Chương 12.1: Bức thư tình
【Đinh! Cuộc khủng hoảng được giải quyết, kí chủ nhận được mười điểm. ]
Nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở an toàn, Cố Khê Kiều chậm rãi dừng lại, trạng thái võ sư này thật tốt, cô có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình, phảng phất một quyền có thể bẻ gãy cây cối: [ Trạng thái như thế này có thể cho tôi giữ lại không? Khi nào không có tiền đi lên phố bán nghệ cũng được. 】
【Cửa hàng hệ thống có trạng thái mãi mãi, hệ thống đạt cấp 3 có thể mua. 】
"Cần bao nhiêu điểm?" Cố Khê Kiều tò mò, có thể mua được loại trạng thái này, hệ thống có thể quá mức nghịch thiên hay không?
Giọng nói hệ thống trở nên nghiêm túc:【 2000 điểm, nhưng không đề nghị cậu mua loại đạo cụ này, mỹ nhân Kiều, nếu muốn võ công cao thủ, có thể dùng điểm đổi lấy không gian ảo tu luyện bản thân, đi đường tắt không phải là một cách tốt. 】
【Đinh! Hệ thống phát hiện độ thiện cảm của Ngũ Hoằng Văn đối với ký chủ là 35. Xin hỏi có muốn thêm nó vào danh sách bạn bè không? ]
“Không cần.” Cố Tích Kiều thẳng thừng từ chối, sau đó đem quyển sách trong tay trái đổi thành sang tay phải: “Yên tâm đi, tôi chỉ là hỏi, nắm giữ ở trong tay mình mới là của mình, chờ tôi có thời gian, sẽ đi tìm bản võ học xem."
Nếu cô ấy học được tất cả các kỹ năng ở kiếp trước, cô ấy sẽ không ở thế bị động và lần này cô tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra.
“Cám ơn, bạn học, bạn tên là gì?” Thấy Cố Khê Kiều muốn đi, Ngũ Hoằng Văn đột nhiên hoàn hồn, liền muốn duỗi tay bắt lấy cánh tay của cô.
Cố Khê Kiều đang ở trạng thái cao thủ, phản ứng nhanh hơn trước rất nhiều, nhanh đến mức cậu ta không thể chạm vào.
"Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải vì cậu."
Ngũ Hoằng Văn không tin lời nói của cô, cậu ta gãi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vẫn còn thở hổn hển sau khi chạy, khuôn mặt trắng nõn đã ướt đẫm mồ hôi, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay dính sát lưng, một đôi mắt sáng như sao trời, rất đen rất sáng.
Cậu ta cười toe toét, rất nhiều người nhìn thấy cậu ta đều bỏ chạy, chỉ có cô nguyện ý cứu cậu ta, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cô đứng trước mặt cậu ta trong lúc mọi người đều tránh xa, chuyện này cậu ta nhìn ra được: "Bạn là một người tốt."
Vậy cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. Cố Khê Kiều lười nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước, nhìn xung quanh.
Thời điểm như thế này không nên có xe taxi sao?
Ngũ Hoành Văn ở phía sau cô đột nhiên dừng lại, nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mặt, trong đầu lóe lên một tia linh cảm, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: "Tôi nhớ ra rồi, cậu là Cố Khê Kiều đúng không? Lần trước cậu còn..."
Trước khi gặp Cố Khê Kiều, cảm giác của Ngũ Hoằng Văn đối với từ "Cố Khê Kiều" chắc chắn chỉ là -
Chán ghét!
Bây giờ chỉ cần nghĩ về nó, Ngũ Hoằng Văn đột nhiên không biết phải làm gì.
Cậu ta vô cùng ấn tượng với bức thư tình, lúc ấy là hoa khôi lớp Cố Tích Cẩn đứa cho cậu ta, nhưng đã bị người trong lớp giật lấy, bức thư màu hồng được gấp thành hình trái tim, gấp lại rất đẹp, nhìn ra được rất dụng tâm, nhưng cậu ta cũng nhớ bức thư tình đó được bạn trong lớp đọc to, họ cười suốt cả tuần, khiến cậu ta nghe được cái tên Cố Khê Kiều này liền chán ghét.
Bức thư tình của một cô gái được đọc trước công chúng, sau đó phải đối mặt với những tin đồn và trò đùa của cả trường, lời đồn đại sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với một nữ sinh trung học phổ thông? Cậu ta không biết, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cậu ta nhất định sẽ không chịu nổi.
Ngũ Hoành Văn sững sờ.
Đây là phải có năng lực chịu đựng thế nào mới có thể đứng vững trước những tin đồn này?
Cậu ta đứng đó, nhìn theo bóng dáng đang dần đi xa, cảm thấy rụt rè, trong lòng hối hận không biết diễn tả như thế nào, như có một bàn tay vô hình đang xé nát trái tim cậu ta.
Bóng người kia gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc, lúc chạy có chút ửng hồng, hai mắt cũng rất sáng, có thể phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu ta.
Ngũ Hoằng Văn đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, cô ấy không lớn lắm, vừa tới trường học này đã bị nhiều người xa lánh như vậy.
Nếu sớm biết như vậy...Nhưng nào có chuyện sớm biết?
Thư? Cố Khê Kiều hơi nheo mắt lại suy nghĩ một chút, không nhớ ra được, cũng không có để ý.
Nếu chuyện không có ấn tượng, thì không cần phải suy nghĩ về nó.
Cô chậm rãi giẫm lên một hòn đá, con ngươi đen có chút choáng váng, hiển nhiên đang suy nghĩ điều gì, có rất nhiều xe taxi chạy tới chạy lui, nhưng đều không có dừng lại.
/1613
|