*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước màn hình giả lập có một hư ảnh không rõ mặt ngồi, Mặc Lung Ỷ chống hai tay lên bàn cả người tức đến phát run, hận không thể đem hư ảnh kia thiên đao vạn quả. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Đừng khẩn trương như vậy, ta không có địch ý." Âm thanh hư ảnh là thiết bị hợp thành, mang theo sự lạnh lẽo của kim loại. "Quân Thiệu có khỏe không?"
"Ngươi đừng động y!" Mặc Lung Ỷ kích động nện bàn, bất chấp vết thương hằn lên vệt đỏ.
Tựa như không thấy được địch ý của Mặc Lung Ỷ, hư ảnh tự thương cảm nói. "Thập Thất Quân giải tán cũng đã được mười mấy năm, nhớ đến chiến thần tinh tế năm ấy hiện tại lại lưu lạc làm đạo sư cho học viện, thật là đáng tiếc."
"Ngươi đang theo dõi ta." Mặc Lung Ỷ hận đỏ mắt.
"Ta là quan tâm ngươi." Hư ảnh phát ra tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt trong bóng đêm thoáng cái nhuộm đầy ác ý, trở nên âm lãnh quỷ dị.
"Chuyện đã qua chỉ còn là lịch sử, nhắc lại cũng không có ý nghĩa, cẩn thận tự làm hại chính mình." Thân thể hư ảnh nghiêng về phía trước vài phần, lời nói nhiều thêm vài phần nhắc nhở. "Vinh quang của quan chỉ huy cao cấp Thập Thất Quân, đã qua rồi."
Mặc Lung Ỷ cười lạnh "Ngươi muốn che giấu bí mật của ngươi, giết ta không phải càng đơn giản hơn sao."
Hư ảnh tựa như trầm mặc một chút, khi mở miệng lại trở lại bình thường. "Ta không giết ngươi, nhưng Quân Thiệu ta sẽ làm y hoàn toàn biến mất."
"Ngươi dám chạm vào y, ta đồng quy vu tận với ngươi!" Mặc Lung Ỷ phát ra hận ý.
Hư ảnh nhìn Mặc Lung Ỷ hồi lâu, cười lạnh rời đi. "Vậy an phận một chút!"
Nhìn màn hình giả lập đóng lại, Mặc Lung Ỷ oán hận đem quang não nện lên tường, đôi mắt đỏ gay thiêu đốt ngọn lửa phẫn nộ.
Quân Thiệu từ ngoài đi vào, đến cạnh người Mặc Lung Ỷ cầm lấy tay bị thương của nàng, thở dài giọng nói lộ ra bất đắc dĩ. "Không đáng."
Mặc Lung Ỷ lạnh lùng rút tay về, xoay người rời khỏi phòng. "Có đáng giá hay không, không cần đến ngươi nói."
"Ngươi đấu không lại hắn!" Quân Thiệu kích động hiếm thấy, ánh mắt nhìn Mặc Lung Ỷ quật cường là phẫn nộ cùng đau lòng. "Ta nhận mệnh!"
Mặc Lung Ỷ đưa lưng về phía Quân Thiệu trầm mặc thật lâu. "Quân Thiệu của ta, là sẽ không nhận mệnh."
Trơ mắt nhìn Mặc Lung Ỷ rời đi, Quân Thiệu đau lòng Mặc Lung Ỷ nói không nên lời. Y biết năm đó Thập Thất Quân giải tán nhất định có nội tình, Mặc Lung Ỷ cũng nhất định đã giấu bí mật lớn nào đó, bí mật này vẫn luôn tra tấn Mặc Lung Ỷ.
Y muốn biết năm đó Mặc Lung Ỷ vì cứu mình rốt cuộc đã phải trả giá những gì, chính là mỗi lần y đề cập đến vấn đề này, Mặc Lung Ỷ đều sẽ phát giận, dần dà, y cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.
Hiện giờ người kia lại xuất hiện lần nữa, Mặc Lung Ỷ rốt cuộc đã làm gì!
Biệt thự Viên gia, hôm nay Viên Cảnh Trạch kết thúc huấn luyện sớm, thay một bộ quần áo đơn giản, tâm tình không tồi cùng quản gia trí năng chuẩn bị những điểm tâm tinh xảo.
Trọng Lân mặt vô biểu tình đứng một bên nhìn Viên Cảnh Trạch tới tới lui lui. "Đã đủ nhiều rồi."
"Hôm qua Sân Mộc ca đã lên phi thuyền trở về, nếu không có gì hôm nay chắc nên tới rồi."
"Bất quá chỉ đi nghỉ phép mấy ngày, có cần thiết không?"
Viên Cảnh Trạch đem một mâm kẹo đưa cho Trọng Lân. "Hắn là ca a~."
"Nguyên soái cũng là đại ca của ngươi." Trọng Lân nhận mệnh đưa tay cầm cho Viên Cảnh Trạch. "Bình thường cũng không thấy ngươi thân cận với y nhiều."
"Quả thật là có vấn đề." Viên Cảnh Trạch trầm tư. Đối với Viên Úc Thần cậu là vừa kính vừa sợ, Viên Úc Thần luôn ít nói ít cười, yêu cầu với cậu lại nghiêm khắc, tuy nói là huynh trưởng của cậu, nhưng hai người đều là quân nhân, Viên Úc Thần là nguyên soái, mà cậu chỉ là học viên bình thường không có quân hàm trong trường quân đội. Cậu đối với Viên Úc Thần có sùng bái, có kiêu ngạo, nhưng duy nhất không có sự thân cận giữa huynh đệ.
Sân Mộc miệng độc tàn nhẫn sức chiến đấu bạo biểu, tuy rằng cũng thường xuyên khi dễ cậu, nhưng bên ngoài lại coi cậu như thằng nhãi con mà che chở, khi cậu tùy hứng cùng hồ nháo, sẽ không phân xanh đỏ đen trắng liền thu dọn cục diện rối rắm giúp cậu.
Loại cảm giác được bảo hộ này làm thỏa mãn Viên Cảnh Trạch đang ở trong ánh sáng của đại gia tộc, cũng bổ khuyết chỗ trống cảm xúc ỷ lại của Viên Cảnh Trạch, ở bên cạnh Sân Mộc cậu có thể buông xuống trách nhiệm nặng nề, thậm chí không cần nói lý mà đi hồ nháo. Trong lòng cậu cơ hồ đã hình thành một loại bản năng, vô luận cậu có gây ra bao nhiêu họa lớn, Sân Mộc ca cũng sẽ dẹp yên. Vô luận cậu có làm sai chuyện gì, Sân Mộc ca cũng sẽ không cần lý do mà tin tưởng cậu, đứng bên cạnh mạnh mẽ cổ vũ cậu.
Thấy Viên Cảnh Trạch thất thần, Trọng Lân giơ tay vẫy vẫy trước mắt Viên Cảnh Trạch. "Nghĩ gì vậy?"
Viên Cảnh Trạch lấy lại tinh thần, tâm tư trăm chuyển cuối cùng hóa thành một nụ cười. "Bởi vì, hắn là Sân Mộc ca của ta."
Lưu lại Trọng Lân đầu đầy mờ mịt, Viên Cảnh Trạch xoay người tiếp tục nghịch điểm tâm trên bàn, thu lại tình cảm đan xen nơi sâu nhất nơi đáy mắt, trong lòng có một khắc mờ mịt.
Lúc mới gặp Sân Mộc cậu chỉ cảm thấy thiếu niên này có một gương mặt rất khá, khi đã ở chung nhiều lần, sự thân thiết như đã từng quen nhau khiến cho Viên Cảnh Trạch luôn cố ý vô tình tiếp cận người này.
Cậu biết sở thích của Sân Mộc, sự hỉ nộ trong nhất cử nhất động, loại quen thuộc không thể lý giải này khiến cậu không biết làm sao, có vài lần cậu còn hoang đường cho rằng, bọn họ đã từng gặp qua, ở thật lâu thật lâu trước kia.
Phi thuyền của Viên Úc Thần và Sân Mộc tới quỹ đạo Lam Á tinh vào lúc chạng vạng, Sân Mộc lật quang não quay đầu nhìn Viên Úc Thần đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. "Úc Thần, anh biết Thập Thất Quân chứ?"
Viên Úc Thần mở mắt, tròng mắt đen láy sâu thẩm không có nửa phần mơ đồ, sắc bén như thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ. "Khi đó Cửu Quân còn chưa ra đời, xem như là lão tiền bối của Cửu Quân."
"Vậy anh nhất định biết Quân Thiệu?"
Viên Úc Thần như lập tức trở nên trầm mặc, rồi bình tĩnh mở miệng. "Chiến thần Thập Thất Quân quan chỉ huy cao cấp nhất, huấn luyện viên của ta." Câu cuối cùng Viên Úc Thần nói cực nhẹ.
Sân Mộc rời mắt khỏi quang não, nhìn Viên Úc Thần thần sắc bất động có chút kinh ngạc. "Huấn luyện viên của anh?"
"Khi tốt nghiệp trường quân đội ta đến Thập Thất Quân, y là huấn luyện viên đào tạo khi đó của ta, sau đó Thập Thất Quân giải tán, ta được biên chế đưa vào Cửu Quân." Trong mắt Viên Úc Thần tựa hồ hiện lên hoài niệm. "Khi đó Cửu Quân chỉ là một đại đội đơn lẻ, gồm 9 đoàn Kiếm Phong."
Nhìn sườn mặt Viên Úc Thần, Sân Mộc mơ hồ cảm thấy không đúng, Viên Úc Thần giống như có chút tránh nặng tìm nhẹ. "Bây giờ Quân Thiệu là đạo sư của lớp chúng ta."
"Ta biết." Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc. "Em không thích y?"
Sân Mộc nghĩ nghĩ "Là một người tốt."
Bị Sân Mộc chọc cười, Viên Úc Thần ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. "Y đúng là một người tốt." Thập Thất Quân giải tán, khẳng định có bí mật gì đó không thể công khai.
"Anh muốn gặp y không?" Không bỏ lỡ lãnh quang chợt lóe trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc thử hỏi.
"Không thể gặp." Không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp, hiện giờ bản thân quyền cao chức trọng, những người kia không động mình. Nhưng y không thể vì việc riêng của bản thân, mà mang đến cho Quân Thiệu những phiền toái không cần thiết.
Sân Mộc cũng nghe ra ý khác trong lời nói của Viên Úc Thần, lặng lẽ cầm tay Viên Úc Thần, Sân Mộc biệt nữu an ủi. "Anh đừng lo lắng, ta sẽ giúp anh chiếu cố y."
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Sân Mộc, Viên Úc Thần nhịn không được bật cười. "Em bớt lăn lộn một chút, ta liền cảm ơn em."
Sân Mộc bĩu môi không thèm phản bác, lần này hỏi Viên Úc Thần có liên quan Thập Thất Quân cũng không phải chuyện Sân Mộc tự nhiên nghĩ đến, lúc trước khi Trác Kỳ Bảo nói về chuyện của Quân Thiệu thì Sân Mộc đã để tâm, nhưng chuyện đến mức Quân Thiệu là huấn luyện viên của Viên Úc Thần thật là ngoài ý muốn.
Càng cảm thấy không bình thường, Sân Mộc đem sự tình ghi nhớ, quyết định tìm cơ hội điều tra một chút, bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm làm Sân Mộc cảm thấy không thoải mái, phòng bị với học viện cũng rất nhiều.
Trước giờ cơm chiều Viên Úc Thần cùng Sân Mộc đã về tới Viên gia, Viên Cảnh Trạch chào hỏi Viên Úc Thần, rồi vui vẻ dẫn Sân Mộc lên lầu.
Báo bình an cho Viên Kình Thiên và Ỷ Lâm, Viên Úc Thần dặn dò Sân Mộc nghỉ ngơi sớm chút, liền cùng Trọng Lân vào phòng làm việc xử lý một ít công vụ khó giải quyết.
Viên Cảnh Trạch mang Sân Mộc đi đến phòng mình, trước ánh mắt nghi hoặc của Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch móc ra một hạt cây, dị năng màu xanh biếc quanh quẩn, một hạt giống bắt đầu thong thả nẩy mầm. Một hạt, hai hạt...... mãi cho đến một trăm hạt, tuy rằng Viên Cảnh Trạch làm hơi lúng túng, nhưng vẫn thành công.
Sân Mộc nhướng mày, ôm cánh tay lành lạnh nhìn Viên Cảnh Trạch "Đây là kinh hỉ ngươi nói muốn cho ta?"
"Ta làm được!" Viên Cảnh Trạch hưng phấn. "Ngay ngày hôm sau Sân Mộc ca đi."
"Cho nên?"
"Dị năng của ta cũng đột phá!" Nói đến dị năng, Viên Cảnh Trạch hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày thường, vui mừng giống như một hài tử. "Dị năng hiện tại của ta là S."
Sân Mộc như suy nghĩ gì đó nhìn Viên Cảnh Trạch, bị Sân Mộc quỷ dị nhìn chằm chằm, nụ cười của Viên Cảnh Trạch từ từ biến mất, ngượng ngùng vò đầu. "Sân Mộc ca, ta......"
"Làm được không tồi." Sân Mộc nhếch môi.
Viên Cảnh Trạch ngẩn người, sau đó cười to "Sân Mộc ca ngươi hù chết ta!"
"Tiếp tục cố lên, qua mấy ngày ta đem bộ tu luyện thứ 2 đưa cho ngươi."
"Sân Mộc ca, lúc trước ngươi nói nếu ta làm được sẽ nói cho ta biện pháp đột phá, kỳ thật là đang lừa ta đi."
"Ta lừa ngươi chỗ nào, bây giờ không phải ngươi đã đột phá."
"Cái này đều là Sân Mộc ca ngươi đoán được từ trước." Viên Cảnh Trạch bất mãn.
Sân Mộc cười như không nói, nhìn Viên Cảnh Trạch hiếm khi giở tính trẻ con trước mặt, Sân Mộc nghĩ nghĩ lại nói. "Ta để ngươi làm cái huấn luyện này, một là vì huấn luyện tính kiên nhẫn cho ngươi, hai là huấn luyện khống chế độ chính xác với dị năng cho ngươi, ngoài ra còn có một điều rất quan trọng."
Sân Mộc hái xuống một đóa Vân Vụ, hoa Vân Vụ đỏ rực bị gió nâng lên trong lòng bàn tay Sân Mộc. Phong nhận (lưỡi dao gió) vô hình hóa thành thiên ti vạn lũ xuyên qua, trước ánh mắt kinh ngạc của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc nhẹ nhàng thổi một hơi, trong khoảnh khắc ấy, đóa Vân Vụ nguyên vẹn bị vỡ thành một mảnh bay tán loạn giữa hai người, cực kỳ giống vầng sương đỏ trong không khí.
"Trái cây là thân thể con người, mà hạt giống chính là vũ khí để ngươi giết chết kẻ địch, không được xem thường sinh mệnh màu xanh, sự khủng bố của nó là không thể tưởng tượng."
Trong ánh mắt hoảng hốt của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc ngồi dậy tới gần Viên Cảnh Trạch, trong mắt một mạt huyết sắc lóe lên rồi biến mất. "Mộc hệ dị năng không đơn giản chỉ là trị liệu, kỳ thật so với bất cứ loại dị năng nào nó đều thích hợp để công kích và giết chóc hơn."
"!!!" Viên Cảnh Trạch.
Trong phòng làm việc, Viên Úc Thần lật xem hồ sơ công việc lưu lại mấy ngày gần đây, nghe Trọng Lân đứng một bên báo cáo. Sự kiện đính hôn cùng Sân Mộc ồn ào huyên náo, chuyện này Viên Úc Thần đã sớm làm xong chuẩn bị, vốn cũng không để ý tới nhiều. Nhưng chuyện trò chơi "Tận thế" bị bại lộ, gây ra tiếng vang có chút nằm ngoài dự kiến của Viên Úc Thần.
Trầm tư hồi lâu, Viên Úc Thần mở miệng nói "Lấy danh nghĩa cá nhân của ta phát ra tin tức, trò chơi "Tận thế" là ta cho người nghiên cứu phát minh ra để cấp huấn luyện cho Cửu Quân, sau đó ngươi đem lỗ hổng tu bổ, đừng để người khác tra ra điều gì."
"Còn về vấn đề những chi tiết nhỏ, đợi khi "Tận thế" hoàn toàn lên tuyến, ta sẽ ra mặt giải thích."
Trọng Lân sớm có tính toán "Đoàn đội chế tác trò chơi, hồ sơ đánh giá lịch sử, mức độ hoàn tác cảnh tượng tận thế, quan trọng nhất là chúng ta cần rất nhiều chuyên gia lịch sử."
"Này ta sẽ nghĩ cách, trong vòng mười ngày, giải quyết toàn bộ."
"Vâng!!"
Trước màn hình giả lập có một hư ảnh không rõ mặt ngồi, Mặc Lung Ỷ chống hai tay lên bàn cả người tức đến phát run, hận không thể đem hư ảnh kia thiên đao vạn quả. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Đừng khẩn trương như vậy, ta không có địch ý." Âm thanh hư ảnh là thiết bị hợp thành, mang theo sự lạnh lẽo của kim loại. "Quân Thiệu có khỏe không?"
"Ngươi đừng động y!" Mặc Lung Ỷ kích động nện bàn, bất chấp vết thương hằn lên vệt đỏ.
Tựa như không thấy được địch ý của Mặc Lung Ỷ, hư ảnh tự thương cảm nói. "Thập Thất Quân giải tán cũng đã được mười mấy năm, nhớ đến chiến thần tinh tế năm ấy hiện tại lại lưu lạc làm đạo sư cho học viện, thật là đáng tiếc."
"Ngươi đang theo dõi ta." Mặc Lung Ỷ hận đỏ mắt.
"Ta là quan tâm ngươi." Hư ảnh phát ra tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt trong bóng đêm thoáng cái nhuộm đầy ác ý, trở nên âm lãnh quỷ dị.
"Chuyện đã qua chỉ còn là lịch sử, nhắc lại cũng không có ý nghĩa, cẩn thận tự làm hại chính mình." Thân thể hư ảnh nghiêng về phía trước vài phần, lời nói nhiều thêm vài phần nhắc nhở. "Vinh quang của quan chỉ huy cao cấp Thập Thất Quân, đã qua rồi."
Mặc Lung Ỷ cười lạnh "Ngươi muốn che giấu bí mật của ngươi, giết ta không phải càng đơn giản hơn sao."
Hư ảnh tựa như trầm mặc một chút, khi mở miệng lại trở lại bình thường. "Ta không giết ngươi, nhưng Quân Thiệu ta sẽ làm y hoàn toàn biến mất."
"Ngươi dám chạm vào y, ta đồng quy vu tận với ngươi!" Mặc Lung Ỷ phát ra hận ý.
Hư ảnh nhìn Mặc Lung Ỷ hồi lâu, cười lạnh rời đi. "Vậy an phận một chút!"
Nhìn màn hình giả lập đóng lại, Mặc Lung Ỷ oán hận đem quang não nện lên tường, đôi mắt đỏ gay thiêu đốt ngọn lửa phẫn nộ.
Quân Thiệu từ ngoài đi vào, đến cạnh người Mặc Lung Ỷ cầm lấy tay bị thương của nàng, thở dài giọng nói lộ ra bất đắc dĩ. "Không đáng."
Mặc Lung Ỷ lạnh lùng rút tay về, xoay người rời khỏi phòng. "Có đáng giá hay không, không cần đến ngươi nói."
"Ngươi đấu không lại hắn!" Quân Thiệu kích động hiếm thấy, ánh mắt nhìn Mặc Lung Ỷ quật cường là phẫn nộ cùng đau lòng. "Ta nhận mệnh!"
Mặc Lung Ỷ đưa lưng về phía Quân Thiệu trầm mặc thật lâu. "Quân Thiệu của ta, là sẽ không nhận mệnh."
Trơ mắt nhìn Mặc Lung Ỷ rời đi, Quân Thiệu đau lòng Mặc Lung Ỷ nói không nên lời. Y biết năm đó Thập Thất Quân giải tán nhất định có nội tình, Mặc Lung Ỷ cũng nhất định đã giấu bí mật lớn nào đó, bí mật này vẫn luôn tra tấn Mặc Lung Ỷ.
Y muốn biết năm đó Mặc Lung Ỷ vì cứu mình rốt cuộc đã phải trả giá những gì, chính là mỗi lần y đề cập đến vấn đề này, Mặc Lung Ỷ đều sẽ phát giận, dần dà, y cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.
Hiện giờ người kia lại xuất hiện lần nữa, Mặc Lung Ỷ rốt cuộc đã làm gì!
Biệt thự Viên gia, hôm nay Viên Cảnh Trạch kết thúc huấn luyện sớm, thay một bộ quần áo đơn giản, tâm tình không tồi cùng quản gia trí năng chuẩn bị những điểm tâm tinh xảo.
Trọng Lân mặt vô biểu tình đứng một bên nhìn Viên Cảnh Trạch tới tới lui lui. "Đã đủ nhiều rồi."
"Hôm qua Sân Mộc ca đã lên phi thuyền trở về, nếu không có gì hôm nay chắc nên tới rồi."
"Bất quá chỉ đi nghỉ phép mấy ngày, có cần thiết không?"
Viên Cảnh Trạch đem một mâm kẹo đưa cho Trọng Lân. "Hắn là ca a~."
"Nguyên soái cũng là đại ca của ngươi." Trọng Lân nhận mệnh đưa tay cầm cho Viên Cảnh Trạch. "Bình thường cũng không thấy ngươi thân cận với y nhiều."
"Quả thật là có vấn đề." Viên Cảnh Trạch trầm tư. Đối với Viên Úc Thần cậu là vừa kính vừa sợ, Viên Úc Thần luôn ít nói ít cười, yêu cầu với cậu lại nghiêm khắc, tuy nói là huynh trưởng của cậu, nhưng hai người đều là quân nhân, Viên Úc Thần là nguyên soái, mà cậu chỉ là học viên bình thường không có quân hàm trong trường quân đội. Cậu đối với Viên Úc Thần có sùng bái, có kiêu ngạo, nhưng duy nhất không có sự thân cận giữa huynh đệ.
Sân Mộc miệng độc tàn nhẫn sức chiến đấu bạo biểu, tuy rằng cũng thường xuyên khi dễ cậu, nhưng bên ngoài lại coi cậu như thằng nhãi con mà che chở, khi cậu tùy hứng cùng hồ nháo, sẽ không phân xanh đỏ đen trắng liền thu dọn cục diện rối rắm giúp cậu.
Loại cảm giác được bảo hộ này làm thỏa mãn Viên Cảnh Trạch đang ở trong ánh sáng của đại gia tộc, cũng bổ khuyết chỗ trống cảm xúc ỷ lại của Viên Cảnh Trạch, ở bên cạnh Sân Mộc cậu có thể buông xuống trách nhiệm nặng nề, thậm chí không cần nói lý mà đi hồ nháo. Trong lòng cậu cơ hồ đã hình thành một loại bản năng, vô luận cậu có gây ra bao nhiêu họa lớn, Sân Mộc ca cũng sẽ dẹp yên. Vô luận cậu có làm sai chuyện gì, Sân Mộc ca cũng sẽ không cần lý do mà tin tưởng cậu, đứng bên cạnh mạnh mẽ cổ vũ cậu.
Thấy Viên Cảnh Trạch thất thần, Trọng Lân giơ tay vẫy vẫy trước mắt Viên Cảnh Trạch. "Nghĩ gì vậy?"
Viên Cảnh Trạch lấy lại tinh thần, tâm tư trăm chuyển cuối cùng hóa thành một nụ cười. "Bởi vì, hắn là Sân Mộc ca của ta."
Lưu lại Trọng Lân đầu đầy mờ mịt, Viên Cảnh Trạch xoay người tiếp tục nghịch điểm tâm trên bàn, thu lại tình cảm đan xen nơi sâu nhất nơi đáy mắt, trong lòng có một khắc mờ mịt.
Lúc mới gặp Sân Mộc cậu chỉ cảm thấy thiếu niên này có một gương mặt rất khá, khi đã ở chung nhiều lần, sự thân thiết như đã từng quen nhau khiến cho Viên Cảnh Trạch luôn cố ý vô tình tiếp cận người này.
Cậu biết sở thích của Sân Mộc, sự hỉ nộ trong nhất cử nhất động, loại quen thuộc không thể lý giải này khiến cậu không biết làm sao, có vài lần cậu còn hoang đường cho rằng, bọn họ đã từng gặp qua, ở thật lâu thật lâu trước kia.
Phi thuyền của Viên Úc Thần và Sân Mộc tới quỹ đạo Lam Á tinh vào lúc chạng vạng, Sân Mộc lật quang não quay đầu nhìn Viên Úc Thần đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. "Úc Thần, anh biết Thập Thất Quân chứ?"
Viên Úc Thần mở mắt, tròng mắt đen láy sâu thẩm không có nửa phần mơ đồ, sắc bén như thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ. "Khi đó Cửu Quân còn chưa ra đời, xem như là lão tiền bối của Cửu Quân."
"Vậy anh nhất định biết Quân Thiệu?"
Viên Úc Thần như lập tức trở nên trầm mặc, rồi bình tĩnh mở miệng. "Chiến thần Thập Thất Quân quan chỉ huy cao cấp nhất, huấn luyện viên của ta." Câu cuối cùng Viên Úc Thần nói cực nhẹ.
Sân Mộc rời mắt khỏi quang não, nhìn Viên Úc Thần thần sắc bất động có chút kinh ngạc. "Huấn luyện viên của anh?"
"Khi tốt nghiệp trường quân đội ta đến Thập Thất Quân, y là huấn luyện viên đào tạo khi đó của ta, sau đó Thập Thất Quân giải tán, ta được biên chế đưa vào Cửu Quân." Trong mắt Viên Úc Thần tựa hồ hiện lên hoài niệm. "Khi đó Cửu Quân chỉ là một đại đội đơn lẻ, gồm 9 đoàn Kiếm Phong."
Nhìn sườn mặt Viên Úc Thần, Sân Mộc mơ hồ cảm thấy không đúng, Viên Úc Thần giống như có chút tránh nặng tìm nhẹ. "Bây giờ Quân Thiệu là đạo sư của lớp chúng ta."
"Ta biết." Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc. "Em không thích y?"
Sân Mộc nghĩ nghĩ "Là một người tốt."
Bị Sân Mộc chọc cười, Viên Úc Thần ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. "Y đúng là một người tốt." Thập Thất Quân giải tán, khẳng định có bí mật gì đó không thể công khai.
"Anh muốn gặp y không?" Không bỏ lỡ lãnh quang chợt lóe trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc thử hỏi.
"Không thể gặp." Không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp, hiện giờ bản thân quyền cao chức trọng, những người kia không động mình. Nhưng y không thể vì việc riêng của bản thân, mà mang đến cho Quân Thiệu những phiền toái không cần thiết.
Sân Mộc cũng nghe ra ý khác trong lời nói của Viên Úc Thần, lặng lẽ cầm tay Viên Úc Thần, Sân Mộc biệt nữu an ủi. "Anh đừng lo lắng, ta sẽ giúp anh chiếu cố y."
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Sân Mộc, Viên Úc Thần nhịn không được bật cười. "Em bớt lăn lộn một chút, ta liền cảm ơn em."
Sân Mộc bĩu môi không thèm phản bác, lần này hỏi Viên Úc Thần có liên quan Thập Thất Quân cũng không phải chuyện Sân Mộc tự nhiên nghĩ đến, lúc trước khi Trác Kỳ Bảo nói về chuyện của Quân Thiệu thì Sân Mộc đã để tâm, nhưng chuyện đến mức Quân Thiệu là huấn luyện viên của Viên Úc Thần thật là ngoài ý muốn.
Càng cảm thấy không bình thường, Sân Mộc đem sự tình ghi nhớ, quyết định tìm cơ hội điều tra một chút, bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm làm Sân Mộc cảm thấy không thoải mái, phòng bị với học viện cũng rất nhiều.
Trước giờ cơm chiều Viên Úc Thần cùng Sân Mộc đã về tới Viên gia, Viên Cảnh Trạch chào hỏi Viên Úc Thần, rồi vui vẻ dẫn Sân Mộc lên lầu.
Báo bình an cho Viên Kình Thiên và Ỷ Lâm, Viên Úc Thần dặn dò Sân Mộc nghỉ ngơi sớm chút, liền cùng Trọng Lân vào phòng làm việc xử lý một ít công vụ khó giải quyết.
Viên Cảnh Trạch mang Sân Mộc đi đến phòng mình, trước ánh mắt nghi hoặc của Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch móc ra một hạt cây, dị năng màu xanh biếc quanh quẩn, một hạt giống bắt đầu thong thả nẩy mầm. Một hạt, hai hạt...... mãi cho đến một trăm hạt, tuy rằng Viên Cảnh Trạch làm hơi lúng túng, nhưng vẫn thành công.
Sân Mộc nhướng mày, ôm cánh tay lành lạnh nhìn Viên Cảnh Trạch "Đây là kinh hỉ ngươi nói muốn cho ta?"
"Ta làm được!" Viên Cảnh Trạch hưng phấn. "Ngay ngày hôm sau Sân Mộc ca đi."
"Cho nên?"
"Dị năng của ta cũng đột phá!" Nói đến dị năng, Viên Cảnh Trạch hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày thường, vui mừng giống như một hài tử. "Dị năng hiện tại của ta là S."
Sân Mộc như suy nghĩ gì đó nhìn Viên Cảnh Trạch, bị Sân Mộc quỷ dị nhìn chằm chằm, nụ cười của Viên Cảnh Trạch từ từ biến mất, ngượng ngùng vò đầu. "Sân Mộc ca, ta......"
"Làm được không tồi." Sân Mộc nhếch môi.
Viên Cảnh Trạch ngẩn người, sau đó cười to "Sân Mộc ca ngươi hù chết ta!"
"Tiếp tục cố lên, qua mấy ngày ta đem bộ tu luyện thứ 2 đưa cho ngươi."
"Sân Mộc ca, lúc trước ngươi nói nếu ta làm được sẽ nói cho ta biện pháp đột phá, kỳ thật là đang lừa ta đi."
"Ta lừa ngươi chỗ nào, bây giờ không phải ngươi đã đột phá."
"Cái này đều là Sân Mộc ca ngươi đoán được từ trước." Viên Cảnh Trạch bất mãn.
Sân Mộc cười như không nói, nhìn Viên Cảnh Trạch hiếm khi giở tính trẻ con trước mặt, Sân Mộc nghĩ nghĩ lại nói. "Ta để ngươi làm cái huấn luyện này, một là vì huấn luyện tính kiên nhẫn cho ngươi, hai là huấn luyện khống chế độ chính xác với dị năng cho ngươi, ngoài ra còn có một điều rất quan trọng."
Sân Mộc hái xuống một đóa Vân Vụ, hoa Vân Vụ đỏ rực bị gió nâng lên trong lòng bàn tay Sân Mộc. Phong nhận (lưỡi dao gió) vô hình hóa thành thiên ti vạn lũ xuyên qua, trước ánh mắt kinh ngạc của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc nhẹ nhàng thổi một hơi, trong khoảnh khắc ấy, đóa Vân Vụ nguyên vẹn bị vỡ thành một mảnh bay tán loạn giữa hai người, cực kỳ giống vầng sương đỏ trong không khí.
"Trái cây là thân thể con người, mà hạt giống chính là vũ khí để ngươi giết chết kẻ địch, không được xem thường sinh mệnh màu xanh, sự khủng bố của nó là không thể tưởng tượng."
Trong ánh mắt hoảng hốt của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc ngồi dậy tới gần Viên Cảnh Trạch, trong mắt một mạt huyết sắc lóe lên rồi biến mất. "Mộc hệ dị năng không đơn giản chỉ là trị liệu, kỳ thật so với bất cứ loại dị năng nào nó đều thích hợp để công kích và giết chóc hơn."
"!!!" Viên Cảnh Trạch.
Trong phòng làm việc, Viên Úc Thần lật xem hồ sơ công việc lưu lại mấy ngày gần đây, nghe Trọng Lân đứng một bên báo cáo. Sự kiện đính hôn cùng Sân Mộc ồn ào huyên náo, chuyện này Viên Úc Thần đã sớm làm xong chuẩn bị, vốn cũng không để ý tới nhiều. Nhưng chuyện trò chơi "Tận thế" bị bại lộ, gây ra tiếng vang có chút nằm ngoài dự kiến của Viên Úc Thần.
Trầm tư hồi lâu, Viên Úc Thần mở miệng nói "Lấy danh nghĩa cá nhân của ta phát ra tin tức, trò chơi "Tận thế" là ta cho người nghiên cứu phát minh ra để cấp huấn luyện cho Cửu Quân, sau đó ngươi đem lỗ hổng tu bổ, đừng để người khác tra ra điều gì."
"Còn về vấn đề những chi tiết nhỏ, đợi khi "Tận thế" hoàn toàn lên tuyến, ta sẽ ra mặt giải thích."
Trọng Lân sớm có tính toán "Đoàn đội chế tác trò chơi, hồ sơ đánh giá lịch sử, mức độ hoàn tác cảnh tượng tận thế, quan trọng nhất là chúng ta cần rất nhiều chuyên gia lịch sử."
"Này ta sẽ nghĩ cách, trong vòng mười ngày, giải quyết toàn bộ."
"Vâng!!"
/100
|