Tình hình trong phòng tương đối im lặng, mặc dù đông nhiều người nhưng lại không quá ồn ào. Nam Cung Liễu Anh vẫn là một bộ dáng kiêu ngạo khó gần, lúc nàng ta nói chuyện với người khác chỉ liếc đối phương bằng nữa con mắt, thái độ hờ hững làm người khác muốn có hảo cảm cũng khó.
Tư Mã Liên Y ngồi yên một chỗ, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng trên môi, chỉ là vẫn không bắt chuyện với nhiều người, ngược lại khá im ắng.
Trong lúc những người khác vẫn đang loay hoay làm việc của mình, Tôn Ngọc Nhi nôn nóng nhìn sang Tôn Hiểu Thanh.
Vẫn y như khúc gỗ ngồi một góc, lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, hai tay đặt trên đầu gối. Hình tượng ngay ngắn làm người khác muốn bắt bẻ lấy cũng khó.
Sao nàng không biết vị biểu muội này của nàng cũng có hình tượng nghiêm túc thế này nhỉ?
Thời gian đã trôi qua hơn khá lâu rồi, vậy mà vẫn chưa có người tới. Một số người vẫn còn kiên nhẫn ngồi đợi, nhưng cũng có một số người không ngồi yên được, đã bắt đầu rục rịch đứng dậy nhìn ra cửa.
Vốn dĩ chỉ có vài người đi ra, sau đó càng có nhiều người không chịu được mà đứng dậy.
Đã quá hơn một canh giờ rồi, sao chưa có người tới nữa? Có người không nhịn được quay sang hỏi Tư Mã Liên Y, có thể là do nàng ấy vẫn bình tĩnh ngồi yên như thường, khiến người nhìn có cảm giác cô gái này tương đối chững chạc.
Ta không biết, có thể là họ có chuyện nên tới trễ, cũng có thể là có nguyên nhân khác. Tư Mã Liên Y vuốt nhẹ cổ áo lông chồn màu trắng của mình, mí mắt hơi nâng lên, nhìn cô gái mới lên tiếng hỏi nàng. Lúc này mới đánh giá đối phương.
Tuổi tác chắc cũng chỉ cỡ mười bốn, nhưng nhìn thân thể quá nhỏ lại gầy yếu, cũng không đoán được độ tuổi chính xác. Gương mặt trắng nõn tròn trịa, vốn dĩ xem như là thanh tú đáng yêu, nhưng vì trang điểm đậm lên nhìn không phù hợp với gương mặt, lại thêm trang sức xa hoa trên đầu. Trâm vàng, bông tai vàng, vòng ngọc vàng... lấp lánh đến mức làm người khác vừa nhìn thấy đã chói mắt.
Nhìn tằng tịu tầm thường vô cùng. Nếu không phải trên người mặc y phục làm từ gấm vóc thượng, thì khó mà tin đây là một thiên kim tiểu thư quyền quý.
Tôn Hiểu Thanh vốn đang gấp gáp lo lắng trong lòng, một thân một mình nàng ở đây không quen ai, lại càng không có can đảm bắt chuyện cùng người khác. Nên chỉ dám ngồi một chỗ không dám đi lung tung, nhưng tính tình nàng vốn không an phận chịu ngồi im một chỗ. Khi ở Tôn gia không ai quản nàng quá nghiêm khắc, nên đã quen đi đứng tự do, ăn nói thoải mái. Ngoại trừ đối mặt với người của Tô gia, nàng mới lễ phép khép nép chính mình lại.
Hôm nay được nhị bá đưa đi tham gia Tiêu gia trang, nàng kinh ngạc tới mức không dám tin, vừa mừng vừa lo.
Mừng vì nếu tham gia trình luật Tiêu gia trang có thể quen biết tiếp xúc với rất nhiều người cao quý, có cơ hội giao tiếp tốt như thế ai mà không thích chứ?
Còn lo là vì không biết liệu bản thân có vượt qua được trình luật hay không? Nếu như không vượt qua được thì phải ăn nói làm sao với nhị bá đây?
Nên nàng cực kì lo lắng, ngồi trên ghế được lót nệm ấm mà cứ như ngồi trên đống lửa, nhúc nhích không ngừng.
Vị tỷ tỷ này, cho muội hỏi, có thể kêu người ra ngoài để tìm người hỏi sao chưa có ai tới không? Tôn Hiểu Thanh đã lo tới mức mặt mày tái đi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền hỏi ngay Tư Mã Liên Y, thấy đối phương không trả lời mà còn im lặng. Nàng càng nóng nẩy hỏi liên tiếp.
Bị hỏi nhiều lần, dù là ai cũng sẽ rất phiền, huống chi là một người đã quen yên tĩnh như Tư Mã Liên Y thì làm sao chịu được?
Cô gái này chẳng lẽ không có đầu óc ư? Sắc mặt Tư Mã Liên Y không được tốt, ẩn nhịn khó chịu trong lòng, lạnh nhạt cười: Trước khi đi vị ma ma khi nãy đã căn dặn không được đi lung tung, để tránh xảy ra chuyện không hay, chúng ta tốt nhất là nên ngoan ngoãn ngồi yên.
Nhưng mà... đã chờ lâu lắm rồi. Nàng còn muốn nói thêm, nhưng bị cái nhìn khó chịu của người xung quanh nhìn đến làm cho giật mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tôn Hiểu Thanh vừa rồi khi nói chuyện không kiểm soát được âm thanh khi nói, nên mọi người xung quanh dĩ nhiên là nghe thấy hết.
Dù có người nóng vội thế nào, nhưng cũng còn giữ lấy vẻ bình tĩnh, không để bản thân có biểu hiện gì quá đáng. Thế mà Tôn Hiểu Thanh không biết kìm chế tính khí lại, nóng nẩy thì thôi càng gây ra phiền phức cho người khác. Trong các quy tắc của các thiên kim gia giáo khi được dạy dỗ, thì trầm tĩnh lễ độ là điều phải nhớ kĩ nhất.
Thứ này tuyệt đối không thể quên, dù bất kể là tình huống như thế nào thì cũng phải cố gắng giữ lấy vẻ trầm tĩnh suy xét kĩ lưỡng, nhất là những nơi đông người, lại càng phải biểu hiện nghiêm túc không thể lơ là.
Nên Tôn Hiểu Thanh trong mắt mọi người rất nhanh trở thành một người vô giáo dục, không có quy củ. Ánh mắt khi nhìn cũng không có bao nhiêu thiện cảm.
Quả thật ấn tượng Tôn Hiểu Thanh đã giảm sút đến kém vô cùng, ngay cả Tôn Ngọc Nhi khi nghe xong cũng không nhịn được nhíu mày.
Nha đầu ngốc này sao không suy nghĩ khi nói thế? Người Tiêu gia trang tới trễ hay tới sớm cũng không phải việc một thí sinh như nàng ấy có thể lo. Tại sao không nghĩ tới có thể là do họ có lý do riêng nào đó, nếu như nàng ấy mà thật xông ra ngoài tìm người để hỏi thì không phải sẽ bị người khác nghĩ rằng là người thiếu kiên nhẫn sao?
Ảnh hưởng đến thanh danh ở bên ngoài, ở đây còn là Tiêu gia trang, chỉ cần đi qua đại sảnh cũng gặp không ít người chức cao quyền quý, lỡ mà để họ nghe hoặc nhìn thấy hành động này của Tôn Hiểu Thanh thì không phải là mất mặt lắm sao?
Với bản tính đơn thuần như Tôn Hiểu Thanh thì làm sao có thể tham gia Tiêu Hoa Đình đây? Nàng thật nghi ngờ, Tôn gia rốt cuộc muốn làm gì?
Đưa một người học thức không giỏi, lại khờ khạo trong việc giao tiếp, dù nhìn thế nào cũng không thấy có điểm lợi ích khi cử Tôn Hiểu Thanh tới đây.
Không biết đã đợi bao lâu, đến khi ánh nắng hơi chiếu vào cửa sổ, tạo ra cái bóng đen trải dài trên đất. Lá cây bay xào xạt trong gió, cơn gió bay vào trong phòng, thoáng mát làm người khác cảm thấy thư thái.
Khi nhìn vào tia nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, hai mắt Tôn Ngọc Nhi hơi ngẩn ngơ, trong đầu bất ngờ vang lên cuộc đối thoại quen thuộc khi ở quán trọ kia.
Ngài mai không phải là hôm nay sao?
Đột nhiên cánh cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào mấy người. Người bước vào đầu tiên chính là vị ma ma khi nãy, theo sau bà ta là một hàng người ăn mặc giống nhau đi vào.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn bà ta, sau đó nhanh chóng ngồi ngay ngắn, một câu cũng không nói, chỉ im lặng nhìn thẳng về phía trước.
Lý ma ma đi tới, quan sát những người ngồi trong phòng. Mọi thứ gần như yên tĩnh, không có tiếng gì ngoài tiếng hít thở của từng người. Lý ma ma đặt vài quyển sách trên bàn, lúc quay mặt lại nhìn mọi người, bà ta kêu một tỳ nữ đứng gần đó, nói nhỏ vài câu bên tai nàng ta, rồi khoát tay kêu tỳ nữ kia đi ra ngoài.
Khi bà ta ngoảnh mặt lại, sắc mặt lạnh nhạt nghiêm túc nhìn mọi người: Chắc các vị đã đợi lâu, nhưng vì cần một số thứ cần chuẩn bị nên hơi tới trễ. Mong các vị tiểu thư không trách cứ.
Mặc dù bà ta nói xin lỗi bằng thái độ lạnh nhạt không thành khẩn như người biết sai, nhưng dù gì bà ta cũng là người của Tiêu gia trang, cũng không ai tỏ ra vẻ không vui gì.
Lý ma ma là người không thích nói vòng vo, liền vào chủ đề chính: Chắc các vị tiểu thư ở đây cũng đã biết được một số quy định cũng như quy tắc khi tham gia trình luật, nhưng vì để tránh phát sinh những vấn đề không hay khi đang thi, nên lão nô sẽ nhắc lại cho các vị nghe lần nữa.
Mọi người đều tập trung ngồi thẳng, hai tai nghiêm túc lắng nghe.
Trong quá trình thi trình luật, sẽ có bốn giám thị ở do người trong cung phái tới để giám sát. Và mỗi một đề thi đưa ra đều sẽ là ngẫu nhiên không trùng lặp để tránh xảy ra việc gian lận.
Lý ma ma nói tới đây liền đảo mắt nhìn từng người ở đây, ý cảnh cáo rõ rệt hiện trong lời nói, bất kể là ai chỉ cần có đầu óc là sẽ đoán ra.
Lý ma ma vừa nói xong, từ bên ngoài liền đi vào bốn cô gái. Bốn người này mặc y phục khác nhau, tuổi tác thì cùng lúc tầm cỡ mười bảy trở lên.
Được rồi, bây giờ chính thức tham gia thi trình luật. Vòng đầu tiên, thi viết thư pháp tứ thư.
Bốn cô gái bước tới, thành lễ với Lý ma ma, sau đó quay sang thành lễ với những vị tiểu thư khác, động tác cùng lúc đều thuần thục quy củ. Mỗi cô chia ra, đi đến từng bàn phát giấy trắng. Sau đó cách ít phút liền đi vòng từng bàn một để kiểm tra.
Mỗi một tờ giấy trắng đều có vẽ một đóa hoa màu sắc khác nhau, kích cỡ không nhỏ, vừa đủ chiếm một phần tờ giấy.
Mỗi thí sinh liền cầm bút lông, bắt đầu viết chữ trên giấy.
Thư pháp tứ thư là một bộ sách chữ cổ của thời nhà triều Âu Lạc, nội dung là liên quan đến những nét chữ cổ ghép vần lại để làm thơ, khác xa hoàn toàn với thư pháp của Đại Tần, bút pháp của Đại Tần không giới hạn bao nhiêu đường nét, nhưng thư pháp của nhà triều Âu Lạc lại chỉ được quy định viết bốn nét. Có thể nói là vô cùng khó, nên mới gọi là thư pháp tứ thư.
Mà lần này đưa ra đề thi này mặc dù nhìn giống như là viết thư pháp tự do, nhưng thật ra là viết theo đề được nhận.
Viết thư pháp tứ thư mặc dù khó, nhưng đối với những tiểu thư danh giá từ nhỏ đã đọc quen những quyển sách thơ từ nổi tiếng, thì chỉ cần tập trung suy nghĩ sẽ rất để tìm ra cách viết bốn nét chữ cổ. Nhưng nếu bắt viết theo đề được đưa ra thì không dễ như vậy.
Trên mỗi tờ giấy đều có vẽ đóa hoa, đây không phải là không có nguyên nhân. Cũng như Lý ma ma đã nói, đề thi được đưa ra tuyệt đối không được trùng lặp, cho nên viết thư pháp không phải là đề thi chính mà chỉ là một tấm nền che đi đề thi thật sự mà thôi.
Đề thi chính là những đóa hoa trên giấy, mỗi đóa hoa tượng trưng cho những cái tên khác nhau, nên họ phải tìm ra chữ bốn nét phù hợp với đóa hoa trên giấy, đây mới chính là đề thi thật sự!
Không phải là thi viết thư pháp đẹp hay không đẹp, mà thi trình độ hiểu biết của thí sinh.
Lý ma ma ngay từ đầu không nói rõ đề thi này phải làm như thế nào, mục đích chính là để các thí sinh tự mình tìm ra. Vòng thi này mặc dù chỉ thi có một thứ, cũng không vẽ viết quá nhiều, nhưng lại ẩn chứa những điều thâm sâu không dễ phát hiện.
Thứ nhất, có thể thông qua đề thi này xem sự tỉ mỉ của từng người ở đây, xem họ rốt cuộc có hiểu được dụng ý khi nhìn thấy đóa hoa trên giấy không? Để có thể hiểu rõ chính xác về đề thi này thì nhất định phải là người thông minh, có khả năng quan sát nhạy bén, nếu như có thể tìm ra được chữ cổ bốn nét, thì càng chứng minh người này không những thông minh xuất sắc, mà còn học vấn hiểu sâu. Hoàn toàn xứng đáng vượt qua vòng này.
Thứ hai, để có thể tìm hiểu sâu về học vấn của các thí sinh, người đưa ra đề thi đã cẩn thận chọn từng bông hoa mà vẽ ra. Mỗi một bông hoa đều ẩn giấu chữ cổ bốn nét, nhưng cách tìm ra lại phải dùng rất nhiều cách, nên người làm ra đề thi này chính là muốn thử nghiệm học thức của thí sinh.
Chỉ là một vòng thi viết thư pháp nhưng lại che giấu rất nhiều dụng ý làm người khác khó mà tin được.
Cho nên vòng đầu tiên của trình luật, nhìn thì dễ, thật chất lại khó vô cùng!
Tôn Hiểu Thanh nhìn đóa hoa màu vàng trên tờ giấy, nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc chữ cổ bốn nét viết như thế nào? Còn đóa hoa được vẽ trên giấy thì có liên quan gì đến đề thi?
Nàng từ nhỏ đã không giỏi về việc học sách làm thơ, ngoại trừ sống an nhàn trong phủ không làm gì ra, thì cũng chẳng biết làm gì khác. Bây giờ lại phải thi thơ từ ca phú, đây đúng là làm khó nàng.
Nàng nhìn mọi người xung quanh, ai cũng cầm bút viết, chỉ có nàng là ngẩn người vẫn chưa viết được chữ nào. Nàng thở dài, bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhận lời đồng ý tới đây với Nhị bá, bây giờ thì tốt rồi, một chữ cũng không thể viết ra, đúng là tự làm mình mất mặt!
Trong khi nàng còn đang rối rắm không biết làm sao, thì người ngồi bên cạnh là Tư Mã Liên Y đã đặt bút xuống, đem tờ giấy đưa cho một trong những giám thị trong cung.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, chỉ chưa đầy mấy phút mà đã hoàn thành xong đề thi, đây quả thật là quá nhanh rồi! Ngay cả Lý ma ma cũng liếc nhìn Tư Mã Liên Y vài lần, trong mắt có vài phần tán thưởng cùng suy ngẫm.
Người tiếp theo là Nam Cung Liễu Anh, tờ giấy của nàng ta được giám thị cầm lên đặt trên bàn Lý ma ma.
Sau đó tiếp tục có vài người hoàn thành xong đề thi, bây giờ chỉ còn ba người vẫn còn đang cắm cúi cầm bút. Từng giây từng phút trôi qua vô cùng áp lực, vốn dĩ thời gian quy định đã không còn nhiều, còn có sự giám thị nhìn chằm chằm vào họ, thí sinh còn lại đã căng thẳng tới mức trán thấm đầy mồ hôi.
Lý ma ma nhìn cây nhang cấm trên lọ, nén nhang chỉ còn phân nửa, khi nhang cháy hết thì cũng là lúc vòng thi kết thúc. Bà ta nhìn những thí sinh còn lại, sắc mặt ba người họ đều căng thẳng lo lắng, cầm bút lâu như vậy mà vẫn không thể viết ra được một chữ. Xem ra họ là những người yếu thế nhất.
Tôn Ngọc Nhi từ ở trên nhìn xuống, ở góc độ này nàng không nhìn thấy rõ Tôn Hiểu Thanh viết cái gì, nhưng nàng ấy ngồi yên, cũng không nạp giấy lên, thì rõ ràng nha đầu này vẫn chưa làm xong, nàng lại nhìn nén nhang, sắp tàn rồi, cứ thế thì sẽ bị loại mất!
Nam Cung Hàn thấy sự khẩn trương trên mặt nàng, biết nàng đang lo cho Tôn Hiểu Thanh, nhưng theo tình hình trước mắt đúng là rất bất lợi cho Tôn Hiểu Thanh.
Hắn giương mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của Tôn Hiểu Thanh, bất giác hắn lại nhớ đến kiếp trước phải chăng nàng cũng đang lo sợ như Tôn Hiểu Thanh bây giờ?
Hắn biết nàng không giỏi về viết chữ, nói đúng hơn cầm kì thi họa nàng không biết cái nào hết. Thế mà vẫn phải nghe theo lời Tôn Sử Bình mà tới Tiêu gia trang để tham gia trình luật, nàng đã phải sợ hãi như thế nào trong tình cảnh không lấy một người quen ở bên cạnh để giúp đỡ?
Phải tự mình cố gắng giữa đám người tạp nham này để sống sót. Hắn thật sự không dám nghĩ tới, chỉ vừa nghĩ đến khi nàng bước vào căn phòng này, phải chịu được căng thẳng để cố vượt qua trình luật... tim hắn đau đớn như bị người khác bóp nghẹt.
Nếu như không phải hắn đưa nàng ra khỏi Tôn gia sớm, thì bây giờ người ngồi ở đây chịu tra tấn không phải là Tôn Hiểu Thanh mà là nàng!
Nam Cung Hàn thừa nhận bản thân không phải là người tốt, thậm chí hắn còn có ý nghĩ nếu có thể để Tôn Hiểu Thanh thay thế nàng gặp mấy người kia, để nàng ta gánh lấy những việc Ngọc Nhi đã chịu của kiếp trước... dù biết như vậy là ích kỷ nhưng hắn thà hy sinh người khác để chết thay, cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Hai mắt vốn nhắm lại chợt mở ra, sát khí tàn nhẫn từ trong mắt như ẩn hiện. Dù gì trên người hắn đã mang quá nhiều tội lỗi, giờ thêm một tội nữa cũng chẳng sao, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình yên dù bắt hắn hai tay phải nhuốm máu tươi lần nữa, hắn vẫn bằng lòng.
Tôn Hiểu Thanh nghĩ mãi một lúc mới hạ quyết tâm chấm mực đen, viết lên tờ giấy trắng một chữ có bốn nét. Bút lông chấm mạnh ở nét cuối cùng hơi mạnh, khiến nét chữ bị đậm quá mức, còn lem ra chút mực. Giật mình phát hiện nàng đã dùng sức quá mạnh, khiến chữ viết trở nên bị lem đi. Hoảng hốt đem bút bông đặt bên cạnh, nàng do dự một lúc mới đem tờ giấy đưa sang cho giám thị. Cũng đúng lúc này hai người ngồi đằng sau cũng vừa mới hoàn thành đề thi xong.
Lý ma ma nhìn sấp giấy của các thí sinh ở trên bàn, sau đó bà ta đứng dậy khỏi ghế, phất tay một cái, tỳ nữ đứng bên cạnh như hiểu ý, chậm rãi bước tới, cầm lên lọ cắm cây nhang, rồi lui ra ngoài.
Lý ma ma đứng ở giữ bục trắng, nói với mọi người: Vòng thi đầu tiên đã kết thúc, kết quả sẽ được công bố vào ngày sau, còn vòng thi thứ hai sẽ được thống báo khi có kể quả vòng một.
Hôm nay là ngày lễ hội hoa đăng Tiêu Hoa Đình, buổi trưa sẽ tổ chức tiệc lớn.
Còn cuộc thi Tiêu Hoa Đình sẽ chính thức thi vào đầu tháng mười hai, chính là ngày lễ khai quốc bốn mươi năm của Đại Tần quốc.
Được rồi, chắc các vị tiểu thư sau khi thi xong chắc cũng đã mệt lắm rồi. Tiêu gia trang đã chuẩn bị phòng nghỉ cho các vị, cùng với điểm tâm và trà để các vị thưởng thức. Lý ma ma nói xong, liền dẫn đường cho những người đằng sau. Những người khác nghe thế liền đứng dậy theo sau Lý ma ma.
Chắc chắn mọi người đã đi ra ngoài hết, cửa đã đóng chặt, Tôn Ngọc Nhi liền quay sang nói với Nam Cung Hàn: Họ đi rồi, ngài mau dẫn ta xuống đi.
Nàng nằm cái tư thế này từ hồi nãy tới giờ, lưng cũng sắp gãy rồi, nếu còn không xuống thì nàng sẽ chết vì đau mất.
Nam Cung Hàn cũng xác định chính xác là căn phòng này không còn ai, mới yên tâm gật đầu. Hắn ngồi dậy, ôm lấy nàng vào lòng, nhảy xuống phía dưới.
Tôn Ngọc Nhi được tự do liền nhảy ra từ trong lòng Nam Cung Hàn, giữ một khoảng cách với hắn: Ở đây không có người ta cần tìm, ta muốn tự đi một mình, ngài không cần đi cùng.
Nàng đã nhìn hết gương mặt của những người khi nãy, ngoại trừ Tôn Hiểu Thanh ra, nàng không nhìn thấy người cần tìm. Uổng công nàng nằm trên đó lâu như vậy, đúng là uổng phí thời gian.
Làm sao nàng biết được Tôn Sử Bình đến đây mà không mang theo người đó, mà lại mang Tôn Hiểu Thanh đến chứ? Ở Tôn gia so về học vấn thì ai bằng người kia? Thật không hiểu sao ông ta lại làm thế! Chẳng lẽ là vì đại bá Tôn Tử Lang? Nàng bắt đầu đoán mò, không tìm ra được đáp án, bản thân bắt đầu khó chịu.
Nam Cung Hàn sao không nhìn ra vẻ thất vọng của nàng chứ, lại nghe đến nàng muốn tự đi một mình, muốn bỏ hắn ở đằng sau, sắc mặt liền tối sầm lại: Nàng muốn đi một mình? Ở đây lớn như vậy, nàng có thể tự đi được sao?
Ta sẽ tự hỏi đường, không cần ngài lo, còn nữa, ta muốn rời khỏi đây. Dứt khoát nói xong, Tôn Ngọc Nhi cảm thấy thoải mái không ít. Hừ, hắn là Vương gia thì sao chứ! Cũng không thể ép người khác làm theo ý hắn được! Dù sao ở Đại Tần còn có luật pháp nghiêm trị đó!
Hắn vốn còn đang không vui khi nghe nàng muốn đi một mình, giờ lại nghe nàng muốn rời khỏi Tiêu gia trang, vẻ hầm hực trên mặt nhanh chóng tan đi, còn cong môi cười: Nàng muốn đi thì ta sẽ dẫn nàng đi, đường lối ở bên ngoài Tiêu gia trang rất phức tạp, không cẩn thận thì sẽ đi lạc mất. Có ta dẫn nàng đi thì không sợ bị lạc. Muốn tìm một cái cớ để theo nàng không phải chuyện khó, dù gì da mặt của hắn đủ dày để chịu đựng được nàng.
Nàng mà đồng ý thì đúng là đồ ngốc. Không cần Vương gia nhọc lòng dẫn đường, ta có thể tự mình đi. Nàng khoát tay, cự tuyệt ngay lập tức, chỉ cần nhìn bản mặt của hắn thôi, nàng thật không chịu được.
Biết rõ bản tính cố chấp của nàng, Nam Cunh Hàn cũng không vội cưỡng ép. Nếu vậy ta không ngăn nàng nữa, nàng muốn đi thì cứ đi. Giọng nói lạnh nhạt giống như thật không để ý đến, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng hờ hững như không hề quan tâm đến việc nàng thật sự có muốn đi hay không.
Thấy hắn thật buông tha nàng, Tôn Ngọc Nhi vui vẻ cười rộ lên: Vậy ta đi đây. Tạm biệt! Trước khi đi nàng còn giơ tay chào hắn, người này dù nàng không có thiện cảm gì nhiều, nhưng không thể không thừa nhận hắn đã giúp nàng không ít, nàng cũng rất biết ơn hắn, nhưng dù sao nàng cũng không muốn thân cận hắn quá mức. Nàng quay lưng lại, đi về hướng cửa chính. Chỉ mong sao khi bước ra khỏi đây nàng sẽ không cần phải gặp hắn nữa, cũng sẽ không dính lấy chuyện phiền toái nào khác.
Nam Cung Hàn từ đằng sau nhìn bóng lưng của nàng, cũng không bước tới đi theo, chỉ đứng đó, im lặng nhìn nàng, cho tới khi bóng dáng nàng biến mất sau cánh cửa lớn thì mới thu hồi lại tầm mắt.
Hắn đứng ngẩn người ở đó, đáy mắt thoáng hiện vẻ đạm bạc ưu thương, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười giễu cợt cùng chua xót: Muốn ta không đi theo nàng ư? Ta thật không làm được... Hắn tự thì thầm một mình, như muốn nói cho bản thân nghe, hoặc muốn nói cho chính nàng nghe thấy...
Trước đây là nàng đuổi theo hắn, bây giờ hãy để hắn đuổi theo lại nàng một lần...
Hắn thở dài một tiếng, không nghĩ tới muốn gần nàng lại khiến nàng thấy ác cảm, xem ra là hắn đã quá nóng vội... Lúc lơ đãng ngoảnh mặt lại, tầm mắt hắn chú ý tới bức tranh treo trên tường.
Hắn đối với tranh họa xưa nay vốn không có hứng thú, nhưng hôm nay khi nhìn bức tranh này lại hỗn tạp nhiều cảm xúc không nói thành lời.
Đây là tranh sơn thủy, lấy núi làm điểm nhấn, lấy rừng làm nền, người vẽ ra cũng như tranh, gọi là Đạm Bạc.
Kiếp trước hắn cũng như bức tranh này, đã từng dũng mãnh một đời, oai phong trên chiến trường, ngồi trên chiến mã, khát máu vô tình giết người. Hai tay hắn không biết đã dính biết bao nhiêu là máu tươi kẻ địch, cũng đã làm nhiều người nhà tan cửa nát. Tội nghiệp đã chồng chất nhiều vô số kể...
Hắn nhớ chính mình đã từng đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống thế gian, xem thiên hạ là hạt các dưới đất mà muốn giẫm đạp. Ước nguyện cả một đời là chính là thành giành lấy giang sơn này, khống chế hết mọi thứ, bắt những người đã nợ hắn, bắt họ phải trả giá đắt! Bởi vì hắn muốn báo thù! Tuổi thơ của hắn mang đầy bất hạnh, không biết cái gì gọi là vui vẻ, lại càng không biết hạnh phúc là như thế nào... Hắn còn không biết cười thật lòng là gì, cái gọi là tình thân, tình yêu, tất cả chỉ là công cụ để hắn lợi dụng!
Hắn tiếp tục sống sót là nhờ vào nổi hận trong lòng, cùng thù báo luôn tồn giữ trong tiềm thức.
Cứ tưởng cả đời chỉ sống vì trả thù, nhưng hắn lại không ngờ sự xuất hiện của nàng đã đảo lộn hết mọi thứ...
Nàng hoạt bát, nàng vô tư. Nụ cười của nàng tươi sáng như ánh nắng mặt trời, chiếu sâu thẳm vào lòng hắn, rửa sạch đi máu tanh trên người hắn, khiến hắn cảm nhận được hơi ấm khi có người quan tâm mình, cũng chẳng biết khi nào chính hắn đã trầm luân không thể thoát ra.
Bởi vì quá sợ hãi cảm giác kì lạ ấy, hắn sợ bản thân sẽ không cách nào thoát ra, nên mới tìm cách phá hủy nó, muốn đẩy nàng ra xa!
Chính tay hắn đã đẩy nàng vào địa ngục, cũng chính tay hắn đã đánh mất tuổi thanh xuân của nàng.
Nàng gặp hắn khi mới mười ba tuổi, mười lăm tuổi đã lấy hắn, nàng dùng sáu năm để yêu hắn, dùng sáu năm âm thầm chờ đợi hắn... Thế mà sáu năm hắn đã cho nàng những gì? Giết người thân của nàng, lợi dụng tình cảm chân thành của nàng, đẩy nàng đến đầu nhọn của sóng gió, bắt nàng đấu, ép nàng tranh. Đến cuối cùng nàng cũng chết tâm với hắn, từ từ rời xa hắn...
Năm nàng hai mươi mốt tuổi bị chính hắn sắp xếp thành Vương phi của Nam Cung Ly Thiên... ngay cả đứa con của hắn thà rằng gọi Nam Cung Ly Thiên là phụ thân, cũng không nguyện nhận hắn.
Kiếp trước hắn sống quá thất bại...
Tôn Ngọc Nhi dọc theo con đường ở sau chính viện mà đi, bước được vài bước thì nàng dừng lại, xung quanh nơi này toàn cây với lá, cũng có vài cánh cửa lớn, nhưng nàng không dám tùy tiện đi vào, lỡ như bị bắt gặp thì nàng biết giải thích thế nào đây? Cho nên nàng mới chọn những đường vắng không có người mà đi.
Cho nên nàng không dám tới đại sảnh, sợ sẽ gặp người quen, nên nàng mới đi vòng sau sân, tìm cửa sau chuồn đi.
Chỉ là nàng không nghĩ tới sân sau lại lớn như vậy, so với sân trước của Tiêu gia trang còn lớn hơn. Nàng nhìn mà không khỏi hít hà, cái tòa viện Tiêu gia trang này đúng là xa xỉ! Có cái sân mà cũng lớn thế này!
Nàng nhìn khắp nơi, xem thử có chỗ nào dẫn ra ngoài hay không, đáng tiếc sân quá rộng, có quá nhiều con hẻm quẹo, chẳng khác nào một cái mê cung, muốn tìm đường ra đúng là không phải chuyện dễ!
Nàng đi được một lúc thì hai chân đã mệt đến nhũn ra, sức lực để đi cũng không còn. Nàng đi tới gần tảng đá lớn rồi ngồi xuống, dùng tay xoa bóp bắt đùi đau nhức. Lúc vươn tay lau trán, mới phát hiện cả gương mặt toàn mồ hôi.
Giờ này là buổi trưa, trời nắng nực như muốn thiêu đốt người khác, nàng lại đứng ở giữa trời nắng thế này, làm sao tránh khỏi việc say nắng, nàng vừa đứng dậy đã thấy hai mắt choáng váng, cũng may nàng dựng tay chống đỡ trên đá, mới không để bản thân té ngã.
Thân thể này đúng là quá yếu ớt, chỉ hứng nắng một lúc mà đã không chịu đựng rồi. Nàng khẽ lắc đầu, cố gắng bước đi. Bây giờ nàng phải tìm đường ra khỏi Tiêu gia trang, nhất định phải nhịn! Không tìm được người cần tìm, thì nàng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa, phải nhanh chóng ra khỏi đây, nàng mới cảm thấy an toàn.
Ngọc Nhi Tiểu thư! Nô tỳ cuối cùng cũng tìm được ngài rồi. Một cô gái chạy tới về phía Tôn Ngọc Nhi, hưng phấn kéo tay nàng. Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị kéo lại về phía sau, cũng may hai chân nàng đứng vững, không bị té ngửa ra.
Nàng quay mặt lại, cố vùng vẫy thoát tay ra, nàng thiếu chút nữa đã bị dọa cho giật mình rồi. Lúc giương mắt lên, nhìn rõ cô gái trước mắt, nàng không khỏi kinh ngạc: A Tranh? Nàng xác nhận đối phương chính là A Tranh, vui tới mức cười khép cả hai mắt lại. Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được người cần tìm.
Ngài đã đi đâu vậy? Ngài làm tiểu thư rất lo lắng đó. Tiểu thư còn lén sai hạ nhân đi tìm ngài, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, không nghĩ tới lại gặp ngài ở đây. A Tranh vừa gặp Tôn Ngọc Nhi, đã xúc động nói không ngừng, còn lo lắng nhìn Tôn Ngọc Nhi từ trên xuống dưới, thấy Tôn Ngọc Nhi không bị thương tích gì mới thoáng yên tâm.
Ta không sao, việc này nói ra rất dài. Bị vẻ mặt kích động của A Tranh làm cho chọc cười, Tôn Ngọc Nhi còn muốn an ủi nàng thêm, chợt lại nhớ tới có việc cần làm ngay, liền vội nói: Bây giờ không nên nói nhiều nữa, mau dẫn ta đi gặp tỷ tỷ đi. Nơi đây là sân sau của Tiêu gia trang, không tiện để nói chuyện, nếu để người ta nghe được thì không hay.
Vậy nô tỳ đưa người đi gặp tiểu thư, chắc giờ tiểu thư cũng đang đợi ngài đó. A Tranh thấy vẻ sốt sột của Tôn Ngọc Nhi, cũng không dám chậm trễ liền dẫn đường ngay.
A Tranh cùng với Tôn Ngọc Nhi vòng qua các lối đi vắng người, khi hai người họ đi cũng không hề gặp bất cứ ai, nên cũng không lo lắng bị người khác nhìn thấy.
Nơi A Tranh dẫn Tôn Ngọc Nhi đi, chính là tiến vào hậu viện nhỏ ở sân lớn phía Tây, theo lời A Tranh nói thì nơi này đã được Tôn Tử Lang bao trọn. Nàng vừa nghe từ A Tranh nói Tôn Tử Lang cũng ở Tiêu gia trang, cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì nhiều. Tiêu Hoa Đình vừa là lễ hội lớn, cũng là cuộc thi được tổ chức long trọng. Tôn Sử Bình tới thì dĩ nhiên Tôn Tử Lang cũng sẽ không chịu ngồi yên ở nhà để chịu thiệt.
Tôn Sử Bình đưa con gái tới để thi, Tôn Tử Lang làm sao có thể chịu thua, cho nên ông ta cũng sẽ đưa nhi nữ tài giỏi của mình để tới. Chỉ là tại sao khi nàng trốn ở trong phòng của mấy thí sinh thi trình luật lại không thấy nhi nữ của Tôn Tử Lang? Lại càng không thấy tỷ tỷ!
Lúc đi trên hàng lang dài, nàng quay sang hỏi A Tranh: Tại sao tỷ tỷ không ở chung với Hiểu Thanh?
A Thanh khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu tại sao Ngọc Nhi tiểu thư lại biết Hiểu Thanh tiểu thư cũng ở đây? Dù rất thắc mắc, nàng vẫn trả lời: Vòng đầu của trình luật được chia ra hai phòng để thí sinh ở, một là ở hậu viện phía Nam, nơi còn lại là phía Tây. Tiểu thư được sắp xếp ở phía Tây, còn Hiểu Thanh tiểu thư thì thi ở phía Nam, nên không cùng ở chung một chỗ. A Tranh đáp, rồi nàng nhìn Tôn Ngọc Nhi: Nhưng sao tiểu thư hỏi thế? Ngài đã gặp Hiểu Thanh tiểu thư ư? Mà tiểu thư sao lại ở Tiêu gia trang? Nàng nhớ khi nãy có hỏi câu này, nhưng tiểu thư chưa trả lời.
Phải trả lời thế nào nhỉ? Tôn Ngọc Nhi nghĩ một lúc mới nói: Ta vô tình thấy Hiểu Thanh đi chung với một hàng với những cô gái khác, nghĩ là họ tới để tham gia trình luật. Ta nghĩ cũng có tỷ tỷ trong ấy, nhưng nhìn kĩ bọn họ, lại không thấy tỷ tỷ đâu hết. Ta còn tưởng là tỷ tỷ không tham gia thi Tiêu Hoa Đình nữa chứ! Nàng tìm đại lý do nói ra, che đi việc nàng ở cùng với Nam Cung Hàn, làm sao có thể nói rằng là nàng trốn ở trong phòng nhìn lén họ thi trình luật nên mới biết Tôn Hiểu Thanh cũng tới.
Còn câu hỏi cuối của A Tranh, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, nàng cũng không thể nói là nàng được Nam Cung Hàn đưa nàng tới đây được, nên chỉ biết tìm cớ lẩn tránh.
A Tranh nghe xong cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không thắc mắc hay hỏi gì thêm, có thể nàng ấy cũng nhanh ý thức được Tôn Ngọc Nhi không muốn trả lời câu hỏi của nàng, nên mới im lặng không hỏi nữa.
Hai người đều trầm mặc bước đi, tức khắc đã đi tới trước căn phòng sau dãy hành lang bên trái. A Tranh đi tới, gõ lên cánh cửa.
Tiểu thư! Là A Tranh đây! A Tranh lớn tiếng kêu lên.
Tôn Ngọc Nhi đứng phía sau A Tranh, mắt quan sát xung quanh.
Hành lang rất yên tĩnh, ngay cả một bóng người đi qua cũng không thấy. Lúc nàng đã xem xong chỉ vừa quay mặt lại đã thấy cửa mở ra, người đi ra là một cô gái cao gầy, mặt thon gọn, ánh mắt cẩn trọng nhìn trái nhìn phải. Tôn Ngọc Nhi nhận ra người này, đó Tiểu Thu, tỳ nữ bên cạnh tỷ tỷ.
Ngọc Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Tiểu thư mau vào đi. Tiểu Thu khi nhìn thấy Tôn Ngọc Nhi thì rất vui vẻ, nàng hơi dịch người sang một bên để Tôn Ngọc Nhi cùng A Tranh đi vào.
Vừa mới bước vào phòng, mùi hương của tinh dầu đã xông vào mũi, Tôn Ngọc Nhi hít thật sau ngửi lấy mùi hương, toàn thân nàng như được thư giãn, thoải mái ra không ít.
A Tranh cầm cái khay đặt ở trên bàn lên, rồi nói với Tôn Ngọc Nhi: Nô tỳ đi lấy trà và điểm tâm, ngài ở đây đợi một chút. Dứt lời xong, nàng kêu Tiểu Thu: Ngươi mau vào phòng trong gọi tiểu thư ra. Đây là tiểu thư dặn nàng, nếu gặp được Ngọc Nhi tiểu thư thì phải kêu người gọi tiểu thư ra, nếu không nàng làm sao có gan lớn kêu người khác làm phiền tiểu thư chứ.
Trong phòng có ngăn cách một gian phòng nhỏ bằng một tấm màn, hơn nữa gian phòng có cách âm rất tốt, nên người bên ngoài nói gì thì người bên trong cũng sẽ không nghe thấy. Tiểu Thu làm theo lời A Tranh, vén màn lên, rồi đi vào trong phòng.
A Tranh cũng đã đi ra ngoài, Tôn Ngọc Nhi nhìn khắp phòng một lúc rồi mới ngồi xuống ghế. Trên bàn trải một tấm khăn lớn màu đỏ tươi, còn có một bình hoa hồng được đặt lên, cánh hoa hồng xinh đẹp còn dính chút nước, trông đẹp vô cùng!
Nàng chống tay dưới cằm, hơi thất thần ngắm mấy đóa hoa hồng trong bình. Bỗng bên trong gian phòng có tiếng bước chân, sau đó tấm màn được người ta vén lên.
Nghe có tiếng động sau lưng, Tôn Ngọc Nhi còn đang ngẩn người chợt giật mình, nàng theo bản năng ngoảnh mặt lại.
Nhìn đôi giày đỏ thêu cành mai vàng, rồi theo tầm mắt di chuyển nhìn lên tà váy đỏ rực, tiếp tục nhìn lên, chính là vạt áo mỏng tanh trên ngực, để lộ cả dây yếm màu trắng trên cỗ áo.
Không những quyến rũ mà còn nóng bỏng khêu gợi, đây đúng là muốn làm máu mũi muốn phun ra mà!
Nàng khó khăn nuốt nước bọt một cái, lại giương mắt lên nhìn gương mặt kia.
Kiều diễm rực rỡ, đây là bốn chữ duy nhất để hình dung đối phương.
Tôn Bảo Cầm bước tới gần, tà váy dài theo bước chân của nàng mà bay bỗng, như cánh hoa bay tán loạn trong gió, ngay cả A Tranh ở đằng sau cũng nhìn đến ngây người.
Tôn Ngọc Nhi vẫn còn bị thứ trước ngực của Tôn Bảo Cầm làm cho quên đi việc muốn nói gì, chỉ chăm chú nhìn cái yếm trắng ẩn hiện bên trong vạt áo mỏng.
Biểu tỷ, thật đẹp! Liếm đôi môi khô khốc, Tôn Ngọc Nhi trầm trồ khen một câu, mắt vẫn không khỏi thứ lòi ra trước ngực Tôn Bảo Cầm, luyến tiếc hâm mộ: Biểu tỷ có thân hình thật đẹp!
Vậy sao? Tôn Bảo Cầm kéo dài giọng điệu, uyển chuyển như khúc nhạc êm ái. Nàng tiến tới sát bên người Tôn Ngọc Nhi, vươn mấy ngón thon thon dài ra, nâng cằm Tôn Ngọc Nhi lên. Mày khẽ nhướng lên, cười quỷ dị nhìn Tôn Ngọc Nhi. Biểu muội cảm thấy ta rất đẹp sao? Nhưng muội biết không? Từ ngày hôm qua khi muội tự nhiên biến mất. Ta đã gầy hơn trước, còn mất ngủ nghiêm trọng, ăn uống không ngon. Muội nói thử xem ta thật sự đẹp ư? Muội không nhận ra vẻ ốm yếu của ta hay sao?
A... Vẻ mặt người trước mắt dù là cười, nhưng theo nàng thấy thì đây chính là dấu hiệu của yên bình khi cơn bão sắp nổi lên.
Ha ha... muội thấy tỷ vẫn rất tốt mà! Tôn Ngọc Nhi cười gượng vài tiếng, gỡ lấy ngón tay đang đặt trên cằm ra. Xem ra biểu tỷ thật sự rất giận, lần này không biết sẽ xử nàng thế nào.
Tôn Bảo Cầm khinh bỉ liếc Tôn Ngọc Nhi một cái, cũng không dài vòng nữa, nàng ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói thẳng: Bây giờ mau giải thích cho ta biết tại sao lại bỏ đi?
Câu này dĩ nhiên là hỏi Tôn Ngọc Nhi về việc bỏ đi khỏi Tôn gia.
Chắc tỷ ở Tôn gia cũng nghe người khác kể sơ qua rồi, cần gì muội kể lại? Nàng uể oải nghiên đầu nằm sấp trên bàn, ngón tay trắng nõn khẽ duỗi ra, sờ lên cánh hoa hồng trong bình. Bĩu môi nói: Vừa thấy muội, tỷ chẳng hỏi coi muội có bị gì không? Lại còn oán trách muội, thật là làm người ta tổn thương mà!
Hai mắt nhỏ ửng hồng, cái mũi cao khẽ nhăn lại, biểu hiện y như cô gái nhỏ bị ức hiếp. Tôn Bảo Cầm xem như không thấy bộ dáng đáng thương của đối phương, tự nhiên một tay chống má, tay khác gõ nhẹ trên mặt bàn. Mái tóc dài đen tuyền theo động tác chống tay của nàng mà buông thả xuống bờ vai, để lộ cái cổ trắng ngần, chỉ là một cái động tác tùy ý, nhưng lại đẹp đến mê người.
Thôi đi, lời của người Tôn gia đáng tin ư? Nếu tỷ biết chi tiết, thì cần phải hỏi muội sao? Tôn Bảo Cầm cao giọng lên, ánh mắt vốn dịu dàng tức khắc lại nổi lên vẻ tức giận: Tỷ thấy muội sống rất tốt, còn ăn mặc xinh đẹp thế kia, có chỗ nào khổ sở chứ! Liếc nhìn bộ đồ gấm xanh ngọc trên người Tôn Ngọc Nhi, sâu trong đáy mắt khẽ hiện lên vẻ trầm tư.
Tôn Ngọc Nhi ngồi bật dậy, hai mắt đáng thương chớp chớp: Được rồi, tỷ đừng giận nữa. Giờ tỷ hỏi cái gì muội cũng sẽ trả lời, vậy đã được chưa?
Xem như muội biết điều. Tôn Bảo Cầm thấp giọng nói một câu, rồi đưa mắt sang nhìn A Tranh: Ngươi ra ngoài hậu viện canh gác, ai tới đều phải thông báo với ta một tiếng.
A Tranh thành lễ liền lui ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại, Tôn Ngọc Nhi mới thoải mái thở nhẹ ra, khi ngẩng đầu nhìn Tôn Bảo Cầm đầy vẻ biết ơn: Biểu tỷ thật hiểu muội.
Nhưng tỷ thấy bản thân đối với muội vẫn chưa hiểu hết hoàn toàn. Tôn Bảo Cầm hờ hững thốt ra một câu nói thâm ý.
Tôn Ngọc Nhi hơi giật mình, mắt khẽ đảo quanh: Biểu tỷ thật biết nói đùa, bản tính của muội như thế nào, tỷ không phải rõ hơn bất cứ ai sao?
Lúc Tôn Ngọc Nhi vừa thấy Tôn Bảo Cầm không hề nhắc về việc bỏ đi hôm ấy, còn cố ý nói vòng vo chuyện khác, ý tứ rõ ràng là không muốn nhắc đến. Vừa rồi khi nói chuyện, Tôn Ngọc Nhi lơ đãng sẽ liếc trộm A Tranh vài lần, hành động này của nàng chính là muốn để Tôn Bảo Cầm thấy, đối với một người thông minh như Tôn Bảo Cầm sao lại không nhận ra hàm ý của Tôn Ngọc Nhi chứ, nên nàng mới kêu A Tranh lui ra ngoài, còn ra lệnh để nàng ấy đi tới ngoài hậu viện, chính là đề phòng để tránh A Tranh đứng ngoài cửa vô ý nghe được.
không cần phải nói nhiều, mau nói về việc chính đi. Vừa nhắc đến việc này, sắc mặt Tôn Bảo Cầm trở nên nghiêm trọng: Đêm hôm qua muội rời khỏi cùng Hàn Lăng vương đã khiến cả Tôn gia xáo động, hỗn loạn một trận không phải nhỏ. Phụ thân cùng ta lúc nữa đêm trở về phủ đã ngay lập tức bị tỗ mẫu tức giận kể lể cho một trận. Ngài nói muội không giữ ý tứ, không biết thân biết phận, dám cả gan bỏ nhà đi cùng với Hàn Lăng vương, đem mặt mũi Tôn gia bôi xấu ra ngoài, còn làm ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất. Phụ thân khi nghe xong rất tức giận, nhanh chóng phái hạ nhân trong phủ ra ngoài để tìm muội, còn nói nếu bắt người về sẽ dùng gia pháp xử phạt.
Tôn Ngọc Nhi bình tĩnh nghe Tôn Bảo Cầm kể, nàng sớm biết người của Tôn gia sẽ không để yên cho nàng, việc phái người đi bắt nàng cũng là việc sớm muộn. Giờ khi nghe xong, trong lòng ngoại trừ khó chịu ra cũng không tức giận gì nhiều, ngược lại nàng lại thấy phiền muộn.
Nếu Tôn gia phái người tìm nàng, thì nhất định sẽ lục soát cả khắp nơi trong kinh thành. Lúc đó nàng phải trốn ở đâu đây?
Nếu như lúc đó tỷ không theo phụ thân tới chùa cầu phúc, thì có thể ở nhà ngăn cản muội giở trò tùy hứng rồi. Tôn Bảo Cầm vừa nghĩ đến cục diện rối rắm hiện giờ ở Tôn gia, không khỏi đau đầu vuốt trán.
Đêm hôm đó đúng là không nhìn thấy Tôn Bảo Cầm cùng với Tôn Tử Lang, nếu không với bản tính thâm sâu khó đoán của Tôn Tử Lang, thì nhất định sẽ không dễ dàng để Tôn Ngọc Nhi bỏ nhà đi như thế. Ông ta so với Tôn Sử Bình có gan lớn hơn nhiều, làm quan trong triều nhiều năm như thế đương nhiên kinh nghiệm đối phó với người khác dĩ nhiên cao thâm hơn Tôn Sử Bình. Đối mặt trực tiếp với Nam Cung Hàn, ông ta có đủ bản lĩnh để ứng phó. Đáng tiếc, khi ấy ông ta không có mặt ở đó.
Tôn Ngọc Nhi không vui nhíu mày: Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cũng không thay đổi được gì. Nàng rầu rĩ than thở: Nên tỷ nghĩ xem có cách nào giải quyết chuyện này không?
Tôn Bảo Cầm lắc đầu, giọng nói hơi do dự vang lên: Hiện giờ tỷ vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Nàng nâng mắt lên, chăm chú quan sát Tôn Ngọc Nhi: Rốt cuộc tại sao Hàn Lăng vương lại dẫn muội đi? Còn nữa, muội với ngài ấy đã đi đâu? Có quan hệ như thế nào? Câu cuối cùng là tại sao muội lại ở Tiêu gia trang?
Liên tiếp mấy câu hỏi dồn ép Tôn Ngọc Nhi trở nên hoang mang né tránh, dù là câu nào nàng cũng không thể trả lời thành thật được: Thật ra muội với Hàn Lăng vương không có bất cứ quan hệ gì hết, có thể là ngài ấy thấy muội sắp bị phạt nặng nên mới rủ lòng thương xót đem muội rời khỏi. Sau khi ngài ấy đem muội ra khỏi phủ thì ngài ấy để muội ở đó ngoài đường một mình, rồi cho muội ít bạc, rồi đi mất. Muội cầm bạc rồi đi lang trong kinh thành, thấy có quán trọ nên tới đó để ở qua đêm.
Thấy ánh mắt dò xét của Tôn Bảo Cầm luôn nhìn nàng, Tôn Ngọc Nhi vờ trấn tĩnh kể tiếp: Sáng hôm sau lúc muội đi trên đường vô tình bắt gặp một vị công tử bị người khác trộm tiền, muội kêu lên ngăn cản nhắc nhở người ta, tên ăn trộm đó trong lúc sắp lấy được túi tiền liền bị phát hiện rồi nhanh chóng bị bắt được. Vị công tử kia rất biết ơn muội, liền hỏi thăm gia đình ở đâu để tới cảm tạ. Lúc đó muội không dám nói gì nhiều, chỉ nói mình họ Tôn. Tỷ biết đó, ở kinh thành người họ Tôn có rất nhiều, nên muội không sợ bị người khác nhận ra thân phận. Nhưng ai biết được mọi chuyện không suôn sẻ như muội nghĩ.
Nàng nói tới đây lại thở dài: Không ngờ vị công tử đó lại nói hình như trông muội rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Khi đó muội vô cùng sợ hãi, nghĩ người này có khi từng gặp muội ở đâu đó nên nhận ra muội là tiểu thư của Tôn gia hay không? Trong lúc muội định quay lưng bỏ chạy, thì vị công tử đó bất ngờ nắm tay muội, nói tên muội chính là Tôn Thanh Vũ! Hắn kể rằng đã từng gặp qua Tôn Thanh Vũ ở bữa tiệc đầy tháng của tiểu công tử phủ Trịnh quốc công vào ba ngày trước. Cho nên muội nghĩ chắc hắn đã nhầm muội là tỷ tỷ Tôn Thanh Vũ, mà muội lúc đó không tiện giải thích, gương mặt muội giống với tỷ tỷ như vậy, nếu giải thích thì chẳng phải sẽ nói muội là muội muội song sinh của Tôn Thanh Vũ ư?
Đến lúc đó hắn ta tất nhiên sẽ biết muội là ai, lỡ như hắn tới Tôn gia nói tung tích của muội thì sao đây? Nên muội tương kế tựu kế, không dám thừa nhận mình là Tôn Thanh Vũ, mà chỉ nói có việc phải đi trước phải cáo từ. Trong lúc muội sắp đi thì vô tình nghe thấy hạ nhân bên cạnh hắn ta nói thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh đến ghi danh Tiêu Hoa Đình.
Muội nghe xong liền nghĩ, Tiêu Hoa Đình là cuộc thi lớn, phụ thân và đại bá tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà trong các tiểu thư ở Tôn gia thì tỷ là người có học vấn giỏi ngang bằng với Tôn Thanh Vũ, đại bá làm sao không dẫn tỷ đi cùng, nếu như muội có thể tới chỗ ghi danh Tiêu Hoa Đình, biết đâu có thể gặp tỷ? Nên muội mới nói với vị công tử kia rằng muội cũng đang định đi ghi danh thi Tiêu Hoa Đình, nên muốn ngồi xe ngựa của hắn để đi nhờ.
Bản tính của người này cũng coi như tốt bụng, liền đồng ý ngay. Sau khi muội tới Tiêu gia trang liền tìm cớ rời khỏi hắn, muội tranh thủ đi khắp nơi trong Tiêu gia trang chi mong sớm có thể tìm được tỷ. Muội đi loanh quanh một hồi lại không ngờ gặp được A Tranh, chuyện tiếp tiếp theo không cần nói, tỷ cũng biết rồi đó.
Tôn Ngọc Nhi nói xong một hơi dài, cổ họng cũng khô khốc, nàng không dám biểu hiện quá khẩn trương, chỉ sợ sẽ bị nhìn ra điểm khác thường, nàng vỗ nhẹ trước ngực, trấn an chính mình.
Tôn Bảo Cầm nghe xong liền trầm mặc suy nghĩ, ngoài trừ việc Hàn Lăng vương tự nhiên dẫn Tôn Ngọc Nhi đi, việc này có vài phần nghi vấn rất lớn. Ai đời một Vương gia cao quý lại xen vào việc quan thần dạy dỗ nữ nhi? Còn tùy tiện đem nhi nữ của người ta đi mất mà không có lý do? Đây là chỗ khó hiểu mà Tôn Bảo Cầm nghĩ mãi không ra.
Còn những điểm khác trong câu chuyện của Tôn Ngọc Nhi kể đều không có chỗ nào sơ hở không ổn. Đúng là vào ba ngày trước nhị thúc Tôn Sử Bình có dẫn Tôn Thanh Vũ tới tham dự lễ đầy tháng con trai của phủ Trịnh quốc công, hôm ấy khi nhị thúc trở về còn vui vẻ nói bữa tiệc rất náo nhiệt, Trịnh quốc công còn mời rất nhiều công tử thế gia giàu có tham dự. Nhị thúc còn nói quen không ít công tử ưu tú hơn người, còn cười nói sẽ làm mai hôn sự cho những nhi nữ khác của ông ta.
Nếu không tin câu chuyện này thì thật không tìm ra lý do gì Tôn Ngọc Nhi có thể tới Tiêu gia trang, còn Hàn Lăng vương là nhân vật như thế nào trong kinh thành không ai không biết, làm sao có thể quen biết Tôn Ngọc Nhi đây? Thà tin câu chuyện này còn hơn tin Hàn Lăng vương có dính dáng đến Tôn Ngọc Nhi.
Hơn nữa câu chuyện hết sức hợp tình hợp lý, không chỗ tìm ra chỗ không ổn. Tôn Ngọc Nhi lại là nha đầu khờ khạo, ở Tôn gia bao lâu năm qua chưa từng bịa chuyện gây thị phi, lời nói dĩ nhiên có phần tin cậy.
Tôn Bảo Cầm suy xét một lúc đều thấy ổn, hai hàng lông mày vốn còn nhíu lại giờ đã nhướng cao lên, khóe môi bất giác cong lên cười nhạt: Nếu vậy Hàn Lăng vương trước khi đi có nói gì với muội không? Ví dụ như là ngài có nói lý do tại sao lại dẫn muội đi khỏi Tôn gia?
Phản ứng Tôn Bảo Cầm không giống như là đang nghi ngờ, cũng không truy hỏi điều gì, Tôn Ngọc Nhi thoáng yên tâm, lúc này biểu hiện ra vẻ nhăn mày, bĩu môi không vui: Không có, ngài ấy rất lạnh lùng, lúc ra khỏi phủ không bao lâu, ngài ấy liền quăng muội ở giữa đường đêm khuya, không nói câu nào liền đi khỏi. Giờ nghĩ lại muội còn thấy sợ vô cùng, người ta nói không sai tí nào, Hàn Lăng vương đúng là tính khí khó lường, hành động thì lại khó hiểu, cũng chẳng biết ngài ấy đang nghĩ cái gì nữa. Nàng càng biểu hiện vẻ bất mãn buồn bực ra ngoài, càng làm tăng thêm độ tin cậy của lời nói.
Quả nhiên khi Tôn Bảo Cầm nghe xong, lại nhìn vẻ khó chịu trên mặt Tôn Ngọc Nhi, sự nghi ngờ chút ít trong lòng nàng hoàn toàn biến mất. Đúng là lời đồn bên ngoài về bản tính của Hàn Lăng vương rất thất thường, là người có tính tình khí nắm bắt nhất trong các vị Vương gia, nên theo lời kể của Tôn Ngọc Nhi quả thật có vài phần giống thật.
Tôn Ngọc Nhi âm thầm cụp mắt xuống, cũng thật may đầu óc nàng nhanh trí, mới bịa ra chuyện để đối phó biểu tỷ, nếu không cứ bị tra hỏi như thế sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Nàng thấy còn tiếp tục về đề tài này chắc chắn mọi chuyện sẽ càng rối, nên khéo léo nói sang chuyện khác: Đúng rồi biểu tỷ, Quần Mặc có đi theo tỷ tới không? Nàng e dè hỏi Tôn Bảo Cầm, đây là một trong những nguyên nhân nàng muốn gặp Tôn Bảo Cầm.
Nếu không dẫn hắn theo, muội nghĩ khi hắn trở về phủ mà không thấy muội thì sẽ bình tĩnh được à? Có khi đã phát điên quậy phá khắp nơi rồi. Tôn Bảo Cầm chán ghét nhăn mặt: Cái tên đó đúng là khó đối phó, muốn dụ hắn ngoan ngoãn đi theo tỷ quả thật tốn không ít thời gian.
Hắn là thị vệ của muội, dĩ nhiên là trung thành với muội rồi, đâu có thể dễ dàng bị tỷ mua chuộc như thế! Tôn Ngọc Nhi vừa nghĩ tới thị vệ theo bên mình, không khỏi kiêu ngạo cười thành tiếng.
Quần Mặc là thị vệ được đại cửu Hạ gia phái tới để bảo vệ Tôn Ngọc Nhi, hắn cũng đã đi theo Tôn Ngọc Nhi được bốn năm rồi. Võ công có thể nói là lợi hại vô cùng! Chỉ tiếc...
Trung thành thì có ít lợi gì? Đầu óc không bình thường, có khi lại nổi cơn điên. Hạ gia phái hắn tới bảo vệ muội hay là hại muội đây? Tôn Bảo Cầm khinh thường hừ lạnh: Cửu cửu của muội phái hai thị vệ đến bảo vệ muội và Tôn Thanh Vũ, nhưng hai tên thị vệ đó đúng là khác biệt. Thị vệ của Tôn Hiểu Thanh thì thông minh cẩn thận, còn thị vệ của muội thì sao? Chính là có đầu óc có bệnh, lại mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, suốt ngày cứ nói mình là sát thủ, cần đi thi hành theo dõi mục tiêu gì đó. Tỷ thấy bệnh của hắn còn nặng hơn người điên.
Nghĩ tới căn bệnh của thị vệ thân cận nhà nàng, Tôn Ngọc Nhi đúng là rất ảo não: Mặc dù suy nghĩ hắn không được bình thường lắm... nhưng hắn đối với muội rất nghe lời, có hắn bên cạnh, muội thấy rất an toàn.
Tôn Bảo Cầm chỉ cần nhìn vẻ mặt này của Tôn Ngọc Nhi, cũng biết biểu muội này không nghe lọt tai nàng nói, chỉ biết lắc đầu: Tỷ thấy ở bên cạnh hắn, muội cũng sắp không bình thường rồi, ai đời lại giữ người điên ở bên người chứ! Như nghĩ tới điều gì, nàng ngước mắt lên nhìn Tôn Ngọc Nhi: Mà tỷ nhớ hắn luôn bảo vệ muội không rời mà? Nhưng hôm qua khi tỷ lén tới phòng muội lại thấy hắn ngây người đứng trong phòng muội. Cũng may tỷ nhanh chóng kéo hắn rời khỏi đó, tìm cách dụ hắn, nói chỉ cần đi theo tỷ thì sẽ kiếm được muội. Tên đầu óc bã đậu đó liền tin ta, chỉ là hắn cũng thật cố chấp, mặc dù tin tỷ, nhưng cứ cách mấy phút là xuất hiện hỏi muội ở đâu. Thật phiền phức mà!
Hai tay chống bên hai bên má, nàng mệt mỏi than dài: Tỷ cũng biết hắn mắc chứng hoang tưởng rồi đó, lâu lâu sẽ nói mình là sát thủ, rồi bắt muội ra mệnh lệnh cho hắn đi theo dõi ai đó, nếu không hắn sẽ làm phiền bám chặt không tha. Nên hôm qua khi ra khỏi phủ đi dạo, muội định sẽ chỉ đại một người qua đường, để hắn có thể theo dõi cho thỏa mãn, không nghĩ tới lại khiến khi về phủ lại xảy ra chuyện.
Tôn Ngọc Nhi buồn rầu nói một hồi, lại nhớ đến chuyện gặp mỹ nhân ngoài phố, cảm thấy kể chuyện này không có gì không ổn, nên liền phấn chấn kể việc nàng cứu mỹ nhân ra sao cho Tôn Bảo Cầm nghe.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Tôn Bảo Cầm là nhăn mày lại: Trên đời này có người tốt như vậy sao? Vì muốn cảm tạ muội mà mời muội đi ăn? Còn chu đáo trả tiền... đây cũng thật là quá nhiệt tình rồi.
Quan trọng là ngay từ xuất hiện, cô gái đó đã tiếp cận Tôn Ngọc Nhi...
Tôn Ngọc Nhi thấy lời Tôn Bảo Cầm hoàn toàn đúng, còn tán thành gật đầu: Mới đầu muội cũng không nghi ngờ gì, nhưng lúc ăn cơm thì cô ta cứ ân cần quá mức, giống như là hai người quen biết nhau rất lâu vậy, lúc đó muội đã bắt đầu nghi cô ta có mục đích không tốt.
Nàng vừa nói xong thì trên mái nhà phát ra âm thanh lặt cặt khó hiểu, Tôn Ngọc Nhi sửng sốt, nghi hoặc nhìn lên trên: Lúc nãy là tiếng gì thế?
Tôn Bảo Cầm cũng nghe thấy, nhưng không để tâm: Chắc là con chuột bò trên mái nhà, muội đừng để ý, mau nói tiếp chuyện của muội đi.
Nghĩ biểu tỷ nói đúng, chắc chỉ là tiếng con chuột chạy trên nóc nhà, nên nàng không nhìn lên trên nữa, tiếp tục nói: Tỷ không biết đâu, cô gái đó đúng là rất xinh đẹp, lại còn rất quý phái cao quý, vậy mà lại phóng khoáng mời muội đi ăn, còn nói sẽ rất nhiều lời hỏi thăm chăm sóc ân cần, đúng là rất kì lạ đó!
Vậy càng có vấn đề! Tôn Bảo Cầm cười lạnh: Một cô gái sau khi được người tốt cứu ra khỏi người xấu, thì đa số cô gái sẽ đa tạ bằng lời nói rồi về nhà, một số cô gái khác thì dùng tiền để báo đáp. Nếu người cứu họ là nam thì các cô gái dù có nhiệt tình mời đi ăn hay ân cần hỏi thăm thì cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng lần này muội chỉ là một cô bé, cô ta hành động như thế cũng quá quái dị, chỉ sợ là có mục đích tiếp cận muội.
Lần này trên mái nhà tiếp tục vang lên âm thanh kì lạ, như là có thứ gì bị bẻ đi vậy, Tôn Ngọc Nhi dù nghe cũng không thèm để ý nữa, vẫn hăng say nói tiếp: Nên muội mới nghĩ nếu cô gái này có mục đích tiếp cận muội, nên nhất định sẽ xuất hiện trước mặt muội, hiện giờ muội đang chờ cô ta xuất hiện, để khẳng định sự nghi ngờ trong lòng muội.
Nếu cô ta thật sự xuất hiện lần nữa, thì chắc chắn có vấn đề. Tôn Bảo Cầm nhếch môi, lạnh nhạt cười mỉa mai: Việc này làm tỷ nhớ đến chuyện của Vân phu nhân. Nhớ trước đây khi Tôn Tiết Nhu đi ra khỏi phủ, vô tình gặp mấy tên ăn mày bên ngoài, bọn chúng xông tới định ăn cướp, không ngờ lại xuất hiện một cô gái dũng cảm đứng ra bảo vệ Tôn Tiết Nhu. Mẫu thân của Tôn Tiết Nhu sau khi biết liền thu cô gái đó làm nô tỳ trong phủ, cho một vị trí an nhàn mà là việc, mà cô ta cũng coi như có thủ đoạn, vào phủ được hai tháng đã được nhị thúc nhìn trúng, trở thành phu nhân trong phủ.
Tôn Ngọc Nhi cũng đã nghe về chuyện Vân phu nhân, giờ nghe xong, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ: Muội đang nghĩ Hàn Nương tiếp cận muội chính là muốn vào Tôn phủ, có thể cô ta biết muội là ai, nên mới lợi dụng việc muội cứu cô ta để làm quen muội. Sau đó kiếm cớ mời cơm để rồi đối xử thân thiết với muội, rồi sẽ tìm cơ hội liên tiếp xuất hiện nói chuyện với muội. Nếu cô ta có thành công thì sẽ bịa ra lý do cần tiền nuôi sống mình gì đó nên cần công việc, nếu muội bị mua chuộc thành công thì sẽ thương hại cô ta, rồi kìm cách đưa cô ta về làm nha hoàn. Sau khi cô ta tiến vào phủ, sẽ tìm cách quyến rũ phụ thân hay đại bá, nếu một trong hai người nhìn trúng cô ta thì sẽ nạp cô ta làm thiếp, đến lúc đó cô ta sẽ một bước lên mây rồi!
Dù đây chỉ là suy đoán mò của nàng, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Lúc này trên mái nhà cũng vang lên âm thanh thật lớn, so với tiếng vừa rồi còn lớn hơn, khiến hai người ngồi trong phòng không muốn chú ý cũng khó.
Tiếng động không nhỏ, vang khắp cả căn phòng, cũng vào lúc này hai cánh cửa sổ khẽ lay động, gió lạnh bên ngoài như cố tình bay vào, muốn thêm sự ớn lạnh vào thời điểm này.
Tôn Ngọc Nhi cùng Tôn Bảo Cầm đồng thời nhích lại gần nhau, bốn con mắt cùng lúc nhìn lên, trên trần nhà không biết từ khi nào có lỗ hổng to bằng một bàn tay, âm thanh lớn vừa rồi cũng im bặt.
Tiểu Ngọc: Thật khâm phục sức tưởng tượng phong phú của bản thân! Ngay chính mị cũng bị làm cho giật mình, ôi, nhân vật thông minh như thế, sao mị là mẹ đẻ mà ngu ngơ thế này?{=…=}
Chương này viết 10904 chữ! A, ta thật giỏi!
Tư Mã Liên Y ngồi yên một chỗ, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng trên môi, chỉ là vẫn không bắt chuyện với nhiều người, ngược lại khá im ắng.
Trong lúc những người khác vẫn đang loay hoay làm việc của mình, Tôn Ngọc Nhi nôn nóng nhìn sang Tôn Hiểu Thanh.
Vẫn y như khúc gỗ ngồi một góc, lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, hai tay đặt trên đầu gối. Hình tượng ngay ngắn làm người khác muốn bắt bẻ lấy cũng khó.
Sao nàng không biết vị biểu muội này của nàng cũng có hình tượng nghiêm túc thế này nhỉ?
Thời gian đã trôi qua hơn khá lâu rồi, vậy mà vẫn chưa có người tới. Một số người vẫn còn kiên nhẫn ngồi đợi, nhưng cũng có một số người không ngồi yên được, đã bắt đầu rục rịch đứng dậy nhìn ra cửa.
Vốn dĩ chỉ có vài người đi ra, sau đó càng có nhiều người không chịu được mà đứng dậy.
Đã quá hơn một canh giờ rồi, sao chưa có người tới nữa? Có người không nhịn được quay sang hỏi Tư Mã Liên Y, có thể là do nàng ấy vẫn bình tĩnh ngồi yên như thường, khiến người nhìn có cảm giác cô gái này tương đối chững chạc.
Ta không biết, có thể là họ có chuyện nên tới trễ, cũng có thể là có nguyên nhân khác. Tư Mã Liên Y vuốt nhẹ cổ áo lông chồn màu trắng của mình, mí mắt hơi nâng lên, nhìn cô gái mới lên tiếng hỏi nàng. Lúc này mới đánh giá đối phương.
Tuổi tác chắc cũng chỉ cỡ mười bốn, nhưng nhìn thân thể quá nhỏ lại gầy yếu, cũng không đoán được độ tuổi chính xác. Gương mặt trắng nõn tròn trịa, vốn dĩ xem như là thanh tú đáng yêu, nhưng vì trang điểm đậm lên nhìn không phù hợp với gương mặt, lại thêm trang sức xa hoa trên đầu. Trâm vàng, bông tai vàng, vòng ngọc vàng... lấp lánh đến mức làm người khác vừa nhìn thấy đã chói mắt.
Nhìn tằng tịu tầm thường vô cùng. Nếu không phải trên người mặc y phục làm từ gấm vóc thượng, thì khó mà tin đây là một thiên kim tiểu thư quyền quý.
Tôn Hiểu Thanh vốn đang gấp gáp lo lắng trong lòng, một thân một mình nàng ở đây không quen ai, lại càng không có can đảm bắt chuyện cùng người khác. Nên chỉ dám ngồi một chỗ không dám đi lung tung, nhưng tính tình nàng vốn không an phận chịu ngồi im một chỗ. Khi ở Tôn gia không ai quản nàng quá nghiêm khắc, nên đã quen đi đứng tự do, ăn nói thoải mái. Ngoại trừ đối mặt với người của Tô gia, nàng mới lễ phép khép nép chính mình lại.
Hôm nay được nhị bá đưa đi tham gia Tiêu gia trang, nàng kinh ngạc tới mức không dám tin, vừa mừng vừa lo.
Mừng vì nếu tham gia trình luật Tiêu gia trang có thể quen biết tiếp xúc với rất nhiều người cao quý, có cơ hội giao tiếp tốt như thế ai mà không thích chứ?
Còn lo là vì không biết liệu bản thân có vượt qua được trình luật hay không? Nếu như không vượt qua được thì phải ăn nói làm sao với nhị bá đây?
Nên nàng cực kì lo lắng, ngồi trên ghế được lót nệm ấm mà cứ như ngồi trên đống lửa, nhúc nhích không ngừng.
Vị tỷ tỷ này, cho muội hỏi, có thể kêu người ra ngoài để tìm người hỏi sao chưa có ai tới không? Tôn Hiểu Thanh đã lo tới mức mặt mày tái đi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền hỏi ngay Tư Mã Liên Y, thấy đối phương không trả lời mà còn im lặng. Nàng càng nóng nẩy hỏi liên tiếp.
Bị hỏi nhiều lần, dù là ai cũng sẽ rất phiền, huống chi là một người đã quen yên tĩnh như Tư Mã Liên Y thì làm sao chịu được?
Cô gái này chẳng lẽ không có đầu óc ư? Sắc mặt Tư Mã Liên Y không được tốt, ẩn nhịn khó chịu trong lòng, lạnh nhạt cười: Trước khi đi vị ma ma khi nãy đã căn dặn không được đi lung tung, để tránh xảy ra chuyện không hay, chúng ta tốt nhất là nên ngoan ngoãn ngồi yên.
Nhưng mà... đã chờ lâu lắm rồi. Nàng còn muốn nói thêm, nhưng bị cái nhìn khó chịu của người xung quanh nhìn đến làm cho giật mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tôn Hiểu Thanh vừa rồi khi nói chuyện không kiểm soát được âm thanh khi nói, nên mọi người xung quanh dĩ nhiên là nghe thấy hết.
Dù có người nóng vội thế nào, nhưng cũng còn giữ lấy vẻ bình tĩnh, không để bản thân có biểu hiện gì quá đáng. Thế mà Tôn Hiểu Thanh không biết kìm chế tính khí lại, nóng nẩy thì thôi càng gây ra phiền phức cho người khác. Trong các quy tắc của các thiên kim gia giáo khi được dạy dỗ, thì trầm tĩnh lễ độ là điều phải nhớ kĩ nhất.
Thứ này tuyệt đối không thể quên, dù bất kể là tình huống như thế nào thì cũng phải cố gắng giữ lấy vẻ trầm tĩnh suy xét kĩ lưỡng, nhất là những nơi đông người, lại càng phải biểu hiện nghiêm túc không thể lơ là.
Nên Tôn Hiểu Thanh trong mắt mọi người rất nhanh trở thành một người vô giáo dục, không có quy củ. Ánh mắt khi nhìn cũng không có bao nhiêu thiện cảm.
Quả thật ấn tượng Tôn Hiểu Thanh đã giảm sút đến kém vô cùng, ngay cả Tôn Ngọc Nhi khi nghe xong cũng không nhịn được nhíu mày.
Nha đầu ngốc này sao không suy nghĩ khi nói thế? Người Tiêu gia trang tới trễ hay tới sớm cũng không phải việc một thí sinh như nàng ấy có thể lo. Tại sao không nghĩ tới có thể là do họ có lý do riêng nào đó, nếu như nàng ấy mà thật xông ra ngoài tìm người để hỏi thì không phải sẽ bị người khác nghĩ rằng là người thiếu kiên nhẫn sao?
Ảnh hưởng đến thanh danh ở bên ngoài, ở đây còn là Tiêu gia trang, chỉ cần đi qua đại sảnh cũng gặp không ít người chức cao quyền quý, lỡ mà để họ nghe hoặc nhìn thấy hành động này của Tôn Hiểu Thanh thì không phải là mất mặt lắm sao?
Với bản tính đơn thuần như Tôn Hiểu Thanh thì làm sao có thể tham gia Tiêu Hoa Đình đây? Nàng thật nghi ngờ, Tôn gia rốt cuộc muốn làm gì?
Đưa một người học thức không giỏi, lại khờ khạo trong việc giao tiếp, dù nhìn thế nào cũng không thấy có điểm lợi ích khi cử Tôn Hiểu Thanh tới đây.
Không biết đã đợi bao lâu, đến khi ánh nắng hơi chiếu vào cửa sổ, tạo ra cái bóng đen trải dài trên đất. Lá cây bay xào xạt trong gió, cơn gió bay vào trong phòng, thoáng mát làm người khác cảm thấy thư thái.
Khi nhìn vào tia nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, hai mắt Tôn Ngọc Nhi hơi ngẩn ngơ, trong đầu bất ngờ vang lên cuộc đối thoại quen thuộc khi ở quán trọ kia.
Ngài mai không phải là hôm nay sao?
Đột nhiên cánh cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào mấy người. Người bước vào đầu tiên chính là vị ma ma khi nãy, theo sau bà ta là một hàng người ăn mặc giống nhau đi vào.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn bà ta, sau đó nhanh chóng ngồi ngay ngắn, một câu cũng không nói, chỉ im lặng nhìn thẳng về phía trước.
Lý ma ma đi tới, quan sát những người ngồi trong phòng. Mọi thứ gần như yên tĩnh, không có tiếng gì ngoài tiếng hít thở của từng người. Lý ma ma đặt vài quyển sách trên bàn, lúc quay mặt lại nhìn mọi người, bà ta kêu một tỳ nữ đứng gần đó, nói nhỏ vài câu bên tai nàng ta, rồi khoát tay kêu tỳ nữ kia đi ra ngoài.
Khi bà ta ngoảnh mặt lại, sắc mặt lạnh nhạt nghiêm túc nhìn mọi người: Chắc các vị đã đợi lâu, nhưng vì cần một số thứ cần chuẩn bị nên hơi tới trễ. Mong các vị tiểu thư không trách cứ.
Mặc dù bà ta nói xin lỗi bằng thái độ lạnh nhạt không thành khẩn như người biết sai, nhưng dù gì bà ta cũng là người của Tiêu gia trang, cũng không ai tỏ ra vẻ không vui gì.
Lý ma ma là người không thích nói vòng vo, liền vào chủ đề chính: Chắc các vị tiểu thư ở đây cũng đã biết được một số quy định cũng như quy tắc khi tham gia trình luật, nhưng vì để tránh phát sinh những vấn đề không hay khi đang thi, nên lão nô sẽ nhắc lại cho các vị nghe lần nữa.
Mọi người đều tập trung ngồi thẳng, hai tai nghiêm túc lắng nghe.
Trong quá trình thi trình luật, sẽ có bốn giám thị ở do người trong cung phái tới để giám sát. Và mỗi một đề thi đưa ra đều sẽ là ngẫu nhiên không trùng lặp để tránh xảy ra việc gian lận.
Lý ma ma nói tới đây liền đảo mắt nhìn từng người ở đây, ý cảnh cáo rõ rệt hiện trong lời nói, bất kể là ai chỉ cần có đầu óc là sẽ đoán ra.
Lý ma ma vừa nói xong, từ bên ngoài liền đi vào bốn cô gái. Bốn người này mặc y phục khác nhau, tuổi tác thì cùng lúc tầm cỡ mười bảy trở lên.
Được rồi, bây giờ chính thức tham gia thi trình luật. Vòng đầu tiên, thi viết thư pháp tứ thư.
Bốn cô gái bước tới, thành lễ với Lý ma ma, sau đó quay sang thành lễ với những vị tiểu thư khác, động tác cùng lúc đều thuần thục quy củ. Mỗi cô chia ra, đi đến từng bàn phát giấy trắng. Sau đó cách ít phút liền đi vòng từng bàn một để kiểm tra.
Mỗi một tờ giấy trắng đều có vẽ một đóa hoa màu sắc khác nhau, kích cỡ không nhỏ, vừa đủ chiếm một phần tờ giấy.
Mỗi thí sinh liền cầm bút lông, bắt đầu viết chữ trên giấy.
Thư pháp tứ thư là một bộ sách chữ cổ của thời nhà triều Âu Lạc, nội dung là liên quan đến những nét chữ cổ ghép vần lại để làm thơ, khác xa hoàn toàn với thư pháp của Đại Tần, bút pháp của Đại Tần không giới hạn bao nhiêu đường nét, nhưng thư pháp của nhà triều Âu Lạc lại chỉ được quy định viết bốn nét. Có thể nói là vô cùng khó, nên mới gọi là thư pháp tứ thư.
Mà lần này đưa ra đề thi này mặc dù nhìn giống như là viết thư pháp tự do, nhưng thật ra là viết theo đề được nhận.
Viết thư pháp tứ thư mặc dù khó, nhưng đối với những tiểu thư danh giá từ nhỏ đã đọc quen những quyển sách thơ từ nổi tiếng, thì chỉ cần tập trung suy nghĩ sẽ rất để tìm ra cách viết bốn nét chữ cổ. Nhưng nếu bắt viết theo đề được đưa ra thì không dễ như vậy.
Trên mỗi tờ giấy đều có vẽ đóa hoa, đây không phải là không có nguyên nhân. Cũng như Lý ma ma đã nói, đề thi được đưa ra tuyệt đối không được trùng lặp, cho nên viết thư pháp không phải là đề thi chính mà chỉ là một tấm nền che đi đề thi thật sự mà thôi.
Đề thi chính là những đóa hoa trên giấy, mỗi đóa hoa tượng trưng cho những cái tên khác nhau, nên họ phải tìm ra chữ bốn nét phù hợp với đóa hoa trên giấy, đây mới chính là đề thi thật sự!
Không phải là thi viết thư pháp đẹp hay không đẹp, mà thi trình độ hiểu biết của thí sinh.
Lý ma ma ngay từ đầu không nói rõ đề thi này phải làm như thế nào, mục đích chính là để các thí sinh tự mình tìm ra. Vòng thi này mặc dù chỉ thi có một thứ, cũng không vẽ viết quá nhiều, nhưng lại ẩn chứa những điều thâm sâu không dễ phát hiện.
Thứ nhất, có thể thông qua đề thi này xem sự tỉ mỉ của từng người ở đây, xem họ rốt cuộc có hiểu được dụng ý khi nhìn thấy đóa hoa trên giấy không? Để có thể hiểu rõ chính xác về đề thi này thì nhất định phải là người thông minh, có khả năng quan sát nhạy bén, nếu như có thể tìm ra được chữ cổ bốn nét, thì càng chứng minh người này không những thông minh xuất sắc, mà còn học vấn hiểu sâu. Hoàn toàn xứng đáng vượt qua vòng này.
Thứ hai, để có thể tìm hiểu sâu về học vấn của các thí sinh, người đưa ra đề thi đã cẩn thận chọn từng bông hoa mà vẽ ra. Mỗi một bông hoa đều ẩn giấu chữ cổ bốn nét, nhưng cách tìm ra lại phải dùng rất nhiều cách, nên người làm ra đề thi này chính là muốn thử nghiệm học thức của thí sinh.
Chỉ là một vòng thi viết thư pháp nhưng lại che giấu rất nhiều dụng ý làm người khác khó mà tin được.
Cho nên vòng đầu tiên của trình luật, nhìn thì dễ, thật chất lại khó vô cùng!
Tôn Hiểu Thanh nhìn đóa hoa màu vàng trên tờ giấy, nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc chữ cổ bốn nét viết như thế nào? Còn đóa hoa được vẽ trên giấy thì có liên quan gì đến đề thi?
Nàng từ nhỏ đã không giỏi về việc học sách làm thơ, ngoại trừ sống an nhàn trong phủ không làm gì ra, thì cũng chẳng biết làm gì khác. Bây giờ lại phải thi thơ từ ca phú, đây đúng là làm khó nàng.
Nàng nhìn mọi người xung quanh, ai cũng cầm bút viết, chỉ có nàng là ngẩn người vẫn chưa viết được chữ nào. Nàng thở dài, bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhận lời đồng ý tới đây với Nhị bá, bây giờ thì tốt rồi, một chữ cũng không thể viết ra, đúng là tự làm mình mất mặt!
Trong khi nàng còn đang rối rắm không biết làm sao, thì người ngồi bên cạnh là Tư Mã Liên Y đã đặt bút xuống, đem tờ giấy đưa cho một trong những giám thị trong cung.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, chỉ chưa đầy mấy phút mà đã hoàn thành xong đề thi, đây quả thật là quá nhanh rồi! Ngay cả Lý ma ma cũng liếc nhìn Tư Mã Liên Y vài lần, trong mắt có vài phần tán thưởng cùng suy ngẫm.
Người tiếp theo là Nam Cung Liễu Anh, tờ giấy của nàng ta được giám thị cầm lên đặt trên bàn Lý ma ma.
Sau đó tiếp tục có vài người hoàn thành xong đề thi, bây giờ chỉ còn ba người vẫn còn đang cắm cúi cầm bút. Từng giây từng phút trôi qua vô cùng áp lực, vốn dĩ thời gian quy định đã không còn nhiều, còn có sự giám thị nhìn chằm chằm vào họ, thí sinh còn lại đã căng thẳng tới mức trán thấm đầy mồ hôi.
Lý ma ma nhìn cây nhang cấm trên lọ, nén nhang chỉ còn phân nửa, khi nhang cháy hết thì cũng là lúc vòng thi kết thúc. Bà ta nhìn những thí sinh còn lại, sắc mặt ba người họ đều căng thẳng lo lắng, cầm bút lâu như vậy mà vẫn không thể viết ra được một chữ. Xem ra họ là những người yếu thế nhất.
Tôn Ngọc Nhi từ ở trên nhìn xuống, ở góc độ này nàng không nhìn thấy rõ Tôn Hiểu Thanh viết cái gì, nhưng nàng ấy ngồi yên, cũng không nạp giấy lên, thì rõ ràng nha đầu này vẫn chưa làm xong, nàng lại nhìn nén nhang, sắp tàn rồi, cứ thế thì sẽ bị loại mất!
Nam Cung Hàn thấy sự khẩn trương trên mặt nàng, biết nàng đang lo cho Tôn Hiểu Thanh, nhưng theo tình hình trước mắt đúng là rất bất lợi cho Tôn Hiểu Thanh.
Hắn giương mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của Tôn Hiểu Thanh, bất giác hắn lại nhớ đến kiếp trước phải chăng nàng cũng đang lo sợ như Tôn Hiểu Thanh bây giờ?
Hắn biết nàng không giỏi về viết chữ, nói đúng hơn cầm kì thi họa nàng không biết cái nào hết. Thế mà vẫn phải nghe theo lời Tôn Sử Bình mà tới Tiêu gia trang để tham gia trình luật, nàng đã phải sợ hãi như thế nào trong tình cảnh không lấy một người quen ở bên cạnh để giúp đỡ?
Phải tự mình cố gắng giữa đám người tạp nham này để sống sót. Hắn thật sự không dám nghĩ tới, chỉ vừa nghĩ đến khi nàng bước vào căn phòng này, phải chịu được căng thẳng để cố vượt qua trình luật... tim hắn đau đớn như bị người khác bóp nghẹt.
Nếu như không phải hắn đưa nàng ra khỏi Tôn gia sớm, thì bây giờ người ngồi ở đây chịu tra tấn không phải là Tôn Hiểu Thanh mà là nàng!
Nam Cung Hàn thừa nhận bản thân không phải là người tốt, thậm chí hắn còn có ý nghĩ nếu có thể để Tôn Hiểu Thanh thay thế nàng gặp mấy người kia, để nàng ta gánh lấy những việc Ngọc Nhi đã chịu của kiếp trước... dù biết như vậy là ích kỷ nhưng hắn thà hy sinh người khác để chết thay, cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Hai mắt vốn nhắm lại chợt mở ra, sát khí tàn nhẫn từ trong mắt như ẩn hiện. Dù gì trên người hắn đã mang quá nhiều tội lỗi, giờ thêm một tội nữa cũng chẳng sao, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình yên dù bắt hắn hai tay phải nhuốm máu tươi lần nữa, hắn vẫn bằng lòng.
Tôn Hiểu Thanh nghĩ mãi một lúc mới hạ quyết tâm chấm mực đen, viết lên tờ giấy trắng một chữ có bốn nét. Bút lông chấm mạnh ở nét cuối cùng hơi mạnh, khiến nét chữ bị đậm quá mức, còn lem ra chút mực. Giật mình phát hiện nàng đã dùng sức quá mạnh, khiến chữ viết trở nên bị lem đi. Hoảng hốt đem bút bông đặt bên cạnh, nàng do dự một lúc mới đem tờ giấy đưa sang cho giám thị. Cũng đúng lúc này hai người ngồi đằng sau cũng vừa mới hoàn thành đề thi xong.
Lý ma ma nhìn sấp giấy của các thí sinh ở trên bàn, sau đó bà ta đứng dậy khỏi ghế, phất tay một cái, tỳ nữ đứng bên cạnh như hiểu ý, chậm rãi bước tới, cầm lên lọ cắm cây nhang, rồi lui ra ngoài.
Lý ma ma đứng ở giữ bục trắng, nói với mọi người: Vòng thi đầu tiên đã kết thúc, kết quả sẽ được công bố vào ngày sau, còn vòng thi thứ hai sẽ được thống báo khi có kể quả vòng một.
Hôm nay là ngày lễ hội hoa đăng Tiêu Hoa Đình, buổi trưa sẽ tổ chức tiệc lớn.
Còn cuộc thi Tiêu Hoa Đình sẽ chính thức thi vào đầu tháng mười hai, chính là ngày lễ khai quốc bốn mươi năm của Đại Tần quốc.
Được rồi, chắc các vị tiểu thư sau khi thi xong chắc cũng đã mệt lắm rồi. Tiêu gia trang đã chuẩn bị phòng nghỉ cho các vị, cùng với điểm tâm và trà để các vị thưởng thức. Lý ma ma nói xong, liền dẫn đường cho những người đằng sau. Những người khác nghe thế liền đứng dậy theo sau Lý ma ma.
Chắc chắn mọi người đã đi ra ngoài hết, cửa đã đóng chặt, Tôn Ngọc Nhi liền quay sang nói với Nam Cung Hàn: Họ đi rồi, ngài mau dẫn ta xuống đi.
Nàng nằm cái tư thế này từ hồi nãy tới giờ, lưng cũng sắp gãy rồi, nếu còn không xuống thì nàng sẽ chết vì đau mất.
Nam Cung Hàn cũng xác định chính xác là căn phòng này không còn ai, mới yên tâm gật đầu. Hắn ngồi dậy, ôm lấy nàng vào lòng, nhảy xuống phía dưới.
Tôn Ngọc Nhi được tự do liền nhảy ra từ trong lòng Nam Cung Hàn, giữ một khoảng cách với hắn: Ở đây không có người ta cần tìm, ta muốn tự đi một mình, ngài không cần đi cùng.
Nàng đã nhìn hết gương mặt của những người khi nãy, ngoại trừ Tôn Hiểu Thanh ra, nàng không nhìn thấy người cần tìm. Uổng công nàng nằm trên đó lâu như vậy, đúng là uổng phí thời gian.
Làm sao nàng biết được Tôn Sử Bình đến đây mà không mang theo người đó, mà lại mang Tôn Hiểu Thanh đến chứ? Ở Tôn gia so về học vấn thì ai bằng người kia? Thật không hiểu sao ông ta lại làm thế! Chẳng lẽ là vì đại bá Tôn Tử Lang? Nàng bắt đầu đoán mò, không tìm ra được đáp án, bản thân bắt đầu khó chịu.
Nam Cung Hàn sao không nhìn ra vẻ thất vọng của nàng chứ, lại nghe đến nàng muốn tự đi một mình, muốn bỏ hắn ở đằng sau, sắc mặt liền tối sầm lại: Nàng muốn đi một mình? Ở đây lớn như vậy, nàng có thể tự đi được sao?
Ta sẽ tự hỏi đường, không cần ngài lo, còn nữa, ta muốn rời khỏi đây. Dứt khoát nói xong, Tôn Ngọc Nhi cảm thấy thoải mái không ít. Hừ, hắn là Vương gia thì sao chứ! Cũng không thể ép người khác làm theo ý hắn được! Dù sao ở Đại Tần còn có luật pháp nghiêm trị đó!
Hắn vốn còn đang không vui khi nghe nàng muốn đi một mình, giờ lại nghe nàng muốn rời khỏi Tiêu gia trang, vẻ hầm hực trên mặt nhanh chóng tan đi, còn cong môi cười: Nàng muốn đi thì ta sẽ dẫn nàng đi, đường lối ở bên ngoài Tiêu gia trang rất phức tạp, không cẩn thận thì sẽ đi lạc mất. Có ta dẫn nàng đi thì không sợ bị lạc. Muốn tìm một cái cớ để theo nàng không phải chuyện khó, dù gì da mặt của hắn đủ dày để chịu đựng được nàng.
Nàng mà đồng ý thì đúng là đồ ngốc. Không cần Vương gia nhọc lòng dẫn đường, ta có thể tự mình đi. Nàng khoát tay, cự tuyệt ngay lập tức, chỉ cần nhìn bản mặt của hắn thôi, nàng thật không chịu được.
Biết rõ bản tính cố chấp của nàng, Nam Cunh Hàn cũng không vội cưỡng ép. Nếu vậy ta không ngăn nàng nữa, nàng muốn đi thì cứ đi. Giọng nói lạnh nhạt giống như thật không để ý đến, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng hờ hững như không hề quan tâm đến việc nàng thật sự có muốn đi hay không.
Thấy hắn thật buông tha nàng, Tôn Ngọc Nhi vui vẻ cười rộ lên: Vậy ta đi đây. Tạm biệt! Trước khi đi nàng còn giơ tay chào hắn, người này dù nàng không có thiện cảm gì nhiều, nhưng không thể không thừa nhận hắn đã giúp nàng không ít, nàng cũng rất biết ơn hắn, nhưng dù sao nàng cũng không muốn thân cận hắn quá mức. Nàng quay lưng lại, đi về hướng cửa chính. Chỉ mong sao khi bước ra khỏi đây nàng sẽ không cần phải gặp hắn nữa, cũng sẽ không dính lấy chuyện phiền toái nào khác.
Nam Cung Hàn từ đằng sau nhìn bóng lưng của nàng, cũng không bước tới đi theo, chỉ đứng đó, im lặng nhìn nàng, cho tới khi bóng dáng nàng biến mất sau cánh cửa lớn thì mới thu hồi lại tầm mắt.
Hắn đứng ngẩn người ở đó, đáy mắt thoáng hiện vẻ đạm bạc ưu thương, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười giễu cợt cùng chua xót: Muốn ta không đi theo nàng ư? Ta thật không làm được... Hắn tự thì thầm một mình, như muốn nói cho bản thân nghe, hoặc muốn nói cho chính nàng nghe thấy...
Trước đây là nàng đuổi theo hắn, bây giờ hãy để hắn đuổi theo lại nàng một lần...
Hắn thở dài một tiếng, không nghĩ tới muốn gần nàng lại khiến nàng thấy ác cảm, xem ra là hắn đã quá nóng vội... Lúc lơ đãng ngoảnh mặt lại, tầm mắt hắn chú ý tới bức tranh treo trên tường.
Hắn đối với tranh họa xưa nay vốn không có hứng thú, nhưng hôm nay khi nhìn bức tranh này lại hỗn tạp nhiều cảm xúc không nói thành lời.
Đây là tranh sơn thủy, lấy núi làm điểm nhấn, lấy rừng làm nền, người vẽ ra cũng như tranh, gọi là Đạm Bạc.
Kiếp trước hắn cũng như bức tranh này, đã từng dũng mãnh một đời, oai phong trên chiến trường, ngồi trên chiến mã, khát máu vô tình giết người. Hai tay hắn không biết đã dính biết bao nhiêu là máu tươi kẻ địch, cũng đã làm nhiều người nhà tan cửa nát. Tội nghiệp đã chồng chất nhiều vô số kể...
Hắn nhớ chính mình đã từng đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống thế gian, xem thiên hạ là hạt các dưới đất mà muốn giẫm đạp. Ước nguyện cả một đời là chính là thành giành lấy giang sơn này, khống chế hết mọi thứ, bắt những người đã nợ hắn, bắt họ phải trả giá đắt! Bởi vì hắn muốn báo thù! Tuổi thơ của hắn mang đầy bất hạnh, không biết cái gì gọi là vui vẻ, lại càng không biết hạnh phúc là như thế nào... Hắn còn không biết cười thật lòng là gì, cái gọi là tình thân, tình yêu, tất cả chỉ là công cụ để hắn lợi dụng!
Hắn tiếp tục sống sót là nhờ vào nổi hận trong lòng, cùng thù báo luôn tồn giữ trong tiềm thức.
Cứ tưởng cả đời chỉ sống vì trả thù, nhưng hắn lại không ngờ sự xuất hiện của nàng đã đảo lộn hết mọi thứ...
Nàng hoạt bát, nàng vô tư. Nụ cười của nàng tươi sáng như ánh nắng mặt trời, chiếu sâu thẳm vào lòng hắn, rửa sạch đi máu tanh trên người hắn, khiến hắn cảm nhận được hơi ấm khi có người quan tâm mình, cũng chẳng biết khi nào chính hắn đã trầm luân không thể thoát ra.
Bởi vì quá sợ hãi cảm giác kì lạ ấy, hắn sợ bản thân sẽ không cách nào thoát ra, nên mới tìm cách phá hủy nó, muốn đẩy nàng ra xa!
Chính tay hắn đã đẩy nàng vào địa ngục, cũng chính tay hắn đã đánh mất tuổi thanh xuân của nàng.
Nàng gặp hắn khi mới mười ba tuổi, mười lăm tuổi đã lấy hắn, nàng dùng sáu năm để yêu hắn, dùng sáu năm âm thầm chờ đợi hắn... Thế mà sáu năm hắn đã cho nàng những gì? Giết người thân của nàng, lợi dụng tình cảm chân thành của nàng, đẩy nàng đến đầu nhọn của sóng gió, bắt nàng đấu, ép nàng tranh. Đến cuối cùng nàng cũng chết tâm với hắn, từ từ rời xa hắn...
Năm nàng hai mươi mốt tuổi bị chính hắn sắp xếp thành Vương phi của Nam Cung Ly Thiên... ngay cả đứa con của hắn thà rằng gọi Nam Cung Ly Thiên là phụ thân, cũng không nguyện nhận hắn.
Kiếp trước hắn sống quá thất bại...
Tôn Ngọc Nhi dọc theo con đường ở sau chính viện mà đi, bước được vài bước thì nàng dừng lại, xung quanh nơi này toàn cây với lá, cũng có vài cánh cửa lớn, nhưng nàng không dám tùy tiện đi vào, lỡ như bị bắt gặp thì nàng biết giải thích thế nào đây? Cho nên nàng mới chọn những đường vắng không có người mà đi.
Cho nên nàng không dám tới đại sảnh, sợ sẽ gặp người quen, nên nàng mới đi vòng sau sân, tìm cửa sau chuồn đi.
Chỉ là nàng không nghĩ tới sân sau lại lớn như vậy, so với sân trước của Tiêu gia trang còn lớn hơn. Nàng nhìn mà không khỏi hít hà, cái tòa viện Tiêu gia trang này đúng là xa xỉ! Có cái sân mà cũng lớn thế này!
Nàng nhìn khắp nơi, xem thử có chỗ nào dẫn ra ngoài hay không, đáng tiếc sân quá rộng, có quá nhiều con hẻm quẹo, chẳng khác nào một cái mê cung, muốn tìm đường ra đúng là không phải chuyện dễ!
Nàng đi được một lúc thì hai chân đã mệt đến nhũn ra, sức lực để đi cũng không còn. Nàng đi tới gần tảng đá lớn rồi ngồi xuống, dùng tay xoa bóp bắt đùi đau nhức. Lúc vươn tay lau trán, mới phát hiện cả gương mặt toàn mồ hôi.
Giờ này là buổi trưa, trời nắng nực như muốn thiêu đốt người khác, nàng lại đứng ở giữa trời nắng thế này, làm sao tránh khỏi việc say nắng, nàng vừa đứng dậy đã thấy hai mắt choáng váng, cũng may nàng dựng tay chống đỡ trên đá, mới không để bản thân té ngã.
Thân thể này đúng là quá yếu ớt, chỉ hứng nắng một lúc mà đã không chịu đựng rồi. Nàng khẽ lắc đầu, cố gắng bước đi. Bây giờ nàng phải tìm đường ra khỏi Tiêu gia trang, nhất định phải nhịn! Không tìm được người cần tìm, thì nàng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa, phải nhanh chóng ra khỏi đây, nàng mới cảm thấy an toàn.
Ngọc Nhi Tiểu thư! Nô tỳ cuối cùng cũng tìm được ngài rồi. Một cô gái chạy tới về phía Tôn Ngọc Nhi, hưng phấn kéo tay nàng. Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị kéo lại về phía sau, cũng may hai chân nàng đứng vững, không bị té ngửa ra.
Nàng quay mặt lại, cố vùng vẫy thoát tay ra, nàng thiếu chút nữa đã bị dọa cho giật mình rồi. Lúc giương mắt lên, nhìn rõ cô gái trước mắt, nàng không khỏi kinh ngạc: A Tranh? Nàng xác nhận đối phương chính là A Tranh, vui tới mức cười khép cả hai mắt lại. Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được người cần tìm.
Ngài đã đi đâu vậy? Ngài làm tiểu thư rất lo lắng đó. Tiểu thư còn lén sai hạ nhân đi tìm ngài, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, không nghĩ tới lại gặp ngài ở đây. A Tranh vừa gặp Tôn Ngọc Nhi, đã xúc động nói không ngừng, còn lo lắng nhìn Tôn Ngọc Nhi từ trên xuống dưới, thấy Tôn Ngọc Nhi không bị thương tích gì mới thoáng yên tâm.
Ta không sao, việc này nói ra rất dài. Bị vẻ mặt kích động của A Tranh làm cho chọc cười, Tôn Ngọc Nhi còn muốn an ủi nàng thêm, chợt lại nhớ tới có việc cần làm ngay, liền vội nói: Bây giờ không nên nói nhiều nữa, mau dẫn ta đi gặp tỷ tỷ đi. Nơi đây là sân sau của Tiêu gia trang, không tiện để nói chuyện, nếu để người ta nghe được thì không hay.
Vậy nô tỳ đưa người đi gặp tiểu thư, chắc giờ tiểu thư cũng đang đợi ngài đó. A Tranh thấy vẻ sốt sột của Tôn Ngọc Nhi, cũng không dám chậm trễ liền dẫn đường ngay.
A Tranh cùng với Tôn Ngọc Nhi vòng qua các lối đi vắng người, khi hai người họ đi cũng không hề gặp bất cứ ai, nên cũng không lo lắng bị người khác nhìn thấy.
Nơi A Tranh dẫn Tôn Ngọc Nhi đi, chính là tiến vào hậu viện nhỏ ở sân lớn phía Tây, theo lời A Tranh nói thì nơi này đã được Tôn Tử Lang bao trọn. Nàng vừa nghe từ A Tranh nói Tôn Tử Lang cũng ở Tiêu gia trang, cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì nhiều. Tiêu Hoa Đình vừa là lễ hội lớn, cũng là cuộc thi được tổ chức long trọng. Tôn Sử Bình tới thì dĩ nhiên Tôn Tử Lang cũng sẽ không chịu ngồi yên ở nhà để chịu thiệt.
Tôn Sử Bình đưa con gái tới để thi, Tôn Tử Lang làm sao có thể chịu thua, cho nên ông ta cũng sẽ đưa nhi nữ tài giỏi của mình để tới. Chỉ là tại sao khi nàng trốn ở trong phòng của mấy thí sinh thi trình luật lại không thấy nhi nữ của Tôn Tử Lang? Lại càng không thấy tỷ tỷ!
Lúc đi trên hàng lang dài, nàng quay sang hỏi A Tranh: Tại sao tỷ tỷ không ở chung với Hiểu Thanh?
A Thanh khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu tại sao Ngọc Nhi tiểu thư lại biết Hiểu Thanh tiểu thư cũng ở đây? Dù rất thắc mắc, nàng vẫn trả lời: Vòng đầu của trình luật được chia ra hai phòng để thí sinh ở, một là ở hậu viện phía Nam, nơi còn lại là phía Tây. Tiểu thư được sắp xếp ở phía Tây, còn Hiểu Thanh tiểu thư thì thi ở phía Nam, nên không cùng ở chung một chỗ. A Tranh đáp, rồi nàng nhìn Tôn Ngọc Nhi: Nhưng sao tiểu thư hỏi thế? Ngài đã gặp Hiểu Thanh tiểu thư ư? Mà tiểu thư sao lại ở Tiêu gia trang? Nàng nhớ khi nãy có hỏi câu này, nhưng tiểu thư chưa trả lời.
Phải trả lời thế nào nhỉ? Tôn Ngọc Nhi nghĩ một lúc mới nói: Ta vô tình thấy Hiểu Thanh đi chung với một hàng với những cô gái khác, nghĩ là họ tới để tham gia trình luật. Ta nghĩ cũng có tỷ tỷ trong ấy, nhưng nhìn kĩ bọn họ, lại không thấy tỷ tỷ đâu hết. Ta còn tưởng là tỷ tỷ không tham gia thi Tiêu Hoa Đình nữa chứ! Nàng tìm đại lý do nói ra, che đi việc nàng ở cùng với Nam Cung Hàn, làm sao có thể nói rằng là nàng trốn ở trong phòng nhìn lén họ thi trình luật nên mới biết Tôn Hiểu Thanh cũng tới.
Còn câu hỏi cuối của A Tranh, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, nàng cũng không thể nói là nàng được Nam Cung Hàn đưa nàng tới đây được, nên chỉ biết tìm cớ lẩn tránh.
A Tranh nghe xong cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không thắc mắc hay hỏi gì thêm, có thể nàng ấy cũng nhanh ý thức được Tôn Ngọc Nhi không muốn trả lời câu hỏi của nàng, nên mới im lặng không hỏi nữa.
Hai người đều trầm mặc bước đi, tức khắc đã đi tới trước căn phòng sau dãy hành lang bên trái. A Tranh đi tới, gõ lên cánh cửa.
Tiểu thư! Là A Tranh đây! A Tranh lớn tiếng kêu lên.
Tôn Ngọc Nhi đứng phía sau A Tranh, mắt quan sát xung quanh.
Hành lang rất yên tĩnh, ngay cả một bóng người đi qua cũng không thấy. Lúc nàng đã xem xong chỉ vừa quay mặt lại đã thấy cửa mở ra, người đi ra là một cô gái cao gầy, mặt thon gọn, ánh mắt cẩn trọng nhìn trái nhìn phải. Tôn Ngọc Nhi nhận ra người này, đó Tiểu Thu, tỳ nữ bên cạnh tỷ tỷ.
Ngọc Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Tiểu thư mau vào đi. Tiểu Thu khi nhìn thấy Tôn Ngọc Nhi thì rất vui vẻ, nàng hơi dịch người sang một bên để Tôn Ngọc Nhi cùng A Tranh đi vào.
Vừa mới bước vào phòng, mùi hương của tinh dầu đã xông vào mũi, Tôn Ngọc Nhi hít thật sau ngửi lấy mùi hương, toàn thân nàng như được thư giãn, thoải mái ra không ít.
A Tranh cầm cái khay đặt ở trên bàn lên, rồi nói với Tôn Ngọc Nhi: Nô tỳ đi lấy trà và điểm tâm, ngài ở đây đợi một chút. Dứt lời xong, nàng kêu Tiểu Thu: Ngươi mau vào phòng trong gọi tiểu thư ra. Đây là tiểu thư dặn nàng, nếu gặp được Ngọc Nhi tiểu thư thì phải kêu người gọi tiểu thư ra, nếu không nàng làm sao có gan lớn kêu người khác làm phiền tiểu thư chứ.
Trong phòng có ngăn cách một gian phòng nhỏ bằng một tấm màn, hơn nữa gian phòng có cách âm rất tốt, nên người bên ngoài nói gì thì người bên trong cũng sẽ không nghe thấy. Tiểu Thu làm theo lời A Tranh, vén màn lên, rồi đi vào trong phòng.
A Tranh cũng đã đi ra ngoài, Tôn Ngọc Nhi nhìn khắp phòng một lúc rồi mới ngồi xuống ghế. Trên bàn trải một tấm khăn lớn màu đỏ tươi, còn có một bình hoa hồng được đặt lên, cánh hoa hồng xinh đẹp còn dính chút nước, trông đẹp vô cùng!
Nàng chống tay dưới cằm, hơi thất thần ngắm mấy đóa hoa hồng trong bình. Bỗng bên trong gian phòng có tiếng bước chân, sau đó tấm màn được người ta vén lên.
Nghe có tiếng động sau lưng, Tôn Ngọc Nhi còn đang ngẩn người chợt giật mình, nàng theo bản năng ngoảnh mặt lại.
Nhìn đôi giày đỏ thêu cành mai vàng, rồi theo tầm mắt di chuyển nhìn lên tà váy đỏ rực, tiếp tục nhìn lên, chính là vạt áo mỏng tanh trên ngực, để lộ cả dây yếm màu trắng trên cỗ áo.
Không những quyến rũ mà còn nóng bỏng khêu gợi, đây đúng là muốn làm máu mũi muốn phun ra mà!
Nàng khó khăn nuốt nước bọt một cái, lại giương mắt lên nhìn gương mặt kia.
Kiều diễm rực rỡ, đây là bốn chữ duy nhất để hình dung đối phương.
Tôn Bảo Cầm bước tới gần, tà váy dài theo bước chân của nàng mà bay bỗng, như cánh hoa bay tán loạn trong gió, ngay cả A Tranh ở đằng sau cũng nhìn đến ngây người.
Tôn Ngọc Nhi vẫn còn bị thứ trước ngực của Tôn Bảo Cầm làm cho quên đi việc muốn nói gì, chỉ chăm chú nhìn cái yếm trắng ẩn hiện bên trong vạt áo mỏng.
Biểu tỷ, thật đẹp! Liếm đôi môi khô khốc, Tôn Ngọc Nhi trầm trồ khen một câu, mắt vẫn không khỏi thứ lòi ra trước ngực Tôn Bảo Cầm, luyến tiếc hâm mộ: Biểu tỷ có thân hình thật đẹp!
Vậy sao? Tôn Bảo Cầm kéo dài giọng điệu, uyển chuyển như khúc nhạc êm ái. Nàng tiến tới sát bên người Tôn Ngọc Nhi, vươn mấy ngón thon thon dài ra, nâng cằm Tôn Ngọc Nhi lên. Mày khẽ nhướng lên, cười quỷ dị nhìn Tôn Ngọc Nhi. Biểu muội cảm thấy ta rất đẹp sao? Nhưng muội biết không? Từ ngày hôm qua khi muội tự nhiên biến mất. Ta đã gầy hơn trước, còn mất ngủ nghiêm trọng, ăn uống không ngon. Muội nói thử xem ta thật sự đẹp ư? Muội không nhận ra vẻ ốm yếu của ta hay sao?
A... Vẻ mặt người trước mắt dù là cười, nhưng theo nàng thấy thì đây chính là dấu hiệu của yên bình khi cơn bão sắp nổi lên.
Ha ha... muội thấy tỷ vẫn rất tốt mà! Tôn Ngọc Nhi cười gượng vài tiếng, gỡ lấy ngón tay đang đặt trên cằm ra. Xem ra biểu tỷ thật sự rất giận, lần này không biết sẽ xử nàng thế nào.
Tôn Bảo Cầm khinh bỉ liếc Tôn Ngọc Nhi một cái, cũng không dài vòng nữa, nàng ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói thẳng: Bây giờ mau giải thích cho ta biết tại sao lại bỏ đi?
Câu này dĩ nhiên là hỏi Tôn Ngọc Nhi về việc bỏ đi khỏi Tôn gia.
Chắc tỷ ở Tôn gia cũng nghe người khác kể sơ qua rồi, cần gì muội kể lại? Nàng uể oải nghiên đầu nằm sấp trên bàn, ngón tay trắng nõn khẽ duỗi ra, sờ lên cánh hoa hồng trong bình. Bĩu môi nói: Vừa thấy muội, tỷ chẳng hỏi coi muội có bị gì không? Lại còn oán trách muội, thật là làm người ta tổn thương mà!
Hai mắt nhỏ ửng hồng, cái mũi cao khẽ nhăn lại, biểu hiện y như cô gái nhỏ bị ức hiếp. Tôn Bảo Cầm xem như không thấy bộ dáng đáng thương của đối phương, tự nhiên một tay chống má, tay khác gõ nhẹ trên mặt bàn. Mái tóc dài đen tuyền theo động tác chống tay của nàng mà buông thả xuống bờ vai, để lộ cái cổ trắng ngần, chỉ là một cái động tác tùy ý, nhưng lại đẹp đến mê người.
Thôi đi, lời của người Tôn gia đáng tin ư? Nếu tỷ biết chi tiết, thì cần phải hỏi muội sao? Tôn Bảo Cầm cao giọng lên, ánh mắt vốn dịu dàng tức khắc lại nổi lên vẻ tức giận: Tỷ thấy muội sống rất tốt, còn ăn mặc xinh đẹp thế kia, có chỗ nào khổ sở chứ! Liếc nhìn bộ đồ gấm xanh ngọc trên người Tôn Ngọc Nhi, sâu trong đáy mắt khẽ hiện lên vẻ trầm tư.
Tôn Ngọc Nhi ngồi bật dậy, hai mắt đáng thương chớp chớp: Được rồi, tỷ đừng giận nữa. Giờ tỷ hỏi cái gì muội cũng sẽ trả lời, vậy đã được chưa?
Xem như muội biết điều. Tôn Bảo Cầm thấp giọng nói một câu, rồi đưa mắt sang nhìn A Tranh: Ngươi ra ngoài hậu viện canh gác, ai tới đều phải thông báo với ta một tiếng.
A Tranh thành lễ liền lui ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại, Tôn Ngọc Nhi mới thoải mái thở nhẹ ra, khi ngẩng đầu nhìn Tôn Bảo Cầm đầy vẻ biết ơn: Biểu tỷ thật hiểu muội.
Nhưng tỷ thấy bản thân đối với muội vẫn chưa hiểu hết hoàn toàn. Tôn Bảo Cầm hờ hững thốt ra một câu nói thâm ý.
Tôn Ngọc Nhi hơi giật mình, mắt khẽ đảo quanh: Biểu tỷ thật biết nói đùa, bản tính của muội như thế nào, tỷ không phải rõ hơn bất cứ ai sao?
Lúc Tôn Ngọc Nhi vừa thấy Tôn Bảo Cầm không hề nhắc về việc bỏ đi hôm ấy, còn cố ý nói vòng vo chuyện khác, ý tứ rõ ràng là không muốn nhắc đến. Vừa rồi khi nói chuyện, Tôn Ngọc Nhi lơ đãng sẽ liếc trộm A Tranh vài lần, hành động này của nàng chính là muốn để Tôn Bảo Cầm thấy, đối với một người thông minh như Tôn Bảo Cầm sao lại không nhận ra hàm ý của Tôn Ngọc Nhi chứ, nên nàng mới kêu A Tranh lui ra ngoài, còn ra lệnh để nàng ấy đi tới ngoài hậu viện, chính là đề phòng để tránh A Tranh đứng ngoài cửa vô ý nghe được.
không cần phải nói nhiều, mau nói về việc chính đi. Vừa nhắc đến việc này, sắc mặt Tôn Bảo Cầm trở nên nghiêm trọng: Đêm hôm qua muội rời khỏi cùng Hàn Lăng vương đã khiến cả Tôn gia xáo động, hỗn loạn một trận không phải nhỏ. Phụ thân cùng ta lúc nữa đêm trở về phủ đã ngay lập tức bị tỗ mẫu tức giận kể lể cho một trận. Ngài nói muội không giữ ý tứ, không biết thân biết phận, dám cả gan bỏ nhà đi cùng với Hàn Lăng vương, đem mặt mũi Tôn gia bôi xấu ra ngoài, còn làm ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất. Phụ thân khi nghe xong rất tức giận, nhanh chóng phái hạ nhân trong phủ ra ngoài để tìm muội, còn nói nếu bắt người về sẽ dùng gia pháp xử phạt.
Tôn Ngọc Nhi bình tĩnh nghe Tôn Bảo Cầm kể, nàng sớm biết người của Tôn gia sẽ không để yên cho nàng, việc phái người đi bắt nàng cũng là việc sớm muộn. Giờ khi nghe xong, trong lòng ngoại trừ khó chịu ra cũng không tức giận gì nhiều, ngược lại nàng lại thấy phiền muộn.
Nếu Tôn gia phái người tìm nàng, thì nhất định sẽ lục soát cả khắp nơi trong kinh thành. Lúc đó nàng phải trốn ở đâu đây?
Nếu như lúc đó tỷ không theo phụ thân tới chùa cầu phúc, thì có thể ở nhà ngăn cản muội giở trò tùy hứng rồi. Tôn Bảo Cầm vừa nghĩ đến cục diện rối rắm hiện giờ ở Tôn gia, không khỏi đau đầu vuốt trán.
Đêm hôm đó đúng là không nhìn thấy Tôn Bảo Cầm cùng với Tôn Tử Lang, nếu không với bản tính thâm sâu khó đoán của Tôn Tử Lang, thì nhất định sẽ không dễ dàng để Tôn Ngọc Nhi bỏ nhà đi như thế. Ông ta so với Tôn Sử Bình có gan lớn hơn nhiều, làm quan trong triều nhiều năm như thế đương nhiên kinh nghiệm đối phó với người khác dĩ nhiên cao thâm hơn Tôn Sử Bình. Đối mặt trực tiếp với Nam Cung Hàn, ông ta có đủ bản lĩnh để ứng phó. Đáng tiếc, khi ấy ông ta không có mặt ở đó.
Tôn Ngọc Nhi không vui nhíu mày: Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cũng không thay đổi được gì. Nàng rầu rĩ than thở: Nên tỷ nghĩ xem có cách nào giải quyết chuyện này không?
Tôn Bảo Cầm lắc đầu, giọng nói hơi do dự vang lên: Hiện giờ tỷ vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Nàng nâng mắt lên, chăm chú quan sát Tôn Ngọc Nhi: Rốt cuộc tại sao Hàn Lăng vương lại dẫn muội đi? Còn nữa, muội với ngài ấy đã đi đâu? Có quan hệ như thế nào? Câu cuối cùng là tại sao muội lại ở Tiêu gia trang?
Liên tiếp mấy câu hỏi dồn ép Tôn Ngọc Nhi trở nên hoang mang né tránh, dù là câu nào nàng cũng không thể trả lời thành thật được: Thật ra muội với Hàn Lăng vương không có bất cứ quan hệ gì hết, có thể là ngài ấy thấy muội sắp bị phạt nặng nên mới rủ lòng thương xót đem muội rời khỏi. Sau khi ngài ấy đem muội ra khỏi phủ thì ngài ấy để muội ở đó ngoài đường một mình, rồi cho muội ít bạc, rồi đi mất. Muội cầm bạc rồi đi lang trong kinh thành, thấy có quán trọ nên tới đó để ở qua đêm.
Thấy ánh mắt dò xét của Tôn Bảo Cầm luôn nhìn nàng, Tôn Ngọc Nhi vờ trấn tĩnh kể tiếp: Sáng hôm sau lúc muội đi trên đường vô tình bắt gặp một vị công tử bị người khác trộm tiền, muội kêu lên ngăn cản nhắc nhở người ta, tên ăn trộm đó trong lúc sắp lấy được túi tiền liền bị phát hiện rồi nhanh chóng bị bắt được. Vị công tử kia rất biết ơn muội, liền hỏi thăm gia đình ở đâu để tới cảm tạ. Lúc đó muội không dám nói gì nhiều, chỉ nói mình họ Tôn. Tỷ biết đó, ở kinh thành người họ Tôn có rất nhiều, nên muội không sợ bị người khác nhận ra thân phận. Nhưng ai biết được mọi chuyện không suôn sẻ như muội nghĩ.
Nàng nói tới đây lại thở dài: Không ngờ vị công tử đó lại nói hình như trông muội rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Khi đó muội vô cùng sợ hãi, nghĩ người này có khi từng gặp muội ở đâu đó nên nhận ra muội là tiểu thư của Tôn gia hay không? Trong lúc muội định quay lưng bỏ chạy, thì vị công tử đó bất ngờ nắm tay muội, nói tên muội chính là Tôn Thanh Vũ! Hắn kể rằng đã từng gặp qua Tôn Thanh Vũ ở bữa tiệc đầy tháng của tiểu công tử phủ Trịnh quốc công vào ba ngày trước. Cho nên muội nghĩ chắc hắn đã nhầm muội là tỷ tỷ Tôn Thanh Vũ, mà muội lúc đó không tiện giải thích, gương mặt muội giống với tỷ tỷ như vậy, nếu giải thích thì chẳng phải sẽ nói muội là muội muội song sinh của Tôn Thanh Vũ ư?
Đến lúc đó hắn ta tất nhiên sẽ biết muội là ai, lỡ như hắn tới Tôn gia nói tung tích của muội thì sao đây? Nên muội tương kế tựu kế, không dám thừa nhận mình là Tôn Thanh Vũ, mà chỉ nói có việc phải đi trước phải cáo từ. Trong lúc muội sắp đi thì vô tình nghe thấy hạ nhân bên cạnh hắn ta nói thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh đến ghi danh Tiêu Hoa Đình.
Muội nghe xong liền nghĩ, Tiêu Hoa Đình là cuộc thi lớn, phụ thân và đại bá tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà trong các tiểu thư ở Tôn gia thì tỷ là người có học vấn giỏi ngang bằng với Tôn Thanh Vũ, đại bá làm sao không dẫn tỷ đi cùng, nếu như muội có thể tới chỗ ghi danh Tiêu Hoa Đình, biết đâu có thể gặp tỷ? Nên muội mới nói với vị công tử kia rằng muội cũng đang định đi ghi danh thi Tiêu Hoa Đình, nên muốn ngồi xe ngựa của hắn để đi nhờ.
Bản tính của người này cũng coi như tốt bụng, liền đồng ý ngay. Sau khi muội tới Tiêu gia trang liền tìm cớ rời khỏi hắn, muội tranh thủ đi khắp nơi trong Tiêu gia trang chi mong sớm có thể tìm được tỷ. Muội đi loanh quanh một hồi lại không ngờ gặp được A Tranh, chuyện tiếp tiếp theo không cần nói, tỷ cũng biết rồi đó.
Tôn Ngọc Nhi nói xong một hơi dài, cổ họng cũng khô khốc, nàng không dám biểu hiện quá khẩn trương, chỉ sợ sẽ bị nhìn ra điểm khác thường, nàng vỗ nhẹ trước ngực, trấn an chính mình.
Tôn Bảo Cầm nghe xong liền trầm mặc suy nghĩ, ngoài trừ việc Hàn Lăng vương tự nhiên dẫn Tôn Ngọc Nhi đi, việc này có vài phần nghi vấn rất lớn. Ai đời một Vương gia cao quý lại xen vào việc quan thần dạy dỗ nữ nhi? Còn tùy tiện đem nhi nữ của người ta đi mất mà không có lý do? Đây là chỗ khó hiểu mà Tôn Bảo Cầm nghĩ mãi không ra.
Còn những điểm khác trong câu chuyện của Tôn Ngọc Nhi kể đều không có chỗ nào sơ hở không ổn. Đúng là vào ba ngày trước nhị thúc Tôn Sử Bình có dẫn Tôn Thanh Vũ tới tham dự lễ đầy tháng con trai của phủ Trịnh quốc công, hôm ấy khi nhị thúc trở về còn vui vẻ nói bữa tiệc rất náo nhiệt, Trịnh quốc công còn mời rất nhiều công tử thế gia giàu có tham dự. Nhị thúc còn nói quen không ít công tử ưu tú hơn người, còn cười nói sẽ làm mai hôn sự cho những nhi nữ khác của ông ta.
Nếu không tin câu chuyện này thì thật không tìm ra lý do gì Tôn Ngọc Nhi có thể tới Tiêu gia trang, còn Hàn Lăng vương là nhân vật như thế nào trong kinh thành không ai không biết, làm sao có thể quen biết Tôn Ngọc Nhi đây? Thà tin câu chuyện này còn hơn tin Hàn Lăng vương có dính dáng đến Tôn Ngọc Nhi.
Hơn nữa câu chuyện hết sức hợp tình hợp lý, không chỗ tìm ra chỗ không ổn. Tôn Ngọc Nhi lại là nha đầu khờ khạo, ở Tôn gia bao lâu năm qua chưa từng bịa chuyện gây thị phi, lời nói dĩ nhiên có phần tin cậy.
Tôn Bảo Cầm suy xét một lúc đều thấy ổn, hai hàng lông mày vốn còn nhíu lại giờ đã nhướng cao lên, khóe môi bất giác cong lên cười nhạt: Nếu vậy Hàn Lăng vương trước khi đi có nói gì với muội không? Ví dụ như là ngài có nói lý do tại sao lại dẫn muội đi khỏi Tôn gia?
Phản ứng Tôn Bảo Cầm không giống như là đang nghi ngờ, cũng không truy hỏi điều gì, Tôn Ngọc Nhi thoáng yên tâm, lúc này biểu hiện ra vẻ nhăn mày, bĩu môi không vui: Không có, ngài ấy rất lạnh lùng, lúc ra khỏi phủ không bao lâu, ngài ấy liền quăng muội ở giữa đường đêm khuya, không nói câu nào liền đi khỏi. Giờ nghĩ lại muội còn thấy sợ vô cùng, người ta nói không sai tí nào, Hàn Lăng vương đúng là tính khí khó lường, hành động thì lại khó hiểu, cũng chẳng biết ngài ấy đang nghĩ cái gì nữa. Nàng càng biểu hiện vẻ bất mãn buồn bực ra ngoài, càng làm tăng thêm độ tin cậy của lời nói.
Quả nhiên khi Tôn Bảo Cầm nghe xong, lại nhìn vẻ khó chịu trên mặt Tôn Ngọc Nhi, sự nghi ngờ chút ít trong lòng nàng hoàn toàn biến mất. Đúng là lời đồn bên ngoài về bản tính của Hàn Lăng vương rất thất thường, là người có tính tình khí nắm bắt nhất trong các vị Vương gia, nên theo lời kể của Tôn Ngọc Nhi quả thật có vài phần giống thật.
Tôn Ngọc Nhi âm thầm cụp mắt xuống, cũng thật may đầu óc nàng nhanh trí, mới bịa ra chuyện để đối phó biểu tỷ, nếu không cứ bị tra hỏi như thế sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Nàng thấy còn tiếp tục về đề tài này chắc chắn mọi chuyện sẽ càng rối, nên khéo léo nói sang chuyện khác: Đúng rồi biểu tỷ, Quần Mặc có đi theo tỷ tới không? Nàng e dè hỏi Tôn Bảo Cầm, đây là một trong những nguyên nhân nàng muốn gặp Tôn Bảo Cầm.
Nếu không dẫn hắn theo, muội nghĩ khi hắn trở về phủ mà không thấy muội thì sẽ bình tĩnh được à? Có khi đã phát điên quậy phá khắp nơi rồi. Tôn Bảo Cầm chán ghét nhăn mặt: Cái tên đó đúng là khó đối phó, muốn dụ hắn ngoan ngoãn đi theo tỷ quả thật tốn không ít thời gian.
Hắn là thị vệ của muội, dĩ nhiên là trung thành với muội rồi, đâu có thể dễ dàng bị tỷ mua chuộc như thế! Tôn Ngọc Nhi vừa nghĩ tới thị vệ theo bên mình, không khỏi kiêu ngạo cười thành tiếng.
Quần Mặc là thị vệ được đại cửu Hạ gia phái tới để bảo vệ Tôn Ngọc Nhi, hắn cũng đã đi theo Tôn Ngọc Nhi được bốn năm rồi. Võ công có thể nói là lợi hại vô cùng! Chỉ tiếc...
Trung thành thì có ít lợi gì? Đầu óc không bình thường, có khi lại nổi cơn điên. Hạ gia phái hắn tới bảo vệ muội hay là hại muội đây? Tôn Bảo Cầm khinh thường hừ lạnh: Cửu cửu của muội phái hai thị vệ đến bảo vệ muội và Tôn Thanh Vũ, nhưng hai tên thị vệ đó đúng là khác biệt. Thị vệ của Tôn Hiểu Thanh thì thông minh cẩn thận, còn thị vệ của muội thì sao? Chính là có đầu óc có bệnh, lại mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, suốt ngày cứ nói mình là sát thủ, cần đi thi hành theo dõi mục tiêu gì đó. Tỷ thấy bệnh của hắn còn nặng hơn người điên.
Nghĩ tới căn bệnh của thị vệ thân cận nhà nàng, Tôn Ngọc Nhi đúng là rất ảo não: Mặc dù suy nghĩ hắn không được bình thường lắm... nhưng hắn đối với muội rất nghe lời, có hắn bên cạnh, muội thấy rất an toàn.
Tôn Bảo Cầm chỉ cần nhìn vẻ mặt này của Tôn Ngọc Nhi, cũng biết biểu muội này không nghe lọt tai nàng nói, chỉ biết lắc đầu: Tỷ thấy ở bên cạnh hắn, muội cũng sắp không bình thường rồi, ai đời lại giữ người điên ở bên người chứ! Như nghĩ tới điều gì, nàng ngước mắt lên nhìn Tôn Ngọc Nhi: Mà tỷ nhớ hắn luôn bảo vệ muội không rời mà? Nhưng hôm qua khi tỷ lén tới phòng muội lại thấy hắn ngây người đứng trong phòng muội. Cũng may tỷ nhanh chóng kéo hắn rời khỏi đó, tìm cách dụ hắn, nói chỉ cần đi theo tỷ thì sẽ kiếm được muội. Tên đầu óc bã đậu đó liền tin ta, chỉ là hắn cũng thật cố chấp, mặc dù tin tỷ, nhưng cứ cách mấy phút là xuất hiện hỏi muội ở đâu. Thật phiền phức mà!
Hai tay chống bên hai bên má, nàng mệt mỏi than dài: Tỷ cũng biết hắn mắc chứng hoang tưởng rồi đó, lâu lâu sẽ nói mình là sát thủ, rồi bắt muội ra mệnh lệnh cho hắn đi theo dõi ai đó, nếu không hắn sẽ làm phiền bám chặt không tha. Nên hôm qua khi ra khỏi phủ đi dạo, muội định sẽ chỉ đại một người qua đường, để hắn có thể theo dõi cho thỏa mãn, không nghĩ tới lại khiến khi về phủ lại xảy ra chuyện.
Tôn Ngọc Nhi buồn rầu nói một hồi, lại nhớ đến chuyện gặp mỹ nhân ngoài phố, cảm thấy kể chuyện này không có gì không ổn, nên liền phấn chấn kể việc nàng cứu mỹ nhân ra sao cho Tôn Bảo Cầm nghe.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Tôn Bảo Cầm là nhăn mày lại: Trên đời này có người tốt như vậy sao? Vì muốn cảm tạ muội mà mời muội đi ăn? Còn chu đáo trả tiền... đây cũng thật là quá nhiệt tình rồi.
Quan trọng là ngay từ xuất hiện, cô gái đó đã tiếp cận Tôn Ngọc Nhi...
Tôn Ngọc Nhi thấy lời Tôn Bảo Cầm hoàn toàn đúng, còn tán thành gật đầu: Mới đầu muội cũng không nghi ngờ gì, nhưng lúc ăn cơm thì cô ta cứ ân cần quá mức, giống như là hai người quen biết nhau rất lâu vậy, lúc đó muội đã bắt đầu nghi cô ta có mục đích không tốt.
Nàng vừa nói xong thì trên mái nhà phát ra âm thanh lặt cặt khó hiểu, Tôn Ngọc Nhi sửng sốt, nghi hoặc nhìn lên trên: Lúc nãy là tiếng gì thế?
Tôn Bảo Cầm cũng nghe thấy, nhưng không để tâm: Chắc là con chuột bò trên mái nhà, muội đừng để ý, mau nói tiếp chuyện của muội đi.
Nghĩ biểu tỷ nói đúng, chắc chỉ là tiếng con chuột chạy trên nóc nhà, nên nàng không nhìn lên trên nữa, tiếp tục nói: Tỷ không biết đâu, cô gái đó đúng là rất xinh đẹp, lại còn rất quý phái cao quý, vậy mà lại phóng khoáng mời muội đi ăn, còn nói sẽ rất nhiều lời hỏi thăm chăm sóc ân cần, đúng là rất kì lạ đó!
Vậy càng có vấn đề! Tôn Bảo Cầm cười lạnh: Một cô gái sau khi được người tốt cứu ra khỏi người xấu, thì đa số cô gái sẽ đa tạ bằng lời nói rồi về nhà, một số cô gái khác thì dùng tiền để báo đáp. Nếu người cứu họ là nam thì các cô gái dù có nhiệt tình mời đi ăn hay ân cần hỏi thăm thì cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng lần này muội chỉ là một cô bé, cô ta hành động như thế cũng quá quái dị, chỉ sợ là có mục đích tiếp cận muội.
Lần này trên mái nhà tiếp tục vang lên âm thanh kì lạ, như là có thứ gì bị bẻ đi vậy, Tôn Ngọc Nhi dù nghe cũng không thèm để ý nữa, vẫn hăng say nói tiếp: Nên muội mới nghĩ nếu cô gái này có mục đích tiếp cận muội, nên nhất định sẽ xuất hiện trước mặt muội, hiện giờ muội đang chờ cô ta xuất hiện, để khẳng định sự nghi ngờ trong lòng muội.
Nếu cô ta thật sự xuất hiện lần nữa, thì chắc chắn có vấn đề. Tôn Bảo Cầm nhếch môi, lạnh nhạt cười mỉa mai: Việc này làm tỷ nhớ đến chuyện của Vân phu nhân. Nhớ trước đây khi Tôn Tiết Nhu đi ra khỏi phủ, vô tình gặp mấy tên ăn mày bên ngoài, bọn chúng xông tới định ăn cướp, không ngờ lại xuất hiện một cô gái dũng cảm đứng ra bảo vệ Tôn Tiết Nhu. Mẫu thân của Tôn Tiết Nhu sau khi biết liền thu cô gái đó làm nô tỳ trong phủ, cho một vị trí an nhàn mà là việc, mà cô ta cũng coi như có thủ đoạn, vào phủ được hai tháng đã được nhị thúc nhìn trúng, trở thành phu nhân trong phủ.
Tôn Ngọc Nhi cũng đã nghe về chuyện Vân phu nhân, giờ nghe xong, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ: Muội đang nghĩ Hàn Nương tiếp cận muội chính là muốn vào Tôn phủ, có thể cô ta biết muội là ai, nên mới lợi dụng việc muội cứu cô ta để làm quen muội. Sau đó kiếm cớ mời cơm để rồi đối xử thân thiết với muội, rồi sẽ tìm cơ hội liên tiếp xuất hiện nói chuyện với muội. Nếu cô ta có thành công thì sẽ bịa ra lý do cần tiền nuôi sống mình gì đó nên cần công việc, nếu muội bị mua chuộc thành công thì sẽ thương hại cô ta, rồi kìm cách đưa cô ta về làm nha hoàn. Sau khi cô ta tiến vào phủ, sẽ tìm cách quyến rũ phụ thân hay đại bá, nếu một trong hai người nhìn trúng cô ta thì sẽ nạp cô ta làm thiếp, đến lúc đó cô ta sẽ một bước lên mây rồi!
Dù đây chỉ là suy đoán mò của nàng, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Lúc này trên mái nhà cũng vang lên âm thanh thật lớn, so với tiếng vừa rồi còn lớn hơn, khiến hai người ngồi trong phòng không muốn chú ý cũng khó.
Tiếng động không nhỏ, vang khắp cả căn phòng, cũng vào lúc này hai cánh cửa sổ khẽ lay động, gió lạnh bên ngoài như cố tình bay vào, muốn thêm sự ớn lạnh vào thời điểm này.
Tôn Ngọc Nhi cùng Tôn Bảo Cầm đồng thời nhích lại gần nhau, bốn con mắt cùng lúc nhìn lên, trên trần nhà không biết từ khi nào có lỗ hổng to bằng một bàn tay, âm thanh lớn vừa rồi cũng im bặt.
Tiểu Ngọc: Thật khâm phục sức tưởng tượng phong phú của bản thân! Ngay chính mị cũng bị làm cho giật mình, ôi, nhân vật thông minh như thế, sao mị là mẹ đẻ mà ngu ngơ thế này?{=…=}
Chương này viết 10904 chữ! A, ta thật giỏi!
/33
|