Có một số việc Tiêu Thu Phong sớm đã biết. Tình cảm của Thiên Nhan Duyệt, từ lúc ở Hongkong Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được. Nhưng lúc đó có cả Vũ và Liễu Yên Nguyệt nên hắn không dám suy nghĩ miên man.
Yêu và không yêu. Chính Tiêu Thu Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Chỉ là ngày đó nghe được nhân vật chính là Thiên Nhan Duyệt, hắn lập tức quên đi. Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Về phần quan tâm có lẽ đã vượt xa tình bạn.
Mà giết chóc lúc này bởi vì Thiên Nhan Duyệt đã bị ủy khuất. Tiêu Thu Phong chưa bao giờ tức giận như lúc này. Hắn muốn giết tất cả những kẻ đã làm nhục nàng.
"Tiểu Duyệt, em đã lớn rồi, không nên tùy tiện nói như trẻ con, miễn cho mọi người hiểu lầm" Tiêu Thu Phong có thể tiếp nhận Ruth, cũng có thể tiếp nhận Phượng Hề, thậm chí có thể tiếp nhận Thanh Bình Nhi mới chỉ gặp một lần. Nhưng Thiên Nhan Duyệt quá hồn nhiên, ngây thơ. Hắn không muốn làm nàng đau khổ.
Có lẽ chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, nhưng cả đời rất dài.
Nước mắt không thể kìm nổi mà rơi ra. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt thật sự không thể nghĩ ra. Nàng đã bỏ đi sự xấu hổ của một cô gái, nói rõ cho hắn biết. Nàng yêu hắn, tại sao hắn lại không có một chút xúc động nào, hoặc là vui mừng gì. Chẳng lẽ nàng không đáng được hắn yêu sao?
Nàng là Thiên Hoàng mà, được vô số người theo đuổi.... Nhưng trong lòng nàng lại rất cô đơn. Trong giấc mơ mỗi đêm của nàng chỉ có một bóng hình. Hơn một năm qua nàng luôn sống trong giấc mơ đó, nàng vẫn bị dày vò hành hạ.
"Tiêu đại ca, em đã lớn, biết mình đang làm gì. Anh có thể không yêu em, nhưng anh không có quyền cấm em không được yêu anh. Tiêu đại ca, cám ơn anh đã làm nhiều điều như vậy vì em. Cho dù không thể ở bên cạnh anh, nhưng trong lòng em vĩnh viễn chỉ có mình anh"
Thiên Nhan Duyệt cố không làm cho nước mắt chảy xuống, khuôn mặt thê lương có đôi chút vô lực, nàng từ từ rời khỏi lồng ngực ấm áp đó. Nàng cố gắng mỉm cười nói: "Mọi người nhất định có chuyện muốn nói. Em vào phòng trước"
Vẻ buồn bã của nàng làm cho Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa đã mở miệng an ủi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng. Nhìn theo bóng lưng của nàng, cánh cửa đã đóng lại. Mùi hương trên cơ thể nàng vẫn còn đây, nhưng tâm trạng của nàng đã khác.
Tất cả mọi người có chút e ngại, người mở miệng đầu tiên chính là Ruth: "Ông xã, Nhan Duyệt có gì không tốt chứ. Sao anh lại làm cho cô ấy đau khổ như vậy?"
Người đàn ông này đúng là người mà nàng yêu nhất. Nhưng đáng tiếc, người đàn ông này thật sự không biết được lòng dạ phụ nữ. Có đôi lúc làm như vậy sẽ làm cho người phụ nữ đau khổ nhưng càng yêu nhiều hơn. Tâm trạng của Thiên Nhan Duyệt lúc này, nàng có thể hiểu.
Tư Mã Lạc cau mày, mặt nhăn nhó như mướp đắng. trong lòng đang tự hỏi nếu như có một cô gái như Thiên Nhan Duyệt nói yêu hắn, thì đừng nói là vợ hắn mà dù cho tất cả mọi người trên thế giới này không đồng ý, hắn cũng sẽ không từ chối. Cho dù mất đi tất cả nhưng người phụ nữ như Thiên Nhan Duyệt có thể làm cho đàn ông chấp nhận trả giá. Nhưng Tiêu Thu Phong sao lại từ chối.
Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ cũng đang thầm than trong lòng. Nhưng bọn họ không có quyền lên tiếng.
Tiêu Thu Phong cười hào sảng, nói: "Bởi vì cô ấy quá thiện lương, quá tốt, cho nên anh hy vọng cô ấy sống hạnh phúc cả đời. Ruth, em cũng biết anh có không ít phụ nữ mà"
Mọi người trầm ngâm không nói. Nếu như lý do này mà buông tha một người phụ nữ như vậy thì không biết có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được.
"Tiêu thiếu gia, chúng tôi lần này mang theo hơn một ngàn người đến đây, chia làm ba đợt tiến vào. Nhóm cuối cùng muộn nhất là chiều mai có thể đến được Seoul. Anh muốn chúng tôi làm gì?"
Thiết Trụ đã mở miệng. Lúc trước cả người hắn đầy sát khí, giờ đã dần dần biết mất. Điều này đại biểu hắn đã tiến bộ.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại nhìn Tư Mã Lạc: "Đã tìm được địa điểm chưa?"
Tư Mã Lạc trả lời: "Đương nhiên đã tìm được. Chẳng qua nghe nói những người này rất mạnh. Thu Phong, mày có chắc chắn không?"
Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối chắc chắn cả. Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: "Thử là sẽ biết"
Ruth thấy Tiêu Thu Phong sắt đá như vậy, không khỏi hừ một tiếng, không tham dự vào việc này mà tiến tới gõ cửa phòng Thiên Nhan Duyệt.
Thiên Nhan Duyệt đang ngồi bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa. Giờ phút này thân thể mềm mại yếu ớt của nàng đang không ngừng run lên. Không cần đi tới, Ruth đã biết Thiên Nhan Duyệt đang khóc. Thực sự gặp phải chuyện này thì dù là nàng cũng sẽ khóc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiếng mở cửa Thiên Nhan Duyệt cũng nghe được. Nàng nhanh tay lau nước mắt. Nàng không muốn làm khó Tiêu Thu Phong. Chỉ cần hắn vui vẻ, nàng có thể thừa nhận tất cả.
Nhưng khi nàng quay mặt lại, vì nước mắt nên mặt nàng trông rất bơ phờ. Nàng càng ra vẻ kiên cường thì càng là cho người ta thương xót.
"Chị Ruth, em không sao đâu. Chị yên tâm, mai mọi chuyện đều sẽ ổn"
Ruth lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng, nói: "Được rồi, Nhan Duyệt, muốn khóc thì khóc đi. Nhìn mặt em thế này còn có thể giấu được ai chứ. Năm đó chị cũng vậy, bị người đàn ông xấu xa này hành hạ bao năm"
Nghĩ lại bọn họ từ đối thủ trở thành tình nhân, quá trình đó đã trải qua vô vàn sóng gió mới có thể có được. Đến lúc đó Ruth mới hiểu thì ra trước kia trong lòng nàng đã có hình bóng của người đàn ông này. Chỉ là tính cách đáng hận đó làm cho nàng không muốn thừa nhận mà thôi.
Thiên Nhan Duyệt lắc đầu: "Không em không khóc, không khóc... hu...."
Nàng đã cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế sự đau lòng. Giống như một thiên sứ đang vui vẻ trong nháy mắt bị từ chối, bị đẩy vào trong địa ngục. Cuộc sống tương lai chỉ là một màu đen tăm tối.
Ruth vỗ vỗ vai nàng, nói: "Nhan Duyệt, đừng quá đau lòng. Thực ra không phải Phong không thích em. Chỉ là cảm thấy không thể mang đến cho em những điều em muốn. Anh ấy còn chưa hiểu được mong muốn của em"
Thiên Nhan Duyệt ngẩn người. Nàng cần gì? Nàng chỉ cần tình yêu.
"Em cũng biết. Trong nhà, Phong còn có Liễu Yên Nguyệt, ở đây còn có chị. Nghe nói còn có Phượng Hề và Vũ. Chị không quan tâm, nhưng em phải suy nghĩ cẩn thận"
Nước mắt của nàng lại rơi lên đôi má. Thiên Nhan Duyệt nói: "Chị Ruth, từ lúc em thích Tiêu đại ca đến nay, em vẫn không mong ước gì nhiều. Em chỉ hy vọng anh ấy để ý đến em, mà em cũng có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy, ở bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy là đủ rồi. Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy"
"Em sẽ không hối hận..."
"Sao em lại hối hận chứ. Chẳng qua bây giờ hối hận hay không cũng có tác dụng gì nữa?" Tiêu đại ca căn bản không thích nàng. Đến tận bây giờ chỉ là tình yêu đơn phương của nàng.
Ruth cười nói: "Vẫn có cơ hội. Nhan Duyệt, nếu như thật sự em đã quyết định, vậy hãy làm cho mình không còn đường lui đi"
Khi Ruth nói ra suy nghĩ của mình, Thiên Nhan Duyệt giật mình hỏi: "Như vậy có thể được không? Tiêu đại ca có thể giận em không?"
"Không, Phong lúc đầu sẽ hơi giận nhưng nghĩ ra sẽ khác. Hơn nữa, chuyện này ông già kia nhất định sẽ giúp em. Ông ấy còn là bác của ông xã, rất có trọng lượng. Chẳng qua như vậy em sẽ phải mất đi rất nhiều thứ"
Thiên Nhan Duyệt gật đầu. Nàng biết rõ hậu quả nếu làm như vậy, nói: "Không sao. Thực sự em cũng đã không còn muốn làm một siêu sao. Nếu như thật sự có thể ở bên cạnh Tiêu đại ca. Em hy vọng mình sẽ là một người phụ nữ bình thường"
"Được rồi. Chúng ta gọi điện thương lượng với ông già một chút. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, truyền tin tức ra ngoài. Sau đó em nhất định phải mặt dày đi theo Phong. Tốt nhất là cứ ở lại trong Tiêu gia không chịu đi, như vậy không phải là xong sao"
Thiên Nhan Duyệt không khóc nữa. Nhưng chuyện này đúng là xấu hổ. Hơn nữa nếu như để người nhà biết được nàng lại tự động dâng tặng cho một người đàn ông. Không biết người nhà có mắng nàng là đồ không biết xấu hổ không?
Suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng sức hấp dẫn đó vẫn làm nàng gật đầu đồng ý. Đây là nàng đánh cuộc cho tương lai của mình. Trong lòng nàng vẫn luôn tin rằng Tiêu đại ca nhất định quan tâm đến mình.
Ở bên ngoài, Tư Mã Lạc đã lấy ra một tấm bản đồ đặt lên bàn. Đây là bản đồ về nơi ở của cao thủ dị năng nước M. Tất cả các tuyến đường, đường hầm đều được thể hiện rõ ràng.
Thực ra theo ám chỉ của Tư Mã Lạc, đảng đối lập biết sắp đối phó với những người này cũng rất hưng phấn. Nếu như đám cao thủ này bị giết thì tình hình sẽ càng lúc càng xấu đi. Kết quả cuối cùng, tổng thống sẽ làm chuyện này càng lúc càng to lên, mất đi lòng dân.
Cho nên ngoại trừ bản đồ còn đưa ra đề tương đối. Đương nhiên đề nghị này Tư Mã Lạc đều nói hết ra cho Tiêu Thu Phong.
Còn có làm như vậy hay không đương nhiên phải do Tiêu Thu Phong quyết định: "Tổ dị năng tuyệt đối đều là cao thủ. Lực lượng của bọn họ cũng rất thần bí. Cho nên lúc đối địch, các anh nhất định phải cẩn thận. Phải một đao giết chết, không được dùng đao thứ hai"
Gần người chém giết, đám cao thủ dị năng có lẽ không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng là đám dị năng được nước M coi trọng nhất đúng là có điểm lợi hại. Ví dụ như thân thể nhẹ như yến, nhảy cao ba trượng. Mà có những dị năng có thể luyện hóa hỏa nguyên tố, toàn thân toàn lửa, nếu bị dính vào không chết cũng bị lột da.
Yêu và không yêu. Chính Tiêu Thu Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Chỉ là ngày đó nghe được nhân vật chính là Thiên Nhan Duyệt, hắn lập tức quên đi. Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Về phần quan tâm có lẽ đã vượt xa tình bạn.
Mà giết chóc lúc này bởi vì Thiên Nhan Duyệt đã bị ủy khuất. Tiêu Thu Phong chưa bao giờ tức giận như lúc này. Hắn muốn giết tất cả những kẻ đã làm nhục nàng.
"Tiểu Duyệt, em đã lớn rồi, không nên tùy tiện nói như trẻ con, miễn cho mọi người hiểu lầm" Tiêu Thu Phong có thể tiếp nhận Ruth, cũng có thể tiếp nhận Phượng Hề, thậm chí có thể tiếp nhận Thanh Bình Nhi mới chỉ gặp một lần. Nhưng Thiên Nhan Duyệt quá hồn nhiên, ngây thơ. Hắn không muốn làm nàng đau khổ.
Có lẽ chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, nhưng cả đời rất dài.
Nước mắt không thể kìm nổi mà rơi ra. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt thật sự không thể nghĩ ra. Nàng đã bỏ đi sự xấu hổ của một cô gái, nói rõ cho hắn biết. Nàng yêu hắn, tại sao hắn lại không có một chút xúc động nào, hoặc là vui mừng gì. Chẳng lẽ nàng không đáng được hắn yêu sao?
Nàng là Thiên Hoàng mà, được vô số người theo đuổi.... Nhưng trong lòng nàng lại rất cô đơn. Trong giấc mơ mỗi đêm của nàng chỉ có một bóng hình. Hơn một năm qua nàng luôn sống trong giấc mơ đó, nàng vẫn bị dày vò hành hạ.
"Tiêu đại ca, em đã lớn, biết mình đang làm gì. Anh có thể không yêu em, nhưng anh không có quyền cấm em không được yêu anh. Tiêu đại ca, cám ơn anh đã làm nhiều điều như vậy vì em. Cho dù không thể ở bên cạnh anh, nhưng trong lòng em vĩnh viễn chỉ có mình anh"
Thiên Nhan Duyệt cố không làm cho nước mắt chảy xuống, khuôn mặt thê lương có đôi chút vô lực, nàng từ từ rời khỏi lồng ngực ấm áp đó. Nàng cố gắng mỉm cười nói: "Mọi người nhất định có chuyện muốn nói. Em vào phòng trước"
Vẻ buồn bã của nàng làm cho Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa đã mở miệng an ủi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng. Nhìn theo bóng lưng của nàng, cánh cửa đã đóng lại. Mùi hương trên cơ thể nàng vẫn còn đây, nhưng tâm trạng của nàng đã khác.
Tất cả mọi người có chút e ngại, người mở miệng đầu tiên chính là Ruth: "Ông xã, Nhan Duyệt có gì không tốt chứ. Sao anh lại làm cho cô ấy đau khổ như vậy?"
Người đàn ông này đúng là người mà nàng yêu nhất. Nhưng đáng tiếc, người đàn ông này thật sự không biết được lòng dạ phụ nữ. Có đôi lúc làm như vậy sẽ làm cho người phụ nữ đau khổ nhưng càng yêu nhiều hơn. Tâm trạng của Thiên Nhan Duyệt lúc này, nàng có thể hiểu.
Tư Mã Lạc cau mày, mặt nhăn nhó như mướp đắng. trong lòng đang tự hỏi nếu như có một cô gái như Thiên Nhan Duyệt nói yêu hắn, thì đừng nói là vợ hắn mà dù cho tất cả mọi người trên thế giới này không đồng ý, hắn cũng sẽ không từ chối. Cho dù mất đi tất cả nhưng người phụ nữ như Thiên Nhan Duyệt có thể làm cho đàn ông chấp nhận trả giá. Nhưng Tiêu Thu Phong sao lại từ chối.
Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ cũng đang thầm than trong lòng. Nhưng bọn họ không có quyền lên tiếng.
Tiêu Thu Phong cười hào sảng, nói: "Bởi vì cô ấy quá thiện lương, quá tốt, cho nên anh hy vọng cô ấy sống hạnh phúc cả đời. Ruth, em cũng biết anh có không ít phụ nữ mà"
Mọi người trầm ngâm không nói. Nếu như lý do này mà buông tha một người phụ nữ như vậy thì không biết có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được.
"Tiêu thiếu gia, chúng tôi lần này mang theo hơn một ngàn người đến đây, chia làm ba đợt tiến vào. Nhóm cuối cùng muộn nhất là chiều mai có thể đến được Seoul. Anh muốn chúng tôi làm gì?"
Thiết Trụ đã mở miệng. Lúc trước cả người hắn đầy sát khí, giờ đã dần dần biết mất. Điều này đại biểu hắn đã tiến bộ.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại nhìn Tư Mã Lạc: "Đã tìm được địa điểm chưa?"
Tư Mã Lạc trả lời: "Đương nhiên đã tìm được. Chẳng qua nghe nói những người này rất mạnh. Thu Phong, mày có chắc chắn không?"
Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối chắc chắn cả. Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: "Thử là sẽ biết"
Ruth thấy Tiêu Thu Phong sắt đá như vậy, không khỏi hừ một tiếng, không tham dự vào việc này mà tiến tới gõ cửa phòng Thiên Nhan Duyệt.
Thiên Nhan Duyệt đang ngồi bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa. Giờ phút này thân thể mềm mại yếu ớt của nàng đang không ngừng run lên. Không cần đi tới, Ruth đã biết Thiên Nhan Duyệt đang khóc. Thực sự gặp phải chuyện này thì dù là nàng cũng sẽ khóc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiếng mở cửa Thiên Nhan Duyệt cũng nghe được. Nàng nhanh tay lau nước mắt. Nàng không muốn làm khó Tiêu Thu Phong. Chỉ cần hắn vui vẻ, nàng có thể thừa nhận tất cả.
Nhưng khi nàng quay mặt lại, vì nước mắt nên mặt nàng trông rất bơ phờ. Nàng càng ra vẻ kiên cường thì càng là cho người ta thương xót.
"Chị Ruth, em không sao đâu. Chị yên tâm, mai mọi chuyện đều sẽ ổn"
Ruth lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng, nói: "Được rồi, Nhan Duyệt, muốn khóc thì khóc đi. Nhìn mặt em thế này còn có thể giấu được ai chứ. Năm đó chị cũng vậy, bị người đàn ông xấu xa này hành hạ bao năm"
Nghĩ lại bọn họ từ đối thủ trở thành tình nhân, quá trình đó đã trải qua vô vàn sóng gió mới có thể có được. Đến lúc đó Ruth mới hiểu thì ra trước kia trong lòng nàng đã có hình bóng của người đàn ông này. Chỉ là tính cách đáng hận đó làm cho nàng không muốn thừa nhận mà thôi.
Thiên Nhan Duyệt lắc đầu: "Không em không khóc, không khóc... hu...."
Nàng đã cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế sự đau lòng. Giống như một thiên sứ đang vui vẻ trong nháy mắt bị từ chối, bị đẩy vào trong địa ngục. Cuộc sống tương lai chỉ là một màu đen tăm tối.
Ruth vỗ vỗ vai nàng, nói: "Nhan Duyệt, đừng quá đau lòng. Thực ra không phải Phong không thích em. Chỉ là cảm thấy không thể mang đến cho em những điều em muốn. Anh ấy còn chưa hiểu được mong muốn của em"
Thiên Nhan Duyệt ngẩn người. Nàng cần gì? Nàng chỉ cần tình yêu.
"Em cũng biết. Trong nhà, Phong còn có Liễu Yên Nguyệt, ở đây còn có chị. Nghe nói còn có Phượng Hề và Vũ. Chị không quan tâm, nhưng em phải suy nghĩ cẩn thận"
Nước mắt của nàng lại rơi lên đôi má. Thiên Nhan Duyệt nói: "Chị Ruth, từ lúc em thích Tiêu đại ca đến nay, em vẫn không mong ước gì nhiều. Em chỉ hy vọng anh ấy để ý đến em, mà em cũng có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy, ở bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy là đủ rồi. Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy"
"Em sẽ không hối hận..."
"Sao em lại hối hận chứ. Chẳng qua bây giờ hối hận hay không cũng có tác dụng gì nữa?" Tiêu đại ca căn bản không thích nàng. Đến tận bây giờ chỉ là tình yêu đơn phương của nàng.
Ruth cười nói: "Vẫn có cơ hội. Nhan Duyệt, nếu như thật sự em đã quyết định, vậy hãy làm cho mình không còn đường lui đi"
Khi Ruth nói ra suy nghĩ của mình, Thiên Nhan Duyệt giật mình hỏi: "Như vậy có thể được không? Tiêu đại ca có thể giận em không?"
"Không, Phong lúc đầu sẽ hơi giận nhưng nghĩ ra sẽ khác. Hơn nữa, chuyện này ông già kia nhất định sẽ giúp em. Ông ấy còn là bác của ông xã, rất có trọng lượng. Chẳng qua như vậy em sẽ phải mất đi rất nhiều thứ"
Thiên Nhan Duyệt gật đầu. Nàng biết rõ hậu quả nếu làm như vậy, nói: "Không sao. Thực sự em cũng đã không còn muốn làm một siêu sao. Nếu như thật sự có thể ở bên cạnh Tiêu đại ca. Em hy vọng mình sẽ là một người phụ nữ bình thường"
"Được rồi. Chúng ta gọi điện thương lượng với ông già một chút. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, truyền tin tức ra ngoài. Sau đó em nhất định phải mặt dày đi theo Phong. Tốt nhất là cứ ở lại trong Tiêu gia không chịu đi, như vậy không phải là xong sao"
Thiên Nhan Duyệt không khóc nữa. Nhưng chuyện này đúng là xấu hổ. Hơn nữa nếu như để người nhà biết được nàng lại tự động dâng tặng cho một người đàn ông. Không biết người nhà có mắng nàng là đồ không biết xấu hổ không?
Suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng sức hấp dẫn đó vẫn làm nàng gật đầu đồng ý. Đây là nàng đánh cuộc cho tương lai của mình. Trong lòng nàng vẫn luôn tin rằng Tiêu đại ca nhất định quan tâm đến mình.
Ở bên ngoài, Tư Mã Lạc đã lấy ra một tấm bản đồ đặt lên bàn. Đây là bản đồ về nơi ở của cao thủ dị năng nước M. Tất cả các tuyến đường, đường hầm đều được thể hiện rõ ràng.
Thực ra theo ám chỉ của Tư Mã Lạc, đảng đối lập biết sắp đối phó với những người này cũng rất hưng phấn. Nếu như đám cao thủ này bị giết thì tình hình sẽ càng lúc càng xấu đi. Kết quả cuối cùng, tổng thống sẽ làm chuyện này càng lúc càng to lên, mất đi lòng dân.
Cho nên ngoại trừ bản đồ còn đưa ra đề tương đối. Đương nhiên đề nghị này Tư Mã Lạc đều nói hết ra cho Tiêu Thu Phong.
Còn có làm như vậy hay không đương nhiên phải do Tiêu Thu Phong quyết định: "Tổ dị năng tuyệt đối đều là cao thủ. Lực lượng của bọn họ cũng rất thần bí. Cho nên lúc đối địch, các anh nhất định phải cẩn thận. Phải một đao giết chết, không được dùng đao thứ hai"
Gần người chém giết, đám cao thủ dị năng có lẽ không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng là đám dị năng được nước M coi trọng nhất đúng là có điểm lợi hại. Ví dụ như thân thể nhẹ như yến, nhảy cao ba trượng. Mà có những dị năng có thể luyện hóa hỏa nguyên tố, toàn thân toàn lửa, nếu bị dính vào không chết cũng bị lột da.
/585
|