*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lôi Minh tính thời gian chờ Sân Mộc đến sân huấn luyện, đen mặt chặn người lại quát lớn "Đến muộn!"
Sân Mộc nhìn thời gian, nghiêm túc giải thích với Lôi Minh. "Ta đi cứu thế giới." ( Quỳ =_= )
"Trước khi cứu thế giới thì cứu mình trước đi!" Lôi Minh đối với Sân Mộc mềm cứng không ăn đã không còn cách nào. "Lại trốn học nữa chỉ có thể lưu ban!"
"Ta sẽ học bù." Sân Mộc thái độ tốt thừa nhận sai phạm.
Lôi Minh lại răn dạy thêm vài câu mới cho người đi vào, từ trước đến nay Sân Mộc luôn xuất sắc trong lớp chiến đấu, điều này khiến y đồng thời vừa vui mừng lại vừa sinh khí Sân Mộc vô pháp vô thiên.
Sân Mộc đứng vào đội, Trác Kỳ Bảo trộm kề tai nói nhỏ "Sao lại đến muộn?"
"Trêu chọc hán tử." Nhớ tới Viên Úc Thần trong phòng, Sân Mộc nhịn không được cong cong khóe miệng.
Trác Kỳ Bảo ngạc nhiên với tâm tình tốt đẹp của Sân Mộc, mở miệng khuyên nhủ "Thi cuối kỳ còn không bao lâu, lưu ý chút."
"Đừng nhiều lời! Bắt đầu chương trình huấn luyện!" Nhìn thấy hai người nói nhỏ, Lôi Minh nổi giận quát.
Kết thúc môn chiến đấu của Lôi giáo quan, Sân Mộc khó có được nghe lời hoàn thành xong tiết học, tuy rằng Lôi giáo quan vẫn luôn đen mặt, nhưng có thể thấy được tâm tình y không tồi.
Mễ Phi lau mồ hồ đi tới "Nghe nói ngày mai học viện có buổi biểu diễn chia buồn."
"Nữ diễn viên nổi tiếng Nhã Phỉ, giống cái." Trác Kỳ Bảo nói. "Đại diện của giống cái độc lập."
"Ta không thích giống cái." Mễ Phi khinh thường. "Chạm cái nhẹ cũng chạm không được, khóc lên như muốn mạng người."
"Sân Mộc, ngươi không đi ăn cơm cùng chúng ta?" Thấy Sân Mộc không đi về nhà ăn, Bách An Ngưng gọi lại hỏi.
"Ta về túc khu, các ngươi tự mình đi thôi." Sân Mộc vẫy tay rời đi.
"Đi thôi, ăn xong mang về cho hắn." Long Vũ nói.
Sân Mộc trở về túc khu, trong phòng Viên Úc Thần còn ngủ trên giường, Sân Mộc ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, xấu xa trêu đùa Đại Bạch Thỏ. (bé người máy gia đình của tiểu Mộc ai còn nhớ hong)
Viên Úc Thần không biết đã mở mắt từ khi nào, lẳng lặng nhìn thiếu niên bên cửa sổ, ánh mặt trời vụng vỡ lướt qua màn cửa in trên mặt thiếu niên, tỏa ra vầng sáng ấm áp.
"Anh tỉnh." Phát hiện ánh mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc đẩy Đại Bạch Thỏ ra đi đến cạnh Viên Úc Thần nằm sấp xuống.
Viên Úc Thần sờ sờ mặt Sân Mộc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. "Chào buổi sáng."
"Không còn sớm, ta cũng đã lên lớp xong." Sân Mộc nhéo lỗ tai Viên Úc Thần cười nhạo. "Anh có phải đại nguyên soái."
Viên Úc Thần cười cười đem mặt chôn xuống gối, bỏ đi sự nghiêm khắc thường ngày, hiện tại chỉ như một nam nhân lười biếng ở nhà bình thường.
Sân Mộc lại sát người Viên Úc Thần, kéo chăn bị Viên Úc Thần ôm ra cười nói "Rời giường."
Viên Úc Thần giữ chặt Sân Mộc ôm hắn vào người, lười biếng nhắm mắt. "Lại nằm một lát."
"Anh xem thường chức vụ, không có trách nhiệm nha." Sân Mộc lấy quang não của Viên Úc Thần tới. "Từ sớm đã có rất nhiều người tìm anh."
"Đừng để ý bọn họ." Viên Úc Thần đem quang não tắt đi, lôi Sân Mộc không cho hắn dậy. "Như vậy thời gian yên tĩnh sẽ đáng quý hơn một chút."
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Viên Úc Thần, Sân Mộc ngừng giãy giụa, nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng ôm ngược lại y. "Ta gọi anh trở về lúc anh đang diễn tập có phải lại gây rắc rối hay không."
"Không có việc gì."
"Nhưng ta cứ cảm thấy mình lại làm sai."
"Em không sai, diễn tập lúc nào cũng có thể, mạng người trong tòa nhà chờ không được."
Phát họa ngũ quan Viên Úc Thần, Sân Mộc chần chờ mở miệng "Kỳ thật nói đến chính sự, ta có chuyện muốn thương lượng cùng anh."
Viên Úc Thần nhắm mắt thấp giọng "ừ" một tiếng "Em nói."
"Đến triển lãm KM ta mới hiểu được, trò chơi "Tận thế" đã gây phiền toái rất lớn cho anh, ta có ý tưởng muốn giúp anh." Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần tác loạn. "Trò chơi "Tận thế" là do ta mô phỏng ra, hãy nói với bên ngoài ta có thể nhìn thấy ký ức, ta đã sao chép bộ não của địa cầu cổ."
Viên Úc Thần mở to mắt, bình tĩnh nhìn Sân Mộc hồi lâu. "Không được."
"Ta không muốn anh vì ta mà chống đỡ mọi thứ, anh đối với ta rất quan trọng."
"Sao chép ký ức sẽ dẫn tới sự chú ý của viện nghiên cứu, hơn nữa lời nói dối này không giữ được khi điều tra kéo dài." Thấy Sân Mộc còn muốn nói, Viên Úc Thần trấn an "Tiểu Mộc, ta có thể giải quyết."
Sân Mộc nhụt chí gục đầu, đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên suy tư gì đó. "Bất quá em làm ta có ý tưởng khác."
"Là gì?"
"Chế tạo một loại thiết bị, có thể sao chép ký ức còn lưu lại của bộ não địa cầu cổ."
"Không có khả năng." Sân Mộc trực tiếp phản bác. "Biến dị tang thi là vật chết, đại não cũng đã xơ cứng, căn bản không thể đọc được ký ức, trừ phi là thể nhân cách hoá giống như ta."
"Ta biết, này phải cần tới em hỗ trợ."
"Ta hỗ trợ?" Sân Mộc suy tư một lát, trong mắt hiện lên ánh sáng. "Anh là nói để ta trước mô phỏng ra vài đoạn ký ức địa cầu, sau đó treo đầu dê bán thịt chó?"
"Sao chép ký ức trước nay chưa được đề xuất qua, có thể hạn định dị thể biến dị hình trí tuệ trên địa cầu cổ, không được bắt giữ, cũng không lựa chọn cố định, sẽ không lộ ra sơ hở." Viên Úc Thần trầm ngâm nói. "Sau này chỉ cần làm ra được bản ghi chép thời gian giả liền có thể."
"Ta đây liền đi làm." Sân Mộc nói liền muốn lên.
Viên Úc Thần đem người giữ chặt, buồn cười Sân Mộc lỗ mãng "Chuyện này không vội, sự kiện tập kích ở tòa KM nháo quá lớn, trong thời gian ngắn sẽ không có ai chú ý đến trò chơi "Tận thế"."
"Vậy anh tiếp tục ngủ."
"Bị em nháo như vậy thế nào còn ngủ được." Viên Úc Thần ngồi dậy. "Dậy thôi."
"Ta cảm thấy anh quá thận trọng, đừng để một ngày biến khéo thành vụng." Sân Mộc ghé vào trên giường nhìn Viên Úc Thần. "Nói thật, nếu có một ngày anh giữ không nổi ta thì làm sao bây giờ?"
Viên Úc Thần dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nghiêm túc nói "Đưa em đi."
Sân Mộc sửng sốt, Viên Úc Thần đưa lưng về phía Sân Mộc âm thanh trầm thấp bình tĩnh "Đưa em về nhà."
"Anh không đi cùng ta sao?"
"Ta còn có trách nhiệm của ta." Viên Úc Thần vô tình nói làm Sân Mộc gục đầu, chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa vô lực.
Viên Úc Thần đi đến bên người Sân Mộc nâng đầu hắn lên, ánh mắt thâm thúy nghiêm túc "Giải quyết xong tất cả, ta đến tìm em"
Thấy bộ dạng ngây ngốc của Sân Mộc, Viên Úc Thần nhịn không được muốn cười "Ta chính là người thừa kế, chờ Cảnh Trạch có thể tiếp quản, ta liền bỏ hết tất cả bồi em lưu lạc tinh tế, sẽ không để em tiếp tục bất an như vậy."
Sân Mộc bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm "Cảnh Trạch thật đáng thương."
Viên Úc Thần cười vỗ vỗ đầu Sân Mộc, đứng dậy đi vào toilet. Sân Mộc nằm trên giường lẳng lặng phát ngốc nhìn nóc nhà. "Sự tàn khốc vô tình của nhân loại hắn đã nhận thức rất sâu, mọi chuyện thật sự sẽ tốt đẹp như tưởng tượng thế sao?"
Sau khi Viên Úc Thần dậy cũng ở lại không lâu, công việc đọng lại ở Cửu Quân khiến y vội vàng trở về, Sân Mộc nhàm chán đi tìm Viên Cảnh Trạch chơi, lại được cho biết Viên Cảnh Trạch đã rời khỏi học viện.
Sân Mộc nằm trên mặt cỏ trong học viện giết thời gian, bên cạnh còn có mấy người Trác Kỳ Bảo cùng Bạch Thiên Ngân, Mộ Đồ nhàm chán nói "Gần đây học viện không có hoạt động gì, nhàn đến muốn thoái hóa luôn rồi."
Sân Mộc liếc nhìn Mộ Đồ "Ngươi còn có thể thoái hóa hơn nữa sao?"
Trác Kỳ Bảo cười trộm, Sân Mộc tức giận đá sang "Ngươi cũng thoái hóa thì đem về lò nấu lại."
"Chờ Sân Mộc ngươi kết hôn có hài tử, có thể xem xét việc xây dựng kế hoạch."
"Kế hoạch khủng bố này của ngươi có thể bị sinh non." Hắn chính là tang thi hoàng, chuyện hài tử vẫn là chờ kiếp sau đi, huống chi nhi tử xuẩn như vậy hắn cũng không muốn.
"Kiểm tra cuối khóa của các ngươi sắp tới rồi, có nắm chắc không?" Trọng Lê hỏi.
Sân Mộc rầu rĩ vò đầu "Ta có khả năng sẽ chết già ở năm nhất."
"Mấy người chúng ta có thể giúp ngươi bổ túc, ngươi có cái gì không hiểu?" Lam Hòa xung phong nhận việc.
"Về mặt lý thuyết đều không hiểu." Sân Mộc khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộ Đồ cười to "Động thủ thực tiễn thì không ai theo kịp ngươi."
Thấy Sân Mộc uể oải, Bách An Ngưng không đành lòng trấn an "Ta soạn một đoạn mã hóa, đến khi thi khảo kết thúc có thể tránh kiểm tra nhập vào bài thi của ngươi, giúp ngươi thông qua thi khảo."
"Ngươi là muốn gian lận?" Long Vũ kinh ngạc.
Tầm mắt mọi người tụ lại trên người Bách An Ngưng, không nghĩ đến bảo bảo Bách An Ngưng ngoan ngoãn ngày xưa thế mà cũng đưa ra chủ ý xấu như vậy.
"Cao nhân!" Trác Kỳ Bảo giơ ngón tay cái lên.
"Thi cuối khóa như thế nào không sao cả, không vào được quân đội ta liền làm nghề cũ." Sân Mộc lười biếng trở đầu. "Ta ngược lại cảm thấy lính đánh thuê so với quân nhân tự tại hơn nhiều."
"Ngươi làm lính đánh thuê ta cũng theo ngươi, chúng ta thành lập một dong binh đoàn." Trác Kỳ Bảo khoa trương nói.
"Dong binh đoàn không thể thiếu lính kỹ thuật." Bách An Ngưng tán thành.
"Ta còn phải làm tướng quân." Mễ Phi nói. "Bất quá đến lúc đó chúng ta gặp trên chiến trường, ta sẽ nhường đường cho ngươi."
"Ta theo Mễ Phi." Long Vũ.
"Bây giờ nói còn quá sớm, đi chơi đi." Sân Mộc ngồi dậy, nhìn Lam Hòa nói "Dùng dị năng kim loại của ngươi giúp ta làm vài thứ."
Mễ Phi tò mò "Chơi cái gì?"
"Đấu địa chủ*!"
*Đấu địa chủ: trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Về xã hội cũ là thấy. Trò chơi bằng ít nhất 3 người, với 54 lá, một người sẽ là địa chủ, 2 người khác sẽ là nông dân,địa chủ được thêm 3 con cuối, 2 nông dân sẽ đấu bài với địa chủ. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, còn 1 trong 2 nông dân ai hết bài trước thì 2 nông dân thắng. Bài dùng cả Poker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Poker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.
Giáo hội hùng hài tử nào đó quy củ đấu địa chủ, hai người một lượt thay phiên ra trận, chơi mấy trận thắng đủ tiền cơm chiều, Sân Mộc bỏ sạp không chơi nữa, rút túi tiền phồng lên, lưu lại mấy người nháo đến tận trời.
Thời điểm Sân Mộc trở về túc khu lại nhận được một bó hoa hồng đen, hoa hồng đen nở rộ dưới hoàng hôn, sương sớm trong suốt giống như nước mắt tình nhân, hương hoa ngọt lịm phảng phất như máu chảy, khiến Sân Mộc nhịn không được lạnh xương.
Lần trước ủy thác Bách An Ngưng tra vị trí người đưa hoa, chính là cho dù Bách An Ngưng dùng hết mọi biện pháp đều chỉ ra được chỗ trống, điều này làm cho đáy lòng Sân Mộc càng thêm ngưng trọng.
Lần nữa nhận được hoa hồng đen, liên tưởng đến sự kiện tập kích ở tòa KM, loại quen thuộc kỳ diệu ấy khiến Sân Mộc mơ hồ cảm thấy trăm ngàn mối liên hệ giữa hai bên.
Lấy tinh hạch đặt giữa tâm hoa ra, Sân Mộc tìm được một tấm card tinh xảo đi kèm.
"Cầu chúc ngươi bình yên!"
Người nhắn là J, Sân Mộc nhìn chằm chằm tên người nhắn lại, mặc cho nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra ngày xưa có kẻ thù nào là J không.
"Kẻ ái mộ ngươi thật là không chỗ nào không có."Trọng Tử Vũ đi ngang nhìn thấy hoa hồng đen trong tay Sân Mộc liền trêu chọc.
Nghiền nát tấm card trong tay, Sân Mộc nhìn chằm chằm Trọng Tử Vũ nửa ngày, bước nhanh tiến đến, vẻ mặt nghiêm túc đem hoa nhét vào ngực Trọng Tử Vũ. "Tặng cho ngươi."
Sân Mộc xoay người trở về túc khu, Trọng Tử Vũ cứng đờ nhìn bó hoa trong ngực, vẻ mặt đầy kinh ngạc ngỡ ngàng.
Trong không khí tràn ngập hương hoa hồng đen, Trọng Tử Vũ dần dần liễm đi ý cười trên mặt, trầm mặc nhìn cửa sổ phòng trên lầu túc khu, trong mắt lóe lên tia phức tạp rồi biến mất.
Trong phòng, Sân Mộc ngồi dưới đất phát ngốc nhìn 2 viên tinh hạch trong tay, 2 viên tinh hạch đều là 2S, vừa lúc phụ trợ dị năng hiện tại của mình, xem ra người đưa hoa đối với mình rất quen thuộc.
Nghĩ đến có đôi mắt trong bóng đêm không lúc nào không nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Sân Mộc liền cảm thấy sởn tóc gáy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
======================
Giới thiệu truyện mới: Tinh tế âm nhạc đại sư.
Mọi người ơi ủng hộ nha. Hôm nay là ngày đầu tiên đăng. Cốt truyện mới lạ và cũng được đánh giá rất cao í. Mình rất ưng cốt truyện nên dù bận cũng tranh thủ edit đó a~~~~
-VĂN ÁN-
Lê Hân xuyên qua trong lúc tuyệt vọng, trở thành một tên không có hộ khẩu trên tinh cầu Emir, không tiền trợ cấp không nhà ở không thân phận, quan trọng nhất là không có khí lực làm việc như các công nhân bất hợp pháp khác để kiếm tiền, ngoại trừ một cái hệ thống âm nhạc đại sư không giải thích được, hắn thậm chí không còn một lọ dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Vì sống tiếp, hắn không thể không nỗ lực phấn đấu để trở thành một tên Tinh Tế âm nhạc đại sư.
Bất quá...
Chuyện gì xảy ra với sự thành công từ hát rong a!!
Đây là một nghệ nhân đường phố trở thành Tinh Tế đại sư nhạc cổ điển thuận tiện cua được Tinh Tướng dốc lòng phấn đấu lịch sử, lại nói còn có hệ thống âm(hát) nhạc(rong) là chuyện gì xảy ra a~~~ 2333333333.
Lôi Minh tính thời gian chờ Sân Mộc đến sân huấn luyện, đen mặt chặn người lại quát lớn "Đến muộn!"
Sân Mộc nhìn thời gian, nghiêm túc giải thích với Lôi Minh. "Ta đi cứu thế giới." ( Quỳ =_= )
"Trước khi cứu thế giới thì cứu mình trước đi!" Lôi Minh đối với Sân Mộc mềm cứng không ăn đã không còn cách nào. "Lại trốn học nữa chỉ có thể lưu ban!"
"Ta sẽ học bù." Sân Mộc thái độ tốt thừa nhận sai phạm.
Lôi Minh lại răn dạy thêm vài câu mới cho người đi vào, từ trước đến nay Sân Mộc luôn xuất sắc trong lớp chiến đấu, điều này khiến y đồng thời vừa vui mừng lại vừa sinh khí Sân Mộc vô pháp vô thiên.
Sân Mộc đứng vào đội, Trác Kỳ Bảo trộm kề tai nói nhỏ "Sao lại đến muộn?"
"Trêu chọc hán tử." Nhớ tới Viên Úc Thần trong phòng, Sân Mộc nhịn không được cong cong khóe miệng.
Trác Kỳ Bảo ngạc nhiên với tâm tình tốt đẹp của Sân Mộc, mở miệng khuyên nhủ "Thi cuối kỳ còn không bao lâu, lưu ý chút."
"Đừng nhiều lời! Bắt đầu chương trình huấn luyện!" Nhìn thấy hai người nói nhỏ, Lôi Minh nổi giận quát.
Kết thúc môn chiến đấu của Lôi giáo quan, Sân Mộc khó có được nghe lời hoàn thành xong tiết học, tuy rằng Lôi giáo quan vẫn luôn đen mặt, nhưng có thể thấy được tâm tình y không tồi.
Mễ Phi lau mồ hồ đi tới "Nghe nói ngày mai học viện có buổi biểu diễn chia buồn."
"Nữ diễn viên nổi tiếng Nhã Phỉ, giống cái." Trác Kỳ Bảo nói. "Đại diện của giống cái độc lập."
"Ta không thích giống cái." Mễ Phi khinh thường. "Chạm cái nhẹ cũng chạm không được, khóc lên như muốn mạng người."
"Sân Mộc, ngươi không đi ăn cơm cùng chúng ta?" Thấy Sân Mộc không đi về nhà ăn, Bách An Ngưng gọi lại hỏi.
"Ta về túc khu, các ngươi tự mình đi thôi." Sân Mộc vẫy tay rời đi.
"Đi thôi, ăn xong mang về cho hắn." Long Vũ nói.
Sân Mộc trở về túc khu, trong phòng Viên Úc Thần còn ngủ trên giường, Sân Mộc ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, xấu xa trêu đùa Đại Bạch Thỏ. (bé người máy gia đình của tiểu Mộc ai còn nhớ hong)
Viên Úc Thần không biết đã mở mắt từ khi nào, lẳng lặng nhìn thiếu niên bên cửa sổ, ánh mặt trời vụng vỡ lướt qua màn cửa in trên mặt thiếu niên, tỏa ra vầng sáng ấm áp.
"Anh tỉnh." Phát hiện ánh mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc đẩy Đại Bạch Thỏ ra đi đến cạnh Viên Úc Thần nằm sấp xuống.
Viên Úc Thần sờ sờ mặt Sân Mộc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. "Chào buổi sáng."
"Không còn sớm, ta cũng đã lên lớp xong." Sân Mộc nhéo lỗ tai Viên Úc Thần cười nhạo. "Anh có phải đại nguyên soái."
Viên Úc Thần cười cười đem mặt chôn xuống gối, bỏ đi sự nghiêm khắc thường ngày, hiện tại chỉ như một nam nhân lười biếng ở nhà bình thường.
Sân Mộc lại sát người Viên Úc Thần, kéo chăn bị Viên Úc Thần ôm ra cười nói "Rời giường."
Viên Úc Thần giữ chặt Sân Mộc ôm hắn vào người, lười biếng nhắm mắt. "Lại nằm một lát."
"Anh xem thường chức vụ, không có trách nhiệm nha." Sân Mộc lấy quang não của Viên Úc Thần tới. "Từ sớm đã có rất nhiều người tìm anh."
"Đừng để ý bọn họ." Viên Úc Thần đem quang não tắt đi, lôi Sân Mộc không cho hắn dậy. "Như vậy thời gian yên tĩnh sẽ đáng quý hơn một chút."
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Viên Úc Thần, Sân Mộc ngừng giãy giụa, nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng ôm ngược lại y. "Ta gọi anh trở về lúc anh đang diễn tập có phải lại gây rắc rối hay không."
"Không có việc gì."
"Nhưng ta cứ cảm thấy mình lại làm sai."
"Em không sai, diễn tập lúc nào cũng có thể, mạng người trong tòa nhà chờ không được."
Phát họa ngũ quan Viên Úc Thần, Sân Mộc chần chờ mở miệng "Kỳ thật nói đến chính sự, ta có chuyện muốn thương lượng cùng anh."
Viên Úc Thần nhắm mắt thấp giọng "ừ" một tiếng "Em nói."
"Đến triển lãm KM ta mới hiểu được, trò chơi "Tận thế" đã gây phiền toái rất lớn cho anh, ta có ý tưởng muốn giúp anh." Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần tác loạn. "Trò chơi "Tận thế" là do ta mô phỏng ra, hãy nói với bên ngoài ta có thể nhìn thấy ký ức, ta đã sao chép bộ não của địa cầu cổ."
Viên Úc Thần mở to mắt, bình tĩnh nhìn Sân Mộc hồi lâu. "Không được."
"Ta không muốn anh vì ta mà chống đỡ mọi thứ, anh đối với ta rất quan trọng."
"Sao chép ký ức sẽ dẫn tới sự chú ý của viện nghiên cứu, hơn nữa lời nói dối này không giữ được khi điều tra kéo dài." Thấy Sân Mộc còn muốn nói, Viên Úc Thần trấn an "Tiểu Mộc, ta có thể giải quyết."
Sân Mộc nhụt chí gục đầu, đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên suy tư gì đó. "Bất quá em làm ta có ý tưởng khác."
"Là gì?"
"Chế tạo một loại thiết bị, có thể sao chép ký ức còn lưu lại của bộ não địa cầu cổ."
"Không có khả năng." Sân Mộc trực tiếp phản bác. "Biến dị tang thi là vật chết, đại não cũng đã xơ cứng, căn bản không thể đọc được ký ức, trừ phi là thể nhân cách hoá giống như ta."
"Ta biết, này phải cần tới em hỗ trợ."
"Ta hỗ trợ?" Sân Mộc suy tư một lát, trong mắt hiện lên ánh sáng. "Anh là nói để ta trước mô phỏng ra vài đoạn ký ức địa cầu, sau đó treo đầu dê bán thịt chó?"
"Sao chép ký ức trước nay chưa được đề xuất qua, có thể hạn định dị thể biến dị hình trí tuệ trên địa cầu cổ, không được bắt giữ, cũng không lựa chọn cố định, sẽ không lộ ra sơ hở." Viên Úc Thần trầm ngâm nói. "Sau này chỉ cần làm ra được bản ghi chép thời gian giả liền có thể."
"Ta đây liền đi làm." Sân Mộc nói liền muốn lên.
Viên Úc Thần đem người giữ chặt, buồn cười Sân Mộc lỗ mãng "Chuyện này không vội, sự kiện tập kích ở tòa KM nháo quá lớn, trong thời gian ngắn sẽ không có ai chú ý đến trò chơi "Tận thế"."
"Vậy anh tiếp tục ngủ."
"Bị em nháo như vậy thế nào còn ngủ được." Viên Úc Thần ngồi dậy. "Dậy thôi."
"Ta cảm thấy anh quá thận trọng, đừng để một ngày biến khéo thành vụng." Sân Mộc ghé vào trên giường nhìn Viên Úc Thần. "Nói thật, nếu có một ngày anh giữ không nổi ta thì làm sao bây giờ?"
Viên Úc Thần dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nghiêm túc nói "Đưa em đi."
Sân Mộc sửng sốt, Viên Úc Thần đưa lưng về phía Sân Mộc âm thanh trầm thấp bình tĩnh "Đưa em về nhà."
"Anh không đi cùng ta sao?"
"Ta còn có trách nhiệm của ta." Viên Úc Thần vô tình nói làm Sân Mộc gục đầu, chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa vô lực.
Viên Úc Thần đi đến bên người Sân Mộc nâng đầu hắn lên, ánh mắt thâm thúy nghiêm túc "Giải quyết xong tất cả, ta đến tìm em"
Thấy bộ dạng ngây ngốc của Sân Mộc, Viên Úc Thần nhịn không được muốn cười "Ta chính là người thừa kế, chờ Cảnh Trạch có thể tiếp quản, ta liền bỏ hết tất cả bồi em lưu lạc tinh tế, sẽ không để em tiếp tục bất an như vậy."
Sân Mộc bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm "Cảnh Trạch thật đáng thương."
Viên Úc Thần cười vỗ vỗ đầu Sân Mộc, đứng dậy đi vào toilet. Sân Mộc nằm trên giường lẳng lặng phát ngốc nhìn nóc nhà. "Sự tàn khốc vô tình của nhân loại hắn đã nhận thức rất sâu, mọi chuyện thật sự sẽ tốt đẹp như tưởng tượng thế sao?"
Sau khi Viên Úc Thần dậy cũng ở lại không lâu, công việc đọng lại ở Cửu Quân khiến y vội vàng trở về, Sân Mộc nhàm chán đi tìm Viên Cảnh Trạch chơi, lại được cho biết Viên Cảnh Trạch đã rời khỏi học viện.
Sân Mộc nằm trên mặt cỏ trong học viện giết thời gian, bên cạnh còn có mấy người Trác Kỳ Bảo cùng Bạch Thiên Ngân, Mộ Đồ nhàm chán nói "Gần đây học viện không có hoạt động gì, nhàn đến muốn thoái hóa luôn rồi."
Sân Mộc liếc nhìn Mộ Đồ "Ngươi còn có thể thoái hóa hơn nữa sao?"
Trác Kỳ Bảo cười trộm, Sân Mộc tức giận đá sang "Ngươi cũng thoái hóa thì đem về lò nấu lại."
"Chờ Sân Mộc ngươi kết hôn có hài tử, có thể xem xét việc xây dựng kế hoạch."
"Kế hoạch khủng bố này của ngươi có thể bị sinh non." Hắn chính là tang thi hoàng, chuyện hài tử vẫn là chờ kiếp sau đi, huống chi nhi tử xuẩn như vậy hắn cũng không muốn.
"Kiểm tra cuối khóa của các ngươi sắp tới rồi, có nắm chắc không?" Trọng Lê hỏi.
Sân Mộc rầu rĩ vò đầu "Ta có khả năng sẽ chết già ở năm nhất."
"Mấy người chúng ta có thể giúp ngươi bổ túc, ngươi có cái gì không hiểu?" Lam Hòa xung phong nhận việc.
"Về mặt lý thuyết đều không hiểu." Sân Mộc khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộ Đồ cười to "Động thủ thực tiễn thì không ai theo kịp ngươi."
Thấy Sân Mộc uể oải, Bách An Ngưng không đành lòng trấn an "Ta soạn một đoạn mã hóa, đến khi thi khảo kết thúc có thể tránh kiểm tra nhập vào bài thi của ngươi, giúp ngươi thông qua thi khảo."
"Ngươi là muốn gian lận?" Long Vũ kinh ngạc.
Tầm mắt mọi người tụ lại trên người Bách An Ngưng, không nghĩ đến bảo bảo Bách An Ngưng ngoan ngoãn ngày xưa thế mà cũng đưa ra chủ ý xấu như vậy.
"Cao nhân!" Trác Kỳ Bảo giơ ngón tay cái lên.
"Thi cuối khóa như thế nào không sao cả, không vào được quân đội ta liền làm nghề cũ." Sân Mộc lười biếng trở đầu. "Ta ngược lại cảm thấy lính đánh thuê so với quân nhân tự tại hơn nhiều."
"Ngươi làm lính đánh thuê ta cũng theo ngươi, chúng ta thành lập một dong binh đoàn." Trác Kỳ Bảo khoa trương nói.
"Dong binh đoàn không thể thiếu lính kỹ thuật." Bách An Ngưng tán thành.
"Ta còn phải làm tướng quân." Mễ Phi nói. "Bất quá đến lúc đó chúng ta gặp trên chiến trường, ta sẽ nhường đường cho ngươi."
"Ta theo Mễ Phi." Long Vũ.
"Bây giờ nói còn quá sớm, đi chơi đi." Sân Mộc ngồi dậy, nhìn Lam Hòa nói "Dùng dị năng kim loại của ngươi giúp ta làm vài thứ."
Mễ Phi tò mò "Chơi cái gì?"
"Đấu địa chủ*!"
*Đấu địa chủ: trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Về xã hội cũ là thấy. Trò chơi bằng ít nhất 3 người, với 54 lá, một người sẽ là địa chủ, 2 người khác sẽ là nông dân,địa chủ được thêm 3 con cuối, 2 nông dân sẽ đấu bài với địa chủ. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, còn 1 trong 2 nông dân ai hết bài trước thì 2 nông dân thắng. Bài dùng cả Poker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Poker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.
Giáo hội hùng hài tử nào đó quy củ đấu địa chủ, hai người một lượt thay phiên ra trận, chơi mấy trận thắng đủ tiền cơm chiều, Sân Mộc bỏ sạp không chơi nữa, rút túi tiền phồng lên, lưu lại mấy người nháo đến tận trời.
Thời điểm Sân Mộc trở về túc khu lại nhận được một bó hoa hồng đen, hoa hồng đen nở rộ dưới hoàng hôn, sương sớm trong suốt giống như nước mắt tình nhân, hương hoa ngọt lịm phảng phất như máu chảy, khiến Sân Mộc nhịn không được lạnh xương.
Lần trước ủy thác Bách An Ngưng tra vị trí người đưa hoa, chính là cho dù Bách An Ngưng dùng hết mọi biện pháp đều chỉ ra được chỗ trống, điều này làm cho đáy lòng Sân Mộc càng thêm ngưng trọng.
Lần nữa nhận được hoa hồng đen, liên tưởng đến sự kiện tập kích ở tòa KM, loại quen thuộc kỳ diệu ấy khiến Sân Mộc mơ hồ cảm thấy trăm ngàn mối liên hệ giữa hai bên.
Lấy tinh hạch đặt giữa tâm hoa ra, Sân Mộc tìm được một tấm card tinh xảo đi kèm.
"Cầu chúc ngươi bình yên!"
Người nhắn là J, Sân Mộc nhìn chằm chằm tên người nhắn lại, mặc cho nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra ngày xưa có kẻ thù nào là J không.
"Kẻ ái mộ ngươi thật là không chỗ nào không có."Trọng Tử Vũ đi ngang nhìn thấy hoa hồng đen trong tay Sân Mộc liền trêu chọc.
Nghiền nát tấm card trong tay, Sân Mộc nhìn chằm chằm Trọng Tử Vũ nửa ngày, bước nhanh tiến đến, vẻ mặt nghiêm túc đem hoa nhét vào ngực Trọng Tử Vũ. "Tặng cho ngươi."
Sân Mộc xoay người trở về túc khu, Trọng Tử Vũ cứng đờ nhìn bó hoa trong ngực, vẻ mặt đầy kinh ngạc ngỡ ngàng.
Trong không khí tràn ngập hương hoa hồng đen, Trọng Tử Vũ dần dần liễm đi ý cười trên mặt, trầm mặc nhìn cửa sổ phòng trên lầu túc khu, trong mắt lóe lên tia phức tạp rồi biến mất.
Trong phòng, Sân Mộc ngồi dưới đất phát ngốc nhìn 2 viên tinh hạch trong tay, 2 viên tinh hạch đều là 2S, vừa lúc phụ trợ dị năng hiện tại của mình, xem ra người đưa hoa đối với mình rất quen thuộc.
Nghĩ đến có đôi mắt trong bóng đêm không lúc nào không nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Sân Mộc liền cảm thấy sởn tóc gáy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
======================
Giới thiệu truyện mới: Tinh tế âm nhạc đại sư.
Mọi người ơi ủng hộ nha. Hôm nay là ngày đầu tiên đăng. Cốt truyện mới lạ và cũng được đánh giá rất cao í. Mình rất ưng cốt truyện nên dù bận cũng tranh thủ edit đó a~~~~
-VĂN ÁN-
Lê Hân xuyên qua trong lúc tuyệt vọng, trở thành một tên không có hộ khẩu trên tinh cầu Emir, không tiền trợ cấp không nhà ở không thân phận, quan trọng nhất là không có khí lực làm việc như các công nhân bất hợp pháp khác để kiếm tiền, ngoại trừ một cái hệ thống âm nhạc đại sư không giải thích được, hắn thậm chí không còn một lọ dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Vì sống tiếp, hắn không thể không nỗ lực phấn đấu để trở thành một tên Tinh Tế âm nhạc đại sư.
Bất quá...
Chuyện gì xảy ra với sự thành công từ hát rong a!!
Đây là một nghệ nhân đường phố trở thành Tinh Tế đại sư nhạc cổ điển thuận tiện cua được Tinh Tướng dốc lòng phấn đấu lịch sử, lại nói còn có hệ thống âm(hát) nhạc(rong) là chuyện gì xảy ra a~~~ 2333333333.
/100
|