“Ta…” Lập Hạ đang định đem ý đồ đến đây nói cho Hải Luân biết thì lại bị Ai Lý Khắc cắt ngang.
“Mẫu phụ mau tới, chú này làm đồ ăn rất rất ngon đó, mẫu phụ cũng nếm thử đi. Con còn làm quen được bằng hữu mới nha, tên là… Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Tên nhóc có ăn liền thỏa mãn không chịu được, đã sớm quên vừa mới đầu chính bản thân còn bị Á Địch bạo lực một trận, hiện tại thì hay rồi, nhóc còn cao hứng bừng bừng giới thiệu với mẫu phụ nhà mình.
“Ặc, ta tên Á Địch. Đây là a ba Ân Tư Đặc và mẫu phụ Lập Hạ của ta, mới vừa rồi bị ngươi đâm mặt chính là em trai ta Đại Nhi.” Không biết tên người còn vội vàng đi giới thiệu, trong nội tâm Á Địch liếc mắt xem thường một trận.
“Là ta sơ sót, Hải Luân có muốn nếm thử thức ăn ta làm hay không?” Có tên nhóc ngắt lời Lập Hạ lập tức phản ứng lại, chính mình còn cần chỗ nhờ vả người khác đấy, mời người ăn bữa cơm là phải.
“Được.” Hải Luân nhìn Lập Hạ, thấy thành ý lộ từ đôi mắt Lập Hạ, ông liền vui vẻ tiếp nhận lời mời này.
Thừa dịp thời gian Lập Hạ nấu cơm, Hải Luân lại cao thấp đánh giá Ân Tư Đặc. “Ngươi là bị rắn Đầm Lầy cắn?” Ông cực kỳ khẳng định hỏi, hai cái lỗ dấu răng trên vai kia còn chưa khép lại được, đó chính mà minh chứng tốt nhất. Nếu như là loài rắn bình thường cắn tổn thương người trong bộ lạc, thì y sư bộ lạc đó có thể tự cứu trị được, cũng không cần đặc biệt đi một chuyến tới bộ lạc Xà tộc. Nhắc tới rắn Đầm Lầy, ở bộ lạc Xà tộc bọn ông rất ít gặp được, Ân Tư Đặc có thể bị nó cắn, thật không biết phải nói hắn may mắn hay bất hạnh nữa.
“Đúng vậy.” Nghe câu hỏi của đối phương, Ân Tư Đặc rất nhanh đáp lời. Hắn vốn là muốn sống cùng một chỗ với Lập Hạ thật dài thật lâu đó, hôm nay có thể gặp được người chữa trị cho mình, đương nhiên rất kích động. “Đôi mắt của ta xảy ra vấn đề, nhìn cảnh vật lúc rõ lúc mờ.”
“Đôi mắt?” Hải Luân nghe xong, biểu tình lập tức nghiêm túc. “Vậy ngươi có hay không đột nhiên không thấy cái gì hết?”
“Này vẫn chưa xảy ra.” Ân Tư Đặc thấy Hải Luân thay đổi sắc mặt, trong lòng lập tức lộp bộp một cái, quay đầu nhìn Lập Hạ. Lập Hạ lúc này đang rắc muối lên trên thịt, cũng không chú ý bọn hắn bên này. Ân Tư Đặc mím môi, thanh âm đè thấp xuống. “Là có vấn đề gì sao?”
“Không có việc gì, các ngươi tới coi như kịp thời, ta hôm nay vừa vặn cắt chút ít cây thuốc giải độc nhằm vào rắn Đầm Lầy, chỉ cần chưa đến mức nhìn không thấy, ta đều có thể chữa trị tốt cho ngươi.” Hải Luân giơ tay lên, một bó thực vật màu đỏ kia tại trong mắt Ân Tư Đặc lập tức trở nên xinh đẹp.
“Bạn lữ của ngươi rất yêu ngươi a.” Hải Luân quay sang nhìn Lập Hạ, bộ lạc Lang tộc cách nơi này cũng không tính quá xa, nhưng trên đường lại có đủ loại mãnh thú, thân là một giống cái không có năng lực chiến đấu gì, chỉ khi cực kỳ yêu thương bạn lữ của mình mới có thể một đường cùng đi tới nơi đây, bất ly bất khí.
“Đúng vậy.” Nghe Hải Luân nói độc trong cơ thể mình có thể giải, Ân Tư Đặc đang thở phào một hơi, lại nghe thấy những câu sau của Hải Luân, liền lộ ra nụ cười tươi sáng. Là yêu đó, hắn phải may mắn như thế nào mới có thể có được một bạn lữ yêu mình như vậy. Trong đầu hắn lại nghĩ tới lời tuyên thệ thành tâm giữa hai người trong mùa mưa năm ngoái, ‘Anh nguyện hứa hẹn với em, từ ngày hôm nay trở đi, vô luận là vui vẻ hay khó khăn, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, quý trọng em. Anh hứa anh sẽ mãi mãi đối đãi chân thành với em, thẳng đến khi cái chết đem hai người chúng ta chia lìa.’
“Đến đến đến, đều qua dùng cơm thôi.”
Thanh âm Lập Hạ đúng lúc đó truyền vào trong tai Ân Tư Đặc, khiến toàn thân hắn cảm thấy ấm áp. “Đến đây.”
Lập Hạ như thường lệ ninh nồi cháo, ngoại trừ thịt dê xào hành vừa rồi, Lập Hạ còn dùng lửa nướng thịt và ngô. Thịt thú Miên Mị tại trên lửa nướng ép ra một tầng mỡ, quệt nó lên trên bắp ngô, mỡ kết hợp với lửa cháy khiến tầng da ngoài hạt ngô như được rán qua dầu, hương vị trong trẻo ngọt ngào.
“Hải Luân, hương vị như thế nào?” Mỗi người nấu cơm đều hy vọng có thể nghe được lời khích lệ của người ăn, Lập Hạ cũng không ngoại lệ, huống chi tại đại lục A Nhĩ, có thể làm thức ăn như vậy, phỏng chừng ngoài cậu ra thì không còn người nào nữa rồi, cho nên cái đuôi thoáng vểnh lên một chút cũng không có chuyện gì đi.
“Ăn rất ngon.” Hải Luân nghiêm túc gật đầu, thịt thú Miên Mị ông đã nếm qua, ngược lại thứ tên cháo kia cùng bắp ngô ông đang gặm này lại chưa từng gặp được, tuy hương vị chúng đều nhàn nhạt, nhưng lại sở hữu mùi hương thơm ngát nói không nên lời. Còn có thịt nướng và thịt dê xào hành nữa, không biết Lập Hạ thả cái gì vào bên trong, hương vị so với lúc trước ông được nếm qua khác nhau rất nhiều.
“Hắc hắc, đây là đặc sản của bộ lạc Hi tộc chúng ta đó!!!” Lập Hạ chỉ chỉ bắp ngô cùng cháo gạo, trong lòng có chút kiêu ngạo, tự hào. “Trên đường đi chúng ta đã ăn hết rất nhiều, nếu Hải Luân thích, chỗ còn lại ta đều tặng cho ngươi.” Lập Hạ nói rất thành khẩn, nếu Hải Luân có thể chữa trị tốt cho Ân Tư Đặc, thì cho ông ta nhiều đồ hơn nữa Lập Hạ cũng sẽ không đau lòng, ngô cùng gạo trong không gian muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Lập Hạ lại không thể đem không gian bộc lộ ra, cũng may có cái bọc vải ở bên ngoài mang theo, vừa vặn làm bộ làm dáng, cụ thể cầm đi bao nhiêu còn không phải do chính cậu định đoạt.
Hải Luân nhai những hạt ngô trong miệng, kỳ thật ông thấy loại nguyên liệu nấu ăn chưa bao giờ gặp qua này rất hiếm lạ, nhưng dù sao cũng là đồ đối phương mang theo từ bộ lạc ra, ông cũng không tiện đưa ra lời thỉnh cầu, nghe Lập Hạ nói như vậy liền vội vàng đáp, “Vậy ta không thể cầm không, ta sẽ dùng đồ vật trong bộ lạc trao đổi với ngươi.”
“Gì mà đổi với không đổi chứ, những thứ này chúng ta trên đường đi đã ăn chán rồi, ngươi cứ nhận lấy, không chừng còn giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng nữa nha.”
Một bữa cơm kết thúc, tất cả mọi người ăn đến bụng căng tròn, một nhà bốn người lo lắng muốn chữa bệnh càng sớm càng tốt, đi theo Hải Luân tới bộ lạc Xà tộc.
Bộ lạc Xà tộc không giống với bộ lạc Hi tộc và bộ lạc Sư tộc, có lẽ bởi vì đất đai nơi này phần lớn là ẩm ướt, hoàn cảnh oi bức ẩm thấp, nên phòng ốc của bọn họ đều xây ở trên chạc cây, vật liệu dùng gỗ cùng bùn đất trộn dựng nên, bề ngoài giống như tổ chim ruồi phiên bản phóng đại, để tiện giống cái lên xuống, còn cố ý làm dây leo biến thành thang dây mềm.
Lập Hạ vừa nhìn thấy liền lập tức vui vẻ, cậu khi còn bé thích nhất là những ngôi nhà trên cây trong phim hoạt hình đấy, những ngôi nhà này tuy không giống trên TV, nhưng nó vẫn xây ở trên cây a. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ để Lập Hạ xoa tay nhịn không được muốn tuyển một thân cây mà bò lên rồi.
Thú nhân giống đực ra ngoài săn bắn vẫn chưa về, nghe được động tĩnh, tất cả giống cái, gia đình đều từ trong nhà thò đầu ra ngoài nhìn. Chứng kiến Hải Luân dẫn đám Lập Hạ trở về thì nhao nhao lên tiếng chào hỏi.
“Hải Luân hái thuốc về rồi à.”
“Hải Luân, bọn họ là ra ngoài rèn luyện rồi tới bộ lạc chúng ta sao?”
“Những người đến từ bên ngoài, chào các ngươi ~”
“Trời ạ, các ngươi xem, trong ngực giống cái kia còn ôm một bé giống cái nho nhỏ a!”
Lời nói líu ríu quấn bên tai cũng không khiến người cảm thấy phiền chán, đều là những câu nói tràn đầy ngạc nhiên và hữu hảo.
“Bội Lý, Đa La, các ngươi đều đã làm cơm xong sao? Đám Phất Lôi Đức một hồi liền săn bắn trở về rồi, các ngươi ngàn vạn đừng để bọn họ đói bụng đấy.” Hải Luân một đường đi một đường chào hỏi, đợi đi tới trước một gốc cây cực lớn mới ngừng lại. Xoay thân hướng về mấy người phía sau lưng, mỉm cười, “Bằng hữu thân ái, hoan nghênh tới bộ lạc Xà tộc, đi tới nhà của ta.”
Ai Lý Khắc biến thành con rắn nhỏ vòng quanh thân cây từ từ bò lên, sau đó dứt khoát buông xuống thang dây. Hải Luân leo lên trước, Ân Tư Đặc đợi Lập Hạ cùng Á Địch đều leo lên mới đem Đại Nhi nâng đưa lên, bản thân thì chầm chậm bò.
Nhà Hải Luân rất lớn, bởi vì ông là y sư, trừ nơi người nhà ở còn có một phòng thuốc cùng phòng cho người bệnh. Ba gian phòng ốc dọc theo đại thụ phân biệt tọa lạc tại bất đồng chạc cây, cũng may phòng người bệnh tại tầng dưới cùng, vừa vặn giúp Ân Tư Đặc đi đứng không tiện giảm bớt phiền toái leo cây.
Dàn xếp tốt một nhà Lập Hạ, Hải Luân mới quay lại phòng thuốc xử lý dược liệu cần thiết cho Ân Tư Đặc.
Lập Hạ lần đầu tiên nhìn thấy phòng ở như vậy, trong nội tâm kích động không chịu được, vào phòng liền nhịn không được nhìn bên này bên kia. Có lẽ bởi vì đại bộ phận vật liệu xây phòng làm từ thực vật, nên trong phòng tỏa ra một mùi hương thơm ngát của cây cỏ. Giường cùng ghế đều là tấm gỗ và ghế đẩu, khác với những bộ lạc khác, phòng ở còn làm ra cửa sổ rất rộng. Khung cửa sổ chỉ dùng một loại lá cây cỡ lớn chế thành, tuy vuốt lên mềm mềm nhưng kỳ thật lại rất cứng rắn, muốn tạo một cái động ở bên trên quả thật không hề dễ dàng. Mở ra cửa sổ, nhìn phía xa xa bên ngoài, đập vào mắt là những màu xanh lá cây đậm nhạt không đồng nhất, chính giữa xen lẫn từng tòa nhà trên cây lớn nhỏ.
Á Địch không hổ là con của Lập Hạ, phản ứng sờ sờ mó mó giống hệt cậu, trong phòng có vật gì đều muốn đi qua sờ sờ nhìn xem mới có thể dừng tay. Ân Tư Đặc ôm Đại Nhi nhìn một lớn một nhỏ hưng phấn hô to gọi nhỏ trong phòng, Đại Nhi trong ngực tựa hồ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của thân nhân, cũng nhếch miệng cười theo.
Chỉ chốc lát sau, Hải Luân bê bốn cái bát thuốc tới. Một vàng một xanh lá, là hai phần thuốc mỡ sền sệt, một trị liệu gãy xương, một loại trừ độc còn dư lại trong hai lỗ răng kia. Còn có một chén dược là chất lỏng màu đen như mực, cần phải uống. Cuối cùng thì chính là thực vật dây leo màu đỏ vừa mang về từ bên ngoài bộ lạc.
Hải Luân cầm dây leo đỏ đã rửa sạch, dùng dao đá cạo đi lớp da mặt ngoài kia, phần bên trong ngược lại lại là màu trắng, bên trong có pha những điểm nhỏ màu đen, nhìn qua lại có chút giống thịt quả thanh long. Cạo đi vỏ, bên trong bỏ vào cái chén chất lỏng màu đen vừa bưng vào kia, thịt màu trắng nhanh chóng hòa tan bên trong, ngay sau đó, chất lỏng màu đen biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt.
Dưới ánh mắt quỷ dị của Lập Hạ, Ân Tư Đặc uống hết cái bát thuốc Hải Luân đưa cho hắn. Lập Hạ đôi mắt trông mong chờ Ân Tư Đặc uống xong, vội vàng hỏi hắn uống thuốc xong có phản ứng không thích hợp nào không, thừa dịp Hải Luân quay người lấy thuốc mỡ, Ân Tư Đặc đến bên tai Lập Hạ lặng lẽ nói, “Thuốc này có vị rất giống quả đào tiên anh ăn trong không gian.”
Lập Hạ nghe Ân Tư Đặc nói như vậy không khỏi trợn mắt líu lưỡi, wow, làm thí nghiệm hóa học cũng không có được phản ứng như vậy. Chẳng lẽ y sư tại đại lục A Nhĩ kỳ thật đều xuất thân chuyên ngành hóa học sao?
Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng tổn thương của Ân Tư Đặc vẫn cần phải trị liệu. Hải Luân gỡ xuống nẹp gỗ trên người Ân Tư Đặc, đem thuốc mỡ màu xanh lá bôi lên nơi gãy xương của hắn, còn màu vàng thì bôi tại hai lỗ răng, Hải Luân dặn dò Lập Hạ mỗi ngày giúp Ân Tư Đặc bôi lên một lần, hết thuốc mỡ lại đến tìm ông, biết rõ những thứ này tốt đối với Ân Tư Đặc, Lập Hạ dứt khoát tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bệnh của Ân Tư Đặc muốn chữa khỏi hoàn toàn là việc về lâu về dài, Lập Hạ không khỏi bắt đầu cân nhắc, trong khoảng thời gian tại bộ lạc Xà tộc này, cậu nên làm cái gì.
“Mẫu phụ mau tới, chú này làm đồ ăn rất rất ngon đó, mẫu phụ cũng nếm thử đi. Con còn làm quen được bằng hữu mới nha, tên là… Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Tên nhóc có ăn liền thỏa mãn không chịu được, đã sớm quên vừa mới đầu chính bản thân còn bị Á Địch bạo lực một trận, hiện tại thì hay rồi, nhóc còn cao hứng bừng bừng giới thiệu với mẫu phụ nhà mình.
“Ặc, ta tên Á Địch. Đây là a ba Ân Tư Đặc và mẫu phụ Lập Hạ của ta, mới vừa rồi bị ngươi đâm mặt chính là em trai ta Đại Nhi.” Không biết tên người còn vội vàng đi giới thiệu, trong nội tâm Á Địch liếc mắt xem thường một trận.
“Là ta sơ sót, Hải Luân có muốn nếm thử thức ăn ta làm hay không?” Có tên nhóc ngắt lời Lập Hạ lập tức phản ứng lại, chính mình còn cần chỗ nhờ vả người khác đấy, mời người ăn bữa cơm là phải.
“Được.” Hải Luân nhìn Lập Hạ, thấy thành ý lộ từ đôi mắt Lập Hạ, ông liền vui vẻ tiếp nhận lời mời này.
Thừa dịp thời gian Lập Hạ nấu cơm, Hải Luân lại cao thấp đánh giá Ân Tư Đặc. “Ngươi là bị rắn Đầm Lầy cắn?” Ông cực kỳ khẳng định hỏi, hai cái lỗ dấu răng trên vai kia còn chưa khép lại được, đó chính mà minh chứng tốt nhất. Nếu như là loài rắn bình thường cắn tổn thương người trong bộ lạc, thì y sư bộ lạc đó có thể tự cứu trị được, cũng không cần đặc biệt đi một chuyến tới bộ lạc Xà tộc. Nhắc tới rắn Đầm Lầy, ở bộ lạc Xà tộc bọn ông rất ít gặp được, Ân Tư Đặc có thể bị nó cắn, thật không biết phải nói hắn may mắn hay bất hạnh nữa.
“Đúng vậy.” Nghe câu hỏi của đối phương, Ân Tư Đặc rất nhanh đáp lời. Hắn vốn là muốn sống cùng một chỗ với Lập Hạ thật dài thật lâu đó, hôm nay có thể gặp được người chữa trị cho mình, đương nhiên rất kích động. “Đôi mắt của ta xảy ra vấn đề, nhìn cảnh vật lúc rõ lúc mờ.”
“Đôi mắt?” Hải Luân nghe xong, biểu tình lập tức nghiêm túc. “Vậy ngươi có hay không đột nhiên không thấy cái gì hết?”
“Này vẫn chưa xảy ra.” Ân Tư Đặc thấy Hải Luân thay đổi sắc mặt, trong lòng lập tức lộp bộp một cái, quay đầu nhìn Lập Hạ. Lập Hạ lúc này đang rắc muối lên trên thịt, cũng không chú ý bọn hắn bên này. Ân Tư Đặc mím môi, thanh âm đè thấp xuống. “Là có vấn đề gì sao?”
“Không có việc gì, các ngươi tới coi như kịp thời, ta hôm nay vừa vặn cắt chút ít cây thuốc giải độc nhằm vào rắn Đầm Lầy, chỉ cần chưa đến mức nhìn không thấy, ta đều có thể chữa trị tốt cho ngươi.” Hải Luân giơ tay lên, một bó thực vật màu đỏ kia tại trong mắt Ân Tư Đặc lập tức trở nên xinh đẹp.
“Bạn lữ của ngươi rất yêu ngươi a.” Hải Luân quay sang nhìn Lập Hạ, bộ lạc Lang tộc cách nơi này cũng không tính quá xa, nhưng trên đường lại có đủ loại mãnh thú, thân là một giống cái không có năng lực chiến đấu gì, chỉ khi cực kỳ yêu thương bạn lữ của mình mới có thể một đường cùng đi tới nơi đây, bất ly bất khí.
“Đúng vậy.” Nghe Hải Luân nói độc trong cơ thể mình có thể giải, Ân Tư Đặc đang thở phào một hơi, lại nghe thấy những câu sau của Hải Luân, liền lộ ra nụ cười tươi sáng. Là yêu đó, hắn phải may mắn như thế nào mới có thể có được một bạn lữ yêu mình như vậy. Trong đầu hắn lại nghĩ tới lời tuyên thệ thành tâm giữa hai người trong mùa mưa năm ngoái, ‘Anh nguyện hứa hẹn với em, từ ngày hôm nay trở đi, vô luận là vui vẻ hay khó khăn, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, quý trọng em. Anh hứa anh sẽ mãi mãi đối đãi chân thành với em, thẳng đến khi cái chết đem hai người chúng ta chia lìa.’
“Đến đến đến, đều qua dùng cơm thôi.”
Thanh âm Lập Hạ đúng lúc đó truyền vào trong tai Ân Tư Đặc, khiến toàn thân hắn cảm thấy ấm áp. “Đến đây.”
Lập Hạ như thường lệ ninh nồi cháo, ngoại trừ thịt dê xào hành vừa rồi, Lập Hạ còn dùng lửa nướng thịt và ngô. Thịt thú Miên Mị tại trên lửa nướng ép ra một tầng mỡ, quệt nó lên trên bắp ngô, mỡ kết hợp với lửa cháy khiến tầng da ngoài hạt ngô như được rán qua dầu, hương vị trong trẻo ngọt ngào.
“Hải Luân, hương vị như thế nào?” Mỗi người nấu cơm đều hy vọng có thể nghe được lời khích lệ của người ăn, Lập Hạ cũng không ngoại lệ, huống chi tại đại lục A Nhĩ, có thể làm thức ăn như vậy, phỏng chừng ngoài cậu ra thì không còn người nào nữa rồi, cho nên cái đuôi thoáng vểnh lên một chút cũng không có chuyện gì đi.
“Ăn rất ngon.” Hải Luân nghiêm túc gật đầu, thịt thú Miên Mị ông đã nếm qua, ngược lại thứ tên cháo kia cùng bắp ngô ông đang gặm này lại chưa từng gặp được, tuy hương vị chúng đều nhàn nhạt, nhưng lại sở hữu mùi hương thơm ngát nói không nên lời. Còn có thịt nướng và thịt dê xào hành nữa, không biết Lập Hạ thả cái gì vào bên trong, hương vị so với lúc trước ông được nếm qua khác nhau rất nhiều.
“Hắc hắc, đây là đặc sản của bộ lạc Hi tộc chúng ta đó!!!” Lập Hạ chỉ chỉ bắp ngô cùng cháo gạo, trong lòng có chút kiêu ngạo, tự hào. “Trên đường đi chúng ta đã ăn hết rất nhiều, nếu Hải Luân thích, chỗ còn lại ta đều tặng cho ngươi.” Lập Hạ nói rất thành khẩn, nếu Hải Luân có thể chữa trị tốt cho Ân Tư Đặc, thì cho ông ta nhiều đồ hơn nữa Lập Hạ cũng sẽ không đau lòng, ngô cùng gạo trong không gian muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Lập Hạ lại không thể đem không gian bộc lộ ra, cũng may có cái bọc vải ở bên ngoài mang theo, vừa vặn làm bộ làm dáng, cụ thể cầm đi bao nhiêu còn không phải do chính cậu định đoạt.
Hải Luân nhai những hạt ngô trong miệng, kỳ thật ông thấy loại nguyên liệu nấu ăn chưa bao giờ gặp qua này rất hiếm lạ, nhưng dù sao cũng là đồ đối phương mang theo từ bộ lạc ra, ông cũng không tiện đưa ra lời thỉnh cầu, nghe Lập Hạ nói như vậy liền vội vàng đáp, “Vậy ta không thể cầm không, ta sẽ dùng đồ vật trong bộ lạc trao đổi với ngươi.”
“Gì mà đổi với không đổi chứ, những thứ này chúng ta trên đường đi đã ăn chán rồi, ngươi cứ nhận lấy, không chừng còn giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng nữa nha.”
Một bữa cơm kết thúc, tất cả mọi người ăn đến bụng căng tròn, một nhà bốn người lo lắng muốn chữa bệnh càng sớm càng tốt, đi theo Hải Luân tới bộ lạc Xà tộc.
Bộ lạc Xà tộc không giống với bộ lạc Hi tộc và bộ lạc Sư tộc, có lẽ bởi vì đất đai nơi này phần lớn là ẩm ướt, hoàn cảnh oi bức ẩm thấp, nên phòng ốc của bọn họ đều xây ở trên chạc cây, vật liệu dùng gỗ cùng bùn đất trộn dựng nên, bề ngoài giống như tổ chim ruồi phiên bản phóng đại, để tiện giống cái lên xuống, còn cố ý làm dây leo biến thành thang dây mềm.
Lập Hạ vừa nhìn thấy liền lập tức vui vẻ, cậu khi còn bé thích nhất là những ngôi nhà trên cây trong phim hoạt hình đấy, những ngôi nhà này tuy không giống trên TV, nhưng nó vẫn xây ở trên cây a. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ để Lập Hạ xoa tay nhịn không được muốn tuyển một thân cây mà bò lên rồi.
Thú nhân giống đực ra ngoài săn bắn vẫn chưa về, nghe được động tĩnh, tất cả giống cái, gia đình đều từ trong nhà thò đầu ra ngoài nhìn. Chứng kiến Hải Luân dẫn đám Lập Hạ trở về thì nhao nhao lên tiếng chào hỏi.
“Hải Luân hái thuốc về rồi à.”
“Hải Luân, bọn họ là ra ngoài rèn luyện rồi tới bộ lạc chúng ta sao?”
“Những người đến từ bên ngoài, chào các ngươi ~”
“Trời ạ, các ngươi xem, trong ngực giống cái kia còn ôm một bé giống cái nho nhỏ a!”
Lời nói líu ríu quấn bên tai cũng không khiến người cảm thấy phiền chán, đều là những câu nói tràn đầy ngạc nhiên và hữu hảo.
“Bội Lý, Đa La, các ngươi đều đã làm cơm xong sao? Đám Phất Lôi Đức một hồi liền săn bắn trở về rồi, các ngươi ngàn vạn đừng để bọn họ đói bụng đấy.” Hải Luân một đường đi một đường chào hỏi, đợi đi tới trước một gốc cây cực lớn mới ngừng lại. Xoay thân hướng về mấy người phía sau lưng, mỉm cười, “Bằng hữu thân ái, hoan nghênh tới bộ lạc Xà tộc, đi tới nhà của ta.”
Ai Lý Khắc biến thành con rắn nhỏ vòng quanh thân cây từ từ bò lên, sau đó dứt khoát buông xuống thang dây. Hải Luân leo lên trước, Ân Tư Đặc đợi Lập Hạ cùng Á Địch đều leo lên mới đem Đại Nhi nâng đưa lên, bản thân thì chầm chậm bò.
Nhà Hải Luân rất lớn, bởi vì ông là y sư, trừ nơi người nhà ở còn có một phòng thuốc cùng phòng cho người bệnh. Ba gian phòng ốc dọc theo đại thụ phân biệt tọa lạc tại bất đồng chạc cây, cũng may phòng người bệnh tại tầng dưới cùng, vừa vặn giúp Ân Tư Đặc đi đứng không tiện giảm bớt phiền toái leo cây.
Dàn xếp tốt một nhà Lập Hạ, Hải Luân mới quay lại phòng thuốc xử lý dược liệu cần thiết cho Ân Tư Đặc.
Lập Hạ lần đầu tiên nhìn thấy phòng ở như vậy, trong nội tâm kích động không chịu được, vào phòng liền nhịn không được nhìn bên này bên kia. Có lẽ bởi vì đại bộ phận vật liệu xây phòng làm từ thực vật, nên trong phòng tỏa ra một mùi hương thơm ngát của cây cỏ. Giường cùng ghế đều là tấm gỗ và ghế đẩu, khác với những bộ lạc khác, phòng ở còn làm ra cửa sổ rất rộng. Khung cửa sổ chỉ dùng một loại lá cây cỡ lớn chế thành, tuy vuốt lên mềm mềm nhưng kỳ thật lại rất cứng rắn, muốn tạo một cái động ở bên trên quả thật không hề dễ dàng. Mở ra cửa sổ, nhìn phía xa xa bên ngoài, đập vào mắt là những màu xanh lá cây đậm nhạt không đồng nhất, chính giữa xen lẫn từng tòa nhà trên cây lớn nhỏ.
Á Địch không hổ là con của Lập Hạ, phản ứng sờ sờ mó mó giống hệt cậu, trong phòng có vật gì đều muốn đi qua sờ sờ nhìn xem mới có thể dừng tay. Ân Tư Đặc ôm Đại Nhi nhìn một lớn một nhỏ hưng phấn hô to gọi nhỏ trong phòng, Đại Nhi trong ngực tựa hồ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của thân nhân, cũng nhếch miệng cười theo.
Chỉ chốc lát sau, Hải Luân bê bốn cái bát thuốc tới. Một vàng một xanh lá, là hai phần thuốc mỡ sền sệt, một trị liệu gãy xương, một loại trừ độc còn dư lại trong hai lỗ răng kia. Còn có một chén dược là chất lỏng màu đen như mực, cần phải uống. Cuối cùng thì chính là thực vật dây leo màu đỏ vừa mang về từ bên ngoài bộ lạc.
Hải Luân cầm dây leo đỏ đã rửa sạch, dùng dao đá cạo đi lớp da mặt ngoài kia, phần bên trong ngược lại lại là màu trắng, bên trong có pha những điểm nhỏ màu đen, nhìn qua lại có chút giống thịt quả thanh long. Cạo đi vỏ, bên trong bỏ vào cái chén chất lỏng màu đen vừa bưng vào kia, thịt màu trắng nhanh chóng hòa tan bên trong, ngay sau đó, chất lỏng màu đen biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt.
Dưới ánh mắt quỷ dị của Lập Hạ, Ân Tư Đặc uống hết cái bát thuốc Hải Luân đưa cho hắn. Lập Hạ đôi mắt trông mong chờ Ân Tư Đặc uống xong, vội vàng hỏi hắn uống thuốc xong có phản ứng không thích hợp nào không, thừa dịp Hải Luân quay người lấy thuốc mỡ, Ân Tư Đặc đến bên tai Lập Hạ lặng lẽ nói, “Thuốc này có vị rất giống quả đào tiên anh ăn trong không gian.”
Lập Hạ nghe Ân Tư Đặc nói như vậy không khỏi trợn mắt líu lưỡi, wow, làm thí nghiệm hóa học cũng không có được phản ứng như vậy. Chẳng lẽ y sư tại đại lục A Nhĩ kỳ thật đều xuất thân chuyên ngành hóa học sao?
Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng tổn thương của Ân Tư Đặc vẫn cần phải trị liệu. Hải Luân gỡ xuống nẹp gỗ trên người Ân Tư Đặc, đem thuốc mỡ màu xanh lá bôi lên nơi gãy xương của hắn, còn màu vàng thì bôi tại hai lỗ răng, Hải Luân dặn dò Lập Hạ mỗi ngày giúp Ân Tư Đặc bôi lên một lần, hết thuốc mỡ lại đến tìm ông, biết rõ những thứ này tốt đối với Ân Tư Đặc, Lập Hạ dứt khoát tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bệnh của Ân Tư Đặc muốn chữa khỏi hoàn toàn là việc về lâu về dài, Lập Hạ không khỏi bắt đầu cân nhắc, trong khoảng thời gian tại bộ lạc Xà tộc này, cậu nên làm cái gì.
/54
|