Đây là một loại bí thuật cổ xưa, dùng tơ hồng khống chế thân thể nữ tử. Nữ tử nào trúng loại bí thuật này sẽ yêu nam nhân kia đến mất hết khống chế, khăng khăng một mực không oán không hận.
Yêu đến mức chính mình cũng không rõ vì sao lại yêu tên nam nhân đó đến thế.
Lục Khanh nhìn chằm chằm con búp bê trong tay, vành mắt nóng, đỏ ửng lên.
Có lẽ nào kiếp trước chính vì loại bí thuật này mà kiếp trước nàng lại yêu tên đểu cáng kia sâu đậm đến thế? Chỉ vì yêu mà ngu xuẩn đến cùng cực, kết quả là phải trả giá bằng cả quốc gia?
"Tô Diệc Thừa! Ngươi chết đi!"
Lục Khanh trừng to mắt, hốc mắt như muốn nứt ra, vung roi quất về phía hắn.
Vúttt
Tô Diệc Thừa bị roi đặc chế quất, gai nhọn cứa vào người khiến hắn trầy da tróc thịt.
"Công chúa! Thần thật sự luyến mộ người!" Tô Diệc Thừa che miệng vết thương, vội vàng giải thích.
"Ta khinh! Loại chó*, cũng không biết tự soi lại mình đi? Loại phế phẩm như ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến bản công chúa?"
(*) Bản gốc là 狗东西 (gǒu dōng xī) là một cụm có nghĩa chửi thề.
Vúttt.
Lại một roi quất đến, Tô Diệc Thừa trực tiếp ngã lăn ra đất.
Lục Khanh hận đỏ mắt, phẫn nộ cả hai đời cộng lại còn thêm cả việc hắn vu oan cho Quân Diễm Cửu, tất cả đều hoá thành sức mạnh trong tay, Tô Diệc Thừa bị đánh đến lăn lộn trên mặt đất.
"Công chúa! Công chúa!" Mấy ma ma lớn tuổi đi lên cản Lục Khanh một phen: "Công chúa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đó!"
"Bản công chúa chính là muốn đánh chết hắn!" Lục Khanh vén tóc mai ra sau tai nói: "Dùng vu thuật ám hại thành viên hoàng thất chỉ có tội chết! Hắn còn mơ tưởng sống sót?"
Đương nhiên là không.
Mấy ma ma cũng không can ngăn nữa.
Với tội kia của Tô Diệc Thừa, tiểu công chúa không đánh cũng chết, vậy tùy nàng đi thôi.
Lục Khanh tiếp tục đánh, đánh đến độc ác. Một lúc sau mỏi tay nàng mới vất cây roi nhuốm máu đi, lạnh lùng nói: "Người đâu, giải đi."
Tô Diệc Thừa lập tức bị khiêng đến Hình bộ đại lao.
Chỉ trong một canh giờ, hắn cùng Quân Diễm Cửu kẻ trước người sau nối đuôi vào đại lao.
Chỉ tiếc tội danh không phải tội hắn đáng nhận nhất.
Tuy ở trong Hình bộ đại lao nhưng những việc bên ngoài Quân Diễm Cửu đều nắm trong lòng bàn tay. Vừa nghe hội báo, Quân Diễm Cửu vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng hai mắt.
Tiểu công chúa, vì hắn phát điên.
Trong lòng truyền đến cảm giác kích động không tên, từng đợt từng đợt quấn quanh trái tim hắn, ngọt ngào như mật.
Tô Diệc Thừa bị thương nặng, cả người chồng chéo vết thương bị giải vào đại lao.
Lúc đi vào còn rên rỉ không ngừng.
Thấy hắn đáng thương, quản ngục vẫn tìm thái y đến băng bó qua loa miệng vết thương.
Tiêu Hoà Đế biết được tin vô cùng tức giận, nhìn hai con búp bê quấn tơ hồng kia, giận đến run rẩy, lập tức giáng ba cấp quan của Tô Diệc Thừa.
Kết quả này Lục Khanh vẫn chưa quá hài lòng.
Nàng cảm thấy loại người như Tô Diệc Thừa phải bị ban chết tại chỗ. Nhưng lại nghĩ nếu hắn bị ban chết, chết không đối chứng thì Cửu Cửu cũng không thể rửa sạch hàm oan nên nhẫn nhịn bỏ qua.
Nhưng mà người cũng đã vào đại lao, thời khắc sự thật sáng tỏ còn xa sao?
Lục Khanh trở về nghỉ ngơi, ngủ cả đêm lấy lại tinh thần, sáng hôm sau nàng trực tiếp tới Hình bộ đại lao.
Tô Diệc Thừa cả người ỉu xỉu bị trói trên giá.
Vì bị thương, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ nên nhìn qua vô cùng tiều tụy.
"Công chúa." Tô Diệc Thừa liếm môi, si ngốc nhìn nàng.
"Vi thần đối với người là thật lòng, chỉ vì quá yêu nên mới bị ma xui quỷ khiến mà không từ thủ đoạn.
Vi thần biết sai rồi, nhưng tấm lòng mến mộ người có chết thần cũng không thu về, có sai thì sai ở chỗ công chúa không động tâm giống thần!"
Tô Diệc Thừa quả thật biết cách giảm nhẹ hình phạt, nên một mực nói "không phải cố ý mưu hại công chúa, mà là tình cảm đậm sâu, khó lòng kìm nổi."
Lục Khanh cười lạnh.
"Đừng diễn nữa, bản công chúa tìm ngươi không phải vì chuyện này."
Nàng lười biếng tựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lộ ra đôi mắt lạnh băng nhìn về phía hắn.
"Thành thật đi, người mưu hại Khương quốc thái tử không phải Quân Diễm Cửu, mà là ngươi, đúng không?"
Ánh mắt Tô Diệc Thừa chợt lóe, tựa hồ muốn hỏi sao nàng biết chuyện này, nhưng chỉ trong giây lát lại biến thành khó hiểu, mờ mịt.
"Công chúa, người đang nói gì vậy? Ta cùng với Khương thái tử không thù không oán, sao phải mưu hại hắn? Người chính là Quân Diễm Cửu phái đi, đối phương đã khai rồi, không phải sao?"
"Có thù hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Ngươi không thù không oán với Khương Thù, chẳng nhẽ Đốc Công đại nhân có? Ngươi thật sự cho rằng Đốc Công đại nhân là quả hồng mềm, ngươi muốn nắn là nắn sao?'
Lục Khanh tỏa ra khí chất của trưởng công chúa, nheo mắt: "Dụng hình."
Hai tên ngục tốt kia lập tức tiến lại kẹp chặt tay chân hắn vào ván.
Lúc này một cung nhân đi tới, dâng cho Lục Khanh một ly trà Long Tỉnh.
Lục Khanh nhận trà, khoé môi khẽ nhếch.
Ngày hôm qua là trả cho việc hắn dùng vu cổ hại nàng, chuyện của Cửu Cửu hôm nay từ từ tính.
Hai tên ngục tốt một trái một phải, ra sức kéo.
"Aaaaaa..."
Âm thanh chọc tiết heo như muốn xuyên thủng nóc nhà.
Lục Khanh vẫn cười, nhìn hắn kêu rống thảm thiết, trong đáy mắt lại không có tí gợn sóng.
Thời khắc này Tô Diệc Thừa cuối cùng cũng lĩnh hội được vì sao Khương Thù gọi nàng là nữ nhân điên.
Tiểu công chúa trước mặt đang thảnh thơi thưởng thức cảnh hắn chịu tra tấn, giống như một đao phủ giết người không chớp mắt.
Lục Khanh nhàn nhã gạt bọt trà: "Không khai? Không sao, bản công chúa vẫn còn vô số biện pháp làm ngươi sống không bằng chết."
Tô Diệc Thừa đổ mồ hôi đầm đìa, lớn tiếng nói: "Công chúa che chở Đốc Công đại nhân như vậy, rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì? Để giúp hắn thoát tội, người không tiếc xuống tay với một thần tử vô tội sao?"
Lục Khanh buồn nôn muốn chết, nhìn người trước mắt, từng câu từng chữ hắn nói ra đều làm nàng ghê tởm!
Ta. Tức giận rồi."
Sắc mặt nàng sa sầm.
"Tô đại nhân, ăn có thể ăn bậy, nói không được nói bây đâu."
Vừa dứt lời, một tên ngục tốt bưng đến một cái chén, trong chén đựng đầy bọ cạp sống, sống sờ sờ!
Một tên bóp miệng hắn, một tên khác dùng đũa gắp từng con bỏ vào miệng hắn.
"A, ưm...ưm..."
Tô Diệc Thừa kêu thét thảm thương, cổ họng hắn bắt đầu không phát ra tiếng, hắn muốn ngậm miệng nhưng lại bị banh ra, trong miệng là con bọ cạp đang giãy giụa, hung ác cấu xé đầu lưỡi của hắn.
Đau đớn thấu tim làm hắn đau đến nổi gân xanh, một dòng máu tươi theo khoé môi hắn chảy ra, hắn chỉ có thể nuốt xuống ghê tởm cắn con bọ cạp một nhát.
Lục Khanh tùy ý mở miệng: "Tô đại nhân có vẻ vẫn chưa no, đút tiếp một con."
Yêu đến mức chính mình cũng không rõ vì sao lại yêu tên nam nhân đó đến thế.
Lục Khanh nhìn chằm chằm con búp bê trong tay, vành mắt nóng, đỏ ửng lên.
Có lẽ nào kiếp trước chính vì loại bí thuật này mà kiếp trước nàng lại yêu tên đểu cáng kia sâu đậm đến thế? Chỉ vì yêu mà ngu xuẩn đến cùng cực, kết quả là phải trả giá bằng cả quốc gia?
"Tô Diệc Thừa! Ngươi chết đi!"
Lục Khanh trừng to mắt, hốc mắt như muốn nứt ra, vung roi quất về phía hắn.
Vúttt
Tô Diệc Thừa bị roi đặc chế quất, gai nhọn cứa vào người khiến hắn trầy da tróc thịt.
"Công chúa! Thần thật sự luyến mộ người!" Tô Diệc Thừa che miệng vết thương, vội vàng giải thích.
"Ta khinh! Loại chó*, cũng không biết tự soi lại mình đi? Loại phế phẩm như ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến bản công chúa?"
(*) Bản gốc là 狗东西 (gǒu dōng xī) là một cụm có nghĩa chửi thề.
Vúttt.
Lại một roi quất đến, Tô Diệc Thừa trực tiếp ngã lăn ra đất.
Lục Khanh hận đỏ mắt, phẫn nộ cả hai đời cộng lại còn thêm cả việc hắn vu oan cho Quân Diễm Cửu, tất cả đều hoá thành sức mạnh trong tay, Tô Diệc Thừa bị đánh đến lăn lộn trên mặt đất.
"Công chúa! Công chúa!" Mấy ma ma lớn tuổi đi lên cản Lục Khanh một phen: "Công chúa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đó!"
"Bản công chúa chính là muốn đánh chết hắn!" Lục Khanh vén tóc mai ra sau tai nói: "Dùng vu thuật ám hại thành viên hoàng thất chỉ có tội chết! Hắn còn mơ tưởng sống sót?"
Đương nhiên là không.
Mấy ma ma cũng không can ngăn nữa.
Với tội kia của Tô Diệc Thừa, tiểu công chúa không đánh cũng chết, vậy tùy nàng đi thôi.
Lục Khanh tiếp tục đánh, đánh đến độc ác. Một lúc sau mỏi tay nàng mới vất cây roi nhuốm máu đi, lạnh lùng nói: "Người đâu, giải đi."
Tô Diệc Thừa lập tức bị khiêng đến Hình bộ đại lao.
Chỉ trong một canh giờ, hắn cùng Quân Diễm Cửu kẻ trước người sau nối đuôi vào đại lao.
Chỉ tiếc tội danh không phải tội hắn đáng nhận nhất.
Tuy ở trong Hình bộ đại lao nhưng những việc bên ngoài Quân Diễm Cửu đều nắm trong lòng bàn tay. Vừa nghe hội báo, Quân Diễm Cửu vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng hai mắt.
Tiểu công chúa, vì hắn phát điên.
Trong lòng truyền đến cảm giác kích động không tên, từng đợt từng đợt quấn quanh trái tim hắn, ngọt ngào như mật.
Tô Diệc Thừa bị thương nặng, cả người chồng chéo vết thương bị giải vào đại lao.
Lúc đi vào còn rên rỉ không ngừng.
Thấy hắn đáng thương, quản ngục vẫn tìm thái y đến băng bó qua loa miệng vết thương.
Tiêu Hoà Đế biết được tin vô cùng tức giận, nhìn hai con búp bê quấn tơ hồng kia, giận đến run rẩy, lập tức giáng ba cấp quan của Tô Diệc Thừa.
Kết quả này Lục Khanh vẫn chưa quá hài lòng.
Nàng cảm thấy loại người như Tô Diệc Thừa phải bị ban chết tại chỗ. Nhưng lại nghĩ nếu hắn bị ban chết, chết không đối chứng thì Cửu Cửu cũng không thể rửa sạch hàm oan nên nhẫn nhịn bỏ qua.
Nhưng mà người cũng đã vào đại lao, thời khắc sự thật sáng tỏ còn xa sao?
Lục Khanh trở về nghỉ ngơi, ngủ cả đêm lấy lại tinh thần, sáng hôm sau nàng trực tiếp tới Hình bộ đại lao.
Tô Diệc Thừa cả người ỉu xỉu bị trói trên giá.
Vì bị thương, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ nên nhìn qua vô cùng tiều tụy.
"Công chúa." Tô Diệc Thừa liếm môi, si ngốc nhìn nàng.
"Vi thần đối với người là thật lòng, chỉ vì quá yêu nên mới bị ma xui quỷ khiến mà không từ thủ đoạn.
Vi thần biết sai rồi, nhưng tấm lòng mến mộ người có chết thần cũng không thu về, có sai thì sai ở chỗ công chúa không động tâm giống thần!"
Tô Diệc Thừa quả thật biết cách giảm nhẹ hình phạt, nên một mực nói "không phải cố ý mưu hại công chúa, mà là tình cảm đậm sâu, khó lòng kìm nổi."
Lục Khanh cười lạnh.
"Đừng diễn nữa, bản công chúa tìm ngươi không phải vì chuyện này."
Nàng lười biếng tựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lộ ra đôi mắt lạnh băng nhìn về phía hắn.
"Thành thật đi, người mưu hại Khương quốc thái tử không phải Quân Diễm Cửu, mà là ngươi, đúng không?"
Ánh mắt Tô Diệc Thừa chợt lóe, tựa hồ muốn hỏi sao nàng biết chuyện này, nhưng chỉ trong giây lát lại biến thành khó hiểu, mờ mịt.
"Công chúa, người đang nói gì vậy? Ta cùng với Khương thái tử không thù không oán, sao phải mưu hại hắn? Người chính là Quân Diễm Cửu phái đi, đối phương đã khai rồi, không phải sao?"
"Có thù hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Ngươi không thù không oán với Khương Thù, chẳng nhẽ Đốc Công đại nhân có? Ngươi thật sự cho rằng Đốc Công đại nhân là quả hồng mềm, ngươi muốn nắn là nắn sao?'
Lục Khanh tỏa ra khí chất của trưởng công chúa, nheo mắt: "Dụng hình."
Hai tên ngục tốt kia lập tức tiến lại kẹp chặt tay chân hắn vào ván.
Lúc này một cung nhân đi tới, dâng cho Lục Khanh một ly trà Long Tỉnh.
Lục Khanh nhận trà, khoé môi khẽ nhếch.
Ngày hôm qua là trả cho việc hắn dùng vu cổ hại nàng, chuyện của Cửu Cửu hôm nay từ từ tính.
Hai tên ngục tốt một trái một phải, ra sức kéo.
"Aaaaaa..."
Âm thanh chọc tiết heo như muốn xuyên thủng nóc nhà.
Lục Khanh vẫn cười, nhìn hắn kêu rống thảm thiết, trong đáy mắt lại không có tí gợn sóng.
Thời khắc này Tô Diệc Thừa cuối cùng cũng lĩnh hội được vì sao Khương Thù gọi nàng là nữ nhân điên.
Tiểu công chúa trước mặt đang thảnh thơi thưởng thức cảnh hắn chịu tra tấn, giống như một đao phủ giết người không chớp mắt.
Lục Khanh nhàn nhã gạt bọt trà: "Không khai? Không sao, bản công chúa vẫn còn vô số biện pháp làm ngươi sống không bằng chết."
Tô Diệc Thừa đổ mồ hôi đầm đìa, lớn tiếng nói: "Công chúa che chở Đốc Công đại nhân như vậy, rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì? Để giúp hắn thoát tội, người không tiếc xuống tay với một thần tử vô tội sao?"
Lục Khanh buồn nôn muốn chết, nhìn người trước mắt, từng câu từng chữ hắn nói ra đều làm nàng ghê tởm!
Ta. Tức giận rồi."
Sắc mặt nàng sa sầm.
"Tô đại nhân, ăn có thể ăn bậy, nói không được nói bây đâu."
Vừa dứt lời, một tên ngục tốt bưng đến một cái chén, trong chén đựng đầy bọ cạp sống, sống sờ sờ!
Một tên bóp miệng hắn, một tên khác dùng đũa gắp từng con bỏ vào miệng hắn.
"A, ưm...ưm..."
Tô Diệc Thừa kêu thét thảm thương, cổ họng hắn bắt đầu không phát ra tiếng, hắn muốn ngậm miệng nhưng lại bị banh ra, trong miệng là con bọ cạp đang giãy giụa, hung ác cấu xé đầu lưỡi của hắn.
Đau đớn thấu tim làm hắn đau đến nổi gân xanh, một dòng máu tươi theo khoé môi hắn chảy ra, hắn chỉ có thể nuốt xuống ghê tởm cắn con bọ cạp một nhát.
Lục Khanh tùy ý mở miệng: "Tô đại nhân có vẻ vẫn chưa no, đút tiếp một con."
/117
|