Võ di nương chưng hửng nhìn Du Tiểu Vãn, thật sự không đoán được Du Tiểu Vãn sẽ cự tuyệt mình.
Nhớ tới mấy tháng trước biểu tiểu thư giúp Mẫn Nhi đề cử lương sư, nhớ tới vài ngày trước biểu tiểu thư còn nhiệt tâm rộng rãi cho mượn năm ngàn lượng bạc, nay chỉ là nhấc tay chi lao, sao lại không nguyện ý hỗ trợ? Võ di nương trong đầu chợt hiện linh quang, vội kiệt lực cam đoan, “Biểu tiểu thư yên tâm, cửa hông ở hướng Tây đều là người của ta, nay các chủ tử đều ở Duyên Niên Cư, các ma ma và nha hoàn đều bận việc, cam đoan không có ai nhìn thấy biểu tiểu thư đi đến đó. Huống hồ còn có muội muội ta đi cùng, ta đã sớm chuẩn bị sẵn, nói là một thân thích họ hàng xa đến tống tiền, nên muội muội ta phải đi giải quyết.”
Cái cớ như vậy thật tốt, có câu một người đắc đạo, cả họ được nhờ, Ngô Lệ Quyên nay được phú quý, họ hàng thân thích xa đến tìm nơi nương tựa cũng là nhân chi thường tình, nhưng nếu kèm theo chuyện bị mất trộm Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi mấy ngàn lượng, cái cớ này có vẻ không được tốt lắm.
Vốn tưởng rằng đưa bạc cho Mẫn biểu ca, lấy tài cán của Mẫn biểu ca, hẳn là có thể giải quyết dứt điểm, lại không nghĩ rằng đối phương cũng đã sớm đề phòng chiêu thức ấy. Sự tình phát triển đến mức này, Du Tiểu Vãn cho rằng Âu Dương Thần nhất định sẽ không thành thật chờ ở cửa hông hướng tây. Người này xuất thân thương hộ, nhất định là giảo hoạt gian trá, lần trước vẫn là gặp mặt ở phòng khách nhị môn, lúc này lại an bài đến cửa hông, hắn nhất định có thể đoán ra đám người Võ di nương rất sợ hắn bị những người khác trong phủ nhìn thấy, nếu chuyện tiền bạc của hắn không thuận lợi, nhất định sẽ lợi dụng điểm này. Nàng cười nhạt nhắc nhở, “Nếu hắn không muốn chờ ở cửa hông thì sao? Nếu hắn bày kế chạy vào trong viện thì sao?”
Tình hình như vậy, Võ di nương cũng đã nghĩ đến, đã sớm phòng bị. Trong khoảng thời gian nàng được giao quản lý hậu viện, mà hậu viện có ngoại nam đi vào, không chỉ là thanh danh Tào gia bị hao tổn, nàng và Mẫn Nhi cũng sẽ bị Tào gia vứt bỏ, cho nên nàng dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói, “Sẽ không! Nơi đó là người của ta, sẽ coi chừng hắn.” Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ muốn lập tức sai người lại đi nhìn một cái.
Du Tiểu Vãn không đáp, hỏi lại, “Làm việc gì đều có vạn nhất! Nếu vạn nhất con và Ngô phu nhân nửa đường gặp Âu Dương Thần, hơn nữa đúng lúc giao tiền bị ai đó vừa vặn bắt gặp, chỉ sợ lời gì khó nghe nhất cũng sẽ truyền ra.”
Võ di nương cười gượng nói: “Không có, tên kia tuổi lớn như vậy, biểu tiểu thư còn ở độ tuổi như hoa, mặc cho ai cũng không tin……”
“Phải, Âu Dương Thần tuổi lớn, nói là tình lang của ta, khẳng định không có người tin tưởng, nhưng nếu người bên ngoài nói là ta giật dây bắc cầu, giúp Ngô phu nhân cùng tình lang gặp gỡ thì sao?”
Thế gian này tuy rằng không quá mức chỉ trích quả phụ tái giá, nhưng triều đình đề xướng trung trinh thủ tiết, còn nhiều lần ban biển lập đền thờ cho những quả phụ thủ tiết, gia đình quý tộc lại khắc nghiệt, đều bức bách nữ nhi chưa gả cùng quả phụ không được ra khỏi cửa. Nếu Du Tiểu Vãn cư nhiên trợ giúp quả phụ gặp gỡ tình lang, hơn nữa quả phụ này còn là mẹ ruột của thứ phi Nhiếp Chính Vương…… Trương Quân Dao và Tấn Vương phi nếu biết việc này, tất nhiên sẽ dùng danh nghĩa duy hộ thể thống hoàng thất, thỉnh Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương hạ chỉ ban thưởng độc rượu. Du Tiểu Vãn, Ngô phu nhân, Ngô Lệ Quyên và Võ di nương, một người cũng đừng hòng chạy.
Về phần chứng cớ, kẻ phạm tội giết người cướp của còn phải có chứng cứ rõ ràng, tội dâm loạn cũng vậy, huống hồ không phải hoàn toàn không có. Tiểu Võ thị không phải đã cho Âu Dương Thần ngân phiếu năm ngàn lượng đó sao? Nếu không có tư tình, làm sao có thể cho một thân thích đến tống tiền nhiều bạc như vậy?
Mới vừa rồi trong phủ đã phát hiện Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ bị mất trộm, kế tiếp, Trương thị khẳng định sẽ đòi điều tra sổ sách. Sổ sách lại không ghi cái gì, mà mấy tháng nay, Tào phủ đều là do Võ di nương chưởng quản, phải chăng là Võ di nương thừa cơ lấy trộm thượng đẳng Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi đem ra ngoài bán, đưa bạc cho muội muội dưỡng lão bạch kiểm*? Nói là biểu tiểu thư cho mượn? Xin lỗi, ba người các ngươi là một phe, không ai có thể tin được.
* bạch kiểm = mặt trắng, ý nói những gã nam nhân kiếm sống bằng cách trở thành tình nhân của các quý bà giàu có
Cứ như vậy, một tội lại một tội đổ xuống, mấy người các nàng cho dù cả người đều là miệng cũng không thể nói rõ.
Đúng là một hòn bắn rơi ba con chim a.
Du Tiểu Vãn cẩn thận suy tính mấu chốt trong chuyện này, một chút cũng không mềm lòng, cười nhạt cự tuyệt Võ di nương: “Lời nói là để nói cho người bên ngoài nghe, di nương tìm cớ cũng phải khiến người bên ngoài tin tưởng mới được. Con đây, một là chưa lấy chồng, hai là chưa ra hiếu kì, nếu tin đồn con lén gặp riêng ngoại nam, hoặc là giúp đỡ người bên ngoài gặp riêng ngoại nam truyền ra khỏi phủ, con chỉ có cách treo cổ. Theo con thấy, Ngô phu nhân và Ngô tỷ tỷ cũng thế.”
Đạo lý này, Võ di nương biết, nhưng hiện tại Âu Dương Thần đã tìm tới cửa, không giải quyết hắn, muội muội lập tức sẽ thân bại danh liệt. Võ di nương cố nén hoảng hốt, đang định lại thuyết phục Du Tiểu Vãn, lại bị Du Tiểu Vãn nâng tay ngắt lời, giọng nói mềm nhẹ mà không tha cự tuyệt, “Theo ý con, Ngô phu nhân cũng không cần đi.”
Võ di nương cười khổ, “Biểu tiểu thư nếu thực không muốn đi, ta cũng không có biện pháp cưỡng cầu, nhưng muội muội ta không đi không được, nếu không, tên tặc tử kia sẽ làm náo loạn đến……”
Khóe mắt Du Tiểu Vãn liếc thấy một góc vải lộ ra sau bồn hoa, là góc của một chiếc váy màu xanh viền xám nhạ. Đây là màu áo mà đa số các ma ma trong phủ đều phải mặc. Xem ra người này hẳn là Khúc ma ma, người bên cạnh Trương thị, chỉ có bà ta mới có thể lén lút như vậy.
Muốn nghe trộm vách tường? Được, ta sẽ cho ngươi nghe đủ, để cho mợ biết hậu quả của việc tính kế người trong nhà là thế nào!
“Làm náo loạn thì thế nào? Di nương việc gì phải sợ hắn gây sự? Hắn dám gây sự sao? Hắn nếu dám vào trong Tào phủ phun ra uế ngữ, cậu nhất định sẽ cho người băm hắn thành thịt vụn, chôn dưới bồn hoa làm phân bón. Dù sao hắn làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, không dám về lại nguyên quán, dù chết ở chỗ này, thì có ai biết? Chỉ cần xử lý kín đáo bên trong hậu viện, cam đoan sẽ không có một chút tiếng gió rơi vào tai Nhiếp Chính Vương. Bởi vì, Ngô tỷ tỷ là cậu đề cử mà được trúng tuyển, nếu là phẩm hạnh của Ngô tỷ tỷ bị bẩn, cậu khó tránh khỏi phải đảm đương trách nhiệm điều tra thất trách, cho dù không cần chịu trách nhiệm, cậu làm vậy cũng là chặt đứt con đường phú quý của Tào gia. Di nương, ngài nói, cậu có thể làm như vậy hay không?
Hắn nếu dám ra ngoài phủ ăn nói lung tung, Ngô tỷ tỷ tất nhiên là không có khả năng gả vào vương phủ, nhưng hắn có thể nói được sao? Nam nhân hận nhất cái gì, hận nhất chính là vợ đi ngoại tình! Thái Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, Ngô tỷ tỷ đã xem như là người của Nhiếp Chính Vương điện hạ. Di nương, ngài nói, Nhiếp Chính Vương có phái người giết hắn và toàn bộ những kẻ đã nghe qua lời nhàn thoại này hay không? Cho nên, di nương căn bản không cần sợ, chỉ cần hắn dám nói lung tung, kết cục của hắn chính là cái chết! Nếu hắn là bị ai đó mua chuộc, như vậy không cần chờ đến lúc hắn nói lung tung, kết cục cũng là chết! Hơn nữa, kết cuộc của người đã mua chuộc hắn cũng sẽ không tốt hơn hắn đến đâu. Cậu sẽ không bỏ qua cho người đó, người của Tào gia sẽ không bỏ qua cho người đó, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Du Tiểu Vãn tươi cười điềm tĩnh, ngữ khí thản nhiên, lời nói ra khỏi miệng lại khiến Võ di nương cả kinh, bước lui vài bước, “Nếu di nương vẫn lo lắng, con có bao thuốc câm này, chỉ cần dùng một nhúm bột nhỏ, đảm bảo sẽ câm ngay! Khách là ở xa tới, đãi khách sao có thể không có trà?”
Du Tiểu Vãn nói xong, liền từ trong túi áo lấy ra một bao giấy nhỏ, mạnh mẽ nhét vào tay Võ di nương, giọng đề cao lên, gằn từng tiếng rõ ràng nói: “Di nương mau phái người cho thuốc này vào trong trà đi, đầu tiên là hạ độc khiến hắn câm, sau đó nói với đại biểu ca, mang vài gã sai vặt đến, đánh hắn một chút, rút gân tay gân chân, làm bộ như là bị kẻ tặc cướp bóc, quăng ra ngoài thành, vậy là không còn chuyện gì nó. Hắn miệng không thể nói, tay không thể viết, còn gì phải sợ hắn nữa?”
Cả người Võ di nương đều ngây ra, ngây ngốc nhìn Du Tiểu Vãn, nữ hài trước mắt có đôi mắt sáng, răng trắng, môi son, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, da thịt trắng mềm như ngọc, nụ cười ngọt ngào như mật, cả người tỏa sáng vẻ thiên chân vô tà như trẻ con, nhưng là…… Nhưng là…… Nàng lại có thể phân tích cái lợi cái hại trong sự việc hết sức thấu triệt, còn có thể trấn định nói ra loại phương pháp giết người không thấy máu này.
Ngay lúc Võ di nương còn đang chưng hửng, bồn hoa cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng động, nghe như người nào đó đạp phải nhánh cây khô. Võ di nương hoảng hồn, vội thấp giọng quát hỏi, “Là ai?”
Lập tức vang lên một tiếng mèo kêu, Võ di nương chần chờ nói, “Trong phủ không có nuôi mèo a, chẳng lẽ là mèo hoang?”
Du Tiểu Vãn mỉm cười nói: “Là Khúc ma ma, bà ta vừa rồi luôn ở đây nghe lén.”
Võ di nương lại kích động, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu để phu nhân biết……” Nói đến một nửa, nghĩ đến vừa rồi biểu tiểu thư luôn nhắc đến việc “người mua chuộc hắn” sẽ bị như thế nào, cuối cùng tỉnh ngộ ra, mình đã nói mà, tên Âu Dương Thần này làm sao khéo như vậy có thể tìm được muội muội, nói không chừng chính là phu nhân âm thầm xúi giục!
Càng nghĩ, Võ di nương càng hận đến cắn răng, nếu thật sự là phu nhân xúi giục, hôm nay cho dù có đưa năm ngàn lượng bạc cho Âu Dương Thần cũng không có khả năng yên chuyện! Nàng suy tư một lát, hung hăng cắn răng một cái, “Đa tạ dược của đại tiểu thư!”
Du Tiểu Vãn dùng ánh mắt “Ngươi thật là kỳ quái” nhìn Võ di nương, “Di nương chẳng lẽ thực định đi kê đơn sao? Khúc ma ma đều nghe được, nếu thực sự hạ độc câm Âu Dương Thần, thì có thể bị dắt lên quan phủ, mợ thế nào cũng sẽ cố làm cho chuyện to ra, di nương không chịu nổi đâu. Những lời mà con vừa mới nói, bất quá là muốn để cho Khúc ma ma nghe một chút, miễn cho mợ nghĩ đến chúng ta không có biện pháp đối phó tên tặc tử này mà thôi.”
Võ di nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ là nhất giới nữ lưu, thật đúng là không dám làm ra loại chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện, vị biểu tiểu thư tuổi nhỏ này hóa ra tâm tư kín đáo, trí kế bách xuất, mà nàng thì gặp chuyện sẽ bị loạn, mà quả thật là không nghĩ ra được thượng sách nào. Nàng vội nắm tay Du Tiểu Vãn, khẩn cầu nói: “Thỉnh biểu tiểu thư chỉ điểm bến mê.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ cười: “Di nương không cần sốt ruột, người của ngài nếu đang canh chừng Âu Dương Thần, hắn tạm thời không thể đi vào, ngài chỉ cần phái hai bà tử trung tâm làm như thế này……. Mặt khác, bảo đại biểu ca phái vài gã sai vặt thân tín thông minh đến canh giữ trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hông hướng Tây, thấy hắn đi ra, liền dùng bao tải bao đầu lại, hung hăng đánh một trận, nhớ kỹ, lúc đánh phải nói thế này……”
Du Tiểu Vãn thấp giọng thì thầm vài câu, Võ di nương càng nghe ánh mắt càng sáng. Nếu một quân cờ biết chính mình vô luận tuân lệnh thế nào, vận mệnh cuối cùng đều là cái chết, hắn còn có thể nghe theo lời kì thủ nữa sao? Nàng không khỏi cong khéo môi, cười nói: “Biểu tiểu thư thật sự là nhạy bén hơn người…… Chính là, cứ như vậy buông tha phu nhân, ta, ta thật sự là không cam lòng.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ tao nhã cong khóe môi lên, giọng nói nhẹ nhàng trào phúng, “Vãn Nhi là vãn bối, cho dù mợ muốn giáo huấn Vãn Nhi, Vãn Nhi cũng không thể cãi lại, chỉ có thể cam chịu, nhưng nếu Âu Dương Thần làm ra chuyện gì, Vãn Nhi cũng quản không được. Vãn Nhi chỉ cần hắn không xuất hiện ở hậu trạch, không để khuê danh của các vị tỷ muội khuê danh hao tổn là được.”
Võ di nương nghe vậy, trong lòng thầm chấn động, đúng vậy, con thỏ bị ép nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Âu Dương Thần vốn chính là một con chó điên, nếu hắn thật sự chờ không kịp chạy vào hậu viện, thanh danh của các cô nương trong Tào gia đều bị hủy, một người cũng đừng hòng gả ra ngoài. Nàng vội cáo từ Du Tiểu Vãn, chạy đến tiền viện tìm con.
.
.
.
Âu Dương Thần ngồi cạnh chậu thanh ở đại sảnh gần cửa hông hướng Tây, càng chờ càng thấy phiền chán, đang cân nhắc làm thế nào để ép Tiểu Võ thị nhanh đến một chút, chợt nghe hai bà tử gác cửa ngồi tán gẫu chuyện nhàn thoại với nhau. Đề tài cũng chỉ là thế nào gã sai vặt ở tiền viện của phủ nào đó lặng lẽ chạy vào hậu viện, bị xem thành thành tặc tử, loạn côn đánh chết; rồi là chuyện nha hoàn nhà ai ăn nói chuyện không chú ý, bị đem bán đi rất xa…… Cuối cùng, một bà tử cảm thán nói: “Càng là người nhà cao quý càng trọng thể diện, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được……”
Một bà tử khác như bị lời người kia hù dọa, vội thấp giọng quát: “Lời này nói mà ngươi cũng dám nói, không muốn sống nữa sao……. A, là đại nha hoàn thiếp thân của di nương lại đây.” Bà tử nói chuyện lúc trước lập tức ngậm miệng lại.
Vừa ngừng chuyện phiếm, liền có một tiểu nha hoàn đẩy cửa vào, chính là người mấy ngày trước đã lặng lẽ đưa hắn ra phủ. Tiểu nha hoàn ngẩng cao cái cằm trơn bóng, lạnh lùng nói: “Ngươi về trước đi, hôm nay trong phủ có khách, Ngô phu nhân không rảnh tiếp đãi ngươi.”
Âu Dương Thần vừa nghe liền phát hỏa, “A a, dám ăn nói như vậy với đại gia ta, không sợ ta đi ra ngoài gây chuyện sao?”
Nha hoàn kia cười lạnh nói: “Ngươi cứ việc gây chuyện, xem ta có sợ không, dù sao cũng không phải là ta làm cái gì, ta chỉ là tới truyền lời. Bất quá ta cần phải nói cho ngươi, một bí mật một khi không còn là bí mật, thì đừng hòng đem bán lấy tiền.”
“Ngươi!” Âu Dương Thần hận đến răng ngứa. Làm ăn buôn bán đương nhiên phải qua lại với quan phủ, Âu Dương Thần coi như là người rành rẽ cách hành xử, huống chi vừa mới được thêm “Kiến thức”, biết tiểu nha đầu này nói đúng, nếu gây chuyện ồn ào để mọi người đều nghe được, không biết Tào phủ sẽ đối phó hắn như thế nào, lập tức hắc nghiêm mặt nói: “Ta đây ngày mai đến.”
“Tùy tiện!” Tiểu nha đầu bỏ lại những lời này rồi bước đi.
Âu Dương Thần bày ra bộ dạng hung dữ một hồi, đành phải bỏ đi. Ra khỏi cửa hông hướng Tây phải đi ngang qua một con hẻm nhỏ, hắn vừa mới ra khỏi cửa, đỉnh đầu liền bay xuống một đám mây đen, cả người bị nhét vào trong một cái bao tải to, mất đà té ngã xuống đất. Còn chưa chờ hắn hiểu chuyện gì, trên người liền bị trúng mấy roi, đau đến độ tay chân hắn đều co lại, hắn vội hô lớn: “Ta là biểu ca của Ngô phu nhân……”
Nhưng trận mưa côn trên người hắn căn bản không ngừng, ngược lại càng thêm nặng, còn có tiếng người nói nhỏ: “Mau che miệng hắn lại.”
Lập tức có người vặt lấy cổ hắn, cũng không biết dùng cái gì, cách một lớp bao tải vừa bẩn vừa thối trói vài vòng ngay miệng hắn, khiến cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
Vô số đòn côn rơi xuống, Âu Dương Thần cả người đau nhức, lại chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất, căn bản không giãy được, chỉ nghe một người nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, phu nhân đã trăm ngàn giao cho, phải đánh cho chết, nhưng nhất định không thể có máu.”
“Đã hiểu.”
Lại có người chần chờ hỏi, “Cũng không biết chuyện của hắn đã làm thỏa đáng hay chưa!”
Lập tức có người nói tiếp: “Đi vào lâu như vậy, đương nhiên là làm thỏa đáng.”
“Đúng.”
“Đúng vậy.”
“Đánh cho chết đi.”
“Nếu là không nhúc nhích, hẳn là chính là đã chết, lát nữa nhớ đem hắn vứt xuống khe suối ở ngoài thành.”
Âu Dương Thần nghe nói như thế, vội từ “Vô lực giãy dụa” chuyển dần thành cứng ngắc bất động. Mấy người kia tựa hồ cũng đánh mệt, ngừng tay, liền có người định cởi bỏ dây buộc quanh miệng hắn, một người quát: “Làm gì vậy, sợ không có người thấy sao?”
Người nọ rầu rĩ nói: “Nhìn xem đã chết chưa!”
“Sờ hơi thở không phải đã được rồi sao?” Một bàn tay to cách bao tải đến sờ hô hấp của hắn, Âu Dương Thần vội nín thở giả chết, “Đã chết. Nâng lên xe đi.”
Âu Dương Thần bị nâng lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lắc lư lợi hại, đụng đến miệng vết thương khiến hắn đau nhức vô cùng, Âu Dương Thần mấy lần đều thiếu chút nữa nhịn không được rên lên.
Qua một thời gian, hẳn là đã ra khỏi thành, người áp giải hắn bắt đầu không kiêng nể gì, mở miệng tán gẫu, đề tài đương nhiên là vây quanh hắn, mỗi câu mỗi chữ đều là cười nhạo hắn có bao nhiêu ngu xuẩn. Thế gia đại tộc xem trọng nhất là thanh danh, Tước gia nếu biết có loại người như hắn, sao không đuổi tận giết tuyệt? Huống chi, mưu kế này là do phu nhân và Trương phu nhân bày ra, vì không cho Ngô phu nhân sau này có cơ hội xoay người, cũng sẽ giết hắn diệt khẩu. Chuyện có vậy mà cũng không hiểu.
Âu Dương Thần nghe mà trong lòng giật mình, nguyên lai thật sự là do đám quý phu nhân kia làm!
Trương thị và Trương phu nhân có chung một mục tiêu cần đối phó là Ngô Lệ Quyên, vì không để nàng trúng tuyển, đã phái người đến huyện Thanh Hà hỏi thăm tình hình Ngô gia, rốt cục điều tra ra được việc này, lấy tiền mua chuộc Âu Dương Thần để áp chế Tiểu Võ thị. Âu Dương Thần vừa vặn gần đây làm ăn không được tốt, tiêu hao không ít bạc, liền một ngụm đáp ứng. Trương thị sau đó vẫn bị cấm phạt, trong tay không có quyền, chuyện này là do người của Trương phủ đi bàn bạc, người tới đương nhiên sẽ không nói cho Âu Dương Thần biết chủ tử của mình là ai, nhưng tên Âu Dương Thần này thập phần giảo hoạt, đã âm thầm theo dõi, sớm thăm dò xong tình hình ở Trương phủ và Tào phủ.
Những người này lại cứ một câu nói “Phu nhân” rồi “Trương phu nhân”, hắn làm sao không biết chủ nợ là ai?
Lắc lư không biết bao lâu, Âu Dương Thần rốt cục bị nâng xuống dưới vứt bỏ. Độ cao không tính cao lắm, nhưng trên người hắn vốn có thương tích, lại bị quăng cũng không nhẹ, thiếu chút nữa đau đến độ muốn cong thắt lưng, may mà cố kiềm nén lại. Hắn đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng vó ngựa, đành cứng ngắc bảo trì tư thế, không dám lộn xộn…… Ước chừng một chén trà nhỏ sau, mới nghe phía trên truyền đến tiếng mấy người thoải mái nói, “Hẳn là chết rục rồi.”
“Buổi tối sẽ bị chó hoang tha đi, sẽ không lưu lại dấu vết.”
“Chúng ta về thôi, đi lĩnh thưởng nữa.”
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe càng lúc càng xa, Âu Dương Thần mới dám chậm rãi thở phào một hơi, lặng lẽ giật giật tay chân, đau nhức! Cơ thịt cả người đều run run, đau đến độ hắn cơ hồ không thể hô hấp thông thuận, chỉ phải nằm bất động trên mặt đất, qua hồi lâu, mới chậm rãi thở được. Hắn thế này mới chậm rãi ngồi dậy, bao tải cũng không chắt, chỉ là trói lại miệng của hắn, hắn sờ soạng một hồi tìm được nút thắt, mở ra, từng chút từng chút một chui ra khỏi bao tải. Mỗi một động tác đều vô cùng thong thả bởi vì đau, nhưng chỉ cần động một chút là đau nhức vô cùng.
Thật vất vả lại thấy ánh sáng, trên trời lúc này đã đầy sao. Hắn ngồi yên trong chốc lát, nhớ lại những lời nghe được trên dọc đường, trong mắt phung ra cừu hận. Tiện nhân, nghĩ rằng lão tử đã làm xong việc, nên muốn giết người diệt khẩu? Cư nhiên dám tính kế lão tử, lão tử sẽ cho các ngươi không chết tử tế được!
.
.
.
Lại nói đến Du Tiểu Vãn, sau khi chia tay Võ di nương, nàng thản nhiên quay người, dáng đi thướt tha chậm rãi đến Duyên Niên Cư.
Lão thái thái và Trương thị đang nói chuyện phiếm với các phu nhân khác, ba tỷ muội Tào thị thì tiếp chuyện với các tiểu thư khác. Nghe tiếng Đỗ Quyên thông truyền “Biểu tiểu thư đến”, lão thái thái lập tức cười nói: “Là ngoại tôn nữ của ta, đến để thỉnh an Vương phi và các vị phu nhân.”
Ánh mắt các phu nhân đều cùng nhìn về phía cửa, thấy một nữ tử thướt tha đi vào, một thân áo gấm Tứ Xuyên màu trắng có hoa văn chìm hình mây, thắt lưng màu xanh nhạt thêu hình lá trúc, tôn lên vóc dáng yểu điệu động lòng người, tóc bới kiểu sơ song kế, chỉ cài hai cây trâm bạc, vừa gọn gàng vừa thanh thoát. Nàng có hàng chân mày cong như vầng trăng, mắt hạnh mũi quỳnh, miệng anh đào nho nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã có dung nhan mị hoặc lòng người. Khóe môi nàng hơi cong lên, không cười cũng mang ba phần tươi cười, thập phần nhu thuận dịu dàng.
Đợi Du Tiểu Vãn hành lễ vãn bối xong, Tấn Vương phi khó có dịp hòa ái lên tiếng bảo nàng đến ngồi cạnh mình, lại tinh tế đánh giá một phen, cảm thán nói: “Đúng là thanh nhã thoát tục, theo ta thấy, thiên kim của Hàn đại nhân cũng không được như ngươi.” Nhất là vẻ thanh hoa quý khí hiện rõ trên mặt, quả thật không hề thua kém những vị công chúa từ thuở nhỏ được sống trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt, cử chỉ cũng rất đoan trang tao nhã, không thể soi mói.
Du Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, khiêm tốn nói: “Tạ Vương phi tán thưởng, Vãn Nhi bồ liễu chi tư, không dám nhận lời ca ngợi này.” Thanh âm mềm mại ngọt nhu, làm người ta không tự chủ được phải khẽ cong khóe môi lên.
Các vị phu nhân còn lại đều có ấn tượng vô cùng tốt về nàng, tinh tế hỏi nàng đã đọc qua sách gì, có sở thích gì không. Du Tiểu Vãn đều lễ phép đáp lại từng người, rất có quy có củ. Tấn Vương phi bỗng nhiên cởi vòng chuỗi đàn mộc phật châu từ trên cổ tay xuống, đeo vào tay nàng, nói: “Tới vội vàng, thứ này coi như là lễ gặp mặt.”
Du Tiểu Vãn thụ sủng nhược kinh, vội nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Còn không mau cám ơn Vương phi ưu ái.” Du Tiểu Vãn thế này mới quỳ gối nói cảm tạ.
Tấn Vương phi tặng lễ, các vị phu nhân còn lại cũng phải tặng lễ, ngay cả Trương Quân Dao dù tình không nguyện lòng không muốn cũng phải cởi một cái vòng ngọc cho nàng. Du Tiểu Vãn lần nào cũng quay sang nhìn lão thái thái ám chỉ mới dám nhận lễ. Các vị phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều phải hỏi ý trưởng bối trước, trong lòng càng thêm vừa lòng, âm thầm gật đầu, có người đã bắt đầu tính toán kết thân.
Trương thị nhíu mày ngồi bên cạnh, Vãn Nhi sao lại đến Duyên Niên Cư, nàng không phải là cùng Tiểu Võ thị đến cửa hông ở hướng Tây sao? Chẳng lẽ nàng sợ dính điều tiếng xấu, không muốn hỗ trợ? Vậy phải làm sao bây giờ?
Các vị khách lần này đến có thân phận cực cao, trong sảnh chỉ chừa vài nha hoàn tay chân lanh lẹ để hầu hạ, Khúc ma ma lại ở bên ngoài không thể vào, cho nên Trương thị lúc này còn chưa biết sự tình đã thay đổi, cáu giận một hồi cũng chỉ có thể hít vào thở ra mấy cái, áp chế buồn bực trong lòng, cùng lắm thì lần này sẽ bỏ qua cho xú nha đầu này!
Dứt bỏ lo lắng xong, Trương thị lại tiếp tục thân thiết cười nói chuyện phiếm với khách, trong lòng lại nảy sinh một loại bất bình khác, Tấn Vương phi vừa rồi cũng không tặng lễ gặp mặt cho Nhã Nhi, lại cho Vãn Nhi, sao có thể không khiến bà giận dữ được chứ?
Vị Tấn Vương phi này chính là vị quý nhân đã đề cử Trương Quân Dao, bà và Thái Hậu là tỷ muội ruột, Trương Trường Úy và Trương phu nhân không biết đã cầu đến bao nhiêu mối quan hệ mới được diện kiến bà, lại phải dùng đủ mọi cách nịnh hót lấy lòng mới có thể có được một chút giao tình. Trương phu nhân hôm nay tới chơi là kế hoạch đã sớm định ra, cố ý mời thêm vài vị phu nhân, một là để không khiến sự xuất hiện của mình đột ngột, hai là để tạo thêm chút thanh thế, còn lý do thứ ba, là vì trong nhà các vị phu nhân này đều có các công tử sắp đến tuổi bàn chuyện hôn ước, đối với Nhã Nhi, là một cơ hội vô cùng tốt. Ấy vậy mà một phen ra sức biểu hiện của Tào Trung Nhã vừa rồi tuy được các vị phu nhân nhiệt tình ca ngợi, nhưng nghe thế nào đều thấy đa phần là khách sáo……
Thấy phù sa trong ruộng mình từng chút một từng chút một chảy đi, Trương thị càng lúc càng ngồi không được, thật vất vả đợi gần đến giờ cơm, bà vội thấp giọng nói với lão thái thái, “Con đi ra ngoài hỏi thăm xem Võ di nương chuẩn bị bàn tiệc như thế nào.”
Lão thái thái gật gật đầu, Trương thị vội ra khỏi phòng khách. Khúc ma ma tinh mắt nhìn thấy liền đi theo sau, đợi đi vào Nhã Ngũ Đường, đuổi các tiểu nha hoàn đi, mới thuật lại những lời mình nghe lén được bẩm báo cho chủ tử. Trương thị nghe xong, hít một ngụm khí lạnh, “Xú nha đầu này cũng thật ngoan độc!” Lại vội hỏi, “Chẳng lẽ thật sự trừ khử người nọ đi?” Nếu không có người làm chứng, như vậy sẽ rất phiền toái.
Chân Khúc ma ma đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, “Hẳn là vậy rồi. Lão nô nghe mà tâm can đều run lên. Bất quá, Võ di nương chắc không có lá gan này.”
Trương thị thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Mới vừa rồi lão nô đến cửa hông ở hướng Tây, người nọ đã bị bọn họ đuổi đi, chỉ cần lần sau hắn đến, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Lần sau? Lần sau con khỉ! Trương thị cơ hồ nghiến mòn răng nanh, “Ngươi cho là Dao Nhi luôn có thể đến như vậy sao?” Nếu Nhiếp Chính Vương phi nghĩ Dao Nhi và Ngô Lệ Quyên là cùng một phe thì rất phiền toái, lại nghĩ đến Du Tiểu Vãn đã làm hỏng đại sự của mình, bà hận không thể cắn nàng một ngụm, “Ả xú nha đầu kia, ta nhất định sẽ có một ngày xử lý ả!”
Dựa theo kế hoạch của bà, đợi cho Du Tiểu Vãn, Tiểu Võ thị và Âu Dương Thần gặp mặt, canh đúng lúc giao ngân phiếu, sẽ cho người xuất hiện la lên mấy tiếng để bắt quả tang, tạm giam cả ba người lại. Sau đó người của bà sẽ đến gần Duyên Niên Cư làm ra vài điểm tiếng vang, ầm ỹ đến khách, lão thái thái chắc chắn sẽ chất vấn. Trương phu nhân và Trương Quân Dao lấy cớ muốn gần gũi thêm với Ngô Lệ Quyên, đến ngồi lại trong viện của Ngô Lệ Quyên một lúc, khi trở về Duyên Niên Cư để cáo biệt, có thể vừa vặn gặp mặt, cho dù lão thái thái muốn lén giải quyết cũng không thể. Trương Quân Dao có thể cầu kiến Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương để ban cái chết cho Ngô Lệ Quyên, mà Võ di nương và Tiểu Võ thị, cũng chỉ có treo cổ tự sát.
Cho nên vừa rồi Trương thị luôn chờ trận động tĩnh kia, nhưng mãi vẫn không chờ được, thế nên mới lo lắng đến bốc lửa. Kế hoạch này không biết đã mưu tính bao lâu, làm sao có thể không công buông tha như vậy? Trương thị đi qua đi lại mấy lượt trong phòng, lại thấp giọng dặn dò vài câu, thế này mới trở về Duyên Niên Cư.
Lại nhìn thấy mặt Du Tiểu Vãn, Trương thị thiếu chút nữa không cười nổi. Trương phu nhân âm thầm nháy mắt ra dấu với Trương thị, hỏi sự tình tiến triển thế nào. Trương thị nâng chén trà lên, mở nắp chén ra, nương việc thổi nguội, khe khẽ lắc lắc đầu. Trương phu nhân thiếu chút nữa bị tức chết, đứa em gái chồng vô dụng này! Trương phủ nhà bà là bên ra sức ra bạc, không biết đã bận rộn bao lâu, chỉ còn kém một bước nữa là thành, đây lại là địa bàn của Trương thị, cư nhiên không làm được gì ra hồn!
Sau khi yến hội tan đi, Trương phu nhân đợi mãi không được Trương thị ám chỉ, đành phải cùng các phu nhân khác cáo từ. Các vị phu nhân đều nhất nhất thân thiết nắm tay Du Tiểu Vãn, mời nàng sau này nhớ cùng lão thái thái hoặc Trương thị đến chơi phủ nhà mình.
Trương thị và Tào Trung Nhã đều buồn bực không chịu được, thực sự nghĩ không ra, Du Tiểu Vãn đâu có nói bao nhiêu câu, sao các phu nhân này lại coi trọng nàng đến vậy?
Du Tiểu Vãn thu hết thần sắc của hai người vào trong mắt, thản nhiên trào phúng nghĩ, Trương thị đã phạm vào một sai lầm mà một người bình thường nào cũng sẽ mắc phải, đó chính là áp đặt suy nghĩ của mình lên trên đầu người khác.
Tào gia hiện tại căn cơ không sâu, Trương thị mới muốn leo lên quyền quý như vậy, hy vọng lót đường chuẩn bị tiền đồ tốt cho con trai. Nhưng các vị phu nhân này đều đã có thân phận cao cao tại thượng, lại có liên lụy ít nhiều với hoàng thân quốc thích, mà hoàng thân quốc thích thủy chung có mối quan hệ cùng thịnh cùng suy với người kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần lựa chọn mối quan hệ không đúng, sẽ biến thành cửa nát nhà tan, cho nên những người nhà cao cửa rộng chân chính, tuyển con dâu không chỉ chọn gia thế, còn phải coi trọng phẩm tính.
Hơn nữa, người thông minh đều hy vọng người bên cạnh mình là kẻ ngốc, nhất là con dâu, tốt nhất là xuất thân danh môn, dung nhan tú lệ, cử chỉ nhàn tĩnh, hào phóng dịu dàng, nhu thuận nghe lời lại dễ bảo, biểu hiện của Du Tiểu Vãn chính hoàn toàn phù hợp tâm ý các bà! Trái lại, Tào Trung Nhã, tuy cũng là tịnh lệ hào phóng đoan trang, nhưng có vẻ quá mức thông minh lanh lợi, nếu nàng thành công nắm giữ lòng của con trai, chỉ sợ sẽ không để các bà bà đây vào mắt, không khéo còn muốn giành lấy quyền chưởng quản trong phủ, cho nên các phu nhân đương nhiên phải suy nghĩ thêm……
Tiễn khách ra đại môn lên xe ngựa xong, lão thái thái mỉm cười nắm tay Du Tiểu Vãn, nói: “Vãn Nhi của ta thật là đáng yêu.”
Tào Trung Nhã trong lòng không phục, ôm lấy cánh tay kia của lão thái thái, làm nũng nói: “Lão thái thái, chẳng lẽ Nhã Nhi không đáng yêu sao?”
Lão thái thái ha ha cười nói: “Đáng yêu, đều đáng yêu!”
Trương thị vội vàng tiếp lời, nói như than thở: “May mà cửa hàng bên ngoài có bán Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi, nếu không sẽ đắc tội với Tấn Vương phi rồi.”
Lão thái thái trầm ngâm một chút, nói: “Canh giờ còn sớm, đi gọi ma ma quản sự và Võ di nương tới, đem cả trướng sách đến. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tào phủ chúng ta mất trộm, phải điều tra triệt để mới được.”
Trương thị nghe vậy, mừng thầm trong lòng, lập tức bảo Khúc ma ma đi làm, lại dốc lòng giúp vịn tay đỡ bà bà về phòng, còn mời cả Tước gia đến.
Không bao lâu sau, Võ di nương, Vương tẩu tử – ma ma quản kho hàng – và Chu ma ma – ma ma quản phòng bếp – đều đến. Ba người cung kính hành lễ, cúi đầu nín thở chờ lão thái thái lên tiếng.
“Võ di nương, ngươi nói trước đi.”
Võ di nương cũng sợ tự rước lấy họa, đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như cẩn thận xem kỹ sổ sách, hàng rõ ràng không có ai lĩnh, phòng bếp cũng không dùng đến, chỉ có thể là do kho hàng quản lý không sơ sẩy nên bị trộm.
Vương tẩu tử lập tức kêu oan, “Cả nhà nô tỳ đã ở Tào phủ mấy thập niên, chưa từng làm ra việc trộm đạo, huống hồ nếu nô tỳ muốn trộm, cũng sẽ trộm những vật gì có số lượng nhiều lại dễ bán, không dễ bị phát giác, còn hai loại vật phẩm này quý trọng như vậy, nô tỳ dù trộm cũng không thể bán ra a.” Nói hết sức hợp tình hợp lý.
Lão thái thái ánh mắt trầm ám, không nói một lời. Tào Thanh Nho lại thập phần tức giận, “Không phải ngươi thì ngươi mau nói tên người nào không có thẻ bài mà vào kho hàng?” Lập tức bị mất món đồ trị giá mấy ngàn lượng bạc, còn nhiều hơn lương bổng một năm của ông, không thịt đau mới là lạ.
Trương thị cầm sổ sách lên, làm bộ lật ra xem, “Ừm, từ lúc muội muội tiếp nhận sổ sách, không đến kiểm tra kho hàng sao?”
Võ di nương thầm nghĩ, kho hàng một năm chỉ kiểm kê một lần, hiện tại không phải cuối năm, trong phủ lại không có đại sự gì, kiểm cái gì mà kiểm? Miệng lại kính cẩn đáp: “Vâng, ấn theo quy củ cũ, một năm kiểm kê một lần.”
Trương thị âm thầm cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, “Hôm ta giao sổ cho muội, ta có đến kho hàng một lần, khi đó là đến lấy thứ khác, thấy hai thứ đó vẫn còn ở trong kho.”
Vương tẩu tử tựa hồ nhớ tới cái gì, vội hỏi: “A, đúng rồi, đầu tháng khi thân mình lão thái thái không khoẻ, cần lấy hai củ nhân sâm trong kho hàng. Nhân sâm và Cỏ Linh Chi đặt ở cùng một nơi, lúc ấy nô tỳ còn thấy Cỏ Linh Chi.”
“Nói như vậy là chuyện chỉ xảy ra gần đây.” Trương thị hạ kết luận, nghiêm nét mặt nói: “Mấy thứ này xác thực rất khó bán đi, rất nhiều phủ đều muốn mua chúng, nhưng vì sợ mua phải hàng giả, hơn phân nửa đều là mua ở cửa hàng tin cậy. Ta tin tưởng, những thứ này, hẳn là còn một phần nhỏ vẫn còn ở trong phủ.”
Ánh mắt Tào Thanh Nho trầm xuống, mày dựng thẳng, quát to: “Tào quản gia, lập tức gọi Ngọc di nương, Thạch di nương và các tiểu thư, công tử đến Duyên Niên Cư. Còn ngươi, mau dẫn người đến, soát phủ!”
Thế nhưng không cần để ý đến các bà tử có mặt ở đây, có thể thấy Tước gia là thực tức giận. Trương thị cúi đầu uống trà, trong lòng đắc ý không thôi, lại đề nghị nói: “Tước gia, vì để cho công bằng, tốt nhất nên gọi tất cả mọi người trong các viện đều đến đây, không được tùy ý đi lại, ai đã ở đây thì phải ở lại đây.”
Tào Thanh Nho gật đầu, “Ừm, phải nên như thế!”
Du Tiểu Vãn tâm niệm khẽ động, mợ không có khả năng vô duyên vô cớ dẫn cậu đến để soát phủ, chẳng lẽ bà biết chắc sẽ phát hiện tang chứng trong viện của Võ di nương? Nghĩ như vậy, nàng liền bắt đầu chú ý thần sắc từng người trong phòng.
Võ di nương đã sớm nghĩ tới chiêu này, cũng đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như âm thầm cẩn thận kiểm tra viện của mình và viện của mẹ con Ngô thị một lần, cho nên lúc này một chút cũng không lo lắng. Nàng không lo lắng, nhưng Tào Trung Mẫn vừa mới đến Duyên Niên Cư, khi nghe nói đến việc này, sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức cố nén hoảng hốt, sóng vai cùng đệ đệ ngồi xuống.
Điểm thần sắc nho nhỏ này không tránh được ánh mắt của Trương thị, bà thầm cười to ở trong lòng không thôi, Võ di nương a Võ di nương, ngươi tự cho là thông minh, đã tra xét viện của mình trước, lại không thể ngờ đứa con trai luôn khiến ngươi kiêu ngạo sắp sửa tát vào mặt ngươi!
Bởi vì sắp đến cuối năm, Tào Trung Mẫn muốn chuẩn bị một phần hậu lễ tặng cho ân sư, biết ân sư có bệnh cũ, mỗi khi phát bệnh phải dùng bột Cỏ Linh Chi, hắn liền một lòng đi tìm một nhánh Cỏ Linh Chi thượng phẩm, mà tình cờ trong nhà một người bạn học quen thân của hắn có vừa đúng một nhánh. Người bạn học rất thích đánh bạc, cái gọi là mười lần thắng chín lần thua, dạo gần đây thua bạc nhiều, nên đã trộm Cỏ Linh Chi trong nhà bán cho hắn. Sau khi nghiệm hàng xác nhận là Cỏ Linh Chi thượng phẩm, trên thị trường phải có giá đến một ngàn năm trăm lượng bạc, mà người bạn học này chỉ muốn lấy một ngàn ba trăm lượng, còn luôn thề thốt nói rằng cho bị cha mẹ xử phạt thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Tào Trung Mẫn. Tào Trung Mẫn thập phần tâm động, liền thanh toán bạc mua về, hiện tại đang để ở trong ngăn tủ phòng ngủ của mình.
Mà lúc này Tào Trung Mẫn cũng hiểu được, mình đã bị trúng kế, còn là bị người bạn học tốt nhất lừa gạt!
Tào Trung Mẫn khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nói, hay là không nói? Hiện tại nói, hắn sẽ không bị xem là kẻ trộm Cỏ Linh Chi, nhưng cửa hàng Du gia còn chưa chia hoa hồng, lấy tiền lương một tháng hai mươi lượng bạc của hắn, bình thường còn phải xin tiền hàng tháng trong phủ, nay biết giải thích số tiền một ngàn ba trăm lượng kia thế nào? Kỳ thật, số bạc này là do hắn lén tích góp khi còn quản lý sản nghiệp của Tào gia, phụ thân không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nghĩ ra được việc này, về sau chỉ sợ sẽ không để cho hắn quản lý sản nghiệp, mà di nương cũng có khả năng bị liên lụy. Nếu không nói, Cỏ Linh Chi được tìm ra trong phòng hắn, phải giải thích thế nào? Làm không tốt, chính mình và di nương vẫn sẽ bị xem là kẻ trộm.
Hắn gấp đến độ tâm can như bị mèo cào, nhưng ở mặt ngoài vẫn phải ra vẻ trấn định tự nhiên, làm bộ uống trà để che giấu một chút, khi nâng chung trà lên lại phát giác bàn tay cầm chén trà run rẩy khanh khách, hoảng sợ vội vàng buông xuống.
Vừa nhấc mắt lên, ánh mắt của Tào Trung Mẫn chạm vào ánh mắt của Du Tiểu Vãn giữa không trung, ánh mắt nàng lạnh nhạt yên tĩnh, có sức mạnh yên ổn lòng người. Tào Trung Mẫn trong lòng khẽ động, ánh mắt chợt lóe lóe, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Du Tiểu Vãn lại giống như không thấy, ánh mắt lướt đi, chuyển dời về phía lão thái thái. Nàng im lặng ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói với lão thái thái: “Bụng con đau, muốn đi vệ sinh một chút.”
Lão thái thái vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay nàng, “Đi đi, bảo Sơ Vân hầu hạ.”
Sơ Vân bước lên phía trước, vịn tay tiểu thư ra tịnh phòng ở mặt sau. Trương thị cũng không để ý, tịnh phòng chỉ có một phiến cửa sổ ở mái nhà, Du Tiểu Vãn không có khả năng chuồn đi, mà cho dù nàng có chuồn đi cũng không thể cản bà.
Lúc vừa đi ra sau bình phong, ánh mắt Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng đảo qua mặt Trương thị, đáy mắt nhàn nhàn trào phúng, chỉ sợ nguyện vọng của mợ lại thất bại thôi.
Đến tịnh phòng, Du Tiểu Vãn vội dặn Sơ Vân, “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi nhớ canh chừng cho tốt, đừng để ai tiến vào.” Dứt lời liền kéo váy cột lên eo, phi thân nhảy ra cửa sổ ở mái nhà.
Tập võ với Tương Đại nương được nửa năm, Du Tiểu Vãn là một nữ hài tử, tuổi lại không lớn, thân thể vốn nhẹ nhàng, cho nên nàng xuất sắc nhất chính là khinh công. Nàng nương theo bóng đêm, nhanh chóng lẻn vào phòng Tào Trung Mẫn, không cần bao nhiêu thời gian liền tìm được một cái hộp gấm, mở ra xem, quả nhiên là một nhánh Cỏ Linh Chi.
Cỏ Linh Chi là vật phẩm chỉ có người già mới dùng, Võ di nương và Mẫn biểu ca đều không cần dùng, mua Cỏ Linh Chi làm cái gì? Du Tiểu Vãn híp mắt suy nghĩ chốc lát, chợt bừng tỉnh đại ngộ, là tặng ân sư! Bất quá Cỏ Linh Chi quý trọng như vậy, tiền mua Cỏ Linh Chi khẳng định kiếm được không quá sáng rọi, hiển nhiên đã bị Trương thị biết, bà ta làm sao biết được? Hay là chuyện này vốn là do bà đã sớm mưu tính trước?
Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng, Du Tiểu Vãn cười lạnh, muốn lục soát phải không? Nếu thứ này được tìm ra trong phòng mợ, không biết mợ sẽ giải thích thế nào?
Du Tiểu Vãn lập tức lại phi thân nhảy ra, đi về phía Nhã Ngũ Đường.
Giấu hộp gấm vào trong chiếc tủ nhiều ngăn trong phòng ngủ của Trương thị xong, Du Tiểu Vãn đang định trở về, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng phát lạnh, vội quay đầu lại, thì thấy phía sau có một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
“A!” Dù Du Tiểu Vãn có trấn định thế nào, cũng bị hù nhảy dựng, thiếu chút nữa kêu to lên.
Bất quá người tới hiển nhiên còn sợ nàng kêu hơn, vội đưa tay che kín miệng nàng. Người này từ đầu đến chân đều khóa lại trong màu đen, ngay cả chỗ đôi mắt cũng bịt một tầng vải lưới đen. Cả người hắn toát ra một loại khí chất vừa lãnh khốc vừa bá đạo, khiến người ta ở trước mặt hắn bất giác khẩn trương, khiếp đảm.
Che hai mắt rồi chẳng lẽ cũng thấy được đường đi? Trong cái đầu khẩn trương của Du Tiểu Vãn bỗng nhiên nảy ra một nghi vấn như vậy, nàng bỗng nhận thấy, người này không có ác ý, trên người không có sát khí. Nghiệm ra được điều này, nàng liền chậm rãi trấn tĩnh trở lại.
Người tới có vẻ thực thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của nàng, tầm mắt sáng như lưỡi đao xuyên thấu qua tấm mạn đen, phóng lên trên mặt nàng, “Ngươi đang làm cái gì?”
Lời này tựa hồ hẳn là ta tới hỏi mới phải! Du Tiểu Vãn có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn nhu thuận đáp: “Vu oan.”
Người nọ tựa hồ không đoán được nàng sẽ thành thật như vậy, lông mày giương lên thật cao, một lúc lâu không nói tiếp, mãi một hồi mới hỏi, “Vu oan xong rồi?”
“Vu oan xong rồi. Ta phải đi trở về, nếu không sẽ lộ.” Du Tiểu Vãn thành khẩn nói: “Muốn trộm cái gì thì trộm nhanh lên một chút, lát nữa quản gia sẽ dẫn người đến lục soát nơi này.”
Người nọ không khỏi cười nói: “Đa tạ nhắc nhở.” Sau đó buông lỏng tay ra.
Du Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức từ cửa sổ phi thân ra ngoài, bay nhanh trở về Duyên Niên Cư.
Trương thị thấy nàng đến, liền trào phúng nói: “Mới trở lại?”
Nếu là đi nhà xí, thời gian đúng là có hơi dài một chút. Du Tiểu Vãn chỉ cười không nói.
Không bao lâu sau, Tào quản gia triệu tập đủ người, bắt đầu lục soát. Mọi người ở Duyên Niên Cư không đợi bao lâu, Tào quản gia liền mnag bộ mặt xấu hổ trở lại, nói, “Hồi bẩm Tước gia, ở… ở trong phòng phu nhân phát hiện có một hộp Cỏ Linh Chi… có… có ba nhánh.”
“Cái gì!” Trương thị đứng phắt dậy, thanh âm the thé chói tai, “Ngươi nói bậy! Ta làm sao có Cỏ Linh Chi!”
Du Tiểu Vãn cũng mộng, rõ ràng trong hộp chỉ có một nhánh Cỏ Linh Chi a!
Nhớ tới mấy tháng trước biểu tiểu thư giúp Mẫn Nhi đề cử lương sư, nhớ tới vài ngày trước biểu tiểu thư còn nhiệt tâm rộng rãi cho mượn năm ngàn lượng bạc, nay chỉ là nhấc tay chi lao, sao lại không nguyện ý hỗ trợ? Võ di nương trong đầu chợt hiện linh quang, vội kiệt lực cam đoan, “Biểu tiểu thư yên tâm, cửa hông ở hướng Tây đều là người của ta, nay các chủ tử đều ở Duyên Niên Cư, các ma ma và nha hoàn đều bận việc, cam đoan không có ai nhìn thấy biểu tiểu thư đi đến đó. Huống hồ còn có muội muội ta đi cùng, ta đã sớm chuẩn bị sẵn, nói là một thân thích họ hàng xa đến tống tiền, nên muội muội ta phải đi giải quyết.”
Cái cớ như vậy thật tốt, có câu một người đắc đạo, cả họ được nhờ, Ngô Lệ Quyên nay được phú quý, họ hàng thân thích xa đến tìm nơi nương tựa cũng là nhân chi thường tình, nhưng nếu kèm theo chuyện bị mất trộm Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi mấy ngàn lượng, cái cớ này có vẻ không được tốt lắm.
Vốn tưởng rằng đưa bạc cho Mẫn biểu ca, lấy tài cán của Mẫn biểu ca, hẳn là có thể giải quyết dứt điểm, lại không nghĩ rằng đối phương cũng đã sớm đề phòng chiêu thức ấy. Sự tình phát triển đến mức này, Du Tiểu Vãn cho rằng Âu Dương Thần nhất định sẽ không thành thật chờ ở cửa hông hướng tây. Người này xuất thân thương hộ, nhất định là giảo hoạt gian trá, lần trước vẫn là gặp mặt ở phòng khách nhị môn, lúc này lại an bài đến cửa hông, hắn nhất định có thể đoán ra đám người Võ di nương rất sợ hắn bị những người khác trong phủ nhìn thấy, nếu chuyện tiền bạc của hắn không thuận lợi, nhất định sẽ lợi dụng điểm này. Nàng cười nhạt nhắc nhở, “Nếu hắn không muốn chờ ở cửa hông thì sao? Nếu hắn bày kế chạy vào trong viện thì sao?”
Tình hình như vậy, Võ di nương cũng đã nghĩ đến, đã sớm phòng bị. Trong khoảng thời gian nàng được giao quản lý hậu viện, mà hậu viện có ngoại nam đi vào, không chỉ là thanh danh Tào gia bị hao tổn, nàng và Mẫn Nhi cũng sẽ bị Tào gia vứt bỏ, cho nên nàng dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói, “Sẽ không! Nơi đó là người của ta, sẽ coi chừng hắn.” Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ muốn lập tức sai người lại đi nhìn một cái.
Du Tiểu Vãn không đáp, hỏi lại, “Làm việc gì đều có vạn nhất! Nếu vạn nhất con và Ngô phu nhân nửa đường gặp Âu Dương Thần, hơn nữa đúng lúc giao tiền bị ai đó vừa vặn bắt gặp, chỉ sợ lời gì khó nghe nhất cũng sẽ truyền ra.”
Võ di nương cười gượng nói: “Không có, tên kia tuổi lớn như vậy, biểu tiểu thư còn ở độ tuổi như hoa, mặc cho ai cũng không tin……”
“Phải, Âu Dương Thần tuổi lớn, nói là tình lang của ta, khẳng định không có người tin tưởng, nhưng nếu người bên ngoài nói là ta giật dây bắc cầu, giúp Ngô phu nhân cùng tình lang gặp gỡ thì sao?”
Thế gian này tuy rằng không quá mức chỉ trích quả phụ tái giá, nhưng triều đình đề xướng trung trinh thủ tiết, còn nhiều lần ban biển lập đền thờ cho những quả phụ thủ tiết, gia đình quý tộc lại khắc nghiệt, đều bức bách nữ nhi chưa gả cùng quả phụ không được ra khỏi cửa. Nếu Du Tiểu Vãn cư nhiên trợ giúp quả phụ gặp gỡ tình lang, hơn nữa quả phụ này còn là mẹ ruột của thứ phi Nhiếp Chính Vương…… Trương Quân Dao và Tấn Vương phi nếu biết việc này, tất nhiên sẽ dùng danh nghĩa duy hộ thể thống hoàng thất, thỉnh Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương hạ chỉ ban thưởng độc rượu. Du Tiểu Vãn, Ngô phu nhân, Ngô Lệ Quyên và Võ di nương, một người cũng đừng hòng chạy.
Về phần chứng cớ, kẻ phạm tội giết người cướp của còn phải có chứng cứ rõ ràng, tội dâm loạn cũng vậy, huống hồ không phải hoàn toàn không có. Tiểu Võ thị không phải đã cho Âu Dương Thần ngân phiếu năm ngàn lượng đó sao? Nếu không có tư tình, làm sao có thể cho một thân thích đến tống tiền nhiều bạc như vậy?
Mới vừa rồi trong phủ đã phát hiện Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ bị mất trộm, kế tiếp, Trương thị khẳng định sẽ đòi điều tra sổ sách. Sổ sách lại không ghi cái gì, mà mấy tháng nay, Tào phủ đều là do Võ di nương chưởng quản, phải chăng là Võ di nương thừa cơ lấy trộm thượng đẳng Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi đem ra ngoài bán, đưa bạc cho muội muội dưỡng lão bạch kiểm*? Nói là biểu tiểu thư cho mượn? Xin lỗi, ba người các ngươi là một phe, không ai có thể tin được.
* bạch kiểm = mặt trắng, ý nói những gã nam nhân kiếm sống bằng cách trở thành tình nhân của các quý bà giàu có
Cứ như vậy, một tội lại một tội đổ xuống, mấy người các nàng cho dù cả người đều là miệng cũng không thể nói rõ.
Đúng là một hòn bắn rơi ba con chim a.
Du Tiểu Vãn cẩn thận suy tính mấu chốt trong chuyện này, một chút cũng không mềm lòng, cười nhạt cự tuyệt Võ di nương: “Lời nói là để nói cho người bên ngoài nghe, di nương tìm cớ cũng phải khiến người bên ngoài tin tưởng mới được. Con đây, một là chưa lấy chồng, hai là chưa ra hiếu kì, nếu tin đồn con lén gặp riêng ngoại nam, hoặc là giúp đỡ người bên ngoài gặp riêng ngoại nam truyền ra khỏi phủ, con chỉ có cách treo cổ. Theo con thấy, Ngô phu nhân và Ngô tỷ tỷ cũng thế.”
Đạo lý này, Võ di nương biết, nhưng hiện tại Âu Dương Thần đã tìm tới cửa, không giải quyết hắn, muội muội lập tức sẽ thân bại danh liệt. Võ di nương cố nén hoảng hốt, đang định lại thuyết phục Du Tiểu Vãn, lại bị Du Tiểu Vãn nâng tay ngắt lời, giọng nói mềm nhẹ mà không tha cự tuyệt, “Theo ý con, Ngô phu nhân cũng không cần đi.”
Võ di nương cười khổ, “Biểu tiểu thư nếu thực không muốn đi, ta cũng không có biện pháp cưỡng cầu, nhưng muội muội ta không đi không được, nếu không, tên tặc tử kia sẽ làm náo loạn đến……”
Khóe mắt Du Tiểu Vãn liếc thấy một góc vải lộ ra sau bồn hoa, là góc của một chiếc váy màu xanh viền xám nhạ. Đây là màu áo mà đa số các ma ma trong phủ đều phải mặc. Xem ra người này hẳn là Khúc ma ma, người bên cạnh Trương thị, chỉ có bà ta mới có thể lén lút như vậy.
Muốn nghe trộm vách tường? Được, ta sẽ cho ngươi nghe đủ, để cho mợ biết hậu quả của việc tính kế người trong nhà là thế nào!
“Làm náo loạn thì thế nào? Di nương việc gì phải sợ hắn gây sự? Hắn dám gây sự sao? Hắn nếu dám vào trong Tào phủ phun ra uế ngữ, cậu nhất định sẽ cho người băm hắn thành thịt vụn, chôn dưới bồn hoa làm phân bón. Dù sao hắn làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, không dám về lại nguyên quán, dù chết ở chỗ này, thì có ai biết? Chỉ cần xử lý kín đáo bên trong hậu viện, cam đoan sẽ không có một chút tiếng gió rơi vào tai Nhiếp Chính Vương. Bởi vì, Ngô tỷ tỷ là cậu đề cử mà được trúng tuyển, nếu là phẩm hạnh của Ngô tỷ tỷ bị bẩn, cậu khó tránh khỏi phải đảm đương trách nhiệm điều tra thất trách, cho dù không cần chịu trách nhiệm, cậu làm vậy cũng là chặt đứt con đường phú quý của Tào gia. Di nương, ngài nói, cậu có thể làm như vậy hay không?
Hắn nếu dám ra ngoài phủ ăn nói lung tung, Ngô tỷ tỷ tất nhiên là không có khả năng gả vào vương phủ, nhưng hắn có thể nói được sao? Nam nhân hận nhất cái gì, hận nhất chính là vợ đi ngoại tình! Thái Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, Ngô tỷ tỷ đã xem như là người của Nhiếp Chính Vương điện hạ. Di nương, ngài nói, Nhiếp Chính Vương có phái người giết hắn và toàn bộ những kẻ đã nghe qua lời nhàn thoại này hay không? Cho nên, di nương căn bản không cần sợ, chỉ cần hắn dám nói lung tung, kết cục của hắn chính là cái chết! Nếu hắn là bị ai đó mua chuộc, như vậy không cần chờ đến lúc hắn nói lung tung, kết cục cũng là chết! Hơn nữa, kết cuộc của người đã mua chuộc hắn cũng sẽ không tốt hơn hắn đến đâu. Cậu sẽ không bỏ qua cho người đó, người của Tào gia sẽ không bỏ qua cho người đó, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Du Tiểu Vãn tươi cười điềm tĩnh, ngữ khí thản nhiên, lời nói ra khỏi miệng lại khiến Võ di nương cả kinh, bước lui vài bước, “Nếu di nương vẫn lo lắng, con có bao thuốc câm này, chỉ cần dùng một nhúm bột nhỏ, đảm bảo sẽ câm ngay! Khách là ở xa tới, đãi khách sao có thể không có trà?”
Du Tiểu Vãn nói xong, liền từ trong túi áo lấy ra một bao giấy nhỏ, mạnh mẽ nhét vào tay Võ di nương, giọng đề cao lên, gằn từng tiếng rõ ràng nói: “Di nương mau phái người cho thuốc này vào trong trà đi, đầu tiên là hạ độc khiến hắn câm, sau đó nói với đại biểu ca, mang vài gã sai vặt đến, đánh hắn một chút, rút gân tay gân chân, làm bộ như là bị kẻ tặc cướp bóc, quăng ra ngoài thành, vậy là không còn chuyện gì nó. Hắn miệng không thể nói, tay không thể viết, còn gì phải sợ hắn nữa?”
Cả người Võ di nương đều ngây ra, ngây ngốc nhìn Du Tiểu Vãn, nữ hài trước mắt có đôi mắt sáng, răng trắng, môi son, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, da thịt trắng mềm như ngọc, nụ cười ngọt ngào như mật, cả người tỏa sáng vẻ thiên chân vô tà như trẻ con, nhưng là…… Nhưng là…… Nàng lại có thể phân tích cái lợi cái hại trong sự việc hết sức thấu triệt, còn có thể trấn định nói ra loại phương pháp giết người không thấy máu này.
Ngay lúc Võ di nương còn đang chưng hửng, bồn hoa cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng động, nghe như người nào đó đạp phải nhánh cây khô. Võ di nương hoảng hồn, vội thấp giọng quát hỏi, “Là ai?”
Lập tức vang lên một tiếng mèo kêu, Võ di nương chần chờ nói, “Trong phủ không có nuôi mèo a, chẳng lẽ là mèo hoang?”
Du Tiểu Vãn mỉm cười nói: “Là Khúc ma ma, bà ta vừa rồi luôn ở đây nghe lén.”
Võ di nương lại kích động, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu để phu nhân biết……” Nói đến một nửa, nghĩ đến vừa rồi biểu tiểu thư luôn nhắc đến việc “người mua chuộc hắn” sẽ bị như thế nào, cuối cùng tỉnh ngộ ra, mình đã nói mà, tên Âu Dương Thần này làm sao khéo như vậy có thể tìm được muội muội, nói không chừng chính là phu nhân âm thầm xúi giục!
Càng nghĩ, Võ di nương càng hận đến cắn răng, nếu thật sự là phu nhân xúi giục, hôm nay cho dù có đưa năm ngàn lượng bạc cho Âu Dương Thần cũng không có khả năng yên chuyện! Nàng suy tư một lát, hung hăng cắn răng một cái, “Đa tạ dược của đại tiểu thư!”
Du Tiểu Vãn dùng ánh mắt “Ngươi thật là kỳ quái” nhìn Võ di nương, “Di nương chẳng lẽ thực định đi kê đơn sao? Khúc ma ma đều nghe được, nếu thực sự hạ độc câm Âu Dương Thần, thì có thể bị dắt lên quan phủ, mợ thế nào cũng sẽ cố làm cho chuyện to ra, di nương không chịu nổi đâu. Những lời mà con vừa mới nói, bất quá là muốn để cho Khúc ma ma nghe một chút, miễn cho mợ nghĩ đến chúng ta không có biện pháp đối phó tên tặc tử này mà thôi.”
Võ di nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ là nhất giới nữ lưu, thật đúng là không dám làm ra loại chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện, vị biểu tiểu thư tuổi nhỏ này hóa ra tâm tư kín đáo, trí kế bách xuất, mà nàng thì gặp chuyện sẽ bị loạn, mà quả thật là không nghĩ ra được thượng sách nào. Nàng vội nắm tay Du Tiểu Vãn, khẩn cầu nói: “Thỉnh biểu tiểu thư chỉ điểm bến mê.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ cười: “Di nương không cần sốt ruột, người của ngài nếu đang canh chừng Âu Dương Thần, hắn tạm thời không thể đi vào, ngài chỉ cần phái hai bà tử trung tâm làm như thế này……. Mặt khác, bảo đại biểu ca phái vài gã sai vặt thân tín thông minh đến canh giữ trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hông hướng Tây, thấy hắn đi ra, liền dùng bao tải bao đầu lại, hung hăng đánh một trận, nhớ kỹ, lúc đánh phải nói thế này……”
Du Tiểu Vãn thấp giọng thì thầm vài câu, Võ di nương càng nghe ánh mắt càng sáng. Nếu một quân cờ biết chính mình vô luận tuân lệnh thế nào, vận mệnh cuối cùng đều là cái chết, hắn còn có thể nghe theo lời kì thủ nữa sao? Nàng không khỏi cong khéo môi, cười nói: “Biểu tiểu thư thật sự là nhạy bén hơn người…… Chính là, cứ như vậy buông tha phu nhân, ta, ta thật sự là không cam lòng.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ tao nhã cong khóe môi lên, giọng nói nhẹ nhàng trào phúng, “Vãn Nhi là vãn bối, cho dù mợ muốn giáo huấn Vãn Nhi, Vãn Nhi cũng không thể cãi lại, chỉ có thể cam chịu, nhưng nếu Âu Dương Thần làm ra chuyện gì, Vãn Nhi cũng quản không được. Vãn Nhi chỉ cần hắn không xuất hiện ở hậu trạch, không để khuê danh của các vị tỷ muội khuê danh hao tổn là được.”
Võ di nương nghe vậy, trong lòng thầm chấn động, đúng vậy, con thỏ bị ép nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Âu Dương Thần vốn chính là một con chó điên, nếu hắn thật sự chờ không kịp chạy vào hậu viện, thanh danh của các cô nương trong Tào gia đều bị hủy, một người cũng đừng hòng gả ra ngoài. Nàng vội cáo từ Du Tiểu Vãn, chạy đến tiền viện tìm con.
.
.
.
Âu Dương Thần ngồi cạnh chậu thanh ở đại sảnh gần cửa hông hướng Tây, càng chờ càng thấy phiền chán, đang cân nhắc làm thế nào để ép Tiểu Võ thị nhanh đến một chút, chợt nghe hai bà tử gác cửa ngồi tán gẫu chuyện nhàn thoại với nhau. Đề tài cũng chỉ là thế nào gã sai vặt ở tiền viện của phủ nào đó lặng lẽ chạy vào hậu viện, bị xem thành thành tặc tử, loạn côn đánh chết; rồi là chuyện nha hoàn nhà ai ăn nói chuyện không chú ý, bị đem bán đi rất xa…… Cuối cùng, một bà tử cảm thán nói: “Càng là người nhà cao quý càng trọng thể diện, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được……”
Một bà tử khác như bị lời người kia hù dọa, vội thấp giọng quát: “Lời này nói mà ngươi cũng dám nói, không muốn sống nữa sao……. A, là đại nha hoàn thiếp thân của di nương lại đây.” Bà tử nói chuyện lúc trước lập tức ngậm miệng lại.
Vừa ngừng chuyện phiếm, liền có một tiểu nha hoàn đẩy cửa vào, chính là người mấy ngày trước đã lặng lẽ đưa hắn ra phủ. Tiểu nha hoàn ngẩng cao cái cằm trơn bóng, lạnh lùng nói: “Ngươi về trước đi, hôm nay trong phủ có khách, Ngô phu nhân không rảnh tiếp đãi ngươi.”
Âu Dương Thần vừa nghe liền phát hỏa, “A a, dám ăn nói như vậy với đại gia ta, không sợ ta đi ra ngoài gây chuyện sao?”
Nha hoàn kia cười lạnh nói: “Ngươi cứ việc gây chuyện, xem ta có sợ không, dù sao cũng không phải là ta làm cái gì, ta chỉ là tới truyền lời. Bất quá ta cần phải nói cho ngươi, một bí mật một khi không còn là bí mật, thì đừng hòng đem bán lấy tiền.”
“Ngươi!” Âu Dương Thần hận đến răng ngứa. Làm ăn buôn bán đương nhiên phải qua lại với quan phủ, Âu Dương Thần coi như là người rành rẽ cách hành xử, huống chi vừa mới được thêm “Kiến thức”, biết tiểu nha đầu này nói đúng, nếu gây chuyện ồn ào để mọi người đều nghe được, không biết Tào phủ sẽ đối phó hắn như thế nào, lập tức hắc nghiêm mặt nói: “Ta đây ngày mai đến.”
“Tùy tiện!” Tiểu nha đầu bỏ lại những lời này rồi bước đi.
Âu Dương Thần bày ra bộ dạng hung dữ một hồi, đành phải bỏ đi. Ra khỏi cửa hông hướng Tây phải đi ngang qua một con hẻm nhỏ, hắn vừa mới ra khỏi cửa, đỉnh đầu liền bay xuống một đám mây đen, cả người bị nhét vào trong một cái bao tải to, mất đà té ngã xuống đất. Còn chưa chờ hắn hiểu chuyện gì, trên người liền bị trúng mấy roi, đau đến độ tay chân hắn đều co lại, hắn vội hô lớn: “Ta là biểu ca của Ngô phu nhân……”
Nhưng trận mưa côn trên người hắn căn bản không ngừng, ngược lại càng thêm nặng, còn có tiếng người nói nhỏ: “Mau che miệng hắn lại.”
Lập tức có người vặt lấy cổ hắn, cũng không biết dùng cái gì, cách một lớp bao tải vừa bẩn vừa thối trói vài vòng ngay miệng hắn, khiến cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
Vô số đòn côn rơi xuống, Âu Dương Thần cả người đau nhức, lại chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất, căn bản không giãy được, chỉ nghe một người nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, phu nhân đã trăm ngàn giao cho, phải đánh cho chết, nhưng nhất định không thể có máu.”
“Đã hiểu.”
Lại có người chần chờ hỏi, “Cũng không biết chuyện của hắn đã làm thỏa đáng hay chưa!”
Lập tức có người nói tiếp: “Đi vào lâu như vậy, đương nhiên là làm thỏa đáng.”
“Đúng.”
“Đúng vậy.”
“Đánh cho chết đi.”
“Nếu là không nhúc nhích, hẳn là chính là đã chết, lát nữa nhớ đem hắn vứt xuống khe suối ở ngoài thành.”
Âu Dương Thần nghe nói như thế, vội từ “Vô lực giãy dụa” chuyển dần thành cứng ngắc bất động. Mấy người kia tựa hồ cũng đánh mệt, ngừng tay, liền có người định cởi bỏ dây buộc quanh miệng hắn, một người quát: “Làm gì vậy, sợ không có người thấy sao?”
Người nọ rầu rĩ nói: “Nhìn xem đã chết chưa!”
“Sờ hơi thở không phải đã được rồi sao?” Một bàn tay to cách bao tải đến sờ hô hấp của hắn, Âu Dương Thần vội nín thở giả chết, “Đã chết. Nâng lên xe đi.”
Âu Dương Thần bị nâng lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lắc lư lợi hại, đụng đến miệng vết thương khiến hắn đau nhức vô cùng, Âu Dương Thần mấy lần đều thiếu chút nữa nhịn không được rên lên.
Qua một thời gian, hẳn là đã ra khỏi thành, người áp giải hắn bắt đầu không kiêng nể gì, mở miệng tán gẫu, đề tài đương nhiên là vây quanh hắn, mỗi câu mỗi chữ đều là cười nhạo hắn có bao nhiêu ngu xuẩn. Thế gia đại tộc xem trọng nhất là thanh danh, Tước gia nếu biết có loại người như hắn, sao không đuổi tận giết tuyệt? Huống chi, mưu kế này là do phu nhân và Trương phu nhân bày ra, vì không cho Ngô phu nhân sau này có cơ hội xoay người, cũng sẽ giết hắn diệt khẩu. Chuyện có vậy mà cũng không hiểu.
Âu Dương Thần nghe mà trong lòng giật mình, nguyên lai thật sự là do đám quý phu nhân kia làm!
Trương thị và Trương phu nhân có chung một mục tiêu cần đối phó là Ngô Lệ Quyên, vì không để nàng trúng tuyển, đã phái người đến huyện Thanh Hà hỏi thăm tình hình Ngô gia, rốt cục điều tra ra được việc này, lấy tiền mua chuộc Âu Dương Thần để áp chế Tiểu Võ thị. Âu Dương Thần vừa vặn gần đây làm ăn không được tốt, tiêu hao không ít bạc, liền một ngụm đáp ứng. Trương thị sau đó vẫn bị cấm phạt, trong tay không có quyền, chuyện này là do người của Trương phủ đi bàn bạc, người tới đương nhiên sẽ không nói cho Âu Dương Thần biết chủ tử của mình là ai, nhưng tên Âu Dương Thần này thập phần giảo hoạt, đã âm thầm theo dõi, sớm thăm dò xong tình hình ở Trương phủ và Tào phủ.
Những người này lại cứ một câu nói “Phu nhân” rồi “Trương phu nhân”, hắn làm sao không biết chủ nợ là ai?
Lắc lư không biết bao lâu, Âu Dương Thần rốt cục bị nâng xuống dưới vứt bỏ. Độ cao không tính cao lắm, nhưng trên người hắn vốn có thương tích, lại bị quăng cũng không nhẹ, thiếu chút nữa đau đến độ muốn cong thắt lưng, may mà cố kiềm nén lại. Hắn đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng vó ngựa, đành cứng ngắc bảo trì tư thế, không dám lộn xộn…… Ước chừng một chén trà nhỏ sau, mới nghe phía trên truyền đến tiếng mấy người thoải mái nói, “Hẳn là chết rục rồi.”
“Buổi tối sẽ bị chó hoang tha đi, sẽ không lưu lại dấu vết.”
“Chúng ta về thôi, đi lĩnh thưởng nữa.”
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe càng lúc càng xa, Âu Dương Thần mới dám chậm rãi thở phào một hơi, lặng lẽ giật giật tay chân, đau nhức! Cơ thịt cả người đều run run, đau đến độ hắn cơ hồ không thể hô hấp thông thuận, chỉ phải nằm bất động trên mặt đất, qua hồi lâu, mới chậm rãi thở được. Hắn thế này mới chậm rãi ngồi dậy, bao tải cũng không chắt, chỉ là trói lại miệng của hắn, hắn sờ soạng một hồi tìm được nút thắt, mở ra, từng chút từng chút một chui ra khỏi bao tải. Mỗi một động tác đều vô cùng thong thả bởi vì đau, nhưng chỉ cần động một chút là đau nhức vô cùng.
Thật vất vả lại thấy ánh sáng, trên trời lúc này đã đầy sao. Hắn ngồi yên trong chốc lát, nhớ lại những lời nghe được trên dọc đường, trong mắt phung ra cừu hận. Tiện nhân, nghĩ rằng lão tử đã làm xong việc, nên muốn giết người diệt khẩu? Cư nhiên dám tính kế lão tử, lão tử sẽ cho các ngươi không chết tử tế được!
.
.
.
Lại nói đến Du Tiểu Vãn, sau khi chia tay Võ di nương, nàng thản nhiên quay người, dáng đi thướt tha chậm rãi đến Duyên Niên Cư.
Lão thái thái và Trương thị đang nói chuyện phiếm với các phu nhân khác, ba tỷ muội Tào thị thì tiếp chuyện với các tiểu thư khác. Nghe tiếng Đỗ Quyên thông truyền “Biểu tiểu thư đến”, lão thái thái lập tức cười nói: “Là ngoại tôn nữ của ta, đến để thỉnh an Vương phi và các vị phu nhân.”
Ánh mắt các phu nhân đều cùng nhìn về phía cửa, thấy một nữ tử thướt tha đi vào, một thân áo gấm Tứ Xuyên màu trắng có hoa văn chìm hình mây, thắt lưng màu xanh nhạt thêu hình lá trúc, tôn lên vóc dáng yểu điệu động lòng người, tóc bới kiểu sơ song kế, chỉ cài hai cây trâm bạc, vừa gọn gàng vừa thanh thoát. Nàng có hàng chân mày cong như vầng trăng, mắt hạnh mũi quỳnh, miệng anh đào nho nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã có dung nhan mị hoặc lòng người. Khóe môi nàng hơi cong lên, không cười cũng mang ba phần tươi cười, thập phần nhu thuận dịu dàng.
Đợi Du Tiểu Vãn hành lễ vãn bối xong, Tấn Vương phi khó có dịp hòa ái lên tiếng bảo nàng đến ngồi cạnh mình, lại tinh tế đánh giá một phen, cảm thán nói: “Đúng là thanh nhã thoát tục, theo ta thấy, thiên kim của Hàn đại nhân cũng không được như ngươi.” Nhất là vẻ thanh hoa quý khí hiện rõ trên mặt, quả thật không hề thua kém những vị công chúa từ thuở nhỏ được sống trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt, cử chỉ cũng rất đoan trang tao nhã, không thể soi mói.
Du Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, khiêm tốn nói: “Tạ Vương phi tán thưởng, Vãn Nhi bồ liễu chi tư, không dám nhận lời ca ngợi này.” Thanh âm mềm mại ngọt nhu, làm người ta không tự chủ được phải khẽ cong khóe môi lên.
Các vị phu nhân còn lại đều có ấn tượng vô cùng tốt về nàng, tinh tế hỏi nàng đã đọc qua sách gì, có sở thích gì không. Du Tiểu Vãn đều lễ phép đáp lại từng người, rất có quy có củ. Tấn Vương phi bỗng nhiên cởi vòng chuỗi đàn mộc phật châu từ trên cổ tay xuống, đeo vào tay nàng, nói: “Tới vội vàng, thứ này coi như là lễ gặp mặt.”
Du Tiểu Vãn thụ sủng nhược kinh, vội nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Còn không mau cám ơn Vương phi ưu ái.” Du Tiểu Vãn thế này mới quỳ gối nói cảm tạ.
Tấn Vương phi tặng lễ, các vị phu nhân còn lại cũng phải tặng lễ, ngay cả Trương Quân Dao dù tình không nguyện lòng không muốn cũng phải cởi một cái vòng ngọc cho nàng. Du Tiểu Vãn lần nào cũng quay sang nhìn lão thái thái ám chỉ mới dám nhận lễ. Các vị phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều phải hỏi ý trưởng bối trước, trong lòng càng thêm vừa lòng, âm thầm gật đầu, có người đã bắt đầu tính toán kết thân.
Trương thị nhíu mày ngồi bên cạnh, Vãn Nhi sao lại đến Duyên Niên Cư, nàng không phải là cùng Tiểu Võ thị đến cửa hông ở hướng Tây sao? Chẳng lẽ nàng sợ dính điều tiếng xấu, không muốn hỗ trợ? Vậy phải làm sao bây giờ?
Các vị khách lần này đến có thân phận cực cao, trong sảnh chỉ chừa vài nha hoàn tay chân lanh lẹ để hầu hạ, Khúc ma ma lại ở bên ngoài không thể vào, cho nên Trương thị lúc này còn chưa biết sự tình đã thay đổi, cáu giận một hồi cũng chỉ có thể hít vào thở ra mấy cái, áp chế buồn bực trong lòng, cùng lắm thì lần này sẽ bỏ qua cho xú nha đầu này!
Dứt bỏ lo lắng xong, Trương thị lại tiếp tục thân thiết cười nói chuyện phiếm với khách, trong lòng lại nảy sinh một loại bất bình khác, Tấn Vương phi vừa rồi cũng không tặng lễ gặp mặt cho Nhã Nhi, lại cho Vãn Nhi, sao có thể không khiến bà giận dữ được chứ?
Vị Tấn Vương phi này chính là vị quý nhân đã đề cử Trương Quân Dao, bà và Thái Hậu là tỷ muội ruột, Trương Trường Úy và Trương phu nhân không biết đã cầu đến bao nhiêu mối quan hệ mới được diện kiến bà, lại phải dùng đủ mọi cách nịnh hót lấy lòng mới có thể có được một chút giao tình. Trương phu nhân hôm nay tới chơi là kế hoạch đã sớm định ra, cố ý mời thêm vài vị phu nhân, một là để không khiến sự xuất hiện của mình đột ngột, hai là để tạo thêm chút thanh thế, còn lý do thứ ba, là vì trong nhà các vị phu nhân này đều có các công tử sắp đến tuổi bàn chuyện hôn ước, đối với Nhã Nhi, là một cơ hội vô cùng tốt. Ấy vậy mà một phen ra sức biểu hiện của Tào Trung Nhã vừa rồi tuy được các vị phu nhân nhiệt tình ca ngợi, nhưng nghe thế nào đều thấy đa phần là khách sáo……
Thấy phù sa trong ruộng mình từng chút một từng chút một chảy đi, Trương thị càng lúc càng ngồi không được, thật vất vả đợi gần đến giờ cơm, bà vội thấp giọng nói với lão thái thái, “Con đi ra ngoài hỏi thăm xem Võ di nương chuẩn bị bàn tiệc như thế nào.”
Lão thái thái gật gật đầu, Trương thị vội ra khỏi phòng khách. Khúc ma ma tinh mắt nhìn thấy liền đi theo sau, đợi đi vào Nhã Ngũ Đường, đuổi các tiểu nha hoàn đi, mới thuật lại những lời mình nghe lén được bẩm báo cho chủ tử. Trương thị nghe xong, hít một ngụm khí lạnh, “Xú nha đầu này cũng thật ngoan độc!” Lại vội hỏi, “Chẳng lẽ thật sự trừ khử người nọ đi?” Nếu không có người làm chứng, như vậy sẽ rất phiền toái.
Chân Khúc ma ma đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, “Hẳn là vậy rồi. Lão nô nghe mà tâm can đều run lên. Bất quá, Võ di nương chắc không có lá gan này.”
Trương thị thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Mới vừa rồi lão nô đến cửa hông ở hướng Tây, người nọ đã bị bọn họ đuổi đi, chỉ cần lần sau hắn đến, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Lần sau? Lần sau con khỉ! Trương thị cơ hồ nghiến mòn răng nanh, “Ngươi cho là Dao Nhi luôn có thể đến như vậy sao?” Nếu Nhiếp Chính Vương phi nghĩ Dao Nhi và Ngô Lệ Quyên là cùng một phe thì rất phiền toái, lại nghĩ đến Du Tiểu Vãn đã làm hỏng đại sự của mình, bà hận không thể cắn nàng một ngụm, “Ả xú nha đầu kia, ta nhất định sẽ có một ngày xử lý ả!”
Dựa theo kế hoạch của bà, đợi cho Du Tiểu Vãn, Tiểu Võ thị và Âu Dương Thần gặp mặt, canh đúng lúc giao ngân phiếu, sẽ cho người xuất hiện la lên mấy tiếng để bắt quả tang, tạm giam cả ba người lại. Sau đó người của bà sẽ đến gần Duyên Niên Cư làm ra vài điểm tiếng vang, ầm ỹ đến khách, lão thái thái chắc chắn sẽ chất vấn. Trương phu nhân và Trương Quân Dao lấy cớ muốn gần gũi thêm với Ngô Lệ Quyên, đến ngồi lại trong viện của Ngô Lệ Quyên một lúc, khi trở về Duyên Niên Cư để cáo biệt, có thể vừa vặn gặp mặt, cho dù lão thái thái muốn lén giải quyết cũng không thể. Trương Quân Dao có thể cầu kiến Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương để ban cái chết cho Ngô Lệ Quyên, mà Võ di nương và Tiểu Võ thị, cũng chỉ có treo cổ tự sát.
Cho nên vừa rồi Trương thị luôn chờ trận động tĩnh kia, nhưng mãi vẫn không chờ được, thế nên mới lo lắng đến bốc lửa. Kế hoạch này không biết đã mưu tính bao lâu, làm sao có thể không công buông tha như vậy? Trương thị đi qua đi lại mấy lượt trong phòng, lại thấp giọng dặn dò vài câu, thế này mới trở về Duyên Niên Cư.
Lại nhìn thấy mặt Du Tiểu Vãn, Trương thị thiếu chút nữa không cười nổi. Trương phu nhân âm thầm nháy mắt ra dấu với Trương thị, hỏi sự tình tiến triển thế nào. Trương thị nâng chén trà lên, mở nắp chén ra, nương việc thổi nguội, khe khẽ lắc lắc đầu. Trương phu nhân thiếu chút nữa bị tức chết, đứa em gái chồng vô dụng này! Trương phủ nhà bà là bên ra sức ra bạc, không biết đã bận rộn bao lâu, chỉ còn kém một bước nữa là thành, đây lại là địa bàn của Trương thị, cư nhiên không làm được gì ra hồn!
Sau khi yến hội tan đi, Trương phu nhân đợi mãi không được Trương thị ám chỉ, đành phải cùng các phu nhân khác cáo từ. Các vị phu nhân đều nhất nhất thân thiết nắm tay Du Tiểu Vãn, mời nàng sau này nhớ cùng lão thái thái hoặc Trương thị đến chơi phủ nhà mình.
Trương thị và Tào Trung Nhã đều buồn bực không chịu được, thực sự nghĩ không ra, Du Tiểu Vãn đâu có nói bao nhiêu câu, sao các phu nhân này lại coi trọng nàng đến vậy?
Du Tiểu Vãn thu hết thần sắc của hai người vào trong mắt, thản nhiên trào phúng nghĩ, Trương thị đã phạm vào một sai lầm mà một người bình thường nào cũng sẽ mắc phải, đó chính là áp đặt suy nghĩ của mình lên trên đầu người khác.
Tào gia hiện tại căn cơ không sâu, Trương thị mới muốn leo lên quyền quý như vậy, hy vọng lót đường chuẩn bị tiền đồ tốt cho con trai. Nhưng các vị phu nhân này đều đã có thân phận cao cao tại thượng, lại có liên lụy ít nhiều với hoàng thân quốc thích, mà hoàng thân quốc thích thủy chung có mối quan hệ cùng thịnh cùng suy với người kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần lựa chọn mối quan hệ không đúng, sẽ biến thành cửa nát nhà tan, cho nên những người nhà cao cửa rộng chân chính, tuyển con dâu không chỉ chọn gia thế, còn phải coi trọng phẩm tính.
Hơn nữa, người thông minh đều hy vọng người bên cạnh mình là kẻ ngốc, nhất là con dâu, tốt nhất là xuất thân danh môn, dung nhan tú lệ, cử chỉ nhàn tĩnh, hào phóng dịu dàng, nhu thuận nghe lời lại dễ bảo, biểu hiện của Du Tiểu Vãn chính hoàn toàn phù hợp tâm ý các bà! Trái lại, Tào Trung Nhã, tuy cũng là tịnh lệ hào phóng đoan trang, nhưng có vẻ quá mức thông minh lanh lợi, nếu nàng thành công nắm giữ lòng của con trai, chỉ sợ sẽ không để các bà bà đây vào mắt, không khéo còn muốn giành lấy quyền chưởng quản trong phủ, cho nên các phu nhân đương nhiên phải suy nghĩ thêm……
Tiễn khách ra đại môn lên xe ngựa xong, lão thái thái mỉm cười nắm tay Du Tiểu Vãn, nói: “Vãn Nhi của ta thật là đáng yêu.”
Tào Trung Nhã trong lòng không phục, ôm lấy cánh tay kia của lão thái thái, làm nũng nói: “Lão thái thái, chẳng lẽ Nhã Nhi không đáng yêu sao?”
Lão thái thái ha ha cười nói: “Đáng yêu, đều đáng yêu!”
Trương thị vội vàng tiếp lời, nói như than thở: “May mà cửa hàng bên ngoài có bán Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi, nếu không sẽ đắc tội với Tấn Vương phi rồi.”
Lão thái thái trầm ngâm một chút, nói: “Canh giờ còn sớm, đi gọi ma ma quản sự và Võ di nương tới, đem cả trướng sách đến. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tào phủ chúng ta mất trộm, phải điều tra triệt để mới được.”
Trương thị nghe vậy, mừng thầm trong lòng, lập tức bảo Khúc ma ma đi làm, lại dốc lòng giúp vịn tay đỡ bà bà về phòng, còn mời cả Tước gia đến.
Không bao lâu sau, Võ di nương, Vương tẩu tử – ma ma quản kho hàng – và Chu ma ma – ma ma quản phòng bếp – đều đến. Ba người cung kính hành lễ, cúi đầu nín thở chờ lão thái thái lên tiếng.
“Võ di nương, ngươi nói trước đi.”
Võ di nương cũng sợ tự rước lấy họa, đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như cẩn thận xem kỹ sổ sách, hàng rõ ràng không có ai lĩnh, phòng bếp cũng không dùng đến, chỉ có thể là do kho hàng quản lý không sơ sẩy nên bị trộm.
Vương tẩu tử lập tức kêu oan, “Cả nhà nô tỳ đã ở Tào phủ mấy thập niên, chưa từng làm ra việc trộm đạo, huống hồ nếu nô tỳ muốn trộm, cũng sẽ trộm những vật gì có số lượng nhiều lại dễ bán, không dễ bị phát giác, còn hai loại vật phẩm này quý trọng như vậy, nô tỳ dù trộm cũng không thể bán ra a.” Nói hết sức hợp tình hợp lý.
Lão thái thái ánh mắt trầm ám, không nói một lời. Tào Thanh Nho lại thập phần tức giận, “Không phải ngươi thì ngươi mau nói tên người nào không có thẻ bài mà vào kho hàng?” Lập tức bị mất món đồ trị giá mấy ngàn lượng bạc, còn nhiều hơn lương bổng một năm của ông, không thịt đau mới là lạ.
Trương thị cầm sổ sách lên, làm bộ lật ra xem, “Ừm, từ lúc muội muội tiếp nhận sổ sách, không đến kiểm tra kho hàng sao?”
Võ di nương thầm nghĩ, kho hàng một năm chỉ kiểm kê một lần, hiện tại không phải cuối năm, trong phủ lại không có đại sự gì, kiểm cái gì mà kiểm? Miệng lại kính cẩn đáp: “Vâng, ấn theo quy củ cũ, một năm kiểm kê một lần.”
Trương thị âm thầm cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, “Hôm ta giao sổ cho muội, ta có đến kho hàng một lần, khi đó là đến lấy thứ khác, thấy hai thứ đó vẫn còn ở trong kho.”
Vương tẩu tử tựa hồ nhớ tới cái gì, vội hỏi: “A, đúng rồi, đầu tháng khi thân mình lão thái thái không khoẻ, cần lấy hai củ nhân sâm trong kho hàng. Nhân sâm và Cỏ Linh Chi đặt ở cùng một nơi, lúc ấy nô tỳ còn thấy Cỏ Linh Chi.”
“Nói như vậy là chuyện chỉ xảy ra gần đây.” Trương thị hạ kết luận, nghiêm nét mặt nói: “Mấy thứ này xác thực rất khó bán đi, rất nhiều phủ đều muốn mua chúng, nhưng vì sợ mua phải hàng giả, hơn phân nửa đều là mua ở cửa hàng tin cậy. Ta tin tưởng, những thứ này, hẳn là còn một phần nhỏ vẫn còn ở trong phủ.”
Ánh mắt Tào Thanh Nho trầm xuống, mày dựng thẳng, quát to: “Tào quản gia, lập tức gọi Ngọc di nương, Thạch di nương và các tiểu thư, công tử đến Duyên Niên Cư. Còn ngươi, mau dẫn người đến, soát phủ!”
Thế nhưng không cần để ý đến các bà tử có mặt ở đây, có thể thấy Tước gia là thực tức giận. Trương thị cúi đầu uống trà, trong lòng đắc ý không thôi, lại đề nghị nói: “Tước gia, vì để cho công bằng, tốt nhất nên gọi tất cả mọi người trong các viện đều đến đây, không được tùy ý đi lại, ai đã ở đây thì phải ở lại đây.”
Tào Thanh Nho gật đầu, “Ừm, phải nên như thế!”
Du Tiểu Vãn tâm niệm khẽ động, mợ không có khả năng vô duyên vô cớ dẫn cậu đến để soát phủ, chẳng lẽ bà biết chắc sẽ phát hiện tang chứng trong viện của Võ di nương? Nghĩ như vậy, nàng liền bắt đầu chú ý thần sắc từng người trong phòng.
Võ di nương đã sớm nghĩ tới chiêu này, cũng đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như âm thầm cẩn thận kiểm tra viện của mình và viện của mẹ con Ngô thị một lần, cho nên lúc này một chút cũng không lo lắng. Nàng không lo lắng, nhưng Tào Trung Mẫn vừa mới đến Duyên Niên Cư, khi nghe nói đến việc này, sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức cố nén hoảng hốt, sóng vai cùng đệ đệ ngồi xuống.
Điểm thần sắc nho nhỏ này không tránh được ánh mắt của Trương thị, bà thầm cười to ở trong lòng không thôi, Võ di nương a Võ di nương, ngươi tự cho là thông minh, đã tra xét viện của mình trước, lại không thể ngờ đứa con trai luôn khiến ngươi kiêu ngạo sắp sửa tát vào mặt ngươi!
Bởi vì sắp đến cuối năm, Tào Trung Mẫn muốn chuẩn bị một phần hậu lễ tặng cho ân sư, biết ân sư có bệnh cũ, mỗi khi phát bệnh phải dùng bột Cỏ Linh Chi, hắn liền một lòng đi tìm một nhánh Cỏ Linh Chi thượng phẩm, mà tình cờ trong nhà một người bạn học quen thân của hắn có vừa đúng một nhánh. Người bạn học rất thích đánh bạc, cái gọi là mười lần thắng chín lần thua, dạo gần đây thua bạc nhiều, nên đã trộm Cỏ Linh Chi trong nhà bán cho hắn. Sau khi nghiệm hàng xác nhận là Cỏ Linh Chi thượng phẩm, trên thị trường phải có giá đến một ngàn năm trăm lượng bạc, mà người bạn học này chỉ muốn lấy một ngàn ba trăm lượng, còn luôn thề thốt nói rằng cho bị cha mẹ xử phạt thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Tào Trung Mẫn. Tào Trung Mẫn thập phần tâm động, liền thanh toán bạc mua về, hiện tại đang để ở trong ngăn tủ phòng ngủ của mình.
Mà lúc này Tào Trung Mẫn cũng hiểu được, mình đã bị trúng kế, còn là bị người bạn học tốt nhất lừa gạt!
Tào Trung Mẫn khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nói, hay là không nói? Hiện tại nói, hắn sẽ không bị xem là kẻ trộm Cỏ Linh Chi, nhưng cửa hàng Du gia còn chưa chia hoa hồng, lấy tiền lương một tháng hai mươi lượng bạc của hắn, bình thường còn phải xin tiền hàng tháng trong phủ, nay biết giải thích số tiền một ngàn ba trăm lượng kia thế nào? Kỳ thật, số bạc này là do hắn lén tích góp khi còn quản lý sản nghiệp của Tào gia, phụ thân không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nghĩ ra được việc này, về sau chỉ sợ sẽ không để cho hắn quản lý sản nghiệp, mà di nương cũng có khả năng bị liên lụy. Nếu không nói, Cỏ Linh Chi được tìm ra trong phòng hắn, phải giải thích thế nào? Làm không tốt, chính mình và di nương vẫn sẽ bị xem là kẻ trộm.
Hắn gấp đến độ tâm can như bị mèo cào, nhưng ở mặt ngoài vẫn phải ra vẻ trấn định tự nhiên, làm bộ uống trà để che giấu một chút, khi nâng chung trà lên lại phát giác bàn tay cầm chén trà run rẩy khanh khách, hoảng sợ vội vàng buông xuống.
Vừa nhấc mắt lên, ánh mắt của Tào Trung Mẫn chạm vào ánh mắt của Du Tiểu Vãn giữa không trung, ánh mắt nàng lạnh nhạt yên tĩnh, có sức mạnh yên ổn lòng người. Tào Trung Mẫn trong lòng khẽ động, ánh mắt chợt lóe lóe, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Du Tiểu Vãn lại giống như không thấy, ánh mắt lướt đi, chuyển dời về phía lão thái thái. Nàng im lặng ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói với lão thái thái: “Bụng con đau, muốn đi vệ sinh một chút.”
Lão thái thái vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay nàng, “Đi đi, bảo Sơ Vân hầu hạ.”
Sơ Vân bước lên phía trước, vịn tay tiểu thư ra tịnh phòng ở mặt sau. Trương thị cũng không để ý, tịnh phòng chỉ có một phiến cửa sổ ở mái nhà, Du Tiểu Vãn không có khả năng chuồn đi, mà cho dù nàng có chuồn đi cũng không thể cản bà.
Lúc vừa đi ra sau bình phong, ánh mắt Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng đảo qua mặt Trương thị, đáy mắt nhàn nhàn trào phúng, chỉ sợ nguyện vọng của mợ lại thất bại thôi.
Đến tịnh phòng, Du Tiểu Vãn vội dặn Sơ Vân, “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi nhớ canh chừng cho tốt, đừng để ai tiến vào.” Dứt lời liền kéo váy cột lên eo, phi thân nhảy ra cửa sổ ở mái nhà.
Tập võ với Tương Đại nương được nửa năm, Du Tiểu Vãn là một nữ hài tử, tuổi lại không lớn, thân thể vốn nhẹ nhàng, cho nên nàng xuất sắc nhất chính là khinh công. Nàng nương theo bóng đêm, nhanh chóng lẻn vào phòng Tào Trung Mẫn, không cần bao nhiêu thời gian liền tìm được một cái hộp gấm, mở ra xem, quả nhiên là một nhánh Cỏ Linh Chi.
Cỏ Linh Chi là vật phẩm chỉ có người già mới dùng, Võ di nương và Mẫn biểu ca đều không cần dùng, mua Cỏ Linh Chi làm cái gì? Du Tiểu Vãn híp mắt suy nghĩ chốc lát, chợt bừng tỉnh đại ngộ, là tặng ân sư! Bất quá Cỏ Linh Chi quý trọng như vậy, tiền mua Cỏ Linh Chi khẳng định kiếm được không quá sáng rọi, hiển nhiên đã bị Trương thị biết, bà ta làm sao biết được? Hay là chuyện này vốn là do bà đã sớm mưu tính trước?
Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng, Du Tiểu Vãn cười lạnh, muốn lục soát phải không? Nếu thứ này được tìm ra trong phòng mợ, không biết mợ sẽ giải thích thế nào?
Du Tiểu Vãn lập tức lại phi thân nhảy ra, đi về phía Nhã Ngũ Đường.
Giấu hộp gấm vào trong chiếc tủ nhiều ngăn trong phòng ngủ của Trương thị xong, Du Tiểu Vãn đang định trở về, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng phát lạnh, vội quay đầu lại, thì thấy phía sau có một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
“A!” Dù Du Tiểu Vãn có trấn định thế nào, cũng bị hù nhảy dựng, thiếu chút nữa kêu to lên.
Bất quá người tới hiển nhiên còn sợ nàng kêu hơn, vội đưa tay che kín miệng nàng. Người này từ đầu đến chân đều khóa lại trong màu đen, ngay cả chỗ đôi mắt cũng bịt một tầng vải lưới đen. Cả người hắn toát ra một loại khí chất vừa lãnh khốc vừa bá đạo, khiến người ta ở trước mặt hắn bất giác khẩn trương, khiếp đảm.
Che hai mắt rồi chẳng lẽ cũng thấy được đường đi? Trong cái đầu khẩn trương của Du Tiểu Vãn bỗng nhiên nảy ra một nghi vấn như vậy, nàng bỗng nhận thấy, người này không có ác ý, trên người không có sát khí. Nghiệm ra được điều này, nàng liền chậm rãi trấn tĩnh trở lại.
Người tới có vẻ thực thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của nàng, tầm mắt sáng như lưỡi đao xuyên thấu qua tấm mạn đen, phóng lên trên mặt nàng, “Ngươi đang làm cái gì?”
Lời này tựa hồ hẳn là ta tới hỏi mới phải! Du Tiểu Vãn có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn nhu thuận đáp: “Vu oan.”
Người nọ tựa hồ không đoán được nàng sẽ thành thật như vậy, lông mày giương lên thật cao, một lúc lâu không nói tiếp, mãi một hồi mới hỏi, “Vu oan xong rồi?”
“Vu oan xong rồi. Ta phải đi trở về, nếu không sẽ lộ.” Du Tiểu Vãn thành khẩn nói: “Muốn trộm cái gì thì trộm nhanh lên một chút, lát nữa quản gia sẽ dẫn người đến lục soát nơi này.”
Người nọ không khỏi cười nói: “Đa tạ nhắc nhở.” Sau đó buông lỏng tay ra.
Du Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức từ cửa sổ phi thân ra ngoài, bay nhanh trở về Duyên Niên Cư.
Trương thị thấy nàng đến, liền trào phúng nói: “Mới trở lại?”
Nếu là đi nhà xí, thời gian đúng là có hơi dài một chút. Du Tiểu Vãn chỉ cười không nói.
Không bao lâu sau, Tào quản gia triệu tập đủ người, bắt đầu lục soát. Mọi người ở Duyên Niên Cư không đợi bao lâu, Tào quản gia liền mnag bộ mặt xấu hổ trở lại, nói, “Hồi bẩm Tước gia, ở… ở trong phòng phu nhân phát hiện có một hộp Cỏ Linh Chi… có… có ba nhánh.”
“Cái gì!” Trương thị đứng phắt dậy, thanh âm the thé chói tai, “Ngươi nói bậy! Ta làm sao có Cỏ Linh Chi!”
Du Tiểu Vãn cũng mộng, rõ ràng trong hộp chỉ có một nhánh Cỏ Linh Chi a!
/83
|