Editor: Vi + Beta: Hy
Nghe Cố Thanh Mâu nói vậy, sắc mặt Tô Huyễn có chút đỏ lên, cũng không phản bác lại. Tình hình lúc này làm cô có chút sợ hãi, nhưng khi thấy Cố Thanh Mâu xuất hiện, trong lòng cô liền bình tĩnh lại, không còn sợ hãi nữa.
"Thanh Mâu, cô có biết chuyện gì đang xảy ra không? Bọn họ đi đâu mất rồi?" Tô Huyễn tựa đầu trong ngực Cố Thanh Mâu, cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh. Tất cả mọi chuyện xảy đến quá đột ngột: đầu tiên là Cố Thanh Mâu mất tích, cô đi tìm cô ấy, sau đó quay trở về mọi người lại biến mất.
Đều không rõ nguyên nhân, đến cuối cùng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tất có những thứ quan trọng trong lều đều bị lấy đi hết.
"Chắc là bọn họ.... đã 'đông cứng' rồi!", Cố Thanh Mâu nghe được câu hỏi của Tô Huyễn, cô cong môi, nửa đùa nửa thật mở miệng, dưới đáy mắt chứa nỗi trêu tức. Ánh mắt hướng nhìn nơi nào đó trong rừng, dường như cô đang tưởng tượng tình cảnh lúc này của bọn họ, sẽ trông thế nào đây nhỉ?
"Sao?" Có lẽ Tô Huyễn không ngờ Cố Thanh Mâu sẽ trả lời như vậy, cô thả tay, nhìn Cố Thanh Mâu. Trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc rõ ràng, lúc đang chuẩn bị hỏi tại sao Cố Thanh Mâu lại trả lời như vậy, ánh mắt đã bị quần áo dính đầy máu trên người Cố Thanh Mâu hấp dẫn. Quần áo chưa được thay nên nhìn có chút dọa người, cái áo cao bồi màu lam nhạt trước đó giờ đã không còn nhìn ra màu sắc. Tất cả đều là màu máu đỏ đậm, rõ ràng nhất chính là vùng ngực của cô, bị thủng một lỗ to --- xung quanh màu đậm hơn chỗ khác --- giống như cô bị ai đó đâm một nhát.
"Thanh Mâu.... cô bị làm sao vậy?" Nhất thời Tô Huyễn quên đi lời mình muốn hỏi, sắc mặt Tô Huyễn trở nên trắng bệch, cầm tay Cố Thanh Mâu, giọng nói nghẹn ngào. Cô luống cuống lấy hộp sơ cứu còn sót lại trong lều, khẩn trương không thôi!
Tô Huyễn kéo cô vào trong lều, cởi áo khoác của cô ra.
"Chị Tô Huyễn!" Cô nắm lấy bả vai của Tô Huyễn, nhấn chị ta ngồi về chỗ cũ. Khóe mắt hơi cong lên, trên môi là nụ cười đầy ý vị, tiếp tục mở miệng nói:
"Tôi không sao, nếu tôi có chuyện gì, còn có thể ngồi đây trò chuyện với chị được sao?"
Tô Huyễn nghe Cố Thanh Mâu nói vậy, lúc này mới an tâm lại một chút. Huyết sắt trên mặt cũng dần trở lại vẻ bình thường, nhìn Cố Thanh Mâu chăm chú, xác nhận cô không có gì bất ổn mới yên tâm. Tuy rằng... bộ quần áo vẫn dọa người như cũ.
"Sao cô lại bị như vậy?"
"Chị, tôi đành nói cho chị sự thật vậy!", nghe Tô Huyễn hỏi, cô vẫn duy trì nụ cười. Chân mày hơi nhíu, môi áp gần vào tai Tô Huyễn, dùng giọng nói thần bí mở miệng:
"Có người giết tôi! Thật ra... tôi đã chết rồi!" --- điệu bộ vô cùng nghiêm túc.
"Kí chủ, ngài điên rồi sao? Sao ngài lại nói chuyện này với người khác?" 115 bên cạnh bị dọa, nó không hiểu vì sao kí chủ lại muốn nói chuyện này với cô ta.
Nụ cười trên môi Cố Thanh Mâu không giảm đi chút nào! Ánh mắt nhìn Tô Huyễn không chút lo lắng.
"Phụt...!" Tô Huyễn sau khi nghe Cố Thanh Mâu nói xong, không nhịn được cười.
Nghe Cố Thanh Mâu nói vậy, sắc mặt Tô Huyễn có chút đỏ lên, cũng không phản bác lại. Tình hình lúc này làm cô có chút sợ hãi, nhưng khi thấy Cố Thanh Mâu xuất hiện, trong lòng cô liền bình tĩnh lại, không còn sợ hãi nữa.
"Thanh Mâu, cô có biết chuyện gì đang xảy ra không? Bọn họ đi đâu mất rồi?" Tô Huyễn tựa đầu trong ngực Cố Thanh Mâu, cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh. Tất cả mọi chuyện xảy đến quá đột ngột: đầu tiên là Cố Thanh Mâu mất tích, cô đi tìm cô ấy, sau đó quay trở về mọi người lại biến mất.
Đều không rõ nguyên nhân, đến cuối cùng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tất có những thứ quan trọng trong lều đều bị lấy đi hết.
"Chắc là bọn họ.... đã 'đông cứng' rồi!", Cố Thanh Mâu nghe được câu hỏi của Tô Huyễn, cô cong môi, nửa đùa nửa thật mở miệng, dưới đáy mắt chứa nỗi trêu tức. Ánh mắt hướng nhìn nơi nào đó trong rừng, dường như cô đang tưởng tượng tình cảnh lúc này của bọn họ, sẽ trông thế nào đây nhỉ?
"Sao?" Có lẽ Tô Huyễn không ngờ Cố Thanh Mâu sẽ trả lời như vậy, cô thả tay, nhìn Cố Thanh Mâu. Trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc rõ ràng, lúc đang chuẩn bị hỏi tại sao Cố Thanh Mâu lại trả lời như vậy, ánh mắt đã bị quần áo dính đầy máu trên người Cố Thanh Mâu hấp dẫn. Quần áo chưa được thay nên nhìn có chút dọa người, cái áo cao bồi màu lam nhạt trước đó giờ đã không còn nhìn ra màu sắc. Tất cả đều là màu máu đỏ đậm, rõ ràng nhất chính là vùng ngực của cô, bị thủng một lỗ to --- xung quanh màu đậm hơn chỗ khác --- giống như cô bị ai đó đâm một nhát.
"Thanh Mâu.... cô bị làm sao vậy?" Nhất thời Tô Huyễn quên đi lời mình muốn hỏi, sắc mặt Tô Huyễn trở nên trắng bệch, cầm tay Cố Thanh Mâu, giọng nói nghẹn ngào. Cô luống cuống lấy hộp sơ cứu còn sót lại trong lều, khẩn trương không thôi!
Tô Huyễn kéo cô vào trong lều, cởi áo khoác của cô ra.
"Chị Tô Huyễn!" Cô nắm lấy bả vai của Tô Huyễn, nhấn chị ta ngồi về chỗ cũ. Khóe mắt hơi cong lên, trên môi là nụ cười đầy ý vị, tiếp tục mở miệng nói:
"Tôi không sao, nếu tôi có chuyện gì, còn có thể ngồi đây trò chuyện với chị được sao?"
Tô Huyễn nghe Cố Thanh Mâu nói vậy, lúc này mới an tâm lại một chút. Huyết sắt trên mặt cũng dần trở lại vẻ bình thường, nhìn Cố Thanh Mâu chăm chú, xác nhận cô không có gì bất ổn mới yên tâm. Tuy rằng... bộ quần áo vẫn dọa người như cũ.
"Sao cô lại bị như vậy?"
"Chị, tôi đành nói cho chị sự thật vậy!", nghe Tô Huyễn hỏi, cô vẫn duy trì nụ cười. Chân mày hơi nhíu, môi áp gần vào tai Tô Huyễn, dùng giọng nói thần bí mở miệng:
"Có người giết tôi! Thật ra... tôi đã chết rồi!" --- điệu bộ vô cùng nghiêm túc.
"Kí chủ, ngài điên rồi sao? Sao ngài lại nói chuyện này với người khác?" 115 bên cạnh bị dọa, nó không hiểu vì sao kí chủ lại muốn nói chuyện này với cô ta.
Nụ cười trên môi Cố Thanh Mâu không giảm đi chút nào! Ánh mắt nhìn Tô Huyễn không chút lo lắng.
"Phụt...!" Tô Huyễn sau khi nghe Cố Thanh Mâu nói xong, không nhịn được cười.
/101
|