Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cừu tuyết trắng đi trong băng tuyết ngập trời, cả người đều tản mát ra một cỗ thanh khí lạnh lẽo tinh khôi. Nàng ở trên mặt đất đầy tuyết tiêu sái mà đi, không có vì tuyết đọng mà chuyển hướng, mà lại bướng bỉnh từng bước từng bước một đi tới.
Quân Khuynh Vũ yên lặng phía sau cách một thước mà đi theo nàng, chưa từng ngăn trở cũng không giúp đỡ. Chính là nhíu mày nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đọng ý cười bí hiểm. Tựa hồ trong mắt có cái tình cảm rối rắm gì đó lưu chuyển không ngừng .
Xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đỏ một trắng hai đạo bóng dáng hết sức loá mắt ở trong tuyết. Trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, đỏ tà mị yêu dị. Giống như trong thiên địa vạn vật hết thảy đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ cùng với màu trắng, hình ảnh bắt mắt này.
Lạc Khuynh Hoàng đang ở tuyết địa một bước lại một bước tiến tới , đột nhiên, một bóng trắng gì đó hướng nàng vọt lại, mắt thấy sẽ bổ nhào vào trên người nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng, dưới chân bất ổn, thân mình mất đi cân bằng.
Ngay tại lúc thân mình ngã về phía sau, trong nháy mắt, nàng cảm giác được thân thể của nàng được người đỡ lấy, ở không trung lộn một vòng tròn, liền lại vững vàng đứng ở trên mặt đất .
“Đi đường cẩn thận chút.” Tiếng nói tà mị mà tràn ngập thân thiết vang lên ở bên tai, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, thấy được Quân Khuynh Vũ biểu tình vừa như thân thiết vừa như đùa cợt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên tức giận hay là nên cảm kích.
Quân Khuynh Vũ cũng đã đem ánh mắt dời đi. Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt ngưng đọng lại, cái loại tiêu sái tà mị không kềm chế được bỗng nhiên biến mất không thấy, trở thành một loại khí tức cô tuyệt của người đứng ở trên cao, cái loại cảm giác này, nàng từng cảm giác được ở trên người Lưu Cảnh công tử.
Chú ý tới hơi thở Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt âm trầm, Lạc Khuynh Hoàng theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một vị nữ tử xinh đẹp khoác áo lông cừu màu phấn hồng đang được một đống cung nữ ma ma nâng đỡ thướt tha đi tới. Đợi cho nàng kia đi tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng trong mắt mới lướt qua một tia kinh diễm.
Nàng kia thoạt nhìn cao thấp khoảng ba mươi tuổi, cũng không còn trẻ, nhưng là bảo dưỡng tốt, làn da vẫn là tế hoạt trắng nõn, vô cùng mịn màng giống như dương chi bạch ngọc. Theo dáng người thướt tha của nàng đang xa xa đi tới, đến khuôn mặt tinh xảo trước mắt, giống như là một bức tranh thuỷ mặc được nhiễm thêm chút màu.
Nhìn từ đằng xa, giống như ánh mặt trời lúc bình minh ; đến gần lại thấy, giống như bông hoa sen chớm nở. Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nhìn nàng toàn thân đẹp đẽ quý giá, nói vậy thân phận hẳn là vô cùng cao quý.
“Lớn mật! Người nào? ! dám đả thương khuyển yêu của Hinh phi nương nương!” Nàng kia còn chưa nói chuyện, một ma ma bên người đã mở miệng quát.
Đôi mày Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không thể không nhăn lại, cuộc đời nàng ghét nhất bị loại nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như vậy, Trương ma ma trước đó chính là như thế, mới bị nàng giáo huấn đến hôm nay.
Đem ánh mắt trên mặt ma ma kia dời đi, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia. Nguyên lai nàng chính là vị có được thánh sủng mười năm không suy, Hinh phi nương nương, quả nhiên có vài phần tư sắc.
“Khuynh Hoàng tham kiến Hinh phi nương nương.” Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên hào phóng hướng Thủy Lan Hinh hành lễ, vẫn chưa trả lời cái ma ma kia, căn bản không đem cái kia ma ma để vào mắt, khóe môi dạng khai ý cười, nói, “Gia phụ vẫn thường nhắc tới Hinh phi nương nương tính nết ôn nhu, ở cùng rất tốt, Khuynh Hoàng cũng vẫn chưa được diện kiến nương nương, vừa khéo, hôm nay lại gặp được.”
Một phen nói ôn nhu khéo léo . Đem thân phận chính mình chỉ ra, lấy thân phận địa vị Lạc Nguyên đến kiềm chế Thủy Lan Hinh, lại cho thấy ý tứ kết giao, hơn nữa khen ngợi nàng tính nết ôn nhu, làm cho nàng không tiện phát tác.
Quả nhiên. Sắc mặt nguyên bản đang tức giận của Thủy Lan Hinh biến đổi, cuối cùng nở ra một chút tươi cười, kiều mỵ nói, “Nguyên lai là quận chúa Khuynh Hoàng vừa được hoàng thượng sắc phong a. Bản cung trước đây từng gặp qua ngươi, không ngờ, chỉ chớp mắt, ngươi cũng lớn như vậy rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi tươi cười, ôn hòa nói, “Nương nương lại vẫn là xinh đẹp như vậy.”
Tái thế làm người, chuyện tình gần đây nàng liền quên không còn một mảnh , làm sao còn nhớ rõ Thủy Lan Hinh là bộ dáng gì. Bất quá vì miễn cho Thủy Lan Hinh giận chó đánh mèo Quân Khuynh Vũ, mới ứng phó vài câu. Bất quá Thủy Lan Hinh bộ dạng, nàng thấy thật sự có vài phần nhìn quen mắt.
Quân Khuynh Vũ đả thương sủng vật của Thủy Lan Hinh. Một cái là ái phi của Quân Vũ Thần, một cái là yêu tử của Quân Vũ Thần, cũng không biết Quân Vũ Thần cuối cùng sẽ che chở ai.
Quân Vũ Thần đối Quân Khuynh Vũ sủng ái cũng bất quá là vì Nguyệt quý phi đã chết, nhưng là một người đã chết mười mấy năm , cảm tình cũng đều phai nhạt, như thế nào so với được với Thủy Lan Hinh hoạt sắc sinh hương? !
Cũng không biết vì sao, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng lo lắng Quân Khuynh Vũ lại vậy bị phạt. Không khỏi nói chút lời giảng hòa.
Ai ngờ nàng một lòng che chở Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ cũng là không cảm kích, nhíu mày, cười nói, “Đúng vậy, một chút cũng nhìn không ra nương nương là nữ người đã gần ba mươi ba tuổi a!”
Lời này thốt ra, mặt tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Thủy Lan Hinh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ cùng tức giận, lại chịu đựng không có phát tác.
Lạc Khuynh Hoàng cũng có chút kinh ngạc với Quân Khuynh Vũ. Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không phải một người làm việc lỗ mãng, vì sao lại cùng Thủy Lan Hinh tranh phong tương đối đối như thế? !
Thủy Lan Hinh rốt cuộc là người ở hậu cung mười năm, tuy rằng xưa nay ỷ vào sủng ái của Quân Vũ Thần không khỏi có chút kiêu căng, nhưng rốt cuộc là nhẫn nhịn , nàng nhìn thoáng qua tiểu cẩu đã muốn hấp hối vì bị Quân Khuynh Vũ một cước đá văng ra, nói, “Lệ ma ma, ngươi đi nhìn xem nó thế nào , có hay không bị thương, nó là hoàng thượng tặng cho bản cung a.”
Quân Khuynh Vũ cười như không cười nhìn Thủy Lan Hinh, hoa đào trong mắt hẹp dài lóe lên vài phần trêu tức, còn có vài phần ghét cay ghét đắng. Lệ ma ma nghe xong lời nói Thủy Lan Hinh chạy tới vừa thấy, lập tức khoa trương hô, “Nương nương, nó. Tắt thở . . .”
Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp mắt nhìn Thủy Lan Hinh, tiểu cẩu kia từ xa nhìn lại cũng biết mạng nhỏ ô hô , Thủy Lan Hinh cố ý làm như vậy, không phải là muốn hảo hảo bắt lỗi Quân Khuynh Vũ sao? !
Nguyên bản bị nàng nói như vậy, Thủy Lan Hinh đã muốn không tính truy cứu , Quân Khuynh Vũ lại cố tình không cảm kích, một khi đã như vậy, nàng cũng lười xen vào việc của người khác. Nàng liền hai tay chống nạnh, xem bọn hắn có thể nháo ra đến cái tiết mục gì.
Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng một bộ dáng hờ hững sự tình không liên quan đến ta, Quân Khuynh Vũ khóe môi thoạt nở một chút ý cười, ba phần bất đắc dĩ bảy phân sủng nịch. Thoạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng chính là vì hắn không biết cảm kích mà hành động, cô gái nhỏ này, thật đúng là đã tức giận.
Quân Khuynh Vũ yên lặng phía sau cách một thước mà đi theo nàng, chưa từng ngăn trở cũng không giúp đỡ. Chính là nhíu mày nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đọng ý cười bí hiểm. Tựa hồ trong mắt có cái tình cảm rối rắm gì đó lưu chuyển không ngừng .
Xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đỏ một trắng hai đạo bóng dáng hết sức loá mắt ở trong tuyết. Trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, đỏ tà mị yêu dị. Giống như trong thiên địa vạn vật hết thảy đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ cùng với màu trắng, hình ảnh bắt mắt này.
Lạc Khuynh Hoàng đang ở tuyết địa một bước lại một bước tiến tới , đột nhiên, một bóng trắng gì đó hướng nàng vọt lại, mắt thấy sẽ bổ nhào vào trên người nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng, dưới chân bất ổn, thân mình mất đi cân bằng.
Ngay tại lúc thân mình ngã về phía sau, trong nháy mắt, nàng cảm giác được thân thể của nàng được người đỡ lấy, ở không trung lộn một vòng tròn, liền lại vững vàng đứng ở trên mặt đất .
“Đi đường cẩn thận chút.” Tiếng nói tà mị mà tràn ngập thân thiết vang lên ở bên tai, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, thấy được Quân Khuynh Vũ biểu tình vừa như thân thiết vừa như đùa cợt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên tức giận hay là nên cảm kích.
Quân Khuynh Vũ cũng đã đem ánh mắt dời đi. Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt ngưng đọng lại, cái loại tiêu sái tà mị không kềm chế được bỗng nhiên biến mất không thấy, trở thành một loại khí tức cô tuyệt của người đứng ở trên cao, cái loại cảm giác này, nàng từng cảm giác được ở trên người Lưu Cảnh công tử.
Chú ý tới hơi thở Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt âm trầm, Lạc Khuynh Hoàng theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một vị nữ tử xinh đẹp khoác áo lông cừu màu phấn hồng đang được một đống cung nữ ma ma nâng đỡ thướt tha đi tới. Đợi cho nàng kia đi tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng trong mắt mới lướt qua một tia kinh diễm.
Nàng kia thoạt nhìn cao thấp khoảng ba mươi tuổi, cũng không còn trẻ, nhưng là bảo dưỡng tốt, làn da vẫn là tế hoạt trắng nõn, vô cùng mịn màng giống như dương chi bạch ngọc. Theo dáng người thướt tha của nàng đang xa xa đi tới, đến khuôn mặt tinh xảo trước mắt, giống như là một bức tranh thuỷ mặc được nhiễm thêm chút màu.
Nhìn từ đằng xa, giống như ánh mặt trời lúc bình minh ; đến gần lại thấy, giống như bông hoa sen chớm nở. Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nhìn nàng toàn thân đẹp đẽ quý giá, nói vậy thân phận hẳn là vô cùng cao quý.
“Lớn mật! Người nào? ! dám đả thương khuyển yêu của Hinh phi nương nương!” Nàng kia còn chưa nói chuyện, một ma ma bên người đã mở miệng quát.
Đôi mày Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không thể không nhăn lại, cuộc đời nàng ghét nhất bị loại nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như vậy, Trương ma ma trước đó chính là như thế, mới bị nàng giáo huấn đến hôm nay.
Đem ánh mắt trên mặt ma ma kia dời đi, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia. Nguyên lai nàng chính là vị có được thánh sủng mười năm không suy, Hinh phi nương nương, quả nhiên có vài phần tư sắc.
“Khuynh Hoàng tham kiến Hinh phi nương nương.” Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên hào phóng hướng Thủy Lan Hinh hành lễ, vẫn chưa trả lời cái ma ma kia, căn bản không đem cái kia ma ma để vào mắt, khóe môi dạng khai ý cười, nói, “Gia phụ vẫn thường nhắc tới Hinh phi nương nương tính nết ôn nhu, ở cùng rất tốt, Khuynh Hoàng cũng vẫn chưa được diện kiến nương nương, vừa khéo, hôm nay lại gặp được.”
Một phen nói ôn nhu khéo léo . Đem thân phận chính mình chỉ ra, lấy thân phận địa vị Lạc Nguyên đến kiềm chế Thủy Lan Hinh, lại cho thấy ý tứ kết giao, hơn nữa khen ngợi nàng tính nết ôn nhu, làm cho nàng không tiện phát tác.
Quả nhiên. Sắc mặt nguyên bản đang tức giận của Thủy Lan Hinh biến đổi, cuối cùng nở ra một chút tươi cười, kiều mỵ nói, “Nguyên lai là quận chúa Khuynh Hoàng vừa được hoàng thượng sắc phong a. Bản cung trước đây từng gặp qua ngươi, không ngờ, chỉ chớp mắt, ngươi cũng lớn như vậy rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi tươi cười, ôn hòa nói, “Nương nương lại vẫn là xinh đẹp như vậy.”
Tái thế làm người, chuyện tình gần đây nàng liền quên không còn một mảnh , làm sao còn nhớ rõ Thủy Lan Hinh là bộ dáng gì. Bất quá vì miễn cho Thủy Lan Hinh giận chó đánh mèo Quân Khuynh Vũ, mới ứng phó vài câu. Bất quá Thủy Lan Hinh bộ dạng, nàng thấy thật sự có vài phần nhìn quen mắt.
Quân Khuynh Vũ đả thương sủng vật của Thủy Lan Hinh. Một cái là ái phi của Quân Vũ Thần, một cái là yêu tử của Quân Vũ Thần, cũng không biết Quân Vũ Thần cuối cùng sẽ che chở ai.
Quân Vũ Thần đối Quân Khuynh Vũ sủng ái cũng bất quá là vì Nguyệt quý phi đã chết, nhưng là một người đã chết mười mấy năm , cảm tình cũng đều phai nhạt, như thế nào so với được với Thủy Lan Hinh hoạt sắc sinh hương? !
Cũng không biết vì sao, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng lo lắng Quân Khuynh Vũ lại vậy bị phạt. Không khỏi nói chút lời giảng hòa.
Ai ngờ nàng một lòng che chở Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ cũng là không cảm kích, nhíu mày, cười nói, “Đúng vậy, một chút cũng nhìn không ra nương nương là nữ người đã gần ba mươi ba tuổi a!”
Lời này thốt ra, mặt tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Thủy Lan Hinh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ cùng tức giận, lại chịu đựng không có phát tác.
Lạc Khuynh Hoàng cũng có chút kinh ngạc với Quân Khuynh Vũ. Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không phải một người làm việc lỗ mãng, vì sao lại cùng Thủy Lan Hinh tranh phong tương đối đối như thế? !
Thủy Lan Hinh rốt cuộc là người ở hậu cung mười năm, tuy rằng xưa nay ỷ vào sủng ái của Quân Vũ Thần không khỏi có chút kiêu căng, nhưng rốt cuộc là nhẫn nhịn , nàng nhìn thoáng qua tiểu cẩu đã muốn hấp hối vì bị Quân Khuynh Vũ một cước đá văng ra, nói, “Lệ ma ma, ngươi đi nhìn xem nó thế nào , có hay không bị thương, nó là hoàng thượng tặng cho bản cung a.”
Quân Khuynh Vũ cười như không cười nhìn Thủy Lan Hinh, hoa đào trong mắt hẹp dài lóe lên vài phần trêu tức, còn có vài phần ghét cay ghét đắng. Lệ ma ma nghe xong lời nói Thủy Lan Hinh chạy tới vừa thấy, lập tức khoa trương hô, “Nương nương, nó. Tắt thở . . .”
Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp mắt nhìn Thủy Lan Hinh, tiểu cẩu kia từ xa nhìn lại cũng biết mạng nhỏ ô hô , Thủy Lan Hinh cố ý làm như vậy, không phải là muốn hảo hảo bắt lỗi Quân Khuynh Vũ sao? !
Nguyên bản bị nàng nói như vậy, Thủy Lan Hinh đã muốn không tính truy cứu , Quân Khuynh Vũ lại cố tình không cảm kích, một khi đã như vậy, nàng cũng lười xen vào việc của người khác. Nàng liền hai tay chống nạnh, xem bọn hắn có thể nháo ra đến cái tiết mục gì.
Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng một bộ dáng hờ hững sự tình không liên quan đến ta, Quân Khuynh Vũ khóe môi thoạt nở một chút ý cười, ba phần bất đắc dĩ bảy phân sủng nịch. Thoạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng chính là vì hắn không biết cảm kích mà hành động, cô gái nhỏ này, thật đúng là đã tức giận.
/114
|