Liên tưởng đến tiếng tăm ăn chơi đàng điếm, đốt tiền đốt bạc của người này, Du Tiểu Vãn lập tức đạm mạc nói: “Không muốn.”
Quân Dật Chi một chút cũng không buồn, vẫn tiếp tục cười toe đến độ cong cong mắt phượng lên, “Không muốn xem thì thôi. A đúng rồi, ngươi còn thiếu ta một nửa phương thuốc.”
Hai người đứng cạnh nhau có hơi gần gũi quá, Du Tiểu Vãn bất động thanh sắc nhích ra xa hai bước, ám trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn, “Còn chưa phân ra thắng bại, ta cũng không thiếu ngươi”, rồi không thèm nói gì với hắn nữa, người này không cần người bên ngoài đánh giá mình thế nào, nhưng nàng thì vẫn để ý đến thanh danh của mình.
Quân Dật Chi đang định nói gì đó, thì Tào Trung Nhã đã không ngăn được ghen tuông trong lòng, giương giọng hỏi: “Quân Nhị công tử, biểu tỷ, hai người đang nói gì vậy, chúng ta có thể nghe một chút được không?”
Quân Dật Chi nghiêng đầu nhìn Tào Trung Nhã, toét miệng cười khuynh thành, đợi đến khi nàng bị mê hoặc đến độ ánh mắt mông lung, vẻ mặt như say, hắn mới dùng ngữ khí như trêu đùa hỏi: “Có câu phi lễ chớ nghe*, ngươi chưa từng nghe qua sao? Giáo dưỡng ma ma ở nhà ngươi không dạy ngươi sao?”
* Câu gốc là “phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” (Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy). Đây là câu trả lời của Khổng Tử khi được hỏi làm người có đức thì phải làm thế nào. Các nàng hãy thử vào đây để xem thêm.
Thế nhưng nói ta không giáo dưỡng! Tào Trung Nhã lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, ngắt lời người đang nói xác thực không đúng, nhưng hai người các ngươi châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau trước mặt công chúng thì coi được sao? Tào Trung Nhã còn muốn giữ hình tượng đoan trang nhàn tĩnh trước mặt Quân Dật Chi, nên không dám phát hỏa với hắn, liền quay sang thuyết giáo Du Tiểu Vãn, “Biểu tỷ, kinh thành không giống nơi nông thôn như Nhữ Dương, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ nam nữ đại phòng* mới được.”
* Nam nữ đại phòng = giữa nam và nữ phải giữ khoảng cách
Câu nói này, một là, chỉ trích Du Tiểu Vãn ở trước mặt công chúng lại dám tùy ý nói chuyện với nam tử, đúng là thập phần ngả ngớn; hai là, ám chỉ khi nàng ở Nhữ Dương, chỉ sợ ngôn hành cử chỉ còn ngả ngớn hơn. Nếu để Sở thái phi nghe được điều này, khẳng định sẽ phải cẩn thận suy tính một phen. Tào Trung Nhã nhịn không được thầm vỗ tay cho bản thân trong lòng, về sau nên tiếp tục đối phó với biểu tỷ như vậy!
Du Tiểu Vãn chỉ cười nhẹ, không chút để ý nói: “Nam nữ đại phòng là chuyện ngay cả hạ nhân của Du gia cũng phải cẩn trọng giữ gìn, dù là nha hoàn của tỷ, cũng sẽ không tùy ý chủ động yêu cầu nói chuyện với nam tử, tỷ làm sao có thể không nhớ rõ chứ?”
Mới vừa rồi, không phải là Tào Trung Nhã ngươi chủ động nói chuyện với Quân Nhị công tử, muốn hắn tiếp lời mình đó sao? Những người đứng ở đây đều có mắt có tai, ta còn sợ ngươi bịa đặt vài câu chửi bới sao?
Tào Trung Nhã bị nghẹn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Tào Trung Yến là người thành thật, bị khí tràng này làm cho kinh sợ, rụt cổ ẩn qua một bên, e sợ chiến hỏa đốt tới trên người mình. Mẹ con Tào Trung Trinh xưa nay đều đi theo mẹ con Trương thị, sai đâu đánh đó, thấy vậy liền có ý muốn hát đệm, liều mạng suy nghĩphải làm thế nào đánh hạ Du Tiểu Vãn.
Quân Dật Chi trong lòng phiền thật sự, hễ nữ nhân cùng đứng một khối thì y như rằng chính là cãi cọ đấu võ mồm. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ hưng trí bừng bừng, hết nhìn nhìn bên này lại nhìn nhìn bên kia, cuối cùng cười hỏi Tào Trung Nhã, “Ngươi lúc nãy muốn nghe ta nói cái gì?” Cực kỳ hăng hái giúp Du Tiểu Vãn làm chứng việc Tào Trung Nhã chủ động nói chuyện với nam tử.
Tào Trung Nhã tức giận đến đầu ngón tay đều run lên, nhưng cũng không hận Quân Dật Chi, chỉ cảm thấy đây là do Du Tiểu Vãn dụ dỗ, câu mất hồn của Quân Nhị công tử lên người mình. Nàng lúc này thật rất muốn tát một cái lên mặt Du Tiểu Vãn.
Tào Trung Trinh bước lên phía trước vịn tay Tào Trung Nhã, nhỏ giọng nói với Quân Dật Chi: “Tam muội muội chỉ là tò mò thôi, Quân Nhị công tử nếu không muốn nói, cho là chúng ta đắc tội, ta đây xin thay mặt tạ lỗi với công tử.” Nói xong còn thướt tha cúi người hành lễ một cái.
Vị giai nhân trước mắt chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày tú lệ, khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt phượng của Quân Dật Chi chợt sáng ngời, giống nhau mặt hồ mùa xuân được ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra từng đợt sóng lóe sáng. Trái tim Tào Trung Trinh chợt đập liên hồi, nàng không dám nhìn thẳng, ngượng ngùng gục đầu xuống, nghe thanh âm thuần hậu êm tai của hắn: “Nào dám để tiểu thư tạ tội, chỉ có thể trách ta không thích bị người khác ngắt lời, nên tính tình có chút nóng nảy. Kỳ thật là một việc nhỏ, ta quả thật rất không có khí độ, phải là ta xin tạ tội mới đúng.”
Khuôn mặt tú lệ của Tào Trung Trinh nháy mắt ửng hồng như mặt trời buổi bình minh, đầu cúi thấp đến độ gần như sắp chôn vào ngực. Toàn bộ cơ bắp trên mặt Du Tiểu Vãn suýt nhịn không được run rẩy, rất, rất buồn nôn! Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy vị chua trào lên!
Tào Trung Nhã cũng bị chọc giận công tâm, nàng nguyên tưởng rằng đại tỷ là tới giúp nàng, ai ngờ hóa ra cũng là đến câu dẫn Quân Nhị công tử. Giờ khắc này nàng làm sao còn nhớ rõ Nghiêm ma ma dạy cái gì, cũng đã quên mất chữ “nhẫn” mà mẫu thân dạy cho nàng, tính tình điêu ngoa lại nổi lên, quay sang dùng hai tay đẩy mạnh một cái, đẩy ngã Tào Trung Trinh một cái bốn chân chỏng vó.
Nơi này cách Pháp Nguyên Tự không xa, tuy rằng không phải mùng mười lăm tháng giêng, nhưng vẫn có không ít người đến dâng hương. Tào Trung Trinh bị ngã thế này, váy đều bị tốc lên một mảng lên, lộ ra cả chiếc quần lót bằng lụa mỏng màu đỏ ở bên trong. Nha hoàn Thu Nhi vội chạy đến, trước kéo cái váy xuống mới đỡ Tào Trung Trinh đứng lên.
Cú ngã này quả thật rất nặng, một bên mông Tào Trung Trinh bị đau đến đòi mạng, cả buổi cũng không dám chống bằng chân bên kia. Nhưng cái đau trên thân thể cũng không sánh được nỗi đau trong lòng. Tào Trung Trinh làm sao không hiểu tính tình của Tam muội, nàng chính là cố ý chọc cho Tam muội phát hỏa. Bởi vì so với Tam muội và Du biểu muội, sở trường duy nhất của nàng chỉ sợ chính là tính tình dịu ngoan, tuổi tương đối trưởng thành, vóc người đã muốn nẩy nở, đối với một thiếu niên mà nói, đây là một lực hấp dẫn khó cưỡng.
Khi Tam muội đẩy nàng, nàng đã cố ý ngã về phía Quân Dật Chi. Dựa theo những lời đời mà nàng nghe được, Quân Dật Chi phi thường ưa thích nữ sắc, thường xuyên ra vào chốn hoa lâu và tửu phường, còn mấy lần vì tranh giành kỹ nữ với người ta mà ra tay quá nặng, cộng thêm vừa rồi Quân Dật Chi có vẻ có vài phần ý tứ với nàng, nên nàng đoán chắc Quân Dật Chi nhất định sẽ đưa đón lấy nàng, nàng sẽ thuận thế ngã vào trong lòng Quân Dật Chi. Lại không nghĩ rằng, Quân Dật Chi lại lui ra sau một bước, trơ mắt nhìn nàng ngã xuống đất. Người bạc tình như vậy, sao có thể không khiến nàng thương tâm?
Hơn nữa mấy ngày trước đây mới có tuyết rơi, hiện tại vừa đúng lúc tuyết tan, mặt đất vừa ướt lại vừa bẩn, tấm áo khoác nhung viền lông sóc mới làm đã bị dính mấy vết bùn đen ẩm ướt to tướng, nếu còn muốn vào chùa dâng hương, thì không thể lại mặc nữa. Nhưng giờ đang là mùa đông, ngay cả một tấm áo choàng cũng không có, thì nàng hóa ra phi thường nghèo túng trước mặt các tiểu thư cao quý khác.
Tào Trung Trinh không khỏi đỏ hốc mắt, vịn tay Thu Nhi khập khiễng trở về xe ngựa.
Ngay trong nháy mắt Tào Trung Trinh ngã xuống, Quân Dật Chi liền phi thường thủ lễ xoay người nhìn sang chỗ khác, phi lễ chớ thị, miệng cũng không quên tính kế Tào Trung Nhã, “Tào Tam tiểu thư nếu có bất mãn gì đối với Quân mỗ, cứ việc nói thẳng là được, việc gì phải trút giận vào lệnh tỷ?” Cuối cùng còn quay sang nhìn Du Tiểu Vãn, chớp chớp mắt vài cái, rất có hàm ý “Còn không mau cám ơn ta giúp ngươi trút giận”.
Lời vừa nói ra, Tào Trung Nhã nhất thời nóng nảy, còn muốn sẵng giọng biện giải một phen, thì nghe giọng nói vừa mềm nhẹ vừa nghiêm khắc của Trương thị ra lệnh nha hoàn Hồng Nhi, “Hồng Nhi, còn không mau đỡ tiểu thư vào trong xe ngựa đi, trời lạnh thế này, lỡ bị đông lạnh thì làm sao!”
Bọn tiểu bối ở bên này tranh đấu gay gắt, động tĩnh lớn như vậy, bên phía trưởng bối đương nhiên đều nghe hết. Trương thị phát giác thấy nữ nhi nhà mình động thủ đẩy trưởng tỷ, đầu óc liền trống rỗng. Triều đại này chú ý nhất là hiếu đạo và trật tự quy củ, Tào Trung Trinh tuy là thứ nữ, nhưng cũng là tỷ tỷ, có câu trưởng ấu có tự*, vô luận thế nào cũng không thể vô lễ với trưởng tỷ, huống chi còn là ra tay đẩy người trước mặt công chúng, thanh danh hung hãn này sợ là sẽ truyền ra cho tất cả mọi người đều biết.
* Trưởng ấu có tự: lớn nhỏ đều có thứ tự, người nhỏ hơn không thể thất lễ với người lớn hơn.
Bên tai lập tức truyền vào tiếng nghị luận, tuy rằng hai nhà để xe ngựa gần vệ đường, nhưng trên đường vẫn có khách hành hương đi ngang qua, thấy được một màn này, nhất thời lên tiếng chỉ trích Tào Trung Nhã. Trương thị tức giận đến tim đau thắt, xú nha đầu này sao không chịu mọc ra chút đầu óc, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, phải biết ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn suốt mấy tháng, mới làm cho lão thái thái thay đổi suy nghĩ với nàng một chút, lại chọn ngay lúc trước mặt bao nhiêu người ở bên ngoài để lộ nguyên hình…… Còn là ở ngay trước mặt Sở thái phi!
Trương thị vội đuổi Tào Trung Nhã về xe ngựa, miễn cho có càng thêm nhiều người nhìn thấy.
Nhưng Tào Trung Nhã không chịu. Nàng cảm thấy hiện tại không nói rõ ràng, về sau liền càng khó nói rõ, vung tay đẩy Hồng Nhi ra, nhìn chằm chằm Quân Dật Chi, ủy ủy khất khuất nói: “Quân Nhị công tử hiểu lầm ta, ta vừa rồi chỉ cảm thấy tỷ tỷ đứng gần quá, muốn bảo tỷ ấy đứng ra xa hơn một chút thôi, nào biết nàng…….”
Ai ngờ những lời sạo này vào trong tai Sở thái phi, chỉ khiến bà càng thêm cảm thấy nàng thật hung hãn điêu ngoa, không biết liêm sỉ là thế nào.
Trương thị gấp đến quýnh lên, nháy mắt một cái, Tử Nhi và Bích Nhi bên cạnh lập tức bước lên trước, nửa vịn nửa kéo Tào Trung Nhã, dỗ nàng lên xe ngựa, “Tiểu thư có chuyện gì cần nói, chúng nô tì giúp ngài chuyển lời là được.”
Lúc xoay người, Tào Trung Nhã thu được ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân, nên dù trong lòng vẫn cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất, nhưng cũng không dám lại nói gì, đành phải lên xe ngựa.
Trương thị gượng cười quay sang giải thích với Sở thái phi, “Đứa nhỏ này chính là tính tình có chút gấp gáp, kỳ thật nếu nói từ từ, Trinh Nhi đã có thể tránh ra rồi.”
Tào lão thái thái cười vạn phần miễn cưỡng, nhưng cũng không thể không duy hộ thể diện của Tào gia, “Đứa nhỏ này thực sự không có ý xấu, chính là tính tình hơi gấp gáp, làm cho thái phi chế giễu.”
Sở thái phi mỉm cười nói, “Chỉ là tiểu hài tử, còn có thể chậm rãi dạy.” Các phu nhân quý tộc đều như vậy, chuyện gì đều phải tìm một cái cớ dễ nghe, cho dù là chuyện xấu không cần nói cũng hiểu, cũng phải dùng lời nói dối đến che giấu một phen. Để tỏ vẻ mình có khí độ lại hiền thục nhã nhặn, Sở thái phi đương nhiên là cho Tào gia phần thể diện này, trong lòng cũng là khinh thường, gọi một tiếng: “Dật Nhi, mau tới hành lễ. Trời lạnh, đừng đứng trong tuyết, mau đi thắp hương rồi lên phòng tán gẫu.”
Đám người Tào lão thái thái răm rắp vâng theo.
Quân Dật Chi làm như không có việc gì, cười hì hì chạy tới, chắp tay hành lễ với Tào lão thái thái và Trương thị, rồi liền phi thân lên ngựa. Đám vãn bối Du Tiểu Vãn cũng đi tới, hành lễ chào Sở thái phi, sau đó đi ra đứng phía sau Tào lão thái thái, cùng chờ xe ngựa Sở Vương phủ đi xa, mới bước lên lại xe ngựa của mình.
Tào lão thái thái ngồi trong xe ngựa, khuôn mặt già nua ủ dột xuống. Đỗ Quyên kéo ấm lô đến gần, lại rót một chén trà nóng, nhưng lão thái thái lúc này nào còn có tâm tình uống trà, lấy tay ngăn lại , “Giận muốn tức chết rồi.”
Tuy rằng bà không mấy muốn để Vãn Nhi kết thân với tay ăn chơi nổi tiếng Quân Nhị công tử này, nhưng Sở Vương phủ ở trong kinh thành là loại địa vị gì? Sở lão Vương gia là đệ đệ ruột của tiên đế, đương nhiệm Sở Vương gia là đường huynh của Hoàng Thượng, thánh quyến phong long, hai đời vinh sủng. Bản thân Sở thái phi lại tỷ muội với Thái Hậu và Tấn Vương phi, chỉ mỗi ý kiến của bà đối với một nữ tử cũng đủ để ảnh hưởng ý đồ tuyển con dâu của các quý phu nhân khác.
Đỗ Quyên đi lên đấm lưng cho lão thái thái, “Lão thái thái đừng tức giận làm hỏng thân thể, các vị tiểu thư còn trông cậy vào ngài hỗ trợ đính hôn a.”
Đúng là ăn nói hàm hồ, chẳng biết suy nghĩ! Thược Dược khinh thường cười thầm, ngồi xuống bóp chân cho lão thái thái, thấp giọng an ủi: “Sở thái phi là người rộng lượng, sẽ không khó xử một tiểu bối.”
Lời này rất dễ nghe, lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, “Sở thái phi là loại thân phận gì, làm sao có thể loạn truyền chuyện thị phi của một tiểu bối, nhưng vừa rồi có rất nhiều người đi ngang qua! Ai…”
Thược Dược tươi cười nói, “Lão thái thái chờ vì chuyện đó mà u sầu, người qua đường đều là những bình dân bá tánh, lại không quen biết Tam tiểu thư.”
Cũng phải, cùng lắm là đồn đãi một vị thiên kim nào đó điêu ngoa như thế nào, không nói ra dòng họ thì ai dám chắc là Nhã Nhi? Lão thái thái nghĩ nghĩ, nói: “Đi nói với phu nhân, một hồi nữa đến chùa, bảo Tam tiểu thư phải ở lại trong xe ngựa, đừng đi ra ngoài lại mất mặt xấu hổ.”
Đỗ Quyên chạy nhanh xuống xe ngựa, truyền lời cho chiếc xe ngựa phía sau, câu cuối cùng đương nhiên là không dám nói, nhưng Trương thị cũng có thể đoán ra được. Hiện tại là thời khắc đầu sóng ngọn gió, bà cũng biết là phải điệu thấp, nếu để cho những khách hành hương đi ngang qua biết được thân phận của Nhã Nhi, lúc đó thật sự là không kịp hối hận.
Lời này lập tức được Tử Nhi truyền cho Tào Trung Nhã.
Ba tỷ muội Tào thị và Du Tiểu Vãn ngồi chung một xe, không khí bên trong xe lúc này dị thường lửa nóng. Một bên mặt Tào Trung Nhã đỏ đậm một mảng, hai mắt trợn lên trừng trừng nhìn Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lại vân đạm phong khinh, cười vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo.
Sự tình bắt đầu từ dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Tào Trung Trinh. Cái tát này hiển nhiên là do Tào Trung Nhã gây ra. Tào Trung Yến là người thành thật chất phác, thấy được nhưng không dám an ủi, chỉ đồng tình nhìn sang. Du Tiểu Vãn thì không nhịn được. Nàng kiếp trước đã biết được chuyện Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến gặp bất hạnh trong hôn nhân như thế nào, đây đều là do Trương thị an bài, căn cứ vào đạo lý cùng chung mối thù, Du Tiểu Vãn rất là đồng tình hai nữ tử này, cho nên sau khi lên xe liền hỏi, “Mặt của Trinh Nhi tỷ tỷ trên mặt là làm sao vậy?”
Tào Trung Trinh cảm kích liếc nhìn nàng một cái, cũng không dám nói tiếp. Tào Trung Nhã nặng nề hừ một tiếng, “Là ta đánh, đánh thứ nữ tử phóng đãng không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân, vậy thì sao? Thứ ngả ngớn như vậy, không khéo lại làm hỏng thanh danh của Tào gia!”
Hành động vừa rồi của Tào Trung Trinh, Du Tiểu Vãn đều nhìn thấy. Bất quá, nàng cảm thấy một nữ tử muốn theo đuổi hạnh phúc không có gì không đúng, cho nên lập tức trào phúng nói: “Hóa ra Nhã Nhi muội muội còn biết thanh danh Tào gia trọng yếu? Chỉ bằng việc muội hôm nay bám lấy đòi nói chuyện với Quân Nhị công tử, tỷ còn nghĩ là muội không biết nha.”
Lời này đâm trúng chỗ đau trong lòng Tào Trung Nhã, nàng không thấy mình bám lấy Quân Nhị công tử có gì không ổn, nhưng điều khiến nàng buồn khổ chính là Quân Nhị công tử đối với một thứ nữ như Tào Trung Trinh lại có vẻ mặt ôn hoà hơn khi đối với nàng. Đây là ở trong xe ngựa, Tào Trung Nhã làm sao còn có cái gì cố kỵ, vung tay lên định tát vào mặt Du Tiểu Vãn, nhưng tay vừa mới vung ra, khuỷu tay liền đau xót, cánh tay bỗng nửa đường đảo lại, chính mình đánh trúng vào mặt mình, lực tay cũng chẳng mạnh bao nhiêu, nhưng những cái móng tay dài của nàng lại kéo đứt chuỗi ngọc kết trên sợi dây xích tay bằng vàng ròng của mình.
“Nhất định là ngươi làm trò quỷ!” Tào Trung Nhã tức giận đến độ muốn thét chói tai, sợi dây xích vàng này có giá không ít bạc, hôm nay mới lần đầu tiên đeo, liền thiếu mất chuỗi ngọc, làm sao có thể gặp ai?
Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn hỏi lại, “Tỷ làm cái quỷ gì ư? Biểu muội thử hỏi hai vị tỷ tỷ ở đây xem là chuyện gì đi.”
Tào Trung Yến vội vàng cúi đầu, nếu là trước kia, Tào Trung Trinh cho dù nói dối cũng sẽ che lấp giúp Tào Trung Nhã, nhưng hiện tại làm sao còn muốn giúp nàng. Tào Trung Nhã không có người duy trì, mà quả thực cũng không thấy Du Tiểu Vãn nhúc nhích một chút, chỉ có thể rướn cổ trừng mắt nhìn nàng.
Vừa vặn lúc này Tử Nhi đến truyền lời, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Giờ thì muội muội không cần lo lắng nữa, dù cho xích tay hoàn toàn bị hủy cũng không sao, đằng nào cũng không có ai thấy.”
Tào Trung Nhã tức đến buồn nôn, hốc mắt đều đỏ.
Tử Nhi mặt mày căng thẳng, vội nhìn sang Tam tiểu thư, thế này mới phát hiện thiếu mất một chuỗi ngọc trên dây xích đeo tay. Nàng không dám ở lâu, vén áo thi lễ, rồi vội vàng trở lại xe của phu nhân. Trương thị nghe xong, giật cà mình, nước mắt suýt chút nữa là chảy xuống, “Đứa nhỏ này có phải là muốn cho ta lo chết luôn hay không a! Đã nói cái vòng này là do phụ thân nàng sai người làm ra, nàng sao không biết trân trọng một chút?”
Tước gia chỉ xem trọng con trai, nữ nhi là con dòng chính hay thiếp, đối với hắn mà nói cũng không có quá khác nhau, ngày sau Nhã Nhi gả đến nhà chồng, còn phải dựa vào Tước gia mới có thể đứng vững gót chân.
Khúc ma ma vội an ủi phu nhân, “Dù sao cũng không xuống xe ngựa, hiện tại liền cho người đem đi sửa, đến tối khi Tước gia nhìn đến, nhất định sẽ là dây xích nguyên vẹn.”
Trương thị thế này mới gật gật đầu, bảo Khúc ma ma mau đi làm.
Chẳng mấy chốc đoàn xe đến Pháp Nguyên Tự, mọi người lần lượt xuống xe ngựa, đi theo vị tăng lữ tiếp khách vào trong miếu. Du Tiểu Vãn nhỏ giọng nói với Sơ Tuyết: “Đi theo Khúc ma ma.” Nửa đường lại muốn đi sửa dây xích kia, không biết dây xích kia có cái gì đặc biệt, “Nói cho người bên ngoài, dẫn Tam tiểu thư xuống xe.”
Sơ Tuyết lĩnh mệnh, làm bộ như cúi xuống sửa giày, bất động thanh sắc bước chậm chân ra sau.
Đoàn người đi vào đại điện dâng hương, sau khi tặng tiền nhang đèn mới đến hương phòng ngồi nghỉ, chờ ăn cơm chay. Lão thái thái không còn mặt mũi xuất hiện trước mắt Sở thái phi, chỉ hy vọng không cần gặp mặt mới tốt.
Rốt cuộc không phải là nữ nhi mình bị xấu mặt, Trương phu nhân chỉ an ủi tượng trưng cô em chồng bị suy sụp tinh thần vài câu, liền cực kỳ hào hứng nói với nữ nhi và Ngô Lệ Quyên: “Ta đã thỉnh vị đại sư trụ trì trong miếu đến tụng vài đoạn kinh văn cầu phúc cho hai con, một lát nữa, các con nhớ tự mình đến cám ơn đại sư.”
Trương thị gượng chống đỡ tinh thần, phối hợp nói: “Đúng là phải thành tâm nói lời cảm tạ, hy vọng hai người các con đều có thể sớm khai chi tán diệp cho điện hạ.”
Hai người liền nghe lời gật gật đầu, Trương phu nhân cười nói: “Không vội, chờ tụng kinh xong lại đi cũng không muộn.”
Mọi người chia nhau ngồi vây quanh chậu than sưởi ấm. Đợi ước chừng một nén nhang trôi qua, một ma ma quản sự của Trương phủ đi theo một vị tiểu sư phụ đến thông bẩm, “Đại sư đã tụng kinh xong.”
Trương phu nhân vội hỏi: “Vậy nhanh đi qua đó thôi.” Sau đó gọi vài hạ nhân đi cùng. Lão thái thái cũng dặn vài người đi theo Ngô cô nương.
Trương thị rốt cục không nén được lộ ra một nụ cười hớn hở, Du Tiểu Vãn thấy vậy, nhẹ nhàng cong khóe môi lên. Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên vừa ra khỏi hương phòng không bao lâu, một bà tử của Tào phủ liền hoang mang rối loạn chạy vào, thở phì phò bẩm: “Phu nhân……”
Tào lão thái thái nhíu mày, lạnh giọng nói, “Đây là nơi cửa Phật, nói nhao nhao ồn ào còn thể thống gì.”
Bà tử kia hoảng sợ, vội đè thấp thanh âm, nhỏ giọng đáp, “Tam tiểu thư xuống xe ngựa vào trong miếu, đã đi vào cánh rừng phía Tây.”
Lão thái thái khiếp sợ, trừng mắt nhìn Trương thị: “Ngươi dạy nữ nhi thật là giỏi!”
Trương thị cũng bị cái tin này hù dọa đến hết cả hồn, chùa miếu không phải là hậu trạch trong phủ, quay qua quay lại đều có thể gặp nam tử, nếu lỡ truyền ra tin đồn gì, coi như cả đời đều hỏng. Bà vội đứng dậy, “Lão thái thái bớt giận, con dâu đi trước nhìn xem.”
“Còn không mau đi, dong dài cái gì!” Lão thái thái hiện tại hễ thấy Trương thị liền tức giận không thôi.
Trương thị thật muốn mắng bà một ngụm, nhưng rốt cuộc không dám, cố sức nén lại, vịn tay Khúc ma ma vội vàng đi ra ngoài. Trương phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy nói: “Ta cũng đi nhìn xem.”
Hai người một trước một sau ra khỏi hương phòng, thiện phòng nơi các đại sư tụng kinh cũng ở hướng tây, Trương phu nhân chủ yếu là muốn xem diễn, bất quá cũng vẫn quan tâm chất nữ, “Nhã Nhi lại phát tính tình gì nữa vậy?”
Trương thị căm hận nói: “Ta nào biết, đều do ta rất sủng nàng.”
Đi qua hành lang gấp khúc, thấy bóng dáng Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên đi ở phía trước, hai mắt Trương phu nhân chợt sáng lên, bà kéo tay Trương thị. Trương thị hiểu ý, chỉ chỉ con đường hẻm cạnh rừng cây. Hai người nhanh chóng đi vào rừng cây, ngẩng cổ nhìn xung quanh.
Thình lình, một cỗ gió lạnh từ phía sau đánh úp lại, Trương thị cảm thấy cổ mình chợt đau xót, trước mắt tốt đen, không còn tri giác.
Quân Dật Chi một chút cũng không buồn, vẫn tiếp tục cười toe đến độ cong cong mắt phượng lên, “Không muốn xem thì thôi. A đúng rồi, ngươi còn thiếu ta một nửa phương thuốc.”
Hai người đứng cạnh nhau có hơi gần gũi quá, Du Tiểu Vãn bất động thanh sắc nhích ra xa hai bước, ám trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn, “Còn chưa phân ra thắng bại, ta cũng không thiếu ngươi”, rồi không thèm nói gì với hắn nữa, người này không cần người bên ngoài đánh giá mình thế nào, nhưng nàng thì vẫn để ý đến thanh danh của mình.
Quân Dật Chi đang định nói gì đó, thì Tào Trung Nhã đã không ngăn được ghen tuông trong lòng, giương giọng hỏi: “Quân Nhị công tử, biểu tỷ, hai người đang nói gì vậy, chúng ta có thể nghe một chút được không?”
Quân Dật Chi nghiêng đầu nhìn Tào Trung Nhã, toét miệng cười khuynh thành, đợi đến khi nàng bị mê hoặc đến độ ánh mắt mông lung, vẻ mặt như say, hắn mới dùng ngữ khí như trêu đùa hỏi: “Có câu phi lễ chớ nghe*, ngươi chưa từng nghe qua sao? Giáo dưỡng ma ma ở nhà ngươi không dạy ngươi sao?”
* Câu gốc là “phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” (Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy). Đây là câu trả lời của Khổng Tử khi được hỏi làm người có đức thì phải làm thế nào. Các nàng hãy thử vào đây để xem thêm.
Thế nhưng nói ta không giáo dưỡng! Tào Trung Nhã lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, ngắt lời người đang nói xác thực không đúng, nhưng hai người các ngươi châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau trước mặt công chúng thì coi được sao? Tào Trung Nhã còn muốn giữ hình tượng đoan trang nhàn tĩnh trước mặt Quân Dật Chi, nên không dám phát hỏa với hắn, liền quay sang thuyết giáo Du Tiểu Vãn, “Biểu tỷ, kinh thành không giống nơi nông thôn như Nhữ Dương, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ nam nữ đại phòng* mới được.”
* Nam nữ đại phòng = giữa nam và nữ phải giữ khoảng cách
Câu nói này, một là, chỉ trích Du Tiểu Vãn ở trước mặt công chúng lại dám tùy ý nói chuyện với nam tử, đúng là thập phần ngả ngớn; hai là, ám chỉ khi nàng ở Nhữ Dương, chỉ sợ ngôn hành cử chỉ còn ngả ngớn hơn. Nếu để Sở thái phi nghe được điều này, khẳng định sẽ phải cẩn thận suy tính một phen. Tào Trung Nhã nhịn không được thầm vỗ tay cho bản thân trong lòng, về sau nên tiếp tục đối phó với biểu tỷ như vậy!
Du Tiểu Vãn chỉ cười nhẹ, không chút để ý nói: “Nam nữ đại phòng là chuyện ngay cả hạ nhân của Du gia cũng phải cẩn trọng giữ gìn, dù là nha hoàn của tỷ, cũng sẽ không tùy ý chủ động yêu cầu nói chuyện với nam tử, tỷ làm sao có thể không nhớ rõ chứ?”
Mới vừa rồi, không phải là Tào Trung Nhã ngươi chủ động nói chuyện với Quân Nhị công tử, muốn hắn tiếp lời mình đó sao? Những người đứng ở đây đều có mắt có tai, ta còn sợ ngươi bịa đặt vài câu chửi bới sao?
Tào Trung Nhã bị nghẹn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Tào Trung Yến là người thành thật, bị khí tràng này làm cho kinh sợ, rụt cổ ẩn qua một bên, e sợ chiến hỏa đốt tới trên người mình. Mẹ con Tào Trung Trinh xưa nay đều đi theo mẹ con Trương thị, sai đâu đánh đó, thấy vậy liền có ý muốn hát đệm, liều mạng suy nghĩphải làm thế nào đánh hạ Du Tiểu Vãn.
Quân Dật Chi trong lòng phiền thật sự, hễ nữ nhân cùng đứng một khối thì y như rằng chính là cãi cọ đấu võ mồm. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ hưng trí bừng bừng, hết nhìn nhìn bên này lại nhìn nhìn bên kia, cuối cùng cười hỏi Tào Trung Nhã, “Ngươi lúc nãy muốn nghe ta nói cái gì?” Cực kỳ hăng hái giúp Du Tiểu Vãn làm chứng việc Tào Trung Nhã chủ động nói chuyện với nam tử.
Tào Trung Nhã tức giận đến đầu ngón tay đều run lên, nhưng cũng không hận Quân Dật Chi, chỉ cảm thấy đây là do Du Tiểu Vãn dụ dỗ, câu mất hồn của Quân Nhị công tử lên người mình. Nàng lúc này thật rất muốn tát một cái lên mặt Du Tiểu Vãn.
Tào Trung Trinh bước lên phía trước vịn tay Tào Trung Nhã, nhỏ giọng nói với Quân Dật Chi: “Tam muội muội chỉ là tò mò thôi, Quân Nhị công tử nếu không muốn nói, cho là chúng ta đắc tội, ta đây xin thay mặt tạ lỗi với công tử.” Nói xong còn thướt tha cúi người hành lễ một cái.
Vị giai nhân trước mắt chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày tú lệ, khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt phượng của Quân Dật Chi chợt sáng ngời, giống nhau mặt hồ mùa xuân được ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra từng đợt sóng lóe sáng. Trái tim Tào Trung Trinh chợt đập liên hồi, nàng không dám nhìn thẳng, ngượng ngùng gục đầu xuống, nghe thanh âm thuần hậu êm tai của hắn: “Nào dám để tiểu thư tạ tội, chỉ có thể trách ta không thích bị người khác ngắt lời, nên tính tình có chút nóng nảy. Kỳ thật là một việc nhỏ, ta quả thật rất không có khí độ, phải là ta xin tạ tội mới đúng.”
Khuôn mặt tú lệ của Tào Trung Trinh nháy mắt ửng hồng như mặt trời buổi bình minh, đầu cúi thấp đến độ gần như sắp chôn vào ngực. Toàn bộ cơ bắp trên mặt Du Tiểu Vãn suýt nhịn không được run rẩy, rất, rất buồn nôn! Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy vị chua trào lên!
Tào Trung Nhã cũng bị chọc giận công tâm, nàng nguyên tưởng rằng đại tỷ là tới giúp nàng, ai ngờ hóa ra cũng là đến câu dẫn Quân Nhị công tử. Giờ khắc này nàng làm sao còn nhớ rõ Nghiêm ma ma dạy cái gì, cũng đã quên mất chữ “nhẫn” mà mẫu thân dạy cho nàng, tính tình điêu ngoa lại nổi lên, quay sang dùng hai tay đẩy mạnh một cái, đẩy ngã Tào Trung Trinh một cái bốn chân chỏng vó.
Nơi này cách Pháp Nguyên Tự không xa, tuy rằng không phải mùng mười lăm tháng giêng, nhưng vẫn có không ít người đến dâng hương. Tào Trung Trinh bị ngã thế này, váy đều bị tốc lên một mảng lên, lộ ra cả chiếc quần lót bằng lụa mỏng màu đỏ ở bên trong. Nha hoàn Thu Nhi vội chạy đến, trước kéo cái váy xuống mới đỡ Tào Trung Trinh đứng lên.
Cú ngã này quả thật rất nặng, một bên mông Tào Trung Trinh bị đau đến đòi mạng, cả buổi cũng không dám chống bằng chân bên kia. Nhưng cái đau trên thân thể cũng không sánh được nỗi đau trong lòng. Tào Trung Trinh làm sao không hiểu tính tình của Tam muội, nàng chính là cố ý chọc cho Tam muội phát hỏa. Bởi vì so với Tam muội và Du biểu muội, sở trường duy nhất của nàng chỉ sợ chính là tính tình dịu ngoan, tuổi tương đối trưởng thành, vóc người đã muốn nẩy nở, đối với một thiếu niên mà nói, đây là một lực hấp dẫn khó cưỡng.
Khi Tam muội đẩy nàng, nàng đã cố ý ngã về phía Quân Dật Chi. Dựa theo những lời đời mà nàng nghe được, Quân Dật Chi phi thường ưa thích nữ sắc, thường xuyên ra vào chốn hoa lâu và tửu phường, còn mấy lần vì tranh giành kỹ nữ với người ta mà ra tay quá nặng, cộng thêm vừa rồi Quân Dật Chi có vẻ có vài phần ý tứ với nàng, nên nàng đoán chắc Quân Dật Chi nhất định sẽ đưa đón lấy nàng, nàng sẽ thuận thế ngã vào trong lòng Quân Dật Chi. Lại không nghĩ rằng, Quân Dật Chi lại lui ra sau một bước, trơ mắt nhìn nàng ngã xuống đất. Người bạc tình như vậy, sao có thể không khiến nàng thương tâm?
Hơn nữa mấy ngày trước đây mới có tuyết rơi, hiện tại vừa đúng lúc tuyết tan, mặt đất vừa ướt lại vừa bẩn, tấm áo khoác nhung viền lông sóc mới làm đã bị dính mấy vết bùn đen ẩm ướt to tướng, nếu còn muốn vào chùa dâng hương, thì không thể lại mặc nữa. Nhưng giờ đang là mùa đông, ngay cả một tấm áo choàng cũng không có, thì nàng hóa ra phi thường nghèo túng trước mặt các tiểu thư cao quý khác.
Tào Trung Trinh không khỏi đỏ hốc mắt, vịn tay Thu Nhi khập khiễng trở về xe ngựa.
Ngay trong nháy mắt Tào Trung Trinh ngã xuống, Quân Dật Chi liền phi thường thủ lễ xoay người nhìn sang chỗ khác, phi lễ chớ thị, miệng cũng không quên tính kế Tào Trung Nhã, “Tào Tam tiểu thư nếu có bất mãn gì đối với Quân mỗ, cứ việc nói thẳng là được, việc gì phải trút giận vào lệnh tỷ?” Cuối cùng còn quay sang nhìn Du Tiểu Vãn, chớp chớp mắt vài cái, rất có hàm ý “Còn không mau cám ơn ta giúp ngươi trút giận”.
Lời vừa nói ra, Tào Trung Nhã nhất thời nóng nảy, còn muốn sẵng giọng biện giải một phen, thì nghe giọng nói vừa mềm nhẹ vừa nghiêm khắc của Trương thị ra lệnh nha hoàn Hồng Nhi, “Hồng Nhi, còn không mau đỡ tiểu thư vào trong xe ngựa đi, trời lạnh thế này, lỡ bị đông lạnh thì làm sao!”
Bọn tiểu bối ở bên này tranh đấu gay gắt, động tĩnh lớn như vậy, bên phía trưởng bối đương nhiên đều nghe hết. Trương thị phát giác thấy nữ nhi nhà mình động thủ đẩy trưởng tỷ, đầu óc liền trống rỗng. Triều đại này chú ý nhất là hiếu đạo và trật tự quy củ, Tào Trung Trinh tuy là thứ nữ, nhưng cũng là tỷ tỷ, có câu trưởng ấu có tự*, vô luận thế nào cũng không thể vô lễ với trưởng tỷ, huống chi còn là ra tay đẩy người trước mặt công chúng, thanh danh hung hãn này sợ là sẽ truyền ra cho tất cả mọi người đều biết.
* Trưởng ấu có tự: lớn nhỏ đều có thứ tự, người nhỏ hơn không thể thất lễ với người lớn hơn.
Bên tai lập tức truyền vào tiếng nghị luận, tuy rằng hai nhà để xe ngựa gần vệ đường, nhưng trên đường vẫn có khách hành hương đi ngang qua, thấy được một màn này, nhất thời lên tiếng chỉ trích Tào Trung Nhã. Trương thị tức giận đến tim đau thắt, xú nha đầu này sao không chịu mọc ra chút đầu óc, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, phải biết ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn suốt mấy tháng, mới làm cho lão thái thái thay đổi suy nghĩ với nàng một chút, lại chọn ngay lúc trước mặt bao nhiêu người ở bên ngoài để lộ nguyên hình…… Còn là ở ngay trước mặt Sở thái phi!
Trương thị vội đuổi Tào Trung Nhã về xe ngựa, miễn cho có càng thêm nhiều người nhìn thấy.
Nhưng Tào Trung Nhã không chịu. Nàng cảm thấy hiện tại không nói rõ ràng, về sau liền càng khó nói rõ, vung tay đẩy Hồng Nhi ra, nhìn chằm chằm Quân Dật Chi, ủy ủy khất khuất nói: “Quân Nhị công tử hiểu lầm ta, ta vừa rồi chỉ cảm thấy tỷ tỷ đứng gần quá, muốn bảo tỷ ấy đứng ra xa hơn một chút thôi, nào biết nàng…….”
Ai ngờ những lời sạo này vào trong tai Sở thái phi, chỉ khiến bà càng thêm cảm thấy nàng thật hung hãn điêu ngoa, không biết liêm sỉ là thế nào.
Trương thị gấp đến quýnh lên, nháy mắt một cái, Tử Nhi và Bích Nhi bên cạnh lập tức bước lên trước, nửa vịn nửa kéo Tào Trung Nhã, dỗ nàng lên xe ngựa, “Tiểu thư có chuyện gì cần nói, chúng nô tì giúp ngài chuyển lời là được.”
Lúc xoay người, Tào Trung Nhã thu được ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân, nên dù trong lòng vẫn cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất, nhưng cũng không dám lại nói gì, đành phải lên xe ngựa.
Trương thị gượng cười quay sang giải thích với Sở thái phi, “Đứa nhỏ này chính là tính tình có chút gấp gáp, kỳ thật nếu nói từ từ, Trinh Nhi đã có thể tránh ra rồi.”
Tào lão thái thái cười vạn phần miễn cưỡng, nhưng cũng không thể không duy hộ thể diện của Tào gia, “Đứa nhỏ này thực sự không có ý xấu, chính là tính tình hơi gấp gáp, làm cho thái phi chế giễu.”
Sở thái phi mỉm cười nói, “Chỉ là tiểu hài tử, còn có thể chậm rãi dạy.” Các phu nhân quý tộc đều như vậy, chuyện gì đều phải tìm một cái cớ dễ nghe, cho dù là chuyện xấu không cần nói cũng hiểu, cũng phải dùng lời nói dối đến che giấu một phen. Để tỏ vẻ mình có khí độ lại hiền thục nhã nhặn, Sở thái phi đương nhiên là cho Tào gia phần thể diện này, trong lòng cũng là khinh thường, gọi một tiếng: “Dật Nhi, mau tới hành lễ. Trời lạnh, đừng đứng trong tuyết, mau đi thắp hương rồi lên phòng tán gẫu.”
Đám người Tào lão thái thái răm rắp vâng theo.
Quân Dật Chi làm như không có việc gì, cười hì hì chạy tới, chắp tay hành lễ với Tào lão thái thái và Trương thị, rồi liền phi thân lên ngựa. Đám vãn bối Du Tiểu Vãn cũng đi tới, hành lễ chào Sở thái phi, sau đó đi ra đứng phía sau Tào lão thái thái, cùng chờ xe ngựa Sở Vương phủ đi xa, mới bước lên lại xe ngựa của mình.
Tào lão thái thái ngồi trong xe ngựa, khuôn mặt già nua ủ dột xuống. Đỗ Quyên kéo ấm lô đến gần, lại rót một chén trà nóng, nhưng lão thái thái lúc này nào còn có tâm tình uống trà, lấy tay ngăn lại , “Giận muốn tức chết rồi.”
Tuy rằng bà không mấy muốn để Vãn Nhi kết thân với tay ăn chơi nổi tiếng Quân Nhị công tử này, nhưng Sở Vương phủ ở trong kinh thành là loại địa vị gì? Sở lão Vương gia là đệ đệ ruột của tiên đế, đương nhiệm Sở Vương gia là đường huynh của Hoàng Thượng, thánh quyến phong long, hai đời vinh sủng. Bản thân Sở thái phi lại tỷ muội với Thái Hậu và Tấn Vương phi, chỉ mỗi ý kiến của bà đối với một nữ tử cũng đủ để ảnh hưởng ý đồ tuyển con dâu của các quý phu nhân khác.
Đỗ Quyên đi lên đấm lưng cho lão thái thái, “Lão thái thái đừng tức giận làm hỏng thân thể, các vị tiểu thư còn trông cậy vào ngài hỗ trợ đính hôn a.”
Đúng là ăn nói hàm hồ, chẳng biết suy nghĩ! Thược Dược khinh thường cười thầm, ngồi xuống bóp chân cho lão thái thái, thấp giọng an ủi: “Sở thái phi là người rộng lượng, sẽ không khó xử một tiểu bối.”
Lời này rất dễ nghe, lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, “Sở thái phi là loại thân phận gì, làm sao có thể loạn truyền chuyện thị phi của một tiểu bối, nhưng vừa rồi có rất nhiều người đi ngang qua! Ai…”
Thược Dược tươi cười nói, “Lão thái thái chờ vì chuyện đó mà u sầu, người qua đường đều là những bình dân bá tánh, lại không quen biết Tam tiểu thư.”
Cũng phải, cùng lắm là đồn đãi một vị thiên kim nào đó điêu ngoa như thế nào, không nói ra dòng họ thì ai dám chắc là Nhã Nhi? Lão thái thái nghĩ nghĩ, nói: “Đi nói với phu nhân, một hồi nữa đến chùa, bảo Tam tiểu thư phải ở lại trong xe ngựa, đừng đi ra ngoài lại mất mặt xấu hổ.”
Đỗ Quyên chạy nhanh xuống xe ngựa, truyền lời cho chiếc xe ngựa phía sau, câu cuối cùng đương nhiên là không dám nói, nhưng Trương thị cũng có thể đoán ra được. Hiện tại là thời khắc đầu sóng ngọn gió, bà cũng biết là phải điệu thấp, nếu để cho những khách hành hương đi ngang qua biết được thân phận của Nhã Nhi, lúc đó thật sự là không kịp hối hận.
Lời này lập tức được Tử Nhi truyền cho Tào Trung Nhã.
Ba tỷ muội Tào thị và Du Tiểu Vãn ngồi chung một xe, không khí bên trong xe lúc này dị thường lửa nóng. Một bên mặt Tào Trung Nhã đỏ đậm một mảng, hai mắt trợn lên trừng trừng nhìn Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lại vân đạm phong khinh, cười vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo.
Sự tình bắt đầu từ dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Tào Trung Trinh. Cái tát này hiển nhiên là do Tào Trung Nhã gây ra. Tào Trung Yến là người thành thật chất phác, thấy được nhưng không dám an ủi, chỉ đồng tình nhìn sang. Du Tiểu Vãn thì không nhịn được. Nàng kiếp trước đã biết được chuyện Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến gặp bất hạnh trong hôn nhân như thế nào, đây đều là do Trương thị an bài, căn cứ vào đạo lý cùng chung mối thù, Du Tiểu Vãn rất là đồng tình hai nữ tử này, cho nên sau khi lên xe liền hỏi, “Mặt của Trinh Nhi tỷ tỷ trên mặt là làm sao vậy?”
Tào Trung Trinh cảm kích liếc nhìn nàng một cái, cũng không dám nói tiếp. Tào Trung Nhã nặng nề hừ một tiếng, “Là ta đánh, đánh thứ nữ tử phóng đãng không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân, vậy thì sao? Thứ ngả ngớn như vậy, không khéo lại làm hỏng thanh danh của Tào gia!”
Hành động vừa rồi của Tào Trung Trinh, Du Tiểu Vãn đều nhìn thấy. Bất quá, nàng cảm thấy một nữ tử muốn theo đuổi hạnh phúc không có gì không đúng, cho nên lập tức trào phúng nói: “Hóa ra Nhã Nhi muội muội còn biết thanh danh Tào gia trọng yếu? Chỉ bằng việc muội hôm nay bám lấy đòi nói chuyện với Quân Nhị công tử, tỷ còn nghĩ là muội không biết nha.”
Lời này đâm trúng chỗ đau trong lòng Tào Trung Nhã, nàng không thấy mình bám lấy Quân Nhị công tử có gì không ổn, nhưng điều khiến nàng buồn khổ chính là Quân Nhị công tử đối với một thứ nữ như Tào Trung Trinh lại có vẻ mặt ôn hoà hơn khi đối với nàng. Đây là ở trong xe ngựa, Tào Trung Nhã làm sao còn có cái gì cố kỵ, vung tay lên định tát vào mặt Du Tiểu Vãn, nhưng tay vừa mới vung ra, khuỷu tay liền đau xót, cánh tay bỗng nửa đường đảo lại, chính mình đánh trúng vào mặt mình, lực tay cũng chẳng mạnh bao nhiêu, nhưng những cái móng tay dài của nàng lại kéo đứt chuỗi ngọc kết trên sợi dây xích tay bằng vàng ròng của mình.
“Nhất định là ngươi làm trò quỷ!” Tào Trung Nhã tức giận đến độ muốn thét chói tai, sợi dây xích vàng này có giá không ít bạc, hôm nay mới lần đầu tiên đeo, liền thiếu mất chuỗi ngọc, làm sao có thể gặp ai?
Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn hỏi lại, “Tỷ làm cái quỷ gì ư? Biểu muội thử hỏi hai vị tỷ tỷ ở đây xem là chuyện gì đi.”
Tào Trung Yến vội vàng cúi đầu, nếu là trước kia, Tào Trung Trinh cho dù nói dối cũng sẽ che lấp giúp Tào Trung Nhã, nhưng hiện tại làm sao còn muốn giúp nàng. Tào Trung Nhã không có người duy trì, mà quả thực cũng không thấy Du Tiểu Vãn nhúc nhích một chút, chỉ có thể rướn cổ trừng mắt nhìn nàng.
Vừa vặn lúc này Tử Nhi đến truyền lời, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Giờ thì muội muội không cần lo lắng nữa, dù cho xích tay hoàn toàn bị hủy cũng không sao, đằng nào cũng không có ai thấy.”
Tào Trung Nhã tức đến buồn nôn, hốc mắt đều đỏ.
Tử Nhi mặt mày căng thẳng, vội nhìn sang Tam tiểu thư, thế này mới phát hiện thiếu mất một chuỗi ngọc trên dây xích đeo tay. Nàng không dám ở lâu, vén áo thi lễ, rồi vội vàng trở lại xe của phu nhân. Trương thị nghe xong, giật cà mình, nước mắt suýt chút nữa là chảy xuống, “Đứa nhỏ này có phải là muốn cho ta lo chết luôn hay không a! Đã nói cái vòng này là do phụ thân nàng sai người làm ra, nàng sao không biết trân trọng một chút?”
Tước gia chỉ xem trọng con trai, nữ nhi là con dòng chính hay thiếp, đối với hắn mà nói cũng không có quá khác nhau, ngày sau Nhã Nhi gả đến nhà chồng, còn phải dựa vào Tước gia mới có thể đứng vững gót chân.
Khúc ma ma vội an ủi phu nhân, “Dù sao cũng không xuống xe ngựa, hiện tại liền cho người đem đi sửa, đến tối khi Tước gia nhìn đến, nhất định sẽ là dây xích nguyên vẹn.”
Trương thị thế này mới gật gật đầu, bảo Khúc ma ma mau đi làm.
Chẳng mấy chốc đoàn xe đến Pháp Nguyên Tự, mọi người lần lượt xuống xe ngựa, đi theo vị tăng lữ tiếp khách vào trong miếu. Du Tiểu Vãn nhỏ giọng nói với Sơ Tuyết: “Đi theo Khúc ma ma.” Nửa đường lại muốn đi sửa dây xích kia, không biết dây xích kia có cái gì đặc biệt, “Nói cho người bên ngoài, dẫn Tam tiểu thư xuống xe.”
Sơ Tuyết lĩnh mệnh, làm bộ như cúi xuống sửa giày, bất động thanh sắc bước chậm chân ra sau.
Đoàn người đi vào đại điện dâng hương, sau khi tặng tiền nhang đèn mới đến hương phòng ngồi nghỉ, chờ ăn cơm chay. Lão thái thái không còn mặt mũi xuất hiện trước mắt Sở thái phi, chỉ hy vọng không cần gặp mặt mới tốt.
Rốt cuộc không phải là nữ nhi mình bị xấu mặt, Trương phu nhân chỉ an ủi tượng trưng cô em chồng bị suy sụp tinh thần vài câu, liền cực kỳ hào hứng nói với nữ nhi và Ngô Lệ Quyên: “Ta đã thỉnh vị đại sư trụ trì trong miếu đến tụng vài đoạn kinh văn cầu phúc cho hai con, một lát nữa, các con nhớ tự mình đến cám ơn đại sư.”
Trương thị gượng chống đỡ tinh thần, phối hợp nói: “Đúng là phải thành tâm nói lời cảm tạ, hy vọng hai người các con đều có thể sớm khai chi tán diệp cho điện hạ.”
Hai người liền nghe lời gật gật đầu, Trương phu nhân cười nói: “Không vội, chờ tụng kinh xong lại đi cũng không muộn.”
Mọi người chia nhau ngồi vây quanh chậu than sưởi ấm. Đợi ước chừng một nén nhang trôi qua, một ma ma quản sự của Trương phủ đi theo một vị tiểu sư phụ đến thông bẩm, “Đại sư đã tụng kinh xong.”
Trương phu nhân vội hỏi: “Vậy nhanh đi qua đó thôi.” Sau đó gọi vài hạ nhân đi cùng. Lão thái thái cũng dặn vài người đi theo Ngô cô nương.
Trương thị rốt cục không nén được lộ ra một nụ cười hớn hở, Du Tiểu Vãn thấy vậy, nhẹ nhàng cong khóe môi lên. Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên vừa ra khỏi hương phòng không bao lâu, một bà tử của Tào phủ liền hoang mang rối loạn chạy vào, thở phì phò bẩm: “Phu nhân……”
Tào lão thái thái nhíu mày, lạnh giọng nói, “Đây là nơi cửa Phật, nói nhao nhao ồn ào còn thể thống gì.”
Bà tử kia hoảng sợ, vội đè thấp thanh âm, nhỏ giọng đáp, “Tam tiểu thư xuống xe ngựa vào trong miếu, đã đi vào cánh rừng phía Tây.”
Lão thái thái khiếp sợ, trừng mắt nhìn Trương thị: “Ngươi dạy nữ nhi thật là giỏi!”
Trương thị cũng bị cái tin này hù dọa đến hết cả hồn, chùa miếu không phải là hậu trạch trong phủ, quay qua quay lại đều có thể gặp nam tử, nếu lỡ truyền ra tin đồn gì, coi như cả đời đều hỏng. Bà vội đứng dậy, “Lão thái thái bớt giận, con dâu đi trước nhìn xem.”
“Còn không mau đi, dong dài cái gì!” Lão thái thái hiện tại hễ thấy Trương thị liền tức giận không thôi.
Trương thị thật muốn mắng bà một ngụm, nhưng rốt cuộc không dám, cố sức nén lại, vịn tay Khúc ma ma vội vàng đi ra ngoài. Trương phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy nói: “Ta cũng đi nhìn xem.”
Hai người một trước một sau ra khỏi hương phòng, thiện phòng nơi các đại sư tụng kinh cũng ở hướng tây, Trương phu nhân chủ yếu là muốn xem diễn, bất quá cũng vẫn quan tâm chất nữ, “Nhã Nhi lại phát tính tình gì nữa vậy?”
Trương thị căm hận nói: “Ta nào biết, đều do ta rất sủng nàng.”
Đi qua hành lang gấp khúc, thấy bóng dáng Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên đi ở phía trước, hai mắt Trương phu nhân chợt sáng lên, bà kéo tay Trương thị. Trương thị hiểu ý, chỉ chỉ con đường hẻm cạnh rừng cây. Hai người nhanh chóng đi vào rừng cây, ngẩng cổ nhìn xung quanh.
Thình lình, một cỗ gió lạnh từ phía sau đánh úp lại, Trương thị cảm thấy cổ mình chợt đau xót, trước mắt tốt đen, không còn tri giác.
/83
|