Mắt phượng của La Nguyệt Nương quét qua, ánh mắt uy nghiêm sắc bén làm cho đám thổ phỉ đều cúi đầu. Một cỗ sát khí như có như không đầy rẫy trên trán nàng, rất nhanh, trong đám người liền nổi lên một trận tao động nho nhỏ.
Một lúc lâu, La Nguyệt Nương trầm giọng nói: " Biết các ngươi đã làm gì không?"
Đại bộ phận trong đám thổ phỉ cúi đầu không nói, gương mặt mang vẻ xấu hổ, chỉ có một tiểu bộ phận vẫn kiên định ngẩng cao đầu nhìn nàng, sắc mặt như thường.
" Trong các ngươi có rất nhiều đều là lão huynh đệ cùng ta trải qua hoạn nạn, thậm chí không hề ít huynh đệ đều là nhìn ta lớn lên, theo lý ta phải gọi các ngươi một tiếng thúc thúc bá bá, ta hỏi các ngươi, phụ thân của ta đối đãi các ngươi không tệ phải không? La Nguyệt Nương đối đãi các ngươi không tệ đúng không? Các ngươi vì sao có thể làm ra chuyện không nghĩa khí như thế này?"
La Nguyệt Nương càng nói càng tức giận, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm đám thổ phỉ, thần sắc khốc lệ, gương mặt nghiêm nghị.
Sắc mặt của cả đám thổ phỉ đều xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
" Hai năm nay chúng ta làm ăn xác thực không tốt. Các huynh đệ thiếu tiền thu nhập, La Nguyệt Nương có lỗi với mọi người. Nếu các ngươi có phương pháp khác, muốn đầu kháo núi khác, La Nguyệt Nương không nói một lời, tại chỗ thả người, còn tống cho các ngươi một ít tiền, núi không chuyển nước chuyển, nếu đã đi đầu kháo người khác, mọi việc phải lưu lại đường gặp mặt nhau sau này, nhưng các ngươi thì sao? Muốn đầu Nhị Long sơn thì cũng thôi, không ngờ còn muốn bắt trói ta đưa cho họ Dương của Nhị Long sơn tranh công! Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao? Lão nương vất vả như vậy vì các ngươi chung quanh bôn ba, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đói bụng chỉ dám ăn vài miếng bánh nướng, khát thì uống nước suối, tiết kiệm bạc mua thịt cá cho các ngươi, cho các ngươi xuống núi tìm kỹ nữ, lão nương đối với các người dốc lòng hết sức, phút cuối cùng đổi lấy kết quả này? Đám vương bát đản các ngươi có phải người hay không?"
La Nguyệt Nương càng nói càng ủy khuất, lúc này hình tượng nữ trùm thổ phỉ hoàn toàn đổ nát, viền mắt nàng đỏ bừng, nước mắt ủy khuất tràn đầy hai gò má, bộ ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, Phương Tranh chứng kiến, trong lòng chợt cảm thấy đau lòng khó hiểu. Nếu không phải phụ thân của nàng không có người nối nghiệp, nói vậy một vị đại cô nương vốn ôn nhu nhược nhược cũng không nguyện vào rừng đi làm thổ phỉ phải không?
Nữ tử giống như nàng, hẳn là nên ngồi trong một khuê phòng đẹp như tranh, mười ngón tay dài nhỏ thêu hoa, thêu mệt mỏi liền si ngốc ngồi bên cửa sổ, tay đỡ lấy cằm, lòng mang tư ý xấu hổ đoán xem phụ mẫu sẽ tìm một niên thiếu tuấn tú nào đó, có đáng giá cho mình phó thác chung thân hay không. Thiếu nữ luôn ôm ấp tình cảm như vậy, nhưng vị thiếu nữ này, trên lưng gánh vác loại trách nhiệm mà không nên để cho nàng gánh vác.
Lúc này Phương Tranh cũng không khỏi lòng đầy căm phẫn, bước về phía trước một bước lớn tiếng nói: " Nói các ngươi là kẻ vô tình thật đúng là không nói sai! Đương gia dốc hết tâm huyết cho các ngươi, ngày đêm làm lụng vất vả, còn các ngươi? Các ngươi đã làm gì cho đương gia? Ăn không phải trả tiền, uống cũng không phải mua, để đương gia nuôi dưỡng không nói, con mẹ nó còn ăn cây táo rào cây sung, đương gia nuôi con chó còn trung tâm hơn các ngươi! Lấy thân thủ của nàng, nơi nào không thể đi? Làm một cuộc buôn bán, một người ăn no toàn gia không đói bụng, còn không phải quá dễ dàng? Vì sao nàng còn phải khổ cực như vậy nuôi dưỡng đám phế vật các ngươi? Các ngươi có nghĩ tới hay không? Còn không phải là vì nghĩa khí! Để cho đám phế vật các ngươi không đến mức chết đói!"
Bị La Nguyệt Nương mắng, đám thổ phỉ đương nhiên không phản đối, nhưng bị Phương Tranh mắng một trận, có chút người có thể nghĩ không thông, không ít người nghe vậy đều thần sắc bất thiện trừng mắt nhìn hắn.
Phương Tranh vừa nói xong liền hối hận, kháo! Lại không thanh tỉnh rồi! Lập tức vừa nghĩ, hiện tại trong mắt họ ta cũng có thân phận là thổ phỉ, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, thổ phỉ vinh quang trở về, ta có cái gì không dám nói?
Vì vậy sau khi Phương Tranh sợ hãi rụt cổ, tiếp đó lại ưỡn ngực, quay về đám thổ phỉ đang trừng mắt, ác giọng nói: " Làm sao vậy? Ta nói sai rồi sao? Nhìn ta như thế để làm chi? Không vừa mắt phải không? Đi ra đấu tay đôi!"
Trong đám người liền có hai gã cao to khôi ngô đi ra, vẻ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Phương Tranh cười nhạt không ngớt.
Kháo! Nói lỡ miệng! Phương Tranh không chút do dự nhảy ngược núp sau lưng La Nguyệt Nương, ló đầu nói: " Có gan thì theo ta giảng đạo lý, nói sự thật, xem ta có sợ ngươi không!"
Mọi người hèn mọn: " Vô sỉ!"
Tâm tình La Nguyệt Nương khôi phục lại bình tĩnh, trách mắng: " Câm miệng hết cho lão nương! Chuyện Tôn Hữu Vọng phản bội, kết quả các ngươi cũng đã thấy, việc này còn chưa xong đâu, hắn xâu chuỗi đến hơn một trăm huynh đệ, một mình hắn làm không được, còn có ai là đồng mưu? Là một hán tử, cứ đứng ra, La Nguyệt Nương xem ngươi là huynh đệ!"
Trong đám người lại rối loạn, mọi người hai mặt nhìn nhau, có người cúi đầu không nói, có người châu đầu ghé tai.
Một lát, trong đám người có hai thổ phỉ rụt rè sợ hãi đi ra, gương mặt như màu đất, nhưng vẫn cắn răng cố gắng tự trấn tĩnh. Bọn họ biết, dù không đi ra cũng không được, chuyện này chỉ cần tùy tiện hỏi vài người là có thể điều tra rõ, còn không bằng tự mình đứng ra thừa nhận còn tốt hơn.
Hai gã thổ phỉ dưới ánh mắt thông cảm hoặc oán hận của mọi người, đi tới trước mặt La Nguyệt Nương quỳ xuống, cúi đầu không nói một câu.
La Nguyệt Nương cắn răng, nhìn chằm chằm hai người một lát không nói, cuối cùng nàng cười lạnh: " Trần cẩu tử, Trịnh lão thất, các ngươi thật đủ nghĩa khí! Ta có được loại thủ hạ như các ngươi, là phúc khí của ta."
Sắc mặt hai người đã sớm tái nhợt, trong đó một người lộ vẻ sầu thảm nói: " Đương gia, Trần cẩu tử vong ân phụ nghĩa, xin lỗi ngươi."
Trịnh lão thất sợ đến mặt không còn chút máu, thân thể quỳ trên mặt đất liên tục run run, một câu cũng nói không nên lời.
La Nguyệt Nương nhàn nhạt nói: " Quốc có quốc pháp, sơn có sơn quy, hai vị huynh đệ, nếu lần này La Nguyệt Nương tha cho các ngươi, sau này ta làm sao phục chúng? Ta nói chuyện các huynh đệ còn ai chịu nghe? Xin lỗi, hai vị, các ngươi tự mình kết thúc đi!"
Hai người nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, Trần cẩu tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Nguyệt Nương, lại nhìn Trịnh lão thất đang xụi lơ trên mặt đất, rốt cục cắn răng nói: " Đương gia, đa tạ ngươi cho ta một sự thống khoái, Trần cẩu tử đời này đã làm sai chuyện, kiếp sau làm trâu ngựa cho ngươi để bồi tội! Bất quá trước khi ta chết, có chuyện còn thỉnh đương gia thành toàn, coi như Trần cẩu tử ta thiếu ngươi món nợ kiếp sau sẽ trả."
Đôi mày anh khí của La Nguyệt Nương nhướng lên, sảng khoái vung tay lên nói: " Nói!"
" Lý gia trấn dưới chân núi, có một quả phụ tên Lý Phù, năm ngoái đã có tình ý với ta, còn mang hài tử của ta, tháng sau lâm bồn."
La Nguyệt Nương nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia do dự, chợt lóe liền mất, lập tức thẳng thắn nói: " Lý Phù và hài tử của ngươi, các huynh đệ Thanh Long sơn sẽ nuôi dưỡng cả đời, chỉ cần các huynh đệ còn sống, tuyệt không để họ bị đói, hài tử sinh hạ sẽ họ Trần, kế thừa hương hỏa cho ngươi. Trần cẩu tử, huynh đệ của ta, an tâm ra đi đi!"
Trần cẩu tử trấn an cười cười, sau đó nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ tinh tế, không chút do dự đâm thẳng vào ngực mình, đao vừa đâm vào, máu tươi tuôn ra, nhất thời máu tươi từ trong miệng trong mũi bừng lên, Trần cẩu tử lung lay lảo đảo dùng tay chống dưới đất, ngạnh sức hướng La Nguyệt Nương dập đầu, cười nói: " Đương gia, đời này xin lỗi! Kiếp sau Trần cẩu tử bồi cho ngươi…"
Lời còn chưa dứt, Trần cẩu tử đã ngã quỵ trên mặt đất, đứt hơi.
La Nguyệt Nương dùng sức trừng mắt nhìn, nhịn xuống nước mắt tràn ra mi, lại nhìn Trịnh lão thất nói: " Trần cẩu tử đi, Trịnh lão thất, ngươi còn chờ cái gì?"
Trịnh lão thất nghe vậy cả người run lên, nước mắt sợ hãi không nhịn được rơi xuống, cố tình muốn hướng La Nguyệt Nương cầu xin tha thứ, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy thần sắc kiên nghị không thay đổi của nàng, rốt cục Trịnh lão thất cũng chết tâm, tuyệt vọng cười, cung kính hướng La Nguyệt Nương dập đầu, lập tức rút ra chủy thủ bên hông, cũng giống như Trần cẩu tử, một đao đâm thẳng vào ngực mình. Thoáng chốc liền táng mạng, từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng nói một câu.
Trên đất trống, hơn hai trăm thổ phỉ lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn gia pháp trước mặt, đương gia chấp hành gia pháp, biểu tình bọn họ phức tạp, có e ngại có người oán hận, trên Thanh Long sơn không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có từng trận gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua.
Phương Tranh hơi ngây ra nhìn, trong lòng bị một màn trước mắt làm chấn động thật sâu.
Đây là người của một thế giới khác hẳn, cùng hoàn cảnh sinh hoạt của Phương Tranh hoàn toàn bất đồng, bọn họ có cách sinh tồn của bọn họ, có quy tắc trò chơi của bọn họ, bọn họ một đời tiếp một đời làm theo truyền thống lục lâm, trải qua cuộc sống trên đầu thương mũi giáo, suốt ngày ở giãy dụa trong sự tranh đấu và âm quỷ. Triều đình quan phủ không tha, giang hồ bạch đạo khinh thường, vòng tròn này tràn ngập máu tanh và bạo lực, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết tương lai của mình là kết quả gì, vĩnh viễn cũng không biết tương lai sẽ rơi vào hạ tràng thế nào, đây là lục lâm hắc đạo, máu tươi màu đỏ, hàn quang sắt thép, tranh đấu lợi dụ, ba thứ dung hợp mà thành vòng tròn này.
Môi dưới La Nguyệt Nương đã cắn ra máu, vẫn cố nén không rơi xuống một giọt lệ, sau đó nàng hung hăng ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại như chim ưng, hướng chúng thổ phỉ dữ dằn quát to: " Hôm nay hơn một trăm vị huynh đệ phản loạn muốn rời núi, mỗi người phạt năm mươi roi, chặt một ngón tay, các ngươi có phục hay không?"
" Phục!" Đám thổ phỉ cùng đồng thanh đáp.
" Đao Ba, do ngươi mang theo thủ hạ đi hành hình!"
" Dạ!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết qua đi, hơn một trăm thổ phỉ bị chặt đứt ngón tay đau đớn, lại đứng trở về đội ngũ, gương mặt bọn họ tái nhợt, đều cắn chặt khớp hàm, bất quá trong ánh mắt nhìn về phía La Nguyệt Nương, lại thêm vài phần sợ hãi và phục tùng.
Đến tận đây, trận nội chiến của ổ cướp đã rốt cục xong xuôi.
Phương Tranh nhìn La Nguyệt Nương cười cười, hắn đã nhìn ra, cô nương này là một người thiện lương, dù cho nàng hạ lệnh cho hai gã thủ hạ tự sát, dù cho nàng thi hành gia pháp chặt đứt hơn một trăm ngón tay, nàng vẫn là một người thiện lương.
Chỉ là lòng thiện lương của nàng được che giấu dưới bề ngoài tàn nhẫn và bạo lực, nhưng bản thân nàng ở trong hoàn cảnh này, làm như vậy thật cũng không có gì đáng trách.
La Nguyệt Nương nhìn lướt qua mọi người, nghiêm nghị nói: " Các huynh đệ, chuyện đã qua, không cho ai nhắc lại nữa, bằng không sơn quy xử trí!"
Nói xong nàng kéo Phương Tranh, đẩy hắn ra phía trước nói: " Vị Phương Tiểu Ngũ huynh đệ này, đã suy nghĩ cho các huynh đệ một biện pháp, tìm đường tài lộ, các huynh đệ, chờ xem, ngày tháng phong cảnh của chúng ta sẽ tới!"
Đám thổ phỉ nghe vậy ngẩn người, sau đó sắc mặt vui mừng như điên. Lên tiếng hô to chúc mừng, trong ánh mắt nhìn phía Phương Tranh, lại thêm vài phần cảm tạ và tiếp nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh gượng ép cười cười, gian nan nuốt nước bọt, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, người đàn bà này ngay cả tiếng huynh đệ cũng đã kêu lên, lẽ nào nàng ta nghĩ muốn kéo ta nhập bọn? Lão tử đường đường là quan lớn trong triều đình, tướng quân thủ bị kinh thành, độc chưởng cơ cấu đặc vụ Ảnh Tử và Đô Sát Viện, càng kiêm luôn con rể hoàng đế, phò mã công chúa, nhất đẳng Trung Dũng Hầu truyền thừa đời đời, con trai độc nhất của thủ phủ Hoa triều, một chuỗi dài danh hiệu cũng không cần, theo các ngươi lên núi làm thổ phỉ? Nghĩ thật tốt! Trừ phi đầu của ta bị nước tràn vào rồi.
Cẩn thận kéo La Nguyệt Nương, Phương Tranh cười gượng nói: " Ai, nữ đại vương, một là một, hai là hai, chúng ta còn chưa quá quen thuộc, huynh đệ gì đó thì miễn đi, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, sáng sớm ngày mai phái người đưa ta xuống núi."
La Nguyệt Nương bất mãn trừng hắn: " Sao vậy? Gọi ngươi huynh đệ không được sao? Chê ta trèo cao không nổi?"
Phương Tranh vội vàng cười bồi nói: " Sao có thể chứ, là ta trèo cao mới đúng. Thế nhưng, ha hả, chuột có lời chuột, rắn có lời rắn, rất rõ ràng, nam nhân giống như ta yếu đuối mà dễ thụ thương, đối với các ngươi không cùng một đường, giống như nữ đại vương cánh tay có thể phi ngựa, bộ ngực có thể làm chuyện lớn.."
Nói tới bộ ngực, đôi mắt háo sắc của Phương Tranh kìm lòng không được lại nhìn lại bộ ngực cao chót vót của La Nguyệt Nương, oa!
Quả nhiên có thể đè người, đè hai người, La Nguyệt Nương đã có thói quen với ánh mắt khi dễ của nam nhân nhìn nàng, nhưng ánh mắt sắc mị mị thì nàng vẫn làm như không thấy. Tùy tiện vỗ vai Phương Tranh, lớn tiếng nói: " Các huynh đệ, đêm nay hảo hảo chiêu đãi Phương huynh đệ, thịt quản ăn no, rượu quản uống đủ! Thống khoái say sưa một phen!"
Đám thổ phỉ vừa nghe, hưng phấn gào thét ầm ĩ.
La Nguyệt Nương nhìn Phương Tranh cười nói: " Thích ăn gì, uống gì, trên núi không có, lão nương phái người xuống núi mua, được rồi, cần nữ nhân sao? Lão nương gọi người đi kỹ viện thỉnh hai kỹ nữ cho ngươi, con mẹ nó ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế đó, ha ha."
Mẹ nó! Đầu lĩnh thổ phỉ này rốt cục là nữ nhân sao? Phương Tranh phiền muộn nhìn La Nguyệt Nương nhếch miệng, cười gượng nói: " Cảm tạ, ngài quá khách khí, thật ngại nha."
La Nguyệt Nương chẳng hề để ý vung tay lên: " Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là xài bạc của ngươi."
Trong lòng Phương Tranh xót ruột, nhanh miệng nói: " Ta muốn Nữ Nhi Hồng ba năm, cộng thêm kinh thành hoa khôi Oanh Oanh tiểu thư của Vạn Hoa Lâu, còn có, Bát Trân Yến của Hoa Nguyệt Lâu cũng mua cho ta một bàn."
" Chích, sao ngươi không chết đi?"
Hừ, nữ nhân quả nhiên là thiện biến, bất luận là tiểu thư khuê cát, hay là đầu lĩnh thổ phỉ.
Đám thổ phỉ tổ chức tiệc tối rất náo nhiệt, khi La Nguyệt Nương nói ra việc Phương Tranh đưa ra chủ ý phá hỏng quan đạo, cố tình dẫn cho thương khách đi theo đường ngang qua Thanh Long sơn, chúng thổ phỉ liền kích động, hô to gọi nhỏ.
Phương Tranh vuốt cằm thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cảm khái không ngớt, đám thổ phỉ này nghèo quá lâu, cho nên nói, vũ lực có đôi khi sẽ không giải quyết được vấn đề. Hơn hai trăm người ở trên núi, lại chỉ có mình nghĩ ra được diệu kế này, xem ra chỉ số thông minh giữa bổn thiếu gia và bọn họ thật không cùng một đẳng cấp.
Lập tức Phương Tranh lại cả kinh, ta là mệnh quan triều đình yêu dân như con, thế nào có thể cùng thổ phỉ chém giết cướp đoạt vậy? Có mệnh quan triều đình làm thế sao? Chuyện này nếu bị ngôn quan trong triều biết được, ai, đừng nói là ngôn quan, chỉ cần hoàng thượng biết, phỏng chừng hắn cũng không tha cho ta a?
Phương Tranh còn đang suy nghĩ, yến hội đã bắt đầu. Không ít thổ phỉ đã xem hắn như người một nhà, bưng chén kính rượu hắn, vẻ mặt Phương Tranh đau khổ, một chén một chén uống, cuối cùng thực sự chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mánh lới, lúc này mới khó khăn không say ngay tại chỗ.
Gã râu quai nón say khướt ôm vai Phương Tranh, cười nói: " Phương huynh đệ, ta đã sớm nói ngươi không phải người bình thường, mọi người nhìn xem, quả nhiên không phải là người bình thường."
Đám thổ phỉ nghe vậy đều cười ha ha, nói: " Không sai, đó là hảo huynh đệ! Lần tới chúng ta đi làm ăn buôn bán, phân tiền bạc, mời hắn xuống núi dạo chơi kỹ viện, gọi cho ngươi một kỹ nữ đẹp nhất!"
Trong lòng Phương Tranh nói lẩm bẩm, ngày mai sáng sớm thiếu gia ta lập tức biến mất, câu huynh đệ gì đó, đời này chúng ta gặp lại cũng không bằng hoài niệm đi!
Phương Tranh sầm mặt nói: " Các ngươi quá coi thường ta! Ta là loại người thấy nữ nhân liền đi không nổi sao? Trên đầu chữ sắc là một con dao đó nha các huynh đệ! Từ xưa đến nay, bởi vì nữ nhân mà bao nhiêu anh hùng hào kiệt ngã xuống còn ít sao? Các huynh đệ, chúng ta phải thụ giáo! Không phải chúng ta không chết dưới chiến đao của địch nhân, lại chết trên cái bụng của nữ nhân, lời này nói ra, kiếp sau các ngươi còn có mặt mũi hay sao? Chia tiền, các ngươi mời ta uống rượu là được. Đừng đem mấy thứ biểu diễn lòe loẹt làm mất hứng chúng ta."
Mọi người ngẩn người, Phương Tranh lại bổ sung: " Đương nhiên, uống rượu xong, đi dạo kỹ viện cũng có thể nói sau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
Một lúc lâu, La Nguyệt Nương trầm giọng nói: " Biết các ngươi đã làm gì không?"
Đại bộ phận trong đám thổ phỉ cúi đầu không nói, gương mặt mang vẻ xấu hổ, chỉ có một tiểu bộ phận vẫn kiên định ngẩng cao đầu nhìn nàng, sắc mặt như thường.
" Trong các ngươi có rất nhiều đều là lão huynh đệ cùng ta trải qua hoạn nạn, thậm chí không hề ít huynh đệ đều là nhìn ta lớn lên, theo lý ta phải gọi các ngươi một tiếng thúc thúc bá bá, ta hỏi các ngươi, phụ thân của ta đối đãi các ngươi không tệ phải không? La Nguyệt Nương đối đãi các ngươi không tệ đúng không? Các ngươi vì sao có thể làm ra chuyện không nghĩa khí như thế này?"
La Nguyệt Nương càng nói càng tức giận, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm đám thổ phỉ, thần sắc khốc lệ, gương mặt nghiêm nghị.
Sắc mặt của cả đám thổ phỉ đều xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
" Hai năm nay chúng ta làm ăn xác thực không tốt. Các huynh đệ thiếu tiền thu nhập, La Nguyệt Nương có lỗi với mọi người. Nếu các ngươi có phương pháp khác, muốn đầu kháo núi khác, La Nguyệt Nương không nói một lời, tại chỗ thả người, còn tống cho các ngươi một ít tiền, núi không chuyển nước chuyển, nếu đã đi đầu kháo người khác, mọi việc phải lưu lại đường gặp mặt nhau sau này, nhưng các ngươi thì sao? Muốn đầu Nhị Long sơn thì cũng thôi, không ngờ còn muốn bắt trói ta đưa cho họ Dương của Nhị Long sơn tranh công! Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao? Lão nương vất vả như vậy vì các ngươi chung quanh bôn ba, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đói bụng chỉ dám ăn vài miếng bánh nướng, khát thì uống nước suối, tiết kiệm bạc mua thịt cá cho các ngươi, cho các ngươi xuống núi tìm kỹ nữ, lão nương đối với các người dốc lòng hết sức, phút cuối cùng đổi lấy kết quả này? Đám vương bát đản các ngươi có phải người hay không?"
La Nguyệt Nương càng nói càng ủy khuất, lúc này hình tượng nữ trùm thổ phỉ hoàn toàn đổ nát, viền mắt nàng đỏ bừng, nước mắt ủy khuất tràn đầy hai gò má, bộ ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, Phương Tranh chứng kiến, trong lòng chợt cảm thấy đau lòng khó hiểu. Nếu không phải phụ thân của nàng không có người nối nghiệp, nói vậy một vị đại cô nương vốn ôn nhu nhược nhược cũng không nguyện vào rừng đi làm thổ phỉ phải không?
Nữ tử giống như nàng, hẳn là nên ngồi trong một khuê phòng đẹp như tranh, mười ngón tay dài nhỏ thêu hoa, thêu mệt mỏi liền si ngốc ngồi bên cửa sổ, tay đỡ lấy cằm, lòng mang tư ý xấu hổ đoán xem phụ mẫu sẽ tìm một niên thiếu tuấn tú nào đó, có đáng giá cho mình phó thác chung thân hay không. Thiếu nữ luôn ôm ấp tình cảm như vậy, nhưng vị thiếu nữ này, trên lưng gánh vác loại trách nhiệm mà không nên để cho nàng gánh vác.
Lúc này Phương Tranh cũng không khỏi lòng đầy căm phẫn, bước về phía trước một bước lớn tiếng nói: " Nói các ngươi là kẻ vô tình thật đúng là không nói sai! Đương gia dốc hết tâm huyết cho các ngươi, ngày đêm làm lụng vất vả, còn các ngươi? Các ngươi đã làm gì cho đương gia? Ăn không phải trả tiền, uống cũng không phải mua, để đương gia nuôi dưỡng không nói, con mẹ nó còn ăn cây táo rào cây sung, đương gia nuôi con chó còn trung tâm hơn các ngươi! Lấy thân thủ của nàng, nơi nào không thể đi? Làm một cuộc buôn bán, một người ăn no toàn gia không đói bụng, còn không phải quá dễ dàng? Vì sao nàng còn phải khổ cực như vậy nuôi dưỡng đám phế vật các ngươi? Các ngươi có nghĩ tới hay không? Còn không phải là vì nghĩa khí! Để cho đám phế vật các ngươi không đến mức chết đói!"
Bị La Nguyệt Nương mắng, đám thổ phỉ đương nhiên không phản đối, nhưng bị Phương Tranh mắng một trận, có chút người có thể nghĩ không thông, không ít người nghe vậy đều thần sắc bất thiện trừng mắt nhìn hắn.
Phương Tranh vừa nói xong liền hối hận, kháo! Lại không thanh tỉnh rồi! Lập tức vừa nghĩ, hiện tại trong mắt họ ta cũng có thân phận là thổ phỉ, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, thổ phỉ vinh quang trở về, ta có cái gì không dám nói?
Vì vậy sau khi Phương Tranh sợ hãi rụt cổ, tiếp đó lại ưỡn ngực, quay về đám thổ phỉ đang trừng mắt, ác giọng nói: " Làm sao vậy? Ta nói sai rồi sao? Nhìn ta như thế để làm chi? Không vừa mắt phải không? Đi ra đấu tay đôi!"
Trong đám người liền có hai gã cao to khôi ngô đi ra, vẻ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Phương Tranh cười nhạt không ngớt.
Kháo! Nói lỡ miệng! Phương Tranh không chút do dự nhảy ngược núp sau lưng La Nguyệt Nương, ló đầu nói: " Có gan thì theo ta giảng đạo lý, nói sự thật, xem ta có sợ ngươi không!"
Mọi người hèn mọn: " Vô sỉ!"
Tâm tình La Nguyệt Nương khôi phục lại bình tĩnh, trách mắng: " Câm miệng hết cho lão nương! Chuyện Tôn Hữu Vọng phản bội, kết quả các ngươi cũng đã thấy, việc này còn chưa xong đâu, hắn xâu chuỗi đến hơn một trăm huynh đệ, một mình hắn làm không được, còn có ai là đồng mưu? Là một hán tử, cứ đứng ra, La Nguyệt Nương xem ngươi là huynh đệ!"
Trong đám người lại rối loạn, mọi người hai mặt nhìn nhau, có người cúi đầu không nói, có người châu đầu ghé tai.
Một lát, trong đám người có hai thổ phỉ rụt rè sợ hãi đi ra, gương mặt như màu đất, nhưng vẫn cắn răng cố gắng tự trấn tĩnh. Bọn họ biết, dù không đi ra cũng không được, chuyện này chỉ cần tùy tiện hỏi vài người là có thể điều tra rõ, còn không bằng tự mình đứng ra thừa nhận còn tốt hơn.
Hai gã thổ phỉ dưới ánh mắt thông cảm hoặc oán hận của mọi người, đi tới trước mặt La Nguyệt Nương quỳ xuống, cúi đầu không nói một câu.
La Nguyệt Nương cắn răng, nhìn chằm chằm hai người một lát không nói, cuối cùng nàng cười lạnh: " Trần cẩu tử, Trịnh lão thất, các ngươi thật đủ nghĩa khí! Ta có được loại thủ hạ như các ngươi, là phúc khí của ta."
Sắc mặt hai người đã sớm tái nhợt, trong đó một người lộ vẻ sầu thảm nói: " Đương gia, Trần cẩu tử vong ân phụ nghĩa, xin lỗi ngươi."
Trịnh lão thất sợ đến mặt không còn chút máu, thân thể quỳ trên mặt đất liên tục run run, một câu cũng nói không nên lời.
La Nguyệt Nương nhàn nhạt nói: " Quốc có quốc pháp, sơn có sơn quy, hai vị huynh đệ, nếu lần này La Nguyệt Nương tha cho các ngươi, sau này ta làm sao phục chúng? Ta nói chuyện các huynh đệ còn ai chịu nghe? Xin lỗi, hai vị, các ngươi tự mình kết thúc đi!"
Hai người nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, Trần cẩu tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Nguyệt Nương, lại nhìn Trịnh lão thất đang xụi lơ trên mặt đất, rốt cục cắn răng nói: " Đương gia, đa tạ ngươi cho ta một sự thống khoái, Trần cẩu tử đời này đã làm sai chuyện, kiếp sau làm trâu ngựa cho ngươi để bồi tội! Bất quá trước khi ta chết, có chuyện còn thỉnh đương gia thành toàn, coi như Trần cẩu tử ta thiếu ngươi món nợ kiếp sau sẽ trả."
Đôi mày anh khí của La Nguyệt Nương nhướng lên, sảng khoái vung tay lên nói: " Nói!"
" Lý gia trấn dưới chân núi, có một quả phụ tên Lý Phù, năm ngoái đã có tình ý với ta, còn mang hài tử của ta, tháng sau lâm bồn."
La Nguyệt Nương nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia do dự, chợt lóe liền mất, lập tức thẳng thắn nói: " Lý Phù và hài tử của ngươi, các huynh đệ Thanh Long sơn sẽ nuôi dưỡng cả đời, chỉ cần các huynh đệ còn sống, tuyệt không để họ bị đói, hài tử sinh hạ sẽ họ Trần, kế thừa hương hỏa cho ngươi. Trần cẩu tử, huynh đệ của ta, an tâm ra đi đi!"
Trần cẩu tử trấn an cười cười, sau đó nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ tinh tế, không chút do dự đâm thẳng vào ngực mình, đao vừa đâm vào, máu tươi tuôn ra, nhất thời máu tươi từ trong miệng trong mũi bừng lên, Trần cẩu tử lung lay lảo đảo dùng tay chống dưới đất, ngạnh sức hướng La Nguyệt Nương dập đầu, cười nói: " Đương gia, đời này xin lỗi! Kiếp sau Trần cẩu tử bồi cho ngươi…"
Lời còn chưa dứt, Trần cẩu tử đã ngã quỵ trên mặt đất, đứt hơi.
La Nguyệt Nương dùng sức trừng mắt nhìn, nhịn xuống nước mắt tràn ra mi, lại nhìn Trịnh lão thất nói: " Trần cẩu tử đi, Trịnh lão thất, ngươi còn chờ cái gì?"
Trịnh lão thất nghe vậy cả người run lên, nước mắt sợ hãi không nhịn được rơi xuống, cố tình muốn hướng La Nguyệt Nương cầu xin tha thứ, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy thần sắc kiên nghị không thay đổi của nàng, rốt cục Trịnh lão thất cũng chết tâm, tuyệt vọng cười, cung kính hướng La Nguyệt Nương dập đầu, lập tức rút ra chủy thủ bên hông, cũng giống như Trần cẩu tử, một đao đâm thẳng vào ngực mình. Thoáng chốc liền táng mạng, từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng nói một câu.
Trên đất trống, hơn hai trăm thổ phỉ lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn gia pháp trước mặt, đương gia chấp hành gia pháp, biểu tình bọn họ phức tạp, có e ngại có người oán hận, trên Thanh Long sơn không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có từng trận gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua.
Phương Tranh hơi ngây ra nhìn, trong lòng bị một màn trước mắt làm chấn động thật sâu.
Đây là người của một thế giới khác hẳn, cùng hoàn cảnh sinh hoạt của Phương Tranh hoàn toàn bất đồng, bọn họ có cách sinh tồn của bọn họ, có quy tắc trò chơi của bọn họ, bọn họ một đời tiếp một đời làm theo truyền thống lục lâm, trải qua cuộc sống trên đầu thương mũi giáo, suốt ngày ở giãy dụa trong sự tranh đấu và âm quỷ. Triều đình quan phủ không tha, giang hồ bạch đạo khinh thường, vòng tròn này tràn ngập máu tanh và bạo lực, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết tương lai của mình là kết quả gì, vĩnh viễn cũng không biết tương lai sẽ rơi vào hạ tràng thế nào, đây là lục lâm hắc đạo, máu tươi màu đỏ, hàn quang sắt thép, tranh đấu lợi dụ, ba thứ dung hợp mà thành vòng tròn này.
Môi dưới La Nguyệt Nương đã cắn ra máu, vẫn cố nén không rơi xuống một giọt lệ, sau đó nàng hung hăng ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại như chim ưng, hướng chúng thổ phỉ dữ dằn quát to: " Hôm nay hơn một trăm vị huynh đệ phản loạn muốn rời núi, mỗi người phạt năm mươi roi, chặt một ngón tay, các ngươi có phục hay không?"
" Phục!" Đám thổ phỉ cùng đồng thanh đáp.
" Đao Ba, do ngươi mang theo thủ hạ đi hành hình!"
" Dạ!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết qua đi, hơn một trăm thổ phỉ bị chặt đứt ngón tay đau đớn, lại đứng trở về đội ngũ, gương mặt bọn họ tái nhợt, đều cắn chặt khớp hàm, bất quá trong ánh mắt nhìn về phía La Nguyệt Nương, lại thêm vài phần sợ hãi và phục tùng.
Đến tận đây, trận nội chiến của ổ cướp đã rốt cục xong xuôi.
Phương Tranh nhìn La Nguyệt Nương cười cười, hắn đã nhìn ra, cô nương này là một người thiện lương, dù cho nàng hạ lệnh cho hai gã thủ hạ tự sát, dù cho nàng thi hành gia pháp chặt đứt hơn một trăm ngón tay, nàng vẫn là một người thiện lương.
Chỉ là lòng thiện lương của nàng được che giấu dưới bề ngoài tàn nhẫn và bạo lực, nhưng bản thân nàng ở trong hoàn cảnh này, làm như vậy thật cũng không có gì đáng trách.
La Nguyệt Nương nhìn lướt qua mọi người, nghiêm nghị nói: " Các huynh đệ, chuyện đã qua, không cho ai nhắc lại nữa, bằng không sơn quy xử trí!"
Nói xong nàng kéo Phương Tranh, đẩy hắn ra phía trước nói: " Vị Phương Tiểu Ngũ huynh đệ này, đã suy nghĩ cho các huynh đệ một biện pháp, tìm đường tài lộ, các huynh đệ, chờ xem, ngày tháng phong cảnh của chúng ta sẽ tới!"
Đám thổ phỉ nghe vậy ngẩn người, sau đó sắc mặt vui mừng như điên. Lên tiếng hô to chúc mừng, trong ánh mắt nhìn phía Phương Tranh, lại thêm vài phần cảm tạ và tiếp nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh gượng ép cười cười, gian nan nuốt nước bọt, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, người đàn bà này ngay cả tiếng huynh đệ cũng đã kêu lên, lẽ nào nàng ta nghĩ muốn kéo ta nhập bọn? Lão tử đường đường là quan lớn trong triều đình, tướng quân thủ bị kinh thành, độc chưởng cơ cấu đặc vụ Ảnh Tử và Đô Sát Viện, càng kiêm luôn con rể hoàng đế, phò mã công chúa, nhất đẳng Trung Dũng Hầu truyền thừa đời đời, con trai độc nhất của thủ phủ Hoa triều, một chuỗi dài danh hiệu cũng không cần, theo các ngươi lên núi làm thổ phỉ? Nghĩ thật tốt! Trừ phi đầu của ta bị nước tràn vào rồi.
Cẩn thận kéo La Nguyệt Nương, Phương Tranh cười gượng nói: " Ai, nữ đại vương, một là một, hai là hai, chúng ta còn chưa quá quen thuộc, huynh đệ gì đó thì miễn đi, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, sáng sớm ngày mai phái người đưa ta xuống núi."
La Nguyệt Nương bất mãn trừng hắn: " Sao vậy? Gọi ngươi huynh đệ không được sao? Chê ta trèo cao không nổi?"
Phương Tranh vội vàng cười bồi nói: " Sao có thể chứ, là ta trèo cao mới đúng. Thế nhưng, ha hả, chuột có lời chuột, rắn có lời rắn, rất rõ ràng, nam nhân giống như ta yếu đuối mà dễ thụ thương, đối với các ngươi không cùng một đường, giống như nữ đại vương cánh tay có thể phi ngựa, bộ ngực có thể làm chuyện lớn.."
Nói tới bộ ngực, đôi mắt háo sắc của Phương Tranh kìm lòng không được lại nhìn lại bộ ngực cao chót vót của La Nguyệt Nương, oa!
Quả nhiên có thể đè người, đè hai người, La Nguyệt Nương đã có thói quen với ánh mắt khi dễ của nam nhân nhìn nàng, nhưng ánh mắt sắc mị mị thì nàng vẫn làm như không thấy. Tùy tiện vỗ vai Phương Tranh, lớn tiếng nói: " Các huynh đệ, đêm nay hảo hảo chiêu đãi Phương huynh đệ, thịt quản ăn no, rượu quản uống đủ! Thống khoái say sưa một phen!"
Đám thổ phỉ vừa nghe, hưng phấn gào thét ầm ĩ.
La Nguyệt Nương nhìn Phương Tranh cười nói: " Thích ăn gì, uống gì, trên núi không có, lão nương phái người xuống núi mua, được rồi, cần nữ nhân sao? Lão nương gọi người đi kỹ viện thỉnh hai kỹ nữ cho ngươi, con mẹ nó ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế đó, ha ha."
Mẹ nó! Đầu lĩnh thổ phỉ này rốt cục là nữ nhân sao? Phương Tranh phiền muộn nhìn La Nguyệt Nương nhếch miệng, cười gượng nói: " Cảm tạ, ngài quá khách khí, thật ngại nha."
La Nguyệt Nương chẳng hề để ý vung tay lên: " Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là xài bạc của ngươi."
Trong lòng Phương Tranh xót ruột, nhanh miệng nói: " Ta muốn Nữ Nhi Hồng ba năm, cộng thêm kinh thành hoa khôi Oanh Oanh tiểu thư của Vạn Hoa Lâu, còn có, Bát Trân Yến của Hoa Nguyệt Lâu cũng mua cho ta một bàn."
" Chích, sao ngươi không chết đi?"
Hừ, nữ nhân quả nhiên là thiện biến, bất luận là tiểu thư khuê cát, hay là đầu lĩnh thổ phỉ.
Đám thổ phỉ tổ chức tiệc tối rất náo nhiệt, khi La Nguyệt Nương nói ra việc Phương Tranh đưa ra chủ ý phá hỏng quan đạo, cố tình dẫn cho thương khách đi theo đường ngang qua Thanh Long sơn, chúng thổ phỉ liền kích động, hô to gọi nhỏ.
Phương Tranh vuốt cằm thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cảm khái không ngớt, đám thổ phỉ này nghèo quá lâu, cho nên nói, vũ lực có đôi khi sẽ không giải quyết được vấn đề. Hơn hai trăm người ở trên núi, lại chỉ có mình nghĩ ra được diệu kế này, xem ra chỉ số thông minh giữa bổn thiếu gia và bọn họ thật không cùng một đẳng cấp.
Lập tức Phương Tranh lại cả kinh, ta là mệnh quan triều đình yêu dân như con, thế nào có thể cùng thổ phỉ chém giết cướp đoạt vậy? Có mệnh quan triều đình làm thế sao? Chuyện này nếu bị ngôn quan trong triều biết được, ai, đừng nói là ngôn quan, chỉ cần hoàng thượng biết, phỏng chừng hắn cũng không tha cho ta a?
Phương Tranh còn đang suy nghĩ, yến hội đã bắt đầu. Không ít thổ phỉ đã xem hắn như người một nhà, bưng chén kính rượu hắn, vẻ mặt Phương Tranh đau khổ, một chén một chén uống, cuối cùng thực sự chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mánh lới, lúc này mới khó khăn không say ngay tại chỗ.
Gã râu quai nón say khướt ôm vai Phương Tranh, cười nói: " Phương huynh đệ, ta đã sớm nói ngươi không phải người bình thường, mọi người nhìn xem, quả nhiên không phải là người bình thường."
Đám thổ phỉ nghe vậy đều cười ha ha, nói: " Không sai, đó là hảo huynh đệ! Lần tới chúng ta đi làm ăn buôn bán, phân tiền bạc, mời hắn xuống núi dạo chơi kỹ viện, gọi cho ngươi một kỹ nữ đẹp nhất!"
Trong lòng Phương Tranh nói lẩm bẩm, ngày mai sáng sớm thiếu gia ta lập tức biến mất, câu huynh đệ gì đó, đời này chúng ta gặp lại cũng không bằng hoài niệm đi!
Phương Tranh sầm mặt nói: " Các ngươi quá coi thường ta! Ta là loại người thấy nữ nhân liền đi không nổi sao? Trên đầu chữ sắc là một con dao đó nha các huynh đệ! Từ xưa đến nay, bởi vì nữ nhân mà bao nhiêu anh hùng hào kiệt ngã xuống còn ít sao? Các huynh đệ, chúng ta phải thụ giáo! Không phải chúng ta không chết dưới chiến đao của địch nhân, lại chết trên cái bụng của nữ nhân, lời này nói ra, kiếp sau các ngươi còn có mặt mũi hay sao? Chia tiền, các ngươi mời ta uống rượu là được. Đừng đem mấy thứ biểu diễn lòe loẹt làm mất hứng chúng ta."
Mọi người ngẩn người, Phương Tranh lại bổ sung: " Đương nhiên, uống rượu xong, đi dạo kỹ viện cũng có thể nói sau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
/404
|