng, dù cho ngươi ở trước mắt nàng chưa từng nói một chữ nào, nhưng nàng có thể xem ra trong ánh mắt ngươi nhìn nàng, sau đó phán đoán ra ngươi có ý tứ đối với nàng ra sao.
Chuẩn xác trăm phần trăm.
Phương Tranh nhớ kỹ kiếp trước sau khi hắn xem xong tạp chí liền cười ha ha, chẳng đáng đem tạp chí ném qua một bên, cuối cùng còn phán một lời bình luận: " Nói nhảm!"
Hiện tại Phương Tranh hối hận, rất hối hận vì ý nghĩ ngây thơ ngày đó mà cảm thấy buồn cười. Đoạn văn đó nói xong quả thật là chính xác, nữ nhân, thực sự dường như cái gì đều biết, một đôi mắt nhẹ nhàng lướt nhìn cũng không lừa được nàng. Tỷ như vị nữ thổ phỉ kiều mị đến mức sắp nổi lên mặt nước ở ngay trước mắt này.
Men say của La Nguyệt Nương càng sâu, Phương Tranh đỏ mặt không nói, nàng giống như một tiểu cô nương hài lòng cười ha hả, vừa cười vừa vỗ bàn, trong miệng khanh khách cười nói: " Nói mau nói mau! Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, không được gạt ta! Không được qua mặt ta!"
Tài ăn nói thường ngày của Phương Tranh cũng không biết đã chạy đi đâu, miệng liên tục mấp máy, vẫn không nói ra một câu nên lời. Trong lòng vô số tư vị, do dự bất định, thậm chí còn có vài phần xấu hổ. Mẹ nó! Lão tử cũng không phải con cừu non chưa nhìn thấy qua nữ nhân, trong bốn lão bà, ai cũng đều là tuyệt sắc nhân gian. Vì sao ở trước mặt con quỷ nhỏ này lại không sao mở nổi miệng? Giống như một tiểu xử nam mới bước chân vào đường tình, có buồn nôn hay không?
Phương Tranh chỉ chớp mắt, nhìn thấy trên bàn có một bầu rượu, chính là bầu rượu do La Nguyệt Nương uống qua, Phương Tranh không hề nói quy củ gì, ôm lấy, quay bầu rượu đổ rầm rầm vào miệng mình, sau khi uống xong, trên mặt Phương Tranh cũng nổi lên một màu đỏ sậm.
Rượu vào khiến người can đảm, Phương Tranh hung hăng lau miệng, nặng nề đặt mạnh bầu rượu lên bàn, mẹ nó! Nói thì nói, đối với ngươi nói ra cũng không phải là chuyện gì mất mặt, có cái gì mà không dám nói?
Phương Tranh nhìn cũng không dám nhìn nàng, ngửa đầu lớn tiếng nói: " Không sai! La Nguyệt Nương, ta thích ngươi, Phương Tranh ta là một hán tử đội trời đạp đất, nói thích ngươi thì thích ngươi! Thế nào, không được sao?"
La Nguyệt Nương sụp đôi mắt xinh đẹp, men say thâm trầm, vốn không chú ý tới lời Phương Tranh vừa nói. La Nguyệt Nương nghe vậy chỉ cười cười, vẻ say rượu lắc lư chỉ vào mũi mình, cười nói: " Ngươi thích ta? Ngươi có bệnh sao? Lão nương chỉ là một đầu lĩnh ăn cướp, không có học vấn, chỉ biết múa đao múa gậy, thái độ làm người thô lỗ, lả lơi ong bướm, ngươi sao thích ta? Ha ha, thật là chuyện đáng chê cười!"
Phương Tranh thở dài, nói vô ích, tự rước lấy nhục! Hắn rầu rĩ cầm lên bầu rượu trên bàn, Phương Tranh hung hăng uống một ngụm, nói: " Được rồi, coi như ta chưa từng nói gì, ngươi say thành dáng dấp này, đêm nay ta nói gì, phỏng chừng ngày mai ngươi cũng đã quên."
La Nguyệt Nương cũng thở dài theo, yếu ớt nói: " Người sống trên đời không như ý, tám chín phần mười. Triệu Tuấn, trước đây hắn là người tốt. Trước đây hắn rất thành thật, rất tiến bộ, dù nói cũng không dám nhiều lời với ta, mỗi lần thấy ta còn đỏ mặt, khi còn bé thấy ta thích cái gì, muốn cái gì, hắn đều cho ta. Thế nhưng, từ năm kia hắn thi hương đậu tú tài, mà phụ mẫu hắn lại trước sau bị bệnh qua đời, cả người hắn liền thay đổi. Bắt đầu uống rượu, bắt đầu mắng chửi người, tính tình cũng thô bạo hơn rất nhiều, điều này cũng không có gì, dù sao ta cũng chẳng hơn kém gì hắn bao nhiêu, sau đó hắn nói hắn muốn đi kinh thành, hắn nói nhất định phải tìm một công danh phú quý trở về cưới ta, ta không phản đối, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, đi ra ngoài sấm sấm cũng không có gì sai."
Phương Tranh lẳng lặng nghe La Nguyệt Nương êm tai nói hết. Không nói một câu, kỳ thực trước khi nàng chưa nói Phương Tranh cũng đã có thể đoán được đại khái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quả nhiên, La Nguyệt Nương nói tiếp: " Không được một năm, hắn liền lên núi thăm ta, lúc đó hắn ăn mặc trù sam hoa lệ, từ đầu đến chân rực rỡ lên, hắn nói cho ta biết, hắn buôn bán với người khác tại kinh thành. Đã phát ra một bút tài giàu có, ta rất vui vẻ vì hắn. Thế nhưng, thế nhưng ta phát giác, cả người hắn hoàn toàn thay đổi, không còn là một Triệu Tuấn thành thật ngại ngùng, khoan dung vô tư của ngày xưa nữa. Hắn biến thành âm ngoan, lãnh khốc, ích kỷ, tham lam, toàn bộ nhưng tật xấu hầu như đều có thể tìm ra trên người hắn."
Phương Tranh ở trong lòng yên lặng nói, đó là đương nhiên. Vị hôn phu của ngươi phỏng chừng đã lên nhầm thuyền kẻ trộm, bị người ăn mòn. Người có quyền thế chỉ cần tốn chút tiền trinh, lại hứa hẹn một ước nguyện mà vĩnh viễn cũng sẽ không khả năng thực hiện, cũng đủ cho loại pháo hôi như Triệu Tuấn vì hắn quên mình phục vụ.
" Sau đó ta đối với biểu hiện của hắn ngày càng bất mãn, bên người ta có một nha hoàn thiếp thân đã từng bị hắn động tới, trên núi chỉ có ta và nàng là hai nữ nhân, cho nên ta đối xử rất tốt với nàng, nha đầu kia mới mười lăm tuổi, dáng dấp có chút xinh đẹp. Tên cầm thú Triệu Tuấn kia, không ngờ nhân một ngày ta xuống núi, chạy vào trong phòng ta, đem nha đầu kia sinh sôi cưỡng hiếp, chà đạp nàng! Nha đầu không chịu được nỗi sỉ nhục, nhất thời liền nhảy hồ tự sát. Sau khi ta trở về tìm hắn lý luận, hắn thế nhưng chẳng hề để ý, nói cái gì sau khi ta gả cho hắn, thiếp thân nha hoàn cũng là người của hắn, chỉ là hắn nếm trước mấy ngày mà thôi."
" Cầm thú!" Phương Tranh mắng to, người này thật đáng chết! Nếu hắn không chết, quả thực là không có thiên lý!
Viền mắt La Nguyệt Nương đỏ bừng, cắn cắn môi dưới nói tiếp: " Nói thật, nếu không phải lúc xưa lão cha ta cùng phụ mẫu hắn định ra hôn ước, ta thật sự muốn một đao làm thịt hắn! La Nguyệt Nương ta mặc dù không phải là tiểu thư khuê các, nhưng cũng là một nữ tử hiểu chuyện. Cuộc đời này phải gả cho hắn, thật là đại bất hạnh của ta, thế nhưng lão cha ta đã hứa, ưng thuận việc hôn nhân cho ta, ta làm sao có thể đổi ý? Có thể nào làm cho cha ở dưới cửu tuyền không được sống yên ổn?" Trong lời nói của La Nguyệt Nương bao hàm sự tức giận lẫn bất đắc dĩ, nói nói, không ngờ lại rơi nước mắt.
Phương Tranh thấy nàng rơi lệ, nhất thời yêu thương không ngớt, vừa an ủi nàng, vừa bắt đầu suy nghĩ.
Nhất định phải không kinh động người khác, phải bắt được cơ hội, đem tên Triệu Tuấn này hung hăng giải quyết.
Ôn Sâm nghe vậy thần sắc hơi có chút tự ngạo nói: " Đại nhân, Ảnh Tử chúng ta chấp hành nhiệm vụ nhiều năm. Dù sao cũng không phải là kẻ bất tài, luận tìm hiểu tin tức, truy tra đầu mối, ai có thể mạnh hơn so với chúng ta? Xe ngựa bắt cóc đại nhân đã mất tích tại gần phủ Từ Châu, chúng ta dò theo dấu vết liền tìm tới. Phùng tướng quân của Long Vũ quân cũng đã suất lĩnh năm ngàn quân sĩ ra doanh, hiệp lực tìm kiếm, hoàng thượng có chỉ, sau khi tìm được đại nhân, năm ngàn quân sĩ của Phùng tướng quân sẽ giao cho đại nhân thống nhất chỉ huy, hôm nay Phùng tướng quân bọn họ đang đóng quân ngoài thành Từ Châu cách đây hơn bảy mươi dặm, đại nhân, có lệnh gì báo cho họ không?"
" Lệnh gì?" Phương Tranh ngạc nhiên.
" Đại nhân, theo thuộc hạ do thám biết, trên Thanh Long sơn có một đám thổ phỉ, đại nhân có phải bị bọn họ bắt cóc hay không? Có muốn thuộc hạ thông tri Phùng tướng quân, thỉnh hắn suất quân đến công núi?"
Cái gì? Lẽ nào muốn ta mang theo quan binh triều đình đi đánh Thanh Long sơn? Vậy cũng không được, lão tử còn kiêm chức nhị đương gia của Thanh Long sơn, hai bên đều là thủ hạ của ta, thế nào để cho đám thủ hạ làm chuyện chó cắn chó? Khái, hình dung sai rồi, là tự giết lẫn nhau. Hơn nữa, phu nhân phòng thứ năm của lão tử còn đang ở trên núi, chẳng may có tổn thất gì các ngươi đền được sao?
" Thối lắm! Thả rắm chó!" Phương Tranh ngẩn người một lút, lại giậm chân mắng: " Ai cho các ngươi công núi vậy? Yên tĩnh một chút cho lão tử, nghe mệnh lệnh của ta, không cho ai được hành động thiếu suy nghĩ!"
Ôn Sâm cực kỳ ngạc nhiên, sao nhắc tới chuyện công núi, đại nhân lại nóng nảy?
Phương Tranh đứng lên đi lại hai vòng, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: " Thứ nhất, nhanh phái người trở lại kinh thành, hướng người nhà của ta và hoàng thượng báo tin, nói ta không sao, đem những nhân mã đang đi tìm ta đều rút về. Người nhiều như vậy chỉ là ăn ăn uống uống, lãng phí ngân lượng mà thôi, khi trở về kinh thành, hoàng thượng lại hướng ta đòi tiền. Ta làm gì có nha." Hôm nay quốc khố trống rỗng, không chắc hoàng thượng có làm như thế hay không, dù sao Phương Tranh là con rể của hắn, không cần phải khách khí với hắn.
" Thứ hai, phái người nói một tiếng với Phùng tướng quân, thỉnh hắn án binh bất động, nói không chừng có lẽ mấy ngày nữa sẽ có việc cần hắn hỗ trợ."
" Thứ ba, các huynh đệ Ảnh Tử lưu lại vài người, ẩn núp trên núi, tùy thời giúp ta truyền lại tin tức, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta. Những người còn lại phân tán ra, ở chung quanh hỏi thăm tin tức một chút, xem có thể tìm được đầu mối của vụ án này hay không, tranh thủ sớm một chút đào ra kẻ làm chủ ở phía sau màn!"
Ôn Sâm nhất nhất tuân mệnh, trong lòng tính toán, làm theo mệnh lệnh của đại nhân, từng chuyện từng chuyện, trật tự rõ ràng. Ăn khớp hợp lý, xem ra đầu óc đại nhân không phá hủy, đúng là ông trời phù hộ.
" Thứ tư." Khuôn mặt nghiêm túc của Phương Tranh đột nhiên biến đổi, tiến đến bên tai Ôn Sâm hèn mọn cười nói: " Ai, có thuốc không?"
Ôn Sâm ngạc nhiên nói: " Thuốc gì?"
" Kì dâm hoan hợp tán, mê hồn hương, và vân vân, có không?" Phương Tranh cười đến con mắt khép thành một khe hở, thần thái cực kỳ hèn mọn.
Ôn Sâm nhanh miệng nghiêm trang nói: " Đại nhân, thuộc hạ không phải loại người như vậy, vì thế không có."
Phương Tranh hờn giận: " Còn thứ này…chắc là có."
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ: " Cái này…thật không có."
Phương Tranh mất hứng nói: " Ta nói các ngươi sao vậy? Vật chuẩn bị đi hành tẩu giang hồ cũng không có, các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ làm sao mà hỗn?"
Ôn Sâm ủy khuất giải thích: " Đại nhân, hành tẩu giang hồ cũng không cần dùng mấy thứ đó nha, đó là thứ do hái hoa tặc dùng, nếu đại nhân ngài muốn có độc dược, trên người bọn thuộc hạ có được vài loại, bảo quản vào miệng chết ngay, không kịp thở ra nửa hơi!"
Lẽ nào muốn lão tử mưu hại thê tử sao? Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc Ôn Sâm, không thèm phản ứng hắn.
Ôn Sâm thấy Phương Tranh không để ý đến hắn liền cẩn thận nói: " Đại nhân, thuộc hạ lắm miệng hỏi một câu, ngài cần những loại ….., để làm gì nha? Chẳng lẽ ở nơi này cũng có kỹ viện? Đại nhân dùng thứ này để tăng…ách, để tăng tình thú?"
Phương Tranh trợn mắt: " Quản gì tới ngươi? Ta mặc kệ, mau nhanh kiếm cho ta, trước tối mai phải đưa tới trong tay ta."
Ôn Sâm nhìn đám thuộc hạ như xin giúp đỡ, động tác của bọn thuộc hạ cùng nhất trí xòe tay, thần tình rất là bất đắc dĩ. Ôn Sâm vẻ mặt hơi khó khăn đáp ứng xuống tới.
Tổ chức thì tìm được rồi, đã ra mệnh lệnh xong, Phương Tranh cảm thấy cả người cực kỳ dễ dàng. Hắn thoải mái vặn thắt lưng, vỗ vỗ mông nói: " Được rồi, các ngươi đi thôi, ta đi lên núi."
Ôn Sâm và thuộc hạ Ảnh Tử nghe vậy kinh hãi: " Đại nhân, ngài còn trở về núi làm chi? Ngài không trở về kinh thành sao?"
Xác định rồi, sau khi Phương đại nhân bị người bắt cóc, khẳng định đã chịu dằn vặt quá mức, dẫn đến trí óc sai lầm.
Người thất thường, không ngờ bị người trói tới nghiện.
Phương Tranh cũng không quay đầu lại nói: " Ta đương nhiên là đi tán gái, khái, sai, đi tìm hiểu địch tình. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Tiểu tử bắt cóc ta còn đang ở trên núi, giúp ta nói với Trường Bình công chúa một tiếng, lão công của nàng qua thêm mấy ngày sẽ trở lại."
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Phương Tranh nghênh ngang biến mất nơi khúc rẽ của đường núi.
" Đầu nhi, đại nhân, đây là nói đùa gì vậy? Sao tự nhiên lại không chịu trở về kinh, cần phải ở lại trên núi lăn qua lăn lại, đây là vì sao nha?" Phương Tranh đi rồi, một gã thuộc hạ Ảnh Tử nhịn không được ghé vào bên tai Ôn Sâm nói.
Ôn Sâm nghiêm mặt: " Câm miệng! Hỏi nhiều như vậy để làm chi? Đại nhân nói thế nào, chúng ta cứ làm như thế!"
Phương Tranh quay trở lại trên núi, gã râu quai nón biểu tình nghiêm túc liền nói cho Phương Tranh, La Nguyệt Nương tìm hắn có việc.
Phương Tranh nhanh chân đi thẳng đến gian nhà của nàng, trong lòng vui mừng khó hiểu, con quỷ nhỏ này chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt? Gả cho tên mặt trắng Triệu Tuấn kia cảm thấy quá ủy khuất, gả cho ta thật tốt, ta ngoại trừ không tuấn tú bằng hắn, những thứ khác có gì kém hắn? Tuấn tú có thể làm cơm ăn sao? Nữ nhân nông cạn mới thích nhìn bề ngoài thôi.
Mang theo tâm tình vui sướng, Phương Tranh chạy nhanh mấy bước, đi vào hậu viện của nhà lớn. Hậu viện là gian nhà mà La Nguyệt Nương vẫn ở, trong việc còn trồng vài cây hoa mai, dù là trời đông giá rét, nhưng trên mai vẫn có hàn mai đỏ bừng, đang ngạo nghễ tỏa vẻ đẹp trong gió lạnh thấu xương.
Trong viện im ắng, không nghe được một chút động tĩnh. Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, ổ cướp không lớn, cũng không nhiều quy củ như nhà giàu của nhân gian, cần phải thông truyền bẩm báo gì đó, tới liền tới, đi liền đi. Lúc này hậu viện không có một bóng người, nếu như La Nguyệt Nương đang làm chuyện gì riêng tư tương đối bí ẩn thì thật tốt nha, tỷ như…tắm.
Nhẹ nhàng bước chân, Phương Tranh đi chậm, khom thắt lưng, giống như một kẻ cắp chuyên nghiệp, lặng lẽ đi tới gian nhà La Nguyệt Nương đang ở.
Nếu như đúng lúc này nhìn thấy được nàng đang tắm, là một chuyện hạnh phúc tới cỡ nào! Mặc kệ có đúng hay không, trước tiên không nên phát ra âm thanh là không sai.
Tưởng tượng La Nguyệt Nương cởi bỏ bộ trang phục màu đỏ thẫm kia, lộ ra da thịt mịn màng như tuyết trắng, ngâm trong bồn tắm nóng hôi hổi đang bốc khói lượn lờ, đó là một hình ảnh câu hồn đến thế nào, chậc chậc, hắn rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của La Nguyệt Nương. Phương Tranh khom thân thể, híp mắt suy nghĩ, nơi cửa trước còn khe hở, bên trong tối đen, không nhìn thấy được gì, trong lòng Phương Tranh không khỏi âm thầm trách cứ, đã tối, tắm rửa vì sao không chịu đốt đèn chứ? Tắm sai chỗ thì làm sao bây giờ? Một nơi phải tắm đến hai lần, một chỗ meo meo lại không tắm, như vậy thì không tốt. Sau này phải khuyên nhủ nàng, thói quen không đốt đèn thật không tốt, chuyện thâu hương trộm ngọc là chuyện cường hạng của Phương đại thiếu gia, không đốt đèn thì làm sao làm khó hắn?
Nhẹ nhàng dùng chút lực trên cửa, di? Cửa không khóa? Người đàn bà này thật không chút cẩn thận, cùng hơn hai trăm người đàn ông ở cùng một chỗ, chỉ là một nữ nhân, làm sao không chịu khóa cửa chứ? Nếu gặp phải dâm tặc nhìn lén nàng tắm thì làm sao bây giờ? Người đàn bà này thật là quá sơ ý!
Không phát sinh chút thanh âm, Phương Tranh nắm chặt cạnh cửa, từ từ đẩy ra từng chút một đủ cho một người lọt vào, quá trình này phí hết nửa nén nhang.
Không quản là làm gì, đều cần tính nhẫn nại, rình coi cũng như nhau.
Phòng trong vẫn không có phản ứng, Phương Tranh cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng tắm mà không nghe được một thanh âm tiếng nước nào sao. Không quản nàng làm gì, nếu đã vào, lão tử sẽ không đi tay không ra ngoài, dù cho nàng đang ngủ, lão tử cũng phải sờ nàng một cái mới đi ra. Phương Tranh nằm úp sấp xuống, giống như một đặc vụ lẻn vào trận địch, từng chút từng chút đi tới, bò vào phòng trong. Nếu đứng thẳng mà đi vào thì mục tiêu quá rõ, dễ bị người phát hiện, nằm úp sấp tương đối tốt hơn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy ngay lưng giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, cảm giác như bị một con ngựa giẫm qua, hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, không khỏi hét to một tiếng: " Oa!"
Tiếng kêu thê lương truyền ra từ trong ổ cướp lan ra thật xa.
Còn chưa kịp kêu người cứu mạng, Phương Tranh liền cảm thấy có một bàn chân khéo léo đang đá mạnh vào thắt lưng hắn, đá văng cả người hắn ra vài mét, trước mắt Phương Tranh tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, cả người đau nhức không gì sánh được, mang theo một hơi thở cuối cùng, hét lớn: " Dừng, dừng tay! Là ta, hiểu lầm rồi!"
Lén chui vào gian phòng La Nguyệt Nương liền bị ăn đòn, người đánh hắn ngoại trừ chủ nhân của gian phòng, còn có thể là ai?
May là tiếng kêu to này tới kịp thời, trong bóng tối, nghe được một giọng nữ dễ nghe kinh ngạc nói: " Là ngươi?"
Sau đó trong phòng liền nổi lên ngọn nến, dưới ánh nến tối mờ, chiếu chiếu ra gương mặt tuyệt sắc thoát tục của La Nguyệt Nương.
Phương Tranh thở dài một hơi, mạng xem như bảo vệ, nếu như không phải hắn đúng lúc la lên, không cần hoài nghi chút nào, La Nguyệt Nương tuyệt đối sẽ giết hắn. Sinh hoạt trong hoàn cảnh máu tanh như vậy, một nữ tử độc thân như La Nguyệt Nương, đối với sự cảnh giác luôn phi thường cao, hơi có dị động sẽ lập tức hạ sát thủ.
Phương Tranh đứng dậy, kêu rên xoa xoa phần eo đau đớn, con quỷ nhỏ ra chân thật là độc, không biết dùng một cước đá hư thận của lão tử hay không đây? Hấp thụ giáo huấn, lần sau không bao giờ lén lút vào phòng nàng nữa, an toàn đệ nhất, nữ nhân biết võ công không thể trêu chọc lung tung.
Dưới ánh nến, gương mặt La Nguyệt Nương đỏ bừng, miễn cưỡng ngồi tựa vào lưng ghế, trong tay cầm một bầu rượu, cả người tản mát ra mùi rượu nồng nặc. Nguyên lai nàng đang uống rượu một mình trong căn phòng tối đen.
" Ngươi lén lút tiến vào gian phòng ta để làm chi?" La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt say lờ đờ mông lung nói, sau đó không chút nào thục nữ ợ lên một tiếng.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, theo bộ dáng này của nàng, uống đã không ít, dường như mỗi lần nàng có chuyện phiền lòng thì đều uống rượu.
" Không phải là ngươi tìm ta có việc sao?" Sắc mặt Phương Tranh thản nhiên nói, hành vi lén lút mới vừa rồi phảng phất như hắn đã hoàn toàn quên mất.
" Phải? Ta tìm ngươi tới sao? Ta tìm ngươi có chuyện gì?" La Nguyệt Nương dường như uống quá nhiều, đôi mày thanh tú cau lại, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra.
Sau đó đôi mắt to quyến rũ của La Nguyệt Nương như cười như không nhìn Phương Tranh, suy nghĩ nói: " Mặc kệ chuyện gì, ngươi tiến vào gian phòng người khác đều bò vào hay sao?"
Gương mặt Phương Tranh đỏ lên, lúng túng nói: " Gần đây đau chân, đổi một phương thức khác bước đi, khái khái…"
Lập tức Phương Tranh liền nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, vẻ mặt quan tâm nói: " Sao ngươi lại uống rượu?"
La Nguyệt Nương trợn mắt, hừ nói: " Quản gì ngươi? Lão nương muốn uống thì uống, ngươi là gì của ta?"
Ta là lão công tương lai của ngươi nha, Phương Tranh yên lặng nhìn vẻ mặt say sưa của La Nguyệt Nương, trong lòng lặng lẽ nói.
" Ta là nhị đương gia của ngươi, là trợ thủ của ngươi, là bầu bạn của ngươi, cũng là…tiểu áo bông thiếp thân của ngươi." Phương Tranh cười nói.
La Nguyệt Nương ha ha cười, khéo tay đổ bầu rượu, lại hướng ngay miệng bầu uống một ngụm.
" Đương gia, ngươi làm sao vậy?" Phương Tranh thấy nàng uống liên tiếp, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng.
La Nguyệt Nương ợ lên một tiếng, hàm hàm hồ hồ nói: " Ngươi…ngươi nói, ta giống loại nữ nhân ong bướm lả lơi sao?"
Phương Tranh bĩu môi, lẩm bẩm nói: " Ta thật mong muốn ngươi như vậy."
" Ngươi nói cái gì?"
" A! Không có gì, đương gia, sao ngươi lại lả lơi ong bướm chứ? Huynh đệ trên núi ai chẳng biết ngươi nổi danh là trinh tiết liệt nữ, là một tòa đền thờ nghiêm chính vô cùng."
La Nguyệt Nương nghe vậy thần sắc giật mình, một lúc lâu yếu ớt thở dài một hơi, nói: " Tất cả mọi người biết, ta thường ngày quen tùy tiện, nhưng chuyện nam nữ hữu biệt cũng rất đúng mực, vì sao hắn lại cấp cho ta tội danh không trong sạch?"
Phương Tranh ngẩn người, nghĩ lại liền hiểu rõ, đây là nàng bị Triệu Tuấn chọc giận, nên mới uống rượu.
Lập tức Phương Tranh tức giận bừng bừng, trong mắt bạo bắn ra tia lệ khí hung ác độc địa, mẹ nó! Đây là nữ nhân lão tử phải lấy, ngươi chỉ là một vương bát đản lại dám khi dễ nàng? Chờ, đại đội nhân mã của lão tử ngay dưới chân núi, tùy thời tìm một cớ diệt trừ tên vương bát đản ngươi!
La Nguyệt Nương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bóng đem ngoài cửa sổ, như lầm bầm nói, thấp giọng sâu xa: " Lão cha ma quỷ của ta, trời sinh là thổ phỉ, mẫu thân ta kỳ thực là một tiểu thư con nhà quan. Có một năm, mẫu thân ta về quê thăm nhà, dưới chân núi Thanh Long, bị lão cha ta đánh cướp, sau đó bị lão cha cướp lên núi, làm áp trại phu nhân, ha ha, chuyện thật xưa cũ, đúng không?"
Nói tới đó, La Nguyệt Nương men say mông lung nhìn Phương Tranh, trong đôi mắt to kiều mị gợn nước phiêu đãng, giống như một hồ nước làm say lòng người.
Phương Tranh si ngốc nhìn nàng, trong lòng chợt thấy xao động. Nguyên lai thân thế của nàng là như vậy, thảo nào ở trên người nàng, lại có hai loại tính cách, khi thì phóng đãng, khi thì trầm tĩnh, nguyên lai phụ mẫu nàng là hai tính tình hoàn toàn khác nhau, đều dung hợp trên người nàng, liền biến thành loại tính cách này.
" Sau đó, kỳ thực cũng rất cũ. Tiểu thư nhà quan từ từ thích tên đầu lĩnh thổ phỉ thô lỗ dũng cảm, khăng khăng một mực đi theo hắn. Mẫu thân bị cướp về núi năm thứ hai, liền sinh ra ta, đáng tiếc không đợi ta đầy tháng, mẫu thân bị bệnh cấp tính, qua đời. Lão cha ma quỷ của ta vẫn không hề tái hôn, thậm chí còn lập quy củ, Thanh Long sơn từ đó về sau chỉ cướp tiền, không cho cướp sắc, hắn nói, sau này đừng gieo tai họa cho những cô nương con nhà đàng hoàng, trên núi quá buồn chán, cô nương nhà người ta không quen. Chúng ta trải qua những ngày tháng đao thương liếm máu, dựa vào điều gì để cho người ta vì mình lo lắng hãi hùng? Đã gia nhập vào chúng ta, thì bỏ tâm tư muốn cưới lão bà đi. Muốn nữ nhân, thì bỏ tiền đi kỹ viện, chơi xong thì thôi, cũng đừng đánh chủ ý với nữ tử đàng hoàng."
" Có một năm mùa xuân, lão cha một mình xuống núi bị quan binh phát hiện, một đường bị truy sát, hắn bị thương rất nặng, vội vàng tránh né, xông vào nhà Triệu Tuấn. Phụ mẫu Triệu Tuấn là lương dân bách tính thành thật, cả đời chỉ biết sách vở, nhưng bọn họ cũng có chút can đảm, che giấu cho lão cha, lại lừa quan binh chạy sang nơi khác. Cứ như vậy đã cứu hắn một mạng."
" Vì vậy lão cha ma quỷ của ta trong lòng tràn đầy cảm kích, cùng phụ mẫu Triệu Tuấn kết hạ giao tình, sau đó còn định cả chỉ phúc giao hôn, thường xuyên đưa ta đến nhà cùng Triệu Tuấn chơi đùa, năm đó ta được hai tuổi, Triệu Tuấn thì ba tuổi."
Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là như vậy. Nhưng không biết vì sao bây giờ Triệu Tuấn lại biến thành tính tình hiện tại, trong lòng Phương Tranh rõ ràng, Triệu Tuấn hôm nay đã lâm vào thật sâu trong vũng nước đen tranh đấu trong triều đình, mặc kệ hắn bị người lợi dụng hay bị người sai sử, hạ tràng của hắn tuyệt đối không tốt chút nào, vai diễn giống như hắn, trong mắt những nhân vật quyền thế, thậm chí tư cách làm một quân cờ cũng không có, nhiều nhất chỉ là pháo hôi, dùng xong thì ném bỏ.
La Nguyệt Nương uống một ngụm rượu, uống xong, nàng đặt bầu rượu lên bàn thật mạnh, đôi mắt to quyến rũ nhìn Phương Tranh, thình lình mở miệng hỏi: " Nói! Ngươi có phải là có ý tứ với ta?"
" A?" Phương Tranh nghe vậy, cả kinh từ trên ghế bắn lên, con quỷ nhỏ này, ánh mắt thật là sắc bén nha.
Gương mặt La Nguyệt Nương dưới ánh nến hiện ra một mảnh đỏ hồng, đôi mắt đẹp thấm men say như cười như không nhìn chằm chằm Phương Tranh, trong mắt bao hàm mấy phần ý tứ như đang cười cười.
Nét mặt Phương Tranh chợt cảm thấy rét lạnh, da mặt vốn dầy như thành tường vào lúc này cũng khó có được nổi lên một mảnh màu hồng. Hắn rất xấu hổ, xấu hổ đến muốn chết, loại cảm giác này giống như hắn đang trên đường trộm tiền lại bị người ta bắt được ngay tại chỗ.
Mặc kệ là đời trước, hay đời này, Phương Tranh chẳng bao giờ xem thường nữ nhân. Hắn biết, thế giới này không có nữ nhân ngốc, ở trong mắt của hắn, nữ nhân phân thành hai loại, nữ nhân khôn khéo và nữ nhân giả bộ hồ đồ.
Không hề nghi ngờ, hai loại này La Nguyệt Nương đều có.
Kiếp trước xem trên tạp chí từng nói, nữ nhân là động vật trời sinh mẫn cảm, nàng có thể phi thường chuẩn xác phát giác ra sự ái mộ của người khác phái đối với nàng, dù cho ngươi ở trước mắt nàng chưa từng nói một chữ nào, nhưng nàng có thể xem ra trong ánh mắt ngươi nhìn nàng, sau đó phán đoán ra ngươi có ý tứ đối với nàng ra sao.
Chuẩn xác trăm phần trăm.
Phương Tranh nhớ kỹ kiếp trước sau khi hắn xem xong tạp chí liền cười ha ha, chẳng đáng đem tạp chí ném qua một bên, cuối cùng còn phán một lời bình luận: " Nói nhảm!"
Hiện tại Phương Tranh hối hận, rất hối hận vì ý nghĩ ngây thơ ngày đó mà cảm thấy buồn cười. Đoạn văn đó nói xong quả thật là chính xác, nữ nhân, thực sự dường như cái gì đều biết, một đôi mắt nhẹ nhàng lướt nhìn cũng không lừa được nàng. Tỷ như vị nữ thổ phỉ kiều mị đến mức sắp nổi lên mặt nước ở ngay trước mắt này.
Men say của La Nguyệt Nương càng sâu, Phương Tranh đỏ mặt không nói, nàng giống như một tiểu cô nương hài lòng cười ha hả, vừa cười vừa vỗ bàn, trong miệng khanh khách cười nói: " Nói mau nói mau! Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, không được gạt ta! Không được qua mặt ta!"
Tài ăn nói thường ngày của Phương Tranh cũng không biết đã chạy đi đâu, miệng liên tục mấp máy, vẫn không nói ra một câu nên lời. Trong lòng vô số tư vị, do dự bất định, thậm chí còn có vài phần xấu hổ. Mẹ nó! Lão tử cũng không phải con cừu non chưa nhìn thấy qua nữ nhân, trong bốn lão bà, ai cũng đều là tuyệt sắc nhân gian. Vì sao ở trước mặt con quỷ nhỏ này lại không sao mở nổi miệng? Giống như một tiểu xử nam mới bước chân vào đường tình, có buồn nôn hay không?
Phương Tranh chỉ chớp mắt, nhìn thấy trên bàn có một bầu rượu, chính là bầu rượu do La Nguyệt Nương uống qua, Phương Tranh không hề nói quy củ gì, ôm lấy, quay bầu rượu đổ rầm rầm vào miệng mình, sau khi uống xong, trên mặt Phương Tranh cũng nổi lên một màu đỏ sậm.
Rượu vào khiến người can đảm, Phương Tranh hung hăng lau miệng, nặng nề đặt mạnh bầu rượu lên bàn, mẹ nó! Nói thì nói, đối với ngươi nói ra cũng không phải là chuyện gì mất mặt, có cái gì mà không dám nói?
Phương Tranh nhìn cũng không dám nhìn nàng, ngửa đầu lớn tiếng nói: " Không sai! La Nguyệt Nương, ta thích ngươi, Phương Tranh ta là một hán tử đội trời đạp đất, nói thích ngươi thì thích ngươi! Thế nào, không được sao?"
La Nguyệt Nương sụp đôi mắt xinh đẹp, men say thâm trầm, vốn không chú ý tới lời Phương Tranh vừa nói. La Nguyệt Nương nghe vậy chỉ cười cười, vẻ say rượu lắc lư chỉ vào mũi mình, cười nói: " Ngươi thích ta? Ngươi có bệnh sao? Lão nương chỉ là một đầu lĩnh ăn cướp, không có học vấn, chỉ biết múa đao múa gậy, thái độ làm người thô lỗ, lả lơi ong bướm, ngươi sao thích ta? Ha ha, thật là chuyện đáng chê cười!"
Phương Tranh thở dài, nói vô ích, tự rước lấy nhục! Hắn rầu rĩ cầm lên bầu rượu trên bàn, Phương Tranh hung hăng uống một ngụm, nói: " Được rồi, coi như ta chưa từng nói gì, ngươi say thành dáng dấp này, đêm nay ta nói gì, phỏng chừng ngày mai ngươi cũng đã quên."
La Nguyệt Nương cũng thở dài theo, yếu ớt nói: " Người sống trên đời không như ý, tám chín phần mười. Triệu Tuấn, trước đây hắn là người tốt. Trước đây hắn rất thành thật, rất tiến bộ, dù nói cũng không dám nhiều lời với ta, mỗi lần thấy ta còn đỏ mặt, khi còn bé thấy ta thích cái gì, muốn cái gì, hắn đều cho ta. Thế nhưng, từ năm kia hắn thi hương đậu tú tài, mà phụ mẫu hắn lại trước sau bị bệnh qua đời, cả người hắn liền thay đổi. Bắt đầu uống rượu, bắt đầu mắng chửi người, tính tình cũng thô bạo hơn rất nhiều, điều này cũng không có gì, dù sao ta cũng chẳng hơn kém gì hắn bao nhiêu, sau đó hắn nói hắn muốn đi kinh thành, hắn nói nhất định phải tìm một công danh phú quý trở về cưới ta, ta không phản đối, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, đi ra ngoài sấm sấm cũng không có gì sai."
Phương Tranh lẳng lặng nghe La Nguyệt Nương êm tai nói hết. Không nói một câu, kỳ thực trước khi nàng chưa nói Phương Tranh cũng đã có thể đoán được đại khái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quả nhiên, La Nguyệt Nương nói tiếp: " Không được một năm, hắn liền lên núi thăm ta, lúc đó hắn ăn mặc trù sam hoa lệ, từ đầu đến chân rực rỡ lên, hắn nói cho ta biết, hắn buôn bán với người khác tại kinh thành. Đã phát ra một bút tài giàu có, ta rất vui vẻ vì hắn. Thế nhưng, thế nhưng ta phát giác, cả người hắn hoàn toàn thay đổi, không còn là một Triệu Tuấn thành thật ngại ngùng, khoan dung vô tư của ngày xưa nữa. Hắn biến thành âm ngoan, lãnh khốc, ích kỷ, tham lam, toàn bộ nhưng tật xấu hầu như đều có thể tìm ra trên người hắn."
Phương Tranh ở trong lòng yên lặng nói, đó là đương nhiên. Vị hôn phu của ngươi phỏng chừng đã lên nhầm thuyền kẻ trộm, bị người ăn mòn. Người có quyền thế chỉ cần tốn chút tiền trinh, lại hứa hẹn một ước nguyện mà vĩnh viễn cũng sẽ không khả năng thực hiện, cũng đủ cho loại pháo hôi như Triệu Tuấn vì hắn quên mình phục vụ.
" Sau đó ta đối với biểu hiện của hắn ngày càng bất mãn, bên người ta có một nha hoàn thiếp thân đã từng bị hắn động tới, trên núi chỉ có ta và nàng là hai nữ nhân, cho nên ta đối xử rất tốt với nàng, nha đầu kia mới mười lăm tuổi, dáng dấp có chút xinh đẹp. Tên cầm thú Triệu Tuấn kia, không ngờ nhân một ngày ta xuống núi, chạy vào trong phòng ta, đem nha đầu kia sinh sôi cưỡng hiếp, chà đạp nàng! Nha đầu không chịu được nỗi sỉ nhục, nhất thời liền nhảy hồ tự sát. Sau khi ta trở về tìm hắn lý luận, hắn thế nhưng chẳng hề để ý, nói cái gì sau khi ta gả cho hắn, thiếp thân nha hoàn cũng là người của hắn, chỉ là hắn nếm trước mấy ngày mà thôi."
" Cầm thú!" Phương Tranh mắng to, người này thật đáng chết! Nếu hắn không chết, quả thực là không có thiên lý!
Viền mắt La Nguyệt Nương đỏ bừng, cắn cắn môi dưới nói tiếp: " Nói thật, nếu không phải lúc xưa lão cha ta cùng phụ mẫu hắn định ra hôn ước, ta thật sự muốn một đao làm thịt hắn! La Nguyệt Nương ta mặc dù không phải là tiểu thư khuê các, nhưng cũng là một nữ tử hiểu chuyện. Cuộc đời này phải gả cho hắn, thật là đại bất hạnh của ta, thế nhưng lão cha ta đã hứa, ưng thuận việc hôn nhân cho ta, ta làm sao có thể đổi ý? Có thể nào làm cho cha ở dưới cửu tuyền không được sống yên ổn?" Trong lời nói của La Nguyệt Nương bao hàm sự tức giận lẫn bất đắc dĩ, nói nói, không ngờ lại rơi nước mắt.
Phương Tranh thấy nàng rơi lệ, nhất thời yêu thương không ngớt, vừa an ủi nàng, vừa bắt đầu suy nghĩ.
Nhất định phải không kinh động người khác, phải bắt được cơ hội, đem tên Triệu Tuấn này hung hăng giải quyết.
/404
|