Trương thị ngã choáng váng, khiến đám nha hoàn bà tử bên cạnh sợ hãi không thôi. Khúc ma ma vội nâng phu nhân dậy, đang định bấm huyệt nhân trung, chợt thấy lòng bàn tay bị cặp móng tay dài khẽ cào vài cái, lại thấy lông mi phu nhân giật giật, lập tức hiểu được, phu nhân đây là muốn mình đuổi nha hoàn đó đi, cũng đi mời Bắc Vương phi đến.
Khúc ma ma khoa trương kêu to, “Phu nhân ngất rồi, mau thỉnh vị đại sư nào biết y thuật đến.”
Tào Thanh Nho rốt cuộc vẫn là quan tâm vợ cả, lập tức nói: “Đi mời Trí Năng đại sư, nói là ta mời.”
Khúc ma ma quỳ gối hành lễ, vội vàng chạy đi.
Đang lúc giả bộ bất tỉnh, Trương thị thế này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mắng to tẩu tử nhà mẹ đẻ*, nói cái gì mà Bắc thế tử sợ nhất là Nhiếp Chính Vương, hại nàng định chèn ép Bắc thế tử, há mồm nói là bẩm báo Nhiếp Chính Vương, cứ tưởng rằng Bắc thế tử sẽ sợ tới mức lập tức chạy trốn, nói cũng không dám nhắc lại, nào biết người ta căn bản không sợ, còn cùng bà tranh phong một phen.
* tẩu tử nhà mẹ đẻ = chị dâu
Sớm biết như thế, bà ngay từ đầu sẽ ôn tồn dỗ dành Bắc thế tử, dâng lên hai nha hoàn mỹ mạo để chặn miệng hắn, lại chậm rãi lôi ra người “mặc áo choàng xanh lá”, đem nước bẩn hắt lên đầu Ngô Lệ Quyên, đâu đến nỗi nháo thành như bây giờ? Tuy tiểu viện này đã được Tào gia bao toàn bộ, nhưng bí mật trong chùa miếu hôm nay khó giữ không cho nhiều người biết, chỉ sợ vạn nhất truyền ra ngoài, thử hỏi Nhã Nhi ngày sau làm người thế nào!
Bên này, Bắc thế tử vốn tưởng rằng sẽ gặp được một giai nhân mỹ mạo, gặp rồi mới biết, bất quá là một tiểu nha đầu gầy teo, không dậy lên nổi nửa điểm khẩu vị. Vốn định quay đầu bước đi, nào biết tiểu nha đầu này lại kêu to như heo bị cắt tiết, mở mồm mắng hắn có ý đồ phi lễ.
Hắn mới không có hứng đi phi lễ cái tấm ván giặt đồ a! Đây là mối ô nhục cực độ đối với ánh mắt siêu phàm thoát tục của hắn!
Hai người cứ như vậy cãi nhau, rồi Trương thị đến đây, lời vừa ra khỏi miệng chính là uy hiếp, hắn lại bất mãn, thế này mới náo loạn lên.
Nhưng thấy Trương thị hôn mê, hắn nhất thời cảm thấy nghĩ không thấu, lười biếng đứng lên, định rời đi nơi này tìm mẫu phi.
“Chậm đã! Bắc thế tử xin dừng bước!” Dưới sức xoa bóp của bọn nha hoàn, Trương thị hợp thời “tỉnh dậy”, đúng lúc gọi lại Bắc thế tử, nếu không nói rõ ràng, thanh danh của Nhã Nhi sẽ bị hủy ở nơi này.
Trương thị vịn tay nha hoàn nỗ lực đứng lên, bộ dáng nhu nhược lung lay sắp đổ, ngọc dung thu liễm, vén áo thi lễ với Bắc thế tử, khẩn thiết nói: “Thần phụ vừa mới đắc tội, mong rằng thế tử nể tình thần phụ là mẫu thân lo lắng nữ nhi, tha thứ cho thần phụ tắc trắch.” Tiếp theo tự phê bình mình, “Lúc nãy thần phụ không chú ý nghe thế tử nói, nguyên lai là có nha hoàn đến thỉnh thế tử tới sao? Thần phụ xin thế tử hỗ trợ chỉ ra và xác nhận, trả lại trong sạch cho tiểu nữ.”
Nói xong lập tức ra lệnh mang tất cả nha hoàn của Tào phủ lại đây, đưa cho Bắc thế tử chỉ ra và xác nhận.
Bắc thế tử là người luôn ăn mềm không ăn cứng, thấy Trương thị đã hạ thấp người, cơn tức trong lòng liền tiêu nhất hơn phân nửa, ánh mắt đảo qua đám người, không khỏi nhíu mày nói: “Không ở đây, hay là ngươi đã giấu người đi rồi.”
Người này nói chuyện thật khó nghe! Trương thị thầm hận cắn răng, trên mặt thì cười nói: “Hôm nay tổng cộng dẫn theo mười sáu nha hoàn, ngay cả nha hoàn thiếp thân của lão thái thái cũng đã gọi đến. Sự tình liên quan đến thanh danh của tiểu nữ, thần phụ sao có thể sơ sót?”
Tào Thanh Nho nghe nói không có nha hoàn kia, khối đá trong lòng nhất thời buông một nửa.
Lúc này, ngoài cửa thông truyền vào, là vị Bắc Vương phi do Khúc ma ma thỉnh đến. Bắc thế tử cười hắc hắc, mẫu phi hắn sủng hắn nhất, vừa vặn có thể giao cho mẫu phi xử lý, hắn mới lười đi nói chuyện với Trương thị.
Mọi người hành lễ đón Bắc Vương phi vào, được miễn lễ mới lần lượt đứng lên. Trương thị thuyết minh ngọn nguồn, cung kính nói: “Thỉnh thế tử nói một câu, tả lại đặc thù tướng mạo của nha hoàn kia.”
Trương thị không dám lại truy vấn chuyện “áo choàng màu xanh lá”. Bắc Vương phi cũng là chủ mẫu đứng đầu một phủ, thủ đoạn chỉ sợ còn ở phía trên bà, làm sao nhìn không ra trong chuyện này có mờ ám, nói ra chỉ là tự rước lấy nhục, cho nên bà đành tạm thời buông tha Ngô Lệ Quyên, tập trung lo bảo toàn khuê dự cho nữ nhi mình.
Bắc Vương phi nghe vậy, sủng nịch nói với Bắc thế tử: “Minh Nhi, con nói nghe xem.”
Bắc thế tử định miêu tả, lại bỗng nhiên phát giác rất khó, đành phải miễn cưỡng nói vài câu.
Du Tiểu Vãn đứng ở một góc, âm thầm nhíu mày, Trương thị thật đúng là khôn khéo, chọn một nha hoàn bình thường, đầy đủ mắt mũi miệng lại không có gì đặc thù, quần áo lại là áo màu xanh, may theo kiểu thường mặc của bọn nha hoàn, nha hoàn của phủ nào cũng mặc như vậy, thế này biết đi đâu mà tìm người? Hơn nữa một chữ cũng không nhắc đến chuyện áo choàng, xem ra là đã tính buông tha Ngô tiểu thư.
Du Tiểu Vãn tìm một thời cơ, chậm rãi đến bên cạnh Tào Trung Nhã, đưa qua một chiếc khăn lụa nhỏ, dùng vẻ mặt tràn đầy thân thiết ôn hòa cùng hành động trìu mến yêu thương, gián tiếp chỉ cho Tào Trung Nhã thấy, ngươi thật sự là ủy khuất.
Tào Trung Nhã quả thật cảm thấy rất ủy khuất. Bắc thế tử cứ nói nàng câu dẫn hắn, nàng mà câu dẫn hắn? Luận về xuất thân, Bắc Vương là dòng vương khác họ, sao có thể sánh bằng Quân Dật Chi thuần chủng hoàng tộc huyết thống. Luận về tướng mạo, nói thẳng, Hàn Nhị công tử và Quân nhị công tử ngay cả hắt xì đều đẹp mặt hơn hắn. Trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, Tào Trung Nhã đang định khóc ra, Du Tiểu Vãn liền vội ấn tay nàng, ôn nhu nói: “Bắc Vương phi đang ở đây, muội nhỏ giọng lại, đừng để hỏng mợ chủ trương.”
Thược Dược đứng bên cạnh thấy vậy, thầm gật gù, biểu tiểu thư thật biết lo lắng cho Tam tiểu thư, thủ túc tình thâm, lại thức thời thông minh, không hổ là danh môn thiên kim.
Trương thị nghe xong Bắc thế tử miêu tả, lúc này mới chính thức để tim trở lại vào ngực, thật không uổng phí bà tỉ mỉ bố trí, rốt cuộc không lưu lại một chút dấu vết. Bà khó xử nhìn Bắc Vương phi, nói: “Vương phi, ngài xem…… Thần phụ nghe nói bọn nha hoàn của Hà Thị Lang quý phủ, Giang Tự Thừa quý phủ cũng mặc áo xanh. Ai…… Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bắc Vương phi thầm mắng một câu lão hồ li, bà cũng là chủ mẫu đứng đầu một phủ, làm sao nghe không ra mấu chốt trong chuyện này? Nếu không thể chỉ ra chính xác đứa nha hoàn không tên kia, Tào gia có thể cắn ngược lại một cái, vương phủ mặc dù có thể áp nhà thường dân, nhưng Tào gia cũng là nhà quý tộc, phu quân bà lại vừa vặn không hợp chính kiến với Nhiếp Chính Vương, chỉ sợ có người lấy chuyện này để thổi gió……
Thừa dịp hiện tại Trương thị cố ý đem mâu thuẫn vòng sang quý phủ khác, Bắc Vương phi liền thuận theo nói: “Cũng phải a, có lẽ là người của phủ khác đến thỉnh…… Này…… Ai… chuyện của người ngoài, bản vương phi không tiện nói, chính là việc này Minh Nhi thực không nên, mặc dù là có tiểu thư hẹn con, con cũng phải làm theo lễ pháp, không nên đến gặp. Người bên ngoài có không tự trọng thế nào là chuyện của họ, con là thế tử, nên biết tự mình tôn trọng mình.”
Lời này tuy là nói Bắc thế tử, kỳ thật thầm mắng Tào Trung Nhã không tự trọng. Trương thị sao có thể nghe không hiểu? Chẳng qua, nháo đến mức này đã là kết cuộc tốt nhất, ba sao còn dám cãi lại, chỉ nói: “Nếu đã là một hồi hiểu lầm, vậy hãy làm như chưa từng phát sinh.”
Nghĩ là yêu cầu Bắc thế tử đừng đi nói bừa khắp nơi.
Bắc Vương phi cười khanh khách nói, “Vốn là không có phát sinh chuyện gì, là bản phi dẫn thế tử lại đây, kết bạn với gia quyến của Tào khanh gia mà thôi.”
Trương thị nhận được cam đoan, cảm thấy mừng rỡ, kéo Tào Trung Nhã ra chào. Bắc Vương phi nhìn kỹ vài lần, cười khen “Thật xinh đẹp”, ma ma phía sau bà liền dâng lên một vòng ngọc chất liệu không tệ. Trương thị mọi cách chối từ, Bắc Vương phi vờ cả giận nói: “Đây là lễ gặp mặt tặng cho vãn bối, còn chưa nghe nói có người không nhận.”
Trương thị thế này mới bảo Tào Trung Nhã nhận lấy, xem như cùng Bắc Vương phi kết bạn. Nữ nhi tuy rằng phải chờ sau cập kê mới xuất giá, nhưng khi đến mười một, mười hai tuổi đã phải bắt đầu thu xếp việc hôn nhân, Bắc Vương phi chủ động đưa lễ gặp mặt, đối với Tào Trung Nhã mà nói là một chuyện tốt, sau này khi gia nhập hàng quý nữ cũng nhiều thêm một nhân mạch.
Cư nhiên để mợ xoay chuyển tình thế…
Chỉ có thể nói, mợ tâm tư kín đáo, trước đó đã chuẩn bị tốt vẹn toàn. Du Tiểu Vãn âm thầm nhắc nhở mình, ngày sau khi đấu trí với mợ, phải chuẩn vị trước sau kĩ càng, vạn vạn không thể xảy ra một chút sai lầm.
Khúc ma ma khoa trương kêu to, “Phu nhân ngất rồi, mau thỉnh vị đại sư nào biết y thuật đến.”
Tào Thanh Nho rốt cuộc vẫn là quan tâm vợ cả, lập tức nói: “Đi mời Trí Năng đại sư, nói là ta mời.”
Khúc ma ma quỳ gối hành lễ, vội vàng chạy đi.
Đang lúc giả bộ bất tỉnh, Trương thị thế này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mắng to tẩu tử nhà mẹ đẻ*, nói cái gì mà Bắc thế tử sợ nhất là Nhiếp Chính Vương, hại nàng định chèn ép Bắc thế tử, há mồm nói là bẩm báo Nhiếp Chính Vương, cứ tưởng rằng Bắc thế tử sẽ sợ tới mức lập tức chạy trốn, nói cũng không dám nhắc lại, nào biết người ta căn bản không sợ, còn cùng bà tranh phong một phen.
* tẩu tử nhà mẹ đẻ = chị dâu
Sớm biết như thế, bà ngay từ đầu sẽ ôn tồn dỗ dành Bắc thế tử, dâng lên hai nha hoàn mỹ mạo để chặn miệng hắn, lại chậm rãi lôi ra người “mặc áo choàng xanh lá”, đem nước bẩn hắt lên đầu Ngô Lệ Quyên, đâu đến nỗi nháo thành như bây giờ? Tuy tiểu viện này đã được Tào gia bao toàn bộ, nhưng bí mật trong chùa miếu hôm nay khó giữ không cho nhiều người biết, chỉ sợ vạn nhất truyền ra ngoài, thử hỏi Nhã Nhi ngày sau làm người thế nào!
Bên này, Bắc thế tử vốn tưởng rằng sẽ gặp được một giai nhân mỹ mạo, gặp rồi mới biết, bất quá là một tiểu nha đầu gầy teo, không dậy lên nổi nửa điểm khẩu vị. Vốn định quay đầu bước đi, nào biết tiểu nha đầu này lại kêu to như heo bị cắt tiết, mở mồm mắng hắn có ý đồ phi lễ.
Hắn mới không có hứng đi phi lễ cái tấm ván giặt đồ a! Đây là mối ô nhục cực độ đối với ánh mắt siêu phàm thoát tục của hắn!
Hai người cứ như vậy cãi nhau, rồi Trương thị đến đây, lời vừa ra khỏi miệng chính là uy hiếp, hắn lại bất mãn, thế này mới náo loạn lên.
Nhưng thấy Trương thị hôn mê, hắn nhất thời cảm thấy nghĩ không thấu, lười biếng đứng lên, định rời đi nơi này tìm mẫu phi.
“Chậm đã! Bắc thế tử xin dừng bước!” Dưới sức xoa bóp của bọn nha hoàn, Trương thị hợp thời “tỉnh dậy”, đúng lúc gọi lại Bắc thế tử, nếu không nói rõ ràng, thanh danh của Nhã Nhi sẽ bị hủy ở nơi này.
Trương thị vịn tay nha hoàn nỗ lực đứng lên, bộ dáng nhu nhược lung lay sắp đổ, ngọc dung thu liễm, vén áo thi lễ với Bắc thế tử, khẩn thiết nói: “Thần phụ vừa mới đắc tội, mong rằng thế tử nể tình thần phụ là mẫu thân lo lắng nữ nhi, tha thứ cho thần phụ tắc trắch.” Tiếp theo tự phê bình mình, “Lúc nãy thần phụ không chú ý nghe thế tử nói, nguyên lai là có nha hoàn đến thỉnh thế tử tới sao? Thần phụ xin thế tử hỗ trợ chỉ ra và xác nhận, trả lại trong sạch cho tiểu nữ.”
Nói xong lập tức ra lệnh mang tất cả nha hoàn của Tào phủ lại đây, đưa cho Bắc thế tử chỉ ra và xác nhận.
Bắc thế tử là người luôn ăn mềm không ăn cứng, thấy Trương thị đã hạ thấp người, cơn tức trong lòng liền tiêu nhất hơn phân nửa, ánh mắt đảo qua đám người, không khỏi nhíu mày nói: “Không ở đây, hay là ngươi đã giấu người đi rồi.”
Người này nói chuyện thật khó nghe! Trương thị thầm hận cắn răng, trên mặt thì cười nói: “Hôm nay tổng cộng dẫn theo mười sáu nha hoàn, ngay cả nha hoàn thiếp thân của lão thái thái cũng đã gọi đến. Sự tình liên quan đến thanh danh của tiểu nữ, thần phụ sao có thể sơ sót?”
Tào Thanh Nho nghe nói không có nha hoàn kia, khối đá trong lòng nhất thời buông một nửa.
Lúc này, ngoài cửa thông truyền vào, là vị Bắc Vương phi do Khúc ma ma thỉnh đến. Bắc thế tử cười hắc hắc, mẫu phi hắn sủng hắn nhất, vừa vặn có thể giao cho mẫu phi xử lý, hắn mới lười đi nói chuyện với Trương thị.
Mọi người hành lễ đón Bắc Vương phi vào, được miễn lễ mới lần lượt đứng lên. Trương thị thuyết minh ngọn nguồn, cung kính nói: “Thỉnh thế tử nói một câu, tả lại đặc thù tướng mạo của nha hoàn kia.”
Trương thị không dám lại truy vấn chuyện “áo choàng màu xanh lá”. Bắc Vương phi cũng là chủ mẫu đứng đầu một phủ, thủ đoạn chỉ sợ còn ở phía trên bà, làm sao nhìn không ra trong chuyện này có mờ ám, nói ra chỉ là tự rước lấy nhục, cho nên bà đành tạm thời buông tha Ngô Lệ Quyên, tập trung lo bảo toàn khuê dự cho nữ nhi mình.
Bắc Vương phi nghe vậy, sủng nịch nói với Bắc thế tử: “Minh Nhi, con nói nghe xem.”
Bắc thế tử định miêu tả, lại bỗng nhiên phát giác rất khó, đành phải miễn cưỡng nói vài câu.
Du Tiểu Vãn đứng ở một góc, âm thầm nhíu mày, Trương thị thật đúng là khôn khéo, chọn một nha hoàn bình thường, đầy đủ mắt mũi miệng lại không có gì đặc thù, quần áo lại là áo màu xanh, may theo kiểu thường mặc của bọn nha hoàn, nha hoàn của phủ nào cũng mặc như vậy, thế này biết đi đâu mà tìm người? Hơn nữa một chữ cũng không nhắc đến chuyện áo choàng, xem ra là đã tính buông tha Ngô tiểu thư.
Du Tiểu Vãn tìm một thời cơ, chậm rãi đến bên cạnh Tào Trung Nhã, đưa qua một chiếc khăn lụa nhỏ, dùng vẻ mặt tràn đầy thân thiết ôn hòa cùng hành động trìu mến yêu thương, gián tiếp chỉ cho Tào Trung Nhã thấy, ngươi thật sự là ủy khuất.
Tào Trung Nhã quả thật cảm thấy rất ủy khuất. Bắc thế tử cứ nói nàng câu dẫn hắn, nàng mà câu dẫn hắn? Luận về xuất thân, Bắc Vương là dòng vương khác họ, sao có thể sánh bằng Quân Dật Chi thuần chủng hoàng tộc huyết thống. Luận về tướng mạo, nói thẳng, Hàn Nhị công tử và Quân nhị công tử ngay cả hắt xì đều đẹp mặt hơn hắn. Trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, Tào Trung Nhã đang định khóc ra, Du Tiểu Vãn liền vội ấn tay nàng, ôn nhu nói: “Bắc Vương phi đang ở đây, muội nhỏ giọng lại, đừng để hỏng mợ chủ trương.”
Thược Dược đứng bên cạnh thấy vậy, thầm gật gù, biểu tiểu thư thật biết lo lắng cho Tam tiểu thư, thủ túc tình thâm, lại thức thời thông minh, không hổ là danh môn thiên kim.
Trương thị nghe xong Bắc thế tử miêu tả, lúc này mới chính thức để tim trở lại vào ngực, thật không uổng phí bà tỉ mỉ bố trí, rốt cuộc không lưu lại một chút dấu vết. Bà khó xử nhìn Bắc Vương phi, nói: “Vương phi, ngài xem…… Thần phụ nghe nói bọn nha hoàn của Hà Thị Lang quý phủ, Giang Tự Thừa quý phủ cũng mặc áo xanh. Ai…… Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bắc Vương phi thầm mắng một câu lão hồ li, bà cũng là chủ mẫu đứng đầu một phủ, làm sao nghe không ra mấu chốt trong chuyện này? Nếu không thể chỉ ra chính xác đứa nha hoàn không tên kia, Tào gia có thể cắn ngược lại một cái, vương phủ mặc dù có thể áp nhà thường dân, nhưng Tào gia cũng là nhà quý tộc, phu quân bà lại vừa vặn không hợp chính kiến với Nhiếp Chính Vương, chỉ sợ có người lấy chuyện này để thổi gió……
Thừa dịp hiện tại Trương thị cố ý đem mâu thuẫn vòng sang quý phủ khác, Bắc Vương phi liền thuận theo nói: “Cũng phải a, có lẽ là người của phủ khác đến thỉnh…… Này…… Ai… chuyện của người ngoài, bản vương phi không tiện nói, chính là việc này Minh Nhi thực không nên, mặc dù là có tiểu thư hẹn con, con cũng phải làm theo lễ pháp, không nên đến gặp. Người bên ngoài có không tự trọng thế nào là chuyện của họ, con là thế tử, nên biết tự mình tôn trọng mình.”
Lời này tuy là nói Bắc thế tử, kỳ thật thầm mắng Tào Trung Nhã không tự trọng. Trương thị sao có thể nghe không hiểu? Chẳng qua, nháo đến mức này đã là kết cuộc tốt nhất, ba sao còn dám cãi lại, chỉ nói: “Nếu đã là một hồi hiểu lầm, vậy hãy làm như chưa từng phát sinh.”
Nghĩ là yêu cầu Bắc thế tử đừng đi nói bừa khắp nơi.
Bắc Vương phi cười khanh khách nói, “Vốn là không có phát sinh chuyện gì, là bản phi dẫn thế tử lại đây, kết bạn với gia quyến của Tào khanh gia mà thôi.”
Trương thị nhận được cam đoan, cảm thấy mừng rỡ, kéo Tào Trung Nhã ra chào. Bắc Vương phi nhìn kỹ vài lần, cười khen “Thật xinh đẹp”, ma ma phía sau bà liền dâng lên một vòng ngọc chất liệu không tệ. Trương thị mọi cách chối từ, Bắc Vương phi vờ cả giận nói: “Đây là lễ gặp mặt tặng cho vãn bối, còn chưa nghe nói có người không nhận.”
Trương thị thế này mới bảo Tào Trung Nhã nhận lấy, xem như cùng Bắc Vương phi kết bạn. Nữ nhi tuy rằng phải chờ sau cập kê mới xuất giá, nhưng khi đến mười một, mười hai tuổi đã phải bắt đầu thu xếp việc hôn nhân, Bắc Vương phi chủ động đưa lễ gặp mặt, đối với Tào Trung Nhã mà nói là một chuyện tốt, sau này khi gia nhập hàng quý nữ cũng nhiều thêm một nhân mạch.
Cư nhiên để mợ xoay chuyển tình thế…
Chỉ có thể nói, mợ tâm tư kín đáo, trước đó đã chuẩn bị tốt vẹn toàn. Du Tiểu Vãn âm thầm nhắc nhở mình, ngày sau khi đấu trí với mợ, phải chuẩn vị trước sau kĩ càng, vạn vạn không thể xảy ra một chút sai lầm.
/83
|