Sau hai ngày liên tục rốt cục tuyết cũng ngừng rơi. Sáng sớm, Lạc KhuynhHoàng lên kiệu tiến cung bái kiến Quân Vũ Thần.
Đêm qua do tuyết rơi dày đặc. Bốn phía tràn ngập màu trắng mênh mang , giống như đem vạn vật câu đều nhét vào bên trong màu trắng mênh mông bát ngát này.
Lạc Khuynh Hoàng vươn ngón tay tinh tế trắng nõn , đem mành xốc lên một chút, lập tức cảm giác được hơi lạnh thấu xương. Ánh mắt nàng không chút thay đổi, hờ hững từ sau tấm màn của cỗ kiệu nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy hết thảy đều tràn ngập vẻ mờ ảo, ngay cả mấy cây tùng bách bên đường cũng có vẻ phá lệ ảm đạm.
Cỗ kiệu vững vàng hạ xuống ở ngoài cung . Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cừu tuyết trắng, từ trong kiệu bước xuống . Nàng đi cực kì thong thả, ở bên trên mặt tuyết lưu lại từng dấu vết bước chân nàng đi.
Thần sắc của nàng đạm mạc yên tĩnh, con ngươi đen như mực giống như đầm nước sâu, nhìn không ra cảm xúc dao động. Nàng một đường đi tới, một đường nhìn, chỉ cảm thấy thâm cung đại viện này cũng không khác mấy so với phủ đại tướng quân phủ .
Đều giống nhau chỉ có hoa không quả. Đều giống nhau ở tình đời lạnh bạc.
Đột nhiên, một bóng dáng lửa đỏ lọt vào mi mắt của nàng. Chói mắt giống như một ngọn hỏa diễm giữa mùa đông , chói mắt như vậy, yêu dị như vậy.
Tay áo lửa đỏ ở trong gió có chút giơ lên, đem bóng dáng cao lớn của nam tử phác họa ra nhìn có vẻ tiêm gầy. Nam tử kia chỉ tùy ý dựa vào thân cây thượng, hoàn toàn không để ý tuyết đọng rơi xuống trên người hắn. Chỉ tà tà dựa vào như vậy, sợi tóc màu đen giống như thác nước rơi xuống trên xiêm y màu lửa đỏ ,tà mị nói không nên lời, phong lưu vô cùng.
Từ góc độ của Lạc Khuynh Hoàng vừa vặn có thể thấy rõ sườn mặt của nam tử, đôi mắt đào hoa hẹp dài mà tràn ngập mị hoặc , chóp mũi cao ngất mượt mà , đôi môi giống như bông hoa mạn châu sa hoa yêu dị. Chỉ nhìn hình dáng một bên sườn mặt, nhưng lại xinh đẹp tuyệt luân, hơi thở tràn ngập vẻ tà mị không thể kiềm chế .
Ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng không thể không ở trong lòng âm thầm tán thưởng một câu. Chỉ có vẻ tà mị không thể kiềm chế kia, nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy mới có thể đem màu đỏ mặc đẹp mặt như vậy.
Chỉ là bên trong vẻ tà mị không thể kiềm chế kia lại giống như mang theo vài phần cô tuyệt cùng xa cách. Đem màu đỏ tươi loá mắt cũng phụ trợ thành vài phần cô đơn cùng tĩnh mịch.
Tựa hồ nam tử cũng cảm giác được cái nhìn chăm chú của Lạc Khuynh Hoàng , đem ánh mắt hờ hững đang nhìn phía trước thu hồi lại đến, chậm rãi quay sang, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một nụ cười tà mị không thể kiềm chế .
Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia kinh diễm. Mẫu thân của nàng chính là một trong Cẩm quốc song xu , mà dung mạo của nàng thậm chí còn hơn hẳn mẫu thân , từ năm mười hai tuổi đã được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc . Nhưng nam tử trước mắt, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân lại giống như đùa giỡn với nàng, nụ cười tà mị không kềm chế được kia, giống như có ma lực khiến người ta không thể kháng cự.
“Tiểu thư nhà ai ?” Đang lúc Lạc Khuynh Hoàng xuất thần, nam tử kia gợi lên nụ cười tà mị mang theo vài phần bất cần đời hỏi.
Thanh âm của hắn cũng giống như hàm chứa ma lực tự nhiên tràn ngập hơi thở tà mị . Giống như tiếng đàn mê hoặc khiến người ta phạm tội , tuyệt vời lại khiến người khác không thể dứt bỏ.
Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận đánh giá nam tử mặc hồng y như hỏa diễm trước mắt. Trong đầu thế nhưng hiện ra bộ dáng của Lưu Cảnh công tử . Cao lớn giống nhau, thậm chí thân hình còn có chút gầy yếu . Đôi môi mỏng manh giống nhau. Bất quá một người cao quý thần bí, một người tà mị không thể kiềm chế , lại khác nhau rất lớn .
” Phủ Đại tướng quân – Lạc Khuynh Hoàng.” Lạc Khuynh Hoàng giấu đi ánh mắt đánh giá, ôn hòa đáp.
Có thể ở trong cung tùy ý đi lại như thế, chỉ sợ cũng không phải là người thường. Không biết vì sao, Lạc Khuynh Hoàng vẫn cảm thấy con ngươi nam tử có chút quen thuộc.
“Khuynh Hoàng Khuynh Hoàng, khuynh thế chi hoàng, tên rất hay.” Nam tử kia nghe Lạc Khuynh Hoàng báo tên xong, có chút trầm ngâm, liền gợi lên ý cười tà khí , sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào , phong lưu ý nhị nói không nên lời .
Thần sắc bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng không chút thay đổi, trong lòng cũng là khẽ run. Khuynh thế chi hoàng chẳng phải là chính là ý tứ nói về hoàng hậu ? ! nam tử này cũng thật lớn mật, dám ở trong cung vui đùa như vậy, nàng không khỏi nhíu mi, cười nói, “Hoàng tử điện hạ nói đùa .”
“Nha? Ngươi làm thế nào biết ta là hoàng tử?” nam tử kia nghe được Lạc Khuynh Hoàng trả lời, lại hưng trí bình thường, khóe môi tươi cười sáng lạn giống như hoa đào tháng ba.
Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh tự nhiên đáp, “Nam tử trong cung trừ bỏ hoàng thượng, chính là hoàng tử, thái y, thị vệ cùng thái giám. Ta xem khí độ của công tử , sẽ không phải là thái y thị vệ đi?”
Nam tử nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , ý cười nơi khóe môi càng đậm, lông mày hơi nhếch lên, cười nói, “Nói không sai, nếu đoán được ta là hoàng tử, không bằng đoán thử ta là hoàng tử thứ mấy?”
Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe. Kiếp trước nàng gả cho Quân Kiền Linh, thân là Chính phi của nhị hoàng tử , phần lớn hoàng tử nàng đều là gặp qua . Chỉ có Thất hoàng tử cùng Thập Tam hoàng tử nàng chưa từng gặp qua.
Nhớ tới Thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nhớ tới trước khi nàng trọng sinh nhìn thấy vẻ đau khổ trong đôi mắt người kia cùng với tay áo màu lửa đỏ , khó trách nàng lại thấy nam tử này quen thuộc , nguyên lai đúng là hắn!
Chỉ là đôi con ngươi hàm chứa ý cười sâu không lường được đó, như thế nào lại nhiễm đầy đau thương như vậy? ! Một kiếp trước, Quân Khuynh Vũ vì nàng khởi binh tạo phản đến tột cùng lại là vì sao? Nàng cùng hắn tựa hồ cũng không quen biết a.
Kiềm chế nghi hoặc, Lạc Khuynh Hoàng khẽ cười nói, “Quân Khuynh thiên hạ. Tên của Thất điện hạ cũng rất hay đâu.”
“Quân Khuynh thiên hạ?” Khóe môi Quân Khuynh Vũ giơ lên một chút ý cười, sóng mắt lưu chuyển, rạng rỡ sinh huy, mang theo ba phần vui đùa bảy phần trêu tức cười nói, “Nói như thế đến, tên của chúng ta thật ra rất xứng?”
Lạc Khuynh Hoàng không ngờ tới hắn lại trả lời như vậy. Bên trong đôi mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ, chính là người con Quân Vũ Thần sủng ái nhất , nhưng không có thế lực mẫu tộc làm chỗ dựa. May mà tính tình Quân Khuynh Vũ bất cần đời, chơi bời lêu lổng, bình thường làm việc cũng là phong lưu không kềm chế được, cũng không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, nếu không chỉ sợ người đầu tiên mà các hoàng tử không dung chính là hắn đi!
Thế nhưng, Quân Khuynh Vũ thật sự là một người đơn giản như vậy sao? ! Nếu thật sự là người đơn giản như vậy , làm sao có thể khởi binh tạo phản, khiến Quân Kiền Linh không có đường lui? ! Ở bên trong vẻ mị ngả ngớn, phóng đãng không kềm chế được kia, đến tột cùng ẩn tàng thực lực như thế nào? !
Đêm qua do tuyết rơi dày đặc. Bốn phía tràn ngập màu trắng mênh mang , giống như đem vạn vật câu đều nhét vào bên trong màu trắng mênh mông bát ngát này.
Lạc Khuynh Hoàng vươn ngón tay tinh tế trắng nõn , đem mành xốc lên một chút, lập tức cảm giác được hơi lạnh thấu xương. Ánh mắt nàng không chút thay đổi, hờ hững từ sau tấm màn của cỗ kiệu nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy hết thảy đều tràn ngập vẻ mờ ảo, ngay cả mấy cây tùng bách bên đường cũng có vẻ phá lệ ảm đạm.
Cỗ kiệu vững vàng hạ xuống ở ngoài cung . Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cừu tuyết trắng, từ trong kiệu bước xuống . Nàng đi cực kì thong thả, ở bên trên mặt tuyết lưu lại từng dấu vết bước chân nàng đi.
Thần sắc của nàng đạm mạc yên tĩnh, con ngươi đen như mực giống như đầm nước sâu, nhìn không ra cảm xúc dao động. Nàng một đường đi tới, một đường nhìn, chỉ cảm thấy thâm cung đại viện này cũng không khác mấy so với phủ đại tướng quân phủ .
Đều giống nhau chỉ có hoa không quả. Đều giống nhau ở tình đời lạnh bạc.
Đột nhiên, một bóng dáng lửa đỏ lọt vào mi mắt của nàng. Chói mắt giống như một ngọn hỏa diễm giữa mùa đông , chói mắt như vậy, yêu dị như vậy.
Tay áo lửa đỏ ở trong gió có chút giơ lên, đem bóng dáng cao lớn của nam tử phác họa ra nhìn có vẻ tiêm gầy. Nam tử kia chỉ tùy ý dựa vào thân cây thượng, hoàn toàn không để ý tuyết đọng rơi xuống trên người hắn. Chỉ tà tà dựa vào như vậy, sợi tóc màu đen giống như thác nước rơi xuống trên xiêm y màu lửa đỏ ,tà mị nói không nên lời, phong lưu vô cùng.
Từ góc độ của Lạc Khuynh Hoàng vừa vặn có thể thấy rõ sườn mặt của nam tử, đôi mắt đào hoa hẹp dài mà tràn ngập mị hoặc , chóp mũi cao ngất mượt mà , đôi môi giống như bông hoa mạn châu sa hoa yêu dị. Chỉ nhìn hình dáng một bên sườn mặt, nhưng lại xinh đẹp tuyệt luân, hơi thở tràn ngập vẻ tà mị không thể kiềm chế .
Ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng không thể không ở trong lòng âm thầm tán thưởng một câu. Chỉ có vẻ tà mị không thể kiềm chế kia, nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy mới có thể đem màu đỏ mặc đẹp mặt như vậy.
Chỉ là bên trong vẻ tà mị không thể kiềm chế kia lại giống như mang theo vài phần cô tuyệt cùng xa cách. Đem màu đỏ tươi loá mắt cũng phụ trợ thành vài phần cô đơn cùng tĩnh mịch.
Tựa hồ nam tử cũng cảm giác được cái nhìn chăm chú của Lạc Khuynh Hoàng , đem ánh mắt hờ hững đang nhìn phía trước thu hồi lại đến, chậm rãi quay sang, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một nụ cười tà mị không thể kiềm chế .
Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia kinh diễm. Mẫu thân của nàng chính là một trong Cẩm quốc song xu , mà dung mạo của nàng thậm chí còn hơn hẳn mẫu thân , từ năm mười hai tuổi đã được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc . Nhưng nam tử trước mắt, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân lại giống như đùa giỡn với nàng, nụ cười tà mị không kềm chế được kia, giống như có ma lực khiến người ta không thể kháng cự.
“Tiểu thư nhà ai ?” Đang lúc Lạc Khuynh Hoàng xuất thần, nam tử kia gợi lên nụ cười tà mị mang theo vài phần bất cần đời hỏi.
Thanh âm của hắn cũng giống như hàm chứa ma lực tự nhiên tràn ngập hơi thở tà mị . Giống như tiếng đàn mê hoặc khiến người ta phạm tội , tuyệt vời lại khiến người khác không thể dứt bỏ.
Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận đánh giá nam tử mặc hồng y như hỏa diễm trước mắt. Trong đầu thế nhưng hiện ra bộ dáng của Lưu Cảnh công tử . Cao lớn giống nhau, thậm chí thân hình còn có chút gầy yếu . Đôi môi mỏng manh giống nhau. Bất quá một người cao quý thần bí, một người tà mị không thể kiềm chế , lại khác nhau rất lớn .
” Phủ Đại tướng quân – Lạc Khuynh Hoàng.” Lạc Khuynh Hoàng giấu đi ánh mắt đánh giá, ôn hòa đáp.
Có thể ở trong cung tùy ý đi lại như thế, chỉ sợ cũng không phải là người thường. Không biết vì sao, Lạc Khuynh Hoàng vẫn cảm thấy con ngươi nam tử có chút quen thuộc.
“Khuynh Hoàng Khuynh Hoàng, khuynh thế chi hoàng, tên rất hay.” Nam tử kia nghe Lạc Khuynh Hoàng báo tên xong, có chút trầm ngâm, liền gợi lên ý cười tà khí , sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào , phong lưu ý nhị nói không nên lời .
Thần sắc bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng không chút thay đổi, trong lòng cũng là khẽ run. Khuynh thế chi hoàng chẳng phải là chính là ý tứ nói về hoàng hậu ? ! nam tử này cũng thật lớn mật, dám ở trong cung vui đùa như vậy, nàng không khỏi nhíu mi, cười nói, “Hoàng tử điện hạ nói đùa .”
“Nha? Ngươi làm thế nào biết ta là hoàng tử?” nam tử kia nghe được Lạc Khuynh Hoàng trả lời, lại hưng trí bình thường, khóe môi tươi cười sáng lạn giống như hoa đào tháng ba.
Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh tự nhiên đáp, “Nam tử trong cung trừ bỏ hoàng thượng, chính là hoàng tử, thái y, thị vệ cùng thái giám. Ta xem khí độ của công tử , sẽ không phải là thái y thị vệ đi?”
Nam tử nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , ý cười nơi khóe môi càng đậm, lông mày hơi nhếch lên, cười nói, “Nói không sai, nếu đoán được ta là hoàng tử, không bằng đoán thử ta là hoàng tử thứ mấy?”
Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe. Kiếp trước nàng gả cho Quân Kiền Linh, thân là Chính phi của nhị hoàng tử , phần lớn hoàng tử nàng đều là gặp qua . Chỉ có Thất hoàng tử cùng Thập Tam hoàng tử nàng chưa từng gặp qua.
Nhớ tới Thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nhớ tới trước khi nàng trọng sinh nhìn thấy vẻ đau khổ trong đôi mắt người kia cùng với tay áo màu lửa đỏ , khó trách nàng lại thấy nam tử này quen thuộc , nguyên lai đúng là hắn!
Chỉ là đôi con ngươi hàm chứa ý cười sâu không lường được đó, như thế nào lại nhiễm đầy đau thương như vậy? ! Một kiếp trước, Quân Khuynh Vũ vì nàng khởi binh tạo phản đến tột cùng lại là vì sao? Nàng cùng hắn tựa hồ cũng không quen biết a.
Kiềm chế nghi hoặc, Lạc Khuynh Hoàng khẽ cười nói, “Quân Khuynh thiên hạ. Tên của Thất điện hạ cũng rất hay đâu.”
“Quân Khuynh thiên hạ?” Khóe môi Quân Khuynh Vũ giơ lên một chút ý cười, sóng mắt lưu chuyển, rạng rỡ sinh huy, mang theo ba phần vui đùa bảy phần trêu tức cười nói, “Nói như thế đến, tên của chúng ta thật ra rất xứng?”
Lạc Khuynh Hoàng không ngờ tới hắn lại trả lời như vậy. Bên trong đôi mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ, chính là người con Quân Vũ Thần sủng ái nhất , nhưng không có thế lực mẫu tộc làm chỗ dựa. May mà tính tình Quân Khuynh Vũ bất cần đời, chơi bời lêu lổng, bình thường làm việc cũng là phong lưu không kềm chế được, cũng không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, nếu không chỉ sợ người đầu tiên mà các hoàng tử không dung chính là hắn đi!
Thế nhưng, Quân Khuynh Vũ thật sự là một người đơn giản như vậy sao? ! Nếu thật sự là người đơn giản như vậy , làm sao có thể khởi binh tạo phản, khiến Quân Kiền Linh không có đường lui? ! Ở bên trong vẻ mị ngả ngớn, phóng đãng không kềm chế được kia, đến tột cùng ẩn tàng thực lực như thế nào? !
/114
|