Chương 8: Sáng tác kịch bản
Xem ra, kế hoạch phát tài mua thuốc vô cùng cấp bách.
"Cô Lỗ, loại trừ bớt đen trên khuôn mặt này, đểtôi xem khuôn mặt thật thế nào.
Nếu như khuôn mặt đẹp, vậy cô còn có thể thoải mái một chút.
Nếu không còn bớt đen đó cũng chỉ là một người bình thường, sợ rằng cô vẫn muốn hủy diệt thế giới.
Đây đúng là tàn phá nặng nhất với một nhan khống.
"Được, điện hạ!"
Động tác của Cô Lỗ nhanh chóng.
Bên trong gian phòng tối đen chật hẹp, đột nhiên xuất hiện một màn ánh sáng màu xanh lam nhạt tương tự như màn trong khoa học viễn tưởng tương lai.
Bên trên, đang có một khuôn mặt người.
"Đây là hiệu quả sau khi bỏ bớt đen đi."
Quân Từ nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn tương phản với khuôn mặt này, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt trên màn ảnh, có thể nói sở hữu dung nhan cấp độ yêu nghiệt.
Mỗi một đường nét, mỗi một chút, đều giống như tạo hình thượng đế chú tâm nhất.
Hoàn mỹ không một tì vết, như trăng sáng vằng vặc, xinh đẹp nhưcực hạn nhân gian.
Giống như gương mặt này bất kỳ biểu hiện gì, hoặc nhẹ nhíu mày, hoặc nở nụ cười.
Cũng có thể khiến người ta cuồng si.
Đây quả thực là khuôn mặt nam nữ già trẻ đều tuyệt đối thông sát.
Mẹ nó!
Kinh hỉ ở thế giới này quá lớn rồi.
"Đóng đi đóng đi!"
Quân Từ che ngực mình, cô sợ nhìn thấy gương mặt như vậy, lập tức có ý nghĩ muốn động tay lấy tiền ngân hàng trong đầu.
Ởtương lai bọn họcó thểdùng ma pháp bình thường hiệu quả như khi dùng dao giải phẫu, cũng không thểđiêu khắc ra dung nhan như vậy.
Tạo hóa quả nhiên là thần kỳ, gương mặt này, thậm chí còn hoàn mỹ hơn gương mặt ban đầu của Quân Từ.
Bên trong cơ thể gầy teo này, lại có thể có bí mật lớn như vậy.
May mà từ nhỏ đã có bớt đen, bằng không gương mặt như vậy.
Bị gia đình Trương Xương Minh nuôi như thế, sẽ chỉ đưa tới mầm tai họa.
Từ trước đến nay thế giới này không thiếu chuyệnvì cái đẹp mà làm ra chuyện điên cuồng.
Quân Từ không có chút sức đánh trảnào quả thựclà gà đợi làm thịt.
Mà bớt đen, trở thành vũ khí bảo vệcô.
Chẳng qua bây giờ, hoàng thái tửsống lại trong cơ thểnày, cái bớt đen này chính là trói buộc đó.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Quân Từ đập lên đùi mình một cái, xem ra, trước lúc không có bản lĩnh, cái bớt đen này cũng không thểloại bỏđược.
Chỉ là có thể mấy ngày nay phải gặp chút chuyện.
Nhưng, cô là hoàng thái tử Quân Từ!
Nghĩ vậy, trong bóng tối, khóe miệng Quân Từ chậm rãi gợi lên một nụ cười tà tứ.
"Lộc cộc ... "
"Về rồi sao? Niệm Niệm, hôm nay đi học có mệt không, muốn uống gì, mẹ làm cho con."
Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Phó Thúy Hoa, tiếp đó là giọng nói bực mình của Trương Niệm: "Có thể mệt gì chứ, còn không phải là như vậy, sắp phải thi đại học, phiền lòng."
Quân Từ từ trạng thái giả vờ ngủ mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia âm u.
Gần đây các cô học trung học, còn có ba tháng nữa sẽthi đại học.
Quân Từ ngốc áp lực học trung học phổ thông cũng không lớn, nhưng Trương Niệm vốn đã không quá xuất sắc học ởNhất Trung.
Áp lực học tập rất lớn, xung quanh đều là học bá ưu tú hơn cô, hơi không chú ý thậm chí cô sẽ đội sổ.
Dưới áp lực như vậy, Trương Niệm mang không bình thản không cam lòng của mình từtrường học về, rồi phát tác trên người Quân Từ.
/2122
|