Đời trước sau khi đóng máy, người bên công ty liên hệ với Tào Cận hỏi về việc tái kí hợp đồng. Lưu Diệp Minh vẫn nhớ khi đấy Tào Cận có khuyên hắn nên rời công ty, cũng cùng lúc đó, giám đốc công ty gọi hắn mời cơm nói chuyện.
Tào Cận biết rõ tâm tư của lão cáo già này, một mực muốn theo, tất nhiên lão ta từ lâu đã có chuẩn bị, phòng tài vụ đột nhiên gọi Tào Cận đến công ty gấp. Khi đấy Tào Cận hậm hực chửi lão ta vài câu rồi bỏ đi. Tái kí hợp đồng đã xong, cuộc sống của Lưu Diệp Minh cũng ngày càng đi xuống, hình ảnh trong mắt công chúng cũng tan dần theo mỗi ngày. Sự kiện lớn nhất trong vòng vỏn vẹn 5 tháng đó, khiến giới giải trí và mạng xã hội trong một đêm gần như nổ tung.
Nhưng đời này, hắn nhất định sẽ thay đổi được sự kiện đó, cũng sống lại một cuộc đời mà hắn đã sai lầm trong quá khứ.
Nhìn bản hợp đồng trước mặt, Lưu Diệp Minh thở dài ra một hơi, mỉm cười nói: "Giám đốc à, tôi muốn rời công ty, nên bản hợp đồng này... tôi không thể kí."
Lão già nghe vậy, khuôn mặt đen lại trông cực kì khó coi: "Diệp Minh à, cậu dù sao cũng một tay tôi nâng lên vị trí này, cậu xem thử xem, giờ công ty đang gặp khó khăn, cậu thì muốn rời đi... Cậu.. Cậu nói xem, cậu làm vậy thật không niệm tình cũ mà."
Lưu Diệp Minh đan hai tay vào nhau, hơi ngã người về phía trước, thấp giọng đáp trả: "Giám đốc, có phải ông đã quên gì rồi không?"
Lão giám đốc cau mày, khó hiểu, Lưu Diệp Minh thấy thế tiếp tục: "Từ khi tôi vào công ty đến nay, không cần tính lúc tôi chưa thành danh. Từ sau khi tôi có chút danh tiếng, có tiền cát-xê rồi, công ty ăn chia có giống với đã thỏa thuận hay không? Chứ càng đừng nói đến khi tôi chưa có gì trong tay, diễn mười vai quần chúng trong một bộ phim cũng chỉ đổi được một hộp cơm giá rẻ."
Lão nghe hắn nói, một chút cũng không kinh ngạc như đã biết trước từ lâu, chỉ nhếch một bên môi: "Tôi giúp cậu từ khi cậu chưa biết diễn xuất là gì, cái số tiền mà cậu nói chẳng qua cũng chỉ là trả lại những gì chúng tôi đã bỏ ra đào tạo cậu thôi. Cậu tính toán giỏi như vậy, vậy cậu có biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu để đào tạo cậu thành như bây giờ không? Số tiền đó của cậu còn không bù vào được số lẻ đấy"
Lưu Diệp Minh nghe lão ta nói xong bất chợt cười lớn: "Ha ha ha ha... Giám đốc ơi là giám đốc..."
Một cảm giác lạnh buốt không rõ tên từ đâu chảy dài từ xương sống đến đỉnh đầu lão, lão phóng tầm mắt đề phòng nhìn người đối diện như thể đang nhìn một kẻ sát nhân nguy hiểm.
"Cậu cười cái gì?"
Lưu Diệp Minh: "Tôi cười trí nhớ của ông quá kém. Có phải hay không ông đã quên thời gian đó chính anh Cận là người bỏ tiền túi ra để đầu tư đào tạo cho tôi, nên nếu nói về nợ, chính các người mới nợ chúng tôi, nợ anh Cận một khoảng lớn."
"Hôm nay trùng hợp thật nhỉ, ông vừa gọi cho tôi hẹn ra đây nói chuyện, người bên công ty cũng gọi đến cho anh Cận. Bình thường tất cả mọi chuyện lớn bé gì các người đều không để tâm đến anh ấy. Trong mắt các người anh Cận chẳng qua cũng chỉ là một quản lí nhỏ bé tùy người sai khiến sao?"
Lưu Diệp Minh nhớ lại những gì Tào Cận đã bỏ ra vì hắn, càng nó càng tức, càng chửi càng hăng.
"Ngày phát lương, ông giữ hết tiền chúng tôi bảo là để chuẩn bị dự án mới cho tôi, cuối cùng thì sao hả? Hết một năm trời tôi chẳng có phim hay sự kiện gì cả. Anh Cận tối còn phải ra ngoài kiếm thêm việc để làm. Vậy tôi hỏi ông những thứ này ông muốn tính thế nào đây hả? Tôi muốn tính hết đấy, còn phải là tính lên đầu ông đấy lão cáo già."
Lão giám đốc sắc mặt càng ngày càng đen lại rồi chuyển sang trắng bệch, tức run cả người: "Lưu Diệp Minh, cái thứ vong ơn phụ nghĩa này. Tao sẽ cho mày biết tay..."
Không để lão nói tiếp, Lưu Diệp Minh đã chen vào: "Sao hả? Ông muốn chơi với tôi chứ gì, được thôi, tôi chơi với ông."
Lưu Diệp Minh đứng bật lên, trước khi bỏ đi cũng không quên để lại cho lão ta một câu nói: "Công ty đã không thể cứu, tôi càng không có năng lực để cứu nó. Những chuyện ông làm cẩn thận đừng để bị người khác tố giác."
Nói xong Lưu Diệp Minh bỏ đi một mạch, mặc kệ lão ta sợ đến đi ngã khỏi ghế. Đi ngang qua một cô nhân viên, hắn nói: "Người vừa nãy ngồi với tôi lên cơn tim, cô gọi xe cấp cứu giúp đi."
Cô nhân viên nhận ra Lưu Diệp Minh, thầm nghĩ chắc vì lo chuyện này lên báo lá cải lại không biết thành ra cái gì, nên mới nhờ người khác. Cô cũng nhiệt tình đáp ứng lời yêu cầu của hắn.
Vừa lên xe, chưa kịp ngồi yên vị, Tào Cận ngồi trên tay lái đã lập tức hỏi dồn dập: "Sao rồi? có kí hay không? Lão ta nói gì? Có gây khó dễ cho cậu không? Có uy hiếp cậu không?"
Lưu Diệp Minh cười trêu: "Anh Cận, em nên trả lời câu nào trước đây, anh như súng liên thanh vậy."
Tào Cận liếc hắn qua gương chiếu hậu, Lưu Diệp Minh nằm vật ra hàng ghế sau, nói: "Em kí rồi."
"Két..."
Lưu Diệp Minh hoảng hốt suýt ngã lăn khỏi ghế, hét: "Anh Cận, anh làm gì thắng gấp vậy, có chuyện gì à."
Tào Cận quay đầu ra sau, hai mắt đầy tức giận: "Cậu bị sao vậy? Anh đã nói là không được rồi mà, cậu lo cho anh à? Cậu muốn rời công ty, anh vẫn sẽ theo cậu. Anh từ sớm đã gởi đơn từ chức rồi, giờ cậu lại như vậy."
Lưu Diệp Minh nhìn biểu cảm tức đến hai má đỏ lên của Tào Cận không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, em trêu anh đấy. Em không có kí, em cũng nói rõ là e sẽ rời công ty rồi."
Chiếc xe tiếp tục chạy, Lưu Diệp Minh kể lại toàn bộ cho Tào Cận nghe.
Tào Cận:"Tiếp theo cậu tính làm gì?"
Lưu Diệp Minh xoa xoa cằm, suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Em vẫn còn suy nghĩ, trước mắt cứ nghỉ ngơi đã. Sau đó kí hợp đồng quay chương trình của Trần Đình Y, sau đó mới tính tiếp."
Tào Cận: "Vài ngày nữa cát-xê của 'ta là nam nhân' chuyển đến, lúc nhận phim cậu còn dưới trướng công ty, số tiền lần này nhất định không thể để lão cáo già đó ăn nhiều hơn một đồng."
Lưu Diệp Minh gập đầu phụ họa: "Đúng vậy, lần này lão già đó đừng hòng được lợi nữa, ăn nhiều như vậy còn nuốt nổi sao chứ, em nhất định khiến lão ta nôn ra hết."
Tào Cận gật nhẹ đầu, im lặng một lúc mới nói: "Vậy sau khi chương trình kết thúc, cậu định làm gì? Cậu đừng thầm chửi anh, anh nói cậu biết, ở trong giới giải trí, cậu phải suy nghĩ tính cho chuyện của sự nghiệp trong 10-15 năm sau nữa. Huống hồ chương trình quay cũng chỉ ba tháng, sau ba tháng đó cậu mới tính cũng muộn."
Lưu Diệp Minh nhìn trần xe một hồi, đến khi Tào Cận nghĩ hắn đã ngủ, thì hắn mới mở miệng: "Anh Cận."
Tào Cận: "Hả?"
Lưu Diệp Minh: "Anh nghĩ sao nếu em đầu quân cho Truyền thông Hướng Thiên?"
Tào Cận: "..."
Tào Cận biết rõ tâm tư của lão cáo già này, một mực muốn theo, tất nhiên lão ta từ lâu đã có chuẩn bị, phòng tài vụ đột nhiên gọi Tào Cận đến công ty gấp. Khi đấy Tào Cận hậm hực chửi lão ta vài câu rồi bỏ đi. Tái kí hợp đồng đã xong, cuộc sống của Lưu Diệp Minh cũng ngày càng đi xuống, hình ảnh trong mắt công chúng cũng tan dần theo mỗi ngày. Sự kiện lớn nhất trong vòng vỏn vẹn 5 tháng đó, khiến giới giải trí và mạng xã hội trong một đêm gần như nổ tung.
Nhưng đời này, hắn nhất định sẽ thay đổi được sự kiện đó, cũng sống lại một cuộc đời mà hắn đã sai lầm trong quá khứ.
Nhìn bản hợp đồng trước mặt, Lưu Diệp Minh thở dài ra một hơi, mỉm cười nói: "Giám đốc à, tôi muốn rời công ty, nên bản hợp đồng này... tôi không thể kí."
Lão già nghe vậy, khuôn mặt đen lại trông cực kì khó coi: "Diệp Minh à, cậu dù sao cũng một tay tôi nâng lên vị trí này, cậu xem thử xem, giờ công ty đang gặp khó khăn, cậu thì muốn rời đi... Cậu.. Cậu nói xem, cậu làm vậy thật không niệm tình cũ mà."
Lưu Diệp Minh đan hai tay vào nhau, hơi ngã người về phía trước, thấp giọng đáp trả: "Giám đốc, có phải ông đã quên gì rồi không?"
Lão giám đốc cau mày, khó hiểu, Lưu Diệp Minh thấy thế tiếp tục: "Từ khi tôi vào công ty đến nay, không cần tính lúc tôi chưa thành danh. Từ sau khi tôi có chút danh tiếng, có tiền cát-xê rồi, công ty ăn chia có giống với đã thỏa thuận hay không? Chứ càng đừng nói đến khi tôi chưa có gì trong tay, diễn mười vai quần chúng trong một bộ phim cũng chỉ đổi được một hộp cơm giá rẻ."
Lão nghe hắn nói, một chút cũng không kinh ngạc như đã biết trước từ lâu, chỉ nhếch một bên môi: "Tôi giúp cậu từ khi cậu chưa biết diễn xuất là gì, cái số tiền mà cậu nói chẳng qua cũng chỉ là trả lại những gì chúng tôi đã bỏ ra đào tạo cậu thôi. Cậu tính toán giỏi như vậy, vậy cậu có biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu để đào tạo cậu thành như bây giờ không? Số tiền đó của cậu còn không bù vào được số lẻ đấy"
Lưu Diệp Minh nghe lão ta nói xong bất chợt cười lớn: "Ha ha ha ha... Giám đốc ơi là giám đốc..."
Một cảm giác lạnh buốt không rõ tên từ đâu chảy dài từ xương sống đến đỉnh đầu lão, lão phóng tầm mắt đề phòng nhìn người đối diện như thể đang nhìn một kẻ sát nhân nguy hiểm.
"Cậu cười cái gì?"
Lưu Diệp Minh: "Tôi cười trí nhớ của ông quá kém. Có phải hay không ông đã quên thời gian đó chính anh Cận là người bỏ tiền túi ra để đầu tư đào tạo cho tôi, nên nếu nói về nợ, chính các người mới nợ chúng tôi, nợ anh Cận một khoảng lớn."
"Hôm nay trùng hợp thật nhỉ, ông vừa gọi cho tôi hẹn ra đây nói chuyện, người bên công ty cũng gọi đến cho anh Cận. Bình thường tất cả mọi chuyện lớn bé gì các người đều không để tâm đến anh ấy. Trong mắt các người anh Cận chẳng qua cũng chỉ là một quản lí nhỏ bé tùy người sai khiến sao?"
Lưu Diệp Minh nhớ lại những gì Tào Cận đã bỏ ra vì hắn, càng nó càng tức, càng chửi càng hăng.
"Ngày phát lương, ông giữ hết tiền chúng tôi bảo là để chuẩn bị dự án mới cho tôi, cuối cùng thì sao hả? Hết một năm trời tôi chẳng có phim hay sự kiện gì cả. Anh Cận tối còn phải ra ngoài kiếm thêm việc để làm. Vậy tôi hỏi ông những thứ này ông muốn tính thế nào đây hả? Tôi muốn tính hết đấy, còn phải là tính lên đầu ông đấy lão cáo già."
Lão giám đốc sắc mặt càng ngày càng đen lại rồi chuyển sang trắng bệch, tức run cả người: "Lưu Diệp Minh, cái thứ vong ơn phụ nghĩa này. Tao sẽ cho mày biết tay..."
Không để lão nói tiếp, Lưu Diệp Minh đã chen vào: "Sao hả? Ông muốn chơi với tôi chứ gì, được thôi, tôi chơi với ông."
Lưu Diệp Minh đứng bật lên, trước khi bỏ đi cũng không quên để lại cho lão ta một câu nói: "Công ty đã không thể cứu, tôi càng không có năng lực để cứu nó. Những chuyện ông làm cẩn thận đừng để bị người khác tố giác."
Nói xong Lưu Diệp Minh bỏ đi một mạch, mặc kệ lão ta sợ đến đi ngã khỏi ghế. Đi ngang qua một cô nhân viên, hắn nói: "Người vừa nãy ngồi với tôi lên cơn tim, cô gọi xe cấp cứu giúp đi."
Cô nhân viên nhận ra Lưu Diệp Minh, thầm nghĩ chắc vì lo chuyện này lên báo lá cải lại không biết thành ra cái gì, nên mới nhờ người khác. Cô cũng nhiệt tình đáp ứng lời yêu cầu của hắn.
Vừa lên xe, chưa kịp ngồi yên vị, Tào Cận ngồi trên tay lái đã lập tức hỏi dồn dập: "Sao rồi? có kí hay không? Lão ta nói gì? Có gây khó dễ cho cậu không? Có uy hiếp cậu không?"
Lưu Diệp Minh cười trêu: "Anh Cận, em nên trả lời câu nào trước đây, anh như súng liên thanh vậy."
Tào Cận liếc hắn qua gương chiếu hậu, Lưu Diệp Minh nằm vật ra hàng ghế sau, nói: "Em kí rồi."
"Két..."
Lưu Diệp Minh hoảng hốt suýt ngã lăn khỏi ghế, hét: "Anh Cận, anh làm gì thắng gấp vậy, có chuyện gì à."
Tào Cận quay đầu ra sau, hai mắt đầy tức giận: "Cậu bị sao vậy? Anh đã nói là không được rồi mà, cậu lo cho anh à? Cậu muốn rời công ty, anh vẫn sẽ theo cậu. Anh từ sớm đã gởi đơn từ chức rồi, giờ cậu lại như vậy."
Lưu Diệp Minh nhìn biểu cảm tức đến hai má đỏ lên của Tào Cận không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, em trêu anh đấy. Em không có kí, em cũng nói rõ là e sẽ rời công ty rồi."
Chiếc xe tiếp tục chạy, Lưu Diệp Minh kể lại toàn bộ cho Tào Cận nghe.
Tào Cận:"Tiếp theo cậu tính làm gì?"
Lưu Diệp Minh xoa xoa cằm, suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Em vẫn còn suy nghĩ, trước mắt cứ nghỉ ngơi đã. Sau đó kí hợp đồng quay chương trình của Trần Đình Y, sau đó mới tính tiếp."
Tào Cận: "Vài ngày nữa cát-xê của 'ta là nam nhân' chuyển đến, lúc nhận phim cậu còn dưới trướng công ty, số tiền lần này nhất định không thể để lão cáo già đó ăn nhiều hơn một đồng."
Lưu Diệp Minh gập đầu phụ họa: "Đúng vậy, lần này lão già đó đừng hòng được lợi nữa, ăn nhiều như vậy còn nuốt nổi sao chứ, em nhất định khiến lão ta nôn ra hết."
Tào Cận gật nhẹ đầu, im lặng một lúc mới nói: "Vậy sau khi chương trình kết thúc, cậu định làm gì? Cậu đừng thầm chửi anh, anh nói cậu biết, ở trong giới giải trí, cậu phải suy nghĩ tính cho chuyện của sự nghiệp trong 10-15 năm sau nữa. Huống hồ chương trình quay cũng chỉ ba tháng, sau ba tháng đó cậu mới tính cũng muộn."
Lưu Diệp Minh nhìn trần xe một hồi, đến khi Tào Cận nghĩ hắn đã ngủ, thì hắn mới mở miệng: "Anh Cận."
Tào Cận: "Hả?"
Lưu Diệp Minh: "Anh nghĩ sao nếu em đầu quân cho Truyền thông Hướng Thiên?"
Tào Cận: "..."
/116
|