Thời Yến xác định linh lực trong người mình dồi dào hơn đối phương, chỉ cần đủ cẩn thận, thậm chí y có thể đánh bại đối phương. Phát hiện này khiến huyết dịch toàn thân Thời Yến sôi lên, nghĩ đến đây, Thời Yến liền tức quá hóa cười: “Mày tính là thứ gì, dám nói chuyện với tao như thế.”
Thời Khang vừa mới đánh La Hưng một trận, tiêu hao không ít khí lực, vốn đã mệt gần chết, lại bị Thời Yến uy hiếp, căn bản không có sức phản kháng, lúc này Thời Yến đối kháng với mấy người đối diện, khiến gã mất sạch mặt mũi, vì thế thấp giọng gầm lên: “Thời Yến mày buông tao ra, chuyện này tao sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
“Cái này không phải mày nói là được.” Thời Yến không chút khách khí nhấc Thời Khang lên, đá vào đám người, sau đó nhờ thân thể Thời Khang che cho, nhanh chóng lao đến trước tên nam nhân mặt hồng, linh lực trong người toàn bộ ngưng tụ vào tay, hình thành một lưỡi dao sắc bén nửa trong suốt trên không, ánh đỏ trên người Thời Yến đối chọi rõ ràng với ánh vàng trên người tên nam nhân mặt hồng, vàng đỏ đan xen, trong mắt Thời Yến, nam nhân này tuy chiêu thức động tác thành thạo hơn y, vận dụng linh lực cũng thuần thục hơn y, hơn nữa nhìn phương hướng tấn công cũng thấy gã hiểu cách chọn yếu điểm của người khác, nhưng động tác chậm không thể làm gì y, Thời Yến luôn có thể suýt soát né được, sau đó nhân lúc đối phương còn chưa kịp thu thế, liền đánh trúng đối phương. Lại thêm linh lực đối phương không bằng y, cứ thế kéo dài, rất nhanh, nam nhân mặt hồng dần rơi xuống hạ phong.
Thời Yến thấy tốt liền thu, sau khi đá đối phương đi, y lùi lại hai bước, đứng bên cạnh La Hưng.
Nam nhân mặt hồng đỏ mặt, một đạp cuối cùng của Thời Yến ngầm chứa sát cơ, đối phương bị thương không nhẹ, máu trào lên cổ họng, nhưng vì mặt mũi không dám phun ra, mà cố nuốt xuống, lập tức sắc mặt tái đi mấy phần, ánh mắt nhìn Thời Yến cũng trở nên sợ hãi.
Không phải nói tên phế vật Thời gia là một người bình thường mắt không nhìn thấy sao, giờ người toàn thân ánh đỏ kia là sao, rõ ràng chính là ngự linh sư xích cấp, còn đôi mắt kia là sao nữa, vừa rồi lúc đánh nhau nó rất sắc bén! Mà khiến gã sợ nhất là, một xích cấp đánh bại một hoàng cấp, khái niệm gì đây, khiêu chiến vượt cấp?
“Nhạc sư hoàng cấp, chẳng qua là thế.” Vừa rồi tiêu hao linh lực quá độ, Thời Yến không còn tập trung linh lực ở mắt, hai mắt nhìn không rõ, y không tìm được tiêu điểm, rũ mắt xuống hừ lạnh.
Thời Khang vừa muốn phản bác, nam nhân mặt hồng bị Thời Yến châm chích nhìn thấy Thời Yến sắc mặt còn kém hơn gã, hiển nhiên cũng tiêu hao quá độ, vì thế gã tức giận trào dâng, một lần nữa nhào lên.
Kỳ thật gã cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, đường đường là hoàng cấp bị xích cấp đánh bại, nếu truyền ra ngoài thì sau này gã đừng mơ lăn lộn tiếp.
Thời Khang thấy thế, không ngăn cản.
Thời Yến dùng tai bắt được tiếng gió, sự nhạy bén về linh lực cũng giúp y phát giác được nguy hiểm, nhưng vẫn trễ một bước, nam nhân mặt hồng đấm một đấm vào ngực y, Thời Yến chỉ kịp nghiêng người tránh khỏi chỗ yếu hại, vai phải vừa rồi đã từng bị đấm trúng lại bị đánh phải, lập tức cảm giác tê dại bắt đầu lan tràn từ vai phải, cả cánh tay đều mất đi tri giác!
Nam nhân mặt hồng thấy thế, nhân thắng truy kích, ngay lúc gã nhấc chân muốn đá vào Thời Yến, La Hưng nằm sấp dưới đất đột nhiên nhảy lên, ôm hai chân gã mặt hồng, tuy La Hưng không phải ngự linh sư, nhưng khí lực không nhỏ, nam nhân mặt hồng sửng sốt một lúc, giơ tay lên không trung ngưng tụ linh lực, toàn thân phóng ra ánh vàng, mắt thấy muốn đánh chết La Hưng, Thời Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm gã mặt hồng, thoáng cái, thời gian ngừng lại!
Thời Yến nhanh chóng lao lên, tay trái ngưng tụ linh lực thành lưỡi dao bén, đâm xuyên qua lồng ngực gã mặt hồng, sau khi y rút tay ra, để lại một lỗ máu!
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, đợi khi đám Thời Khang phản ứng lại, nam nhân mặt hồng sớm đã chết không thể chết hơn, mà Thời Yến tiêu hao linh lực quá độ, chậm rãi quỳ xuống đất, nếu không phải La Hưng đỡ lấy, y sớm đã gục ngã.
Thời Khang thấy nam nhân mặt hồng đã chết, lại không tiến tới, lúc này gã phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thời Yến, trong mắt lóe qua một tia sắc bén: “Thời Yến, mày dám giết người! Căn cứ pháp lệnh lục quốc quy định, người bình thường giết chết ngự linh sư phải xử tử hình!”
“Là trực hệ Thời gia, bị tấn công trong Thời gia. Thời Khang, lá gan mày thật lớn, dám công nhiên làm trái tộc quy…” Lúc này Thời Yến cực kỳ bình tĩnh, căn bản không trúng gian kế của Thời Khang, thấp giọng nói.
“Đừng quên, trước khi đế quốc phát chứng minh ngự linh sư cho mày, mày vẫn là người bình thường.” Thời Khang âm trầm nói: “Cho dù trong tộc bao che mày, mày cũng phải chịu trừng phạt.”
Thời Yến cười lạnh, không bận tâm tới lời Thời Khang.
Ngược lại La Hưng đang dìu Thời Yến thì siết chặt nắm tay, trong đôi mắt nhìn Thời Yến bao hàm áy náy và cảm kích.
Lúc này, người Thời gia mới thong thả đến muộn.
Tới trước là nhân vật thuộc bậc cha chú của Thời Yến, ít nhất là Nhạc sư cấp thanh, trước mặt trưởng bối, bất luận Thời Yến hay Thời Khang đều thu liễm, càng khỏi nói đến đám khách bên cạnh Thời Khang, cùng với hạ nhân.
Thời Yến nhanh chóng bị dẫn đi riêng, y đã bị thương, cần phải sớm chữa trị.
Sau khi Thời Yến được dìu đi, thoát khỏi tầm mắt Thời Khang, cuối cùng y chống không nổi, cong lưng nôn khan.
Đây là lần đầu tiên y giết người, hơn nữa còn bằng phương thức máu tanh như thế, trên tay dường như còn lưu lại cảm giác trợt dính lúc xuyên qua lồng ngực gã, mà cảm giác tội ác khi tàn sát đồng loại không ngừng đả kích y, Thời Yến không cảm thấy mình giết người là sai, y sớm đã biết mình cần phải lập uy, để Thời gia chú ý đến mình, nhưng vừa rồi lại không hạ thủ được, ngược lại là đối phương nổi sát tâm trước, y đương nhiên không thể ngồi đó chờ chết.
Thời Yến cũng đã dự liệu được từ trước cuối cùng sẽ có ngày hai tay mình dính máu tươi, nhưng khi chân chính đối mặt, lại khó chịu muốn chết.
Trong sáu đại gia tộc, kỹ năng thiên phú của tộc nhân hệ mộc và hệ thủy đều có bao hàm trị liệu, mà gia chủ tạm thời của Thời gia Thời Huân có một vị hồng nhan tri kỷ hệ mộc là Mộc Ngân Tâm, là một ngự linh sư tử cấp (tím). Lúc trước khi Thời Huân về nhà dẫn theo cô trở về, cô liền chiếm một chỗ ở Thời gia, một khi trong Thời gia có người bị thương, luôn sẽ nhờ cô giúp trị liệu.
Có ngự linh sư tử cấp xuất thủ, thương tích của Thời Yến gần như lập tức khỏi hẳn, cùng lúc này, Mộc Ngân Tâm lập tức phát hiện được chỗ bất đồng của Thời Yến.
“Không phải nói là một người mù bình thường sao, sao trong người lại có linh lực tinh khiết như thế…” Chân chính khiến Mộc Ngân Tâm kinh ngạc không phải là người bình thường biến thành ngự linh sư, mà là linh lực cư nhiên còn tinh khiết hơn cả cô. Linh lực của ngự linh sư, càng tinh khiết, khống chế sẽ càng tùy ý, cũng có ích lợi lớn để tăng cấp trong tương lai. Mộc Ngân Tâm đến từ Sâm Nguyên chi địa của Mộc gia, trời sinh linh lực đã tinh khiết hơn ngự linh sư khác đây là ưu thế tới từ huyết thống, mà hiện nay lại bị một người Thời gia đánh bại, sao cô lại không giật mình.
Nhưng dù sao cô cũng không phải người Thời gia, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Thời Yến, đương nhiên không tiện hỏi nhiều, nhanh chóng lệnh người dẫn Thời Yến đi.
Thời Yến ra khỏi chỗ ở của Mộc Ngân Tâm, mới thở ra một hơi.
Trong đời lần đầu tiên gặp Nhạc sư tử cấp, cho dù Mộc Ngân Tâm trước giờ chủ tu trị liệu, lực công kích không mạnh, nhưng dù sao khí thế của tử cấp bày ra trước mắt, ở trước mặt Mộc Ngân Tâm, y căn bản không dám có động tác nhỏ nào, cả hít thở cũng trở nên cực nhẹ.
Tử cấp, đây chính là tử cấp!
Nếu có một ngày y đạt đến tử cấp, giết chết năm người, căn bản không cần sợ bất cứ phiền toái nào. Chỉ có thực lực cường đại, mới có thể báo thù, mới có thể đứng vững trên thế giới này!
Nếu Thời Yến lúc trước còn không có khái niệm hoàn chỉnh về ngự linh sư, lúc này, cuối cùng y cũng biết rõ mục tiêu của mình, rồi một ngày nhất định phải trở thành cường giả tử cấp!
Lúc Thời Yến trở về viện của mình, không chỉ vết thương trên người hồi phục, cảm xúc cũng đã được điều chỉnh lại, ít nhất nhìn từ bên ngoài không thấy có bất cứ manh mối nào. Mà La Hưng đã ở một bên chờ đợi từ lâu, tuy trên người La Hưng cũng bị thương, nhưng không có đãi ngộ tốt như Thời Yến, băng bó một chút là xong chuyện, mấy ngày tiếp theo, hắn toàn tâm toàn ý hầu hạ Thời Yến, ánh mắt nhìn Thời Yến tràn đầy cảm kích, làm việc cũng nghiêm túc hơn xưa trăm lần.
Thời Yến hiểu, cuối cùng y đã thu phục được cái tên nhìn gió đưa thuyền mưu tính đầy lòng này rồi.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài, y là vì cứu La Hưng, giết Nhạc sư hoàng cấp, bị trọng thương, đắc tội Thời Khang, đừng thấy mấy hôm nay được yên tĩnh, đây chỉ là yên tĩnh trước cơn bão.
Quả nhiên, ba ngày sau, bão tới.
Thời Yến không ngờ, tiểu viện sa sút của y, lại đón cường giả mạnh nhất Thời gia hiện nay __ Thời Huân!
Nói ra thì, y và Thời Huân này, còn có một đoạn nghiệt duyên không thể không nhắc.
Lúc trước gia chủ còn chưa bị thương, Thời Yến hoành hành ngang ngược ở Thời gia, Thời Huân vì thiên phú tốt mà được gia tộc xem trọng, chẳng qua so sánh với Thời Yến, lại không được nổi bật. Hai người họ vừa lúc đại biểu cho hai điển hình của con cháu hậu đại Thời gia, một là cậu ấm ăn ngon uống đủ có trưởng bối chống lưng, một là thanh niên có chí hướng dựa vào nghị lực bản thân trở nên mạnh mẽ có được sự tôn trọng của gia tộc, hai bên ai cũng không vừa mắt ai, mà tuổi Thời Huân và Thời Yến chênh nhau mười lăm tuổi, hai người không phải cùng bối phận, càng không có qua lại gì.
Cho đến một ngày, Thời Yến ức hiếp người sa sút trong tộc, đúng lúc bị Thời Huân vừa bế quan ra thấy được. Khi đó Thời Huân đã là đỉnh lam cấp, có hy vọng đột phá tử cấp, đúng lúc tinh thần phấn chấn, Thời Yến vẫn là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện, sớm đã nghe qua đại danh của Thời Huân, lại lười bận tâm, nhưng lần đó Thời Yến làm quá mức, tên đồng tộc kia vì lén lút rải tin xấu về Thời Yến, bị Thời Yến bắt tại trận, Thời Yến kêu mấy trị liệu sư tới đó, sau đó xé rách miệng tên kia, rồi bảo người cột tứ chi gã lại, bỏ trùng hút máu vào miệng, không ngừng hút máu cắn thịt, một khi gã chống không nổi, sẽ để trị liệu sư trị liệu, bảo đảm gã không bị trọng thương, lại chịu đủ giày vò, cảnh tượng đó quả thật chính là phim kinh dị trần trụi.
Thời Huân không nhìn nổi, lập tức đứng ra thay mặt cho tộc nhân kia, không chỉ đánh người của Thời Yến tan tác, mà còn thuận tiện giáo huấn Thời Yến một trận. Thật ra hắn cũng không làm gì, chỉ là trói Thời Yến giống như cách cậu ta đã dùng, thuận tiện ném trùng hút máu đã chết lên người Thời Yến, sau đó Thời Huân liền bỏ đi.
Đợi khi Thời Huân trở lại, Thời Yến sớm đã bị mặt trời nóng bức làm ngất đi, lại thêm bị hù dọa quá mức, mắc bệnh thật lâu. Vốn chiếu theo tính cách Thời Yến, khi tỉnh lại chuyện đầu tiên phải làm chính là đi tìm gia chủ cáo trạng, nhưng lần này lạ là Thời Yến đã nhịn, mãi đến nửa năm sau, Thời Huân đã buông lòng phòng bị, toàn lực trùng kích lên tử cấp, Thời Yến mới đến báo thù.
Cậu ta nghe theo ý kiến của một hạ nhân, quyết định cho Thời Huân một giáo huấn cả đời khó quên, chính là nhân lúc Thời Huân vừa trùng kích lên cấp xong, bất kể thành công hay thất bại, đều sẽ có một thời kỳ suy yếu, Thời Yến nhân cơ hội đó hạ xuân được cho Thời Huân, sau đó tìm tới một nam kỹ vô cùng xấu xí ném vào, lại bắt cô gái mà Thời Huân yêu thương tới, để cô cùng đứng xem kịch với cậu ta.
Cô gái đó bị Thời Yến lừa gạt, dù sao Thời Yến khi đó mới bảy tuổi, lại có vẻ ngoài đẹp, sau một hồi nói bậy nói bạ, miêu tả Thời Huân thành kẻ bẩn thỉu ghê tởm hai lòng ba dạ, lập tức thương tâm chạy đi.
Thời Yến thấy mưu kế thành công, đang lúc dương dương đắc ý, chẳng ngờ Thời Huân tuy trúng kế, đã diễn một đoạn xuân cung sống, nhưng hắn dù sao đã đột phá tử cấp, rất nhanh phát hiện ra họ, mắt thấy cảnh tượng đó, lại nhìn cô gái mình thương khóc lóc chạy mất, Thời Huân lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn Thời Yến vẻ mặt đắc ý, lập tức trào cơn thịnh nộ, cậu ta không phải thích nhìn hắn xấu mặt sao, vậy thì cũng khiến cậu ta xấu mặt luôn, Thời Huân ngay tại chỗ bắt Thời Yến qua lột sạch, treo lên sỉ nhục một phen.
Xích mích của hai người đã kết từ đó.
Những ngày sau đó Thời Huân rất nhanh đã cho Thời Yến hiểu ra, đắc tội một tử cấp là hành vi không thông minh cỡ nào.
Nhưng chuyện đáng kinh ngạc lại xảy ra, đối mặt với báo thù cũng Thời Huân, Thời Yến không chỉ không tức giận dậm chân, ngược lại thản nhiên tiếp nhận, đợi Thời Huân phát giác không bình thường, Thời Yến đã lắc mông chạy tới bày tỏ với hắn, hơn nữa kiên định không dời cho rằng báo thù của Thời Huân chỉ là trò chơi ân ái giữa hai người mà thôi.
Đối mặt với một tiểu bối có đường não không bình thường, Thời Huân triệt để bị đánh bại, vừa lúc phương bắc lúc này có ma thú tấn công, Thời Huân là người mạnh nhất trong đời trẻ này, lập tức xin chủ động đi bắc, một lần đi là bốn năm, cho đến khi gia chủ Thời gia vì Thời Yến bị liệt, khi hắn trở về, đã là cường giả tử cấp hậu kỳ, tuy so với mấy lão quái vật ẩn tàng của nước khác vẫn còn yếu hơn nhiều, nhưng xét tuổi tác hắn, đã đủ để chấn khiếp thiên hạ.
Chớp mắt lại qua bốn năm, cho đến khi Thời Yến chết, cũng chưa được gặp lại Thời Huân vẫn luôn tránh mặt cậu ta.
Mà hiện nay, họ lại sắp gặp mặt.
Thời Khang vừa mới đánh La Hưng một trận, tiêu hao không ít khí lực, vốn đã mệt gần chết, lại bị Thời Yến uy hiếp, căn bản không có sức phản kháng, lúc này Thời Yến đối kháng với mấy người đối diện, khiến gã mất sạch mặt mũi, vì thế thấp giọng gầm lên: “Thời Yến mày buông tao ra, chuyện này tao sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
“Cái này không phải mày nói là được.” Thời Yến không chút khách khí nhấc Thời Khang lên, đá vào đám người, sau đó nhờ thân thể Thời Khang che cho, nhanh chóng lao đến trước tên nam nhân mặt hồng, linh lực trong người toàn bộ ngưng tụ vào tay, hình thành một lưỡi dao sắc bén nửa trong suốt trên không, ánh đỏ trên người Thời Yến đối chọi rõ ràng với ánh vàng trên người tên nam nhân mặt hồng, vàng đỏ đan xen, trong mắt Thời Yến, nam nhân này tuy chiêu thức động tác thành thạo hơn y, vận dụng linh lực cũng thuần thục hơn y, hơn nữa nhìn phương hướng tấn công cũng thấy gã hiểu cách chọn yếu điểm của người khác, nhưng động tác chậm không thể làm gì y, Thời Yến luôn có thể suýt soát né được, sau đó nhân lúc đối phương còn chưa kịp thu thế, liền đánh trúng đối phương. Lại thêm linh lực đối phương không bằng y, cứ thế kéo dài, rất nhanh, nam nhân mặt hồng dần rơi xuống hạ phong.
Thời Yến thấy tốt liền thu, sau khi đá đối phương đi, y lùi lại hai bước, đứng bên cạnh La Hưng.
Nam nhân mặt hồng đỏ mặt, một đạp cuối cùng của Thời Yến ngầm chứa sát cơ, đối phương bị thương không nhẹ, máu trào lên cổ họng, nhưng vì mặt mũi không dám phun ra, mà cố nuốt xuống, lập tức sắc mặt tái đi mấy phần, ánh mắt nhìn Thời Yến cũng trở nên sợ hãi.
Không phải nói tên phế vật Thời gia là một người bình thường mắt không nhìn thấy sao, giờ người toàn thân ánh đỏ kia là sao, rõ ràng chính là ngự linh sư xích cấp, còn đôi mắt kia là sao nữa, vừa rồi lúc đánh nhau nó rất sắc bén! Mà khiến gã sợ nhất là, một xích cấp đánh bại một hoàng cấp, khái niệm gì đây, khiêu chiến vượt cấp?
“Nhạc sư hoàng cấp, chẳng qua là thế.” Vừa rồi tiêu hao linh lực quá độ, Thời Yến không còn tập trung linh lực ở mắt, hai mắt nhìn không rõ, y không tìm được tiêu điểm, rũ mắt xuống hừ lạnh.
Thời Khang vừa muốn phản bác, nam nhân mặt hồng bị Thời Yến châm chích nhìn thấy Thời Yến sắc mặt còn kém hơn gã, hiển nhiên cũng tiêu hao quá độ, vì thế gã tức giận trào dâng, một lần nữa nhào lên.
Kỳ thật gã cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, đường đường là hoàng cấp bị xích cấp đánh bại, nếu truyền ra ngoài thì sau này gã đừng mơ lăn lộn tiếp.
Thời Khang thấy thế, không ngăn cản.
Thời Yến dùng tai bắt được tiếng gió, sự nhạy bén về linh lực cũng giúp y phát giác được nguy hiểm, nhưng vẫn trễ một bước, nam nhân mặt hồng đấm một đấm vào ngực y, Thời Yến chỉ kịp nghiêng người tránh khỏi chỗ yếu hại, vai phải vừa rồi đã từng bị đấm trúng lại bị đánh phải, lập tức cảm giác tê dại bắt đầu lan tràn từ vai phải, cả cánh tay đều mất đi tri giác!
Nam nhân mặt hồng thấy thế, nhân thắng truy kích, ngay lúc gã nhấc chân muốn đá vào Thời Yến, La Hưng nằm sấp dưới đất đột nhiên nhảy lên, ôm hai chân gã mặt hồng, tuy La Hưng không phải ngự linh sư, nhưng khí lực không nhỏ, nam nhân mặt hồng sửng sốt một lúc, giơ tay lên không trung ngưng tụ linh lực, toàn thân phóng ra ánh vàng, mắt thấy muốn đánh chết La Hưng, Thời Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm gã mặt hồng, thoáng cái, thời gian ngừng lại!
Thời Yến nhanh chóng lao lên, tay trái ngưng tụ linh lực thành lưỡi dao bén, đâm xuyên qua lồng ngực gã mặt hồng, sau khi y rút tay ra, để lại một lỗ máu!
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, đợi khi đám Thời Khang phản ứng lại, nam nhân mặt hồng sớm đã chết không thể chết hơn, mà Thời Yến tiêu hao linh lực quá độ, chậm rãi quỳ xuống đất, nếu không phải La Hưng đỡ lấy, y sớm đã gục ngã.
Thời Khang thấy nam nhân mặt hồng đã chết, lại không tiến tới, lúc này gã phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thời Yến, trong mắt lóe qua một tia sắc bén: “Thời Yến, mày dám giết người! Căn cứ pháp lệnh lục quốc quy định, người bình thường giết chết ngự linh sư phải xử tử hình!”
“Là trực hệ Thời gia, bị tấn công trong Thời gia. Thời Khang, lá gan mày thật lớn, dám công nhiên làm trái tộc quy…” Lúc này Thời Yến cực kỳ bình tĩnh, căn bản không trúng gian kế của Thời Khang, thấp giọng nói.
“Đừng quên, trước khi đế quốc phát chứng minh ngự linh sư cho mày, mày vẫn là người bình thường.” Thời Khang âm trầm nói: “Cho dù trong tộc bao che mày, mày cũng phải chịu trừng phạt.”
Thời Yến cười lạnh, không bận tâm tới lời Thời Khang.
Ngược lại La Hưng đang dìu Thời Yến thì siết chặt nắm tay, trong đôi mắt nhìn Thời Yến bao hàm áy náy và cảm kích.
Lúc này, người Thời gia mới thong thả đến muộn.
Tới trước là nhân vật thuộc bậc cha chú của Thời Yến, ít nhất là Nhạc sư cấp thanh, trước mặt trưởng bối, bất luận Thời Yến hay Thời Khang đều thu liễm, càng khỏi nói đến đám khách bên cạnh Thời Khang, cùng với hạ nhân.
Thời Yến nhanh chóng bị dẫn đi riêng, y đã bị thương, cần phải sớm chữa trị.
Sau khi Thời Yến được dìu đi, thoát khỏi tầm mắt Thời Khang, cuối cùng y chống không nổi, cong lưng nôn khan.
Đây là lần đầu tiên y giết người, hơn nữa còn bằng phương thức máu tanh như thế, trên tay dường như còn lưu lại cảm giác trợt dính lúc xuyên qua lồng ngực gã, mà cảm giác tội ác khi tàn sát đồng loại không ngừng đả kích y, Thời Yến không cảm thấy mình giết người là sai, y sớm đã biết mình cần phải lập uy, để Thời gia chú ý đến mình, nhưng vừa rồi lại không hạ thủ được, ngược lại là đối phương nổi sát tâm trước, y đương nhiên không thể ngồi đó chờ chết.
Thời Yến cũng đã dự liệu được từ trước cuối cùng sẽ có ngày hai tay mình dính máu tươi, nhưng khi chân chính đối mặt, lại khó chịu muốn chết.
Trong sáu đại gia tộc, kỹ năng thiên phú của tộc nhân hệ mộc và hệ thủy đều có bao hàm trị liệu, mà gia chủ tạm thời của Thời gia Thời Huân có một vị hồng nhan tri kỷ hệ mộc là Mộc Ngân Tâm, là một ngự linh sư tử cấp (tím). Lúc trước khi Thời Huân về nhà dẫn theo cô trở về, cô liền chiếm một chỗ ở Thời gia, một khi trong Thời gia có người bị thương, luôn sẽ nhờ cô giúp trị liệu.
Có ngự linh sư tử cấp xuất thủ, thương tích của Thời Yến gần như lập tức khỏi hẳn, cùng lúc này, Mộc Ngân Tâm lập tức phát hiện được chỗ bất đồng của Thời Yến.
“Không phải nói là một người mù bình thường sao, sao trong người lại có linh lực tinh khiết như thế…” Chân chính khiến Mộc Ngân Tâm kinh ngạc không phải là người bình thường biến thành ngự linh sư, mà là linh lực cư nhiên còn tinh khiết hơn cả cô. Linh lực của ngự linh sư, càng tinh khiết, khống chế sẽ càng tùy ý, cũng có ích lợi lớn để tăng cấp trong tương lai. Mộc Ngân Tâm đến từ Sâm Nguyên chi địa của Mộc gia, trời sinh linh lực đã tinh khiết hơn ngự linh sư khác đây là ưu thế tới từ huyết thống, mà hiện nay lại bị một người Thời gia đánh bại, sao cô lại không giật mình.
Nhưng dù sao cô cũng không phải người Thời gia, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Thời Yến, đương nhiên không tiện hỏi nhiều, nhanh chóng lệnh người dẫn Thời Yến đi.
Thời Yến ra khỏi chỗ ở của Mộc Ngân Tâm, mới thở ra một hơi.
Trong đời lần đầu tiên gặp Nhạc sư tử cấp, cho dù Mộc Ngân Tâm trước giờ chủ tu trị liệu, lực công kích không mạnh, nhưng dù sao khí thế của tử cấp bày ra trước mắt, ở trước mặt Mộc Ngân Tâm, y căn bản không dám có động tác nhỏ nào, cả hít thở cũng trở nên cực nhẹ.
Tử cấp, đây chính là tử cấp!
Nếu có một ngày y đạt đến tử cấp, giết chết năm người, căn bản không cần sợ bất cứ phiền toái nào. Chỉ có thực lực cường đại, mới có thể báo thù, mới có thể đứng vững trên thế giới này!
Nếu Thời Yến lúc trước còn không có khái niệm hoàn chỉnh về ngự linh sư, lúc này, cuối cùng y cũng biết rõ mục tiêu của mình, rồi một ngày nhất định phải trở thành cường giả tử cấp!
Lúc Thời Yến trở về viện của mình, không chỉ vết thương trên người hồi phục, cảm xúc cũng đã được điều chỉnh lại, ít nhất nhìn từ bên ngoài không thấy có bất cứ manh mối nào. Mà La Hưng đã ở một bên chờ đợi từ lâu, tuy trên người La Hưng cũng bị thương, nhưng không có đãi ngộ tốt như Thời Yến, băng bó một chút là xong chuyện, mấy ngày tiếp theo, hắn toàn tâm toàn ý hầu hạ Thời Yến, ánh mắt nhìn Thời Yến tràn đầy cảm kích, làm việc cũng nghiêm túc hơn xưa trăm lần.
Thời Yến hiểu, cuối cùng y đã thu phục được cái tên nhìn gió đưa thuyền mưu tính đầy lòng này rồi.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài, y là vì cứu La Hưng, giết Nhạc sư hoàng cấp, bị trọng thương, đắc tội Thời Khang, đừng thấy mấy hôm nay được yên tĩnh, đây chỉ là yên tĩnh trước cơn bão.
Quả nhiên, ba ngày sau, bão tới.
Thời Yến không ngờ, tiểu viện sa sút của y, lại đón cường giả mạnh nhất Thời gia hiện nay __ Thời Huân!
Nói ra thì, y và Thời Huân này, còn có một đoạn nghiệt duyên không thể không nhắc.
Lúc trước gia chủ còn chưa bị thương, Thời Yến hoành hành ngang ngược ở Thời gia, Thời Huân vì thiên phú tốt mà được gia tộc xem trọng, chẳng qua so sánh với Thời Yến, lại không được nổi bật. Hai người họ vừa lúc đại biểu cho hai điển hình của con cháu hậu đại Thời gia, một là cậu ấm ăn ngon uống đủ có trưởng bối chống lưng, một là thanh niên có chí hướng dựa vào nghị lực bản thân trở nên mạnh mẽ có được sự tôn trọng của gia tộc, hai bên ai cũng không vừa mắt ai, mà tuổi Thời Huân và Thời Yến chênh nhau mười lăm tuổi, hai người không phải cùng bối phận, càng không có qua lại gì.
Cho đến một ngày, Thời Yến ức hiếp người sa sút trong tộc, đúng lúc bị Thời Huân vừa bế quan ra thấy được. Khi đó Thời Huân đã là đỉnh lam cấp, có hy vọng đột phá tử cấp, đúng lúc tinh thần phấn chấn, Thời Yến vẫn là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện, sớm đã nghe qua đại danh của Thời Huân, lại lười bận tâm, nhưng lần đó Thời Yến làm quá mức, tên đồng tộc kia vì lén lút rải tin xấu về Thời Yến, bị Thời Yến bắt tại trận, Thời Yến kêu mấy trị liệu sư tới đó, sau đó xé rách miệng tên kia, rồi bảo người cột tứ chi gã lại, bỏ trùng hút máu vào miệng, không ngừng hút máu cắn thịt, một khi gã chống không nổi, sẽ để trị liệu sư trị liệu, bảo đảm gã không bị trọng thương, lại chịu đủ giày vò, cảnh tượng đó quả thật chính là phim kinh dị trần trụi.
Thời Huân không nhìn nổi, lập tức đứng ra thay mặt cho tộc nhân kia, không chỉ đánh người của Thời Yến tan tác, mà còn thuận tiện giáo huấn Thời Yến một trận. Thật ra hắn cũng không làm gì, chỉ là trói Thời Yến giống như cách cậu ta đã dùng, thuận tiện ném trùng hút máu đã chết lên người Thời Yến, sau đó Thời Huân liền bỏ đi.
Đợi khi Thời Huân trở lại, Thời Yến sớm đã bị mặt trời nóng bức làm ngất đi, lại thêm bị hù dọa quá mức, mắc bệnh thật lâu. Vốn chiếu theo tính cách Thời Yến, khi tỉnh lại chuyện đầu tiên phải làm chính là đi tìm gia chủ cáo trạng, nhưng lần này lạ là Thời Yến đã nhịn, mãi đến nửa năm sau, Thời Huân đã buông lòng phòng bị, toàn lực trùng kích lên tử cấp, Thời Yến mới đến báo thù.
Cậu ta nghe theo ý kiến của một hạ nhân, quyết định cho Thời Huân một giáo huấn cả đời khó quên, chính là nhân lúc Thời Huân vừa trùng kích lên cấp xong, bất kể thành công hay thất bại, đều sẽ có một thời kỳ suy yếu, Thời Yến nhân cơ hội đó hạ xuân được cho Thời Huân, sau đó tìm tới một nam kỹ vô cùng xấu xí ném vào, lại bắt cô gái mà Thời Huân yêu thương tới, để cô cùng đứng xem kịch với cậu ta.
Cô gái đó bị Thời Yến lừa gạt, dù sao Thời Yến khi đó mới bảy tuổi, lại có vẻ ngoài đẹp, sau một hồi nói bậy nói bạ, miêu tả Thời Huân thành kẻ bẩn thỉu ghê tởm hai lòng ba dạ, lập tức thương tâm chạy đi.
Thời Yến thấy mưu kế thành công, đang lúc dương dương đắc ý, chẳng ngờ Thời Huân tuy trúng kế, đã diễn một đoạn xuân cung sống, nhưng hắn dù sao đã đột phá tử cấp, rất nhanh phát hiện ra họ, mắt thấy cảnh tượng đó, lại nhìn cô gái mình thương khóc lóc chạy mất, Thời Huân lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn Thời Yến vẻ mặt đắc ý, lập tức trào cơn thịnh nộ, cậu ta không phải thích nhìn hắn xấu mặt sao, vậy thì cũng khiến cậu ta xấu mặt luôn, Thời Huân ngay tại chỗ bắt Thời Yến qua lột sạch, treo lên sỉ nhục một phen.
Xích mích của hai người đã kết từ đó.
Những ngày sau đó Thời Huân rất nhanh đã cho Thời Yến hiểu ra, đắc tội một tử cấp là hành vi không thông minh cỡ nào.
Nhưng chuyện đáng kinh ngạc lại xảy ra, đối mặt với báo thù cũng Thời Huân, Thời Yến không chỉ không tức giận dậm chân, ngược lại thản nhiên tiếp nhận, đợi Thời Huân phát giác không bình thường, Thời Yến đã lắc mông chạy tới bày tỏ với hắn, hơn nữa kiên định không dời cho rằng báo thù của Thời Huân chỉ là trò chơi ân ái giữa hai người mà thôi.
Đối mặt với một tiểu bối có đường não không bình thường, Thời Huân triệt để bị đánh bại, vừa lúc phương bắc lúc này có ma thú tấn công, Thời Huân là người mạnh nhất trong đời trẻ này, lập tức xin chủ động đi bắc, một lần đi là bốn năm, cho đến khi gia chủ Thời gia vì Thời Yến bị liệt, khi hắn trở về, đã là cường giả tử cấp hậu kỳ, tuy so với mấy lão quái vật ẩn tàng của nước khác vẫn còn yếu hơn nhiều, nhưng xét tuổi tác hắn, đã đủ để chấn khiếp thiên hạ.
Chớp mắt lại qua bốn năm, cho đến khi Thời Yến chết, cũng chưa được gặp lại Thời Huân vẫn luôn tránh mặt cậu ta.
Mà hiện nay, họ lại sắp gặp mặt.
/87
|