Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 64 - Bằng Hữu Mới

/83


Quân Dật Chi bỗng nhiên toát ra một câu thực xin lỗi, làm Du Tiểu Vãn ngây ngẩn cả người, “Chuyện gì mà thực xin lỗi?”

Quân Dật Chi nhanh chóng liếc xéo nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng ngây thơ không biết gì, không phải là vờ vịt nói xạo, trong lòng bỗng cảm thấy buông lỏng, thần thái liền bay lên, cũng không lại làm bộ làm tịch, ngón tay gõ vào bàn cờ, nói: “Hạ cờ ở chỗ này.”

Du Tiểu Vãn thử đặt cờ trắng vào chỗ hắn chỉ, lại nhìn kỹ thế trận, mặt mày nhíu lại…… Quân Dật Chi lấy quạt gõ nàng một cái, “Ngươi đã đem bàn cờ này làm ra thành như vậy, cho dù là thần tiên cũng không có khả năng dùng một quân cờ mà cứu sống được, phải từ từ mà làm thôi.”

Chỉ vào bàn cờ, cặn kẽ giải thích những điểm huyền diệu bên trong, hắn giảng rất hay, lời lẽ lại dễ hiểu, Du Tiểu Vãn nghe mà say sưa, hơn nữa rất nhanh nắm được mấu chốt.

Giảng giải một hồi, thế cục trên bàn cờ cũng giải xong, phần sau phải xem Duy Phương công chúa hạ cờ ở đâu mới tính tiếp, Du Tiểu Vãn liền bỗng nhiên lại nhắc lại lời nói ban nãy, “Ngươi có chuyện gì muốn xin lỗi?”

Khuôn mặt tuấn tú của Quân Dật Chi đột nhiên nhăn nhúm lại, hắn trừng trừng nhìn vào bàn cờ, không them quan tâm nàng. Hắn mới không cần nói cho nàng, vừa rồi nàng không nói chuyện với hắn, làm hại hắn nghĩ rằng nàng còn vì lời hắn nói ngày đó mà tức giận, mới cố ý nói xin lỗi. Nếu sớm biết nàng căn bản không nhớ chuyện lúc trước, hắn mới lười xin lỗi.

Du Tiểu Vãn thấy hắn đột nhiên lãnh đạm, cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nói thầm một câu, “Hỉ nộ vô thường.”

Quân Dật Chi chỉ làm không có nghe thấy, cẩn thận nghiên cứu ván cờ. Chỉ chốc lát sau, Duy Phương công chúa hái mấy cành hoa mai quay trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng. Nàng đặt mông ngồi xuống đối diện, đỉnh đạc hỏi, “Thế nào, hạ cờ chưa?” Nhìn xuống thế cục bàn cờ, phát hiện Du Tiểu Vãn đã hạ cờ, cẩn thận suy tư một chút, mới lại hạ cờ.

Du Tiểu Vãn phát giác vị ngồi bên cạnh mình là một cao thủ, liền đơn giản không cần suy nghĩ, hoàn toàn đem việc ném cho Quân Dật Chi, hắn bảo hạ cờ thế nào, nàng liền làm thế ấy. Cuối cùng ván cờ biến thành Quân Dật Chi đấu với Duy Phương Đại công chúa, chẳng qua là thông qua tay của Du Tiểu Vãn thủ mà thôi. Quân Dật Chi vừa đánh cờ vừa giải thích tác dụng của bước cờ, Du Tiểu Vãn được lợi rất nhiều, bất quá Quân Dật Chi làm tiên sinh chuyến này cũng không phải làm không công. Hắn đem nàng làm tiểu nha hoàn, một chốc bảo rót chén trà, một chốc lại bảo lấy bánh ngọt, hơn nữa thấy Du Tiểu Vãn không có ý kháng cự, liền càng thêm sai sử bất diệc nhạc hồ, nếu không phải bởi vì nam nữ có khác, hắn đều hận không thể gác chân lên bàn, để Du Tiểu Vãn bóp chân cho hắn.

Cuối cùng Duy Phương Đại công chúa thua, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, chỉ vào Quân Dật Chi nói: “Nguyên lai ngươi bình thường đều nhường ta.” Sau đó lại nhìn tới nhìn lui hai người, đột nhiên bí hiểm toét miệng cười, “Hai người các ngươi hợp nhau đối phó một mình ta.”

Du Tiểu Vãn thế này mới phát hiện mình và Quân Dật Chi ngồi có chút gần nhau quá mức, thật sự không hợp lễ giáo, vội lấy chén trà trên bàn đặt vào giữa, xê dịch thân mình, ngăn cách chút khoảng cách. Quân Dật Chi da mặt rất dày, bị nói thế vẫn vui cười nói: “Tiểu cô cô không phải tự nhận là cao thủ sao? Cao thủ chân chính là không sợ bất luận kẻ nào.”

Duy Phương công chúa làm cái mặt quỷ với hắn, quay sang nói với Du Tiểu Vãn: “Chúng ta vào rừng đi dạo đi, để Dật Chi hái giúp chúng ta mấy cành hoa mai, chỗ cao ta hái không đến.”

Du Tiểu Vãn đang cảm thấy không được tự nhiên, vội lắc đầu tỏ vẻ mình sợ lạnh, “Các ngươi đi là được rồi.”

Quân Dật Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng lên, bỗng nhiên cong môi cười, không nói một lời liền đứng lên, còn kéo Duy Phương công chúa dắt ra ngoài.

Du Tiểu Vãn thế này mới thở dài một hơi, thật sự là…… Trước kia mình chưa bao giờ thích người ngoài tới gần, chỉ để cho Sơ Vân, Sơ Tuyết và Triệu ma ma ở cạnh. Cho dù là Duệ biểu ca, trước kia đều là lấy lễ tướng đãi với nàng, ngẫu nhiên có nắm tay một chút, nhưng cũng phải xác nhận xung quanh không người mới dám cùng đi dạo một đoạn. Lúc đó, nàng chỉ cần nghĩ đến thôi là đã xấu hổ cả một buổi! Vừa rồi sao lại bất tri bất giác ngồi gần Quân Nhị công tử đến như vậy?

Du Tiểu Vãn cảm thấy mặt mình như sắp phát sốt, vội cúi đầu uống trà để che giấu.

“Nữ thí chủ, bần tang có một câu muốn hỏi, sau khi uống thuốc, có cảm giác thế nào?” Trí Năng và Tào Trung Mẫn cũng vừa đánh cờ xong, Tào Trung Mẫn đang ngắm nghía bộ quân cờ yêu quý bằng ngọc trắng của Trí Năng, Trí Năng thì qua ngồi cạnh Du Tiểu Vãn, hỏi.

Du Tiểu Vãn liền nói cho hắn, trong bụng cảm thấy như có hỏa thiêu, lúc Tương Đại nương uống thuốc xong cũng có cảm giác này.

Đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng vọng vào giọng nói đầy khinh thường của Tào Trung Nhã, “Ta nói a, sao mới đầu năm mà biểu tỷ lại chạy lên chùa miếu làm gì, nguyên lai là đến gặp hòa thượng tuấn tú.” Ngữ khí giống như đang thì thầm với ai, nhưng độ lớn thanh âm lại đủ cho người bên ngoài có thể nghe thấy.

Còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Tào Trung Duệ liền vang lên, “Tam muội đừng nói bậy, Trí Năng đại sư là cao tang đắc đạo, huống chi cửa phòng mở rộng…….”

“Cửa phòng mở rộng thì thế nào? Còn không phải là cô nam quả nữ!” Tào Trung Nhã hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh vào trong phòng, kiễng chân nhìn chung quanh, lập tức dùng tư thái trên cao nhìn xuống nhìn Du Tiểu Vãn, căm tức nói: “Không phải tỷ nói là đi cùng Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử sao? Bọn họ đâu? Tỷ lại gạt người có phải hay không? Kỳ thật chính là đi tìm gã hòa thượng này.”

Trí Năng đại sư nghe lời thô bỉ như vậy, khuôn mặt tuấn dật vẫn không hiện lên một tia cảm xúc, hai tay hợp thành chữ thập, đọc phật hiệu, “A di đà Phật, tiểu thí chủ nên sửa khẩu nghiệp* đi.”

* khẩu nghiệp = tội lỗi do miệng lưỡi gây nên. Theo Phật giáo, trong 10 nghiệp ác thì khẩu nghiệp là nặn nhất. Trí Năng đang mắng xéo Tào Trung Nhã ăn nói bậy bạ, coi chừng xuống địa ngục, bị cắt lưỡi!

Du Tiểu Vãn trầm mặt xuống, nhìn Tào Trung Nhã, nói: “Nói xin lỗi!”

Tào Trung Nhã hừ một tiếng, định nói “Mơ tưởng”, nhưng khi ánh mắt chạm phải cặp mắt đen như đêm tối của Du Tiểu Vãn, bỗng dưng thấy hoảng sợ, cầu cứu nhìn sang ca ca.

Tào Trung Duệ nhíu mày, hắn thật không nghĩ tới muội lại ăn nói bậy bạ đến như vậy, nói chuyện thật không biết dùng đầu óc, cũng trách mắng: “Nhã Nhi mau xin lỗi!”

Bị hai huynh muội này xem nhẹ, Tào Trung Mẫn đứng dậy khỏi bàn cờ, đi ra phía trước, cũng chỉ trích Tào Trung Nhã: “Tam muội, muội nói chuyện hơi quá đáng, ta cũng ở trong phòng, huống chi vừa rồi còn có Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử, chúng ta cùng ngồi chơi cờ. Muội sao có thể không hỏi xanh đỏ trắng đen liền tùy tiện nói xấu thanh danh của biểu tỷ mình và Trí Năng đại sư?”

Nếu là ở nhà, Tào Trung Nhã khẳng định còn có thể mạnh ngụy biện vài câu, nhưng vừa nghe đến thực sự có Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử, lập tức ra vẻ hổ thẹn, cúi người nói với Trí Năng đại sư, “Thỉnh đại sư tha thứ, tiểu nữ tử cũng là lo lắng biểu tỷ đi sai bước nhầm, mới có thể nhất thời nói lỡ.”

Thần sắc Trí Năng đại sư vẫn lạnh nhạt: “Bần tăng là người xuất gia, sẽ không đem những điều thế tục để ở trong lòng, điều tiểu thư nên làm là bồi tội với biểu tỷ của mình.”

Du Tiểu Vãn nở nụ cười, “Không sao, lần tới tìm một cơ hội, tỷ cũng lo lắng biểu muội đi sai bước nhầm, nhất thời cấp bách nên nói lung tung, coi như huề nhau.”

Tào Trung Nhã thầm nghiến răng, bất đắc dĩ vén áo hành lễ với Du Tiểu Vãn, “Thỉnh biểu tỷ đừng so đo với tiểu muội.” Trong câu nói còn đặc biệt nhấn mạnh mình còn nhỏ tuổi.

Tào Trung Mẫn và Tào Trung Duệ ngại cho mặt mũi, đều mở miệng nói giúp, thỉnh Du Tiểu Vãn không cần để ở trong lòng, Du Tiểu Vãn ra vẻ rộng lượng đáp, “Tỷ nói giỡn thôi, tỷ làm sao có thể chấp nhặt với tiểu hài tử chứ.”

Cư nhiên nói nàng là tiểu hài tử không hiểu chuyện, Tào Trung Nhã vừa muốn phát tác, đột nhiên nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của mẫu thân, liền cố nén xuống, cố gắng nặn ra nụ cười khó coi, “Nguyên lai mới vừa rồi mọi người đang chơi cờ a, muội cũng thích chơi cờ, không biết…… Đại công chúa và Quân Nhị công tử đi đâu?”

“Sợ đại sư tịch liêu, Hàn mỗ cố ý tới chơi, nguyên lai nơi này náo nhiệt như vậy.” Giọng Hàn Thế Chiêu bỗng nhiên truyền vào, chỉ thấy hắn khoác tấm áo lông chồn màu tía, tóc cột lên cao cài trâm bạch ngọc, mày đậm mắt sáng, đứng mỉm cười trước cửa phòng, tựa như lan chi ngọc thụ*.

* Mình không hiểu cụm từ này nghĩa là gì, chắc đại loại tả một người có vóc dáng đẹp, rất có phong thái.

Trí Năng đại sư vội đứng dậy đón khách, Hàn Thế Chiêu đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một cái hộp gấm dẹp. Trí Năng đại sư mở ra xem, thấy là một quyển sách thuốc quý chép tay, khuôn mặt tuấn tú nhất thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội nhiệt tình hô: “Đa tạ đàn việt*, đến đến, mời ngồi. Tịnh Phàm, dâng trà.”

* đàn việt = một cách xưng hộ trong Phật giáo, tương tự từ “thí chủ”, nghĩa là người bố thí.

Hàn Thế Chiêu theo Trí Năng đại sư ngồi xuống, tiểu sa di dâng trà nóng lên. Tào Trung Mẫn và Du Tiểu Vãn sớm đã có chỗ ngồi và chén trà, tiểu sa di giúp bọn họ rót thêm trà mới. Kết quả không ai để ý tới Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã, hai người cứ đứng trong thiện phòng, mặt mày xấu hổ. Du Tiểu Vãn không khỏi cười thầm, vị Trí Năng đại sư này cũng rất lòng dạ hẹp hòi, miệng nói không sao, kỳ thật vẫn còn so đo.

Hàn Thế Chiêu uống mấy ngụm trà nóng, ấm thân mình, thế này mới quay sang chào hỏi mọi người, “Nguyên lai Tào huynh, Tào hiền đệ đều ở.” Đối với nữ hài tử, không tiện chủ động chào hỏi nên hắn chỉ gật đầu chào.

Tào Trung Duệ liền theo lời này ngồi xuống cạnh Hàn Thế Chiêu, hàn huyên vài câu. Tiếng nói chuyện của Tào Trung Nhã lập tức nhỏ xuống vài phần, cũng nhu hòa đi vài phần, “Đúng vậy, ta là theo ca ca đi tới.” Nói rồi còn nhỏ nhẹ cúi người chào một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nói không nên lời thẹn thùng.

Du Tiểu Vãn thổi thổi nước trà, làm cho khí nóng bay lên, ngăn trở vẻ châm chọc trong mắt, chỉ là hành lễ gặp mặt, có cần ngượng ngùng như vậy sao?

Hàn Thế Chiêu có lễ mỉm cười, “Nguyên lai Tào thế huynh, Tào hiền đệ có quan hệ tốt với Trí Năng đại sư như vậy.”

Tào gia huynh đệ vội khiêm tốn vài câu, “Không dám không dám. Đại sư là thế ngoại cao nhân, tiểu khả chính là mộ danh mà đến.”

Kỳ thật thanh danh của Trí Năng đại sư không phải đặc biệt vang dội, bất quá hắn chỉ hơn hai mươi, bộ dạng tuấn dật phi phàm.

Du Tiểu Vãn đoán rằng, nhất định là khi Mẫn biểu ca đưa tin hồi phủ, Trương thị biết mình và Mẫn biểu ca đi cùng Đại công chúa và Quân Nhị công tử, nên vội vàng bảo Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã lại đây kéo giao tình. Nhưng Tào Trung Nhã vừa đến liền đắc tội Trí Năng đại sư, Trí Năng đại sư thoạt nhìn có giao tình rất tốt với Đại công chúa và Quân Dật Chi, còn là người có oán báo oán, xem ra, bước cờ này của Trương thị đã đi sai rồi.

Trí Năng đại sư có sách thuốc quý, liền chuyên tâm nghiên cứu, các thiếu niên thiếu nữ thì ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Chỉ là, nước trà cho Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã luôn không được dâng lên. Tào Trung Duệ thật ra mặt không đổi sắc, sắc mặt Tào Trung Nhã đã có chút khó coi, chính là ngại cho Hàn Thế Chiêu ở đây nên nàng ta không tiện phát tác thôi.

Tán gẫu không được bao lâu, Quân Dật Chi và Duy Phương công chúa trở lại. Duy Phương Đại công chúa đang cầm mấy cành hoa mai, chưng hửng đứng ở cửa phòng, lãnh đạm nhìn quanh căn phòng, chân mày không tự chủ được nhướn lên, nói nhỏ vào tai Quân Dật Chi, “Tên quỷ chán ghét họ Hàn kia sao lại đến đây?”

Quân Dật Chi quét mắt về phía Du Tiểu Vãn, thấy nàng đang ngồi mặt đối mặt với Hàn Thế Chiêu, cũng nhíu nhíu mày, “Đừng để ý đến hắn.” Nói xong liền vào phòng.

Thấy hai người đến, tất cả mọi người đều đứng lên, tiểu sa di vội mời hai vị khách quý ngồi ghế. Duy Phương Đại công chúa chọn ngồi cạnh Du Tiểu Vãn, Tào Trung Nhã có tâm muốn giao hảo với Đại công chúa, vội giành chỗ ngồi bên kia cạnh Đại công chúa. Quân Dật Chi nhanh chóng ngồi vào chỗ cũ của Tào Trung Nhã, vừa hay kế bên Du Tiểu Vãn.

Tào Trung Nhã lúc nàng liền hối hận, vị trí của nàng vốn ngay đối diện Hàn Nhị công tử, hiện tại thành chếch qua một bện, không tiện đáp lời, lại cách Quân Nhị công tử hai người, càng không thể trò chuyện. Nhưng giờ chỗ ngồi đã chia xong, không phải nàng muốn đổi là có thể đổi, đành phải cố nâng cao tinh thần quay sang hàn huyên với Duy Phương Đại công chúa, ra sức khen ngợi kiểu trang sức trên đầu công chúa rất tinh mỹ tuyệt luân. Nàng thường nghe mẫu thân và các phu nhân nói chuyện phiếm, đa số là tán gẫu chuyện này, cho nên bắt chước làm theo, đáng tiếc Duy Phương Đại công chúa hận nhất mình không phải là nam nhi, không thể tùy ý đi khắp giang hồ, bình sinh ghét nhất nói chuyện gì liên quan đến trang sức trang phục, cho nên nghe mà nhíu chặt mày.

Hàn Thế Chiêu định năm nay tham gia kỳ thi mùa xuân, nên rất nhiệt tình cùng Tào gia huynh đệ tán gẫu chuyện khoa cử và tình hình chính trị đương thời. Tào Trung Duệ cũng cực lực phát huy, miệng lưỡi lưu loát, hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng khắc sâu cho Duy Phương công chúa.

Rốt cuộc chỉ còn Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi là không có người để ý tới. Quân Dật Chi liền nhỏ giọng hỏi Du Tiểu Vãn, “Ngươi không đem mứt vào cung sao?”

“Không, cuối năm không đủ hàng.”

Quân Dật Chi lắc lắc đầu nói: “Đáng tiếc, nếu Thái Hậu cảm thấy ngon miệng, nói không chừng còn có thể tuyên ngươi vào cung, tưởng thưởng một phen.”

Du Tiểu Vãn nghe vật, trong lòng chợt động, ngước mắt nhìn hắn, “Vì sao muốn thưởng cho ta?”

Nàng không phải là một tiểu nha đầu không kiến thức, không phải không có người vì có hàng tốt mà được tuyên vào cung ban thưởng, nhưng đó đều là những đại thương nhân đã bán hàng nhiều năm cho hoàng cung. Chỉ có vài miếng mứt mà được thưởng, cũng không tránh khỏi rất khoa trương. Quân Dật Chi là người đi lại trong cung nhiều năm, không có khả năng không biết, lại cố ý nói ra như vậy, chẳng lẽ có nguyên nhân đặc thù gì?

Quân Dật Chi có chút thất thần nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của nàng, theo bản năng nghĩ muốn nói cho nàng, Thái Hậu có khả năng muốn ban hôn cho ngươi và Quân Chi Miễn đó a, ngươi vạn vạn đừng đưa mặt ra trước mắt Thái Hậu. Chính là lời nói đến bên miệng, liền tỉnh táo lại, không thể a không thể, đổi thành vẻ mặt trêu tức cười: “Ngươi gọi ta mấy tiếng ca ca, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao.”

Ánh mắt Du Tiểu Vãn nháy mắt ảm đạm xuống, nguyên lai hắn không muốn nói.

Quân Dật Chi liếc xéo nhìn nàng, “Sầu mi khổ kiểm làm gì? Có phải là thân thích nhiều lắm, buôn bán không tốt làm a, cũng khó trách, nghe nói Trương trắc phi nôn oẹ ghê lắm, cứ đòi ăn mứt mơ của ngươi mơ, nàng là biểu tỷ của ngươi nên ngươi ngượng ngùng thu bạc.”

Du Tiểu Vãn cảm giác thật khó hiểu, “Sao tự dưng lại nhắc đến Trương trắc phi?”

Bên kia, Duy Phương Đại công chúa bị Tào Trung Nhã quấn lấy đến phiền, chịu không nổi quay qua đây, vừa lúc nghe được mấy câu này, liền tiếp lời: “Đó là lúc vào cung thỉnh an, Trương trắc phi liền nói khó chịu, Khương tỷ tỷ mượn mứt mơ cho nàng ta ăn, bằng không, ta còn không biết mứt mơ trong cửa hàng của ngươi ngon như vậy đâu.”

Mắt Du Tiểu Vãn sáng lên, “Khương tỷ tỷ là ai?”

“Nhiếp Chính Vương phi a, tỷ ấy là đích trưởng nữ của Việt Quốc Công, Khương gia.”

Nhiếp Chính Vương phi gọi là Khương tỷ tỷ, Trương Quân Dao gọi là Trương trắc phi, nhân vật hiện lên rõ ràng. Du Tiểu Vãn không nhịn được, khẽ cười một tiếng, “Nguyên lai là như vậy a, ta còn nghe nói là……”

Duy Phương tò mò hỏi, “Nghe nói cái gì a?”

Nghe nói mứt mơ là do Sở thái phi mang vào cung! Cư nhiên ngay cả Nhiếp Chính Vương phi đều nhúng tay vào, một chút mứt mà thôi, còn truyền ra nhiều lời đồn đãi như vậy, là muốn lấy ta làm bè cho chuyện gì sao? Du Tiểu Vãn suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, đám người hoàng gia này thật đúng là tâm cơ thâm trầm, chuyện gì cũng phải khiến người ta phí tâm cân nhắc. Cuối cùng nàng đơn giản không để ý tới, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Du Tiểu Vãn đảo mắt nhìn quanh, lơ đãng phát hiện ánh mắt Quân Dật Chi nhìn về phía mình có chút thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên. Hắn hẳn là vì quan tâm nên mới cố ý lộ ra một chút đi, chính là vì sao không nói thẳng a?

Suy nghĩ một lát, Du Tiểu Vãn liền hiểu được, thiên uy khó dò, người đứng ở chỗ cao nhất, kiêng kị nhất là bị người khác nhìn thấu tâm tư, hắn cho dù là biết được, cũng không tiện nói rõ. Bất quá, nếu hắn nguyện ý lộ ra, phải chăng là có thể hỏi ra càng nhiều?

Du Tiểu Vãn nhịn không được dùng ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, Quân Dật Chi lại nghiêng đầu nghe Hàn Thế Chiêu và Tào gia huynh đệ tán gẫu chuyện chính trị. Du Tiểu Vãn đành phải tìm Duy Phương công chúa nói chuyện, tán gẫu không được hai câu, Duy Phương hứng trí bừng bừng hỏi, “Nói chuyện phiếm ở đây thật nhàm chán, không bằng chúng ta đi cưỡi ngựa đi……. Ngươi biết cưỡi ngựa không?”

Du Tiểu Vãn lập tức cười nói, “Biết a. Vừa lúc ta đã mấy năm không cưỡi ngựa.”

Duy Phương Đại công chúa là loại tính tình nôn nóng nói gió chính là mưa, nghe Du Tiểu Vãn nói thế liền kéo nàng ra ngoài, tìm thị vệ lấy ngựa. Quân Dật Chi chỉ có thể đuổi theo, Hàn Thế Chiêu thấy đoàn người đi mất một nửa, liền cười nói: “Ta cũng đi.” Tào Trung Mẫn nghĩ, bên cạnh Vãn Nhi không thể không có người đi cùng, nên cũng đuổi theo.

Tào Trung Nhã nhìn mà thầm hận, nàng không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi rong thiện phòng, còn Tào Trung Duệ thì không thể không lưu lại ở cùng muội muội.

Bên ngoài, mỗi người cưỡi một con ngựa tốt, tận tình rong ruổi trên Đàm Chá Tự một hồi, ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Duy Phương công chúa có chút ngạc nhiên nhìn Du Tiểu Vãn: “Thật không nghĩ tới ngươi cưỡi ngựa thuần thục như vậy.”

Khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Du Tiểu Vãn nhất thời ngưng trệ, Hàn Thế Chiêu liền đổi đề tài, “Tháng ba sẽ có cuộc thi kỵ xạ, Du cô nương nếu có hứng thú, có thể đi cùng Tào huynh đến xem.”

Du Tiểu Vãn thực sự hứng thú, liền hỏi Tào Trung Mẫn, “Muội thật sự có thể đi sao?”

Tào Trung Mẫn khó xử cười cười, “Cuộc thi kỵ xạ là………”

Hàn Thế Chiêu tiếp lời: “Cuộc thi kỵ xạ là do hoàng thượng tổ chức trong cung, Tào huynh nay đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện, năm nay khẳng định có thể nhận được thiệp mời.”

Tào Trung Mẫn khẽ giật mình, những người có thể đến tham ngộ cuộc thi này đều là con nhà quyền quý trong triều, không phải chỉ cần nhậm chức ở đâu là có thể tham gia, ngay cả phụ thân, cho tới bây giờ cũng không được đến. Chẳng lẽ Hàn Nhị công tử định tặng thiệp mời cho mình? Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Thế Chiêu, thấy Hàn Thế Chiêu thân thiết cười với mình, trong lòng không khỏi kích động, đây chính là thời cơ tốt để kết giao quyền quý a…… Vãn Nhi muội muội thật sự là phúc tinh của ta, luôn có thể ở thời khắc mấu chốt dẫn ta một phen.

Quân Dật Chi khẽ kéo Duy Phương qua một bên, nhỏ giọng nói: “Du phụ là chủ tướng của một thành, chuyện cưỡi ngựa khẳng định cũng là do du phụ dạy cho nàng ấy.”

Duy Phương ôm vẻ mặt hối hận, vội đến cạnh Du Tiểu Vãn, nói: “Xin lỗi, ta…… Không nên nhắc đến vết thương trong lòng ngươi.”

Nhìn bộ dạng hổ thẹn của Duy Phương, Du Tiểu Vãn thật tình cảm thấy nàng rất đáng yêu, khó được một thiên kim như nàng chịu hạ thấp giọng chịu tội, liền rộng rãi nói: “Không sao, cưỡi ngựa là phụ thân dạy ta, ngươi khen ta, ta thật cao hứng, phụ thân…… Cũng sẽ cao hứng.”

Duy Phương công chúa thấy nàng không giận mình, liền hớn hở nở nụ cười. Vì dỗ cho Du Tiểu Vãn thêm vui, Duy Phương tìm cách tô đậm tài cưỡi ngựa của nàng, chỉ vào Tào Trung Mẫn, nói: “Hắn thoạt nhìn hẳn là đã luyện qua vài năm, nhưng kiểu cưỡi ngựa lại là quy củ trong quy củ, không có linh tính bằng ngươi.”

Tào Trung Mẫn tránh ở một bên cũng trúng đạn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hàn Thế Chiêu mỉm cười hỏi lại, “Xin hỏi Đại công chúa, cưỡi ngựa thế nào mới có linh tính?”

Trên mặt Duy Phương Đại công chúa liền lộ ra một tia khinh thường, cười nói, “Ngươi cưỡi ngựa cũng không có linh tính, nói với ngươi cũng vậy thôi.” Quay đầu nói với Du Tiểu Vãn: “Chừng nào đến tháng ba, ta mời ngươi đến xem cuộc thi kỵ xạ.”

Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Hàn công tử mới vừa rồi đã mời ta, ta sẽ cùng đi với Mẫn biểu ca.”

Quân Dật Chi liền nhíu mày liếc nhìn Hàn Thế Chiêu một cái, ánh mắt ngầm có ý uy hiếp. Hàn Thế Chiêu khiêu khích sáng lạn cười nhìn hắn, làm vài cái khẩu hình đáp trả, “Xứng đáng, ai cho ngươi làm bộ làm tịch, cơ hội lướt qua trong chớp mắt thôi.”

Trên đường đi về, Duy Phương công chúa và Du Tiểu Vãn ngồi chung một chiếc xe ngựa, Tào Trung Nhã đi bằng xe của Tào phủ, bọn nam tử đều cưỡi ngựa đi theo. Duy Phương công chúa chịu không nổi màn ép hỏi của Du Tiểu Vãn, đành nói cho nàng chuyện Thái Hậu cố ý muốn chỉ hôn. Du Tiểu Vãn quá sợ hãi, tên Quân Chi Miễn này cao ngạo lãnh mạc, nhưng lại lén đột nhập vào Tào phủ giữa đêm tối, không biết ngầm làm việc cho ai, nàng thật không muốn có bất kì dính líu gì với hắn.

“Đương nhiên, cũng phải chờ ngươi hết kì giữ đạo hiếu.” Duy Phương công chúa vẫn cẩn thận quan sát biểu tình của Du Tiểu Vãn, thấy nàng tựa hồ không muốn, liền xấu xa cười nói: “Hay là trong lòng ngươi đã có người khác nha?”

Du Tiểu Vãn lắc đầu phủ nhận, “Ta nào có quen biết ai?”

Duy Phương công chúa vốn không mấy thủ lễ giáo, hỏi lời này cũng không có ác ý, nghe thế cảm thấy không tin, hỏi tới hỏi lui mấy lần, Du Tiểu Vãn đều thực kiên định nói: “Ta không phải sợ chuyện truyền ra ảnh hưởng tới thanh danh, mà là thật không có!”

Thấy nàng thật sự không có ý trung nhân, Duy Phương công chúa không nhịn được nói thầm vài câu, “Quân gia nam tử đều bị ngươi chướng mắt sao? Chẳng lẽ ngươi thích tên giả nhân giả nghĩa Hàn Thế Chiêu kia? Hay là tên đầu gỗ Mẫn biểu ca của ngươi?”

Cảm thấy lời đánh giá đối với hai người này rất chuẩn xác, Du Tiểu Vãn liền nhịn không được nở nụ cười.

Tiếng hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng người ở ngoài xe ngựa lại nghe rõ rành mạch. Hàn Thế Chiêu và Tào Trung Mẫn nghe tên mình bị điểm danh, bất đắc dĩ nhìn nhau cười, có chút đồng bệnh tương liên.

Chỉ có Quân Dật Chi vẫn duy trì vẻ cười cợt bất cần đời thường ngày, chẳng qua khối cơ bắp trên khuôn mặt tuấn tú lại rất căng thẳng, thấy thế nào đều có chút gượng gạo chống đỡ.

Trở lại Tào phủ, Trương thị gọi hai đứa con đến Nhã Ngũ Đường, hỏi bọn họ có kéo được quan hệ với công chúa và Quân Nhị công tử không, lại biết Thái Hậu cố ý muốn ban cho Du Tiểu Vãn một cửa hôn nhân cao quý, nhất thời hoảng hồn hít một ngụm khí lạnh, gấp đến độ đứng bật dậy, “Điều này sao được!”

Có hoàng thân làm ngọn núi dựa vào, bà khẳng định không thể động vào một xu trong gia sản của Du gia, cho dù ăn vào, nói không chừng đều phải nhổ ra.

Bà đi tới tới lui lui trong phòng vài vòng, bỗng nhiên nảy ra chủ ý, “Việc này phải tìm cậu mợ con thương nghị một chút.”

Tào Trung Nhã rất tán thành, “Quân Chi Miễn công tử sau này sẽ kế thừa tước vị của Thân Vương, Quân Nhị công tử bất quá là một Quận Vương thôi. Nương, con không muốn phẩm vị của Du Tiểu Vãn cao hơn con.”

Trương thị lập tức cho người gửi thư đến Trương phu nhân, Trương phu nhân đọc thư xong liền đi tìm nữ nhi Trương Quân Dao, “Du nha đầu và Ngô thứ phi là cùng một phe, quyết không thể để nha đầu có có một cửa hôn nhân tốt.”

Trương Quân Dao nghĩ nghĩ, không chút để ý cười nói: “Đêm nguyên tiêu, bảo các biểu muội đến vương phủ giúp con giải buồn đi, con sẽ giới thiệu vài người cho các muội ấy.”

Trương phu nhân nghe xong mưu kế của nữ nhi, cũng nhịn không được nở nụ cười.



Chớp mắt liền đến tiết nguyên tiêu, Hoàng Thượng ban thưởng tiệc ngắm hoa trong cung, bọn quan viên đều dẫn theo phu nhân vào cung tham gia yến hội, còn Tào gia tỷ muội và Du Tiểu Vãn thì bị mời đến phủ Nhiếp Chính Vương để giải buồn cho Trương trắc phi. Bởi vì Tiểu Võ thị cũng được mời, nghĩ có thể gặp Ngô Lệ Quyên nên Du Tiểu Vãn cũng không chối từ.

Nhiếp Chính Vương phi không ở trong phủ, Trương trắc phi trở thành người lớn nhất trong vương phủ. Các vị thiếp thất của Vương gia nghe nói có các biểu muội của Trương trắc phi đến, đều lại đây gặp mặt, Du Tiểu Vãn chỉ chào hỏi một chút, liền cáo lỗi đi gặp Ngô thứ phi.

Viện của Ngô Lệ Quyên cách viện của Trương Quân Dao có chút xa, trung gian còn có tòa chính viện của Vương phi, phải đi vòng ra hậu hoa viên. Lúc nha hoàn trong vương phủ dẫn Tiểu Võ thị và Du Tiểu Vãn đi ngang qua hoa viên, Du Tiểu Vãn nghe có tiếng cười nói truyền ra từ trong một sân đình cạnh hoa viên, thoáng có chút tò mò, trong phủ còn có vị khách nào khác sao?

Nha hoàn cười giải thích: “Đó là Liên Hương huyện chủ mượn sân đình để làm tiệc đãi khách.”

Liên Hương huyện chủ* là Khương Viện, muội muội ruột của Nhiếp Chính Vương phi. Du Tiểu Vãn chỉ biết nàng chung tình với Tào Trung Duệ, lại không biết tính tình của nàng thế nào.

* Huyện chủ là một loại tước vị dành cho nữ. Con gái của vua là công chúa. Con gái của công chúa là quận chúa. Con gái của quận chúa là huyện chủ. Con gái của huyện chủ là thành chủ.

Sân đình bên kia có mấy nha hoàn đang mang các loại mứt quả đủ màu đi qua, cười nói, “Đây là mứt quả do biểu muội của Trương trắc phi làm, mời huyện chủ và các vị tiểu thư thưởng thức.”

Khương Viện ăn thử một viên, cười khen: “Quả thực rất ngon. Thay ta nói một tiếng đa tạ.”

Nha hoàn cung kính khom người lui ra, liền có một vị tiểu thư cười nói: “Đương nhiên ngon rồi, đến Thái Hậu cũng thích ăn mứt quả của nàng ta.”

Các tiểu thư quý tộc liền tò mò hỏi, “Ngươi làm sao mà biết?”

Vị tiểu thư kia nhỏ giọng nói, “Lại nói, các ngươi cũng đã từng gặp qua nàng, chính là vị tiểu thư lần trước được Tấn Vương phi gọi lên cùng xem kịch. Nghe nói, Tấn Vương phi có ý muốn gả nàng ta cho Chi Miễn công tử đó a.”

“Nói bậy! Thân phận căn bản là không xứng!” Khương Viện mắng nàng một câu, quay đầu nhìn sang bạn tốt Tĩnh Văn quận chúa của mình, trấn an nói: “Đều là chuyện nghe nhầm đồn bậy, đừng để ở trong lòng.”

Vị tiểu thư kia có vẻ rất bất mãn việc Liên Hương huyện chủ không tin mình, thề son sắt nói: “Ta không lừa các ngươi, Thái Hậu cũng có ý chỉ hôn a.” Nói xong, làm ra vẻ mặt nghĩ mà sợ, ôm cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cũng đừng nói là ta nói.”

“Ngươi……” Khương Viện đang định mắng là nàng nói bậy, nhưng nghĩ đến thân phận của phụ thân nàng, cảm thấy tin hơn phân nửa, lại quay đầu nhìn bạn tốt Tĩnh Văn quận chúa, đã thấy nàng thong thả đi đến cạnh cửa sổ.

Khương Viện vội cùng đi qua, đứng cạnh Tĩnh Văn quận chúa, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi và Chi Miễn ca ca từ nhỏ đến lớn có tình cảm tốt như vậy, Thái Hậu cũng biết, cho dù thật sự muốn chỉ hôn, nhiều lắm là tiểu thiếp thôi.”

Ánh mắt Tĩnh Văn quận chúa vẫn đuổi theo một thân ảnh yểu điệu, thẳng đến khi thân ảnh kia đi qua cổng hoa viên, không thấy nữa mới quay đầu mỉm cười với Khương Viện, “Ngươi không biết ta sao? Ta làm sao có thể để ở trong lòng? Lại nói, Chi Miễn ca ca đối với ta tốt lắm, một nữ nhân như vậy, có thể trở thành uy hiếp gì!”

Khương Viện cười gật gật đầu, đột nhiên nói: “Chúng ta đến chỗ Ngô thứ phi chơi không? Lại nói, ngày đó cũng chưa nhìn kỹ bộ dáng vị tiểu thư kia thế nào.”

Mọi người nghe vậy cũng thấy thú vị, cùng nhau đi đến Thủy Phong Cảnh của Ngô thứ phi.

Du Tiểu Vãn đang trò chuyện với mẹ con Ngô Lệ Quyên, Hỉ Nhi bỗng tiến vào thông bẩm: “Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ và các vị tiểu thư muốn tới vấn an thứ phi.”

Ngô Lệ Quyên vội nói: “Mau mời!”

Một hàng sáu nữ hài đi vào, khác với các thiên kim thông thường, mọi người đều mặc áo khoác ngắn, váy xòe nhẹ nhàng khoan khoái, tóc chải hai mái, trang sức cũng không nhiều, chỉ một hai cây hoa trâm, cũng không mang dây kết.

Ngô Lệ Quyên nhận nhiệm vụ giới thiệu hai bên, “Vị này là biểu muội bà con xa của ta, tên là Du Tiểu Vãn. Các vị này là Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ, Ngải Như Ý, Tương Tiệp, Tiếu Dục, Tần Dư.”

Mọi người hành lễ ra mắt, lần lượt ngồi xuống theo phân vị của mình.

Liên Hương huyện chủ coi như quen biết với Ngô Lệ Quyên nhiều nhất, cười hì hì nói: “Nghe nói chỗ Ngô tỷ tỷ có khách quý đến, chúng ta không mời mà đến, lát nữa đang định chơi phi tiêu, không biết Du muội muội có hứng thú hay không?”

Tĩnh Văn quận chúa liền nói nói: “Ngươi đừng hồ nháo, làm sợ hãi khách nhân, người ta là tiểu thư quy củ a.”

“Tĩnh Văn, ta thế này gọi là sảng khoái! Du muội muội, bắn phi tiêu vui hơn nhiều so với trò đánh trống chuyền hoa, muội không bằng đến thử một lần, không thích thì không chơi là được.” Khương Viện tiếp tục mời.

Du Tiểu Vãn thấy các nàng người người không phải là loại thích đẩy đưa vòng vo, nghĩ đến Triệu quốc công là võ tướng, chỉ sợ các thiên kim mà Liên Hương huyện chủ kết giao cũng là hậu duệ của võ tướng. Con gái của võ tướng quả nhiên khác con gái của quan văn, thoạt nhìn có vẻ sảng khoái nhiều lắm. Lại nghĩ, mẹ con Ngô Lệ Quyên không chừng có lời muốn nói riêng, nàng lại không nghĩ về chỗ của Trương Quân Dao, nhất là nàng cũng có hứng thú chơi phi tiêu, vì thế liền cười nói: “Được.”

Khương Viện lập tức nắm tay nàng đứng lên, nói với Ngô Lệ Quyên: “Chúng ta đây đi chơi trước, đến giờ cơm sẽ cho Du muội muội trở về.”

Ngô Lệ Quyên liền cười nói: “Để Hỉ Nhi đi theo hầu hạ đi, sẽ không phiền huyện chủ tự mình đưa người trở lại.”

Cũng là có ý bảo Hỉ Nhi chiếu cố nàng, Du Tiểu Vãn cảm kích mỉm cười với Ngô Lệ Quyên.

Đến sân luyện võ của vương phủ, sớm có thân binh của vương phủ chuẩn bị sẵn tấm bạt bắn phi tiêu, còn có hẳn một cái hộp lớn, đựng rất nhiều phi tiêu, chia thành từng nhóm có sơn màu khác nhau trên đầu. Xem ra Liên Hương huyện chủ thường xuyên đến chơi ở đây.

Du Tiểu Vãn cảm thấy yên tâm, nhiệt tình cùng so tài với các vị thiên kim. Đứng đối diện tấm bạt, Du Tiểu Vãn ném một cái liền trúng hồng tâm, làm Tĩnh Văn và Liên Hương đều sợ ngây người, sửng sốt hỏi, “Muội không phải nói muội không biết chơi sao?”

Du Tiểu Vãn mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy.” Đây thật là lần đầu tiên nàng chơi, bất quá tập võ cũng đã gần một năm, khả năng nhắm chính xác vẫn phải có. Nhưng vì không để người ngoài khả nghi, mấy lần bắn sau, nàng cố ý nhẹ tay, bắn chệch ra ngoài vòng, làm cho lần bắn đầu có vẻ chỉ là vô tình trúng mục tiêu.

Tần Dư đảo tròn ánh mắt, chợt đòi chơi vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên. Du Tiểu Vãn cũng không luống cuống, nghiêm túc cùng các nàng chơi một vòng, mũi tên nào cũng trúng mục tiêu, tuy rằng không phải mỗi lần đều trúng hồng tâm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với sáu người các nàng.

Khương Viện không khỏi hỏi: “Muội có phải từ nhỏ đã tập võ?”

Du Tiểu Vãn cười nhẹ nói: “Học quá một chút da lông, gia phụ là Chỉ Huy Sứ của Hà Nam.”

Mọi người giật mình, liền cười nói: “Nguyên lai cũng là con nhà võ tướng giống chúng ta, kia về sau hãy đi chơi cùng chúng ta đi.”

Tương Tiệp cười nói: “Đúng vậy, vật họp theo loài thôi. Dạo trước, Đỗ gia có phát thiệp mời đến tham dự yến hội, ta không có đi, đến đó phải ở cùng các thiên kim tiểu thư, hết so đồ trang sức của người nào xinh đẹp hơn, lại so kiểu dáng xiêm y của ai mới mẻ độc đáo hơn. Cả đám đều ăn diện xinh đẹp, nói rằng là đến ngắm mai, còn không phải là câu dẫn nam nhân?”

Tĩnh Văn quận chúa khẽ mắng nàng: “Ngươi nói chuyện thật thô bỉ, bất quá, nghe rất sảng khoái……”

Mọi người đều ha ha bật cười, Du Tiểu Vãn khó có dịp cảm thấy thoải mái, nghĩ thầm, có thể kết giao với các thiên kim hào sảng này, thật là một chuyện vui.

Đến giờ cơm, Hỉ Nhi mời Du Tiểu Vãn đi dự tiệc, yến hội của Liên Hương huyện chủ cũng sắp bắt đầu, mọi người liền tạm biệt Du Tiểu Vãn, nói ngày sau sẽ gặp nhau lâu hơn.



Yến tiệc trong cung kết thúc, buổi tụ hội trong vương phủ tụ cũng đã sớm tan. Nhiếp Chính Vương hôm nay ngủ lại trong chính viện của Vương phi. Tắm rửa xong, Vương gia vào trong phòng, ngồi dựa vào ghế, nương nhờ ánh sáng của chiếc đèn làm bằng thủy tinh để xem công văn. Chợt nghe tiếng Vương phi hỏi chuyện nha hoàn ở bên ngoài, một nha hoàn trả lời: “Hôm nay Liên Hương huyện chủ và Du tiểu thư cùng chơi đùa đến tận trưa, khi buổi tiệc bắt đầu mới tạm biệt.”

Vương phi không khỏi tò mò nhíu mày, “Viện Nhi làm sao biết nàng đến đây?”

Nha hoàn kia trả lời: “Trương trắc phi bảo nô tỳ mang mứt quả đến cho huyện chủ ăn thử, huyện chủ nghe nói là Du tiểu thư mang đến, liền đi nói cảm tạ, sau đó quen biết nhau.”

Vương phi lại hỏi huyện chủ chơi cái gì, nói cái gì, cuối cùng cười cười, phái cung nữ lui xuống. Vào trong phòng, Vương phi ngồi xuống cạnh Nhiếp Chính Vương, Vương gia cũng không nâng mắt lên, nói: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”

Vương phi cười mắng một tiếng, “Ta không nói đâu! Bảo bối tâm can Trương trắc phi của chàng, bình thường không lui tới với Viện Nhi, hôm nay lại hảo tâm đưa mứt quả đến cho Viện Nhi, ta nếu hoài nghi nàng làm chuyện khác thường vì có mưu đồ gì đó, chỉ sợ khiến người khác thầm oán. Đợi ngày sau xảy ra chuyện ra, Vương gia tự nhiên sẽ biết……. Với lại, một bé gái mồ côi nho nhỏ, làm sao quan trọng bằng con nối dòng của Vương gia ngài a?”

Nhiếp Chính Vương bất đắc dĩ giương mắt xem nàng, “Ta một chữ cũng chưa nói, nàng đã định tội cho ta rồi.”

Vương phi cười khanh khách, tiến sát vào trong lòng Vương gia, “Được rồi, ta sẽ quản lý tốt hậu viện cho chàng, để nàng ta an an phận phận dưỡng thai trong phủ, chàng chỉ cần lo đại sự của mình là được.”

Nhiếp Chính Vương nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên, cúi đầu in xuống một nụ hôn.

Vương phi hưởng thụ nhắm mắt lại, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đắc ý, buồn cười Trương Quân Dao còn tưởng rằng sinh con trai có thể thay thế được nàng, lại không biết Vương gia và nàng tình thâm ý trọng, càng coi trọng mưu trí và khí phách của nàng, có thể giúp hắn quản lý hậu trạch, làm cho hắn an tâm làm chính sự, nếu không, nàng đã sớm không ngồi nổi vị trí Vương phi này, không cần chờ đến hôm nay.



Chẳng mấy chốc, tháng ba đến. Chim bay cỏ mọc, xuân về hoa nở. Hoa đào, hoa hạnh, hoa lan và đủ mọi loại hoa dại vô danh khác cùng bừng bừng khoe sắc. Ong bướm bận rộn xuyên qua rừng hoa, chim chóc hoan hỉ cất tiếng hót, khắp nơi dạt dào sinh cơ.

Hai tháng trước, Tào Trung Duệ đã cưới Hà Ngữ Phương, bất quá nghe bọn hạ nhân nói, hai người ngủ phòng riêng, chủ yếu viện cớ Tào Trung Duệ còn nhỏ tuổi, lão thái thái và Tước gia cũng không hy vọng bọn họ quá sớm viên phòng, hơn nữa chính Tào Trung Duệ cũng không nguyện ý.

Của hồi môn của Hà Ngữ Phương rất nhiều, nhờ vậy mà nàng ít nhiều cũng có thể diện, lão thái thái lại thường xuyên khen nàng ngoan ngoãn thủ lễ, nên bọ hạ nhân trong Tào phủ không dám coi thường vị nhị thiếu phu nhân này. Du Tiểu Vãn vốn không nghĩ mình sẽ có gì liên quan đến Hà Ngữ Phương, không ngờ sau mấy lần tình cờ gặp nhau trong hoa viên, hai người càng tán gẫu càng thân cận. Hà Ngữ Phương quả thật là một nữ tử rất có nội hàm, bộ dáng nhìn chung cũng không tệ, đáng tiếc có vài chỗ thiếu hụt nho nhỏ. Du Tiểu Vãn kiếp trước nghe nói nàng cuối cùng xuất gia làm ni cô, kỳ thật, ở Tào phủ, so với việc không thể sinh con trai con gái, thì xuất gia làm ni cô cũng không có gì khác nhau. Nàng ngầm hạ quyết tâm, vô luận thế nào đều phải giúp Hà Ngữ Phương một lần, ít nhất cũng giúp nàng có một đứa con bên mình.

Trong hai tháng này, Liên Hương huyện chủ và Duy Phương Đại công chúa mấy lần đến Tào phủ rủ Du Tiểu Vãn đi chơi. Du Tiểu Vãn dần dần thân thiết hơn với nhóm thiên kim của Liên Hương huyện chủ, giao tình với Duy Phương Đại công chúa cũng là ngày một tăng thêm, nồng thắm như hai khuê mật đã tương giao vài thập niên. Chỉ là Du Tiểu Vãn có chút không hiểu, Duy Phương vì sao cứ thường xuyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Hôm nay là ngày thi kỵ xạ, Duy Phương Đại công chúa phải xuất phát từ trong cung, nên giao cho Liên Hương huyện chủ tới đón nàng. Du Tiểu Vãn đã sớm sửa soạn tốt lắm, mặc sẵn một bộ quần áo cưỡi ngựa màu nhạt, vì nàng nghe Liên Hương huyện chủ nói, có hẳn một cuộc thi đua ngựa dành riêng cho nữ tử, hơn nữa Liên Hương huyện chủ đã đáp ứng cho nàng mượn ngựa.

Trong Nhã Ngũ Đường.

“Duệ Nhi, muội muội con mặc bộ xiêm y này có xinh đẹp không?” Hai mắt Tào phu nhân tỏa sáng nhìn bảo bối nữ nhi của mình, quay sang chờ con khẳng định.

Tào Trung Nhã vươn hai tay ra hai bên, cố sức phô diễn bộ xiêm y trên người một cách toàn diện nhất, đi thành một vòng tròn trước mặt ca ca. Áo lụa đỏ thượng thừa, trên ngực thêu đầy hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc lấp lánh, chiếc váy hồng nhạt đang xòe ra như cánh bướm, ẩn hiện hoa văn, bên hông là sợi thắt lưng màu hồng nhạt được kết tỉ mỉ, bên trái mang một khối ngọc bội hình hồ lô làm bằng dương chi ngọc thượng phẩm, bên phải mang một hà bao nhỏ, đựng bạc vụn và khăn hương.

Từ trên xuống dưới, màu sắc chuyển từ đậm đến nhạt, nhìn từ xa giống như một đóa hoa sen mới nở.

Khuôn mặt Tào phu nhân đầy ý cười, cặp mắt thanh tú cũng cong cong theo, đối với mỹ mạo của nữ nhi và bộ xiêm y do tự tay mình chọn lựa này, bà vừa lòng đến độ không thể lại vừa lòng hơn, “Nhất định có thể khiến các thiếu niên công tử phải khom lưng a.”

Tào Trung Duệ nhìn muội muội đổi không dưới mười bộ xiêm y, tinh thần không biết đã sớm bay đến chân trời nào. Hắn tưởng tượng, xiêm y như vậy nếu là mặc trên người Vãn Nhi muội muội, sẽ có bao nhiêu minh diễm, bao nhiêu động lòng người. Đáng tiếc……

Tào Trung Nhã đắc ý vuốt vuốt ống tay áo, “Biểu tỷ thật sự đều đã an bài tốt lắm sao?” Sau đó âm ngoan nói: “Tốt nhất là cho ả ngã chết luôn.”

Trương thị suỵt một cái, làm động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là biểu tỷ con an bài, đây là mượn đao giết người, con đừng có đem tội danh đổ lên đầu biểu tỷ con.”

Tào Thanh Nho năm nay cũng được thiệp mời, có thể mang nữ quyến cùng đi tham gia. Người một nhà, nữ ngồi trên xe ngựa, nam cưỡi ngựa, cùng Du Tiểu Vãn và Liên Hương huyện chủ một trước một sau tới trường đấu.

Trong trường đấu đã sớm người người tấp nập. Những người tham gia đều là con nhà quyền quý, chủ tử không nhiều lắm, nô tài lại rất đông. Nhiếp Chính Vương và Vương phi ngồi trên đài cao quan khán, Quân Dật Chi ngồi chung với người nhà của mình, chợt thấy Nhiếp Chính Vương phi nhìn hắn cười cười, vội đi qua thỉnh an.

Nhiếp Chính Vương phi kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng hỏi, “Năm nay ngươi có tham gia không?”

Quân Dật Chi lắc lắc đầu, “Không có ý nghĩa, không con ngựa nào so được với Trục Phong của ta.”

Vương phi liền cười nói: “Vậy thì Chi Miễn chuyến này thảnh thơi rồi, nghe nói tháng trước, hắn tìm được một con ngựa, tên là Hắc Vân Đạp Tuyết.”

Phép khích tướng vô dụng, Quân Dật Chi vẫn lắc lắc đầu.

“Nếu lúc này hắn làm ra chuyện gì nổi bật, Thái Hậu ước chừng sẽ chỉ hôn cho hắn.” Nhiếp Chính Vương phi giống như vô tình nói: “Không biết là Tĩnh Văn hay là ai. A…… Tĩnh Văn ở bên kia, thoạt nhìn rất thân thiết với Du nha đầu a.”

Quân Dật Chi theo ngón tay của nàng nhìn qua, quả nhiên thấy Du Tiểu Vãn mặc y phục cưỡi ngựa, đang nói chuyện gì đó với Tĩnh Văn và Liên Hương. Ánh mắt khẽ chợt lóe, hắn nhanh chóng xuống khán đài, sải bước đi qua.

Du Tiểu Vãn đang chọn ngựa, Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ và bọn người Tương Tiệp đều dắt một con ngựa đến cho nàng chọn lựa. Du Tiểu Vãn cưỡi ngựa khá tốt, chỉ là không rành cách chọn ngựa, thấy những con ngựa này đều cao lớn tuấn mỹ, nhất thời không biết quyết định ra sao. Quân Dật Chi đi bộ lại đây, cao giọng nói: “Loại ngựa cái này, cưỡi nó cũng tưởng thắng sao?”

Liên Hương huyện chủ thấy người đến là hắn, nhất thời nổi giận, “Ngựa cái sao không thể thắng, nữ tử chúng ta thi đấu đều là cưỡi ngựa cái.”

Quân Dật Chi khinh thường xua tay, ánh mắt đảo qua đàn ngựa một vòng, quay sang cười với Du Tiểu Vãn: “Ta có ngựa có thể cho ngươi mượn, ngươi theo ta đi lấy đi.”

Đám người Liên Hương hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vài phần hoảng loạn.


/83

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status