" Vậy ngài có thích bản công chúa không? " Lục Khanh cười hì hì hỏi.
" Luyện công. " Y duỗi tay ấn ấn người nàng xuống tư thế đứng tấn, Lục Khanh vẫn ngước mắt trông mong nhìn y.
Nhìn nhìn một lúc phát hiện ra vành tai y lộ ra một mảng sắc hồng, sắc mặt lại vẫn nghiêm túc như trước liền không khỏi cười rộ lên.
" Nô tài về phòng trước, một canh giờ sau lại đến kiểm tra. "
" Đứng lại. "
" Ở lại bồ bản công chúa nói chuyện phiếm. "
Trong đáy mắt y xẹt qua tia kinh ngạc.
" Ân, Nếu ngài thật sự ngài không biết tán gẫu thì có thể giúp ta đuổi muỗi nha> Dù sao bản công chúa chính là muốn ngắm ngài, đặt ngài trong tầm mắt. "
Quân Diễm Cửu bất đắc dĩ đứng thẳng trước mắt nàng.
" Cửu Cửu, có phải sinh thần của ngài sắp đến rồi không? "
Quân Diễm Cửu có chút khiếp sợ nhìn nàng.
Sinh thần mọi người trong cung này biết không phải là sinh thần thật sự của y, vậy nàng làm sao biết? "
Lục Khanh bĩu môi, đắc ý cười giảo hoạt.
" Bản công chúa không chỉ biết mỗi chuyện đó đâu nha. "
" Công chúa còn biết điều gì? "
" Ta còn biết... " Nói tới đây nàng còn cố ý dừng lại, hỏi ngược lại: " Gần đây xưởng đóng tàu làm ăn thế nào? Dùng thuyền của Tô Diệc Thừa, kiếm lời từ bạc của hắn có phải rất sảng khoái không? "
" Vâng. "
Quân Diễm Cửu trả lời, trong lòng bất tri bất giác gấp muốn chết.
May thay ngay lúc này y thấy một con muỗi to đen sì đậu lại trên khuôn mặt Lục Khanh.
" Công chúa, đừng động. " Y chăm chú nhìn mặt Lục Khanh, hô hấp cũng chậm lại.
Y biết giờ mà thẳng tay tát má công chúa một cái là không ổn, đành phải nhắm chuẩn cơ hội vươn ngón tay ra nhéo.
Bàn tay kia nhéo khuôn mặt trắng tròn, xúc cảm mềm mại đến đáng kinh ngạc.
Mềm giống như bánh mochi vậy.
Con muỗi kia đã bỏ chạy từ lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Khanh chớp chớp con ngươi, trong phút chốc Quân Diễm Cửu cảm thấy cả nguười xấu hổ.
Càng xấu hổ hơn nữa là trên cái má trắng bóc của nàng lại bị vết ngón tay niết qua thành một vệt đỏ ửng.
Kỳ thật y ra tay không hề nặng nhưng mà khuôn mặt nàng lại quá non nớt.
Quân Diễm Cửu thấy mình nhất thời thất thố, lập tức buông tay.
Quẫn bách giống như một tiểu hài tử.
Lục Khanh cười trộm trong lòng, đôi mắt lại long lanh nhìn y: " Muỗi đâu? Ngươi bắt được không? Cho ta xem đi. "
" Không có, bay rồi. "
" Ả. " Lục Khanh cúi đầu uể oải.
Chỉ chốc lát sau gương mặt lại nổi lên một vết đỏ nho nhỏ.
Quân Diễm Cửu nghĩ nghĩ,tư trên nguwoif lấy ra một cái bình, đầu ngón tay quẹt ít thuốc bôi lên chổ nổi đỏ.
Lục Khanh ngoan ngoãn nheo nheo mắt, hàng mi cong rủ xuống giống như một con búp bê sứ an tĩnh.
Nàng nhớ tới khoảng thời gian trước kia Quân Diễm Cửu chăm sóc nàng, nhìn trên người nàng có vết muỗi đốt có bao nhiêu đau lòng, đều thơm nàng một cái, bôi thuốc cho nàng.
Nghĩ đến đây mắt nàng ngấn lệ.
Kiếp trước Quân Diễm Cửu là từ khi nào thích nàng?
Quân Diễm Cửu đang bôi thuốc, y cảm giác được tiểu công chúa trước mắt này bỗng trở nên bi thương, cũng không biết vì cái gì.
" Quân Diễm Cửu. " Nàng mở miệng.
" Sao vậy? "
" Ngài đã nghe qua chưa, nếu như bị muỗi cắn, chỉ cần được thơm thơm một cái là có thể nhanh khỏi hơn đó. "
" Chưa từng. "
Lục Khanh không cam lòng, nhìn chằm chằm y: " Chính là có người nói với bản công chúa như vậy. "
Quân Diễm Cửu cười cười: " Người bị lừa rồi, dùng đầu ngón chân ngẫm cũng biết chuyện này không có khả năng, người nọ nói vậy không chừng muốn khi dễ công chúa, người nên cẩn thận hơn. "
Lục Khanh vừa bực vừa buồn cười.
Quân Diễm Cửu nhìn nàng một cái, hiếu kỳ hỏi: " Người kia mà công chúa nói, là nam nhân? "
Lục Khanh liếc qua thân dưới y: " Xem như là nam nhân đi? Ta cũng không biết nữa. "
Sắc mặt Quân Diễm Cửu đột nhiên lạnh xuống.
Trong lòng toả ra một cảm giác không hề thoải mái, ngay cả chính y cũng không xác định rõ.
" Cho nên tên kia khi dễ công chúa sao? "
Lục Khanh gật đầu: " Có nha, mỗi lần đều thơm thơm ta, rất chu đáo. "
Sắc mặt y lại đen thêm một tầng, hừ lạnh: " Được lắm, một cẩu nô tài háo sắc. "
Lục Khanh nhịn không nổi phụt cười.
Quân Diễm Cửu khó hiểu: " Công chúa còn cười? "
Lục Khanh nín cười: " Bởi vì bản công chúa cảm thấy ngài nói rất đúng, đúng thật là một tên cẩu nô tài háo sắc. "
Quân Diễm Cửu đen cả mặt.
Y phụ trách toàn bộ an nguy trong ngoài cùng trật tự cung quy, quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Dù có phải đào ba tước đất y cũng nhất định phải đem cẩu nô tài kia lôi ra!
Trở về phòng y lập tức hạ lệnh: " Tiểu Phúc Tử! "
" Có nô tài. "
" Đi điều tra tất cả cung nhân trong Kiêu Dương Điện xem ai có quan hệ mật thiết với công chúa. "
" Vâng. "
Lục Khanh cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Ngày hôm sau.
Nàng vừa mới rời giường Mạc Ly đã tiến đến thì thầm bên tai: " Công chúa, sáng sớm nay sứ thần đã mua chuộc được một cung nhân giao cho thái tử hợp hoan tán, phỏng chừng đêm nay bọn chúng sẽ hành động. "
Lục Khanh cong cong khoé môi: " Vậy sao? Ngươi cứ chờ xem, kịch hay chuẩn bị mở màn rồi! "
Trong lúc Tô Diệc Thừa hạ triều, nàng lại lần nữa xuất hiện ở góc nhỏ nàng thường đứng trộm ngắm hắn.
Chờ đến khi hắn bước ra nàng lại lấp vào một góc, để lộ ra một đoạn váy như ẩn như hiện.
Tô Diệc Thừa ban đầu cảm thấy chính mình hoa mắt rồi, xoa xoa mắt nhìn làn váy hoa hồng đào quen thuộc, trái tim đập loạn.
Chất vải đường vân đẹp đẽ cao quý này chỉ có công chúa mới có thể mặc.
Công chúa vẫn là tâm duyệt hắn!
Không có gì sung sướng hơn so với việc mất mà tìm được.
Hắn ngay lập tức tiến lên: " Công chúa. "
Nành lại xoay người chạy đi mất, chỉ để lại một bóng dáng thẹn thùng.
Tô Diệc Thừa chìm ngập trong cảm giác sung sướng mênh mông.
Hắn đứng tại chỗ, bỗng nhiên nghe thấy mấy tì nữ bên cạnh khe khẽ nói.
" Công chúa cả ngày hôm nay ở trong phòng bếp, nghe nói vì người mình yêu mà xuống bếp, không biết ai có phước phần này ha. "
" Còn có thể là ai chứ, tất nhiên là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài đức vẹn toàn... " Cung nữ kia đang định nói tên liền bị một người khác bịt miệng.
Cung nữ kia còn liếc mắt nhìn Tô Diệc Thừa một cái rồi lôi đồng bạn nhanh chóng dời đi.
Tô Diệc Thừa còn không rõ ràng sao? Hắn không khỏi nhếch khoé môi.
Trở lại trong phủ hắn liền thay ra quan bào, tắm gội, dâng hương, chờ mãi cho đến xế chiều vẫn không có thị nữ điện công chúa tới mời hắn nhập cung.
Chẳng lẽ... Người công chúa muốn tự mình xuống bếp chiêu đãi không phải hắn??
Hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra đến tột cùng là ai!
Một lúc sau vừa hay tam hoàng tử mời hắn vào cung nghị sự, hắn liền gấp gáp tiến cung.
Thời điểm đi về sắc trời đã tối hẳn, hắn đi qua Kiêu Dương Điện phát hiện đèn đuốc sánh trưng một góc trời mới tò mò đi tới.
Tô Diệc Thừa thử bước vào trong, cung nhân cũng không có cản trở. Hắn đi sâu vào trong viện bất ngờ thấy một cái bàn tròn lớn, nha hoàn bên cạnh đốt đèn phục vụ.
Trên bàn đủ loại mỹ thực rực rỡ, thế nhưng người ngồi ở đó lại chính là...
" Luyện công. " Y duỗi tay ấn ấn người nàng xuống tư thế đứng tấn, Lục Khanh vẫn ngước mắt trông mong nhìn y.
Nhìn nhìn một lúc phát hiện ra vành tai y lộ ra một mảng sắc hồng, sắc mặt lại vẫn nghiêm túc như trước liền không khỏi cười rộ lên.
" Nô tài về phòng trước, một canh giờ sau lại đến kiểm tra. "
" Đứng lại. "
" Ở lại bồ bản công chúa nói chuyện phiếm. "
Trong đáy mắt y xẹt qua tia kinh ngạc.
" Ân, Nếu ngài thật sự ngài không biết tán gẫu thì có thể giúp ta đuổi muỗi nha> Dù sao bản công chúa chính là muốn ngắm ngài, đặt ngài trong tầm mắt. "
Quân Diễm Cửu bất đắc dĩ đứng thẳng trước mắt nàng.
" Cửu Cửu, có phải sinh thần của ngài sắp đến rồi không? "
Quân Diễm Cửu có chút khiếp sợ nhìn nàng.
Sinh thần mọi người trong cung này biết không phải là sinh thần thật sự của y, vậy nàng làm sao biết? "
Lục Khanh bĩu môi, đắc ý cười giảo hoạt.
" Bản công chúa không chỉ biết mỗi chuyện đó đâu nha. "
" Công chúa còn biết điều gì? "
" Ta còn biết... " Nói tới đây nàng còn cố ý dừng lại, hỏi ngược lại: " Gần đây xưởng đóng tàu làm ăn thế nào? Dùng thuyền của Tô Diệc Thừa, kiếm lời từ bạc của hắn có phải rất sảng khoái không? "
" Vâng. "
Quân Diễm Cửu trả lời, trong lòng bất tri bất giác gấp muốn chết.
May thay ngay lúc này y thấy một con muỗi to đen sì đậu lại trên khuôn mặt Lục Khanh.
" Công chúa, đừng động. " Y chăm chú nhìn mặt Lục Khanh, hô hấp cũng chậm lại.
Y biết giờ mà thẳng tay tát má công chúa một cái là không ổn, đành phải nhắm chuẩn cơ hội vươn ngón tay ra nhéo.
Bàn tay kia nhéo khuôn mặt trắng tròn, xúc cảm mềm mại đến đáng kinh ngạc.
Mềm giống như bánh mochi vậy.
Con muỗi kia đã bỏ chạy từ lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Khanh chớp chớp con ngươi, trong phút chốc Quân Diễm Cửu cảm thấy cả nguười xấu hổ.
Càng xấu hổ hơn nữa là trên cái má trắng bóc của nàng lại bị vết ngón tay niết qua thành một vệt đỏ ửng.
Kỳ thật y ra tay không hề nặng nhưng mà khuôn mặt nàng lại quá non nớt.
Quân Diễm Cửu thấy mình nhất thời thất thố, lập tức buông tay.
Quẫn bách giống như một tiểu hài tử.
Lục Khanh cười trộm trong lòng, đôi mắt lại long lanh nhìn y: " Muỗi đâu? Ngươi bắt được không? Cho ta xem đi. "
" Không có, bay rồi. "
" Ả. " Lục Khanh cúi đầu uể oải.
Chỉ chốc lát sau gương mặt lại nổi lên một vết đỏ nho nhỏ.
Quân Diễm Cửu nghĩ nghĩ,tư trên nguwoif lấy ra một cái bình, đầu ngón tay quẹt ít thuốc bôi lên chổ nổi đỏ.
Lục Khanh ngoan ngoãn nheo nheo mắt, hàng mi cong rủ xuống giống như một con búp bê sứ an tĩnh.
Nàng nhớ tới khoảng thời gian trước kia Quân Diễm Cửu chăm sóc nàng, nhìn trên người nàng có vết muỗi đốt có bao nhiêu đau lòng, đều thơm nàng một cái, bôi thuốc cho nàng.
Nghĩ đến đây mắt nàng ngấn lệ.
Kiếp trước Quân Diễm Cửu là từ khi nào thích nàng?
Quân Diễm Cửu đang bôi thuốc, y cảm giác được tiểu công chúa trước mắt này bỗng trở nên bi thương, cũng không biết vì cái gì.
" Quân Diễm Cửu. " Nàng mở miệng.
" Sao vậy? "
" Ngài đã nghe qua chưa, nếu như bị muỗi cắn, chỉ cần được thơm thơm một cái là có thể nhanh khỏi hơn đó. "
" Chưa từng. "
Lục Khanh không cam lòng, nhìn chằm chằm y: " Chính là có người nói với bản công chúa như vậy. "
Quân Diễm Cửu cười cười: " Người bị lừa rồi, dùng đầu ngón chân ngẫm cũng biết chuyện này không có khả năng, người nọ nói vậy không chừng muốn khi dễ công chúa, người nên cẩn thận hơn. "
Lục Khanh vừa bực vừa buồn cười.
Quân Diễm Cửu nhìn nàng một cái, hiếu kỳ hỏi: " Người kia mà công chúa nói, là nam nhân? "
Lục Khanh liếc qua thân dưới y: " Xem như là nam nhân đi? Ta cũng không biết nữa. "
Sắc mặt Quân Diễm Cửu đột nhiên lạnh xuống.
Trong lòng toả ra một cảm giác không hề thoải mái, ngay cả chính y cũng không xác định rõ.
" Cho nên tên kia khi dễ công chúa sao? "
Lục Khanh gật đầu: " Có nha, mỗi lần đều thơm thơm ta, rất chu đáo. "
Sắc mặt y lại đen thêm một tầng, hừ lạnh: " Được lắm, một cẩu nô tài háo sắc. "
Lục Khanh nhịn không nổi phụt cười.
Quân Diễm Cửu khó hiểu: " Công chúa còn cười? "
Lục Khanh nín cười: " Bởi vì bản công chúa cảm thấy ngài nói rất đúng, đúng thật là một tên cẩu nô tài háo sắc. "
Quân Diễm Cửu đen cả mặt.
Y phụ trách toàn bộ an nguy trong ngoài cùng trật tự cung quy, quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Dù có phải đào ba tước đất y cũng nhất định phải đem cẩu nô tài kia lôi ra!
Trở về phòng y lập tức hạ lệnh: " Tiểu Phúc Tử! "
" Có nô tài. "
" Đi điều tra tất cả cung nhân trong Kiêu Dương Điện xem ai có quan hệ mật thiết với công chúa. "
" Vâng. "
Lục Khanh cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Ngày hôm sau.
Nàng vừa mới rời giường Mạc Ly đã tiến đến thì thầm bên tai: " Công chúa, sáng sớm nay sứ thần đã mua chuộc được một cung nhân giao cho thái tử hợp hoan tán, phỏng chừng đêm nay bọn chúng sẽ hành động. "
Lục Khanh cong cong khoé môi: " Vậy sao? Ngươi cứ chờ xem, kịch hay chuẩn bị mở màn rồi! "
Trong lúc Tô Diệc Thừa hạ triều, nàng lại lần nữa xuất hiện ở góc nhỏ nàng thường đứng trộm ngắm hắn.
Chờ đến khi hắn bước ra nàng lại lấp vào một góc, để lộ ra một đoạn váy như ẩn như hiện.
Tô Diệc Thừa ban đầu cảm thấy chính mình hoa mắt rồi, xoa xoa mắt nhìn làn váy hoa hồng đào quen thuộc, trái tim đập loạn.
Chất vải đường vân đẹp đẽ cao quý này chỉ có công chúa mới có thể mặc.
Công chúa vẫn là tâm duyệt hắn!
Không có gì sung sướng hơn so với việc mất mà tìm được.
Hắn ngay lập tức tiến lên: " Công chúa. "
Nành lại xoay người chạy đi mất, chỉ để lại một bóng dáng thẹn thùng.
Tô Diệc Thừa chìm ngập trong cảm giác sung sướng mênh mông.
Hắn đứng tại chỗ, bỗng nhiên nghe thấy mấy tì nữ bên cạnh khe khẽ nói.
" Công chúa cả ngày hôm nay ở trong phòng bếp, nghe nói vì người mình yêu mà xuống bếp, không biết ai có phước phần này ha. "
" Còn có thể là ai chứ, tất nhiên là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài đức vẹn toàn... " Cung nữ kia đang định nói tên liền bị một người khác bịt miệng.
Cung nữ kia còn liếc mắt nhìn Tô Diệc Thừa một cái rồi lôi đồng bạn nhanh chóng dời đi.
Tô Diệc Thừa còn không rõ ràng sao? Hắn không khỏi nhếch khoé môi.
Trở lại trong phủ hắn liền thay ra quan bào, tắm gội, dâng hương, chờ mãi cho đến xế chiều vẫn không có thị nữ điện công chúa tới mời hắn nhập cung.
Chẳng lẽ... Người công chúa muốn tự mình xuống bếp chiêu đãi không phải hắn??
Hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra đến tột cùng là ai!
Một lúc sau vừa hay tam hoàng tử mời hắn vào cung nghị sự, hắn liền gấp gáp tiến cung.
Thời điểm đi về sắc trời đã tối hẳn, hắn đi qua Kiêu Dương Điện phát hiện đèn đuốc sánh trưng một góc trời mới tò mò đi tới.
Tô Diệc Thừa thử bước vào trong, cung nhân cũng không có cản trở. Hắn đi sâu vào trong viện bất ngờ thấy một cái bàn tròn lớn, nha hoàn bên cạnh đốt đèn phục vụ.
Trên bàn đủ loại mỹ thực rực rỡ, thế nhưng người ngồi ở đó lại chính là...
/117
|