Vừa ra khỏi cửa, Quý Thuận Đình mỉm cười khẽ bẹo đôi má trắng mịn của muội muội: “Quỷ nha đầu, lời hôm nay là ai dạy muội thế?” Đồ Mi ngẩng đầu cười, giả ngốc nói: “Nhị ca đang nói gì thế?” Quý Thuận Đình tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Được, muội nói cho ta biết, từ ‘Thám Hoa’ là do ai nói?” Đứa em gái này, từ nhỏ rất ít khi bước ra khỏi cửa. Cuộc thi Trạng Nguyên hai năm trước đây, là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà. Lần đó, khi trở về lại bị nhiễm cảm lạnh, đã khiến cả phủ náo loạn một hồi, từ ấy về sau không bao giờ cho phép nàng xuất môn nữa, ngay cả thăm họ hàng cũng hạn chế rất nhiều. Trong Quý phủ, vì Quý Huyên rất kì vọng vào hắn, nên đám hạ nhân không dám nhắc tới hai từ “Thám hoa” trước mặt chủ tử. Còn câu nói linh tinh “không cẩn thận lại trúng Thám hoa” kia, nếu để Quý Huyên phát hiện ra người nào nói, chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết. Hắn không ngờ trong phủ có kẻ hầu nào to gan nói bậy như vậy, lại còn để muội muội nghe thấy nữa. Câu hỏi này của hắn, Đồ Mi chưa biết trả lời thế nào, thì đám nha hoàn theo sau đều biến sắc, chỉ sợ tiểu thư thuận miệng nói ra, hại mình bị phạt. Các cô đều là nha hoàn hầu hạ thân cận, tiểu thư vô tình học điều gì sai trái, dĩ nhiên các cô đều phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Trong lòng Đồ Mi cũng hơi căng thẳng, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành tiếp tục vờ như không biết: “Muội quên rồi, dù sao cũng chỉ nghe người ta nói thế!” Quý Thuân Đình nở nụ cười, nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của nàng: “Quỷ nha đầu, nhị ca mới ra ngoài có vài ngày, mà muội lại trở nên khôn khéo như vậy !” Nói xong, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn không nghi ngờ gì muội muội mình, nàng mới chỉ là một đứa trẻ, cùng lắm chỉ thuận miệng nói ra, không may chạm đúng chỗ ngứa mà thôi. Đồ Mi cười gian xảo, thấy Nhị ca không truy cứu nữa, nàng yên tâm hơn, kéo vạt áo hắn tò mò hỏi: “Nhị ca, Bạch Lộc Thư Viện là nơi nào vậy?” Bạch Lộc Thư Viện này tất nhiên là nàng biết, nhưng thời điểm nàng bảy tuổi thì quả thật vẫn chưa biết. Thấy Nhị ca có hơi nghi ngờ, nên nàng giả bộ hỏi han một chút. Quý Thuận Đình nghe thấy nàng đột nhiên hỏi về Bạch Lộc Thư Viện, không khỏi thở dài. Bạch Lộc Thư Viện ở Lư Sơn chính là thư viện cổ tốt nhất, người sáng lập ra nơi đây cũng chính là công thần khai quốc Khưu Nghị Sở Kiến.. Khâu Nghị vốn xuất thân làm phụ tá, cơ trí linh hoạt, tinh thông binh pháp, chính là vị quân sư được Thái Tổ hoàng đế coi trọng nhất. Sau khi lập quốc, người khác thì an hưởng phú quý, chỉ có ông là xin từ quan quy ẩn ở Lư Sơn, mở thư viện này. Sau đó, vì trải qua một cuộc thanh tẩy đẫm máu, những công thần khai quốc nắm giữ quyền lực còn lưu lại rất ít. Ông về nông thôn quy ẩn, an tâm giảng bài, nên không bị liên lụy đến, hàng năm còn được trọng thưởng. Năm năm sau, đúng dịp tổ chức khoa cử, Bạch Lộc Thư Viện trúng tuyển hơn ba mươi người, trong đó có cả Trạng Nguyên. Từ đó nơi đây lưu danh thiên hạ, được ca tụng là đệ nhất Thư viện. Trải qua hơn trăm năm, rất nhiều Tiến sĩ đều xuất phát từ Bạch Lộc Thư Viện, Trạng Nguyên ước chừng khoảng năm người. Đây là nơi địa kinh nhân kiệt, nếu hắn nói không muốn đi là trái lương tâm. Nhưng Bạch Lộc Thư viện cách Quý gia khá xa, áp lực bài vở cũng nặng nề, chỉ sợ một năm về thăm nhà được vài lần “Bạch Lộc Thư viện nằm bên sườn Lưu Sơn, nơi đó quả thực rất tốt, nhưng hơi xa nhà! ” Hồi lâu hắn mới lên tiếng trả lời, giọng nói có chút buồn bực. “ Lư Sơn?” Đồ Mi nghiêng đầu suy nghĩ, hồn nhiên hỏi : “Trên núi hình như rất mát mẻ ”.
Nàng ra vẻ vô tình nói, bỗng hai mắt Quý Thuân Đình sáng lên. Đoạn phu nhân trước giờ vẫn luôn sợ nóng, sau khi sinh Đồ Mi lại mắc bênh suyễn, mỗi khi đến hè phải để băng đá trong phòng mới cảm thấy dễ chịu. Hắn xoay người ôm tiểu muội, hôn thật kêu vào má nàng, cười vui vẻ nói: “ Đúng rồi đúng rồi, sao ta lại quên được nhỉ! Chỉ có muội muội của ta là thông minh nhất! ”. Trong lòng đã có chủ chương, nhưng không vội, hắn mỉm cười bế tiểu muội vào phòng mình. Tối đó sau khi ăn xong, cả gia đình vừa uống trà vừa nói chuyện. Quý Thuận Đình liền cười nói : “Cha, con có chuyện không biết nên nói ra không?”. Mọi người đều nhìn về phía hắn, lộ vẻ nghi hoặc. Quý Huyên khoát tay: “Con nói đi!”. “ Cha cũng biết, vài năm nay thân thể mẹ không tốt, mẹ vốn sợ nóng giờ lại bị bênh suyễn, chúng ta ở vùng ngoại thành cũng có mấy biệt trang nhưng cũng không tốt hơn là bao. Con nghĩ, sao không tìm một nơi ở Lư Sơn, xây dựng biệt trang làm nơi nghỉ ngơi mùa hè. Thứ nhất có chỗ ở mát mẻ, thứ hai lại gần Bạch Lộc Thư viện, cũng tốt hơn cho con! ”. Quý Huyên nghe xong cũng thấy có lý, nhìn sang phu nhân bất giác gật đầu : “Chủ ý này rất hay, tuy nhiên những nơi ở tốt xung quanh Lư Sơn chỉ sợ đều đã có chủ, hiện giờ ta chuyển đến đó cũng không hay!” Quý Thuận Nghiệp đang trầm mặc bỗng cất lời: “Cha, Lư Sơn là do Cửu Giang phủ quản lý đúng không?”. Quý Huyên nghe vậy giật mình mỉm cười, anh họ ông là Quý Dương đang làm quan ở Cửu Giang, quan hệ giữa hai huynh đệ rất thân thiết, xưa nay Quý Dương làm việc thận trọng, có thể yên tâm nhờ vả. Ông gật đầu : “Nghiệp Nhi không nói vi phụ cũng quên mất. Được, ta sẽ viết thư hỏi thăm tứ thúc con, nếu có nơi nào phù hợp lập tức mua lại, không cần quan tâm tới giá cả, coi như tạo phúc cho con cháu đời sau! ”. Đứa con cả này tuy ít nói nhưng luôn liệu trước mọi việc, khi nói ra thì đều đã lo xong cả. Đoạn phu nhân ngồi bên, cũng thấy thỏa đáng. Gia nghiệp Quý gia rất lớn, cũng không vì mua một căn nhà mà suy sụp được. Đồ Mi ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống nước mật ong, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn, tò mò hỏi một hai câu, nhưng hoàn toàn phù hợp độ tuổi của nàng. Như đã quyết, đến đêm Quý Huyên liền soạn thư, sai người nhà tới Cửu Giang, hơn nửa tháng sau đã có hồi âm. Bọn họ cũng thật may mắn, trước ấy, có một vụ án tham ô lừa đảo, triều đình kê biên tài sản mấy hộ gia đình, trong đó có một hộ họ Vương có một trang viên rất tốt ở Lư Sơn. Bề trên gửi công văn ra lệnh phát mại sung công. Quý Dương thấy cơ hội đến, tất nhiên vô cùng vui mừng, sai người chuẩn bị bạc, mua lại trang viên kia. Tuy việc sung công phát mại này bao năm qua không phải là hiếm, nhưng Quý Huyên vẫn cảm thấy xui xẻo, ông liền tuyển người hầu đắc lực, đến Lư Sơn một chuyến, dọn trang viên thật sạch sẽ, lại mời thầy xem phong thủy, xây lại nhà cửa. Mắt thấy năm nay kiểu gì cũng không kịp chuyển đến ở.
Nàng ra vẻ vô tình nói, bỗng hai mắt Quý Thuân Đình sáng lên. Đoạn phu nhân trước giờ vẫn luôn sợ nóng, sau khi sinh Đồ Mi lại mắc bênh suyễn, mỗi khi đến hè phải để băng đá trong phòng mới cảm thấy dễ chịu. Hắn xoay người ôm tiểu muội, hôn thật kêu vào má nàng, cười vui vẻ nói: “ Đúng rồi đúng rồi, sao ta lại quên được nhỉ! Chỉ có muội muội của ta là thông minh nhất! ”. Trong lòng đã có chủ chương, nhưng không vội, hắn mỉm cười bế tiểu muội vào phòng mình. Tối đó sau khi ăn xong, cả gia đình vừa uống trà vừa nói chuyện. Quý Thuận Đình liền cười nói : “Cha, con có chuyện không biết nên nói ra không?”. Mọi người đều nhìn về phía hắn, lộ vẻ nghi hoặc. Quý Huyên khoát tay: “Con nói đi!”. “ Cha cũng biết, vài năm nay thân thể mẹ không tốt, mẹ vốn sợ nóng giờ lại bị bênh suyễn, chúng ta ở vùng ngoại thành cũng có mấy biệt trang nhưng cũng không tốt hơn là bao. Con nghĩ, sao không tìm một nơi ở Lư Sơn, xây dựng biệt trang làm nơi nghỉ ngơi mùa hè. Thứ nhất có chỗ ở mát mẻ, thứ hai lại gần Bạch Lộc Thư viện, cũng tốt hơn cho con! ”. Quý Huyên nghe xong cũng thấy có lý, nhìn sang phu nhân bất giác gật đầu : “Chủ ý này rất hay, tuy nhiên những nơi ở tốt xung quanh Lư Sơn chỉ sợ đều đã có chủ, hiện giờ ta chuyển đến đó cũng không hay!” Quý Thuận Nghiệp đang trầm mặc bỗng cất lời: “Cha, Lư Sơn là do Cửu Giang phủ quản lý đúng không?”. Quý Huyên nghe vậy giật mình mỉm cười, anh họ ông là Quý Dương đang làm quan ở Cửu Giang, quan hệ giữa hai huynh đệ rất thân thiết, xưa nay Quý Dương làm việc thận trọng, có thể yên tâm nhờ vả. Ông gật đầu : “Nghiệp Nhi không nói vi phụ cũng quên mất. Được, ta sẽ viết thư hỏi thăm tứ thúc con, nếu có nơi nào phù hợp lập tức mua lại, không cần quan tâm tới giá cả, coi như tạo phúc cho con cháu đời sau! ”. Đứa con cả này tuy ít nói nhưng luôn liệu trước mọi việc, khi nói ra thì đều đã lo xong cả. Đoạn phu nhân ngồi bên, cũng thấy thỏa đáng. Gia nghiệp Quý gia rất lớn, cũng không vì mua một căn nhà mà suy sụp được. Đồ Mi ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống nước mật ong, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn, tò mò hỏi một hai câu, nhưng hoàn toàn phù hợp độ tuổi của nàng. Như đã quyết, đến đêm Quý Huyên liền soạn thư, sai người nhà tới Cửu Giang, hơn nửa tháng sau đã có hồi âm. Bọn họ cũng thật may mắn, trước ấy, có một vụ án tham ô lừa đảo, triều đình kê biên tài sản mấy hộ gia đình, trong đó có một hộ họ Vương có một trang viên rất tốt ở Lư Sơn. Bề trên gửi công văn ra lệnh phát mại sung công. Quý Dương thấy cơ hội đến, tất nhiên vô cùng vui mừng, sai người chuẩn bị bạc, mua lại trang viên kia. Tuy việc sung công phát mại này bao năm qua không phải là hiếm, nhưng Quý Huyên vẫn cảm thấy xui xẻo, ông liền tuyển người hầu đắc lực, đến Lư Sơn một chuyến, dọn trang viên thật sạch sẽ, lại mời thầy xem phong thủy, xây lại nhà cửa. Mắt thấy năm nay kiểu gì cũng không kịp chuyển đến ở.
/13
|