Nhìn thấy Liễu Yên Hồng không cho cơ hội, Triển Liên Diệp đã khinh bỉ mắng Tiêu Thu Phong: "Anh ….. anh không phải là đàn ông, anh là một kẻ nhu nhược!" Một nữ sinh khinh thường mở miệng mắng lại: "Triển Liên Diệp, anh đấu với anh Phong, chẳng khác nào tự tìm nhục, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, đỡ phải mất đi uy phong ngày trước"
Trong học viện Bắc Hải, ai cũng biết Triển Liên Diệp là chiến tướng của câu lạc bộ kiếm đạo, các giải kiếm đạo hắn đều đạt được danh hiệu quán quân, cho nên ngoài việc nữ thì ái mộ, nam thì càng kính nể hắn vài phần. Đối với cảm giác ưu việt này, làm cho hắn sinh ra một sự kiêu ngạo.
Liễu Yên Hồng từ chối, ngay lập tức hắn không thể thừa nhận, bởi vì hắn chưa từng nghĩ qua, nàng sẽ từ chối hắn. Có vẻ như Triển Liên Diệp từ chối lòng tốt này, lạnh lùng liếc Tiêu Thu Phong, sau đó thâm tình nhìn Liễu Yên Hồng nói: "Yên Hồng, người này ngay cả dũng khí xuất đầu vì em cũng không có, hắn căn bản không xứng làm người yêu của em, chỉ có anh, Triển Liên Diệp, mới xứng đáng làm người yêu của em"
Gặp phải loại tình thánh này, Tiêu Thu Phong cũng không nói gì, theo đuổi người con gái mình thích, cái này không có gì sai, nhưng mà người ta đã không đồng ý, lại còn muốn tiếp tục dây dưa cho đau khổ, đã đánh mất phong độ và lý trí của một thằng đàn ông.
Cho dù đánh bại được mình, Yên Hồng sẽ thay đổi suy nghĩ sao? "Liễu Yên Hồng, Triển Liên Diệp là nam sinh ưu tú nhất học viện Bắc Hải, bạn bỏ qua sẽ hối hận, mặc dù người kia nhìn rất đẹp trai, nhưng chỉ là một tên ăn chơi mà thôi, bạn nhất định phải lựa chọn cẩn thận, cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời"
Bằng hữu của Triển Liên Diệp lập tức phân tích một bài diễn thuyết, đại ý nói rằng, nếu không có thằng kia, thì cả đời Liễu Yên Hồng coi như xong.
"Người anh em, diễm phúc của chú thật lớn, nhưng phiền toái xem như cũng không ít, bất quá anh cũng lần đầu tiên chứng kiến, có người khiêu chiến chú, chú cũng nên cho người ta cơ hội đi"
Thằng kia sống hay chết cũng không liên quan đến Tư Mã Lạc, không ngờ mời người này đi đối phó với Đông Phương Bất Bại, mà lại xuất hiện một thằng kua gái không được, đòi động thủ
. Khi đã có náo nhiệt, đầu tiên là phải xem trước. "Tốt, tôi cho chú một cơ hội" Thật không ngờ, giúp đỡ kiểu này, cũng có thể gặp phiền phức, hồng nhan họa quốc, quả nhiên là có đạo lý. Cho dù là một tiểu nha đầu, lại có thể có một kẻ ái mộ điên cuồng như vậy.
Triển Liên Diệp cười đắc ý, vẻ mặt điên cuồng khi nãy đã từ từ tỉnh táo lại, hắn rất tự tin vào bản thân, hôm nay nhất định phải làm cho người này đẹp mắt, làm cho Liễu Yên Hồng biết, hắn mới là người đàn ông chân chính của nàng, người kia, không xứng.
"Tôi là kiếm đạo cửu đoạn, anh phải cẩn thận, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình" Có lẽ ngày thường ỷ vào kiếm đạo làm loạn, giờ phút này cũng có người đã đưa cho hắn một cây kiếm gỗ.
Nhưng Tiêu Thu Phong không cầm lấy kiếm gỗ, cười nói: "Tôi cho chú ba chiêu, cái thứ của tiểu Nhật Bản đó, thật sự không có gì mới mẻ, chỉ cần chú tiếp được một quyền của tôi, chú thắng"
Loại cuồng vọng này, đã làm động lòng người. Triển Liên Diệp cười, cười đến đắc ý, hắn cứ như là một con ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết cái gì mới gọi là cao thủ, tưởng rằng học mấy chiêu kiếm của đám tiểu Nhật Bản kia là cho mình thiên hạ vô địch, trên đời này những thằng bại não như vậy thật sự còn rất nhiều. Trèo càng cao thì té càng nặng.
Hắn không để ý đến việc đó, chỉ muốn đánh chết người này, dù sao với thân phận của hắn, cùng lắm là bồi thường một chút tiền.
Tiêu Thu Phong vốn không muốn so đo với thằng ngu này, nhưng thằng ngu tên Triển Liên Diệp này, thật sự là cần phải được dạy dỗ một khóa, thật ra thì hắn cũng muốn nặng tay, chỉ cần cho một bài học là được.
Không khí trở nên yên tĩnh, mọi người tự động, vây thành một vòng tròn, cái này không phải là trận đấu, căn bản là trò chơi, thậm chí hứng thú ra tay cũng không có, Tiêu Thu Phong cảm thấy chuyện này rất là ngại, hình như rất khi dễ thằng nhỏ này thì phải? "Triển Liên Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu, chỉ cần đánh bại người này, sẽ có cơ hội theo đuổi Liễu Yên Hồng"
Người nữ sinh nào mà không thích anh hùng, cái đó là định lý hiển nhiên, nhưng bọn học căn bản không biết rằng, Liễu Yên Hồng là một nữ sinh đặc biệt, nếu muốn làm cho nàng động lòng, thì không có nghĩa phải là anh hùng. Nhưng chỉ là, Tiêu Thu Phong không cho chúng có cơ hội là anh hùng, làm cẩu hùng có lẽ còn được thông qua.
Kiếm gỗ trong tay, vì sự công bằng, Triển Liên Diệp không đội mũ giáp, vì trong lòng hắn, người đàn ông này không có cách nào có thể đến gần hắn, đương nhiên cũng không thể làm hắn bị thương, vì thế hắn không lo lắng "Tôi cho anh biết thế nào là ba chiêu của tôi….."
Khí thế của kiếm gỗ tăng lên, dùng toàn lực để chém tới Tiêu Thu Phong, sự sắc bén này, ngoại trừ Liễu Yên Hồng và các cô bạn tốt ra, các học sinh khác đều mở to mắt, trong lòng không khỏi cảm thán: "Cao thủ!"
Thân hình của Tiêu Thu Phong tựa hồ như không động, nhưng một kiếm kia đã trượt qua, khi Triển Liên Diệp sượt qua cái bóng thì bốn phía có tiếng hô: "Phía sau, phía sau kìa….." Hắn đột nhiên xoay người lại, phát hiện ra người đàn ông này đang đứng sau lưng hắn.
Kiếm gỗ trong tay đã đánh ra chiêu thứ hai, hắn hét lớn: "Hoàng kiếm thức!" Kiếm gỗ kéo theo tiếng gió soàn soạt, nhưng người đàn ông kia lại chợt biến thành cái bóng, kiếm gỗ đi đến, xuyên qua tàn ảnh của Tiêu Thu Phong, làm cho hắn không phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Ba chiêu đã hết, Tiêu Thu Phong lui lại một chút, còn Triển Liên Diệp trong sân cũng đã có chút mơ hồ, mặc dù là nắm rất chặt cây kiếm gỗ trong tay, nhưng trên mặt đã chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, trong kiếm đạo, hắn đã đối chiến hơn mấy trăm trận, nhưng đây lại là lần đầu tiên có cảm giác kỳ lạ này.
Hắn căn bản không đụng đến được thân hình của người đàn ông này, khi kiếm đi đến, tất cả chỉ còn lại bóng. "Tốt lắm, tiếp của tôi một quyền!" Tiêu Thu Phong không muốn lãng phí thời gian ở đây, vừa nói xong, thân hình đột nhiên biến mất, một trận gió thổi qua, đã đứng trước mặt Triển Liên Diệp. "Tốc độ thật nhanh….."
Một người nam sinh kinh hoàng kêu lên, kiếm gỗ trong tay Triển Liên Diệp còn chưa kịp nhúc nhích thì thân hình của hắn đã bay đi, cả người văng lên trời, rớt xuống trúng ngay một bụi hoa.
Tiêu Thu Phong đã không tổn thương hắn, rất nhanh, Triển Liên Diệp từ bụi rậm đứng dậy, phẫn nộ hét lớn: "Bất quá tốc độ của anh rất nhanh thôi, có bản lãnh thì tôi đao thật súng thật đối kháng, ai thắng ai thua còn chưa biết rõ"
Nhìn hắn cũng thông minh, đẹp trai, khôi ngô tuấn tú nhưng thật không ngờ, nhân phẩm lại không lỗi lạc như vậy, thua thì thua, còn tìm lý do làm gì? Hai mắt của Tiêu Thu Phong chợt lạnh, thân hình lại động, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Không biết sống chết!"
Hai vầng sáng chợt hiện lên, lực lượng mạnh mẽ của đao tâm làm cho kẻ khác run sợ xuất hiện, không có gì ngăn cản được, chỉ cần cái khí thế này, đã làm cho Triển Liên Diệp kinh hãi, vứt bỏ kiếm gỗ, vội vàng ôm chặt lấy đầu. Đao kình đã bổ nát bụi hoa, làm nó rơi rụng như sao trời, trong đó có những cánh hoa hồng đỏ thẳm, rơi lả tả như một tràn hoa máu.
Triển Liên Diệp ở trong đó, đã trợn mắt há mồm, bởi vì hắn chứng kiến rất rõ, hai đợt đao kình bổ xuống đất, tạo thành hai vết nứt thật sâu, nếu như hai luồng đao kình đó bổ vào người hắn, chắc hắn không thể nào chịu nổi.
Thân thể rốt cuộc không chịu nổi, mệt mỏi ngồi xuống đất, hít thở thật mạnh. Giờ phút này, không ai dám mở miệng, bọn họ, giữa ban ngày ban mặt, ánh mắt của họ, đã trở thành sự ngưỡng mộ, tập trung lên người của Tiêu Thu Phong, Triển Liên Diệp tựa hồ như đã bị bỏ quên.
"Theo đuổi một người mình thích, không có gì sai, nhưng cứ tiếp tục dây dưa nhàm chán, làm mất đi bản sắc của đàn ông, hy vọng sau này, chú không quấy rầy lấy Yên Hồng, chỉ với chú, không xứng đáng với nàng ta"
Lời nói này, mang theo sự giáo huấn, làm cho một kẻ luôn cao ngạo trong học viện Bắc Hải, Triển Liên Diệp cũng không dám lên tiếng, vì sức mạnh của người này, quả thật có thể giáo huấn bất kỳ kẻ nào. "Anh Phong vạn tuế….."
Tiêu Thu Phong thật sự chịu hết nổi mấy cô nữ sinh này, trình độ nhiệt tình quả thật có chút đáng sợ, nhưng Tư Mã Lạc bên cạnh lại hâm mộ đến đỏ mắt, ít nhất hắn cũng là một trong tứ đại công tử, mà ngay cả một cái nhìn cũng không có, người so với người, thật đúng là tức chết đi được. Vất vả lết ra khỏi cổng học viện Bắc Hải, thật không ngờ, Liễu Yên Hồng cũng chạy ra theo.
"Tốt rồi, chuyện có anh giúp đỡ, sau này tin chắc rằng sau này hắn sẽ không quấn quýt lấy em nữa" Không chỉ có tên Triển Liên Diệp, mà ngay cả cái học viện Bắc Hải này, sẽ không thằng nào dám đụng đến này, mọi chuyện đã được giải quyết. Liễu Yên Hồng vểnh miệng, chu mỏ nói: "Phiền muốn chết, hôm nay không có khóa nữa, trở về nói bá mẫu nấu chè cho ăn mới được"
Thật ra thì…..nàng ta không có phiền chuyện của mình, nhưng nhìn thấy ông anh rể này, giả làm bạn trai của mình, hơn nữa còn bị nữ sinh khác chiếm hết tiện nghi, trong lòng nàng rất là khó chịu, không có chút đức gì hết, thật là mất hình tượng đàn ông quá. Tiêu Thu Phong không nói gì, thật sự đã đem Tiêu gia thành nhà của mình, còn muốn mẹ nấu chè cho ăn, tiểu nha đầu này không biết ngượng là gì rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Được rồi, được rồi, em về đi, Tư Mã, đi thôi, chúng ta đi làm chính sự" Tiêu Thu Phong cũng chẳng muốn quan tâm, dù sao mẹ cũng xem nàng như là kho báu vậy, có nói cũng vô dụng, chỉ cần nàng mở miệng, trong nhà có đồ gì cũng đem cho nàng, ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng không so đo với nàng.
Trong học viện Bắc Hải, ai cũng biết Triển Liên Diệp là chiến tướng của câu lạc bộ kiếm đạo, các giải kiếm đạo hắn đều đạt được danh hiệu quán quân, cho nên ngoài việc nữ thì ái mộ, nam thì càng kính nể hắn vài phần. Đối với cảm giác ưu việt này, làm cho hắn sinh ra một sự kiêu ngạo.
Liễu Yên Hồng từ chối, ngay lập tức hắn không thể thừa nhận, bởi vì hắn chưa từng nghĩ qua, nàng sẽ từ chối hắn. Có vẻ như Triển Liên Diệp từ chối lòng tốt này, lạnh lùng liếc Tiêu Thu Phong, sau đó thâm tình nhìn Liễu Yên Hồng nói: "Yên Hồng, người này ngay cả dũng khí xuất đầu vì em cũng không có, hắn căn bản không xứng làm người yêu của em, chỉ có anh, Triển Liên Diệp, mới xứng đáng làm người yêu của em"
Gặp phải loại tình thánh này, Tiêu Thu Phong cũng không nói gì, theo đuổi người con gái mình thích, cái này không có gì sai, nhưng mà người ta đã không đồng ý, lại còn muốn tiếp tục dây dưa cho đau khổ, đã đánh mất phong độ và lý trí của một thằng đàn ông.
Cho dù đánh bại được mình, Yên Hồng sẽ thay đổi suy nghĩ sao? "Liễu Yên Hồng, Triển Liên Diệp là nam sinh ưu tú nhất học viện Bắc Hải, bạn bỏ qua sẽ hối hận, mặc dù người kia nhìn rất đẹp trai, nhưng chỉ là một tên ăn chơi mà thôi, bạn nhất định phải lựa chọn cẩn thận, cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời"
Bằng hữu của Triển Liên Diệp lập tức phân tích một bài diễn thuyết, đại ý nói rằng, nếu không có thằng kia, thì cả đời Liễu Yên Hồng coi như xong.
"Người anh em, diễm phúc của chú thật lớn, nhưng phiền toái xem như cũng không ít, bất quá anh cũng lần đầu tiên chứng kiến, có người khiêu chiến chú, chú cũng nên cho người ta cơ hội đi"
Thằng kia sống hay chết cũng không liên quan đến Tư Mã Lạc, không ngờ mời người này đi đối phó với Đông Phương Bất Bại, mà lại xuất hiện một thằng kua gái không được, đòi động thủ
. Khi đã có náo nhiệt, đầu tiên là phải xem trước. "Tốt, tôi cho chú một cơ hội" Thật không ngờ, giúp đỡ kiểu này, cũng có thể gặp phiền phức, hồng nhan họa quốc, quả nhiên là có đạo lý. Cho dù là một tiểu nha đầu, lại có thể có một kẻ ái mộ điên cuồng như vậy.
Triển Liên Diệp cười đắc ý, vẻ mặt điên cuồng khi nãy đã từ từ tỉnh táo lại, hắn rất tự tin vào bản thân, hôm nay nhất định phải làm cho người này đẹp mắt, làm cho Liễu Yên Hồng biết, hắn mới là người đàn ông chân chính của nàng, người kia, không xứng.
"Tôi là kiếm đạo cửu đoạn, anh phải cẩn thận, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình" Có lẽ ngày thường ỷ vào kiếm đạo làm loạn, giờ phút này cũng có người đã đưa cho hắn một cây kiếm gỗ.
Nhưng Tiêu Thu Phong không cầm lấy kiếm gỗ, cười nói: "Tôi cho chú ba chiêu, cái thứ của tiểu Nhật Bản đó, thật sự không có gì mới mẻ, chỉ cần chú tiếp được một quyền của tôi, chú thắng"
Loại cuồng vọng này, đã làm động lòng người. Triển Liên Diệp cười, cười đến đắc ý, hắn cứ như là một con ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết cái gì mới gọi là cao thủ, tưởng rằng học mấy chiêu kiếm của đám tiểu Nhật Bản kia là cho mình thiên hạ vô địch, trên đời này những thằng bại não như vậy thật sự còn rất nhiều. Trèo càng cao thì té càng nặng.
Hắn không để ý đến việc đó, chỉ muốn đánh chết người này, dù sao với thân phận của hắn, cùng lắm là bồi thường một chút tiền.
Tiêu Thu Phong vốn không muốn so đo với thằng ngu này, nhưng thằng ngu tên Triển Liên Diệp này, thật sự là cần phải được dạy dỗ một khóa, thật ra thì hắn cũng muốn nặng tay, chỉ cần cho một bài học là được.
Không khí trở nên yên tĩnh, mọi người tự động, vây thành một vòng tròn, cái này không phải là trận đấu, căn bản là trò chơi, thậm chí hứng thú ra tay cũng không có, Tiêu Thu Phong cảm thấy chuyện này rất là ngại, hình như rất khi dễ thằng nhỏ này thì phải? "Triển Liên Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu, chỉ cần đánh bại người này, sẽ có cơ hội theo đuổi Liễu Yên Hồng"
Người nữ sinh nào mà không thích anh hùng, cái đó là định lý hiển nhiên, nhưng bọn học căn bản không biết rằng, Liễu Yên Hồng là một nữ sinh đặc biệt, nếu muốn làm cho nàng động lòng, thì không có nghĩa phải là anh hùng. Nhưng chỉ là, Tiêu Thu Phong không cho chúng có cơ hội là anh hùng, làm cẩu hùng có lẽ còn được thông qua.
Kiếm gỗ trong tay, vì sự công bằng, Triển Liên Diệp không đội mũ giáp, vì trong lòng hắn, người đàn ông này không có cách nào có thể đến gần hắn, đương nhiên cũng không thể làm hắn bị thương, vì thế hắn không lo lắng "Tôi cho anh biết thế nào là ba chiêu của tôi….."
Khí thế của kiếm gỗ tăng lên, dùng toàn lực để chém tới Tiêu Thu Phong, sự sắc bén này, ngoại trừ Liễu Yên Hồng và các cô bạn tốt ra, các học sinh khác đều mở to mắt, trong lòng không khỏi cảm thán: "Cao thủ!"
Thân hình của Tiêu Thu Phong tựa hồ như không động, nhưng một kiếm kia đã trượt qua, khi Triển Liên Diệp sượt qua cái bóng thì bốn phía có tiếng hô: "Phía sau, phía sau kìa….." Hắn đột nhiên xoay người lại, phát hiện ra người đàn ông này đang đứng sau lưng hắn.
Kiếm gỗ trong tay đã đánh ra chiêu thứ hai, hắn hét lớn: "Hoàng kiếm thức!" Kiếm gỗ kéo theo tiếng gió soàn soạt, nhưng người đàn ông kia lại chợt biến thành cái bóng, kiếm gỗ đi đến, xuyên qua tàn ảnh của Tiêu Thu Phong, làm cho hắn không phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Ba chiêu đã hết, Tiêu Thu Phong lui lại một chút, còn Triển Liên Diệp trong sân cũng đã có chút mơ hồ, mặc dù là nắm rất chặt cây kiếm gỗ trong tay, nhưng trên mặt đã chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, trong kiếm đạo, hắn đã đối chiến hơn mấy trăm trận, nhưng đây lại là lần đầu tiên có cảm giác kỳ lạ này.
Hắn căn bản không đụng đến được thân hình của người đàn ông này, khi kiếm đi đến, tất cả chỉ còn lại bóng. "Tốt lắm, tiếp của tôi một quyền!" Tiêu Thu Phong không muốn lãng phí thời gian ở đây, vừa nói xong, thân hình đột nhiên biến mất, một trận gió thổi qua, đã đứng trước mặt Triển Liên Diệp. "Tốc độ thật nhanh….."
Một người nam sinh kinh hoàng kêu lên, kiếm gỗ trong tay Triển Liên Diệp còn chưa kịp nhúc nhích thì thân hình của hắn đã bay đi, cả người văng lên trời, rớt xuống trúng ngay một bụi hoa.
Tiêu Thu Phong đã không tổn thương hắn, rất nhanh, Triển Liên Diệp từ bụi rậm đứng dậy, phẫn nộ hét lớn: "Bất quá tốc độ của anh rất nhanh thôi, có bản lãnh thì tôi đao thật súng thật đối kháng, ai thắng ai thua còn chưa biết rõ"
Nhìn hắn cũng thông minh, đẹp trai, khôi ngô tuấn tú nhưng thật không ngờ, nhân phẩm lại không lỗi lạc như vậy, thua thì thua, còn tìm lý do làm gì? Hai mắt của Tiêu Thu Phong chợt lạnh, thân hình lại động, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Không biết sống chết!"
Hai vầng sáng chợt hiện lên, lực lượng mạnh mẽ của đao tâm làm cho kẻ khác run sợ xuất hiện, không có gì ngăn cản được, chỉ cần cái khí thế này, đã làm cho Triển Liên Diệp kinh hãi, vứt bỏ kiếm gỗ, vội vàng ôm chặt lấy đầu. Đao kình đã bổ nát bụi hoa, làm nó rơi rụng như sao trời, trong đó có những cánh hoa hồng đỏ thẳm, rơi lả tả như một tràn hoa máu.
Triển Liên Diệp ở trong đó, đã trợn mắt há mồm, bởi vì hắn chứng kiến rất rõ, hai đợt đao kình bổ xuống đất, tạo thành hai vết nứt thật sâu, nếu như hai luồng đao kình đó bổ vào người hắn, chắc hắn không thể nào chịu nổi.
Thân thể rốt cuộc không chịu nổi, mệt mỏi ngồi xuống đất, hít thở thật mạnh. Giờ phút này, không ai dám mở miệng, bọn họ, giữa ban ngày ban mặt, ánh mắt của họ, đã trở thành sự ngưỡng mộ, tập trung lên người của Tiêu Thu Phong, Triển Liên Diệp tựa hồ như đã bị bỏ quên.
"Theo đuổi một người mình thích, không có gì sai, nhưng cứ tiếp tục dây dưa nhàm chán, làm mất đi bản sắc của đàn ông, hy vọng sau này, chú không quấy rầy lấy Yên Hồng, chỉ với chú, không xứng đáng với nàng ta"
Lời nói này, mang theo sự giáo huấn, làm cho một kẻ luôn cao ngạo trong học viện Bắc Hải, Triển Liên Diệp cũng không dám lên tiếng, vì sức mạnh của người này, quả thật có thể giáo huấn bất kỳ kẻ nào. "Anh Phong vạn tuế….."
Tiêu Thu Phong thật sự chịu hết nổi mấy cô nữ sinh này, trình độ nhiệt tình quả thật có chút đáng sợ, nhưng Tư Mã Lạc bên cạnh lại hâm mộ đến đỏ mắt, ít nhất hắn cũng là một trong tứ đại công tử, mà ngay cả một cái nhìn cũng không có, người so với người, thật đúng là tức chết đi được. Vất vả lết ra khỏi cổng học viện Bắc Hải, thật không ngờ, Liễu Yên Hồng cũng chạy ra theo.
"Tốt rồi, chuyện có anh giúp đỡ, sau này tin chắc rằng sau này hắn sẽ không quấn quýt lấy em nữa" Không chỉ có tên Triển Liên Diệp, mà ngay cả cái học viện Bắc Hải này, sẽ không thằng nào dám đụng đến này, mọi chuyện đã được giải quyết. Liễu Yên Hồng vểnh miệng, chu mỏ nói: "Phiền muốn chết, hôm nay không có khóa nữa, trở về nói bá mẫu nấu chè cho ăn mới được"
Thật ra thì…..nàng ta không có phiền chuyện của mình, nhưng nhìn thấy ông anh rể này, giả làm bạn trai của mình, hơn nữa còn bị nữ sinh khác chiếm hết tiện nghi, trong lòng nàng rất là khó chịu, không có chút đức gì hết, thật là mất hình tượng đàn ông quá. Tiêu Thu Phong không nói gì, thật sự đã đem Tiêu gia thành nhà của mình, còn muốn mẹ nấu chè cho ăn, tiểu nha đầu này không biết ngượng là gì rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Được rồi, được rồi, em về đi, Tư Mã, đi thôi, chúng ta đi làm chính sự" Tiêu Thu Phong cũng chẳng muốn quan tâm, dù sao mẹ cũng xem nàng như là kho báu vậy, có nói cũng vô dụng, chỉ cần nàng mở miệng, trong nhà có đồ gì cũng đem cho nàng, ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng không so đo với nàng.
/585
|