Màn đêm thâm trầm, hết thảy đều bị bao phủ ở bên trong một mảnh tối đen . Chỉ có ánh trăng mông mông lung lông chiếu vào gian cửa sổ , đem phía trước mặt cửa sổ phủ một tầng màu bạc thản nhiên .
Lạc Khuynh Hoàng đẩy cửa ra lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng. Ngày mai chính là bách hoa thịnh yến . Nàng tuy rằng trì hoãn việc tiến cung học y, nhưng tập võ ban đêm cũng chưa từng ngừng lại. Đơn giản là việc tập võ này, một ngày cũng không thể nhàn hạ .
“Hoàng nhi luôn đã sớm đợi ta như vậy , khiến ta hảo ngượng ngùng .” Lưu Cảnh công tử cong cong khóe môi, bất cần đời nói, cho dù đang mang mặt nạ, Lạc Khuynh Hoàng cũng có thể nhìn thấy lông mày hắn nâng lên.
Lạc Khuynh Hoàng nhạt nhẽo liếc hắn một cái, không lưu tình nói, “Ngươi không phải đã ở trên cây ngây người một hồi sao?”
Lưu Cảnh công tử bên dưới lớp mặt nạ nhíu nhíu lông mày , giả bộ bày ra bộ dáng hối hận không kịp , cười nói, “Thật sự là dạy đồ đệ chỉ khổ sư phụ. Võ công của ngươi bất quá vừa mới nhập môn, thính giác nhưng lại tốt như thế ?”
Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, cũng không vạch trần Lưu Cảnh công tử. Nếu không phải hắn cố ý phát ra chút tiếng vang, với võ công tu vi không được thâm sâu như nàng, làm sao có thể phát hiện được tung tích hắn ?
Lưu Cảnh công tử nhìn phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng , biết Lạc Khuynh Hoàng đã sớm vạch trần ý đồ của hắn , cho nên hắn cố ý phát ra tiếng động Lạc Khuynh Hoàng cũng không để ý hắn, hắn chỉ phải bất đắc dĩ nói, “Nữ nhân thông minh quá cũng không tốt đâu.”
Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt chuyển tới trên tay Lưu Cảnh công tử , lông mày có chút nhíu lại, Lưu Cảnh công tử cầm trên tay là một kiện xiêm y nữ tử. Trắng thuần tự nhiên, ở dưới ánh trăng mờ mờ tỏa ra ánh sáng, lấy kiến thức lịch duyệt của Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn không ra là chất liệu gì.
“Hoàng nhi thích không? Đây là ta tặng cho ngươi.” Lưu Cảnh công tử cười nói, đem quần áo tuyết trắng đến trên tay Lạc Khuynh Hoàng .
Lạc Khuynh Hoàng tiếp nhận quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, xúc giác lạnh lẽo mềm mại làm nàng không tự giác chau mày hỏi, “Đây là vật liệu gì, sao ta chưa từng thấy qua?”
“Này sao, Hoàng nhi đoán thử?” Lưu Cảnh công tử sóng mắt lưu chuyển, khóe môi nhếch lên tà mị ý cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ vải dệt. Sờ thấy mềm mại lạnh lẽo, lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo, đúng là chắc chắn vô cùng. Thuần sắc trắng, lạnh lẽo mềm mại. Chắc chắn vô cùng. Chẳng lẽ là…
Nhưng là, thiên tàm ti ngàn vàng khó cầu. Muốn tạo thành một kiện quần áo, kia cần bao nhiêu thiên tàm ti? ! Nếu như quần áo này thật sự là chế tạo từ thiên tàm ti, thì nhất định là vô giá !
“Hoàng nhi quả nhiên thông minh.” Lưu Cảnh công tử nhìn được kinh ngạc thần sắc củaLạc Khuynh Hoàng, liền biết Lạc Khuynh Hoàng đã đoán được đáp án, cũng không tiếc lời khen ngợi.
Lạc Khuynh Hoàng trong tay cầm thiên tàm ti, có chút nhăn nhó, nâng mắt nhìn phía Lưu Cảnh công tử, nói, ” bảo bối vô giá, vì sao lại đưa cho ta?”
Thiên tàm ti không giống vàng bạc châu báu bình thường. Nó trân quý ở chỗ nó rất hiếm có. Cho dù Lưu Cảnh công tử là thiên hạ đệ nhất công tử, có được lực lượng Lưu Tô các thần bí, thì một kiện quần áo chế từ thiên tàm ti cũng sợ chỉ có một không có hai.
Thiên tàm ti cực kì chắc chắn. Đao thương bình thường căn bản không cắt được. Đối với người luyện võ không thể không nói là chí bảo. Lưu Cảnh công tử vì sao phải đem quần áo này đưa cho nàng? !
“Bởi vì ta không cần a.” Lưu Cảnh công tử một câu trả lời như việc đương nhiên, khóe môi ý cười như cũ là thu lại, giống nhau hắn tặng lễ bất quá là nhất kiện tầm thường gì đó, mà không phải vô giá thiên tàm y.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn Lưu Cảnh công tử. Nàng nghĩ qua rằng hắn sẽ có trăm ngàn loại trả lời, nhưng không ngờ lại là một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế này . Giống như hắn chỉ là vướng tay ném ra một món đồ gì đó.
“Như thế nào, cảm động nói không ra lời sao?” Lưu Cảnh công tử nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng thất thần không nói lời nào, đùa giỡn nói, tiện đà lại nghiêm trang nói, “Hoàng nhi, không được dễ dàng bị nam nhân cảm động.”
Lạc Khuynh Hoàng đứng tại chỗ nhìn Lưu Cảnh công tử. Này một tháng tới nay sớm chiều gặp mặt, Lưu Cảnh công tử ở mặt ngoài đối nàng trêu đùa trào phúng, kỳ thật đối đãi nàng cũng là vô cùng tốt .
Bởi vì nàng sợ lạnh. Hắn liền mỗi ngày không ngại cực khổ mang nàng lên hoa đào sơn tập võ. Sợ nàng lạnh hắn lại không cảm nhận được. Chính hắn cũng không vận công hộ thể, làm cho buổi tối hai người đông lạnh run lên. Hắn lại không quan tâm đến nói cho nàng, hắn chẳng qua là muốn thể nghiệm cảm giác mùa đông .
Bởi vì nàng muốn xem mặt trời mọc. Hắn cố ý làm cho nàng ngồi luyện vận khí, chờ nàng ngủ, hắn cũng là một đêm không ngủ, đợi tới lúc mặt trời mọc mới đánh thức nàng , lại nói hắn là vừa mới tỉnh lại, cũng kịp thời đánh thức nàng.
Bởi vì nàng thích ăn hoa quế cao. Hắn cố ý mua một bao hoa quế cao to, ăn mấy khối liền ném cho nàng, chỉ nói hắn mua nhiều lắm, tiện nghi nàng .
Lưu Cảnh công tử đối tốt với nàng , nàng đều cảm nhận được. Nay, hắn lại lấy thiên tàm y đem tặng, muốn nói không cảm động, là không có khả năng. Nhưng là hắn nhưng lại nói cho nàng, Hoàng nhi, không được bị nam nhân dễ dàng làm cảm động.
Tái thế làm người, nàng nghĩ đến nàng đã nhìn thấu triệt hết thảy. Luôn tự nói với bản thân mình, Lạc Khuynh Hoàng, không cần lại tin tưởng cái gì gọi là tình yêu! Không được lại làm cho chính mình bị thương! Nhưng là hiện tại, lại có cái nam tử nói cho nàng, không cần dễ dàng bị cảm động.
Vì sao phải nói như vậy. Chỉ là vui đùa sao? Hay là, vẫn là sợ nàng bị thương khổ sở? !
“Cảm ơn.” Lạc Khuynh Hoàng điều chỉnh lại cảm xúc, gắt gao nắm lấy thiên tàm y, hướng Lưu Cảnh công tử nói lời cảm tạ.
Lưu Cảnh công tử tuy rằng nói ra một câu ra ngoài dự kiến “Bởi vì ta không cần .”, nhưng là không thể phủ nhận, Lưu Cảnh công tử hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Đúng là chỉ có một câu như vậy, mới có thể làm cho nàng nguyện ý nhận phần lễ vật này.
Lưu Cảnh công tử nói đúng. Hắn võ công cái thế, một kiện thiên tàm y với hắn mà nói có lẽ thật sự có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối nàng mà nói, chính là lợi thế thật lớn. Thiên tàm y không những giúp nàng phòng thân, lại có thể giúp nàng ở ngày mai bách hoa thịnh yến thượng nổi bật.
Nàng ngày mai phải làm , chính là làm cho tất cả mọi người nhớ kỹ ba chữ Lạc Khuynh Hoàng này ! Thiên tàm y này có thể mang lại một sự giúp đỡ lớn cho nàng.
Ngón tay gắt gao bao lấy thiên tàm y, Lạc Khuynh Hoàng trong lòng lướt qua một tia cảm xúc rung động. Ánh mắt nhìn Lưu Cảnh công tử cũng nhu hòa rất nhiều, thậm chí có thêm một chút tình cảm yêu mến mà nàng cũng không phát hiện ra .
Lạc Khuynh Hoàng đẩy cửa ra lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng. Ngày mai chính là bách hoa thịnh yến . Nàng tuy rằng trì hoãn việc tiến cung học y, nhưng tập võ ban đêm cũng chưa từng ngừng lại. Đơn giản là việc tập võ này, một ngày cũng không thể nhàn hạ .
“Hoàng nhi luôn đã sớm đợi ta như vậy , khiến ta hảo ngượng ngùng .” Lưu Cảnh công tử cong cong khóe môi, bất cần đời nói, cho dù đang mang mặt nạ, Lạc Khuynh Hoàng cũng có thể nhìn thấy lông mày hắn nâng lên.
Lạc Khuynh Hoàng nhạt nhẽo liếc hắn một cái, không lưu tình nói, “Ngươi không phải đã ở trên cây ngây người một hồi sao?”
Lưu Cảnh công tử bên dưới lớp mặt nạ nhíu nhíu lông mày , giả bộ bày ra bộ dáng hối hận không kịp , cười nói, “Thật sự là dạy đồ đệ chỉ khổ sư phụ. Võ công của ngươi bất quá vừa mới nhập môn, thính giác nhưng lại tốt như thế ?”
Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, cũng không vạch trần Lưu Cảnh công tử. Nếu không phải hắn cố ý phát ra chút tiếng vang, với võ công tu vi không được thâm sâu như nàng, làm sao có thể phát hiện được tung tích hắn ?
Lưu Cảnh công tử nhìn phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng , biết Lạc Khuynh Hoàng đã sớm vạch trần ý đồ của hắn , cho nên hắn cố ý phát ra tiếng động Lạc Khuynh Hoàng cũng không để ý hắn, hắn chỉ phải bất đắc dĩ nói, “Nữ nhân thông minh quá cũng không tốt đâu.”
Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt chuyển tới trên tay Lưu Cảnh công tử , lông mày có chút nhíu lại, Lưu Cảnh công tử cầm trên tay là một kiện xiêm y nữ tử. Trắng thuần tự nhiên, ở dưới ánh trăng mờ mờ tỏa ra ánh sáng, lấy kiến thức lịch duyệt của Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn không ra là chất liệu gì.
“Hoàng nhi thích không? Đây là ta tặng cho ngươi.” Lưu Cảnh công tử cười nói, đem quần áo tuyết trắng đến trên tay Lạc Khuynh Hoàng .
Lạc Khuynh Hoàng tiếp nhận quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, xúc giác lạnh lẽo mềm mại làm nàng không tự giác chau mày hỏi, “Đây là vật liệu gì, sao ta chưa từng thấy qua?”
“Này sao, Hoàng nhi đoán thử?” Lưu Cảnh công tử sóng mắt lưu chuyển, khóe môi nhếch lên tà mị ý cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ vải dệt. Sờ thấy mềm mại lạnh lẽo, lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo, đúng là chắc chắn vô cùng. Thuần sắc trắng, lạnh lẽo mềm mại. Chắc chắn vô cùng. Chẳng lẽ là…
Nhưng là, thiên tàm ti ngàn vàng khó cầu. Muốn tạo thành một kiện quần áo, kia cần bao nhiêu thiên tàm ti? ! Nếu như quần áo này thật sự là chế tạo từ thiên tàm ti, thì nhất định là vô giá !
“Hoàng nhi quả nhiên thông minh.” Lưu Cảnh công tử nhìn được kinh ngạc thần sắc củaLạc Khuynh Hoàng, liền biết Lạc Khuynh Hoàng đã đoán được đáp án, cũng không tiếc lời khen ngợi.
Lạc Khuynh Hoàng trong tay cầm thiên tàm ti, có chút nhăn nhó, nâng mắt nhìn phía Lưu Cảnh công tử, nói, ” bảo bối vô giá, vì sao lại đưa cho ta?”
Thiên tàm ti không giống vàng bạc châu báu bình thường. Nó trân quý ở chỗ nó rất hiếm có. Cho dù Lưu Cảnh công tử là thiên hạ đệ nhất công tử, có được lực lượng Lưu Tô các thần bí, thì một kiện quần áo chế từ thiên tàm ti cũng sợ chỉ có một không có hai.
Thiên tàm ti cực kì chắc chắn. Đao thương bình thường căn bản không cắt được. Đối với người luyện võ không thể không nói là chí bảo. Lưu Cảnh công tử vì sao phải đem quần áo này đưa cho nàng? !
“Bởi vì ta không cần a.” Lưu Cảnh công tử một câu trả lời như việc đương nhiên, khóe môi ý cười như cũ là thu lại, giống nhau hắn tặng lễ bất quá là nhất kiện tầm thường gì đó, mà không phải vô giá thiên tàm y.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn Lưu Cảnh công tử. Nàng nghĩ qua rằng hắn sẽ có trăm ngàn loại trả lời, nhưng không ngờ lại là một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế này . Giống như hắn chỉ là vướng tay ném ra một món đồ gì đó.
“Như thế nào, cảm động nói không ra lời sao?” Lưu Cảnh công tử nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng thất thần không nói lời nào, đùa giỡn nói, tiện đà lại nghiêm trang nói, “Hoàng nhi, không được dễ dàng bị nam nhân cảm động.”
Lạc Khuynh Hoàng đứng tại chỗ nhìn Lưu Cảnh công tử. Này một tháng tới nay sớm chiều gặp mặt, Lưu Cảnh công tử ở mặt ngoài đối nàng trêu đùa trào phúng, kỳ thật đối đãi nàng cũng là vô cùng tốt .
Bởi vì nàng sợ lạnh. Hắn liền mỗi ngày không ngại cực khổ mang nàng lên hoa đào sơn tập võ. Sợ nàng lạnh hắn lại không cảm nhận được. Chính hắn cũng không vận công hộ thể, làm cho buổi tối hai người đông lạnh run lên. Hắn lại không quan tâm đến nói cho nàng, hắn chẳng qua là muốn thể nghiệm cảm giác mùa đông .
Bởi vì nàng muốn xem mặt trời mọc. Hắn cố ý làm cho nàng ngồi luyện vận khí, chờ nàng ngủ, hắn cũng là một đêm không ngủ, đợi tới lúc mặt trời mọc mới đánh thức nàng , lại nói hắn là vừa mới tỉnh lại, cũng kịp thời đánh thức nàng.
Bởi vì nàng thích ăn hoa quế cao. Hắn cố ý mua một bao hoa quế cao to, ăn mấy khối liền ném cho nàng, chỉ nói hắn mua nhiều lắm, tiện nghi nàng .
Lưu Cảnh công tử đối tốt với nàng , nàng đều cảm nhận được. Nay, hắn lại lấy thiên tàm y đem tặng, muốn nói không cảm động, là không có khả năng. Nhưng là hắn nhưng lại nói cho nàng, Hoàng nhi, không được bị nam nhân dễ dàng làm cảm động.
Tái thế làm người, nàng nghĩ đến nàng đã nhìn thấu triệt hết thảy. Luôn tự nói với bản thân mình, Lạc Khuynh Hoàng, không cần lại tin tưởng cái gì gọi là tình yêu! Không được lại làm cho chính mình bị thương! Nhưng là hiện tại, lại có cái nam tử nói cho nàng, không cần dễ dàng bị cảm động.
Vì sao phải nói như vậy. Chỉ là vui đùa sao? Hay là, vẫn là sợ nàng bị thương khổ sở? !
“Cảm ơn.” Lạc Khuynh Hoàng điều chỉnh lại cảm xúc, gắt gao nắm lấy thiên tàm y, hướng Lưu Cảnh công tử nói lời cảm tạ.
Lưu Cảnh công tử tuy rằng nói ra một câu ra ngoài dự kiến “Bởi vì ta không cần .”, nhưng là không thể phủ nhận, Lưu Cảnh công tử hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Đúng là chỉ có một câu như vậy, mới có thể làm cho nàng nguyện ý nhận phần lễ vật này.
Lưu Cảnh công tử nói đúng. Hắn võ công cái thế, một kiện thiên tàm y với hắn mà nói có lẽ thật sự có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối nàng mà nói, chính là lợi thế thật lớn. Thiên tàm y không những giúp nàng phòng thân, lại có thể giúp nàng ở ngày mai bách hoa thịnh yến thượng nổi bật.
Nàng ngày mai phải làm , chính là làm cho tất cả mọi người nhớ kỹ ba chữ Lạc Khuynh Hoàng này ! Thiên tàm y này có thể mang lại một sự giúp đỡ lớn cho nàng.
Ngón tay gắt gao bao lấy thiên tàm y, Lạc Khuynh Hoàng trong lòng lướt qua một tia cảm xúc rung động. Ánh mắt nhìn Lưu Cảnh công tử cũng nhu hòa rất nhiều, thậm chí có thêm một chút tình cảm yêu mến mà nàng cũng không phát hiện ra .
/114
|