Tô Tuyết trong lòng không thoải mái, Hàn Kiều Kiều cũng giống vậy không thoải mái.
Trừ bỏ không thoải mái, càng có rất nhiều nghẹn khuất.
Bởi vì, hiện tại Tô Tuyết cũng không phải Tô Tuyết kiếp trước. Hàn Kiều Kiều mặc dù đối với cô ta có nhiều oán hận, cũng không có cách phát tiết với cô ta hiện tại.
Lúc này Tô Tuyết, vẫn còn duy trì học sinh thiện lương cùng săn sóc, mặc dù có chút thích đua đòi, tâm tư cũng có chút nặng, nhưng là thiếu nữ tuổi teen, ai không có một ít bồng bột.Hàn Kiều Kiều cảm thấy, chính mình sai là sai ở chỗ quên mất là người đều sẽ thay đổi.
Sau Mạt thế rất nhiều người đều thay đổi, chính Hàn Kiều Kiều cũng thay đổi, chính là ai biết người sẽ thay đổi hoàn toàn trở nên đáng sợ như vậy đâu? Sau Mạt thế Tô Tuyết dần dần trở nên hoàn toàn thay đổi, hai người cãi nhau rất nhiều lần, chính là Hàn Kiều Kiều lại ngây ngốc cho rằng các cô vẫn như cũ là bạn tốt, liền tính chính mình không ủng hộ cách làm của cô ta, liền xảy ra vô số lần mâu thuẫn, nhưng cô vẫn không có nghĩ tới ý niệm truyện giao, mỗi lần bị Tô Tuyết tức giận đến tàn nhẫn, cô đều thương tâm sau đó khuyên chính mình —— Tô Tuyết nhất định là áp lực quá lớn, nguời bị sợ hãi áp lực cực lớn như thế, tư tưởng trở nên cực đoan, hành vi cũng sẽ mất kiểm soát, không phải thực thường thấy sao?
Thẳng đến khi cô bị Tô Tuyết cấp bán!lúc cô mất đi ca ca, lại mất đi một cánh tay , khi cô không nơi nương tựa nghèo túng nhất, Tô Tuyết vì gần ba mươi cái tinh hạch, đem cô bán cho một lão biến thái, chân chính bán!
Ba mươi cái tinh hạch, a...... Hàn Kiều Kiều rốt cuộc minh bạch buồn cuời chính mình dại dột cỡ nào.
—— cô hận Tô Tuyết.
Sau đó, cô muốn báo thù cho ca ca,vốn dĩ muốn đi tìm Tô Tuyết gây phiền toái, nhưng cô trong miệng người khác biết được Tô Tuyết trôi qua thật sự không tốt, thân thể tàn tật, không có người mang cô ta đi làm nhiệm vụ, nhà ở cũng bởi vì giao nổi tiền thuê nhà bị thu trở về, mỗi ngày cô ta chỉ có thể dựa vào cực nhỏ luơng cứu tế để duy trì mạng sống...... Hàn Kiều Kiều cảm thấy, cứ như vậy để cô ta tồn tại cũng không tồi, chết ngược lại tiện nghi ả.
Sống lại một đời, Hàn Kiều Kiều không có cách nào Làm gì đối với Tô Tuyết hiện tại, nhưng là giáo huấn kiếp trước đã thật sâu khắc vào xương cốt, tự nhiên cũng không muốn tươi cười đón chào cô ta, sau này, coi như làm người xa lạ đi. Hàn Kiều Kiều trong lòng nghĩ, tốt nhất đừng lại có bất luận cái gì lui tới, cho dù Tô Tuyết hiện tại cái gì cũng chưa làm, chỉ là thấy khuôn mặt này cũng đủ ghê tởm người, nếu cô ta giống như kiếp trước đối với mình có ý xấu, chính mình tự nhận không phải cái nguời hào phóng gì, tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Hiện tại khoảng cách thiên thạch tiến đến chỉ còn một ngày , thời gian không nhiều lắm, nhưng nếu kế hoạch thích đáng, vẫn có thể làm đuợc rất nhiều chuyện, Hàn Kiều Kiều không nghĩ đem thời gian lãng phí trên nguời kẻ đóng vai hề này.
Ngày hôm qua, cô cùng ca ca thương lượng qua,yêu cầu được vật tư chủng loại rất nhiều, hai ngày toàn bộ thu thập xong là không có khả năng, cho nên bọn họ kế hoạch là an bài hai nhóm người đồng thời tiến hành mua sắm, trong đó một nhóm người phụ trách thu thập vật tư nuớc ngoài. Như vậy tiêu dùng tuy rằng sẽ khá lớn, lại phi thường đáng giá. Đặc biệt là dược phẩm và dụng cụ rất nhiều đều không xuất khẩu, mặc dù là xuất khẩu, lượng cũng rất nhỏ.
Hàn Kiều Kiều còn tính toán gia cố biệt thự, lại mua chút thiết bị tập thể dục, tiện chính mình ở nhà rèn luyện thể năng, người hầu quá nhiều, toàn bộ đuổi đi, bất quá những việc này, chờ xuất viện về nhà sau lại cùng ca ca bàn đi.
Thủ tục Xuất viện thực nhanh xử lý tốt, trong quá trình Hàn Dực lục tục tiếp vài cái điện thoại, nghe tựa hồ là về tiến triển thu thập vật tư.
Hàn Kiều Kiều tưởng tượng đến đã có rất nhiều rất nhiều vật tư chuẩn bị thỏa đáng, nội tâm liền kích động đến không được, cô đỡ cánh tay Hàn Dực rất muốn hỏi một chút, ngại vì bốn phía đều là người, chỉ có thể thực vất vả nhẫn nại.
Hai người ở trong vòng bảo hộ của bảo tiêu đi ra bệnh viện, tuy rằng chân Hàn Dực đã khép lại đóng vảy, nhưng là bác sĩ kiến nghị Hàn Dực tương lai hai ba ngày đừng cho đầu gối gánh quá nặng, cho nên cần một cây gậy.
Hàn Kiều Kiều đỡ hắn ngồi vào trong xe truớc, chính mình mới đi đến một sườn khác, chuẩn bị lên xe.
Sau lưng lại bỗng nhiên có người gọi cô.
"Kiều Kiều!"
Hàn Kiều Kiều quay đầu vừa thấy, cư nhiên là Tô Tuyết. Cô ta cư nhiên còn chưa đi?
Tô Tuyết bước chân thật sự mau, tựa hồ rất sốt ruột, sắp tới bên người Hàn Kiều Kiều , bị bảo tiêu ngăn cản.sau lưng cô ta còn đi theo một nguời phụ nữ sắc mặt tiều tụy.
Hàn Kiều Kiều nhướng mày, cảm thấy Tô Tuyết thật là âm hồn không tan.
"Kiều Kiều, cậu có biết hay không Lưu kính mất tích? Hắn đã năm sáu ngày không về nhà, người trong nhà lo sắp điên rồi." Tô Tuyết mày nhíu lại, vẻ mặt nôn nóng.
Hàn Kiều Kiều mặt không biểu tình trả lời cô ta: "Lưu kính là ai? Tôi không quen biết."
Tô Tuyết mi nhăn đến càng khẩn, "Kiều Kiều, cậu đừng náo loạn được không ?Lưu kính là bảo tiêu bên nguời anh trai cậu,chẳng lẽ cậu không biết hắn sao? Hắn mấy ngày không về nhà, hồ đại tỷ đều sắp cấp điên rồi......"
Hàn Kiều Kiều quay một chút đầu, mới nhìn đến thân ảnh sợ hãi rụt rè sau lưng Tô tuyết.
"Bảo tiêu của Ca ca tôi là từ Hàn gia danh nghĩa công ty trực tiếp phái tới,một cái công ty có bao nhiêu người? Chẳng lẽ mỗi một nguời tôi đều phải biết?"
Tô Tuyết khó có thể tin nhìn Hàn Kiều Kiều, chỉ cảm thấy hôm nay Hàn Kiều Kiều quá khác thường! Cô ta chẳng những khiếp sợ với thái độ của Hàn Kiều Kiều, càng khiếp sợ với xứng hô Hàn Kiều Kiều đối Hàn Dực.
Từ khi biết Hàn Kiều Kiều, trước nay không hề nghe Hàn Kiều Kiều gọi qua một lần ca ca, các cô nói chuyện phiếm khi nói đến Hàn Dực, cũng luôn hô thẳng tên, hoặc là dùng chữ"Người kia", "Hắn" như vậy thay thế.
Hàn Kiều Kiều lại không để ý tới cô ta, lập tức nhìn Cô gái đang khóc thút thít sau lưng cô ta, tiếp tục nói: "Mấy ngày không về nhà liền tính mất tích sao? thật sự mất tích cũng có cảnh sát, cô tìm tôi có tác dụng gì ? Tôi nhưng làm không được cảnh sát ."
Nguời kia tựa hồ là không thể chịu đựng được lời Hàn Kiều Kiều nói, khóc đến càng thêm lợi hại.
"Hàn tiểu thư, tôi cầu xin cô.....Thả kính ca đi, hắn những năm gần đây không có công lao cũng có khổ lao, Hàn tiểu thư tôi cầu xin cô......" Cô ta một bên khóc lóc kể lể một bên đi về phía trước hai bước, đầu gối cong xuống làm như muốn quỳ xuống trước Hàn Kiều Kiều.
Tô Tuyết cắn cắn môi, một tay đem cô ta kéo lên, hướng về phía Hàn Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều! Cậu sao lại trở nên máu lạnh như thế?!Chẳng lẽ thật muốn bức tử Một nhà bọn họ sao? Bọn họ con còn đang học tiểu học, đối với cậu bất quá chỉ cần trước mặt anh trai cậu nói mấy câu, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn cả nhà bọn họ bị anh trai cậu hủy diệt sao?!"
Bộ dáng Tô Tuyết bộ dáng, làm Hàn Kiều Kiều dần dần đem cô ta cùng nguời trong trí nhớ kia trùng hợp. Trong trí nhớ, cô ta chính là giàu tinh thần trọng nghĩa như vậy, giúp đỡ kẻ yếu, tràn ngập lòng nhiệt tình......
Hàn Kiều Kiều một chút cũng không tức giận, cô lạnh lùng liếc mắt một cái hồ đại tỷ, rồi ánh mắt trở lại trên mặt Tô Tuyết.
"Tôi như thế nào liền bức tử bọn họ? Trường học phát sinh nổ súng , sau đó tôi cùng ta ca vẫn luôn ở bệnh viện dưỡng thương, Lưu kính thân là bảo tiêu của ca ca lại vô cớ mất tích, đó là vì hắn bỏ rơi nhiệm vụ, cũng có thể , hắn là bị cảnh sát mang đi hỗ trợ điều tra, hắn thân là công dân đó là nghĩa vụ cơ bản, lại hoặc là, tựa như các người ám chỉ như vậy, hắn bị người nhốt lại cũng tốt, bị sát hại cũng tốt, các người có thể đi công ty bảo an xin bồi thuờng tai nạn lao động , yên tâm, công ty ca ca tôi đều cấp bảo hiểm cho công nhân , tiền bồi thường tuyệt đối sẽ làm các người vừa lòng."
Tô Tuyết tức giận đến sắc mặt đỏ lên, không thể nhịn được nữa hô: "Hàn Kiều Kiều cô còn có nhân tính hay không ! Đây không phải chuyện tiền bạc!Lưu kính rõ ràng là bị anh trai cô. Nguời phụ nữ kia thập phần kinh hoảng giữ chặt Tô Tuyết, liều mạng lắc đầu, cả người vô cùng sợ hãi!
Hàn Kiều Kiều sắc mặt trầm xuống.
/86
|