“Lập Hạ a, chiếu ngươi nói ta nghe đều chưa từng nghe qua, là phải bện như thế nào, mang đi lót ngủ thực sự rất mềm sao?” Thừa dịp Ân Tư Đặc đi nấu cơm không ở đây, Tô Bỉ ngồi một bên lung tung lật lật mấy dây leo sỉ mị trên mặt đất, nghiêng đầu hỏi. Với tư cách là bằng hữu mà Lập Hạ quen biết lâu nhất, Tô Bỉ đã sớm đem tên Lập Hạ gọi vô cùng thuần thục.
“Hiện tại dây leo còn chưa khô, đợi không sai biệt lắm ta sẽ dạy ngươi bện,” Lập Hạ tiện tay nhặt lên một nhánh dây leo mà bấm một phát, không thấy chảy ra nước, hơn nữa màu sắc nhánh dây cũng đã biến từ xanh lá tươi mới lúc vừa hái xuống thành màu vàng khô héo, có loại cảm giác tựa như dây chun.
Mạc Lâm Đạt ở một bên cũng tham gia náo nhiệt, “Lập Hạ, từ sau khi sửa lại tên ngươi trở nên rất tốt, ta thực thích ngươi như bây giờ, trước đó cứ hễ nghe thấy từ Khải Văn là ta lại có xúc động muốn hất cho một bát canh gây tiêu chảy nha.”
Lập Hạ câm lặng, may là giờ cậu tại, chứ nếu như là Khải Văn lúc trước, hiện tại hai con người này không chừng đã bắt đầu xông đến cấu véo rồi. Mà đồng thời, trình độ bị người hận của Khải Văn đã được nâng lên một cấp bậc mới. Không những thế, Lập Hạ còn âm u nghĩ, tên Khải Văn kia ngay cả y sư đều không chào đón, đến lúc mắc bệnh sẽ bị chỉnh đến bao nhiêu ác độc a.
“Úc”, Tô Bỉ tuy nghe mơ hồ, nhưng không ngại tâm tình của cậu rất tốt. “Ha ha, ta cảm thấy tên Lập Hạ so Khải Văn nghe còn êm tai hơn.”
“Thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy đấy.”
Hưởng qua thịt nướng cùng canh rau Ân Tư Đặc làm, nhìn ba người bên cạnh ăn được hân hoan, Lập Hạ không còn gì để nói.
Thịt nướng dù tốt đến mấy, canh rau nấu được đậm đặc, lại không có một điểm hương vị nào không phải sao. Canh cũng thôi đi, toàn bộ coi như nước uống, thế nhưng ngươi có thể gặp được ai đem thịt nướng không hề có hương vị gì ăn đến là say sưa ngon lành a. Thức ăn như vậy cũng chỉ có người địa phương mới ăn quen. Phỏng chừng cứ tiếp tục thế này, cậu muốn biến thành bạch mao nữ* mất. Không phải bộ lạc Lang tộc gần biển sao? Lập Hạ quyết định chắc chắn phải làm ra chút muối mang về.
Sau khi ăn uống xong khách và chủ đều tẫn hoan (?), ba người cùng nhau thu đám dây leo sỉ mị đã được phơi nắng không sai biệt lắm, Ân Tư Đặc đi rửa bát, Lập Hạ cùng Tô Bỉ, Mạc Lâm Đạt bắt tay phát triển đại nghiệp đan bện.
Nhìn dây leo chồng chất tại một góc phòng, sửa sang lại chút trình tự trong đầu, Lập Hạ nhặt qua hai cái dây leo đặc biệt lớn để trong tay ướm thử, rất tốt, không chỉ mềm mại, còn rất co giãn. Tuy không biết cách mà não bổ ra có thể thành công hay không, nhưng việc thí nghiệm vẫn là điều tất yếu, bởi hết thảy ý nghĩ chỉ có thể thành sự thật nếu chúng ta hành động.
Ngồi bên giường, Lập Hạ bắt đầu dạy Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt bện, trước tiên đem hai nhánh dây leo từng cái gập đôi lại để tìm ra trung điểm, sau đó tại trung điểm bắt vuông góc hai dây lại thành chữ thập( 十), rồi bện thành hình chữ điền ( 田).
Cũng may chỉ có vài động tác như vậy, hai người bọn họ làm một lần liền rõ, Mạc Lâm Đạt lại rất nhanh lên tay. Tuy vừa bắt đầu thủ pháp không thuần thục, bện ra có chút lỏng, nhưng sau khi được Lập Hạ chỉ điểm cũng bắt đầu bện hữu mô hữu dạng (ra hình ra dạng).
Ở một bên trông chừng thấy Tô Bỉ cũng đã có thể tự mình bện rồi, Lập Hạ liền nhặt hai dây leo đến bện. Bởi dù sao thì dây leo vẫn thô to hơn nhiều lắm so với dây nhựa dẻo đủ loại sắc màu rực rỡ, cho nên thành phẩm bện ra rất dày dặn, hơn nữa tiến độ thực hiện được thể hiện rất rõ ràng, chỉ một lát thôi đã bện được rất dài.
Đợi đến lúc Ân Tư Đặc vào nhà, Lập Hạ liền chỉ chỉ đống dây leo cực dài, lúc thu vừa rồi cố ý chọn lựa ra, để cho hắn xé toàn bộ chúng thành những dây mảnh nhỏ, cốt để sau đó sử dụng.
Nhìn đã bện được một đoạn rất dài, lại ướm thử lên giường xem chiều dài phù hợp chưa, Lập Hạ lập tức dừng động tác mà tiến hành phần kết của dây bện.
Những món đồ chơi dây nhựa dẻo đủ màu sắc trước kia đến lúc cuối chỉ cần đem bốn dây quấn một vòng rồi xuyên qua tâm, kéo thật căng, cắt bỏ phần thừa là xong, nhưng dây leo sỉ mị hiện tại lại to hơn nhiều lắm, nếu làm như vậy rất có thể bị tụt ra, vì vậy Lập Hạ đem bốn sợi dây leo thừa chụm chung cùng một chỗ kéo căng, rồi dùng dây mỏng Ân Tư Đặc vừa làm ra lúc nãy bó chặt lại như buộc tóc, cắt đi phần thừa.
(đoạn này cũng chém gió =.,=)
Lập Hạ quay đầu nhìn nhìn Tô Bỉ, tiến độ của cậu cũng không chậm, đang dùng chiều dài cái đã bện tốt kia làm tiêu chuẩn, cái trong tay Mạc Lâm Đạt cũng bện được không sai biệt lắm, liền chỉ đạo cho cậu ta phần kết thúc công việc đi.
Sau khi tước mỏng dây leo xong liền hết việc để làm, Ân Tư Đặc thấy thế cũng gia nhập đội ngũ đan bện, tại dưới sự chỉ dạy của Lập Hạ cũng bắt đầu học bện, bởi hắn là thú nhân, nên lực tay rất lớn lại chuẩn, vì thế thành phẩm bện ra không có một chỗ nào bị lỏng hay chặt quá, thật không còn gì để chê.
Lập Hạ các loại cào tường hâm mộ ghen ghét hận, ngươi như thế này còn là lần đầu tiên bện sao? Bện rõ ràng so cậu còn tốt hơn. Kỳ thật đây mới là mấu chốt của việc so đo tính toán đi. Mạc Lâm Đạt một bên nhìn hai người hỗ động, một bên tay vẫn không ngừng bện mà cười đến hoan thoát.
Vì vậy, tại bốn người cần cù cố gắng, trên giường có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ các đống dây sau khi bện xong chồng chất nối liền nhau.
Bước kế tiếp tất nhiên là đính chúng lại rồi. Dây mỏng tước từ dây leo sỉ mị mà Ân Tư Đặc làm ra trước đó có đất dụng võ.
Lập Hạ đem hai dây đã bện tốt đặt song song ép chặt với nhau, tại trong đống dây mỏng Ân Tư Đặc đã xé kia, tận lực tìm ra một cái có độ dài đầy đủ để dùng từ đầu đến cuối. Ai cũng biết dùng phương pháp quấn so trực tiếp khâu hai cái lại vừa chắc hơn lại tốn chỉ hơn rất nhiều.
Dùng dây mỏng của sỉ mị buộc nút chết tại một đầu, sau đó áp hai dây bện lại với nhau, dùng đầu còn lại của dây mỏng đâm xuyên qua phần khe hở của hình chữ điền dây đối diện, rồi quấn vòng quanh hai dây bện lại theo hình xoắn ốc, phải dùng sức quấn thật chặt, khiến hai dây bện áp sát vào nhau, đến cuối cùng lại buộc một nút chết. Đem hai dây bện lật lại, lần nữa thực hiện động tác vừa rồi, đến đây, việc đính hai dây bện vào nhau liền hoàn thành. Bởi nút kết đều có ở hai đầu trên dưới, cho nên sẽ không ngại về vấn đề độ cao không đồng đều.
Vì khiến chiếu bện ra vừa với kích thước của giường, lại tiếp tục đem những bán thành phẩm khác đính lại với nhau là tốt rồi.
Tuy chiếu như vậy được bện ra căn bản không thể cùng chiếu đã dùng hằng ngày so sánh được, nhưng Lập Hạ vẫn rất cao hứng, xem đôi mắt to tròn của Tô Bỉ lòe lòe quang mang sùng bái liền biết. Dù sao không phải kẻ xuyên việt nào cũng giống như trong tiểu thuyết sẽ bện ra chiếu, tạo ra thủy tinh, sáng tạo ra Tứ đại phát minh.
(Tứ đại phát minh: chỉ những phát minh lớn tại Trung Quốc xưa, đó là la bàn, thuốc súng, nghề làm giấy và nghề in)
Bốn người bắt tay vào nối hai dây bện lại với nhau, sau đó thống nhất đính chúng nó lại, một tấm chiếu thành công ra lò. Mặc dù nói là chiếu, nhưng kỳ thật thì gọi là đệm vẫn đúng hơn, dù sao độ dày của nó bằng ba ngón tay chập lại, có thể sánh bằng độ dày của vài tấm da thú chồng chất cùng một chỗ.
Bản thân dây leo là hình tròn, vì thế chiếu bện ra bởi độ cong đó mà tạo nên cảm giác lồi lõm. Điều này làm Lập Hạ lại nghĩ tới một thí nghiệm vật lý từng được phát trên TV. Đem bóng bay đặt lên trên phần mũi nhọn của một cây đinh, ấn nhẹ một phát, bóng bay lập tức vỡ; đem bóng bay đặt tại phía trên một tấm gắn đinh rậm rạp, ấn nhẹ, bóng bay lại không vỡ. Nếu đem bóng bay đặt trên một cây đinh thôi, như vậy chỗ tiếp xúc giữa cây đinh và bóng bay sẽ là nơi nhận lấy tất cả áp lực, mà nếu như mật độ cây đinh cực kỳ nhiều, nhiều đến mức tập hợp lại gần như thành một cái mặt phẳng, như vậy lúc để bóng bay lên bên trên sẽ tương tự như lúc bóng bay tiếp xúc với mặt phẳng, không còn chỉ có một điểm nhận áp lực nữa, diện tích chịu áp lực càng nhỏ, thì tương đương với việc lực phải nhận lấy càng lớn, diện tích chịu áp lực càng lớn, như vậy lực đã phân tán đều hết rồi.
Tóm lại dù nói như thế nào, chiếu vẫn là bị Lập Hạ đùa nghịch ra, lúc đi ngủ sẽ không còn cảm thấy cấn nữa nha.
Trong tay Mạc Lâm Đạt ôm một đám dây bện bán thành phẩm, từ đầu giường bên này lăn đến đầu bên kia, lại từ đầu bên kia lông lốc trở lại, miệng vẫn luôn ồn ào các loại lời thật mềm a vân vân, mãnh liệt yêu cầu cho cậu ta một tấm, bằng không sẽ ở luôn tại nhà Lập Hạ không chịu đi. Tô Bỉ cũng ở một bên mở căng đôi mắt to tròn, dùng chúng nó truyền lại tin tức cậu ta cũng rất muốn có.
Lập Hạ từ trước đã có ý định này nên những dây bện bán thành phẩm được làm ra rất nhiều, chỉ tốn sức đính chúng lại với nhau, hai tấm chiếu của hai người liền đại công cáo thành rồi. Bởi chiếu vẫn có sức nặng nhất định, nên do Ân Tư Đặc mang về nhà của hai người. Lập Hạ bắt đầu truyền dạy cho Tô Bỉ với Mạc Lâm Đạt một loại phương pháp bện khác.
Phương pháp này so phương pháp bện chiếu trước đó đơn giản hơn rất nhiều, ba cái dây leo quấn lại với nhau tựa bánh quai chèo mà bện dài ra, giữa chừng nếu độ dài không đủ, bổ sung thêm dây mới cũng cực kỳ tiện lợi. Trải qua một ngày tìm hiểu, Lập Hạ liền phát hiện người ở đây ngoại trừ đồ gốm cùng dùng gỗ cây đào rỗng tạo thành thùng ra, không có dụng cụ nào khác dùng để đựng đồ vật, từ trước đến giờ tới quảng trường nhận phần phân chia thịt Ban Tư Long, đều là lấy tay cầm, cho nên cậu muốn làm sọt.
Trước xác định rõ kích thước, bện tốt mép sọt để định hình, sau đó cứ một vòng một vòng quấn quanh dần lên, mỗi một vòng quấn xong lại cố định lại một lần, cuối cùng sẽ ra đồ vật hình trụ hở hai đầu, tấm lót thì dùng dây đã bện tốt cố định thành hình tròn, sau đó dùng dây mỏng tước từ sỉ mị đem nó buộc chặt vào một đầu hình trụ, sọt liền hoàn thành. Nếu cần có thể làm hai cái dây đeo bên cạnh sẽ thành cái gùi, còn buộc dây lên đỉnh thì là cái giỏ rồi.
Nhìn hai người kia khoe khoang nhau rồi so sánh thành phẩm của ai làm đẹp mắt hơn, Lập Hạ mỉm cười, trong lúc này lại giật mình nghĩ tới một phương pháp càng đơn giản hơn. Hồi nhỏ về nhà bà nội tại nông thôn, vừa lúc nhìn thấy thợ thủ công bện ra mành treo cửa, cứ theo những sợi dọc mà lên lên xuống xuống là rất nhanh có thể hoàn thành một tấm mành. Có điều hiện nay, kinh tế phát triển. Mành tre mành trúc, theo những bộ phòng ở cũ kỹ bị đẩy ngã, cũng đã cùng lúc bị chôn vùi rồi.
Dù sao thì hiện tại dây leo sỉ mị còn có rất nhiều, Lập Hạ lại nổi lên tâm tư muốn làm thử.
Hô Ân Tư Đặc đi kiếm đến hai cây gậy gỗ trơn nhẵn, một cây được buộc chắc cố định lên trần nhà bởi hai dây mỏng sỉ mị, một cây khác thả xuống đến tầm độ cao của giường cùng bục gỗ cạnh giường. Dùng mấy cục đá nhỏ Tô Bỉ kiếm được tại cửa cột chắc một đầu dây leo sỉ mị, thí nghiệm đã có thể bắt đầu.
Đem một loạt dây leo buộc đá đó treo lên cây gậy gỗ lơ lửng trên trần nhà, lấy một dây leo sỉ mị khác đan xuyên qua chúng, một xuống hai lên một xuống hai lên, tiếp, lại lấy dây leo khác lặp lại động tác đan xuyên đó, có điều làm so le so với cái bên trên. Cây gậy gỗ Ân Tư Đặc tìm được vừa vặn có thể treo song song hai chục nhánh dây leo. Bởi một đầu dây leo cột cục đá rủ xuống đất, không cần dùng lực kéo cũng có thể khiến những dây leo này đứng song song đều đặn với nhau. Tại cách làm như vậy, trải qua các dây leo liên tục đan xen ngang qua những dây được treo thẳng rủ xuống đất, cuối cùng buộc nút kết, lại để Ân Tư Đặc đem những dây thừa cắt đi, một tấm mành liền hoàn thành chế tác. Bện theo kích thước lớn nhỏ cũng có thể dựa theo ý định của chính mình.
(một lên hai xuống: giả dụ có 5 dây leo được treo thẳng, dùng 1 dây leo đan ngang qua 5 dây, tại dây 1 đan lên, lại luồn dưới dây 2 và 3 mới lên một lần nữa, xuống sau dây 4. Không hiểu mọi người có thể tìm cách đan rổ tre, mà cái này mình chém gió đấy, tác giả tả không phải thế đâu =))))) )
Trong quá trình bện có thể từ từ mà sáng tạo ra hoa văn bện của chính mình. Nếu muốn thiết kế mành có thêm trang trí, thì trong lúc đan xen các dây leo làm ra các loại biến đổi tương ứng. Nhưng điều đó đối với Lập Hạ – lần đầu tiên bện ra thành phẩm mà nói, hoàn toàn không có chỗ hữu dụng gì, tại đại lục A Nhĩ, hết thảy đồ vật đều cần sự thực dụng mới tốt.
Mạc Lâm Đạt vỗ tay nói thẳng cái này làm dễ lắm, sau đó không thể chờ đợi được mà tự đi thí nghiệm, Tô Bỉ cũng ở một bên cùng giúp cậu ta treo lên dây leo.
Trong những lúc vô ý thức, thời gian luôn trôi đi rất nhanh, lúc này trời bên ngoài đã tối um rồi, hai người Tô Bỉ cảm thấy mỹ mãn lưng đeo gùi cùng tạm biệt Lập Hạ và Ân Tư Đặc mà về nhà. Ngồi dưới lán bếp bên cạnh đống lửa, Lập Hạ cật hóa cau mày tựa như gặp cừu nhân mà gặm cắn thịt nướng Ân Tư Đặc cố ý lưu lại cho cậu, nội tâm xoắn xuýt, cậu nhất định phải làm ra muối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: bạch mao nữ, một vở kịch nổi tiếng của Trung Quốc, đã được làm thành phim. Có 2 câu chuyện về bạch mao nữ.
Câu chuyện thứ nhất: câu chuyện xảy ra vào những năm 1930, về một cô gái nông thôn yếu đuối tên Thi Nhi, một địa chủ thuộc giai cấp thống trị – Hoàng Thế Nhân, một người yêu của Thi Nhi – Trường Công. Hoàng Thế Nhân gia thế hiển hách chỉ một lần nhìn qua gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Thi Nhi đã khắc ghi trong lòng, nhưng hắn không biết rằng đây là tình yêu, chỉ có thể dựa vào quyền thế mà cướp lấy nàng. Thậm chí còn khiến cha con Thi Nhi phải chia lìa. Mãi tới khi Thi Nhi bước chân vào cửa, Hoàng Thế Nhân mới bắt đầu ngược đãi cô. Hoàng Thế Nhân là người đàn ông có địa vị, phụ nữ nhiều vô kể nhưng chưa thực sự động lòng, đối với sự quật cường và không cam chịu khuất phục của Thi Nhi lại vừa yêu vừa hận, mà những người đàn bà khác trong nhà đều nhận ra tình cảm đặc biệt hắn dành cho Thi Nhi, bèn hùa nhau cấu kết hãm hại thiếu nữ lẻ loi. Bị bọn họ xúi giục, thêm tính cách của Hoàng Thế Nhân, hắn bắt đầu hành hạ thể xác Thi Nhi, đánh đập, chửi bới chẳng hề nương tay. Nhưng mỗi lần hành hạ nàng, trong lòng hắn cũng đau đớn khôn nguôi. Thi Nhi mang thai con của Hoàng Thế Nhân nhưng hắn không hề hay biết, lại bị lũ đàn bà đứng sau gièm pha khiến hắn bực tức với Thi Nhi, trong một lần đã động tay động chân khiến nàng sẩy thai. Thi Nhi buồn khổ không thôi, hồng nhan qua một đêm tóc thành bạc trắng, Hoàng Thế Nhân lúc này gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, mọi người thấy thế sợ hãi, không ai dám khuyên can. Nhưng dù thế nào chăng nữa cũng không thể có lại trái tim Thi Nhi. Nàng trốn lên núi sống trong hang động, với mái tóc bạc trắng, người dân trong vùng đặt biệt danh bạch mao nữ, cho rằng nàng là quỷ phải tiêu diệt. Lúc này Trường Công đi lính về, tình cờ thấy và nhận ra nàng, họ sống hạnh phúc bên nhau.
Nghe như ngôn tình =)))) điêu điêu, tham khảo: Hội Những Người Hâm Mộ Nghệ Sỹ Lý Ngọc Cương – 李玉 刚 。 trên Facebook
Câu chuyện thứ hai: phiên bản hiện thực hóa, nhưng dài quá, lười viết ra đây,
Nói túm lại, trong truyện, Lập Hạ so sánh mình có thể biến thành bạch mao nữ, ý chỉ cứ ăn đồ ăn như thế này, có ngày Lập Hạ sầu đến trắng tóc =))) thế thôi
“Hiện tại dây leo còn chưa khô, đợi không sai biệt lắm ta sẽ dạy ngươi bện,” Lập Hạ tiện tay nhặt lên một nhánh dây leo mà bấm một phát, không thấy chảy ra nước, hơn nữa màu sắc nhánh dây cũng đã biến từ xanh lá tươi mới lúc vừa hái xuống thành màu vàng khô héo, có loại cảm giác tựa như dây chun.
Mạc Lâm Đạt ở một bên cũng tham gia náo nhiệt, “Lập Hạ, từ sau khi sửa lại tên ngươi trở nên rất tốt, ta thực thích ngươi như bây giờ, trước đó cứ hễ nghe thấy từ Khải Văn là ta lại có xúc động muốn hất cho một bát canh gây tiêu chảy nha.”
Lập Hạ câm lặng, may là giờ cậu tại, chứ nếu như là Khải Văn lúc trước, hiện tại hai con người này không chừng đã bắt đầu xông đến cấu véo rồi. Mà đồng thời, trình độ bị người hận của Khải Văn đã được nâng lên một cấp bậc mới. Không những thế, Lập Hạ còn âm u nghĩ, tên Khải Văn kia ngay cả y sư đều không chào đón, đến lúc mắc bệnh sẽ bị chỉnh đến bao nhiêu ác độc a.
“Úc”, Tô Bỉ tuy nghe mơ hồ, nhưng không ngại tâm tình của cậu rất tốt. “Ha ha, ta cảm thấy tên Lập Hạ so Khải Văn nghe còn êm tai hơn.”
“Thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy đấy.”
Hưởng qua thịt nướng cùng canh rau Ân Tư Đặc làm, nhìn ba người bên cạnh ăn được hân hoan, Lập Hạ không còn gì để nói.
Thịt nướng dù tốt đến mấy, canh rau nấu được đậm đặc, lại không có một điểm hương vị nào không phải sao. Canh cũng thôi đi, toàn bộ coi như nước uống, thế nhưng ngươi có thể gặp được ai đem thịt nướng không hề có hương vị gì ăn đến là say sưa ngon lành a. Thức ăn như vậy cũng chỉ có người địa phương mới ăn quen. Phỏng chừng cứ tiếp tục thế này, cậu muốn biến thành bạch mao nữ* mất. Không phải bộ lạc Lang tộc gần biển sao? Lập Hạ quyết định chắc chắn phải làm ra chút muối mang về.
Sau khi ăn uống xong khách và chủ đều tẫn hoan (?), ba người cùng nhau thu đám dây leo sỉ mị đã được phơi nắng không sai biệt lắm, Ân Tư Đặc đi rửa bát, Lập Hạ cùng Tô Bỉ, Mạc Lâm Đạt bắt tay phát triển đại nghiệp đan bện.
Nhìn dây leo chồng chất tại một góc phòng, sửa sang lại chút trình tự trong đầu, Lập Hạ nhặt qua hai cái dây leo đặc biệt lớn để trong tay ướm thử, rất tốt, không chỉ mềm mại, còn rất co giãn. Tuy không biết cách mà não bổ ra có thể thành công hay không, nhưng việc thí nghiệm vẫn là điều tất yếu, bởi hết thảy ý nghĩ chỉ có thể thành sự thật nếu chúng ta hành động.
Ngồi bên giường, Lập Hạ bắt đầu dạy Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt bện, trước tiên đem hai nhánh dây leo từng cái gập đôi lại để tìm ra trung điểm, sau đó tại trung điểm bắt vuông góc hai dây lại thành chữ thập( 十), rồi bện thành hình chữ điền ( 田).
Cũng may chỉ có vài động tác như vậy, hai người bọn họ làm một lần liền rõ, Mạc Lâm Đạt lại rất nhanh lên tay. Tuy vừa bắt đầu thủ pháp không thuần thục, bện ra có chút lỏng, nhưng sau khi được Lập Hạ chỉ điểm cũng bắt đầu bện hữu mô hữu dạng (ra hình ra dạng).
Ở một bên trông chừng thấy Tô Bỉ cũng đã có thể tự mình bện rồi, Lập Hạ liền nhặt hai dây leo đến bện. Bởi dù sao thì dây leo vẫn thô to hơn nhiều lắm so với dây nhựa dẻo đủ loại sắc màu rực rỡ, cho nên thành phẩm bện ra rất dày dặn, hơn nữa tiến độ thực hiện được thể hiện rất rõ ràng, chỉ một lát thôi đã bện được rất dài.
Đợi đến lúc Ân Tư Đặc vào nhà, Lập Hạ liền chỉ chỉ đống dây leo cực dài, lúc thu vừa rồi cố ý chọn lựa ra, để cho hắn xé toàn bộ chúng thành những dây mảnh nhỏ, cốt để sau đó sử dụng.
Nhìn đã bện được một đoạn rất dài, lại ướm thử lên giường xem chiều dài phù hợp chưa, Lập Hạ lập tức dừng động tác mà tiến hành phần kết của dây bện.
Những món đồ chơi dây nhựa dẻo đủ màu sắc trước kia đến lúc cuối chỉ cần đem bốn dây quấn một vòng rồi xuyên qua tâm, kéo thật căng, cắt bỏ phần thừa là xong, nhưng dây leo sỉ mị hiện tại lại to hơn nhiều lắm, nếu làm như vậy rất có thể bị tụt ra, vì vậy Lập Hạ đem bốn sợi dây leo thừa chụm chung cùng một chỗ kéo căng, rồi dùng dây mỏng Ân Tư Đặc vừa làm ra lúc nãy bó chặt lại như buộc tóc, cắt đi phần thừa.
(đoạn này cũng chém gió =.,=)
Lập Hạ quay đầu nhìn nhìn Tô Bỉ, tiến độ của cậu cũng không chậm, đang dùng chiều dài cái đã bện tốt kia làm tiêu chuẩn, cái trong tay Mạc Lâm Đạt cũng bện được không sai biệt lắm, liền chỉ đạo cho cậu ta phần kết thúc công việc đi.
Sau khi tước mỏng dây leo xong liền hết việc để làm, Ân Tư Đặc thấy thế cũng gia nhập đội ngũ đan bện, tại dưới sự chỉ dạy của Lập Hạ cũng bắt đầu học bện, bởi hắn là thú nhân, nên lực tay rất lớn lại chuẩn, vì thế thành phẩm bện ra không có một chỗ nào bị lỏng hay chặt quá, thật không còn gì để chê.
Lập Hạ các loại cào tường hâm mộ ghen ghét hận, ngươi như thế này còn là lần đầu tiên bện sao? Bện rõ ràng so cậu còn tốt hơn. Kỳ thật đây mới là mấu chốt của việc so đo tính toán đi. Mạc Lâm Đạt một bên nhìn hai người hỗ động, một bên tay vẫn không ngừng bện mà cười đến hoan thoát.
Vì vậy, tại bốn người cần cù cố gắng, trên giường có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ các đống dây sau khi bện xong chồng chất nối liền nhau.
Bước kế tiếp tất nhiên là đính chúng lại rồi. Dây mỏng tước từ dây leo sỉ mị mà Ân Tư Đặc làm ra trước đó có đất dụng võ.
Lập Hạ đem hai dây đã bện tốt đặt song song ép chặt với nhau, tại trong đống dây mỏng Ân Tư Đặc đã xé kia, tận lực tìm ra một cái có độ dài đầy đủ để dùng từ đầu đến cuối. Ai cũng biết dùng phương pháp quấn so trực tiếp khâu hai cái lại vừa chắc hơn lại tốn chỉ hơn rất nhiều.
Dùng dây mỏng của sỉ mị buộc nút chết tại một đầu, sau đó áp hai dây bện lại với nhau, dùng đầu còn lại của dây mỏng đâm xuyên qua phần khe hở của hình chữ điền dây đối diện, rồi quấn vòng quanh hai dây bện lại theo hình xoắn ốc, phải dùng sức quấn thật chặt, khiến hai dây bện áp sát vào nhau, đến cuối cùng lại buộc một nút chết. Đem hai dây bện lật lại, lần nữa thực hiện động tác vừa rồi, đến đây, việc đính hai dây bện vào nhau liền hoàn thành. Bởi nút kết đều có ở hai đầu trên dưới, cho nên sẽ không ngại về vấn đề độ cao không đồng đều.
Vì khiến chiếu bện ra vừa với kích thước của giường, lại tiếp tục đem những bán thành phẩm khác đính lại với nhau là tốt rồi.
Tuy chiếu như vậy được bện ra căn bản không thể cùng chiếu đã dùng hằng ngày so sánh được, nhưng Lập Hạ vẫn rất cao hứng, xem đôi mắt to tròn của Tô Bỉ lòe lòe quang mang sùng bái liền biết. Dù sao không phải kẻ xuyên việt nào cũng giống như trong tiểu thuyết sẽ bện ra chiếu, tạo ra thủy tinh, sáng tạo ra Tứ đại phát minh.
(Tứ đại phát minh: chỉ những phát minh lớn tại Trung Quốc xưa, đó là la bàn, thuốc súng, nghề làm giấy và nghề in)
Bốn người bắt tay vào nối hai dây bện lại với nhau, sau đó thống nhất đính chúng nó lại, một tấm chiếu thành công ra lò. Mặc dù nói là chiếu, nhưng kỳ thật thì gọi là đệm vẫn đúng hơn, dù sao độ dày của nó bằng ba ngón tay chập lại, có thể sánh bằng độ dày của vài tấm da thú chồng chất cùng một chỗ.
Bản thân dây leo là hình tròn, vì thế chiếu bện ra bởi độ cong đó mà tạo nên cảm giác lồi lõm. Điều này làm Lập Hạ lại nghĩ tới một thí nghiệm vật lý từng được phát trên TV. Đem bóng bay đặt lên trên phần mũi nhọn của một cây đinh, ấn nhẹ một phát, bóng bay lập tức vỡ; đem bóng bay đặt tại phía trên một tấm gắn đinh rậm rạp, ấn nhẹ, bóng bay lại không vỡ. Nếu đem bóng bay đặt trên một cây đinh thôi, như vậy chỗ tiếp xúc giữa cây đinh và bóng bay sẽ là nơi nhận lấy tất cả áp lực, mà nếu như mật độ cây đinh cực kỳ nhiều, nhiều đến mức tập hợp lại gần như thành một cái mặt phẳng, như vậy lúc để bóng bay lên bên trên sẽ tương tự như lúc bóng bay tiếp xúc với mặt phẳng, không còn chỉ có một điểm nhận áp lực nữa, diện tích chịu áp lực càng nhỏ, thì tương đương với việc lực phải nhận lấy càng lớn, diện tích chịu áp lực càng lớn, như vậy lực đã phân tán đều hết rồi.
Tóm lại dù nói như thế nào, chiếu vẫn là bị Lập Hạ đùa nghịch ra, lúc đi ngủ sẽ không còn cảm thấy cấn nữa nha.
Trong tay Mạc Lâm Đạt ôm một đám dây bện bán thành phẩm, từ đầu giường bên này lăn đến đầu bên kia, lại từ đầu bên kia lông lốc trở lại, miệng vẫn luôn ồn ào các loại lời thật mềm a vân vân, mãnh liệt yêu cầu cho cậu ta một tấm, bằng không sẽ ở luôn tại nhà Lập Hạ không chịu đi. Tô Bỉ cũng ở một bên mở căng đôi mắt to tròn, dùng chúng nó truyền lại tin tức cậu ta cũng rất muốn có.
Lập Hạ từ trước đã có ý định này nên những dây bện bán thành phẩm được làm ra rất nhiều, chỉ tốn sức đính chúng lại với nhau, hai tấm chiếu của hai người liền đại công cáo thành rồi. Bởi chiếu vẫn có sức nặng nhất định, nên do Ân Tư Đặc mang về nhà của hai người. Lập Hạ bắt đầu truyền dạy cho Tô Bỉ với Mạc Lâm Đạt một loại phương pháp bện khác.
Phương pháp này so phương pháp bện chiếu trước đó đơn giản hơn rất nhiều, ba cái dây leo quấn lại với nhau tựa bánh quai chèo mà bện dài ra, giữa chừng nếu độ dài không đủ, bổ sung thêm dây mới cũng cực kỳ tiện lợi. Trải qua một ngày tìm hiểu, Lập Hạ liền phát hiện người ở đây ngoại trừ đồ gốm cùng dùng gỗ cây đào rỗng tạo thành thùng ra, không có dụng cụ nào khác dùng để đựng đồ vật, từ trước đến giờ tới quảng trường nhận phần phân chia thịt Ban Tư Long, đều là lấy tay cầm, cho nên cậu muốn làm sọt.
Trước xác định rõ kích thước, bện tốt mép sọt để định hình, sau đó cứ một vòng một vòng quấn quanh dần lên, mỗi một vòng quấn xong lại cố định lại một lần, cuối cùng sẽ ra đồ vật hình trụ hở hai đầu, tấm lót thì dùng dây đã bện tốt cố định thành hình tròn, sau đó dùng dây mỏng tước từ sỉ mị đem nó buộc chặt vào một đầu hình trụ, sọt liền hoàn thành. Nếu cần có thể làm hai cái dây đeo bên cạnh sẽ thành cái gùi, còn buộc dây lên đỉnh thì là cái giỏ rồi.
Nhìn hai người kia khoe khoang nhau rồi so sánh thành phẩm của ai làm đẹp mắt hơn, Lập Hạ mỉm cười, trong lúc này lại giật mình nghĩ tới một phương pháp càng đơn giản hơn. Hồi nhỏ về nhà bà nội tại nông thôn, vừa lúc nhìn thấy thợ thủ công bện ra mành treo cửa, cứ theo những sợi dọc mà lên lên xuống xuống là rất nhanh có thể hoàn thành một tấm mành. Có điều hiện nay, kinh tế phát triển. Mành tre mành trúc, theo những bộ phòng ở cũ kỹ bị đẩy ngã, cũng đã cùng lúc bị chôn vùi rồi.
Dù sao thì hiện tại dây leo sỉ mị còn có rất nhiều, Lập Hạ lại nổi lên tâm tư muốn làm thử.
Hô Ân Tư Đặc đi kiếm đến hai cây gậy gỗ trơn nhẵn, một cây được buộc chắc cố định lên trần nhà bởi hai dây mỏng sỉ mị, một cây khác thả xuống đến tầm độ cao của giường cùng bục gỗ cạnh giường. Dùng mấy cục đá nhỏ Tô Bỉ kiếm được tại cửa cột chắc một đầu dây leo sỉ mị, thí nghiệm đã có thể bắt đầu.
Đem một loạt dây leo buộc đá đó treo lên cây gậy gỗ lơ lửng trên trần nhà, lấy một dây leo sỉ mị khác đan xuyên qua chúng, một xuống hai lên một xuống hai lên, tiếp, lại lấy dây leo khác lặp lại động tác đan xuyên đó, có điều làm so le so với cái bên trên. Cây gậy gỗ Ân Tư Đặc tìm được vừa vặn có thể treo song song hai chục nhánh dây leo. Bởi một đầu dây leo cột cục đá rủ xuống đất, không cần dùng lực kéo cũng có thể khiến những dây leo này đứng song song đều đặn với nhau. Tại cách làm như vậy, trải qua các dây leo liên tục đan xen ngang qua những dây được treo thẳng rủ xuống đất, cuối cùng buộc nút kết, lại để Ân Tư Đặc đem những dây thừa cắt đi, một tấm mành liền hoàn thành chế tác. Bện theo kích thước lớn nhỏ cũng có thể dựa theo ý định của chính mình.
(một lên hai xuống: giả dụ có 5 dây leo được treo thẳng, dùng 1 dây leo đan ngang qua 5 dây, tại dây 1 đan lên, lại luồn dưới dây 2 và 3 mới lên một lần nữa, xuống sau dây 4. Không hiểu mọi người có thể tìm cách đan rổ tre, mà cái này mình chém gió đấy, tác giả tả không phải thế đâu =))))) )
Trong quá trình bện có thể từ từ mà sáng tạo ra hoa văn bện của chính mình. Nếu muốn thiết kế mành có thêm trang trí, thì trong lúc đan xen các dây leo làm ra các loại biến đổi tương ứng. Nhưng điều đó đối với Lập Hạ – lần đầu tiên bện ra thành phẩm mà nói, hoàn toàn không có chỗ hữu dụng gì, tại đại lục A Nhĩ, hết thảy đồ vật đều cần sự thực dụng mới tốt.
Mạc Lâm Đạt vỗ tay nói thẳng cái này làm dễ lắm, sau đó không thể chờ đợi được mà tự đi thí nghiệm, Tô Bỉ cũng ở một bên cùng giúp cậu ta treo lên dây leo.
Trong những lúc vô ý thức, thời gian luôn trôi đi rất nhanh, lúc này trời bên ngoài đã tối um rồi, hai người Tô Bỉ cảm thấy mỹ mãn lưng đeo gùi cùng tạm biệt Lập Hạ và Ân Tư Đặc mà về nhà. Ngồi dưới lán bếp bên cạnh đống lửa, Lập Hạ cật hóa cau mày tựa như gặp cừu nhân mà gặm cắn thịt nướng Ân Tư Đặc cố ý lưu lại cho cậu, nội tâm xoắn xuýt, cậu nhất định phải làm ra muối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: bạch mao nữ, một vở kịch nổi tiếng của Trung Quốc, đã được làm thành phim. Có 2 câu chuyện về bạch mao nữ.
Câu chuyện thứ nhất: câu chuyện xảy ra vào những năm 1930, về một cô gái nông thôn yếu đuối tên Thi Nhi, một địa chủ thuộc giai cấp thống trị – Hoàng Thế Nhân, một người yêu của Thi Nhi – Trường Công. Hoàng Thế Nhân gia thế hiển hách chỉ một lần nhìn qua gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Thi Nhi đã khắc ghi trong lòng, nhưng hắn không biết rằng đây là tình yêu, chỉ có thể dựa vào quyền thế mà cướp lấy nàng. Thậm chí còn khiến cha con Thi Nhi phải chia lìa. Mãi tới khi Thi Nhi bước chân vào cửa, Hoàng Thế Nhân mới bắt đầu ngược đãi cô. Hoàng Thế Nhân là người đàn ông có địa vị, phụ nữ nhiều vô kể nhưng chưa thực sự động lòng, đối với sự quật cường và không cam chịu khuất phục của Thi Nhi lại vừa yêu vừa hận, mà những người đàn bà khác trong nhà đều nhận ra tình cảm đặc biệt hắn dành cho Thi Nhi, bèn hùa nhau cấu kết hãm hại thiếu nữ lẻ loi. Bị bọn họ xúi giục, thêm tính cách của Hoàng Thế Nhân, hắn bắt đầu hành hạ thể xác Thi Nhi, đánh đập, chửi bới chẳng hề nương tay. Nhưng mỗi lần hành hạ nàng, trong lòng hắn cũng đau đớn khôn nguôi. Thi Nhi mang thai con của Hoàng Thế Nhân nhưng hắn không hề hay biết, lại bị lũ đàn bà đứng sau gièm pha khiến hắn bực tức với Thi Nhi, trong một lần đã động tay động chân khiến nàng sẩy thai. Thi Nhi buồn khổ không thôi, hồng nhan qua một đêm tóc thành bạc trắng, Hoàng Thế Nhân lúc này gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, mọi người thấy thế sợ hãi, không ai dám khuyên can. Nhưng dù thế nào chăng nữa cũng không thể có lại trái tim Thi Nhi. Nàng trốn lên núi sống trong hang động, với mái tóc bạc trắng, người dân trong vùng đặt biệt danh bạch mao nữ, cho rằng nàng là quỷ phải tiêu diệt. Lúc này Trường Công đi lính về, tình cờ thấy và nhận ra nàng, họ sống hạnh phúc bên nhau.
Nghe như ngôn tình =)))) điêu điêu, tham khảo: Hội Những Người Hâm Mộ Nghệ Sỹ Lý Ngọc Cương – 李玉 刚 。 trên Facebook
Câu chuyện thứ hai: phiên bản hiện thực hóa, nhưng dài quá, lười viết ra đây,
Nói túm lại, trong truyện, Lập Hạ so sánh mình có thể biến thành bạch mao nữ, ý chỉ cứ ăn đồ ăn như thế này, có ngày Lập Hạ sầu đến trắng tóc =))) thế thôi
/54
|