Liếc mắt nhìn bộ dạng Trương thị vì khiếp sợ và kích động mà trợn to hai mắt, còn có chiếc khăn cơ hồ bị hai bàn tay bà xé nát, Du Tiểu Vãn không thể không vểnh khóe môi lên, sau đó cúi đầu, chuyên tâm thổi nguội chén trà của mình.
Muốn chứng thực phần bánh ngọt có vấn đề, đương nhiên phải mua chuộc người trong phòng bếp để làm chứng giả, mà người này, phải là người của lão thái thái, thì lời nói ra mới có thể khiến người ta tin tưởng. Muốn đánh tan đòn hiểm của Trương thị, phải tìm ra được người này, cũng may Du Tiểu Vãn so với người bên ngoài đã trải qua một kiếp, lập tức nghĩ đến Hà Thiện gia, cũng nghĩ ra được cách khiến Hà Thiện gia sửa miệng.
Nếu ấn theo quan hệ tốt giữa Trương thị và Hà Thiện gia lúc trước, chuyện này đã tám phần rơi định vào đầu Đại Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên. Về phần hai mẹ con các nàng vì sao phải như vậy làm, có thể là Tiểu Võ thị sương cư tịch mịch, cũng có thể là Ngô Lệ Quyên sợ thi tuyển thất bại, tưởng đặt trước một chân lên cây đại thụ Tân Kiến Tước gia. Dù sao, muốn nói thế nào, cũng đều do Trương thị định đoạt…… Cho dù không thể xử lý được khách, nhưng đã đủ để lão thái thái và Tào Tước gia ghét bỏ Võ di nương.
Nhưng hiện nay, mâu thuẫn lại dẫn tới trên người lão thái thái, lão thái thái nhất định sẽ tự thân xuất mã kiểm tra thực hư việc này, như vậy kết quả sẽ không hẳn ấn theo tính toán của Trương thị…… Đây là điều Trương thị rất không muốn, khó trách lo lắng như vậy.
Quả nhiên, không đợi Trương thị nghĩ ra lời gì xoay chuyển tình thế, lão thái thái liền uy nghiêm ra lệnh cho Thược Dược và Địch ma ma bên cạnh, “Đi, lập tức gọi người trong phòng bếp lên, cả người ở Nam Thiên Viện cũng đều đưa lại đây, lão thân phải tra hỏi cho kĩ, rốt cuộc là ai làm ra hành vi vô sỉ này!” Lại quay sang nói với Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên: “Thỉnh khách quý tha thứ tắc trách, tuy là việc nhà trong phủ của ta, nhưng nếu không tra hỏi rõ ràng, sợ sẽ có một ít người nói bừa đồn bậy, đối với Ngô cô nương thi tuyển cũng bất lợi.”
Lời này nói ra rất uyển chuyển, Tiểu Võ thị vội tỏ thái độ nói: “Đúng là nên làm như vậy, lão thái thái cứ việc tra hỏi.”
Khách đã phóng thấp tư thái, lão thái thái hiển nhiên vừa lòng gật gật đầu.
Trong chốc lát, Duyên Niên Cư treo đầy đèn lồng, chiếu sáng như ban ngày. Nha hoàn bà tử bị gọi đến trong sân, chia làm mấy nhóm, đứng giữa trời gió lạnh thay phiên thẩm vấn, có ai nói chuyện trốn tránh, lập tức liền bị tha xuống đánh bằng roi. Bất quá, nửa canh giờ sau, đã xác định rõ ràng, không ai hạ dược trong bánh, về phần những ai có dược trong người, đều là vài thứ thuốc tăng cường sức khỏe.
Tào lão phu nhân oán trách nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trương thị, giận trừng mắt một hồi lâu, thở dài một tiếng, “Con nói đi, ta nên nói con thế nào đây!”
Trương thị như bị mộng du, kế hoạch vốn đã sớm mưu tính tốt lắm, không hiểu sao giữa chừng lại sinh biến, cũng may bà sớm bảo người đi đổi chậu phong lan kia, nếu không chuẩn bị tốt, không khéo lại đổ lửa lên người mình. Không xử lí được Tiểu Võ thị chỉ là chuyện nhỏ, một đương gia chủ mẫu như bà, không bằng không cớ lôi việc tư của Tước gia ra làm ồn ào trước mặt khách, thế này đã là làm mất thể diện của Tào phủ, cũng là một sai lầm rất lớn.
Bà trong lòng hết tính toán lại tính toán, mới không thể không thừa nhận, lúc này đã vô pháp vãn hồ, Hà Thiện gia vừa sửa miệng, những nhân chứng sau cũng đều sửa miệng. Đảo mắt một cái, bà trở thành một chủ mẫu độc ác, nhỏ nhen, hẹp hòi với thân thích nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp.
Lão thái thái khẳng định sẽ không bỏ qua mình, sáng sớm ngày mai Tước gia thức dậy nếu biết, với tính tình táo bạo của ông ấy…… Trương thị nhịn không được sợ run cả người, vừa nhấc mắt lên, đối diện vẻ mặt uy nghiêm giận dữ của lão thái thái, hai đầu gối bà mềm nhũn, bùm một tiếng liền quỳ xuống, che mặt ô ô khóc lên, “Lão thái thái, là con dâu có lỗi, không tìm hiểu sự tình rõ ràng, liền nháo đến trước mặt ngài, làm hại Tước gia mất thể diện……”
Đây chính là bản lĩnh sở trường của Trương thị, giả vờ, không chỉ giả vờ hiền lương thục đức, còn có thể ra vẻ đáng thương, vờ làm con rùa rụt cổ, lúc nên chịu thua sẽ kiên quyết chịu thua, lúc nên nhận sai sẽ quyết đoán nhận sai. Chẳng sợ bên cạnh còn có tiểu thiếp và khách đang nhìn, bà cũng không sợ mất mặt, dù sao đợi bà Đông Sơn tái khởi*, nhất định sẽ đòi về cả chì lẫn chài.
* Đông Sơn tái khởi: một thành ngữ của Trung Quốc, ý nói tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu còn tốt hơn trước.
Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, có một lần ông từ quan về ở ẩn ở Đông Sơn, nhưng sau đó triều đình mời ông về, phong ông làm chức còn cao hơn ban đầu.
Du Tiểu Vãn thấy sắc mặt lão thái thái có phần hòa hoãn, trong lòng liền sinh ra cảnh giác, nhân chí tiện tắc vô địch* a! Chiêu này vừa ra, quả nhiên khiến lão thái thái mềm lòng, còn có thể cố kỵ mặt mũi Tào phủ, chủ động vì Trương thị giảng hòa, thật đúng là không thể xem thường Trương thị.
* Câu đầy đủ là: thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch. Nghĩa là nước quá trong ắt không có cá, người quá hèn mọn tất sẽ vô địch. Phần đầu thì mình hiểu, nước trong đương nhiên sẽ không có cá, mấy con cá cũng không thích chỗ nước trong, rất dễ bị chim bắt. Phần sau thì tạm hiểu thế này, “nhân chí tiện” tương đương với những kẻ mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ, không bị mấy cấp bậc lễ nghĩa hay những vấn đề liên quan đến mặt mũi ràng buộc, mà người như vậy thì chẳng còn sợ gì cả, cái gì cũng dám làm, do đó xác suất thành công cao hơn hẳn người thường. Bằng chứng là mấy ông hoàng đế cứ đổi liền liền, trong khi thái giám thì có người làm qua tới hai ba đời vua!
Lúc này, Võ di nương tính chuẩn thời gian, tiến lên góp lời: “Lúc trước thiếp thân thấy Tước gia tựa hồ nhiễm phong hàn, hẳn là loại người nào đó thừa cơ hầu hạ, đem bản thân lên giường của chủ tử, lại sợ phu nhân trách cứ, mới định đổ nước bẩn lên người khác.”
Trương thị không biết vì sao Võ di nương lại giúp mình, nghi kỵ không tiếp lời này, lão thái thái lại đồng ý vuốt cằm, quay sang nói với Trương thị: “Không sai, việc này là do nha đầu Điện Nhi kia một mình nói ra đúng không? Con thiện tâm, tín nhiệm nha đầu kia, lại không biết có vài người là lang tâm cẩu phế.”
Tiểu Võ thị cũng cảm thán theo, “Hẳn là vậy rồi. Từ lúc đến Tào phủ tới nay, luôn thấy phu nhân đối xử tử tế, biết phu nhân hiền lành thục lương, nên mới bị người thân tín che mắt.”
Trương thị hợp thời toát ra vẻ ảo não xấu hổ, thì thào nói: “Nha đầu Điện Nhi kia…… Mệt ta tín nhiệm ả như vậy…… Ta nhất định phải lột da ả!”
Mấy người kẻ xướng người hoạ, liền đem tội danh định lên đầu Điện Nhi. Kết quả — vì bảo toàn mặt mũi của đương gia chủ mẫu Trương thị và thanh danh của Tào phủ — hết thảy đều là do một nha hoàn mơ tưởng bước lên địa vị cao nên làm ra chuyện ô uế thôi.
Điện Nhi, ả nha hoàn đã đổ rược độc vào miệng mình kiếp trước, xem ra sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Du Tiểu Vãn chớp chớp mắt, móng tay kháp vào lòng bàn tay, cảm thấy vui sướng, lại có chút bị đè nén, đem ánh mắt chuyển sang Trương thị. Tuy tội ô siểm khách nhân đã trừ bỏ, nhưng Trương thị cũng phải gánh tội không biết nhìn người, không xứng làm đương gia chủ sự.
Lão thái thái cười, hướng Tiểu Võ thị xin lỗi: “Khiến khách quý chế giễu……”
Tiểu Võ thị là người tinh ranh, vội chặn đứng, nói: “Lão thái thái sao lại nói như vậy? Đã điều tra xong là tốt rồi.” Dù sao Trương thị chỉ là ám chỉ, vẫn chưa nói rõ là nàng câu dẫn Tước gia, nàng nay có việc cầu người, đương nhiên hết sức vui lòng giả ngu, đợi sau này tìm được núi dựa vào, lại chậm rãi xử lí Trương thị cũng không muộn.
Tào lão phu nhân mỉm cười khen Tiểu Võ thị rộng lượng, khen Ngô Lệ Quyên như thiên tiên, lại cho đầu bếp dọn lên một bàn đồ ăn ngon, đưa đến Nam Thiên Viện, tự mình tiễn tặng hai mẹ con ra Duyên Niên Cư. Sau đó bà trở về, lãnh đạm nói Trương thị, lúc này vẫn còn đang quỳ: “Con trở về xử lý kẻ hạ tác kia, mấy ngày nay cứ lo nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ tạm thời giao Võ di nương thay con quản, sau này, hai con hãy bàn bạc với nhau, cùng quản lý Tào phủ cho tốt, miễn lại khiến người ngoài chế giễu!”
Trương thị cả người chấn động, không nghĩ tới lão thái thái chỉ nói vài câu qua loa liền quyết định chia quyền của mình, nhưng bà cũng biết hiện tại không phải lúc nên phản bác, trong lòng nhịn lại nhẫn mấy chục lần, rốt cục miễn cưỡng cười nói: “Con xin nghe lão thái thái an bài.”
Võ di nương thật không nghĩ tới may mắn nhanh như vậy liền buông xuống, ngây người ngẩn ngơ, mới tiến lên từ chối: “Lão thái thái, thiếp thân bất tài, chỉ sở sợ không thể giúp phu nhân……”
Lão thái thái khoát tay chặn lại, ngăn lại nàng dối trá chối từ, đạm mạc nói: “Ngươi cứ giúp đỡ phu nhân làm việc, nhiều xem nhiều học, để bụng một chút là được.”
Võ di nương biết rõ lão thái thái khôn khéo, sợ lại từ chối, ngược lại khiến lão thái thái phiền chán, vội cúi người tạ ơn, lại tỏ thái độ nói nhất định sẽ làm hết sức.
Lão thái thái không muốn nhìn đến bầy thê thiếp này, đuổi hai người đi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, mệt mỏi nói: “Vãn Nhi, lại đây ngồi.”
Du Tiểu Vãn nhu thuận ngồi xuống, Tào lão phu nhân cảm thán nói: “Con còn nhỏ, vốn không nên nhìn thấy mấy chuyện này, nhưng là, con nếu đã đến nương nhờ danh nghĩa của cậu, việc hôn nhân sau này tất nhiên sẽ là danh môn vọng tộc trong kinh thành…… Nam nhân đa phần đều là ba vợ bốn nàng hầu, trong hào môn chính là như vậy. Chuyện hôm nay, ta cũng không cầu con hiểu được, con cứ cẩn thận ghi tạc trong lòng, đương gia chủ mẫu là phải có thủ đoạn, nhưng cũng có khí độ…… Ít nhất, khi dùng đến thủ đoạn, phải cho người bên ngoài cảm thấy con có khí độ, nếu không, liền phải im lặng chịu đựng.”
Nguyên lai, lão thái thái biết Trương thị có tính toán gì, cho nên mới cố ý để Võ di nương thượng vị, chính là cảnh cáo bà, có lão thái thái ở, chớ mơ tưởng tùy hứng làm bậy.
Muốn chứng thực phần bánh ngọt có vấn đề, đương nhiên phải mua chuộc người trong phòng bếp để làm chứng giả, mà người này, phải là người của lão thái thái, thì lời nói ra mới có thể khiến người ta tin tưởng. Muốn đánh tan đòn hiểm của Trương thị, phải tìm ra được người này, cũng may Du Tiểu Vãn so với người bên ngoài đã trải qua một kiếp, lập tức nghĩ đến Hà Thiện gia, cũng nghĩ ra được cách khiến Hà Thiện gia sửa miệng.
Nếu ấn theo quan hệ tốt giữa Trương thị và Hà Thiện gia lúc trước, chuyện này đã tám phần rơi định vào đầu Đại Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên. Về phần hai mẹ con các nàng vì sao phải như vậy làm, có thể là Tiểu Võ thị sương cư tịch mịch, cũng có thể là Ngô Lệ Quyên sợ thi tuyển thất bại, tưởng đặt trước một chân lên cây đại thụ Tân Kiến Tước gia. Dù sao, muốn nói thế nào, cũng đều do Trương thị định đoạt…… Cho dù không thể xử lý được khách, nhưng đã đủ để lão thái thái và Tào Tước gia ghét bỏ Võ di nương.
Nhưng hiện nay, mâu thuẫn lại dẫn tới trên người lão thái thái, lão thái thái nhất định sẽ tự thân xuất mã kiểm tra thực hư việc này, như vậy kết quả sẽ không hẳn ấn theo tính toán của Trương thị…… Đây là điều Trương thị rất không muốn, khó trách lo lắng như vậy.
Quả nhiên, không đợi Trương thị nghĩ ra lời gì xoay chuyển tình thế, lão thái thái liền uy nghiêm ra lệnh cho Thược Dược và Địch ma ma bên cạnh, “Đi, lập tức gọi người trong phòng bếp lên, cả người ở Nam Thiên Viện cũng đều đưa lại đây, lão thân phải tra hỏi cho kĩ, rốt cuộc là ai làm ra hành vi vô sỉ này!” Lại quay sang nói với Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên: “Thỉnh khách quý tha thứ tắc trách, tuy là việc nhà trong phủ của ta, nhưng nếu không tra hỏi rõ ràng, sợ sẽ có một ít người nói bừa đồn bậy, đối với Ngô cô nương thi tuyển cũng bất lợi.”
Lời này nói ra rất uyển chuyển, Tiểu Võ thị vội tỏ thái độ nói: “Đúng là nên làm như vậy, lão thái thái cứ việc tra hỏi.”
Khách đã phóng thấp tư thái, lão thái thái hiển nhiên vừa lòng gật gật đầu.
Trong chốc lát, Duyên Niên Cư treo đầy đèn lồng, chiếu sáng như ban ngày. Nha hoàn bà tử bị gọi đến trong sân, chia làm mấy nhóm, đứng giữa trời gió lạnh thay phiên thẩm vấn, có ai nói chuyện trốn tránh, lập tức liền bị tha xuống đánh bằng roi. Bất quá, nửa canh giờ sau, đã xác định rõ ràng, không ai hạ dược trong bánh, về phần những ai có dược trong người, đều là vài thứ thuốc tăng cường sức khỏe.
Tào lão phu nhân oán trách nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trương thị, giận trừng mắt một hồi lâu, thở dài một tiếng, “Con nói đi, ta nên nói con thế nào đây!”
Trương thị như bị mộng du, kế hoạch vốn đã sớm mưu tính tốt lắm, không hiểu sao giữa chừng lại sinh biến, cũng may bà sớm bảo người đi đổi chậu phong lan kia, nếu không chuẩn bị tốt, không khéo lại đổ lửa lên người mình. Không xử lí được Tiểu Võ thị chỉ là chuyện nhỏ, một đương gia chủ mẫu như bà, không bằng không cớ lôi việc tư của Tước gia ra làm ồn ào trước mặt khách, thế này đã là làm mất thể diện của Tào phủ, cũng là một sai lầm rất lớn.
Bà trong lòng hết tính toán lại tính toán, mới không thể không thừa nhận, lúc này đã vô pháp vãn hồ, Hà Thiện gia vừa sửa miệng, những nhân chứng sau cũng đều sửa miệng. Đảo mắt một cái, bà trở thành một chủ mẫu độc ác, nhỏ nhen, hẹp hòi với thân thích nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp.
Lão thái thái khẳng định sẽ không bỏ qua mình, sáng sớm ngày mai Tước gia thức dậy nếu biết, với tính tình táo bạo của ông ấy…… Trương thị nhịn không được sợ run cả người, vừa nhấc mắt lên, đối diện vẻ mặt uy nghiêm giận dữ của lão thái thái, hai đầu gối bà mềm nhũn, bùm một tiếng liền quỳ xuống, che mặt ô ô khóc lên, “Lão thái thái, là con dâu có lỗi, không tìm hiểu sự tình rõ ràng, liền nháo đến trước mặt ngài, làm hại Tước gia mất thể diện……”
Đây chính là bản lĩnh sở trường của Trương thị, giả vờ, không chỉ giả vờ hiền lương thục đức, còn có thể ra vẻ đáng thương, vờ làm con rùa rụt cổ, lúc nên chịu thua sẽ kiên quyết chịu thua, lúc nên nhận sai sẽ quyết đoán nhận sai. Chẳng sợ bên cạnh còn có tiểu thiếp và khách đang nhìn, bà cũng không sợ mất mặt, dù sao đợi bà Đông Sơn tái khởi*, nhất định sẽ đòi về cả chì lẫn chài.
* Đông Sơn tái khởi: một thành ngữ của Trung Quốc, ý nói tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu còn tốt hơn trước.
Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, có một lần ông từ quan về ở ẩn ở Đông Sơn, nhưng sau đó triều đình mời ông về, phong ông làm chức còn cao hơn ban đầu.
Du Tiểu Vãn thấy sắc mặt lão thái thái có phần hòa hoãn, trong lòng liền sinh ra cảnh giác, nhân chí tiện tắc vô địch* a! Chiêu này vừa ra, quả nhiên khiến lão thái thái mềm lòng, còn có thể cố kỵ mặt mũi Tào phủ, chủ động vì Trương thị giảng hòa, thật đúng là không thể xem thường Trương thị.
* Câu đầy đủ là: thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch. Nghĩa là nước quá trong ắt không có cá, người quá hèn mọn tất sẽ vô địch. Phần đầu thì mình hiểu, nước trong đương nhiên sẽ không có cá, mấy con cá cũng không thích chỗ nước trong, rất dễ bị chim bắt. Phần sau thì tạm hiểu thế này, “nhân chí tiện” tương đương với những kẻ mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ, không bị mấy cấp bậc lễ nghĩa hay những vấn đề liên quan đến mặt mũi ràng buộc, mà người như vậy thì chẳng còn sợ gì cả, cái gì cũng dám làm, do đó xác suất thành công cao hơn hẳn người thường. Bằng chứng là mấy ông hoàng đế cứ đổi liền liền, trong khi thái giám thì có người làm qua tới hai ba đời vua!
Lúc này, Võ di nương tính chuẩn thời gian, tiến lên góp lời: “Lúc trước thiếp thân thấy Tước gia tựa hồ nhiễm phong hàn, hẳn là loại người nào đó thừa cơ hầu hạ, đem bản thân lên giường của chủ tử, lại sợ phu nhân trách cứ, mới định đổ nước bẩn lên người khác.”
Trương thị không biết vì sao Võ di nương lại giúp mình, nghi kỵ không tiếp lời này, lão thái thái lại đồng ý vuốt cằm, quay sang nói với Trương thị: “Không sai, việc này là do nha đầu Điện Nhi kia một mình nói ra đúng không? Con thiện tâm, tín nhiệm nha đầu kia, lại không biết có vài người là lang tâm cẩu phế.”
Tiểu Võ thị cũng cảm thán theo, “Hẳn là vậy rồi. Từ lúc đến Tào phủ tới nay, luôn thấy phu nhân đối xử tử tế, biết phu nhân hiền lành thục lương, nên mới bị người thân tín che mắt.”
Trương thị hợp thời toát ra vẻ ảo não xấu hổ, thì thào nói: “Nha đầu Điện Nhi kia…… Mệt ta tín nhiệm ả như vậy…… Ta nhất định phải lột da ả!”
Mấy người kẻ xướng người hoạ, liền đem tội danh định lên đầu Điện Nhi. Kết quả — vì bảo toàn mặt mũi của đương gia chủ mẫu Trương thị và thanh danh của Tào phủ — hết thảy đều là do một nha hoàn mơ tưởng bước lên địa vị cao nên làm ra chuyện ô uế thôi.
Điện Nhi, ả nha hoàn đã đổ rược độc vào miệng mình kiếp trước, xem ra sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Du Tiểu Vãn chớp chớp mắt, móng tay kháp vào lòng bàn tay, cảm thấy vui sướng, lại có chút bị đè nén, đem ánh mắt chuyển sang Trương thị. Tuy tội ô siểm khách nhân đã trừ bỏ, nhưng Trương thị cũng phải gánh tội không biết nhìn người, không xứng làm đương gia chủ sự.
Lão thái thái cười, hướng Tiểu Võ thị xin lỗi: “Khiến khách quý chế giễu……”
Tiểu Võ thị là người tinh ranh, vội chặn đứng, nói: “Lão thái thái sao lại nói như vậy? Đã điều tra xong là tốt rồi.” Dù sao Trương thị chỉ là ám chỉ, vẫn chưa nói rõ là nàng câu dẫn Tước gia, nàng nay có việc cầu người, đương nhiên hết sức vui lòng giả ngu, đợi sau này tìm được núi dựa vào, lại chậm rãi xử lí Trương thị cũng không muộn.
Tào lão phu nhân mỉm cười khen Tiểu Võ thị rộng lượng, khen Ngô Lệ Quyên như thiên tiên, lại cho đầu bếp dọn lên một bàn đồ ăn ngon, đưa đến Nam Thiên Viện, tự mình tiễn tặng hai mẹ con ra Duyên Niên Cư. Sau đó bà trở về, lãnh đạm nói Trương thị, lúc này vẫn còn đang quỳ: “Con trở về xử lý kẻ hạ tác kia, mấy ngày nay cứ lo nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ tạm thời giao Võ di nương thay con quản, sau này, hai con hãy bàn bạc với nhau, cùng quản lý Tào phủ cho tốt, miễn lại khiến người ngoài chế giễu!”
Trương thị cả người chấn động, không nghĩ tới lão thái thái chỉ nói vài câu qua loa liền quyết định chia quyền của mình, nhưng bà cũng biết hiện tại không phải lúc nên phản bác, trong lòng nhịn lại nhẫn mấy chục lần, rốt cục miễn cưỡng cười nói: “Con xin nghe lão thái thái an bài.”
Võ di nương thật không nghĩ tới may mắn nhanh như vậy liền buông xuống, ngây người ngẩn ngơ, mới tiến lên từ chối: “Lão thái thái, thiếp thân bất tài, chỉ sở sợ không thể giúp phu nhân……”
Lão thái thái khoát tay chặn lại, ngăn lại nàng dối trá chối từ, đạm mạc nói: “Ngươi cứ giúp đỡ phu nhân làm việc, nhiều xem nhiều học, để bụng một chút là được.”
Võ di nương biết rõ lão thái thái khôn khéo, sợ lại từ chối, ngược lại khiến lão thái thái phiền chán, vội cúi người tạ ơn, lại tỏ thái độ nói nhất định sẽ làm hết sức.
Lão thái thái không muốn nhìn đến bầy thê thiếp này, đuổi hai người đi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, mệt mỏi nói: “Vãn Nhi, lại đây ngồi.”
Du Tiểu Vãn nhu thuận ngồi xuống, Tào lão phu nhân cảm thán nói: “Con còn nhỏ, vốn không nên nhìn thấy mấy chuyện này, nhưng là, con nếu đã đến nương nhờ danh nghĩa của cậu, việc hôn nhân sau này tất nhiên sẽ là danh môn vọng tộc trong kinh thành…… Nam nhân đa phần đều là ba vợ bốn nàng hầu, trong hào môn chính là như vậy. Chuyện hôm nay, ta cũng không cầu con hiểu được, con cứ cẩn thận ghi tạc trong lòng, đương gia chủ mẫu là phải có thủ đoạn, nhưng cũng có khí độ…… Ít nhất, khi dùng đến thủ đoạn, phải cho người bên ngoài cảm thấy con có khí độ, nếu không, liền phải im lặng chịu đựng.”
Nguyên lai, lão thái thái biết Trương thị có tính toán gì, cho nên mới cố ý để Võ di nương thượng vị, chính là cảnh cáo bà, có lão thái thái ở, chớ mơ tưởng tùy hứng làm bậy.
/83
|