Editor: Xi + Beta: Vi
"Thanh Mâu ghét cô ta." Mộ Chỉ Dạ gần như mặt đối mặt với Cố Thanh Mâu, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm cô, càng ngày càng ép sát cô. Dường như anh cũng không muốn che giấu cảm xúc bản thân, vô cùng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với Cố Thanh Mâu.
"Hửm?" Cố Thanh Mâu nghe những lời này của Mộ Chỉ Dạ, con ngươi màu nâu khẽ động, nhìn Mộ Chỉ Dạ đang đứng trước mặt. Đôi mắt anh rất sạch sẽ, tựa như không nhiễm bụi trần, óng ánh trong suốt, anh đang nghĩ cái gì, vừa liếc mắt cô đã có thể biết được, nhưng bây giờ thì đôi mắt trước mặt này đã đọc được hết tâm tư của cô rồi.
"... Chỉ Dạ muốn làm gì vậy, có thể nói cho tôi biết không." Cố Thanh Mâu nhếch khóe môi, đưa cánh tay lên, vòng qua ôm cổ Mộ Chỉ Dạ, cô tựa đầu lên vai Mộ Chỉ Dạ, phả một luồng khí nóng lên cổ anh, hơi thở nóng bỏng lan đến lỗ tai Mộ Chỉ Dạ. Anh giống như một chàng trai ngây ngô bị đùa giỡn, trong phút chốc khuôn mặt đã đỏ bừng, cơ thể căng thẳng, ánh mắt dời đến cái cổ trắng nõn của Cố Thanh Mâu, và cả... cánh môi đỏ thẫm đang cong lên của cô.
Tựa như một món ăn rất ngon vậy.
Muốn nếm một miếng, cắn một cái xem có mùi vị ra sao.
Mộ Chỉ Dạ trừng mắt, cuối cùng chọn không nhìn nữa, nhưng Cố Thanh Mâu vẫn tựa vào anh, nhìn lỗ tai Mộ Chỉ Dạ đỏ ửng bèn đưa tay chạm vào, tay cô lạnh ngắt, vừa vặn khiến Mộ Chỉ Dạ hạ nhiệt.
"Kí chủ, bây giờ ngài rất giống với tiểu thư bất tài ăn chơi trác táng đùa giỡn thiếu niên ngây thơ đó, ngài cũng thật là..." Không hiểu sao 115 bỗng dưng có chút đồng tình với Mộ Chỉ Dạ, mỗi lần bị Cố Thanh Mâu trêu chọc là anh lại đỏ hết mặt lên.
Cố Thanh Mâu nghe 115 nói thì nhìn Mộ Chỉ Dạ đang đứng trước mặt mình, cô khép hờ đôi mắt, buông Mộ Chỉ Dạ ra, đứng dậy đi đến chỗ Hướng Ngọc Tuyết. Lúc này Hướng Ngọc Tuyết đang nói chuyện với những người kia, Diệp Dật Tuấn dường như cũng cảm động vì Hướng Ngọc Tuyết không ngại hiểm nguy một mình đến cứu mọi người, ánh mắt khi anh ta nhìn Hướng Ngọc Tuyết tràn ngập sự dịu dàng yêu chiều.
Hiển nhiên, đám người kia đã cố ý hoặc vô tình bỏ qua Cố Thanh Mâu.
"Bốp bốp bốp..." Cố Thanh Mâu vỗ tay, khiến mọi người dời sự chú ý lên người cô.
"Xem ra, mọi người đã bàn bạc xong rồi?"
"Cố Thanh Mâu, cô nói vậy là có ý gì?" Lý Thiến Nhi nhíu mày, cô ta vốn đã khó chịu với Cố Thanh Mâu từ lâu, bây giờ thấy Cố Thanh Mâu như vậy, trong lòng vô cùng tức giận. Cô ta nhấc chân, đang định nói thêm mấy câu nữa thì bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Mâu, đôi mắt đào hoa thường ngày giờ đây lạnh lẽo như băng, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
"Thanh Mâu, tiền bối Ngọc Tuyết đến để cứu chúng ta, em không được vô lễ như vậy với chị ấy, chỉ cần đi theo tiền bối Ngọc Tuyết, chúng ta có thể thoát ra khỏi khu rừng này." Cố Thanh Yến cũng thuận theo cô ta mở miệng.
Lúc hai người họ còn định nói thêm cái gì nữa, Cố Thanh Mâu dứt khoát ngắt lời.
"Câm miệng."
Thấy Cố Thanh Mâu không chút khách khí bảo họ câm miệng, sắc mặt hai người đen lại, cuối cùng cũng không nói nữa. Cố Thanh Mâu nhìn Hướng Ngọc Tuyết đang cực kỳ chật vật, khoanh tay quan sát cô ta, mở miệng.
"Mạn phép cho tôi hỏi Ngọc Tuyết tiền bối một câu, tiền bối định trốn khỏi đây bằng cách nào?"
Tâm nguyện nhỏ nhoi của dịch giả: Mình rất muốn đọc cmt của mọi người, vì điều đó cho mình thấy mọi người đón đọc truyện qua từng ngày, có thể hồi trước mình đăng lên app một phần là vì thu nhập, nhưng hiện đại mình chỉ muốn được mọi người tiếp tục yêu quý và ủng hộ thôi, tiền nong hông quan trọng hehe:v Hi vọng có thể đọc được nhiều cmt của các bạn, chứ tui thấy lượt đọc rõ cao mà chả mấy ai cmt cho tui à nha:<
Số phiếu hiện tại: 1007
"Thanh Mâu ghét cô ta." Mộ Chỉ Dạ gần như mặt đối mặt với Cố Thanh Mâu, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm cô, càng ngày càng ép sát cô. Dường như anh cũng không muốn che giấu cảm xúc bản thân, vô cùng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với Cố Thanh Mâu.
"Hửm?" Cố Thanh Mâu nghe những lời này của Mộ Chỉ Dạ, con ngươi màu nâu khẽ động, nhìn Mộ Chỉ Dạ đang đứng trước mặt. Đôi mắt anh rất sạch sẽ, tựa như không nhiễm bụi trần, óng ánh trong suốt, anh đang nghĩ cái gì, vừa liếc mắt cô đã có thể biết được, nhưng bây giờ thì đôi mắt trước mặt này đã đọc được hết tâm tư của cô rồi.
"... Chỉ Dạ muốn làm gì vậy, có thể nói cho tôi biết không." Cố Thanh Mâu nhếch khóe môi, đưa cánh tay lên, vòng qua ôm cổ Mộ Chỉ Dạ, cô tựa đầu lên vai Mộ Chỉ Dạ, phả một luồng khí nóng lên cổ anh, hơi thở nóng bỏng lan đến lỗ tai Mộ Chỉ Dạ. Anh giống như một chàng trai ngây ngô bị đùa giỡn, trong phút chốc khuôn mặt đã đỏ bừng, cơ thể căng thẳng, ánh mắt dời đến cái cổ trắng nõn của Cố Thanh Mâu, và cả... cánh môi đỏ thẫm đang cong lên của cô.
Tựa như một món ăn rất ngon vậy.
Muốn nếm một miếng, cắn một cái xem có mùi vị ra sao.
Mộ Chỉ Dạ trừng mắt, cuối cùng chọn không nhìn nữa, nhưng Cố Thanh Mâu vẫn tựa vào anh, nhìn lỗ tai Mộ Chỉ Dạ đỏ ửng bèn đưa tay chạm vào, tay cô lạnh ngắt, vừa vặn khiến Mộ Chỉ Dạ hạ nhiệt.
"Kí chủ, bây giờ ngài rất giống với tiểu thư bất tài ăn chơi trác táng đùa giỡn thiếu niên ngây thơ đó, ngài cũng thật là..." Không hiểu sao 115 bỗng dưng có chút đồng tình với Mộ Chỉ Dạ, mỗi lần bị Cố Thanh Mâu trêu chọc là anh lại đỏ hết mặt lên.
Cố Thanh Mâu nghe 115 nói thì nhìn Mộ Chỉ Dạ đang đứng trước mặt mình, cô khép hờ đôi mắt, buông Mộ Chỉ Dạ ra, đứng dậy đi đến chỗ Hướng Ngọc Tuyết. Lúc này Hướng Ngọc Tuyết đang nói chuyện với những người kia, Diệp Dật Tuấn dường như cũng cảm động vì Hướng Ngọc Tuyết không ngại hiểm nguy một mình đến cứu mọi người, ánh mắt khi anh ta nhìn Hướng Ngọc Tuyết tràn ngập sự dịu dàng yêu chiều.
Hiển nhiên, đám người kia đã cố ý hoặc vô tình bỏ qua Cố Thanh Mâu.
"Bốp bốp bốp..." Cố Thanh Mâu vỗ tay, khiến mọi người dời sự chú ý lên người cô.
"Xem ra, mọi người đã bàn bạc xong rồi?"
"Cố Thanh Mâu, cô nói vậy là có ý gì?" Lý Thiến Nhi nhíu mày, cô ta vốn đã khó chịu với Cố Thanh Mâu từ lâu, bây giờ thấy Cố Thanh Mâu như vậy, trong lòng vô cùng tức giận. Cô ta nhấc chân, đang định nói thêm mấy câu nữa thì bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Mâu, đôi mắt đào hoa thường ngày giờ đây lạnh lẽo như băng, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
"Thanh Mâu, tiền bối Ngọc Tuyết đến để cứu chúng ta, em không được vô lễ như vậy với chị ấy, chỉ cần đi theo tiền bối Ngọc Tuyết, chúng ta có thể thoát ra khỏi khu rừng này." Cố Thanh Yến cũng thuận theo cô ta mở miệng.
Lúc hai người họ còn định nói thêm cái gì nữa, Cố Thanh Mâu dứt khoát ngắt lời.
"Câm miệng."
Thấy Cố Thanh Mâu không chút khách khí bảo họ câm miệng, sắc mặt hai người đen lại, cuối cùng cũng không nói nữa. Cố Thanh Mâu nhìn Hướng Ngọc Tuyết đang cực kỳ chật vật, khoanh tay quan sát cô ta, mở miệng.
"Mạn phép cho tôi hỏi Ngọc Tuyết tiền bối một câu, tiền bối định trốn khỏi đây bằng cách nào?"
Tâm nguyện nhỏ nhoi của dịch giả: Mình rất muốn đọc cmt của mọi người, vì điều đó cho mình thấy mọi người đón đọc truyện qua từng ngày, có thể hồi trước mình đăng lên app một phần là vì thu nhập, nhưng hiện đại mình chỉ muốn được mọi người tiếp tục yêu quý và ủng hộ thôi, tiền nong hông quan trọng hehe:v Hi vọng có thể đọc được nhiều cmt của các bạn, chứ tui thấy lượt đọc rõ cao mà chả mấy ai cmt cho tui à nha:<
Số phiếu hiện tại: 1007
/101
|