Khoé môi Lục Khanh giương lên một tia giễu cợt.
Khương Thù đau khổ tột cùng, phất tay: "Được rồi, ta biết rồi."
Sau khi tên sứ thần rời đi, Lục Khanh vòng tay ôm lấy cổ Quân Diễm Cửu, hắn bế nàng đáp xuống.
Lục Khanh cười hì hì hỏi: "Vở tuồng này Cửu Cửu thấy thế nào nha?"
Quân Diễm Cửu tựa hồ cười nhẹ: "Công chúa quả thực có mị lực không nhỏ."
Lục Khanh nhận ra Quân Diễm Cửu đang ám chỉ chuyện Khương Thù vì nàng mà ghen tuông, sắc mặt không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Cửu Cửu không nghe ra hư tình giả ý sao? Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc quốc mà thôi, bản công chúa cũng chẳng ngu ngốc đến thế."
"Nếu có một ngày hắn nghiêm túc thì sao?"
"Không có khả năng." Lục Khanh cười mỉa mai: "Hắn cũng không tiểu một bãi rồi tự mình soi lại bản thân đi. Bản công chúa đâu có mù, bên cạnh có người đẹp lại còn cần đến tên bại tướng kia?"
Nói đến mấy chữ "người đẹp" nàng nhìn chằm chằm mặt Quân Diễm Cửu.
"..."
Trời cũng không còn sớm, hai người một đường im lặng, trở về tẩm điện của mình.
Chuyện này Lục Khanh cũng không để trong lòng.
Đến khuya, Khương Duy đột nhiên bị ám sát.
Mười mấy sát thủ che mặt xông vào tẩm điện, suýt chút nữa một đao giết chết Khương Duy đang nằm ngủ. Cũng may Tô Võ kịp thời chạy tới.
Tuy rằng Khương Duy đã được cứu nhưng hắn bị kinh sợ không nhẹ, có khả năng nhớ đến những kí ức không may lúc nhỏ nên đã sợ tới mức ngất đi.
Tiêu Hoà Đế sau khi biết tin nổi trận lôi đình.
Sáng sớm hôm sau Khương Thù đã bị bắt lại.
Lúc đó hắn còn đang ngủ say. Ngày hôm qua sau khi cữu cữu rời đi hắn còn ngồi đọc thoại bản đến tận đêm khuya.
Thời điểm toán binh lính mặc giáp vàng xông vào, trên ngực hắn còn đặt một quyển sách, khoé môi cong lên mang theo ý cười.
Sau khi Khương Thù bừng tỉnh khỏi cơn mê, biết được nguyên nhân bèn vội vàng xua tay: "Không phải ta, ta không có, đây không phải sát thủ bổn điện phái tới!"
Người là Tô Võ tự mình tới bắt, hắn bộ dáng nghiêm nghị, thái độ không mấy thiện cảm.
"Khương thái tử, hy vọng ngài phối hợp với chúng ta. Nếu không phải, ngài nhất định sẽ được thả ra. Bây giờ ngài buộc phải đi một chuyến."
Khương Thù cay đắng bị áp giải đi.
Sứ thần sau khi nghe nói lập tức xin diện kiến Tiêu Hoà Đế cầu tình cho thái tử. Không ngờ tới vừa bước ra khỏi phòng đã bị Tô Võ cùng một toán thị vệ bao vây.
Sứ thần kinh ngạc: "Đến bản quan các ngươi cũng muốn bắt?"
"Thứ lỗi."
Tô Võ lạnh lùng nói: "Vị Khương quốc hoàng thái tử năm đó bị ám sát, đây không phải chuyện nhỏ, phải điều tra cặn kẽ không được bỏ sót bất kì điểm khả nghi nào. Chúng ta phải cho hoàng thượng các ngài một câu trả lời thoả đáng."
Tuy miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt Tô Võ lại không có chút tôn kính cùng hôt thẹn. Sứ thần nghĩ thầm.
Ông ta tốt xấu gì cũng là Khương quốc cữu gia.
Đệ đệ của Tiêu hoàng hậu.
Cữu cữu của Khương quốc thái tử đương triều!
Ở Khương quốc, ai nhìn thấy ông ta đều phải cúi đầu nịnh nọt.
Vậy mà trong khoảng thời gian ở cái nơi quỷ quái này, ông ta sắp bị nghẹn đến chết rồi! Chịu quá đủ rồi!
Nghĩ thế ông ta hất tay thị vệ, sau đó xả một tràng.
"Các ngươi thật to gan, cũng không mở to mắt chó ra nhìn xem người trước mắt các ngươi là ai? Ta, Tiêu Hoàng Long, chính là Khương quốc quốc cữu! Trong triều từ tên mọn quan đến nhất phẩm đại thần cũng phải nhìn sắc mặt ta mà sống!"
"Còn nữa, các ngươi có phải mù rồi không? Khương Thù mới chính là Khương quốc hoàng thái tử hàng thật giá thật. Tên kia chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có danh phận, còn chẳng biết có phải người mất tích năm đó hay không, các ngươi vậy mà chỉ vì hắn ta ngang nhiên bắt giữ quốc cữu?!"
Tô Võ không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa: "Dẫn đi."
Sau khi tin tức đến tai Lục Khanh, nàng có chút kinh sợ. Khương Thù hắn, từ bao giờ mà làm việc nhanh lẹ như vậy?
Tối qua mới nghe hắn đòi chém đòi giết, đếm đêm đã liền động thủ?
Sau khi Khương Thù bị bắt thì cửa điện vẫn mở toang, trống không.
Lục Khanh bước vào, Quân Bảo cũng nhảy nhót theo sau.
Không chỉ có Khương Thù, tất cả tùy tùng cung nữ từ Khương quốc tới đều bị giải đi điều tra, trong tẩm điện không còn dấu vết sinh hoạt.
Trên giường còn rải rác vài quyển sách, nhìn qua có chút bừa bãi. Lục Khanh tùy tiện cầm một quyển nhìn lướt qua, không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước nàng với hắn không tiếp xúc nhiều lắm, bây giờ gặp qua cảm thấy rất ấu trĩ. Người như này kiếp trước sao có thể làm vua một nước?
Hơn nữa hắn lên ngôi nhiều năm, đất nước không hề xảy ra phản loạn.
Là hắn giấu quá kỹ, hay là kiếp trước có người đứng sau?
Lục Khanh càng nghĩ càng cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
Đang nghĩ ngợi thì Mạc Ly từ bên ngoài đi vào.
Mạc Ly thần sắc phức tạp: "Công chúa, kẻ ám sát Khương Duy tuyệt đối không thể là Khương Thù. Ngoài viện tên sứ thần xung quanh đều có mật thám của ta. Đêm qua sau khi ông ta trở về liền đi ngủ, không gặp bất cứ người nào, cũng không hạ bất cứ lệnh gì."
Lục Khanh vô cùng hoang mang: "Vậy thì ai? Ngoại trừ Khương Thù, ai có động cơ làm việc này? Giết Khương Duy, hắn ta có lợi ích gì?"
Mạc Ly hạ giọng nói: "Trong tối có người chúng ta không biết thân phận. Hơn nữa trong cung hắn cũng có không ít mật thám."
Lục Khanh nhíu chặt mày, nghe Mạc Ly tiếp tục nói.
"Đám sát thủ hôm qua thân thủ bất phàm, bằng không sẽ không lọt qua được tầng tầng lớp lớp thủ vệ trong điện. Hơn nữa ngoài đám sát thủ trốn thoát được, những tên bị bắt toàn bộ là người Khương quốc, càng chứng thực là do Khương Thù ra tay."
Lục Khanh rơi vào trầm tư. Đúng lúc này Nga Nhi chạy tới: "Công chúa! Công chúa!"
"Khương quốc phái người tới, nói là muốn đưa vị hoàng thái tử mới tìm được kia đi. Chỉ là hắn đêm qua hoảng sợ ngất đi đến bây giờ chưa tỉnh, hoàng thượng gọi người qua đó xem thử!"
Lục Khanh tỉnh táo trở lại: "Người tới? Ai tới? Hắn muốn gặp là gặp sao? Trước tiên phái thái y tới trị cho Khương Duy, sau đó sắp xếp người của Lễ bộ tiếp đón. Phụ hoàng tâm trạng tốt sẽ gặp, em hoảng cái gì?"
Nga Nhi sốt ruột nói: "Không phải như vậy! Người đi sẽ biết! Bọn họ đáng tới Kim điện rồi!"
"Đánh tới Kim điện? Bản công chúa lại muốn xem xem ai mà dám kiêu ngạo như vậy!"
Lục Khanh không đi tới tẩm điện Khương Duy mà đi thẳng tới Kim điện.
Ngay khi nàng bước vào cửa điện, có bóng người đứng trên bục đá cẩm thạch trắng muốt. Khi nhìn thấy nàng ta, Lục Khanh không khỏi kinh ngạc.
Nhóc con!
Người tới mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, tay cầm roi da, một nha đầu không lớn cũng chẳng nhỏ.
Nhóc con đầu mái bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, nhìn qua khoảng mười lăm, mười sáu, thân hình bánh bao mềm mềm nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ.
Nghe nói nàng cưỡi một con ngựa xông đến, bên người còn có cao thủ bảo vệ, mà nàng võ công cũng không tầm thường.
Thị vệ nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy, lại còn là công chúa được cưng chiều nhất của Khương hoàng, căn bản không dám ra tay quá nặng, cũng không ngờ đến nàng lại xông vào.
Đã thế khẩu khí không giảm, nói lớn.
"Ta, Khương Noãn, tới đưa ca ca về nhà."
Khương Thù đau khổ tột cùng, phất tay: "Được rồi, ta biết rồi."
Sau khi tên sứ thần rời đi, Lục Khanh vòng tay ôm lấy cổ Quân Diễm Cửu, hắn bế nàng đáp xuống.
Lục Khanh cười hì hì hỏi: "Vở tuồng này Cửu Cửu thấy thế nào nha?"
Quân Diễm Cửu tựa hồ cười nhẹ: "Công chúa quả thực có mị lực không nhỏ."
Lục Khanh nhận ra Quân Diễm Cửu đang ám chỉ chuyện Khương Thù vì nàng mà ghen tuông, sắc mặt không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Cửu Cửu không nghe ra hư tình giả ý sao? Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc quốc mà thôi, bản công chúa cũng chẳng ngu ngốc đến thế."
"Nếu có một ngày hắn nghiêm túc thì sao?"
"Không có khả năng." Lục Khanh cười mỉa mai: "Hắn cũng không tiểu một bãi rồi tự mình soi lại bản thân đi. Bản công chúa đâu có mù, bên cạnh có người đẹp lại còn cần đến tên bại tướng kia?"
Nói đến mấy chữ "người đẹp" nàng nhìn chằm chằm mặt Quân Diễm Cửu.
"..."
Trời cũng không còn sớm, hai người một đường im lặng, trở về tẩm điện của mình.
Chuyện này Lục Khanh cũng không để trong lòng.
Đến khuya, Khương Duy đột nhiên bị ám sát.
Mười mấy sát thủ che mặt xông vào tẩm điện, suýt chút nữa một đao giết chết Khương Duy đang nằm ngủ. Cũng may Tô Võ kịp thời chạy tới.
Tuy rằng Khương Duy đã được cứu nhưng hắn bị kinh sợ không nhẹ, có khả năng nhớ đến những kí ức không may lúc nhỏ nên đã sợ tới mức ngất đi.
Tiêu Hoà Đế sau khi biết tin nổi trận lôi đình.
Sáng sớm hôm sau Khương Thù đã bị bắt lại.
Lúc đó hắn còn đang ngủ say. Ngày hôm qua sau khi cữu cữu rời đi hắn còn ngồi đọc thoại bản đến tận đêm khuya.
Thời điểm toán binh lính mặc giáp vàng xông vào, trên ngực hắn còn đặt một quyển sách, khoé môi cong lên mang theo ý cười.
Sau khi Khương Thù bừng tỉnh khỏi cơn mê, biết được nguyên nhân bèn vội vàng xua tay: "Không phải ta, ta không có, đây không phải sát thủ bổn điện phái tới!"
Người là Tô Võ tự mình tới bắt, hắn bộ dáng nghiêm nghị, thái độ không mấy thiện cảm.
"Khương thái tử, hy vọng ngài phối hợp với chúng ta. Nếu không phải, ngài nhất định sẽ được thả ra. Bây giờ ngài buộc phải đi một chuyến."
Khương Thù cay đắng bị áp giải đi.
Sứ thần sau khi nghe nói lập tức xin diện kiến Tiêu Hoà Đế cầu tình cho thái tử. Không ngờ tới vừa bước ra khỏi phòng đã bị Tô Võ cùng một toán thị vệ bao vây.
Sứ thần kinh ngạc: "Đến bản quan các ngươi cũng muốn bắt?"
"Thứ lỗi."
Tô Võ lạnh lùng nói: "Vị Khương quốc hoàng thái tử năm đó bị ám sát, đây không phải chuyện nhỏ, phải điều tra cặn kẽ không được bỏ sót bất kì điểm khả nghi nào. Chúng ta phải cho hoàng thượng các ngài một câu trả lời thoả đáng."
Tuy miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt Tô Võ lại không có chút tôn kính cùng hôt thẹn. Sứ thần nghĩ thầm.
Ông ta tốt xấu gì cũng là Khương quốc cữu gia.
Đệ đệ của Tiêu hoàng hậu.
Cữu cữu của Khương quốc thái tử đương triều!
Ở Khương quốc, ai nhìn thấy ông ta đều phải cúi đầu nịnh nọt.
Vậy mà trong khoảng thời gian ở cái nơi quỷ quái này, ông ta sắp bị nghẹn đến chết rồi! Chịu quá đủ rồi!
Nghĩ thế ông ta hất tay thị vệ, sau đó xả một tràng.
"Các ngươi thật to gan, cũng không mở to mắt chó ra nhìn xem người trước mắt các ngươi là ai? Ta, Tiêu Hoàng Long, chính là Khương quốc quốc cữu! Trong triều từ tên mọn quan đến nhất phẩm đại thần cũng phải nhìn sắc mặt ta mà sống!"
"Còn nữa, các ngươi có phải mù rồi không? Khương Thù mới chính là Khương quốc hoàng thái tử hàng thật giá thật. Tên kia chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có danh phận, còn chẳng biết có phải người mất tích năm đó hay không, các ngươi vậy mà chỉ vì hắn ta ngang nhiên bắt giữ quốc cữu?!"
Tô Võ không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa: "Dẫn đi."
Sau khi tin tức đến tai Lục Khanh, nàng có chút kinh sợ. Khương Thù hắn, từ bao giờ mà làm việc nhanh lẹ như vậy?
Tối qua mới nghe hắn đòi chém đòi giết, đếm đêm đã liền động thủ?
Sau khi Khương Thù bị bắt thì cửa điện vẫn mở toang, trống không.
Lục Khanh bước vào, Quân Bảo cũng nhảy nhót theo sau.
Không chỉ có Khương Thù, tất cả tùy tùng cung nữ từ Khương quốc tới đều bị giải đi điều tra, trong tẩm điện không còn dấu vết sinh hoạt.
Trên giường còn rải rác vài quyển sách, nhìn qua có chút bừa bãi. Lục Khanh tùy tiện cầm một quyển nhìn lướt qua, không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước nàng với hắn không tiếp xúc nhiều lắm, bây giờ gặp qua cảm thấy rất ấu trĩ. Người như này kiếp trước sao có thể làm vua một nước?
Hơn nữa hắn lên ngôi nhiều năm, đất nước không hề xảy ra phản loạn.
Là hắn giấu quá kỹ, hay là kiếp trước có người đứng sau?
Lục Khanh càng nghĩ càng cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
Đang nghĩ ngợi thì Mạc Ly từ bên ngoài đi vào.
Mạc Ly thần sắc phức tạp: "Công chúa, kẻ ám sát Khương Duy tuyệt đối không thể là Khương Thù. Ngoài viện tên sứ thần xung quanh đều có mật thám của ta. Đêm qua sau khi ông ta trở về liền đi ngủ, không gặp bất cứ người nào, cũng không hạ bất cứ lệnh gì."
Lục Khanh vô cùng hoang mang: "Vậy thì ai? Ngoại trừ Khương Thù, ai có động cơ làm việc này? Giết Khương Duy, hắn ta có lợi ích gì?"
Mạc Ly hạ giọng nói: "Trong tối có người chúng ta không biết thân phận. Hơn nữa trong cung hắn cũng có không ít mật thám."
Lục Khanh nhíu chặt mày, nghe Mạc Ly tiếp tục nói.
"Đám sát thủ hôm qua thân thủ bất phàm, bằng không sẽ không lọt qua được tầng tầng lớp lớp thủ vệ trong điện. Hơn nữa ngoài đám sát thủ trốn thoát được, những tên bị bắt toàn bộ là người Khương quốc, càng chứng thực là do Khương Thù ra tay."
Lục Khanh rơi vào trầm tư. Đúng lúc này Nga Nhi chạy tới: "Công chúa! Công chúa!"
"Khương quốc phái người tới, nói là muốn đưa vị hoàng thái tử mới tìm được kia đi. Chỉ là hắn đêm qua hoảng sợ ngất đi đến bây giờ chưa tỉnh, hoàng thượng gọi người qua đó xem thử!"
Lục Khanh tỉnh táo trở lại: "Người tới? Ai tới? Hắn muốn gặp là gặp sao? Trước tiên phái thái y tới trị cho Khương Duy, sau đó sắp xếp người của Lễ bộ tiếp đón. Phụ hoàng tâm trạng tốt sẽ gặp, em hoảng cái gì?"
Nga Nhi sốt ruột nói: "Không phải như vậy! Người đi sẽ biết! Bọn họ đáng tới Kim điện rồi!"
"Đánh tới Kim điện? Bản công chúa lại muốn xem xem ai mà dám kiêu ngạo như vậy!"
Lục Khanh không đi tới tẩm điện Khương Duy mà đi thẳng tới Kim điện.
Ngay khi nàng bước vào cửa điện, có bóng người đứng trên bục đá cẩm thạch trắng muốt. Khi nhìn thấy nàng ta, Lục Khanh không khỏi kinh ngạc.
Nhóc con!
Người tới mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, tay cầm roi da, một nha đầu không lớn cũng chẳng nhỏ.
Nhóc con đầu mái bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, nhìn qua khoảng mười lăm, mười sáu, thân hình bánh bao mềm mềm nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ.
Nghe nói nàng cưỡi một con ngựa xông đến, bên người còn có cao thủ bảo vệ, mà nàng võ công cũng không tầm thường.
Thị vệ nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy, lại còn là công chúa được cưng chiều nhất của Khương hoàng, căn bản không dám ra tay quá nặng, cũng không ngờ đến nàng lại xông vào.
Đã thế khẩu khí không giảm, nói lớn.
"Ta, Khương Noãn, tới đưa ca ca về nhà."
/117
|