Khi ôm lấy Tôn Ngọc Nhi bước vào trong, Nam Cung Hàn chợt ngẩn người nhìn không gian trống không trước mắt.
Chỗ này vẫn không khác gì so với kiếp trước của hắn...
Nơi đây bốn bức tường đều là xây bằng gỗ tre, chỉ có mái nhà trên là được xây với mái gạch cẩm thạch.
Mặc dù nhìn thì có vẻ rộng lớn
sạch sẽ, nhưng thật chất lại chẳng khác nào một căn nhà hoang. Bởi vì nơi đây ngay cả một tiếng ồn cũng không có. Im lặng tới mức làm người khác thấy sợ hãi...
Tôn Ngọc Nhi như cảm nhận được sự âm u ở nơi này, vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn khắp nơi, nàng nắm lấy tay áo Nam Cung Hàn mà giật giật:
Sao ở trong đây không có người?
Không phải là không có, mà là chưa thấy. Nam Cung Hàn đi vài bước rồi dừng lại nói thêm: Chút nữa nàng sẽ nhìn thấy thôi.
Tôn Ngọc Nhi mím chặt môi, nghĩ gì nàng chợt lên tiếng: Ông lão khi nãy rõ ràng là ông chủ quán trọ tối hôm qua...
Không nhắc tới thì thôi vừa nhắc tới chuyện tối qua, sắc mặt Nam Cung Hàn đã nhanh chóng tối sầm lại.
Hắn làm sao quên được bản thân đã mất mặt như thế nào chứ!
Vị vương gia nào đó cực kì tự nhiên thay đổi sắc mặt như bình thường. Mặt không đỏ nói một cách gạt người.
Nàng nói ông ta là chủ quán trọ tối qua? Ta cũng không nhớ rõ lắm, không biết có phải hay không?
Tôn Ngọc Nhi mở to mắt trừng lên nhìn Nam Cung Hàn:
Sao ngài lại không nhớ được chứ? Chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi mà!
Gương mặt nhỏ nhắn tức thời tức giận mà đỏ bừng, vào trong mắt Nam Cung Hàn lại có bao nhiêu là đáng yêu. Nên hắn lại giở thói cũ, không nhịn được mà bóp nhẹ má của nàng. Vẻ mặt còn rất hưởng thụ...
Tôn Ngọc Nhi nhìn bàn tay đang giở trò trên má của nàng, rất không thoải mái quay mặt đi.
Trí nhớ của ngài đúng là rất kém!
Đúng! Trí nhớ của ta xưa nay đều rất kém.
Nghe hắn thoải mái thừa nhận như vậy, nàng chỉ biết im lặng không nói gì.
Nam Cung Hàn cứ chăm chú nhìn nàng một hồi, đến khi Nam Cung Ly Thiên bước vào, hắn cũng không nhận ra. Cho tới khi có giọng nói vang lên sau lưng mới làm hắn giật mình quay người lại.
Hoàng huynh!
Nam Cung Ly Thiên bước tới bên cạnh Nam Cung Hàn, theo sau hắn còn có ông lão khi nãy. Toàn thân ông ta dính đầy bùn đất, có thể là do khi nãy khi bị Nam Cung Hàn đá xuống đất nên mới dơ bẩn như vậy.
Vừa nhìn ông ta đang đi về phía này, Tôn Ngọc Nhi đã sợ hãi trốn trong ngực Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn nhíu chân mày, không nói gì chỉ liếc ông lão một cái, rồi xoay người ôm Tôn Ngọc Nhi quay đi về hướng khác.
Nam Cung Ly Thiên quan sát thái độ của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi nàng bị Nam Cung Hàn ôm quay lưng đi về phía hắn. Hắn mới không thôi nhìn nữa.
Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau đi ghi danh thôi. Nam Cung Ly Thiên bất chợt lên tiếng.
Nam Cung Hàn liếc ông lão một cái, cái liếc ẩn ý đầy cảnh cáo. Nhưng ông ta chỉ thản nhiên đáp lại bằng sự hờ hững.
Ta dẫn đường.
Nói xong ông ta liền dẫn đầu đi về phía trước, phía sau là Nam Cung Hàn cùng với Nam Cung Ly Thiên đi theo.
Ông lão đi qua khu vườn phía sau của khu viện, ở đó có cửa sau cách với bên ngoài.
Ông lão đi qua cửa sau, sau đó lại tiếp tục đi vào trong khi rừng rậm gần đó...
Có vẻ ông ta rất quen thuộc với đường đi lối ở đây, nên khi dẫn đường ông ta đi rất nhanh, giống như là khi đi ông ta dựa vào cảm giác chứ không phải là nhìn đường mà đi.
Ngay cả Tôn Ngọc Nhi đang được Nam Cung Hàn bế đi cũng cảm thấy bước chân của ông ra rất nhanh hơn bình thường.
Mặc dù ông ta đi rất nhanh nhưng Nam Cung Hàn với Nam Cung Ly Thiên cũng không phải là người có sức yếu không đuổi theo kịp.
Tốc độ duy chuyển bước chân của cả hai cũng không hề chậm nhưng cũng không quá nhanh. Hoàn toàn bán sát phía sau ông lão không rời.
Không biết đã đi bao lâu, đến khi vượt qua cả khu rừng xong thì trước mắt đã xuất hiện một toà phủ uy nga lộng lẫy ơn phía trước.
Tôn Ngọc Nhi há hốc mồn, thật không dám tin những gì nàng đang thấy.
Một toà phủ lớn được xây sau một khu rừng?
Nàng chưa hết kích động cứ giãy giụa trong lòng Nam Cung Hàn, nhất quyết đòi xuống dưới đất.
Nam Cung Hàn cũng biết nàng không thích bị người khác bế đi suốt như vậy, nên cũng thả nàng xuống đất.
Hắn sau khi thả nàng xuống, để nàng tự đi, nhưng vẫn không quên nắm lấy bàn tay mền mại nhỏ bé của nàng, để tránh nàng lại đi lạc.
Nam Cung Ly Thiên không còn kinh ngạc vì việc Nam Cung Hàn trở nên dịu dàng như vậy, hắn chỉ liếc nhìn qua một lúc rồi rời mắt đi, sản dưới mi mắt vẫn là vẻ tĩnh lặng như thường, không một tia cảm xúc mà tiếp tục quan sát toà phủ đang hiện hữu trước mắt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nên việc phía sau khu rừng có một toà phủ lớn cũng không hề thấy gì kì lạ. Dù sao cuộc thi của Tiêu Hoa Đình cũng không phải là một cuộc thi tầm thường, nên nơi để ghi danh được che giấu rất kĩ càng, nếu như không có người dẫn đường thì khó mà có thể tìm ra được.
Nam Cung Ly Thiên nhẹ cụp mắt lại, cặp lông mi dài đen khẽ run lên, ẩn dưới tay áo, ngón tay hắn từ từ cử động... từ trong móng tay thon dài hiện rõ chút lớp bột trắng...
A! Chúng ta mau đi thôi! Tôn Ngọc Nhi hưng phấn tới mức cứ đòi chạy về phía trước nhưng bàn tay cứ bị Nam Cung Hàn giữ lấy, khiến nàng muốn đi thôi cũng khó.
Nàng lau mồ hôi trên trán, có chút bực bội dậm chân.
Nam Cung Hàn cúi người xuống, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cái trán trơn bóng của nàng. Ánh mắt hắn hiện chút tia dao động dịu dàng...
Hắn chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng vì bị nắng chiếu mà mồ hôi hiện ra càng lúc càng nhiều. Hắn cau mày, không hài lòng kéo nàng tới sát gần, để tránh nàng bị nắng chiếu.
Thời tiết có vẻ rất nóng.
Nam Cung Ly Thiên lấy từ trong tay áo ra một cây quạt vải, hắn đi tới đưa cho Nam Cung Hàn.
Chúng ta phải đợi thêm chút nữa mới có thể vào ghi danh.
Nam Cung Hàn nhận lấy cây quạt, lúc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ly Thiên, sắc mặt nhanh hiện vẻ rối rắm. Lại nghe thấy lời Nam Cung Ly Thiên nói. Hắn chỉ im lặng gật đầu.
Thái độ rõ ràng mất tự nhiên rất nhiều. Không giống khi đối diện với Tôn Ngọc Nhi, khi đó hắn nói chuyện rất thoải mái, hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng như thế này.
Tôn Ngọc Nhi nhìn đăm đăm vào Nam Cung Hàn, nghĩ tới cái gì mà hai chân mày nhỏ lại hơi nhíu lại.
Nàng nắm chặt tay áo của Nam Cung Hàn, miệng mở ra như đang chuẩn bị nói điều gì gì thì vô tình bắt gặp đôi mắt đục ngầu có khoé mắt nhăn nheo trông thật già nua, lại có chút u ám... trong khi đó tròng mắt đen cứ nhìn thẳng vào nàng.
Tôn Ngọc Nhi bị dọa làm cho rùng mình, thân thể theo bản năng dựa sát sau lưng Nam Cung Hàn.
Ông lão đứng sau lưng Nam Cung Hàn vẫn cứ dõi theo hành động của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi ông ta nhìn thấy cái nhìn dò xét của Nam Cung Ly Thiên thì ông ta mới cúi thấp dầu xuống như đang trốn tránh...
Mắt Tôn Ngọc Nhi chớp chớp liên tục, cố che giấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng Nam Cung Hàn rất nhanh cảm nhận được ngón tay nàng khi bấu chặt vào vải áo của hắn rất run...
Hắn im lặng không nói gì, tranh thủ khi còn chưa tới giờ để ghi danh, hắn liền nắm lấy tay Tôn Ngọc nhi, kéo nàng đi tới chỗ đá lớn gần đó ngồi xuống.
Nàng gắng đợi một chút.
Nam Cung Hàn đau lòng sờ lấy tóc nàng, hắn biết nàng hiện giờ nhất định là rất đói, cũng rất sợ hãi, nhưng hiện giờ hắn không thể không đem nàng tới Tiêu Hoa Đình...
Để thay đổi quá khứ khủng khiếp của nàng ở kiếp trước... Hắn không thể không làm như vậy...
Những gì mà Nam Cung Hàn đang nghĩ không hề ai hay biết...
Việc chờ đợi gần mất hết hai canh giờ, Tôn Ngọc Nhi mặc dù rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng. Nam Cung Hàn vẫn im lặng ngồi một chỗ, ngoại trừ chăm sóc cho nàng đỡ mệt ra thì trong hắn có vẻ rất ung dung. Nam Cung Ly Thiên vốn cũng bình thản ngồi trên một vách đá thì chợt đứng dậy.
Hắn mỉm cười, tay thì chỉ phía trước: Có người tới đón chúng ta rồi.
Quả nhiên Nam Cung Hàn cùng lúc với người ở đây quay đầu lại. Từ xa thật sự có mấy người đi tới. Tôn Ngọc Nhi không nhìn thấy rõ diện mạo của bọn họ nhưng lại loáng thoáng thấy được y phục màu đỏ chót trên người họ đang mặc.
Nàng nhíu mày, nghĩ nghĩ, trong đầu toàn câu hỏi: Bọn họ tới để rước chúng ta ư?
Nam Cung Hàn bế nàng lên, chắc nịch gật đầu: Đúng vậy, vì đây là quy tắc của Tiêu gia trang.
Bước chân Nam Cung Ly Thiên vốn đang đi thì nghe câu nói của Nam Cung Hàn thì chợt dừng lại.
Hắn hơi nâng mi, ngước nhìn vẻ mặt Nam Cung Hàn, khoé môi hơi run nhưng lại không nói ra bất cứ câu nào.
Vẻ điềm tĩnh trong mắt thoáng xẹt qua tia kinh ngạc được che lấp.
Theo như hắn biết thì đây là lần đầu tiên Nam Cung Hàn tham gia ghi danh Tiêu Hoa Đình... nếu vậy sao trông hắn lại rất hiểu rõ...
Những quy tắc hay nội quy của Tiêu gia trang tuyệt đối không truyền ra bên ngoài, dù Nam Cung Hàn có thế lực mạnh để phái đi điều tra đi nữa thì cũng không thể nắm rõ tình hình như vậy...
Một lần nữa Nam Cung Ly Thiên khi nhìn Nam Cung Hàn là một mảnh mơ hồ không rõ.
Lần này khi Nam Cung Hàn từ biên cương trở về thì thay đổi đến kì lạ...
Dịu dàng... chăm sóc... quan tâm... còn có vẻ ngượng ngùng khi nhìn hắn?
Khụ... khụ...
Nhớ tới biểu hiện của Nam Cung Hàn khi nhìn hắn... Nam Cung Ly Thiên có chút áp lực trong lòng.
Hắn vẫn quen vẻ tàn bạo lạnh lùng trước đây của Nam Cung Hàn hơn.
Có thể là do khi Nam Cung Ly Thiên khi suy nghĩ đã quá mức chăm chú, nên ánh mắt khi nhìn Nam Cung Hàn cũng mang theo vẻ nghi hoặc như muốn xuyên thấu qua. Khiến Nam Cung Hàn nhanh chóng phát hiện.
Hắn đúng lúc quay đầu lại vô tình cùng với hai mắt Nam Cung Ly Thiên đối diện nhìn nhau. Chỉ vừa chạm qua bằng ánh mắt cũng làm Nam Cung Hàn sửng sốt vài giây.
Rất nhanh hai lỗ tai hai bên của hắn đỏ ửng, ánh mắt cứ liếc trái liếc phải chứ không dám nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Ly Thiên.
...
Hai hàng lông mày Nam Cung Ly Thiên mất kìm chế mà giật giật vài cái, đằng sau gáy không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi.
Lần này hắn càng chắc chắn việc mình đang suy nghĩ.
Hai người họ đang làm cái gì thì Tôn Ngọc Nhi nhìn một hồi mà chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ biết vị Vương gia kia nhìn rất có cốt khí tiên nhân mà nàng nhìn mà có mê mẫn! Nếu như không phải bị người quái dị kia suốt ngày cứ đem nàng chói chặt không tha, thì nàng thật muốn cùng vị Vương gia kia tâm sự tìm hiểu!
Hai mắt nàng phát sáng mỗi khi nhìn Nam Cung Ly Thiên, không biết vị vương gia Nam Cung Ly Thiên kia có biết không, nhưng vị Vương gia Nam Cung Hàn làm sao mà không nhân ra.
Hắn hết nhìn Nam Cung Ly Thiên rồi nhìn Tôn Ngọc Nhi đang được hắn bế trong lòng, sắc mặt rối rắm đến khó hiểu, không biết suy nghĩ tới điều gì hắn tự nhiên nói nhỏ vào tai nàng.
Nàng không thể thích Nam Cung Ly Thiên!
...
Nàng thích ai thì liên quan gì tới hắn?
Nàng mặc dù đối với vị Vương gia kia là mới chỉ gặp hai lần, cũng rất có hảo cảm khi tiếp xúc, nhưng cũng không phát triển nhanh tới mức là thích người ta!
Nhưng khi nghe Nam Cung Hàn tự dưng nói như là nàng rất ái mộ huynh đệ của hắn, còn ý nghĩa câu như là.
Ngươi nhìn ngươi đi, một chút cũng không xứng với đệ đệ của ta! Không nên tiếp tục mơ tưởng!
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt Nam Cung Hàn, bĩu môi đặt câu hỏi:
Tại sao? Ngài ấy chưa thành hôn, thì tại sao ta không thể thích ngài ấy?
Bởi vì... Nam Cung Hàn như muốn nói gì thì lại dừng lại. Tôn Ngọc Nhi nhanh bắt lấy nữa lời nói của hắn.
Bởi vì thế nào? Sao ngài không trả lời.
Là vì... Hắn nhíu chân mày, trả lời ngắn gọn: Là vì đệ ấy đã có người trong lòng rồi.
Có người trong lòng? Nàng không khỏi thất vọng trong lòng, không nghĩ tới người có khí chất thần tiên thế kia mà lại có đối tượng rồi.
Nàng mặc dù không khó chịu gì mấy, nhưng đối với vị cô nương được Nam Cung Ly Thiên để ý cũng rất tò mò. Không biết là cô gái đặc biệt thế nào mới được người như Nam Cung Ly Thiên thích?
Nam Cung Hàn còn tưởng nàng sẽ không hỏi gì nữa, còn đang thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ Tôn Ngọc Nhi cho hắn một câu hỏi mà hắn khó có thể trả lời.
Cô gái ấy là ai vậy?
Cái này... Ánh mắt Nam Cung Hàn phức tạp nhìn Tôn Ngọc Nhi, bây giờ hắn không thể nói là không biết, nhưng nếu nói thì càng không được...
Danh tính của cô gái đó có quan hệ rất lớn với hắn cùng với nàng...
Cực kì có ảnh hưởng lớn đến với hắn.
Còn liên quan đến hạnh phúc nữa đời sau của hắn!
Người đó quyết định mạng sống của hắn!
Người này cùng Ngọc Nhi... đều là người hắn đặt trong tim.
Cũng là người hắn nợ rất nhiều...
Chỗ này vẫn không khác gì so với kiếp trước của hắn...
Nơi đây bốn bức tường đều là xây bằng gỗ tre, chỉ có mái nhà trên là được xây với mái gạch cẩm thạch.
Mặc dù nhìn thì có vẻ rộng lớn
sạch sẽ, nhưng thật chất lại chẳng khác nào một căn nhà hoang. Bởi vì nơi đây ngay cả một tiếng ồn cũng không có. Im lặng tới mức làm người khác thấy sợ hãi...
Tôn Ngọc Nhi như cảm nhận được sự âm u ở nơi này, vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn khắp nơi, nàng nắm lấy tay áo Nam Cung Hàn mà giật giật:
Sao ở trong đây không có người?
Không phải là không có, mà là chưa thấy. Nam Cung Hàn đi vài bước rồi dừng lại nói thêm: Chút nữa nàng sẽ nhìn thấy thôi.
Tôn Ngọc Nhi mím chặt môi, nghĩ gì nàng chợt lên tiếng: Ông lão khi nãy rõ ràng là ông chủ quán trọ tối hôm qua...
Không nhắc tới thì thôi vừa nhắc tới chuyện tối qua, sắc mặt Nam Cung Hàn đã nhanh chóng tối sầm lại.
Hắn làm sao quên được bản thân đã mất mặt như thế nào chứ!
Vị vương gia nào đó cực kì tự nhiên thay đổi sắc mặt như bình thường. Mặt không đỏ nói một cách gạt người.
Nàng nói ông ta là chủ quán trọ tối qua? Ta cũng không nhớ rõ lắm, không biết có phải hay không?
Tôn Ngọc Nhi mở to mắt trừng lên nhìn Nam Cung Hàn:
Sao ngài lại không nhớ được chứ? Chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi mà!
Gương mặt nhỏ nhắn tức thời tức giận mà đỏ bừng, vào trong mắt Nam Cung Hàn lại có bao nhiêu là đáng yêu. Nên hắn lại giở thói cũ, không nhịn được mà bóp nhẹ má của nàng. Vẻ mặt còn rất hưởng thụ...
Tôn Ngọc Nhi nhìn bàn tay đang giở trò trên má của nàng, rất không thoải mái quay mặt đi.
Trí nhớ của ngài đúng là rất kém!
Đúng! Trí nhớ của ta xưa nay đều rất kém.
Nghe hắn thoải mái thừa nhận như vậy, nàng chỉ biết im lặng không nói gì.
Nam Cung Hàn cứ chăm chú nhìn nàng một hồi, đến khi Nam Cung Ly Thiên bước vào, hắn cũng không nhận ra. Cho tới khi có giọng nói vang lên sau lưng mới làm hắn giật mình quay người lại.
Hoàng huynh!
Nam Cung Ly Thiên bước tới bên cạnh Nam Cung Hàn, theo sau hắn còn có ông lão khi nãy. Toàn thân ông ta dính đầy bùn đất, có thể là do khi nãy khi bị Nam Cung Hàn đá xuống đất nên mới dơ bẩn như vậy.
Vừa nhìn ông ta đang đi về phía này, Tôn Ngọc Nhi đã sợ hãi trốn trong ngực Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn nhíu chân mày, không nói gì chỉ liếc ông lão một cái, rồi xoay người ôm Tôn Ngọc Nhi quay đi về hướng khác.
Nam Cung Ly Thiên quan sát thái độ của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi nàng bị Nam Cung Hàn ôm quay lưng đi về phía hắn. Hắn mới không thôi nhìn nữa.
Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau đi ghi danh thôi. Nam Cung Ly Thiên bất chợt lên tiếng.
Nam Cung Hàn liếc ông lão một cái, cái liếc ẩn ý đầy cảnh cáo. Nhưng ông ta chỉ thản nhiên đáp lại bằng sự hờ hững.
Ta dẫn đường.
Nói xong ông ta liền dẫn đầu đi về phía trước, phía sau là Nam Cung Hàn cùng với Nam Cung Ly Thiên đi theo.
Ông lão đi qua khu vườn phía sau của khu viện, ở đó có cửa sau cách với bên ngoài.
Ông lão đi qua cửa sau, sau đó lại tiếp tục đi vào trong khi rừng rậm gần đó...
Có vẻ ông ta rất quen thuộc với đường đi lối ở đây, nên khi dẫn đường ông ta đi rất nhanh, giống như là khi đi ông ta dựa vào cảm giác chứ không phải là nhìn đường mà đi.
Ngay cả Tôn Ngọc Nhi đang được Nam Cung Hàn bế đi cũng cảm thấy bước chân của ông ra rất nhanh hơn bình thường.
Mặc dù ông ta đi rất nhanh nhưng Nam Cung Hàn với Nam Cung Ly Thiên cũng không phải là người có sức yếu không đuổi theo kịp.
Tốc độ duy chuyển bước chân của cả hai cũng không hề chậm nhưng cũng không quá nhanh. Hoàn toàn bán sát phía sau ông lão không rời.
Không biết đã đi bao lâu, đến khi vượt qua cả khu rừng xong thì trước mắt đã xuất hiện một toà phủ uy nga lộng lẫy ơn phía trước.
Tôn Ngọc Nhi há hốc mồn, thật không dám tin những gì nàng đang thấy.
Một toà phủ lớn được xây sau một khu rừng?
Nàng chưa hết kích động cứ giãy giụa trong lòng Nam Cung Hàn, nhất quyết đòi xuống dưới đất.
Nam Cung Hàn cũng biết nàng không thích bị người khác bế đi suốt như vậy, nên cũng thả nàng xuống đất.
Hắn sau khi thả nàng xuống, để nàng tự đi, nhưng vẫn không quên nắm lấy bàn tay mền mại nhỏ bé của nàng, để tránh nàng lại đi lạc.
Nam Cung Ly Thiên không còn kinh ngạc vì việc Nam Cung Hàn trở nên dịu dàng như vậy, hắn chỉ liếc nhìn qua một lúc rồi rời mắt đi, sản dưới mi mắt vẫn là vẻ tĩnh lặng như thường, không một tia cảm xúc mà tiếp tục quan sát toà phủ đang hiện hữu trước mắt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nên việc phía sau khu rừng có một toà phủ lớn cũng không hề thấy gì kì lạ. Dù sao cuộc thi của Tiêu Hoa Đình cũng không phải là một cuộc thi tầm thường, nên nơi để ghi danh được che giấu rất kĩ càng, nếu như không có người dẫn đường thì khó mà có thể tìm ra được.
Nam Cung Ly Thiên nhẹ cụp mắt lại, cặp lông mi dài đen khẽ run lên, ẩn dưới tay áo, ngón tay hắn từ từ cử động... từ trong móng tay thon dài hiện rõ chút lớp bột trắng...
A! Chúng ta mau đi thôi! Tôn Ngọc Nhi hưng phấn tới mức cứ đòi chạy về phía trước nhưng bàn tay cứ bị Nam Cung Hàn giữ lấy, khiến nàng muốn đi thôi cũng khó.
Nàng lau mồ hôi trên trán, có chút bực bội dậm chân.
Nam Cung Hàn cúi người xuống, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cái trán trơn bóng của nàng. Ánh mắt hắn hiện chút tia dao động dịu dàng...
Hắn chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng vì bị nắng chiếu mà mồ hôi hiện ra càng lúc càng nhiều. Hắn cau mày, không hài lòng kéo nàng tới sát gần, để tránh nàng bị nắng chiếu.
Thời tiết có vẻ rất nóng.
Nam Cung Ly Thiên lấy từ trong tay áo ra một cây quạt vải, hắn đi tới đưa cho Nam Cung Hàn.
Chúng ta phải đợi thêm chút nữa mới có thể vào ghi danh.
Nam Cung Hàn nhận lấy cây quạt, lúc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ly Thiên, sắc mặt nhanh hiện vẻ rối rắm. Lại nghe thấy lời Nam Cung Ly Thiên nói. Hắn chỉ im lặng gật đầu.
Thái độ rõ ràng mất tự nhiên rất nhiều. Không giống khi đối diện với Tôn Ngọc Nhi, khi đó hắn nói chuyện rất thoải mái, hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng như thế này.
Tôn Ngọc Nhi nhìn đăm đăm vào Nam Cung Hàn, nghĩ tới cái gì mà hai chân mày nhỏ lại hơi nhíu lại.
Nàng nắm chặt tay áo của Nam Cung Hàn, miệng mở ra như đang chuẩn bị nói điều gì gì thì vô tình bắt gặp đôi mắt đục ngầu có khoé mắt nhăn nheo trông thật già nua, lại có chút u ám... trong khi đó tròng mắt đen cứ nhìn thẳng vào nàng.
Tôn Ngọc Nhi bị dọa làm cho rùng mình, thân thể theo bản năng dựa sát sau lưng Nam Cung Hàn.
Ông lão đứng sau lưng Nam Cung Hàn vẫn cứ dõi theo hành động của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi ông ta nhìn thấy cái nhìn dò xét của Nam Cung Ly Thiên thì ông ta mới cúi thấp dầu xuống như đang trốn tránh...
Mắt Tôn Ngọc Nhi chớp chớp liên tục, cố che giấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng Nam Cung Hàn rất nhanh cảm nhận được ngón tay nàng khi bấu chặt vào vải áo của hắn rất run...
Hắn im lặng không nói gì, tranh thủ khi còn chưa tới giờ để ghi danh, hắn liền nắm lấy tay Tôn Ngọc nhi, kéo nàng đi tới chỗ đá lớn gần đó ngồi xuống.
Nàng gắng đợi một chút.
Nam Cung Hàn đau lòng sờ lấy tóc nàng, hắn biết nàng hiện giờ nhất định là rất đói, cũng rất sợ hãi, nhưng hiện giờ hắn không thể không đem nàng tới Tiêu Hoa Đình...
Để thay đổi quá khứ khủng khiếp của nàng ở kiếp trước... Hắn không thể không làm như vậy...
Những gì mà Nam Cung Hàn đang nghĩ không hề ai hay biết...
Việc chờ đợi gần mất hết hai canh giờ, Tôn Ngọc Nhi mặc dù rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng. Nam Cung Hàn vẫn im lặng ngồi một chỗ, ngoại trừ chăm sóc cho nàng đỡ mệt ra thì trong hắn có vẻ rất ung dung. Nam Cung Ly Thiên vốn cũng bình thản ngồi trên một vách đá thì chợt đứng dậy.
Hắn mỉm cười, tay thì chỉ phía trước: Có người tới đón chúng ta rồi.
Quả nhiên Nam Cung Hàn cùng lúc với người ở đây quay đầu lại. Từ xa thật sự có mấy người đi tới. Tôn Ngọc Nhi không nhìn thấy rõ diện mạo của bọn họ nhưng lại loáng thoáng thấy được y phục màu đỏ chót trên người họ đang mặc.
Nàng nhíu mày, nghĩ nghĩ, trong đầu toàn câu hỏi: Bọn họ tới để rước chúng ta ư?
Nam Cung Hàn bế nàng lên, chắc nịch gật đầu: Đúng vậy, vì đây là quy tắc của Tiêu gia trang.
Bước chân Nam Cung Ly Thiên vốn đang đi thì nghe câu nói của Nam Cung Hàn thì chợt dừng lại.
Hắn hơi nâng mi, ngước nhìn vẻ mặt Nam Cung Hàn, khoé môi hơi run nhưng lại không nói ra bất cứ câu nào.
Vẻ điềm tĩnh trong mắt thoáng xẹt qua tia kinh ngạc được che lấp.
Theo như hắn biết thì đây là lần đầu tiên Nam Cung Hàn tham gia ghi danh Tiêu Hoa Đình... nếu vậy sao trông hắn lại rất hiểu rõ...
Những quy tắc hay nội quy của Tiêu gia trang tuyệt đối không truyền ra bên ngoài, dù Nam Cung Hàn có thế lực mạnh để phái đi điều tra đi nữa thì cũng không thể nắm rõ tình hình như vậy...
Một lần nữa Nam Cung Ly Thiên khi nhìn Nam Cung Hàn là một mảnh mơ hồ không rõ.
Lần này khi Nam Cung Hàn từ biên cương trở về thì thay đổi đến kì lạ...
Dịu dàng... chăm sóc... quan tâm... còn có vẻ ngượng ngùng khi nhìn hắn?
Khụ... khụ...
Nhớ tới biểu hiện của Nam Cung Hàn khi nhìn hắn... Nam Cung Ly Thiên có chút áp lực trong lòng.
Hắn vẫn quen vẻ tàn bạo lạnh lùng trước đây của Nam Cung Hàn hơn.
Có thể là do khi Nam Cung Ly Thiên khi suy nghĩ đã quá mức chăm chú, nên ánh mắt khi nhìn Nam Cung Hàn cũng mang theo vẻ nghi hoặc như muốn xuyên thấu qua. Khiến Nam Cung Hàn nhanh chóng phát hiện.
Hắn đúng lúc quay đầu lại vô tình cùng với hai mắt Nam Cung Ly Thiên đối diện nhìn nhau. Chỉ vừa chạm qua bằng ánh mắt cũng làm Nam Cung Hàn sửng sốt vài giây.
Rất nhanh hai lỗ tai hai bên của hắn đỏ ửng, ánh mắt cứ liếc trái liếc phải chứ không dám nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Ly Thiên.
...
Hai hàng lông mày Nam Cung Ly Thiên mất kìm chế mà giật giật vài cái, đằng sau gáy không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi.
Lần này hắn càng chắc chắn việc mình đang suy nghĩ.
Hai người họ đang làm cái gì thì Tôn Ngọc Nhi nhìn một hồi mà chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ biết vị Vương gia kia nhìn rất có cốt khí tiên nhân mà nàng nhìn mà có mê mẫn! Nếu như không phải bị người quái dị kia suốt ngày cứ đem nàng chói chặt không tha, thì nàng thật muốn cùng vị Vương gia kia tâm sự tìm hiểu!
Hai mắt nàng phát sáng mỗi khi nhìn Nam Cung Ly Thiên, không biết vị vương gia Nam Cung Ly Thiên kia có biết không, nhưng vị Vương gia Nam Cung Hàn làm sao mà không nhân ra.
Hắn hết nhìn Nam Cung Ly Thiên rồi nhìn Tôn Ngọc Nhi đang được hắn bế trong lòng, sắc mặt rối rắm đến khó hiểu, không biết suy nghĩ tới điều gì hắn tự nhiên nói nhỏ vào tai nàng.
Nàng không thể thích Nam Cung Ly Thiên!
...
Nàng thích ai thì liên quan gì tới hắn?
Nàng mặc dù đối với vị Vương gia kia là mới chỉ gặp hai lần, cũng rất có hảo cảm khi tiếp xúc, nhưng cũng không phát triển nhanh tới mức là thích người ta!
Nhưng khi nghe Nam Cung Hàn tự dưng nói như là nàng rất ái mộ huynh đệ của hắn, còn ý nghĩa câu như là.
Ngươi nhìn ngươi đi, một chút cũng không xứng với đệ đệ của ta! Không nên tiếp tục mơ tưởng!
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt Nam Cung Hàn, bĩu môi đặt câu hỏi:
Tại sao? Ngài ấy chưa thành hôn, thì tại sao ta không thể thích ngài ấy?
Bởi vì... Nam Cung Hàn như muốn nói gì thì lại dừng lại. Tôn Ngọc Nhi nhanh bắt lấy nữa lời nói của hắn.
Bởi vì thế nào? Sao ngài không trả lời.
Là vì... Hắn nhíu chân mày, trả lời ngắn gọn: Là vì đệ ấy đã có người trong lòng rồi.
Có người trong lòng? Nàng không khỏi thất vọng trong lòng, không nghĩ tới người có khí chất thần tiên thế kia mà lại có đối tượng rồi.
Nàng mặc dù không khó chịu gì mấy, nhưng đối với vị cô nương được Nam Cung Ly Thiên để ý cũng rất tò mò. Không biết là cô gái đặc biệt thế nào mới được người như Nam Cung Ly Thiên thích?
Nam Cung Hàn còn tưởng nàng sẽ không hỏi gì nữa, còn đang thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ Tôn Ngọc Nhi cho hắn một câu hỏi mà hắn khó có thể trả lời.
Cô gái ấy là ai vậy?
Cái này... Ánh mắt Nam Cung Hàn phức tạp nhìn Tôn Ngọc Nhi, bây giờ hắn không thể nói là không biết, nhưng nếu nói thì càng không được...
Danh tính của cô gái đó có quan hệ rất lớn với hắn cùng với nàng...
Cực kì có ảnh hưởng lớn đến với hắn.
Còn liên quan đến hạnh phúc nữa đời sau của hắn!
Người đó quyết định mạng sống của hắn!
Người này cùng Ngọc Nhi... đều là người hắn đặt trong tim.
Cũng là người hắn nợ rất nhiều...
/33
|