Chương 3.2
Cô y tá kia suy nghĩ một lúc vẫn không nhịn được mở miệng nói chuyện đây là một y tá thực tập vừa mới ra trường ra đời không lâu,đơn thuần đáng yêu trong lòng còn chút chính nghĩa tự cho mình là đúng cô ấy cảm thấy mình cần phải đi thuyết phục con cừu nhỏ lạc đường này .
Nhưng mà lòng tốt tự cho mình là đúng này chẳng lẽ không phải là đang đâm một nhát dao vào tim của họ sao ?
Lần này ngay cả Lão Trương cũng có chút không chịu đựng nổi nữa ông ấy chuẩn bị mở miệng ngăn cô y tá này lại .
Nhưng mà ông ấy còn chưa kịp nói cái gì liền nghe thấy một tiếng “cót két”rất nhẹ một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đẩy cửa đi vào theo bước chân của anh trong phòng rơi vào một trận lạnh lẽo một áp lực vô hình tràn ngập trong không khí.
Y tá cảm thấy sống lưng một trận mồ hôi lạnh cô ấy cảm giác sợ hãi không giải thích được chạy dọc sống lưng ,cô ấy bất giác ngậm miệng lại tăng tốc độ công việc trên tay sau đó gần như run rẩy đi ra ngoài .
Lúc đóng cửa lại mới không nhịn được ngước mắt lên nhìn thấy bóng dáng đẹp như điêu khắc .
Anh đứng ở chỗ đó cao lớn mà thẳng tắp cả người toát ra vẻ tao nhã không thể che giấu được chỉ là khí thế bao quanh người anh làm cho người khác hoảng sợ .
Từ góc độ này nhìn thấy lông mày của người đàn ông tuyệt đẹp như vẽ hàng chân mày tao nhã như bớt đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt làm nổi bật lên vẻ đẹp dịu dàng .
Y tá nhỏ chưa từng thấy một người đẹp trai xuất chúng như vậy cô ấy hơi ngẩn người .
Giang Thư Huyền nhìn thấy vết thương của Cố Khê Khuê đã xử lý xong liền nhấc lên kiểm tra , đường nét lạnh nhạt và nghiêm nghị trên gương mặt không có chút biểu cảm nào , hai hàng lông mày lưỡi mác dày rậm bắt đầu nhíu lại như trên mặt hồ tĩnh lặng bỗng nhiên có một cơn sóng vậy ánh mắt của anh vô cùng sâu bao trùm một sự lạnh lẽo như mùa đông, mặc dù anh không tức giận cũng rất ít người dám nhìn thẳng anh .
Một lúc lâu sau, anh đưa cho Lão Trương nhờ Lão Trương đi lấy thuốc.
Ban đầu Lão Trương muốn liên lạc với người nhà của cô bé, dù sao để cô bé một mình ở trong bệnh viện vào ban đêm là không thỏa đáng, nhưng cô bé này có vẻ rất bướng bỉnh không hợp tác chút nào.
Ông ấy lại lo lắng cho ngài Giang ở dưới lầu, dù sao nhiệm vụ tối nay là chở ngài Giang ra sân bay, nếu xảy ra chuyện gì ông ấy không đảm đương nổi , bây giờ ngài Giang một mình đi đến đây cũng không có ý trách tội mình, điều này làm cho ông ấy bình tĩnh lại liền đi ra ngoài lấy thuốc.
Chờ khi trong phòng không còn người không cần thiết ,ánh mắt Giang Thư Huyền nhìn về phía Cố Khê Khuê .
Anh nhìn cô trong đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn rực rỡ, lấp lánh mơ hồ.
Thật lâu sau, anh mới nói: "Cô là ai?"
Ánh mắt Giang Thư Huyền như có năng lực xuyên thấu có thể nhìn rõ những tâm tư sâu kín nhất trong lòng người khác .
/1613
|