Editor + Beta: Vi
Tầm mắt hai người để cùng một chỗ.
Một đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người họ, trong tay chúng có cầm đèn pin, hiển nhiên đang thăm dò xung quanh xem có gặp người hay không, tinh thần cảnh giác nâng cao, đương nhiên chúng đã biết ở đây có tiếng nói chuyện, một đám người đi tới, trong tay cầm súng săn tự chế, thân hình mỗi người đều rất to lớn, nhìn qua đã thấy có một áp lực vô hình, ánh mắt tràn đầy nham hiểm, hung ác.
Chắc chắn cũng không phải loại người dễ đối phó gì, nhìn họ như thổ dân suốt ngày đi săn bắn, có khoảng bốn năm người, sau khi phát hiện hai người Cố Thanh Mâu, liền dừng bước, khuôn mặt mang theo vui sướng cùng cười nhạo.
"Đúng là có người đó."
"Đám minh tinh kia không gạt chúng ta, mọi người nhìn xem, cô gái này xinh đẹp hơn nhiều, chậc, chúng ta bắt cô ta về vỗ béo, sau đó để các anh em được thoải mái."
Mấy người này mở miệng nói trước mặt Cố Thanh Mâu cùng người đàn ông, rõ ràng là không để bọn họ vào mắt, một nữ nhân được che phủ chặt chẽ còn có một nam nhân yếu đuối trói gà còn không chặt thì có gì phải sợ, bọn họ chạy trốn ẩn náu nhiều năm như thế, làm gì có ai không dính máu tanh, làm gì có ai được hưởng an nhàn sung sướng, càng không nói đến chuyện được nếm qua mấy tiểu minh tinh này.
"Ký chủ, sao tôi lại không thấy lo lắng gì cho cô hết vậy?" 115 nhìn đám người kia, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác kì lạ, vốn dĩ bây giờ người nó lo lắng không phải là Cố Thanh Mâu, mà là đám người kia, cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác, như mấy người kia đang đến để nộp mạng vậy.
Một đám người vội vàng xin chết.
Trên thế giới này sao lại có một đám người đi tìm đường chết mà lại chẳng hay biết gì.
115 thở dài, Cố Thanh Mâu thì nhẹ nhàng nhướn mày, khôi phục dáng vẻ kiêu căng lúc trước, liếc nhìn đám người này, mắt hoa đào hơi nheo lại, chậm rãi đưa tay lên, cánh môi đỏ thẫm khẽ nhếch, cong lên đầy châm chọc, vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi.
"Ha..."
"Chỉ bằng mấy người, còn muốn bắt tôi? Các người nghĩ các người là ai, chẳng qua chỉ là một lũ chuột nhắt lúc nào cũng trốn chạy trong rừng rậm tăm tối."
"Ký chủ, thái độ này của ngài là đang gợi đòn đấy!" 115 nghe Cố Thanh Mâu nói, đầu tiên là kinh sợ, không rõ Cố Thanh Mâu muốn làm gì, cô đang chọc giận lũ người này - một lũ người đang cầm vũ khí đấy có được không?
Thái độ Cố Thanh Mâu thật sự quá gợi đòn, còn cái dáng vẻ kiêu căng nữa, trong mắt đầy cười nhạo, từng câu từng chữ đều đánh mạnh vào sâu trong bọn họ, hoàn toàn nói trúng tim đen của bọn họ, bọn họ là một đám người không thể bị lộ ra ánh sáng, giống như những con chuột ngày ngày trốn lui trốn thủi, trong lòng hiểu rõ là một chuyện, nhưng bị người ta mỉa mai trước mặt lại là một chuyện khác.
Sắc mặt mấy tên này dần trở nên giận dữ cùng sát ý, trên người bọn họ dính nhiều máu như vậy, dính thêm chút nữa cũng đâu có sao?
Cố Thanh Mâu nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, khóe môi cô vẫn cong lên, trên mặt không có nửa phần khẩn trương hay sợ hãi, đi tới bên cạnh người đàn ông đang ngồi dưới đất, bộ dáng thân mật ghé sát vào người đàn ông, mở miệng nói bên tai anh:
"Bọn họ muốn bắt tôi đi rồi, thân ái, anh bảo vệ tôi đi."
Tầm mắt hai người để cùng một chỗ.
Một đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người họ, trong tay chúng có cầm đèn pin, hiển nhiên đang thăm dò xung quanh xem có gặp người hay không, tinh thần cảnh giác nâng cao, đương nhiên chúng đã biết ở đây có tiếng nói chuyện, một đám người đi tới, trong tay cầm súng săn tự chế, thân hình mỗi người đều rất to lớn, nhìn qua đã thấy có một áp lực vô hình, ánh mắt tràn đầy nham hiểm, hung ác.
Chắc chắn cũng không phải loại người dễ đối phó gì, nhìn họ như thổ dân suốt ngày đi săn bắn, có khoảng bốn năm người, sau khi phát hiện hai người Cố Thanh Mâu, liền dừng bước, khuôn mặt mang theo vui sướng cùng cười nhạo.
"Đúng là có người đó."
"Đám minh tinh kia không gạt chúng ta, mọi người nhìn xem, cô gái này xinh đẹp hơn nhiều, chậc, chúng ta bắt cô ta về vỗ béo, sau đó để các anh em được thoải mái."
Mấy người này mở miệng nói trước mặt Cố Thanh Mâu cùng người đàn ông, rõ ràng là không để bọn họ vào mắt, một nữ nhân được che phủ chặt chẽ còn có một nam nhân yếu đuối trói gà còn không chặt thì có gì phải sợ, bọn họ chạy trốn ẩn náu nhiều năm như thế, làm gì có ai không dính máu tanh, làm gì có ai được hưởng an nhàn sung sướng, càng không nói đến chuyện được nếm qua mấy tiểu minh tinh này.
"Ký chủ, sao tôi lại không thấy lo lắng gì cho cô hết vậy?" 115 nhìn đám người kia, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác kì lạ, vốn dĩ bây giờ người nó lo lắng không phải là Cố Thanh Mâu, mà là đám người kia, cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác, như mấy người kia đang đến để nộp mạng vậy.
Một đám người vội vàng xin chết.
Trên thế giới này sao lại có một đám người đi tìm đường chết mà lại chẳng hay biết gì.
115 thở dài, Cố Thanh Mâu thì nhẹ nhàng nhướn mày, khôi phục dáng vẻ kiêu căng lúc trước, liếc nhìn đám người này, mắt hoa đào hơi nheo lại, chậm rãi đưa tay lên, cánh môi đỏ thẫm khẽ nhếch, cong lên đầy châm chọc, vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi.
"Ha..."
"Chỉ bằng mấy người, còn muốn bắt tôi? Các người nghĩ các người là ai, chẳng qua chỉ là một lũ chuột nhắt lúc nào cũng trốn chạy trong rừng rậm tăm tối."
"Ký chủ, thái độ này của ngài là đang gợi đòn đấy!" 115 nghe Cố Thanh Mâu nói, đầu tiên là kinh sợ, không rõ Cố Thanh Mâu muốn làm gì, cô đang chọc giận lũ người này - một lũ người đang cầm vũ khí đấy có được không?
Thái độ Cố Thanh Mâu thật sự quá gợi đòn, còn cái dáng vẻ kiêu căng nữa, trong mắt đầy cười nhạo, từng câu từng chữ đều đánh mạnh vào sâu trong bọn họ, hoàn toàn nói trúng tim đen của bọn họ, bọn họ là một đám người không thể bị lộ ra ánh sáng, giống như những con chuột ngày ngày trốn lui trốn thủi, trong lòng hiểu rõ là một chuyện, nhưng bị người ta mỉa mai trước mặt lại là một chuyện khác.
Sắc mặt mấy tên này dần trở nên giận dữ cùng sát ý, trên người bọn họ dính nhiều máu như vậy, dính thêm chút nữa cũng đâu có sao?
Cố Thanh Mâu nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, khóe môi cô vẫn cong lên, trên mặt không có nửa phần khẩn trương hay sợ hãi, đi tới bên cạnh người đàn ông đang ngồi dưới đất, bộ dáng thân mật ghé sát vào người đàn ông, mở miệng nói bên tai anh:
"Bọn họ muốn bắt tôi đi rồi, thân ái, anh bảo vệ tôi đi."
/101
|