*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa sổ vang lên báo động Cửu Quân tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm, Sân Mộc an tĩnh nằm, huyết sắc trong mắt lập tức biến mất khi nghe thấy tiếng mở cửa.
Viên Úc Thần trở về phòng, cởi áo khoác quân trang để vào tủ quần áo, đi đến mép giường cúi xuống ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Như thế nào còn chưa ngủ?"
"Anh đã về." Đem thú cưng trong ngực đặt lên bên gối, Sân Mộc xoay người nhìn Viên Úc Thần.
Nhéo mũi Sân Mộc, Viên Úc Thần thấp giọng nói "Công việc quá nhiều, có phải chờ đến sốt ruột hay không?"
Sân Mộc cầm lấy bàn tay không thành thật của Viên Úc Thần, âm thanh mềm mại oán giận. "Anh xuất ngũ được không."
"Hiện tại không thể, phải chờ tới khi có người có thể thay thế ta."
"Cũng không có luật yêu cầu anh phải gánh vác những điều này, làm một người bình thường không được sao? Ta có thể nuôi anh." Sân Mộc nhỏ giọng nói.
"Tiểu Mộc, tương lai chúng ta còn rất dài." Viên Úc Thần ở bên tai Sân Mộc nhỏ giọng.
Sân Mộc rụt rụt cổ, buồn phiền nói thầm. "Nếu là gặp người khác, ai sẽ cùng anh chứ."
"May mà gặp em." Viên Úc Thần vuốt tóc bên tai Sân Mộc, cúi đầu ấn xuống giữa mày Sân Mộc nụ hôn ôn nhu. "Ta đi tắm."
Nhìn Viên Úc Thần cởi áo sơmi rời đi, Sân Mộc gối đầu lên cánh tay phát ngốc nhìn nóc nhà. "Ai có thể bảo đảm tương lai, có lẽ căn bản là không có."
Viên Úc Thần tẩy đi mỏi mệt trên người, vạt áo mở rộng trở lại phòng, bọt nước theo mái tóc rơi xuống thân thể cân đối, miêu tả đường cong cơ bắp.
Viên Úc Thần xốc chăn lên ngồi bên người Sân Mộc, Sân Mộc chạm được bàn tay hơi lạnh của Viên Úc Thần, lặng lẽ đem tay mình đặt vào lòng bàn tay y. "Có thể bật đèn."
Viên Úc Thần nhìn văn kiện trên quang não, nghe vậy chuyển tầm mắt nhìn sang Sân Mộc. "Không cần, mau ngủ đi."
Sân Mộc lấy đi quang não trong tay Viên Úc Thần, mày hơi nhíu lại. "Anh càng nên nghỉ ngơi."
"Vẫn còn một số việc sót lại, lập tức sẽ hoàn thành." Viên Úc Thần nói rồi thì muốn lấy quang não về.
"Anh dám động thử xem!!" Sân Mộc trực tiếp ngồi dậy tức giận trừng Viên Úc Thần. "Viên Úc Thần ta cảnh cáo anh, sau này bất kể số lượng công việc là bao nhiêu anh phải nghỉ ngơi đúng hạn cho ta, anh vẫn không nghe lời ta liền về quê, hai ta chia tay!!"
Viên Úc Thần kinh ngạc nhìn Sân Mộc cơ hồ như rít gào, từ lúc hai người quen nhau nháo có cười có, Sân Mộc lại chưa từng phát giận với y, lúc này đột nhiên bùng nổ làm Viên Úc Thần có chút trở tay không kịp.
Sân Mộc đem quang não Viên Úc Thần ném đi, xoay người chui vào chăn không có động tĩnh, Viên Úc Thần sửng sốt nửa ngày không dám tiếp tục đụng vào quang não. "Tiểu Mộc, tức giận?"
Viên Úc Thần thử kéo chăn trên người Sân Mộc ra, lại bị Sân Mộc gắt gao túm lại. "Ta sai, sau này nghe em, sau khi về nhà sẽ không làm việc."
"Ta sẽ chú ý nghỉ ngơi, không lừa em." Viên Úc Thần phóng nhuyễn âm thanh xin tha.
Sau một khoảng lặng dài, Sân Mộc rầu rĩ mở miệng "Ta cho anh một thời gian biểu, anh phải làm theo."
Viên Úc Thần buồn cười, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. "Được, nghe em."
Sân Mộc chậm rãi ló đầu ra, hoài nghi nhìn Viên Úc Thần. Viên Úc Thần xụ mặt tận lực làm mình thoạt nhìn thật nghiêm túc, Sân Mộc từ từ thả móng vuốt. "Quả nhiên không thể sủng quá mức, uy nghiêm thích hợp cũng là cần thiết."
Sân Mộc căng mặt không nhìn Viên Úc Thần "Công việc quan trọng thân thể cũng quan trọng, cần phải nghỉ ngơi thích hợp."
"Phải! Em nói đúng." Thái độ nhận sai đạt chuẩn năm sao.
"Anh biết sai không?" Uy nghiêm mười phần.
"Ta sai rồi, em nói đều đúng, ta đều nghe em." Tiểu tang thi tạc mao cũng thật đáng yêu.
Thấy Viên Úc Thần thái độ tốt nhận sai, biểu tình Sân Mộc cũng hòa hoãn. Viên Úc Thần không dám lại chọc Sân Mộc tức giận, nhanh nhẹn cởi quần áo nằm xuống. "Chúng ta nghỉ ngơi."
"Ngày mai ta liền làm thời gian biểu đưa cho Phàn Diệp, anh không nghe ta liền về nhà, nếu anh không đặt ta trong lòng, ta cũng sẽ không cùng anh." Sân Mộc lải nhải uy hiếp, Viên Úc Thần im lặng nghiêm túc nghe Sân Mộc dạy bảo.
Cũng không biết nói bao lâu, Sân Mộc đột nhiên trở nên trầm mặc. Viên Úc Thần cảm thấy kỳ quái, nhẹ nhàng ôm lấy Sân Mộc từ sau lưng. "Làm sao vậy?"
"Ngày mai ta ra ngoài, anh cho người đưa ta."
"Đi làm gì? Ở Cửu Quân không vui?" Viên Úc Thần nhíu mày.
"Không phải!" Sân Mộc cầm lấy tay trên eo, chuyện này hắn không muốn nói với Viên Úc Thần, nhưng muốn ra ngoài cũng không thể giấu được.
Sân Mộc trầm mặc làm Viên Úc Thần phát hiện sự tình nghiêm trọng, Viên Úc Thần tay có chút siết chặt ôm lấy Sân Mộc. "Phát sinh chuyện gì, nói ta biết."
Trầm mặc hồi lâu, Sân Mộc từ trên giường ngồi dậy, mở ra quang não tìm tin nhắn hôm nay nhận được đưa cho Viên Úc Thần xem. Đó là một bức ảnh ố vàng, tuy rằng đã lâu năm, nhưng vẫn có thể xem được sau hình ảnh được tu bổ.
Đình viện xưa cổ mọc đầy dây thường xuân xanh biếc, dưới tàng cây hoa lê, thanh niên bạch y dựa vào ghế trúc, ánh mắt an tĩnh nhìn phương xa, nụ cười nơi khóe miệng dưới ánh mặt trời phảng phất so với hoa lê nở rộ còn ôn nhu sạch sẽ hơn.
Cho dù khí chất bất đồng, nhưng Viên Úc Thần vẫn có thể nhìn ra người trong ảnh chính là Sân Mộc, ánh mắt Viên Úc Thần từ từ ngưng trọng, biểu tình cũng lạnh xuống.
"Tuy rằng ta nghĩ không ra, nhưng ta biết đây là ta, lúc ta còn sống." Sân Mộc nói.
Sân Mộc nhìn thanh niên ấm áp, ngón tay xoa lên cây hoa lê kia. "Dây thường xuân(1), cây hoa lê(2), đây có lẽ là nhà của ta khi còn là nhân loại."
(1) Dây thường xuân:
(1) Cây hoa lê:
"Tuy rằng rất giống, nhưng nhìn kỹ diện mạo thân thể đều có điểm khác biệt." Viên Úc Thần nói.
"Ta đã qua nhiều lần biến dị, đương nhiên sẽ có chút khác biệt." Sân Mộc đóng quang não, ánh mắt u ám nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Hôm qua đến phòng thí nghiệm ta nhớ tới chút sự việc, ta cũng đã từng là nghiên cứu viên."
Sân Mộc chăm chú nhìn đôi mắt Viên Úc Thần, âm thanh lạnh đến thấu xương. "Thí nghiệm cơ thể người."
Đồng tử Viên Úc Thần co rút, Viên Úc Thần tất nhiên biết cái gì là thí nghiệm cơ thể người, chính là biết mới cảm thấy sởn tóc gáy.
"Tuy rằng chỉ là nhìn thấy ký ức trong tích tắc, nhưng là ta tự tay bổ đầy người sống." Sân Mộc cúi đầu nhìn đôi tay mình vẻ mặt đầy hoảng hốt. "Có lẽ trước kia ta cũng là tên cặn bã tội ác tày trời."
Viên Úc Thần đem Sân Mộc ôm vào lòng "Trước khi chân tướng cởi bỏ, tất cả đều chỉ là suy đoán."
"Nếu chân tướng chính là như vậy, anh còn sẽ muốn ta sao?"
"Muốn!" Viên Úc Thần nói không có bất cứ do dự nào. "Ta chỉ nhận thức Sân Mộc chính mình nhìn thấy, trước kia thế nào đều là quá khứ."
Khóe miệng Sân Mộc hơi cong lên, đẩy Viên Úc Thần ra nói. "Anh chính là ngu ngốc."
"Ảnh là ai đưa cho em?"
"Nhã Phỉ." Hai mắt Sân Mộc tối đi. "Cô ta hẹn ta đêm mai gặp mặt."
"Ta đi cùng em." Viên Úc Thần không thể không quyết định.
"Không cần, ta tự mình đi."
"Tiểu Mộc, chúng ta là người yêu." Viên Úc Thần nghiêm túc nhìn Sân Mộc nói.
Tựa hồ bị Viên Úc Thần mê hoặc, Sân Mộc nhìn vào mắt Viên Úc Thần không thể không gật đầu. "...... Được."
"Ngủ!" Viên Úc Thần ôm Sân Mộc nằm xuống, túm chăn đắp lên hai người.
Được Viên Úc Thần ôm lấy, cảm thụ cơ thể nóng bỏng của người nam nhân này, Sân Mộc cảm thấy ấm áp từ đáy lòng. "Úc Thần, ta thực may mắn khi gặp được anh."
Ngày kế tiếp Viên Úc Thần dậy từ sớm bắt đầu sắp xếp công việc, đem công tác hôm nay giao cho Trọng Lân, Phàn Diệp kiểm tra ghi chép. Những điều không thể tự quyết định, chờ y về xác định.
Sân Mộc cũng không sốt ruột, buổi biểu diễn của Nhã Phỉ sẽ không kết thúc quá sớm, lại nói thời gian hai người hẹn nhau chính là buổi tối, Sân Mộc cũng không muốn sang đó quá sớm trò chuyện cùng nữ nhân này.
Sân Mộc có loại cảm giác, có lẽ ký ức vẫn luôn tra tấn mình, lập tức sẽ được mở ra.
Viên Úc Thần nhanh chóng giải quyết xong tất cả sự việc, ngạo nghễ rắc một lượng lớn thức ăn cho chó, liền mang Sân Mộc lên phi hành khí, chọc vô số cẩu độc thân âm thầm nghiến răng.
Trên phi hành khí, Sân Mộc thoạt nhìn tâm sự nặng nề nhìn ra cửa sổ, Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc an ủi. "Đừng lo lắng, có ta."
"Ta có cái gì để lo lắng." Có tệ hơn nữa cũng không lại liên quan đến nhân loại, có cái gì lớn chứ.
Ngẩng đầu nhìn mặt Viên Úc Thần, Sân Mộc có chút chần chờ. "Gương mặt này của anh không có việc gì chứ?" Đại nguyên soái của Lam Á tinh, xác định sẽ không bị chặn trên phố?
Viên Úc Thần dường như cười một cái, ngón tay không biết ấn gì trên cổ áo, mặt Viên Úc Thần nháy mắt đổi thành gương mặt bình thường tương đối đại chúng.
Sân Mộc kinh ngạc trợn trừng mắt, Viên Úc Thần khôi phục lại bình thường giải thích "Ngũ quan ảo, Cửu Quân nghiên cứu ra dùng để ẩn núp hoặc truy tung."
"Có thể tặng cho ta không?" Sân Mộc ngạc nhiên.
"Chờ quay lại Cửu Quân sẽ cho em." Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc cười nói.
"Thật thú vị, giống như thuật dịch dung."
"Ngũ quan có thể biến đổi, nhưng gien lại không cách nào thay đổi, cũng không có tác dụng quá lớn trong chiến tranh."
"Khoa học kỹ thuật vạn năm trước không cách nào so với hiện tại." Sân Mộc cũng không cảm thấy mình đại kinh tiểu quái(3), này không sai biệt lắm với chuyện người cổ đại cầm mồi lửa(4) chứ không dùng bật lửa.
(3) Đại kinh tiểu quái: hoảng hồn vì chuyện vặt vãnh.
(4) Mồi lửa:
Nhìn Viên Úc Thần nghiêm túc điều khiển phi hành khí, Sân Mộc đột nhiên hỏi "Úc Thần, nếu Nhã Phỉ kia không có hảo ý, anh sẽ làm thế nào."
"...... Giết cô ta." Hai người chọn một người, Viên Úc Thần đương nhiên sẽ tận lực bảo vệ Sân Mộc. Viên Úc Thần rõ ràng hơn ai hết, một khi thân phận Sân Mộc bị bại lộ, Sân Mộc sẽ bị toàn tinh tế đuổi giết.
Lấy được đáp án vừa lòng, Sân Mộc tựa lưng vào ghế suy tư "Kỳ thật ta rất hiếu kì, rốt cuộc cô ta làm sao có được bức ảnh đó."
"Đến lúc đó hỏi cô ta."
"Cũng phải." Biện pháp làm nhân loại mở miệng hắn có rất nhiều.
Hiện trường buổi biểu diễn, đám đông bên ngoài đã bắt đầu cổ vũ rung trời, người đến người đi sau hậu trường vội đến khí thế ngất trời. Nhã Phỉ ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương, nữ nhân hồng y diễm lệ, đôi mắt xuyên thấu qua gương không biết đang nghĩ gì.
"Nhã Phỉ tiểu thư, phải bắt đầu rồi." Quản gia trí năng nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Nhã Phỉ phục hồi tinh thần, lấy quang não ra click mở, vẫn không nhận được bất luận tin tức gì.
Tay nắm quang não có chút siết chặt, hai mắt Nhã Phỉ trầm xuống, môi đỏ mím lại. "Sân Mộc, ngươi thật không thèm để ý chút nào sao?"
Thời gian lên sân khấu đã bắt đầu đếm ngược, Nhã Phỉ thu hồi quang não liễm đi cảm xúc nơi đáy mắt, đứng dậy trải rộng lớp váy biểu diễn, kiểm tra lớp trang điểm lần cuối.
Khi ánh sáng sân khấu sáng lên, trên mặt Nhã Phỉ lộ ra nụ cười chiêu bài, ưu nhã bước lên sân khấu, không gian giả lập chậm rãi mở ra.
"Sân Mộc, chỉ cần lòng ngươi có nửa phần hiếu kỳ, ta tin ngươi nhất định sẽ trở lại."
================
Thế là đã đi qua hết 2/3 chặn đường rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình trong tgian qua nha.
Ummmm mọi ng có thấy mình ít trao đổi vs các bạn không nhỉ hihi. Nếu có ý kiến gì về bài post cmt bên dưới nhé.
À, có mấy bạn xin ảnh đăng trong truyện thì bên ngoài trang cá nhân của mình có link wordpress truyện ấy. Các bạn vào đấy save ảnh dùm mình nha. Do nhiều cmt nên mình ko kiểm tra hết được. Trên đó mình đăng ảnh theo mỗi chap như ở đây, muốn ảnh chap nào thì vào đó save nha ^^
Good night!!!!
Ngoài cửa sổ vang lên báo động Cửu Quân tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm, Sân Mộc an tĩnh nằm, huyết sắc trong mắt lập tức biến mất khi nghe thấy tiếng mở cửa.
Viên Úc Thần trở về phòng, cởi áo khoác quân trang để vào tủ quần áo, đi đến mép giường cúi xuống ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Như thế nào còn chưa ngủ?"
"Anh đã về." Đem thú cưng trong ngực đặt lên bên gối, Sân Mộc xoay người nhìn Viên Úc Thần.
Nhéo mũi Sân Mộc, Viên Úc Thần thấp giọng nói "Công việc quá nhiều, có phải chờ đến sốt ruột hay không?"
Sân Mộc cầm lấy bàn tay không thành thật của Viên Úc Thần, âm thanh mềm mại oán giận. "Anh xuất ngũ được không."
"Hiện tại không thể, phải chờ tới khi có người có thể thay thế ta."
"Cũng không có luật yêu cầu anh phải gánh vác những điều này, làm một người bình thường không được sao? Ta có thể nuôi anh." Sân Mộc nhỏ giọng nói.
"Tiểu Mộc, tương lai chúng ta còn rất dài." Viên Úc Thần ở bên tai Sân Mộc nhỏ giọng.
Sân Mộc rụt rụt cổ, buồn phiền nói thầm. "Nếu là gặp người khác, ai sẽ cùng anh chứ."
"May mà gặp em." Viên Úc Thần vuốt tóc bên tai Sân Mộc, cúi đầu ấn xuống giữa mày Sân Mộc nụ hôn ôn nhu. "Ta đi tắm."
Nhìn Viên Úc Thần cởi áo sơmi rời đi, Sân Mộc gối đầu lên cánh tay phát ngốc nhìn nóc nhà. "Ai có thể bảo đảm tương lai, có lẽ căn bản là không có."
Viên Úc Thần tẩy đi mỏi mệt trên người, vạt áo mở rộng trở lại phòng, bọt nước theo mái tóc rơi xuống thân thể cân đối, miêu tả đường cong cơ bắp.
Viên Úc Thần xốc chăn lên ngồi bên người Sân Mộc, Sân Mộc chạm được bàn tay hơi lạnh của Viên Úc Thần, lặng lẽ đem tay mình đặt vào lòng bàn tay y. "Có thể bật đèn."
Viên Úc Thần nhìn văn kiện trên quang não, nghe vậy chuyển tầm mắt nhìn sang Sân Mộc. "Không cần, mau ngủ đi."
Sân Mộc lấy đi quang não trong tay Viên Úc Thần, mày hơi nhíu lại. "Anh càng nên nghỉ ngơi."
"Vẫn còn một số việc sót lại, lập tức sẽ hoàn thành." Viên Úc Thần nói rồi thì muốn lấy quang não về.
"Anh dám động thử xem!!" Sân Mộc trực tiếp ngồi dậy tức giận trừng Viên Úc Thần. "Viên Úc Thần ta cảnh cáo anh, sau này bất kể số lượng công việc là bao nhiêu anh phải nghỉ ngơi đúng hạn cho ta, anh vẫn không nghe lời ta liền về quê, hai ta chia tay!!"
Viên Úc Thần kinh ngạc nhìn Sân Mộc cơ hồ như rít gào, từ lúc hai người quen nhau nháo có cười có, Sân Mộc lại chưa từng phát giận với y, lúc này đột nhiên bùng nổ làm Viên Úc Thần có chút trở tay không kịp.
Sân Mộc đem quang não Viên Úc Thần ném đi, xoay người chui vào chăn không có động tĩnh, Viên Úc Thần sửng sốt nửa ngày không dám tiếp tục đụng vào quang não. "Tiểu Mộc, tức giận?"
Viên Úc Thần thử kéo chăn trên người Sân Mộc ra, lại bị Sân Mộc gắt gao túm lại. "Ta sai, sau này nghe em, sau khi về nhà sẽ không làm việc."
"Ta sẽ chú ý nghỉ ngơi, không lừa em." Viên Úc Thần phóng nhuyễn âm thanh xin tha.
Sau một khoảng lặng dài, Sân Mộc rầu rĩ mở miệng "Ta cho anh một thời gian biểu, anh phải làm theo."
Viên Úc Thần buồn cười, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. "Được, nghe em."
Sân Mộc chậm rãi ló đầu ra, hoài nghi nhìn Viên Úc Thần. Viên Úc Thần xụ mặt tận lực làm mình thoạt nhìn thật nghiêm túc, Sân Mộc từ từ thả móng vuốt. "Quả nhiên không thể sủng quá mức, uy nghiêm thích hợp cũng là cần thiết."
Sân Mộc căng mặt không nhìn Viên Úc Thần "Công việc quan trọng thân thể cũng quan trọng, cần phải nghỉ ngơi thích hợp."
"Phải! Em nói đúng." Thái độ nhận sai đạt chuẩn năm sao.
"Anh biết sai không?" Uy nghiêm mười phần.
"Ta sai rồi, em nói đều đúng, ta đều nghe em." Tiểu tang thi tạc mao cũng thật đáng yêu.
Thấy Viên Úc Thần thái độ tốt nhận sai, biểu tình Sân Mộc cũng hòa hoãn. Viên Úc Thần không dám lại chọc Sân Mộc tức giận, nhanh nhẹn cởi quần áo nằm xuống. "Chúng ta nghỉ ngơi."
"Ngày mai ta liền làm thời gian biểu đưa cho Phàn Diệp, anh không nghe ta liền về nhà, nếu anh không đặt ta trong lòng, ta cũng sẽ không cùng anh." Sân Mộc lải nhải uy hiếp, Viên Úc Thần im lặng nghiêm túc nghe Sân Mộc dạy bảo.
Cũng không biết nói bao lâu, Sân Mộc đột nhiên trở nên trầm mặc. Viên Úc Thần cảm thấy kỳ quái, nhẹ nhàng ôm lấy Sân Mộc từ sau lưng. "Làm sao vậy?"
"Ngày mai ta ra ngoài, anh cho người đưa ta."
"Đi làm gì? Ở Cửu Quân không vui?" Viên Úc Thần nhíu mày.
"Không phải!" Sân Mộc cầm lấy tay trên eo, chuyện này hắn không muốn nói với Viên Úc Thần, nhưng muốn ra ngoài cũng không thể giấu được.
Sân Mộc trầm mặc làm Viên Úc Thần phát hiện sự tình nghiêm trọng, Viên Úc Thần tay có chút siết chặt ôm lấy Sân Mộc. "Phát sinh chuyện gì, nói ta biết."
Trầm mặc hồi lâu, Sân Mộc từ trên giường ngồi dậy, mở ra quang não tìm tin nhắn hôm nay nhận được đưa cho Viên Úc Thần xem. Đó là một bức ảnh ố vàng, tuy rằng đã lâu năm, nhưng vẫn có thể xem được sau hình ảnh được tu bổ.
Đình viện xưa cổ mọc đầy dây thường xuân xanh biếc, dưới tàng cây hoa lê, thanh niên bạch y dựa vào ghế trúc, ánh mắt an tĩnh nhìn phương xa, nụ cười nơi khóe miệng dưới ánh mặt trời phảng phất so với hoa lê nở rộ còn ôn nhu sạch sẽ hơn.
Cho dù khí chất bất đồng, nhưng Viên Úc Thần vẫn có thể nhìn ra người trong ảnh chính là Sân Mộc, ánh mắt Viên Úc Thần từ từ ngưng trọng, biểu tình cũng lạnh xuống.
"Tuy rằng ta nghĩ không ra, nhưng ta biết đây là ta, lúc ta còn sống." Sân Mộc nói.
Sân Mộc nhìn thanh niên ấm áp, ngón tay xoa lên cây hoa lê kia. "Dây thường xuân(1), cây hoa lê(2), đây có lẽ là nhà của ta khi còn là nhân loại."
(1) Dây thường xuân:
(1) Cây hoa lê:
"Tuy rằng rất giống, nhưng nhìn kỹ diện mạo thân thể đều có điểm khác biệt." Viên Úc Thần nói.
"Ta đã qua nhiều lần biến dị, đương nhiên sẽ có chút khác biệt." Sân Mộc đóng quang não, ánh mắt u ám nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Hôm qua đến phòng thí nghiệm ta nhớ tới chút sự việc, ta cũng đã từng là nghiên cứu viên."
Sân Mộc chăm chú nhìn đôi mắt Viên Úc Thần, âm thanh lạnh đến thấu xương. "Thí nghiệm cơ thể người."
Đồng tử Viên Úc Thần co rút, Viên Úc Thần tất nhiên biết cái gì là thí nghiệm cơ thể người, chính là biết mới cảm thấy sởn tóc gáy.
"Tuy rằng chỉ là nhìn thấy ký ức trong tích tắc, nhưng là ta tự tay bổ đầy người sống." Sân Mộc cúi đầu nhìn đôi tay mình vẻ mặt đầy hoảng hốt. "Có lẽ trước kia ta cũng là tên cặn bã tội ác tày trời."
Viên Úc Thần đem Sân Mộc ôm vào lòng "Trước khi chân tướng cởi bỏ, tất cả đều chỉ là suy đoán."
"Nếu chân tướng chính là như vậy, anh còn sẽ muốn ta sao?"
"Muốn!" Viên Úc Thần nói không có bất cứ do dự nào. "Ta chỉ nhận thức Sân Mộc chính mình nhìn thấy, trước kia thế nào đều là quá khứ."
Khóe miệng Sân Mộc hơi cong lên, đẩy Viên Úc Thần ra nói. "Anh chính là ngu ngốc."
"Ảnh là ai đưa cho em?"
"Nhã Phỉ." Hai mắt Sân Mộc tối đi. "Cô ta hẹn ta đêm mai gặp mặt."
"Ta đi cùng em." Viên Úc Thần không thể không quyết định.
"Không cần, ta tự mình đi."
"Tiểu Mộc, chúng ta là người yêu." Viên Úc Thần nghiêm túc nhìn Sân Mộc nói.
Tựa hồ bị Viên Úc Thần mê hoặc, Sân Mộc nhìn vào mắt Viên Úc Thần không thể không gật đầu. "...... Được."
"Ngủ!" Viên Úc Thần ôm Sân Mộc nằm xuống, túm chăn đắp lên hai người.
Được Viên Úc Thần ôm lấy, cảm thụ cơ thể nóng bỏng của người nam nhân này, Sân Mộc cảm thấy ấm áp từ đáy lòng. "Úc Thần, ta thực may mắn khi gặp được anh."
Ngày kế tiếp Viên Úc Thần dậy từ sớm bắt đầu sắp xếp công việc, đem công tác hôm nay giao cho Trọng Lân, Phàn Diệp kiểm tra ghi chép. Những điều không thể tự quyết định, chờ y về xác định.
Sân Mộc cũng không sốt ruột, buổi biểu diễn của Nhã Phỉ sẽ không kết thúc quá sớm, lại nói thời gian hai người hẹn nhau chính là buổi tối, Sân Mộc cũng không muốn sang đó quá sớm trò chuyện cùng nữ nhân này.
Sân Mộc có loại cảm giác, có lẽ ký ức vẫn luôn tra tấn mình, lập tức sẽ được mở ra.
Viên Úc Thần nhanh chóng giải quyết xong tất cả sự việc, ngạo nghễ rắc một lượng lớn thức ăn cho chó, liền mang Sân Mộc lên phi hành khí, chọc vô số cẩu độc thân âm thầm nghiến răng.
Trên phi hành khí, Sân Mộc thoạt nhìn tâm sự nặng nề nhìn ra cửa sổ, Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc an ủi. "Đừng lo lắng, có ta."
"Ta có cái gì để lo lắng." Có tệ hơn nữa cũng không lại liên quan đến nhân loại, có cái gì lớn chứ.
Ngẩng đầu nhìn mặt Viên Úc Thần, Sân Mộc có chút chần chờ. "Gương mặt này của anh không có việc gì chứ?" Đại nguyên soái của Lam Á tinh, xác định sẽ không bị chặn trên phố?
Viên Úc Thần dường như cười một cái, ngón tay không biết ấn gì trên cổ áo, mặt Viên Úc Thần nháy mắt đổi thành gương mặt bình thường tương đối đại chúng.
Sân Mộc kinh ngạc trợn trừng mắt, Viên Úc Thần khôi phục lại bình thường giải thích "Ngũ quan ảo, Cửu Quân nghiên cứu ra dùng để ẩn núp hoặc truy tung."
"Có thể tặng cho ta không?" Sân Mộc ngạc nhiên.
"Chờ quay lại Cửu Quân sẽ cho em." Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc cười nói.
"Thật thú vị, giống như thuật dịch dung."
"Ngũ quan có thể biến đổi, nhưng gien lại không cách nào thay đổi, cũng không có tác dụng quá lớn trong chiến tranh."
"Khoa học kỹ thuật vạn năm trước không cách nào so với hiện tại." Sân Mộc cũng không cảm thấy mình đại kinh tiểu quái(3), này không sai biệt lắm với chuyện người cổ đại cầm mồi lửa(4) chứ không dùng bật lửa.
(3) Đại kinh tiểu quái: hoảng hồn vì chuyện vặt vãnh.
(4) Mồi lửa:
Nhìn Viên Úc Thần nghiêm túc điều khiển phi hành khí, Sân Mộc đột nhiên hỏi "Úc Thần, nếu Nhã Phỉ kia không có hảo ý, anh sẽ làm thế nào."
"...... Giết cô ta." Hai người chọn một người, Viên Úc Thần đương nhiên sẽ tận lực bảo vệ Sân Mộc. Viên Úc Thần rõ ràng hơn ai hết, một khi thân phận Sân Mộc bị bại lộ, Sân Mộc sẽ bị toàn tinh tế đuổi giết.
Lấy được đáp án vừa lòng, Sân Mộc tựa lưng vào ghế suy tư "Kỳ thật ta rất hiếu kì, rốt cuộc cô ta làm sao có được bức ảnh đó."
"Đến lúc đó hỏi cô ta."
"Cũng phải." Biện pháp làm nhân loại mở miệng hắn có rất nhiều.
Hiện trường buổi biểu diễn, đám đông bên ngoài đã bắt đầu cổ vũ rung trời, người đến người đi sau hậu trường vội đến khí thế ngất trời. Nhã Phỉ ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương, nữ nhân hồng y diễm lệ, đôi mắt xuyên thấu qua gương không biết đang nghĩ gì.
"Nhã Phỉ tiểu thư, phải bắt đầu rồi." Quản gia trí năng nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Nhã Phỉ phục hồi tinh thần, lấy quang não ra click mở, vẫn không nhận được bất luận tin tức gì.
Tay nắm quang não có chút siết chặt, hai mắt Nhã Phỉ trầm xuống, môi đỏ mím lại. "Sân Mộc, ngươi thật không thèm để ý chút nào sao?"
Thời gian lên sân khấu đã bắt đầu đếm ngược, Nhã Phỉ thu hồi quang não liễm đi cảm xúc nơi đáy mắt, đứng dậy trải rộng lớp váy biểu diễn, kiểm tra lớp trang điểm lần cuối.
Khi ánh sáng sân khấu sáng lên, trên mặt Nhã Phỉ lộ ra nụ cười chiêu bài, ưu nhã bước lên sân khấu, không gian giả lập chậm rãi mở ra.
"Sân Mộc, chỉ cần lòng ngươi có nửa phần hiếu kỳ, ta tin ngươi nhất định sẽ trở lại."
================
Thế là đã đi qua hết 2/3 chặn đường rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình trong tgian qua nha.
Ummmm mọi ng có thấy mình ít trao đổi vs các bạn không nhỉ hihi. Nếu có ý kiến gì về bài post cmt bên dưới nhé.
À, có mấy bạn xin ảnh đăng trong truyện thì bên ngoài trang cá nhân của mình có link wordpress truyện ấy. Các bạn vào đấy save ảnh dùm mình nha. Do nhiều cmt nên mình ko kiểm tra hết được. Trên đó mình đăng ảnh theo mỗi chap như ở đây, muốn ảnh chap nào thì vào đó save nha ^^
Good night!!!!
/100
|