"Đây là cái gì?"
Lục Khanh cầm lên nhìn một lúc.
A! Đây chẳng phải là quả trứng từ trong cục đá vỡ ra lúc thông giếng hay sao!
Lúc ấy nàng tùy tiện nhét vào túi, xong việc cũng quên mất nó, thứ này liền cứ như vậy bị bỏ xó một góc. Nếu không phải Quân Diễm Cửu nhắc đến, nàng cũng không nhớ nổi nàng còn có thứ như vậy.
"Cái này..." Biểu tình có chút vi diệu. Kỳ thật nàng cũng không biết đây là cái gì.
"Ngài đoán đi."
Quân Diễm Cửu đón lấy, cẩn thận quan sát một lát.
"Nếu nô tài không nhìn nhầm, thứ này hẳn là thạch tủy. Có phải công chúa lấy nó từ trong tảng đá?"
Hai mắt Lục Khanh sáng lên.
"Sao ngài biết?"
Quân Diễm Cửu cười, trong lễ phép không tránh khỏi ngượng ngùng.
"Nô tài mười mấy tuổi đã có hứng thú với ngọc thạch."
Lục Khanh khó chống cự nhất chính là nụ cười của hắn, ánh mắt chờ mong: "Vậy ngài nói xem, thứ này có đáng tiền không?"
Quân Diễm Cửu sắc mặt bình thản: "Công chúa rất thiếu tiền sao?"
Lục Khanh mặt mày hớn hở: "Mấy thứ như tiền bạc này chắc chắn là càng nhiều càng tốt rồi! Có ai mà không thích tiền chứ?"
"Hmm, có đạo lý." Quân Diễm Cửu gật gật đầu: "Nếu như nô tài nói thứ này không đáng tiền thì sao?"
Lục Khanh không tin thứ này không đáng tiền. Suy cho cùng miệng giếng kia cũng không hề bình thường, vì thế hỏi lại: "Không đáng tiền là bao nhiêu?"
Quân Diễm Cửu đương nhiên biết nha đầu này thông minh giảo hoạt, muốn hố nàng chung quy vẫn có điểm khó khăn nên nói: "Theo công chúa thế nào là ít?"
Lục Khanh vừa nghe thấy lời này liền biết Quân Diễm Cửu có hứng thú với thứ này, cũng không hỏi giá nữa, sảng khoái nói: "Cửu Cửu thích sao? Vậy cho ngài là được."
Quân Diễm Cửu nhướng mày: "Hào phóng như vậy? Nếu thứ này giá trị liên thành thì sao?"
Lục Khanh nhìn hắn, má lúm đồng tiền ẩn hiện, đáy mắt chứa đầy nét cười: "Dù cho thứ này giá trị liên thành cũng không thắng nổi Cửu Cửu trong lòng ta. Cửu Cửu là người trong lòng, thứ khác đều là vật ngoài thân."
Quân Diễm Cửu nghe nàng "xuất khẩu thành thơ" những lời âu yếm, bất đắc dĩ muốn phì cười.
Nàng cười tủm tỉm nâng cằm.
"Như vậy đi, nếu ngài chủ động hôn ta một cái, ta liền đem nó tặng cho ngài, được không?"
Nói xong nàng còn khép hờ đôi mắt.
Quân Diễm Cửu nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, trong lòng chấn kinh, gõ trán nàng một cái.
"A, đau!"
Lục Khanh giọng nói mềm mại lại không có nửa phần tức giận.
Hắn đem viên thạch tủy kia nhét trở về tay nàng, phổ cập ít kiến thức.
"Đây là thủy gan liêu, thế gian hiếm có. Trừ bỏ vẻ ngoài cực kỳ trân quý còn có tác dụng bí ẩn, người giữ nó cho kỹ."
"Công dụng gì đó?" Lục Khanh dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập sùng bái.
Không hổ là Cửu Cửu, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cái gì cũng biết hết!
Quân Diễm Cửu nói ra hai chữ, trực tiếp doạ Lục Khanh nổi da gà.
Hắn nói: "Thông linh."
Người đầu tiên Lục Khanh nghĩ đến, là Quân Diễm Cửu đã qua đời của kiếp trước.
"Đương nhiên, đây chỉ là một số tin đồn dân gian."
Hắn nghiêm túc giải thích: "Thủy gan thạch tủy chứa đựng nguồn năng lượng. Nghe đồn dùng một ít phương pháp mượn sức mạnh là có thể biết trước tương lai, thậm chí còn có thể thay đổi linh hồn hai người.
Lục Khanh lại nổi thêm một tầng da gà.
Nàng đây chẳng phải là bị thay đổi linh hồn hay sao? Nàng từ kiếp trước xuyên về hiện tại. Có lẽ... một ngày kia nàng còn có thể trở về?
Nàng không tự chủ được mà bóp chặt viên đá.
"Cửu Cửu có biết dùng phương pháp gì không?"
"Không biết." Quân Diễm Cửu khịt mũi coi thường: "Đều là oai môn tà thuật. Chỉ là thứ này khá đẹp, công chúa có thể suy nghĩ làm thành vòng tay."
Lục Khanh đương nhiên tiếc dùng nó làm vòng tay, so với việc này, Lục Khanh càng quan tâm đến cái "phương pháp" kia hơn.
Ngay lúc này Mạc Ly hành lễ chào hỏi.
"Nếu đã như vậy thì thạch tủy này bản công chúa tự mình giữ lấy. Nhẫn ban chỉ của cửu cửu bản công chúa sẽ chú ý. Nếu phát hiện lập tức đưa cho ngài."
"Vâng."
Quân Diễm Cửu hành lễ: "Làm phiền công chúa rồi."
"Lui ra đi."
Lục Khanh cũng chẳng có tâm tư trêu chọc. Sau đó Mạc Ly tiến vào.
Mạc Ly vừa lúc có chuyện cần bẩm báo, thần sắc căng thẳng.
"Công chúa, Quả Nhạc chết rồi."
Ngập ngừng một lúc hắn nói tiếp "phơi thây nơi hoang dã."
"Ồ?" Lục Khanh ngoài ý muốn.
Mạc Ly tiếp tục nói: "Thuộc hạ làm theo phân phó của người, sai người truy tìm dọc theo ven núi, sáng nay phát hiện thi thể Quả Nhạc, bọn họ liền truyền tin về."
Lục Khanh vẫn cảm thấy kỳ quái: "Nếu phơi thây nơi hoang dã vậy lúc đầu sao phải tốn công tới cứu? Kim thiền thoát xác?"
Mạc Ly nhìn nàng, ánh mắt khẽ động: "Công chúa quả nhiên nhạy bén cơ trí, thuộc hạ cũng từng hoài nghi ngư vậy. Chỉ tiếc nơi đó cách kinh thành khá xa, thuộc hạ không thể tự mình đi xem xét."
Lục Khanh bình tĩnh: "Thôi, Quả gia nhất định sẽ đưa linh cữu trở về, đến lúc đó sẽ có ngỗ tác kiểm nghiệm. Ngươi chỉ cần âm thầm đem tin này truyền ra, đến đúng lúc ắt có tác dụng."(Ngỗ tác là tên gọi của pháp y thời xưa)
"Vâng."
Chuyện này Lục Khanh không để trong lòng.
Nàng không nghĩ tới, chung quy nàng còn quá trẻ rồi.
Hai ngày sau, Quả gia biết việc này nên ở trước triều xin cho linh cữu Quả Nhạc được hồi cung an táng.
Vì huynh trưởng Quả Nhạc gần đây vừa vung bút quyên một khoản cứu tế khổng lồ. Tiêu Hoà Đế đối với Quả gia đều là vẻ mặt ôn hoà, tự nhiên cũng đáp ứng.
Nhưng không thể nào đoán được quan tài Quả Nhạc trong lúc vận chuyển, qua sông rớt mất, chết không thấy xác.
Lục Khanh lạnh lùng cười, ánh mắt trở nên sắc bén: "Đến cuối vẫn là chết mất xác, muốn hủy thi diệt tích? Quả Nhạc ơi Quả Nhạc, rốt cuộc ai đang âm thầm giúp ngươi?"
Tô Diệc Thừa chức vị lung lay, ở trên đường cứu tế lại như cá gặp nước.
Nghe nói hắn một đường cứu tế đều mấy ngày không ăn cơm, không uống nước, không ngủ, cuối cùng vì mệt mỏi quá độ rơi xuống sông nước chảy xiết, hơi thở thoi thóp mới được cứu lên, mấy câu chuyện này tăng không ít thiện cảm của người dân huyện lẻ.
Mọi người đều tung hô hắn là "thanh thiên đại lão gia".
Còn có một số người dân dâng sớ thỉnh hoàng thượng thăng quan cho Tô Diệc Thừa.
Lục Khanh sau khi nghe thấy tin tức, trực tiếp đến cung của Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu lúc này đang ngồi phê duyệt công văn. Khuôn mặt trắng nõn nghiêm nghị mà chuyên chú, trên người trước sau vẫn là bộ y phục màu tím.
Hắn thích màu tím. Y phục màu tím hắn có vô cùng nhiều, đều là kiểu dáng khác nhau. Đối với những áo choàng yêu thích, hắn sẽ luôn có hai bộ, một bộ mặc một bộ phòng, nếu không nhìn kỹ sẽ không khỏi cảm thấy hắn mười ngày nửa tháng không thay y phục.
Cảm giác được nàng tới gần, Quân Diễm Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú: "Công chúa tới tìm nô tài là vì chuyện gì?"
"Có hai việc ta cần ngài giúp." Lục Khanh vào thẳng vấn đề.
"Việc thứ nhất, ta muốn tìm ra tung tích Quả Nhạc."
Quân Diễm Cửu ngoài ý muốn: "Quả Nhạc không phải đã chết rồi sao?"
Lục Khanh thần sắc phức tạp.
Người thông minh, chỉ cần một ánh mắt liền biết đối phương nghĩ gì.
"Được." Quân Diễm Cửu sảng khoái đáp ứng.
"Còn một việc nữa, ta nghĩ ngài cũng đã biết." Lục Khanh nói tiếp.
"Gần đây Tô Diệc Thừa đi về phía nam cứu tế nhận được vô vàn ngợi ca. Hắn rất có thể thông qua lần cứu tế này mà có cơ hội xoay người. Như vậy những việc trước đây chúng ta làm có khả năng thất bại trong gang tấc.
Quân Diễm Cửu ngẩng mặt, cười trêu chọc
"Vậy công chúa có kế hoạch động trời gì?"
Lục Khanh cầm lên nhìn một lúc.
A! Đây chẳng phải là quả trứng từ trong cục đá vỡ ra lúc thông giếng hay sao!
Lúc ấy nàng tùy tiện nhét vào túi, xong việc cũng quên mất nó, thứ này liền cứ như vậy bị bỏ xó một góc. Nếu không phải Quân Diễm Cửu nhắc đến, nàng cũng không nhớ nổi nàng còn có thứ như vậy.
"Cái này..." Biểu tình có chút vi diệu. Kỳ thật nàng cũng không biết đây là cái gì.
"Ngài đoán đi."
Quân Diễm Cửu đón lấy, cẩn thận quan sát một lát.
"Nếu nô tài không nhìn nhầm, thứ này hẳn là thạch tủy. Có phải công chúa lấy nó từ trong tảng đá?"
Hai mắt Lục Khanh sáng lên.
"Sao ngài biết?"
Quân Diễm Cửu cười, trong lễ phép không tránh khỏi ngượng ngùng.
"Nô tài mười mấy tuổi đã có hứng thú với ngọc thạch."
Lục Khanh khó chống cự nhất chính là nụ cười của hắn, ánh mắt chờ mong: "Vậy ngài nói xem, thứ này có đáng tiền không?"
Quân Diễm Cửu sắc mặt bình thản: "Công chúa rất thiếu tiền sao?"
Lục Khanh mặt mày hớn hở: "Mấy thứ như tiền bạc này chắc chắn là càng nhiều càng tốt rồi! Có ai mà không thích tiền chứ?"
"Hmm, có đạo lý." Quân Diễm Cửu gật gật đầu: "Nếu như nô tài nói thứ này không đáng tiền thì sao?"
Lục Khanh không tin thứ này không đáng tiền. Suy cho cùng miệng giếng kia cũng không hề bình thường, vì thế hỏi lại: "Không đáng tiền là bao nhiêu?"
Quân Diễm Cửu đương nhiên biết nha đầu này thông minh giảo hoạt, muốn hố nàng chung quy vẫn có điểm khó khăn nên nói: "Theo công chúa thế nào là ít?"
Lục Khanh vừa nghe thấy lời này liền biết Quân Diễm Cửu có hứng thú với thứ này, cũng không hỏi giá nữa, sảng khoái nói: "Cửu Cửu thích sao? Vậy cho ngài là được."
Quân Diễm Cửu nhướng mày: "Hào phóng như vậy? Nếu thứ này giá trị liên thành thì sao?"
Lục Khanh nhìn hắn, má lúm đồng tiền ẩn hiện, đáy mắt chứa đầy nét cười: "Dù cho thứ này giá trị liên thành cũng không thắng nổi Cửu Cửu trong lòng ta. Cửu Cửu là người trong lòng, thứ khác đều là vật ngoài thân."
Quân Diễm Cửu nghe nàng "xuất khẩu thành thơ" những lời âu yếm, bất đắc dĩ muốn phì cười.
Nàng cười tủm tỉm nâng cằm.
"Như vậy đi, nếu ngài chủ động hôn ta một cái, ta liền đem nó tặng cho ngài, được không?"
Nói xong nàng còn khép hờ đôi mắt.
Quân Diễm Cửu nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, trong lòng chấn kinh, gõ trán nàng một cái.
"A, đau!"
Lục Khanh giọng nói mềm mại lại không có nửa phần tức giận.
Hắn đem viên thạch tủy kia nhét trở về tay nàng, phổ cập ít kiến thức.
"Đây là thủy gan liêu, thế gian hiếm có. Trừ bỏ vẻ ngoài cực kỳ trân quý còn có tác dụng bí ẩn, người giữ nó cho kỹ."
"Công dụng gì đó?" Lục Khanh dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập sùng bái.
Không hổ là Cửu Cửu, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cái gì cũng biết hết!
Quân Diễm Cửu nói ra hai chữ, trực tiếp doạ Lục Khanh nổi da gà.
Hắn nói: "Thông linh."
Người đầu tiên Lục Khanh nghĩ đến, là Quân Diễm Cửu đã qua đời của kiếp trước.
"Đương nhiên, đây chỉ là một số tin đồn dân gian."
Hắn nghiêm túc giải thích: "Thủy gan thạch tủy chứa đựng nguồn năng lượng. Nghe đồn dùng một ít phương pháp mượn sức mạnh là có thể biết trước tương lai, thậm chí còn có thể thay đổi linh hồn hai người.
Lục Khanh lại nổi thêm một tầng da gà.
Nàng đây chẳng phải là bị thay đổi linh hồn hay sao? Nàng từ kiếp trước xuyên về hiện tại. Có lẽ... một ngày kia nàng còn có thể trở về?
Nàng không tự chủ được mà bóp chặt viên đá.
"Cửu Cửu có biết dùng phương pháp gì không?"
"Không biết." Quân Diễm Cửu khịt mũi coi thường: "Đều là oai môn tà thuật. Chỉ là thứ này khá đẹp, công chúa có thể suy nghĩ làm thành vòng tay."
Lục Khanh đương nhiên tiếc dùng nó làm vòng tay, so với việc này, Lục Khanh càng quan tâm đến cái "phương pháp" kia hơn.
Ngay lúc này Mạc Ly hành lễ chào hỏi.
"Nếu đã như vậy thì thạch tủy này bản công chúa tự mình giữ lấy. Nhẫn ban chỉ của cửu cửu bản công chúa sẽ chú ý. Nếu phát hiện lập tức đưa cho ngài."
"Vâng."
Quân Diễm Cửu hành lễ: "Làm phiền công chúa rồi."
"Lui ra đi."
Lục Khanh cũng chẳng có tâm tư trêu chọc. Sau đó Mạc Ly tiến vào.
Mạc Ly vừa lúc có chuyện cần bẩm báo, thần sắc căng thẳng.
"Công chúa, Quả Nhạc chết rồi."
Ngập ngừng một lúc hắn nói tiếp "phơi thây nơi hoang dã."
"Ồ?" Lục Khanh ngoài ý muốn.
Mạc Ly tiếp tục nói: "Thuộc hạ làm theo phân phó của người, sai người truy tìm dọc theo ven núi, sáng nay phát hiện thi thể Quả Nhạc, bọn họ liền truyền tin về."
Lục Khanh vẫn cảm thấy kỳ quái: "Nếu phơi thây nơi hoang dã vậy lúc đầu sao phải tốn công tới cứu? Kim thiền thoát xác?"
Mạc Ly nhìn nàng, ánh mắt khẽ động: "Công chúa quả nhiên nhạy bén cơ trí, thuộc hạ cũng từng hoài nghi ngư vậy. Chỉ tiếc nơi đó cách kinh thành khá xa, thuộc hạ không thể tự mình đi xem xét."
Lục Khanh bình tĩnh: "Thôi, Quả gia nhất định sẽ đưa linh cữu trở về, đến lúc đó sẽ có ngỗ tác kiểm nghiệm. Ngươi chỉ cần âm thầm đem tin này truyền ra, đến đúng lúc ắt có tác dụng."(Ngỗ tác là tên gọi của pháp y thời xưa)
"Vâng."
Chuyện này Lục Khanh không để trong lòng.
Nàng không nghĩ tới, chung quy nàng còn quá trẻ rồi.
Hai ngày sau, Quả gia biết việc này nên ở trước triều xin cho linh cữu Quả Nhạc được hồi cung an táng.
Vì huynh trưởng Quả Nhạc gần đây vừa vung bút quyên một khoản cứu tế khổng lồ. Tiêu Hoà Đế đối với Quả gia đều là vẻ mặt ôn hoà, tự nhiên cũng đáp ứng.
Nhưng không thể nào đoán được quan tài Quả Nhạc trong lúc vận chuyển, qua sông rớt mất, chết không thấy xác.
Lục Khanh lạnh lùng cười, ánh mắt trở nên sắc bén: "Đến cuối vẫn là chết mất xác, muốn hủy thi diệt tích? Quả Nhạc ơi Quả Nhạc, rốt cuộc ai đang âm thầm giúp ngươi?"
Tô Diệc Thừa chức vị lung lay, ở trên đường cứu tế lại như cá gặp nước.
Nghe nói hắn một đường cứu tế đều mấy ngày không ăn cơm, không uống nước, không ngủ, cuối cùng vì mệt mỏi quá độ rơi xuống sông nước chảy xiết, hơi thở thoi thóp mới được cứu lên, mấy câu chuyện này tăng không ít thiện cảm của người dân huyện lẻ.
Mọi người đều tung hô hắn là "thanh thiên đại lão gia".
Còn có một số người dân dâng sớ thỉnh hoàng thượng thăng quan cho Tô Diệc Thừa.
Lục Khanh sau khi nghe thấy tin tức, trực tiếp đến cung của Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu lúc này đang ngồi phê duyệt công văn. Khuôn mặt trắng nõn nghiêm nghị mà chuyên chú, trên người trước sau vẫn là bộ y phục màu tím.
Hắn thích màu tím. Y phục màu tím hắn có vô cùng nhiều, đều là kiểu dáng khác nhau. Đối với những áo choàng yêu thích, hắn sẽ luôn có hai bộ, một bộ mặc một bộ phòng, nếu không nhìn kỹ sẽ không khỏi cảm thấy hắn mười ngày nửa tháng không thay y phục.
Cảm giác được nàng tới gần, Quân Diễm Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú: "Công chúa tới tìm nô tài là vì chuyện gì?"
"Có hai việc ta cần ngài giúp." Lục Khanh vào thẳng vấn đề.
"Việc thứ nhất, ta muốn tìm ra tung tích Quả Nhạc."
Quân Diễm Cửu ngoài ý muốn: "Quả Nhạc không phải đã chết rồi sao?"
Lục Khanh thần sắc phức tạp.
Người thông minh, chỉ cần một ánh mắt liền biết đối phương nghĩ gì.
"Được." Quân Diễm Cửu sảng khoái đáp ứng.
"Còn một việc nữa, ta nghĩ ngài cũng đã biết." Lục Khanh nói tiếp.
"Gần đây Tô Diệc Thừa đi về phía nam cứu tế nhận được vô vàn ngợi ca. Hắn rất có thể thông qua lần cứu tế này mà có cơ hội xoay người. Như vậy những việc trước đây chúng ta làm có khả năng thất bại trong gang tấc.
Quân Diễm Cửu ngẩng mặt, cười trêu chọc
"Vậy công chúa có kế hoạch động trời gì?"
/117
|