Nhớ thương hôm nay đi tầm bảo bên ngoài bộ lạc, Lập Hạ từ sớm tinh mơ đã không ngủ được nữa, tỉnh dậy đập vào mắt chính là một mảnh lồng ngực rộng lớn. Lập Hạ có chút xấu hổ mà lui về sau, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đang ngủ say kia. Vốn là hai mắt với ánh nhìn chăm chú, giờ đây đóng chặt, hàng lông mi dịu ngoan rủ xuống mặt; sống mũi cao thẳng, hai cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng; bờ môi kiên nghị khẽ mím lại. Lập Hạ vỗ vỗ đôi má nhiễm lên một mảng đỏ ửng của mình, từ trên giường bò xuống, lúc này, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng.
Rửa mặt xong, Lập Hạ từ trong lán bếp lấy ra xương cục cùng rong biển mang đi tẩy rửa, rong biển nhặt về hôm qua đang được đặt trên giá trực tiếp phơi luôn, giờ Lập Hạ dùng dao đá cắt phăng một tảng lớn, rong biển mới khô một nửa sau khi bị vứt vào trong chậu nước liền lập tức nở ra, dùng tay nhẹ nhàng chà xát, lượng lớn hạt cát cùng tạp chất còn dính trên rong biển nhao nhao rơi rụng. Thay một lần nước nữa tráng qua xong, Lập Hạ đem rong biển xắt nhỏ, thêm nước vào trong bình gốm, cho vào xương cục và rong biển cùng nhau nấu chín. Tranh thủ trong khoảng thời gian đợi canh rong biển, Lập Hạ nhào bột nướng bánh, thuận tiện làm một bát rau trộn cải bó xôi. Đợi Ân Tư Đặc một bên nướng chín thịt, hai người bắt đầu ăn sáng.
Miệng lớn gặm bản cải tiến của bánh bao nhân thịt, lại một ngụm đồ ăn một ngụm uống canh, Lập Hạ cảm thấy nhân sinh đều viên mãn. Trái lại, Ân Tư Đặc cảm thấy rất hứng thú đối với bánh bao kẹp thịt, một hơi ăn sạch ba cái, cuối cùng vẫn không quên gói hai cái đặt vào gùi, nói là muốn ăn trên đường. Lập Hạ nhìn Ân Tư Đặc khó lắm mới lộ ra một chút tính trẻ con, cong môi cười, may mắn buổi sáng mình làm nhiều. Nếu Ân Tư Đặc đã thích như vậy thì sau này mình làm nhiều cho hắn là được rồi, dù sao bột mì còn rất nhiều.
Bởi vì hai ngày này nghề đan bện xuất thế, nên Tô Bỉ – với tư cách là người truyền dạy – thành ra bận túi bụi, căn cứ vào tôn chỉ đứng đầu: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Mạc Lâm Đạt cũng bị kéo đi dạy học. Hai người kia không ở đây, cộng thêm việc, nhà của thú nhân nếu vắng chủ thì không được phép tiến vào, vì vậy, cả một sân hải sản tươi phơi nắng trong nhà Ân Tư Đặc vẫn một mực không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Xong bữa sáng, Lập Hạ đeo gùi mang theo cuốc đá, cùng tâm tình sung sướng theo Ân Tư Đặc lên núi rồi. Từ bộ lạc đi ra ngoài thẳng đến chân núi, một đoạn này là con đường tất phải trải qua của các thú nhân mỗi lần lên núi đi săn, xung quanh không có dã thú gì, cũng coi như an toàn. Lập Hạ đi một chút lại ngừng một tẹo, xem cái này ngó cái kia, không thể không cảm thán hoàn cảnh tự nhiên của đại lục A Nhĩ, Trái Đất không thể so với được, Trái Đất phải chịu sự phá hủy trong thời gian dài của con người, một tòa lại một tòa cao tầng cốt thép đột ngột mọc lên dần thế chỗ cho rừng rậm, ô nhiễm khí thải khiến bầu trời trở nên u ám mờ mịt một mảnh, hơn nữa còn bị ô nhiễm hóa học vân vân. Mà đại lục A Nhĩ lại tựa như viên trân châu sâu trong đại dương, một cõi thần tiên cực lạc. Một biển rừng, một thiên đường loài chim. Cành đan vào cành, lá chồng lên lá. Tại đây không có con đường rộng lớn, chỉ có người ở thưa thớt. Lại là thiên đường của những động vật. Ra khỏi khu vực dây leo sỉ mị bao quanh bộ lạc, trong bụi cỏ ven đường đều sẽ có những thân ảnh nhanh nhẹn của loài động vật nhỏ chợt lóe, từng bầy từng bầy cá nhàn nhã tự đắc quẫy đầu vẫy đuôi dưới hồ nước trong suốt, thỉnh thoảng còn nhảy vọt khỏi mặt nước.
Lập Hạ nhìn mặt hồ bị gió nhẹ thổi làm tầng tầng rung động, tâm chơi đùa không khỏi nổi lên, thò lấy cuốc đá đem nước hồ đảo loạn. Ân Tư Đặc cũng vui vẻ đến xem Lập Hạ chơi đùa, phỏng chừng mỗi ngày trước đó luôn phải ở trong nhà đã sớm khiến cậu nhàm chán rồi. Vì liên quan đến việc hồ là nơi dã thú uống nước, nên ở đây cũng không an toàn lắm, nhưng trong này vẫn còn thuộc phạm vi tuần tra của bộ lạc, chắc cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn, mặc dù chân mình không còn tốt, nhưng bảo hộ Lập Hạ an toàn vẫn là có thể. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Lập Hạ liếc đến đám lau sậy ven hồ. Cỏ lau không phải trọng điểm, trọng điểm là những thực vật xen lẫn bên trong cỏ lau. Thân cây trĩu nặng đỡ lấy những nhánh bông no đủ, tại trong bụi lau đong đưa qua lại, hơn nữa chúng còn vừa mới được gieo trồng trong không gian của Lập Hạ, đây chính là lúa nước a. Xuôi theo địa phương vừa phát hiện, Lập Hạ đi hơn nửa vòng dọc hồ, là có thể thấy được đại bộ phận diện tích chỗ nước cạn phía Nam hồ đều sinh trưởng lúa nước. Lập Hạ cảm thấy cực kỳ may mắn, lôi kéo tay Ân Tư Đặc ra sức lắc lắc. Hiện tại vừa mới bước chân ra khỏi bộ lạc đã tìm được một loại thức ăn chính, trước đó còn lo lắng vấn đề xuất xứ của gạo thóc, thoáng cái đã có thể được giải quyết rồi. Lại nhìn hướng núi rừng phía xa xa, không biết trong đó còn cất giấu bao nhiêu giống loài đợi mình đi phát hiện nữa.
Tràn đầy ruộng lúa xanh mượt lại tươi mát, tại trong đám cỏ dại trải dài bên trên bờ ruộng, Lập Hạ còn phát hiện ra từng mảng cây củ tỏi nhỏ bé trà trộn vào, cũng phải may mắn vì Trung Quốc rất phát triển nông gia nhạc, nên Lập Hạ mới có thể dễ dàng nhận ra. Thân tỏi rất nhỏ, giống như lá cây kiệu, khác với tỏi có nhiều nhánh, củ của nó chỉ vẻn vẹn có một nhánh mà thôi, thân sau khi cắt nhỏ ra trộn lẫn với bột mì, cùng cho vào nồi chưng liền dễ dàng làm thành món mạch phạn*.
Rừng rậm vốn là nguyên thủy, chưa bị phá hoại nên lộ ra vẻ thần bí khó lường. Chỉ có người đã từng đi vào thế giới màu lục này, mới thật sự có thể vì hết thảy những thứ trước mắt mà thán phục, mà khâm phục, mới chân chính cảm nhận được phần cổ kính mỹ lệ độc nhất ấy. Nhưng mà, chính thức đi sâu vào bên trong rừng rậm lại không phải một chuyện dễ dàng. Trên đại lục A Nhĩ thần kỳ, trong rừng luôn ẩn núp các loại động vật nguy hiểm mà kỳ dị cùng với số lượng lớn công trùng, thực vật biến dị. Trên dây leo thô to có bề ngoài phủ kín chất nhầy, những con bọ cánh cứng ngăm đen có kích cỡ như bánh bao đang bò nhung nhúc. Mặt đất ẩm ướt, dưới tầng lá cây dày thường thường là bùn đất vừa trơn vừa mềm cùng thân gỗ mục nát, một cước đạp lên, từ trong đó còn có thể tuôn ra tảng lớn sâu trắng mập, lần đầu tiên Lập Hạ thấy những con sâu đó, toàn thân tầng tầng lớp lớp nổi lên da gà. Tuy đây là bên rìa rừng rậm, nhưng vẫn có từng đoàn từng đoàn dây leo cùng thực vật nằm rạp lung ta lung tung trên mặt đất khiến việc đi lại càng thêm khó khăn, hơn nữa, trong rừng dị thường oi bức, người hành tẩu bên trong không lâu sau sẽ cả người ướt đẫm mồ hôi. Sau khi bị một con rắn hai đầu biết đổi màu treo lẫn trong đám dây leo chằng chịt trên không trung dọa cho chân tay như nhũn ra, Lập Hạ kiên định dùng cả chân cả tay ỷ tại trước ngực Ân Tư Đặc, mặc hắn ôm đi.
Ân Tư Đặc nhìn Lập Hạ ỉu xìu thành một đoàn trong lồng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà cực kỳ tự trách. Giống cái đều được bảo hộ tại bên trong bộ lạc, bọn họ đại khái cả đời cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm đến như vậy, mà giờ khắc này chính mình lại mang theo Lập Hạ đi mạo hiểm, với tư cách là một thú nhân, mắc sai lầm như vậy quả thực không thể tha thứ được. Tuy con rắn hai đầu vừa rồi kia bị mình kịp thời nửa hóa thú ra móng vuốt tát cho một kích trí mạng, nhưng vẫn hù đến Lập Hạ. Ân Tư Đặc rất áy náy, nếu không phải là mình, Lập Hạ cũng sẽ không như bây giờ, nếu như mình mạnh hơn chút nữa, mạnh đến mức có thể che chắn phía trước Lập Hạ, hắn đã sớm thay cậu ngăn cản hết thảy thương tổn… Trong lòng, Ân Tư Đặc hận không thể quăng bản thân hai cái bạt tai.
Thấy bờ môi Ân Tư Đặc cơ hồ mân thành một đường thẳng, cùng đôi tay ôm chính mình càng ngày càng chặt, tâm Lập Hạ lại dần dần thả lỏng. Vịn lấy bả vai Ân Tư Đặc, Lập Hạ chủ động áp sát tới hôn Ân Tư Đặc một phát. “Ân Tư Đặc, chúng ta tiếp tục đi phía trước thôi.”
Ân Tư Đặc được Lập Hạ chủ động dâng lên nụ hôn mà gọi trở về tâm thần, nhưng đợi đến lúc nghe rõ lời nói của Lập Hạ, hai hàng lông mày của Ân Tư Đặc quả thật nhăn lại đến mức có thể kẹp chết muỗi. “Lập Hạ, em đang sợ hãi. Chúng ta nên…”
Biết kế tiếp Ân Tư Đặc muốn nói điều gì, Lập Hạ không nhanh không chậm cắt đứt hắn. “Không có việc gì đâu Ân Tư Đặc, em mới nãy bị dọa sợ cũng là vì lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như thế. Không phải trước đó chúng ta tại bên hồ thấy lúa nước đấy ư, lại đi thêm một chút, nói không chừng còn phát hiện ra thêm nhiều thứ mới. Anh cũng biết, không gian của em có thể trồng ra rất nhiều đồ ăn, thế nhưng nhiều loại tại đây lại không có, chúng ta vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp để có thể đem chúng ra mở rộng gieo trồng bên ngoài, dù sao tấm thân thể này cũng là lớn lên tại địa phương, ở bên trong bộ lạc, căn bản chưa từng đi ra ngoài, cũng không có khả năng có cơ hội lấy đến hạt giống. Đương nhiên chúng ta có thể tự ăn ở nhà, nhưng không biết chừng, đến lúc nào đó sẽ bị người phát hiện ra bí mật. Tô Bỉ đã nói với em, đến mùa đông thời tiết sẽ rất lạnh, các anh đều không bắt được con mồi gì, năm trước còn có người chết đói, Ân Tư Đặc, em không phải thánh mẫu, bản thân thoải mái trả giá lại không cần sự báo đáp, nhưng Ân Tư Đặc, em biết rõ thú nhân các anh rất yêu quý bộ lạc của mình, anh cũng không ngoại lệ, mà em về sau cũng sẽ một mực sinh sống tại đây, cho nên, em hi vọng tất cả mọi người có thể sống được thật tốt. Ít nhất sẽ không còn có người bởi vì đói khát mà chết đi. Không phải anh cũng đã nói đây mới chỉ là rìa ngoài rừng rậm thôi, coi như tương đối an toàn sao? Chúng ta lại đi thêm một chút, nếu thật không tìm được thêm gì nữa, lúc đó chúng ta hẵng trở về, được không?”
Ân Tư Đặc biết rõ không gian của Lập Hạ tuyệt đối không thể lộ, vì an toàn của Lập Hạ, bọn hắn chỉ có thể ở trong nhà vụng trộm sử dụng sản phẩm không gian tạo ra. Thế nhưng cũng chính như lời Lập Hạ nói, thức ăn là thứ bọn hắn cần nhất. Mùa đông năm ngoái, hai giống cái còn nhỏ nhà Đặc Lôi Đốn cùng mấy nhà thú nhân lớn tuổi bởi vì đói khát mà mất đi tính mạng. Cho dù mấy năm nay nhận rất nhiều đau xót, nhưng Ân Tư Đặc vẫn nhiệt tình yêu quý bộ lạc bản thân lớn lên từ nhỏ, bộ lạc cường đại chẳng những có thể chống cự kẻ thù bên ngoài, còn có thể gia tăng thêm càng nhiều nhân khẩu nữa. Nghĩ nghĩ, Ân Tư Đặc gật đầu đồng ý, nhưng vẫn yêu cầu nếu lại gặp phải nguy hiểm liền trực tiếp trở về bộ lạc.
Lập Hạ nhìn bùn nhão dưới chân Ân Tư Đặc, hơi suy nghĩ, “Ân Tư Đặc, chung quanh đây có địa phương nào khô ráo hơn không? Em cảm thấy ở đây không thích hợp cây trồng sinh trưởng.” Ân Tư Đặc suy nghĩ một hồi, ôm Lập Hạ thay đổi phương hướng nhanh chân bước đi. Thần may mắn quả nhiên chiếu cố Lập Hạ, lúc này mới đi có một lát đã khiến cậu phát hiện ra thứ mới. Ân Tư Đặc mang Lập Hạ đến mảnh đất này nhìn không quá lớn, chỉ có mọc thưa thớt vài cây cao nhô lên, cây cũng chẳng cao lớn thế nào. Có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, một mảng thảm thực vật trên mảnh đất sinh trưởng rất tươi tốt. Tại Ân Tư Đặc xác nhận an toàn xong, Lập Hạ lập tức trượt xuống, cầm cuốc đá gẩy gẩy cái này, lật lật cái kia, cậu cũng không dám trực tiếp dùng tay lay bụi cỏ, ai biết bên trong có thể có rắn hay không. (⊙﹏⊙b) ấy mà một phen công phu thôi liền lật ra được thứ tốt. Cây thấp thấp, lá cây hơi tròn đối xứng tựa lông vũ, trên đỉnh nở ra hoa trắng nhỏ không chút nào thu hút, gần một nửa mảnh đất trống đều là loại thực vật đó. Lập Hạ cầm cuốc đá tại gốc cây chôn dưới đất đào đào, dùng tay cầm thân cây nhấc lên, nhổ ra một chuỗi củ căng tròn. Da ngoài màu vàng đất, dùng móng tay khẽ cào, dưới tầng da hơi mỏng là thịt củ màu vàng nhạt, đặt dưới mũi ngửi, đây là khoai tây a. Nộm khoai tây sợi, khoai tây bào trộn giấm, khoai tây hầm thịt bò, bánh khoai tây, khoai tây chiên, ta đến đây! Lập Hạ ôm khoai tây hắc hắc cười to một trận, nếu như khoai tây mà là vật sống, nhất định có thể thấy mồ hôi lạnh trên trán của nó.
Thực vật bên cạnh lớn lên trông có điểm giống cây trúc lại để cho hai mắt Lập Hạ tỏa sáng, mặc dù không tận mắt thấy được cây gừng, nhưng cậu đọc tiểu thuyết có miêu tả a, gần như tác giả nào cũng đều đem gừng tả thành cây trúc nhỏ, dù sao cũng gặp được, đào đào thử xem cũng không uổng phí công phu. Quá trình là hớn hở, kết quả lại vui mừng. Đợi đến lúc gừng bị ‘khai quật’ ra có thể đủ chứng minh những điều tác giả ghi đều là sự thật. Không gian nông trường vốn không có cây gia vị gì, mà gừng chẳng những có thể loại trừ đi mùi tanh của thức ăn, còn có thể khu hàn phòng cảm mạo, tại nơi đây được phát hiện ra quả nhiên chính là thiên ý a.
Gùi của Lập Hạ chú trọng đựng vào từng khối từng khối gừng, bởi vì trong không gian có khoai tây nên nó chỉ chiếm diện tích nhỏ, xét thấy nơi này là đại lục A Nhĩ, cái gì kỳ lạ hiếm hoi cổ quái đều có, lớn lên có hình dáng giống khoai tây cũng không nhất định có thể ăn được. Lập Hạ chỉ đặt mấy cái trong gùi thôi, dự định lúc sau sẽ bắt mấy con động vật thử xem có độc không. Nếu như không có vấn đề gì thì có thể để Ân Tư Đặc đưa cho tộc trưởng mở rộng gieo trồng.
~*Mạch phạn
/54
|