Năm tháng trôi qua, bốn mùa luân chuyển, lại là một mùa thu hoạch trong năm.
“Lập Hạ, muốn anh dìu em ra đi dạo bên ngoài không?” Ân Tư Đặc từ phía sau lưng đem Lập Hạ ôm trọn vào trong lòng, cái cằm đặt tại hõm vai Lập Hạ, dùng sức ngửi một cái, mùi Lam quả nhàn nhạt thơm ngát quanh quẩn chóp mũi khiến nội tâm người một mảnh tường hòa an bình.
“Không cần đâu, không phải tộc trưởng tìm anh có chuyện gì sao, trong nhà có Á Địch theo giúp em là được rồi, Đại Nhi chơi cùng Khả Khả Lạc ở nhà Phí An Đạt, anh nhớ rõ tẹo nữa tiện đường đi qua nhìn xem, nếu nhóc muốn đi chợ phiên thì anh cùng mang nhóc đi nhé.” Lập Hạ vỗ nhè nhẹ lên đôi bàn tay to lớn đang làm phiền trên cái bụng nhô lên cao của mình.
“Vậy được rồi, anh trước đi chỗ tộc trưởng, những vật cần đổi trong lễ hội trao đổi chúng ta đã nhờ vả Tô Bỉ rồi, phỏng chừng một hồi là có thể hoàn thành, anh tận lực về sớm với em. Á Địch chơi ngay ngoài cửa, em có chuyện gì thì gọi nó là được rồi, chính mình cẩn thận một chút đừng va chạm vào đâu.” Cùng nhau trao đổi một nụ hôn quyến luyến không rời, Ân Tư Đặc một lần lại một lần dặn dò mới ra khỏi nhà.
Đúng vậy đấy, tại hai năm sau khi sinh hạ Đại Nhi, cậu lại mang thai lần nữa, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của mọi người trong bộ lạc, Lập Hạ liền tâm tình tốt mà nhếch lên khóe miệng. Sau khi sinh Đại Nhi, cậu ngược lại loại bỏ được khúc mắc về vấn đề nam tính sinh con, thân là con một, cậu kỳ thật vẫn luôn tưởng tượng mình có thêm anh em chị gái em gái cái gì, nhìn hai đứa con trong nhà, cậu lại hy vọng có thể nhiều thêm mấy đứa em trai cho bọn nhóc, tục ngữ nói đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nhiều thêm mấy anh em cùng một chỗ đồng thời chiếu ứng lẫn nhau cũng rất tốt.
(Đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: anh em cùng đánh hổ, cha con cùng nhau ra trận; ngụ ý sự quan trọng của tình cảm anh em, cha con)
Lập Hạ ngồi dưới bóng cây Lam quả, chân đẩy đất khiến xích đu đong đưa trước sau.
Nhớ ngày đó trở về từ bộ lạc Xà tộc, theo một tiếng sói tru của thú nhân thủ vệ, tất cả thú nhân, giống cái kể cả quen thuộc hay không đều sôi nổi nhao ra nghênh đón bọn cậu trở về. Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ dẫn đầu xông lên thay phiên nhau ôm bọn cậu, không nói tới Ân Tư Đặc vốn là dũng sĩ trong bộ lạc, Lập Hạ càng là người phát ngôn của thú nhân, không có một bộ lạc nào lại hi vọng những tộc nhân như vậy đi lưu lạc tại bên ngoài cả, thậm chí tối bọn cậu trở về đó, bộ lạc còn cử hành tiệc lửa trại nữa. Thời điểm đấy đúng tại mùa thu hoạch, đã có hạt giống Lập Hạ cho trước kia, trong bộ lạc càng tăng thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, người lui ta tới, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng.
Nhìn sân nhỏ nhà mình được Tô Bỉ và Mạc Lâm Đạt chỉnh lý vô cùng sạch sẽ, một điểm cũng không có bộ dáng lâu chưa có người ở, rau dưa mọc tràn đầy trong những luống đất ngoài vườn, mà ngay cả đám chim Cổ Lỗ trong lán cũng nhiều hơn mấy con. Mấy người nghỉ ngơi và hồi phục một chút, những bạn bè giao hảo với một nhà Ân Tư Đặc liền sôi nổi tới thăm.
Loại thăm hỏi xuất phát thật tình này đã rất khó xuất hiện trong vòng giao tiếp của người địa cầu, đối với việc bọn họ đến, Lập Hạ rất là cao hứng, vội vàng từ trong buồng lấy ra những lễ vật từ sáng sớm liền chuyển ra từ bên trong không gian, từng cái từng cái tặng đi, trừ những nguyên liệu nấu ăn ngoại tộc kia, một đống vật phẩm trang sức nhỏ nhắn mà Lập Hạ mang về càng được nhóm giống cái hoan nghênh, quả nhiên loại sinh vật giống cái này đi tới chỗ nào đều yêu thích làm dáng đấy.
Trừ những chuyện này, Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ càng là mang đến tin tức tốt cho Lập Hạ, bọn cậu quyết định trước khi tuyết quý tới tổ chức nghi thức cử hành kết đôi cùng Ngõa Cách và Ba Khắc. Tin tức này khiến Lập Hạ ngây ngẩn, lại từ đáy lòng cảm thấy cao hứng rất lâu, vẫn bị kéo dài đến hiện tại, cuối cùng Lập Hạ cũng có thể nhìn hai người bạn mặc quần áo cưới tự tay cậu làm từ tơ tằm Trùng tộc, đứng trên bục đá tiếp nhận chúc phúc của tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc.
“Cộc cộc cộc ~” ngoài cổng lớn vang lên thanh âm gõ vang, cắt đứt dòng ký ức của Lập Hạ.
“Ai đó?” Không nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài nhao nhao ồn ào, chắc Á Địch không còn ở ngoài cửa nữa, Lập Hạ đành phải chầm chậm đứng lên đi ra mở cửa.
Một giống cái có tướng mạo khiến người khác hơi chút tiếc hận đập vào mi mắt. Người tới một đầu tóc dài, vàng óng ánh, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, nhưng một vết bớt chiếm hẳn một phần ba khuôn mặt lại khiến người trước mắt vốn sở hữu tướng mạo bình thường này thêm một phân đáng sợ. “Ngươi là?”
“Tạp Lôi Nhĩ.” Trên mặt người tới hơi có vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu tự giới thiệu có chút bén nhọn, nhưng lại dường như nhớ tới điều gì mà giảm thấp thanh âm xuống. “Ta tìm ngươi có chút việc, có thể đi ra ngoài nói chuyện sao?”
“Mẫu phụ, đó là ai a?” Á Địch thở hổn hển chạy ào tới. Thời điểm giống cái này tới thăm nhóc là thấy được, cũng bởi vì khoảng cách hơi xa, nên chờ lúc nhóc chạy tới mẫu phụ đã tự mình mở cổng rồi. Á Địch liếc mắt nhìn Tạp Lôi Nhĩ đứng tại bên ngoài cổng ra vào, giống như không quá để ý, lại xoay người sang bên khác nâng Lập Hạ, hiện tại trong bụng mẫu phụ lại có thêm một em bé đấy, nhóc thân là một nam tử hán nho nhỏ, hôm nay việc phải làm chính là tại lúc a ba không có nhà chăm nom tốt một lớn một bé này.
“Chú ấy tên là Tạp Lôi Nhĩ.” Lập Hạ đưa tay sờ đỉnh đầu Á Địch, đứa nhỏ này vô cùng nghe lời, vừa về nhà là lập tức đứng cạnh cậu giúp cậu xoa nắn thắt lưng, điều này khiến Lập Hạ có cái bụng nhô cao lo lắng không thôi. Sau khi giới thiệu xong người tới với Á Địch, Lập Hạ quay đầu nhìn về phía Tạp Lôi Nhĩ, “Không thể nói chuyện ở ngay chỗ này sao?”
Tạp Lôi Nhĩ trầm mặc không nói. Giằng co cả buổi, Lập Hạ bất đắc dĩ đồng ý, “Vậy được rồi, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Tạp Lôi Nhĩ quay người rời đi, Lập Hạ nhìn bóng lưng cậu ta, cúi đầu xem Á Địch ở một bên đang ngẩng đầu theo dõi bản thân, nhẹ nói, “Á Địch, mẫu phụ đi theo chú Tạp Lôi Nhĩ bàn bạc một chút chuyện, con đi chợ phiên tìm a ba con về, chúng ta sẽ ở ngay tại gần nhà thôi.” Người tên Tạp Lôi Nhĩ này, bản thân mình cũng không quen biết cậu ta, hôm nay tới cửa cũng không biết là vì sao, có câu nói lòng hại người không thể có, nhưng tâm phòng người là phải có, hiện tại cậu còn đang mang thai nữa, Ân Tư Đặc ở cùng sẽ thả tâm không ít.
“Vâng, mẫu phụ.”
———————— đây là đường phân cách lần đầu tiên xuất hiện —————————
Trong bộ lạc đến một giống cái rất quái gở.
Á Địch lặng lẽ đi theo đằng sau giống cái tên Tạp Lôi Nhĩ này, mẫu phụ của nhóc cùng người nọ một trước một sau đi tới. Hiện tại là lễ hội trao đổi, năm nay đến phiên bộ lạc Lang tộc tổ chức. Giống cái này theo chân bộ lạc Sư tộc tới đây, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên tới bộ lạc cậu ta có ra ngoài đi dạo một lần, sau khi nửa đường gặp được mẫu phụ, mấy ngày nay mỗi ngày đều vụng trộm đi theo phía sau, biểu tình trên mặt rất là đặc sắc. Từ vừa mới bắt đầu là khiếp sợ đến phẫn hận, ánh mắt độc ác lợi hại. Thân là giống đực nhỏ tuổi trong nhà, nhóc sâu sắc cảm thấy có nghĩa vụ bảo hộ mẫu phụ của chính mình không bị thương tổn.
Sáng hôm nay a ba vừa bị tộc trưởng gọi đi, giống cái này liền tới nhà tìm mẫu phụ ra ngoài, nói là có chuyện muốn thương lượng. Hừ, đừng tưởng nhóc không biết gì, giống cái này khẳng định không có ý tốt. Cũng may nhóc thông minh nhờ Ba Đốn đi tới chỗ tộc trưởng tìm a ba về, còn nhóc ngược lại muốn đi nhìn xem giống cái này định làm cái gì.
“Tạp Lôi Nhĩ, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Lập Hạ khó hiểu, giống cái này lúc trước cậu cũng có chú ý tới, nhưng mình cũng không làm chuyện xấu xa gì, bản thân không cần phải sợ sệt chi, tạm thời nghe một chút cậu ta nói thế nào. Địa phương hiện tại bọn cậu đứng mặc dù cách nhà hơi xa, nhưng vẫn còn trong phạm vi bộ lạc, năm nay tổ chức lễ hội trao đổi, nên thú nhân tuần tra cũng tương đối nhiều, đoán rằng giống cái này cũng sẽ không gây nên chuyện gì.
“Ngươi sao lại không chết?! Ngươi rốt cuộc là ai?!” Tạp Lôi Nhĩ vừa cất tiếng đã dùng ngôn ngữ sắc bén, phải biết lần đầu tiên bản thân chứng kiến giống cái có tên là Lập Hạ này tại bộ lạc Sư tộc, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
“?!” Lập Hạ mộng rồi, như thế nào người này vừa mở miệng đã hỏi vấn đề đó.
“Ta là Khải Văn! Ngươi rốt cuộc từ nơi nào toát ra? Lại chiếm lấy thân thể ta!!” Vẻ mặt Tạp Lôi Nhĩ âm độc. Không đề cập đến việc lúc y tỉnh lại thay đổi một nơi ở khác biến thành giống cái Sư tộc, chỉ là cái thân thể mới cùng thân phận này đều khiến y không thể chấp nhận được, lại có thể là một tên xấu xí góa bạn lữ! Khi y thấy được bóng dáng bản thân trong nước giếng, cái vết bớt màu đen chiếm hẳn một phần ba khuôn mặt kia, khiến y có loại xúc động muốn xé toang mặt mình ra. Từ đẹp biến xấu là một chuyện mà kẻ tự kiêu như y không thể tiếp nhận được. Trong nhà ở mới không những không còn thú nhân cho y nô dịch, lại còn có một bọc tã lót gào khóc rõ to, đúng là tên nhóc con đáng chết suốt ngày thích thò lò mũi xanh. Y riêng mỗi ngày tìm thức ăn cùng chăm trẻ nhỏ liền cảm thấy quá sức rồi.
Lần này tới tham gia lễ hội trao đổi, cái thân thể chính mình cho rằng đã chết kia không những không chết thậm chí còn sống thật tốt, thật thoải mái, hơn nữa bây giờ lại đã mang thai! Nhìn tộc nhân nhiệt tình cùng người nọ chào hỏi, nhìn Ân Tư Đặc vẻ mặt sủng nịch hướng người ta mỉm cười, Tạp Lôi Nhĩ hận không thể xông lên bóp chết đối phương, hết thảy những thứ kia đáng lẽ là của y!
Lần này Lập Hạ cũng chấn kinh rồi. Kẻ vẫn cho rằng đã biến mất lại rõ ràng xuất hiện trước mặt mình cùng mình hò hét. Trên mặt thoáng hiện lên nét bối rối, nhưng cậu rất nhanh đè lại trái tim đang kinh hoàng không thôi của mình. Nơi này có người yêu cùng con của cậu, cuộc sống như vậy để cho cậu cảm thấy an tâm. Dù cho có biện pháp trở lại thế giới vốn có kia, cậu cũng không muốn, huống chi hai người bọn cậu căn bản không thể tráo đổi trở lại. Nói huỵch toẹt ra chính là cậu sẽ không bao giờ buông bỏ hạnh phúc đang nắm giữ trong lòng bàn tay.
Lập Hạ thu liễm biểu lộ, bình thản đối mặt với Tạp Lôi Nhĩ. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Tạp Lôi Nhĩ chứng kiến Lập Hạ như vậy, càng thêm tức giận. Vẻ sợ hãi, cầu xin y vốn nghĩ tới lại không có xuất hiện trên khuôn mặt mà bản thân đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, trái lại lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức y muốn phá hoại! Tạp Lôi Nhĩ xông mạnh lên đẩy Lập Hạ một cái, công kích đột nhiên khiến Lập Hạ không có phòng bị, bị đẩy một cái lảo đảo.
Tạp Lôi Nhĩ sở dĩ một mình hẹn Lập Hạ ở chỗ này, là vì y biết rõ, chuyện này cho dù đi tìm tộc trưởng nói rõ cũng sẽ không có người tin tưởng y. Dù sao sự tình ly kỳ như vậy chính y cũng không thể tin tưởng được, nữa là những người khác. Bất kỳ một ai nghe được sẽ cho rằng đây là lời nói của kẻ điên. Tạp Lôi Nhĩ đem tất thảy bất hạnh của mình đều quy kết lên trên người Lập Hạ, nếu như không có tên này, chính mình còn có thể là nguyên lai Khải Văn. “Ngươi đi chết đi!” Y rút phăng ra con dao vẫn luôn giấu sau lưng, lập tức đâm hướng về phía Lập Hạ. thời điểm này y bị phẫn nộ nhuốm đỏ cả mắt, ngược lại chưa từng nghĩ tới, cho dù y đâm chết Lập Hạ, y cũng không thể trở lại thân thể vốn có.
Á Địch ẩn núp ở bên trong bụi cỏ một bên, sợ hãi bị phát hiện nên trốn có chút xa, hai giống cái nói những gì nhóc ngược lại không nghe thấy được, chỉ chứng kiến thấy giống cái tên Tạp Lôi Nhĩ kia từ vừa mới bắt đầu hùng hổ dọa người đến cuối cùng trở nên cuồng loạn. Á Địch tại thời điểm Tạp Lôi Nhĩ móc dao ra lập tức biến hóa thú hình nhào tới.
Bình thường hình thú thú nhân đến mười tuổi là dừng lại sự phát triển, trước khi đến hai mươi tuổi trưởng thành, phần lớn đều luyện tập đánh giết cùng độ linh hoạt. Năm nay Á Địch năm tuổi, mặc dù không có hình thể thú của người thành niên, nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi hình tượng một đoàn lông xù lúc hai tuổi. Hình bóng thình lình xuất hiện này, hơn nữa lại trương lớn miệng đỏ au cũng không phải chuyện Tạp Lôi Nhĩ thân là giống cái có thể dễ dàng tiếp thụ được.
“A!!” Dao trên tay rơi xuống, Tạp Lôi Nhĩ đặt mông ngã ngồi dưới đất. Hình thú của Á Địch bao phủ lên chính mình, trong mồm thú còn phun ra khí nóng ập vào mặt, còn kèm theo nước bọt như có như không nữa, tiếng gầm gừ đặc hữu của Lang tộc vang bên tai khiến Tạp Lôi Nhĩ cả kinh, chân tay như nhũn ra. Trước kia, thời điểm tại Lang tộc cũng từng nghe thấy tiếng thú rống như vậy, nhưng thật sự xảy ra trên chính người mình mới đủ khiến dọa phá gan.
Tiếng kêu của Á Địch đưa tới thú nhân thành niên tuần tra trong bộ lạc. Lập Hạ vẻ mặt kinh ngạc được chắn lại sau lưng Á Địch, nhóc giống đực biến trở về hình người, vẫn còn duy trì vẻ mặt hung ác trừng người trên mặt đất. Tạp Lôi Nhĩ đánh rơi dao, co quắp trên mặt đất khóc lê hoa đái vũ, vốn nên là biểu lộ động lòng người, lại bởi vì vết bớt to lớn trên mặt y kia mà bị sâu sắc giảm thấp.
Nhận được thông báo của Ba Đốn, Ân Tư Đặc vội vàng gấp trở về từ nhà tộc trưởng, chính đang ở xung quanh tìm kiếm, đợi đến lúc nghe thấy thanh âm chỉ con trai hắn có liền lập tức chạy tới. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt khiến tim nhảy tới cổ họng, bước nhanh lên trước kéo qua hai người quan sát trên dưới, thấy không bị thương mới thờ phào một hơi.
Á Địch thấy a ba đã đến cũng không lằng nhằng, người chân thật nói lời thẳng thắn đem sự tình nhóc chứng kiến được nói ra, còn vung vung cánh tay chỉ còn lại một cái kia bắt chước tình cảnh lúc ấy. Hơn nữa còn cố ý làm giống như đúc lúc Lập Hạ bị đẩy và Tạp Lôi Nhĩ vung dao đâm người.
Ân Tư Đặc đem Lập Hạ ôm chặt vào trong lòng, một tay vòng quanh bụng một tay cao thấp vuốt ve trấn an sau lưng Lập Hạ, lấy tư thái người bảo hộ hung hăng trừng mắt giống cái ngã trên mặt đất đang làm bộ làm tịch, sắc mặt mấy thú nhân tuần tra chung quanh cũng không đẹp đến đâu, bọn hắn đều không tưởng được có thể có giống cái ác độc như vậy. Tộc trưởng cùng người quản lý Sư tộc nghe chuyện chạy tới, sau khi nghe Á Địch kể lại cũng vẻ mặt nghiêm túc. Thú nhân coi trọng sự thành thật, lừa người là điều khiến mọi người khinh thường.
Tạp Lôi Nhĩ bị một vòng người vây vào giữa, lại không có một ai nâng y dậy. Y hận a, bọn thú nhân Lang tộc này tại thời điểm y vẫn là Khải Văn liền có ý kiến với y, bây giờ lại còn dám ở trước mặt y chỉ trỏ, bọn chúng dựa vào cái gì! Thế nhưng y lại không dám la lối nữa, ở dưới mí mắt nhiều thú nhân như vậy, sóng gió gì y cũng không nổi lên được. Cuối cùng Tạp Lôi Nhĩ chỉ có thể ở tiếng xin lỗi của người quản lý Sư tộc, bị kéo lên từ trên mặt đất, trước khi đi còn ném một ánh mắt hung dữ cho Lập Hạ, điều này lại dẫn tới Á Địch một phen giậm chân. Bất quá chuyện tốt không ra cửa tiếng xấu lại truyền xa, Lập Hạ chỉ nghĩ cũng biết cuộc sống sau này của Tạp Lôi Nhĩ nhất định sẽ không tốt đẹp gì.
Một nhà ba người đỡ nhau trở về, Hoắc Khắc Lợi nghe chuyện cũng đem Đại Nhi đưa về, lúc này tên nhóc con đang ở trên bàn ăn trong phòng ngã lộn nhào.
Đợi tới lúc trong phòng không còn người ngoài, Lập Hạ mới đem thân phận Tạp Lôi Nhĩ giảng giải rõ ràng cùng Ân Tư Đặc. Ân Tư Đặc bừng tỉnh đại ngộ, tuy chuyện này rất ly kỳ, nhưng đã có sự kiện Lập Hạ xuyên việt tới đặt tại trước mắt, thì việc này cũng có thể dễ hiểu.
Phải nói Ân Tư Đặc sống cùng Khải Văn đã qua vài năm, chứng kiến y sống sờ sờ đứng tại trước mắt cũng rất là cao hứng, nhưng phân cao hứng này không hề trộn lẫn chút tình cảm nào bên trong, chỉ là thú nhân đại lục A Nhĩ quý trọng tính mạng mà thôi, chung quy so với chết vẫn tốt hơn. Lập Hạ mặc dù không nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, Ân Tư Đặc biết rõ, người vốn cho rằng chết rồi lại có thể sống sót, Lập Hạ đối với chuyện xâm chiếm thân thể Khải Văn này vẫn tồn chút áy náy, nhưng Ân Tư Đặc không hề thấy hối hận, khoảng thời gian có Lập Hạ cùng những đứa con làm bạn, mới chân chân chính chính gọi là sinh hoạt.
Đem Đại Nhi cõng lên cổ, một tay ôm chặt Lập Hạ một tay nắm tay Á Địch, một nhà bốn người còn có cả nhóc con chưa sinh ra, thân mật ôm cùng một chỗ. “Lập Hạ, bầu bạn thân ái của anh, cuộc sống của anh có em mới trở nên hạnh phúc, có những đứa con mới thực sự nguyên vẹn, cám ơn em, anh yêu cả nhà.”
THE END~
“Lập Hạ, muốn anh dìu em ra đi dạo bên ngoài không?” Ân Tư Đặc từ phía sau lưng đem Lập Hạ ôm trọn vào trong lòng, cái cằm đặt tại hõm vai Lập Hạ, dùng sức ngửi một cái, mùi Lam quả nhàn nhạt thơm ngát quanh quẩn chóp mũi khiến nội tâm người một mảnh tường hòa an bình.
“Không cần đâu, không phải tộc trưởng tìm anh có chuyện gì sao, trong nhà có Á Địch theo giúp em là được rồi, Đại Nhi chơi cùng Khả Khả Lạc ở nhà Phí An Đạt, anh nhớ rõ tẹo nữa tiện đường đi qua nhìn xem, nếu nhóc muốn đi chợ phiên thì anh cùng mang nhóc đi nhé.” Lập Hạ vỗ nhè nhẹ lên đôi bàn tay to lớn đang làm phiền trên cái bụng nhô lên cao của mình.
“Vậy được rồi, anh trước đi chỗ tộc trưởng, những vật cần đổi trong lễ hội trao đổi chúng ta đã nhờ vả Tô Bỉ rồi, phỏng chừng một hồi là có thể hoàn thành, anh tận lực về sớm với em. Á Địch chơi ngay ngoài cửa, em có chuyện gì thì gọi nó là được rồi, chính mình cẩn thận một chút đừng va chạm vào đâu.” Cùng nhau trao đổi một nụ hôn quyến luyến không rời, Ân Tư Đặc một lần lại một lần dặn dò mới ra khỏi nhà.
Đúng vậy đấy, tại hai năm sau khi sinh hạ Đại Nhi, cậu lại mang thai lần nữa, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của mọi người trong bộ lạc, Lập Hạ liền tâm tình tốt mà nhếch lên khóe miệng. Sau khi sinh Đại Nhi, cậu ngược lại loại bỏ được khúc mắc về vấn đề nam tính sinh con, thân là con một, cậu kỳ thật vẫn luôn tưởng tượng mình có thêm anh em chị gái em gái cái gì, nhìn hai đứa con trong nhà, cậu lại hy vọng có thể nhiều thêm mấy đứa em trai cho bọn nhóc, tục ngữ nói đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nhiều thêm mấy anh em cùng một chỗ đồng thời chiếu ứng lẫn nhau cũng rất tốt.
(Đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: anh em cùng đánh hổ, cha con cùng nhau ra trận; ngụ ý sự quan trọng của tình cảm anh em, cha con)
Lập Hạ ngồi dưới bóng cây Lam quả, chân đẩy đất khiến xích đu đong đưa trước sau.
Nhớ ngày đó trở về từ bộ lạc Xà tộc, theo một tiếng sói tru của thú nhân thủ vệ, tất cả thú nhân, giống cái kể cả quen thuộc hay không đều sôi nổi nhao ra nghênh đón bọn cậu trở về. Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ dẫn đầu xông lên thay phiên nhau ôm bọn cậu, không nói tới Ân Tư Đặc vốn là dũng sĩ trong bộ lạc, Lập Hạ càng là người phát ngôn của thú nhân, không có một bộ lạc nào lại hi vọng những tộc nhân như vậy đi lưu lạc tại bên ngoài cả, thậm chí tối bọn cậu trở về đó, bộ lạc còn cử hành tiệc lửa trại nữa. Thời điểm đấy đúng tại mùa thu hoạch, đã có hạt giống Lập Hạ cho trước kia, trong bộ lạc càng tăng thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, người lui ta tới, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng.
Nhìn sân nhỏ nhà mình được Tô Bỉ và Mạc Lâm Đạt chỉnh lý vô cùng sạch sẽ, một điểm cũng không có bộ dáng lâu chưa có người ở, rau dưa mọc tràn đầy trong những luống đất ngoài vườn, mà ngay cả đám chim Cổ Lỗ trong lán cũng nhiều hơn mấy con. Mấy người nghỉ ngơi và hồi phục một chút, những bạn bè giao hảo với một nhà Ân Tư Đặc liền sôi nổi tới thăm.
Loại thăm hỏi xuất phát thật tình này đã rất khó xuất hiện trong vòng giao tiếp của người địa cầu, đối với việc bọn họ đến, Lập Hạ rất là cao hứng, vội vàng từ trong buồng lấy ra những lễ vật từ sáng sớm liền chuyển ra từ bên trong không gian, từng cái từng cái tặng đi, trừ những nguyên liệu nấu ăn ngoại tộc kia, một đống vật phẩm trang sức nhỏ nhắn mà Lập Hạ mang về càng được nhóm giống cái hoan nghênh, quả nhiên loại sinh vật giống cái này đi tới chỗ nào đều yêu thích làm dáng đấy.
Trừ những chuyện này, Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ càng là mang đến tin tức tốt cho Lập Hạ, bọn cậu quyết định trước khi tuyết quý tới tổ chức nghi thức cử hành kết đôi cùng Ngõa Cách và Ba Khắc. Tin tức này khiến Lập Hạ ngây ngẩn, lại từ đáy lòng cảm thấy cao hứng rất lâu, vẫn bị kéo dài đến hiện tại, cuối cùng Lập Hạ cũng có thể nhìn hai người bạn mặc quần áo cưới tự tay cậu làm từ tơ tằm Trùng tộc, đứng trên bục đá tiếp nhận chúc phúc của tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc.
“Cộc cộc cộc ~” ngoài cổng lớn vang lên thanh âm gõ vang, cắt đứt dòng ký ức của Lập Hạ.
“Ai đó?” Không nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài nhao nhao ồn ào, chắc Á Địch không còn ở ngoài cửa nữa, Lập Hạ đành phải chầm chậm đứng lên đi ra mở cửa.
Một giống cái có tướng mạo khiến người khác hơi chút tiếc hận đập vào mi mắt. Người tới một đầu tóc dài, vàng óng ánh, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, nhưng một vết bớt chiếm hẳn một phần ba khuôn mặt lại khiến người trước mắt vốn sở hữu tướng mạo bình thường này thêm một phân đáng sợ. “Ngươi là?”
“Tạp Lôi Nhĩ.” Trên mặt người tới hơi có vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu tự giới thiệu có chút bén nhọn, nhưng lại dường như nhớ tới điều gì mà giảm thấp thanh âm xuống. “Ta tìm ngươi có chút việc, có thể đi ra ngoài nói chuyện sao?”
“Mẫu phụ, đó là ai a?” Á Địch thở hổn hển chạy ào tới. Thời điểm giống cái này tới thăm nhóc là thấy được, cũng bởi vì khoảng cách hơi xa, nên chờ lúc nhóc chạy tới mẫu phụ đã tự mình mở cổng rồi. Á Địch liếc mắt nhìn Tạp Lôi Nhĩ đứng tại bên ngoài cổng ra vào, giống như không quá để ý, lại xoay người sang bên khác nâng Lập Hạ, hiện tại trong bụng mẫu phụ lại có thêm một em bé đấy, nhóc thân là một nam tử hán nho nhỏ, hôm nay việc phải làm chính là tại lúc a ba không có nhà chăm nom tốt một lớn một bé này.
“Chú ấy tên là Tạp Lôi Nhĩ.” Lập Hạ đưa tay sờ đỉnh đầu Á Địch, đứa nhỏ này vô cùng nghe lời, vừa về nhà là lập tức đứng cạnh cậu giúp cậu xoa nắn thắt lưng, điều này khiến Lập Hạ có cái bụng nhô cao lo lắng không thôi. Sau khi giới thiệu xong người tới với Á Địch, Lập Hạ quay đầu nhìn về phía Tạp Lôi Nhĩ, “Không thể nói chuyện ở ngay chỗ này sao?”
Tạp Lôi Nhĩ trầm mặc không nói. Giằng co cả buổi, Lập Hạ bất đắc dĩ đồng ý, “Vậy được rồi, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Tạp Lôi Nhĩ quay người rời đi, Lập Hạ nhìn bóng lưng cậu ta, cúi đầu xem Á Địch ở một bên đang ngẩng đầu theo dõi bản thân, nhẹ nói, “Á Địch, mẫu phụ đi theo chú Tạp Lôi Nhĩ bàn bạc một chút chuyện, con đi chợ phiên tìm a ba con về, chúng ta sẽ ở ngay tại gần nhà thôi.” Người tên Tạp Lôi Nhĩ này, bản thân mình cũng không quen biết cậu ta, hôm nay tới cửa cũng không biết là vì sao, có câu nói lòng hại người không thể có, nhưng tâm phòng người là phải có, hiện tại cậu còn đang mang thai nữa, Ân Tư Đặc ở cùng sẽ thả tâm không ít.
“Vâng, mẫu phụ.”
———————— đây là đường phân cách lần đầu tiên xuất hiện —————————
Trong bộ lạc đến một giống cái rất quái gở.
Á Địch lặng lẽ đi theo đằng sau giống cái tên Tạp Lôi Nhĩ này, mẫu phụ của nhóc cùng người nọ một trước một sau đi tới. Hiện tại là lễ hội trao đổi, năm nay đến phiên bộ lạc Lang tộc tổ chức. Giống cái này theo chân bộ lạc Sư tộc tới đây, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên tới bộ lạc cậu ta có ra ngoài đi dạo một lần, sau khi nửa đường gặp được mẫu phụ, mấy ngày nay mỗi ngày đều vụng trộm đi theo phía sau, biểu tình trên mặt rất là đặc sắc. Từ vừa mới bắt đầu là khiếp sợ đến phẫn hận, ánh mắt độc ác lợi hại. Thân là giống đực nhỏ tuổi trong nhà, nhóc sâu sắc cảm thấy có nghĩa vụ bảo hộ mẫu phụ của chính mình không bị thương tổn.
Sáng hôm nay a ba vừa bị tộc trưởng gọi đi, giống cái này liền tới nhà tìm mẫu phụ ra ngoài, nói là có chuyện muốn thương lượng. Hừ, đừng tưởng nhóc không biết gì, giống cái này khẳng định không có ý tốt. Cũng may nhóc thông minh nhờ Ba Đốn đi tới chỗ tộc trưởng tìm a ba về, còn nhóc ngược lại muốn đi nhìn xem giống cái này định làm cái gì.
“Tạp Lôi Nhĩ, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Lập Hạ khó hiểu, giống cái này lúc trước cậu cũng có chú ý tới, nhưng mình cũng không làm chuyện xấu xa gì, bản thân không cần phải sợ sệt chi, tạm thời nghe một chút cậu ta nói thế nào. Địa phương hiện tại bọn cậu đứng mặc dù cách nhà hơi xa, nhưng vẫn còn trong phạm vi bộ lạc, năm nay tổ chức lễ hội trao đổi, nên thú nhân tuần tra cũng tương đối nhiều, đoán rằng giống cái này cũng sẽ không gây nên chuyện gì.
“Ngươi sao lại không chết?! Ngươi rốt cuộc là ai?!” Tạp Lôi Nhĩ vừa cất tiếng đã dùng ngôn ngữ sắc bén, phải biết lần đầu tiên bản thân chứng kiến giống cái có tên là Lập Hạ này tại bộ lạc Sư tộc, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
“?!” Lập Hạ mộng rồi, như thế nào người này vừa mở miệng đã hỏi vấn đề đó.
“Ta là Khải Văn! Ngươi rốt cuộc từ nơi nào toát ra? Lại chiếm lấy thân thể ta!!” Vẻ mặt Tạp Lôi Nhĩ âm độc. Không đề cập đến việc lúc y tỉnh lại thay đổi một nơi ở khác biến thành giống cái Sư tộc, chỉ là cái thân thể mới cùng thân phận này đều khiến y không thể chấp nhận được, lại có thể là một tên xấu xí góa bạn lữ! Khi y thấy được bóng dáng bản thân trong nước giếng, cái vết bớt màu đen chiếm hẳn một phần ba khuôn mặt kia, khiến y có loại xúc động muốn xé toang mặt mình ra. Từ đẹp biến xấu là một chuyện mà kẻ tự kiêu như y không thể tiếp nhận được. Trong nhà ở mới không những không còn thú nhân cho y nô dịch, lại còn có một bọc tã lót gào khóc rõ to, đúng là tên nhóc con đáng chết suốt ngày thích thò lò mũi xanh. Y riêng mỗi ngày tìm thức ăn cùng chăm trẻ nhỏ liền cảm thấy quá sức rồi.
Lần này tới tham gia lễ hội trao đổi, cái thân thể chính mình cho rằng đã chết kia không những không chết thậm chí còn sống thật tốt, thật thoải mái, hơn nữa bây giờ lại đã mang thai! Nhìn tộc nhân nhiệt tình cùng người nọ chào hỏi, nhìn Ân Tư Đặc vẻ mặt sủng nịch hướng người ta mỉm cười, Tạp Lôi Nhĩ hận không thể xông lên bóp chết đối phương, hết thảy những thứ kia đáng lẽ là của y!
Lần này Lập Hạ cũng chấn kinh rồi. Kẻ vẫn cho rằng đã biến mất lại rõ ràng xuất hiện trước mặt mình cùng mình hò hét. Trên mặt thoáng hiện lên nét bối rối, nhưng cậu rất nhanh đè lại trái tim đang kinh hoàng không thôi của mình. Nơi này có người yêu cùng con của cậu, cuộc sống như vậy để cho cậu cảm thấy an tâm. Dù cho có biện pháp trở lại thế giới vốn có kia, cậu cũng không muốn, huống chi hai người bọn cậu căn bản không thể tráo đổi trở lại. Nói huỵch toẹt ra chính là cậu sẽ không bao giờ buông bỏ hạnh phúc đang nắm giữ trong lòng bàn tay.
Lập Hạ thu liễm biểu lộ, bình thản đối mặt với Tạp Lôi Nhĩ. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Tạp Lôi Nhĩ chứng kiến Lập Hạ như vậy, càng thêm tức giận. Vẻ sợ hãi, cầu xin y vốn nghĩ tới lại không có xuất hiện trên khuôn mặt mà bản thân đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, trái lại lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức y muốn phá hoại! Tạp Lôi Nhĩ xông mạnh lên đẩy Lập Hạ một cái, công kích đột nhiên khiến Lập Hạ không có phòng bị, bị đẩy một cái lảo đảo.
Tạp Lôi Nhĩ sở dĩ một mình hẹn Lập Hạ ở chỗ này, là vì y biết rõ, chuyện này cho dù đi tìm tộc trưởng nói rõ cũng sẽ không có người tin tưởng y. Dù sao sự tình ly kỳ như vậy chính y cũng không thể tin tưởng được, nữa là những người khác. Bất kỳ một ai nghe được sẽ cho rằng đây là lời nói của kẻ điên. Tạp Lôi Nhĩ đem tất thảy bất hạnh của mình đều quy kết lên trên người Lập Hạ, nếu như không có tên này, chính mình còn có thể là nguyên lai Khải Văn. “Ngươi đi chết đi!” Y rút phăng ra con dao vẫn luôn giấu sau lưng, lập tức đâm hướng về phía Lập Hạ. thời điểm này y bị phẫn nộ nhuốm đỏ cả mắt, ngược lại chưa từng nghĩ tới, cho dù y đâm chết Lập Hạ, y cũng không thể trở lại thân thể vốn có.
Á Địch ẩn núp ở bên trong bụi cỏ một bên, sợ hãi bị phát hiện nên trốn có chút xa, hai giống cái nói những gì nhóc ngược lại không nghe thấy được, chỉ chứng kiến thấy giống cái tên Tạp Lôi Nhĩ kia từ vừa mới bắt đầu hùng hổ dọa người đến cuối cùng trở nên cuồng loạn. Á Địch tại thời điểm Tạp Lôi Nhĩ móc dao ra lập tức biến hóa thú hình nhào tới.
Bình thường hình thú thú nhân đến mười tuổi là dừng lại sự phát triển, trước khi đến hai mươi tuổi trưởng thành, phần lớn đều luyện tập đánh giết cùng độ linh hoạt. Năm nay Á Địch năm tuổi, mặc dù không có hình thể thú của người thành niên, nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi hình tượng một đoàn lông xù lúc hai tuổi. Hình bóng thình lình xuất hiện này, hơn nữa lại trương lớn miệng đỏ au cũng không phải chuyện Tạp Lôi Nhĩ thân là giống cái có thể dễ dàng tiếp thụ được.
“A!!” Dao trên tay rơi xuống, Tạp Lôi Nhĩ đặt mông ngã ngồi dưới đất. Hình thú của Á Địch bao phủ lên chính mình, trong mồm thú còn phun ra khí nóng ập vào mặt, còn kèm theo nước bọt như có như không nữa, tiếng gầm gừ đặc hữu của Lang tộc vang bên tai khiến Tạp Lôi Nhĩ cả kinh, chân tay như nhũn ra. Trước kia, thời điểm tại Lang tộc cũng từng nghe thấy tiếng thú rống như vậy, nhưng thật sự xảy ra trên chính người mình mới đủ khiến dọa phá gan.
Tiếng kêu của Á Địch đưa tới thú nhân thành niên tuần tra trong bộ lạc. Lập Hạ vẻ mặt kinh ngạc được chắn lại sau lưng Á Địch, nhóc giống đực biến trở về hình người, vẫn còn duy trì vẻ mặt hung ác trừng người trên mặt đất. Tạp Lôi Nhĩ đánh rơi dao, co quắp trên mặt đất khóc lê hoa đái vũ, vốn nên là biểu lộ động lòng người, lại bởi vì vết bớt to lớn trên mặt y kia mà bị sâu sắc giảm thấp.
Nhận được thông báo của Ba Đốn, Ân Tư Đặc vội vàng gấp trở về từ nhà tộc trưởng, chính đang ở xung quanh tìm kiếm, đợi đến lúc nghe thấy thanh âm chỉ con trai hắn có liền lập tức chạy tới. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt khiến tim nhảy tới cổ họng, bước nhanh lên trước kéo qua hai người quan sát trên dưới, thấy không bị thương mới thờ phào một hơi.
Á Địch thấy a ba đã đến cũng không lằng nhằng, người chân thật nói lời thẳng thắn đem sự tình nhóc chứng kiến được nói ra, còn vung vung cánh tay chỉ còn lại một cái kia bắt chước tình cảnh lúc ấy. Hơn nữa còn cố ý làm giống như đúc lúc Lập Hạ bị đẩy và Tạp Lôi Nhĩ vung dao đâm người.
Ân Tư Đặc đem Lập Hạ ôm chặt vào trong lòng, một tay vòng quanh bụng một tay cao thấp vuốt ve trấn an sau lưng Lập Hạ, lấy tư thái người bảo hộ hung hăng trừng mắt giống cái ngã trên mặt đất đang làm bộ làm tịch, sắc mặt mấy thú nhân tuần tra chung quanh cũng không đẹp đến đâu, bọn hắn đều không tưởng được có thể có giống cái ác độc như vậy. Tộc trưởng cùng người quản lý Sư tộc nghe chuyện chạy tới, sau khi nghe Á Địch kể lại cũng vẻ mặt nghiêm túc. Thú nhân coi trọng sự thành thật, lừa người là điều khiến mọi người khinh thường.
Tạp Lôi Nhĩ bị một vòng người vây vào giữa, lại không có một ai nâng y dậy. Y hận a, bọn thú nhân Lang tộc này tại thời điểm y vẫn là Khải Văn liền có ý kiến với y, bây giờ lại còn dám ở trước mặt y chỉ trỏ, bọn chúng dựa vào cái gì! Thế nhưng y lại không dám la lối nữa, ở dưới mí mắt nhiều thú nhân như vậy, sóng gió gì y cũng không nổi lên được. Cuối cùng Tạp Lôi Nhĩ chỉ có thể ở tiếng xin lỗi của người quản lý Sư tộc, bị kéo lên từ trên mặt đất, trước khi đi còn ném một ánh mắt hung dữ cho Lập Hạ, điều này lại dẫn tới Á Địch một phen giậm chân. Bất quá chuyện tốt không ra cửa tiếng xấu lại truyền xa, Lập Hạ chỉ nghĩ cũng biết cuộc sống sau này của Tạp Lôi Nhĩ nhất định sẽ không tốt đẹp gì.
Một nhà ba người đỡ nhau trở về, Hoắc Khắc Lợi nghe chuyện cũng đem Đại Nhi đưa về, lúc này tên nhóc con đang ở trên bàn ăn trong phòng ngã lộn nhào.
Đợi tới lúc trong phòng không còn người ngoài, Lập Hạ mới đem thân phận Tạp Lôi Nhĩ giảng giải rõ ràng cùng Ân Tư Đặc. Ân Tư Đặc bừng tỉnh đại ngộ, tuy chuyện này rất ly kỳ, nhưng đã có sự kiện Lập Hạ xuyên việt tới đặt tại trước mắt, thì việc này cũng có thể dễ hiểu.
Phải nói Ân Tư Đặc sống cùng Khải Văn đã qua vài năm, chứng kiến y sống sờ sờ đứng tại trước mắt cũng rất là cao hứng, nhưng phân cao hứng này không hề trộn lẫn chút tình cảm nào bên trong, chỉ là thú nhân đại lục A Nhĩ quý trọng tính mạng mà thôi, chung quy so với chết vẫn tốt hơn. Lập Hạ mặc dù không nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, Ân Tư Đặc biết rõ, người vốn cho rằng chết rồi lại có thể sống sót, Lập Hạ đối với chuyện xâm chiếm thân thể Khải Văn này vẫn tồn chút áy náy, nhưng Ân Tư Đặc không hề thấy hối hận, khoảng thời gian có Lập Hạ cùng những đứa con làm bạn, mới chân chân chính chính gọi là sinh hoạt.
Đem Đại Nhi cõng lên cổ, một tay ôm chặt Lập Hạ một tay nắm tay Á Địch, một nhà bốn người còn có cả nhóc con chưa sinh ra, thân mật ôm cùng một chỗ. “Lập Hạ, bầu bạn thân ái của anh, cuộc sống của anh có em mới trở nên hạnh phúc, có những đứa con mới thực sự nguyên vẹn, cám ơn em, anh yêu cả nhà.”
THE END~
/54
|